Tuần trăng mật

Chương 102



Mitch lao đi như đại bác và biến mười phút lái xe thành năm. Chúng tôi tới trước cửa ngôi nhà và trượt phanh tới mười lăm mét. Cả khu phố rực sáng bởi đèn xe cảnh sát, các tia đỏ và xanh xoay khắp xung quanh và vút lên màn đêm. Từng đám hàng xóm đứng quan sát từ bãi cỏ trước nhà, băn khoăn không hiểu chuyện gì đang diễn ra tại nhà O’Hara.

Vào thời điểm đó thì, không có gì nhiều cho lắm.

Tôi chạy nhanh qua cánh cửa trước đã được mở để thấy bốn viên cảnh sát đứng nói chuyện trong phòng nghỉ. Họ vừa hoàn tất một cuộc kiểm tra tới từng phòng.

“Trống không”, một người nói.

Tôi bước vào bếp. Có vài cái đĩa trong bồn, một cuộn giấy gói Saran trên kệ. Họ đã ăn tối. Tôi kiểm tra điện thoại trên tường cạnh tủ lạnh. Ánh đèn hiệu báo tin đang nhấp nháy, chỉ có một lời nhắn để lại. Của tôi.

Tất cả đám cảnh sát, bao gồm cả Will và Mitch, đều tập trung trong căn phòng nhỏ sát vách. Tôi đi tới chỗ họ.

“Chúng ta cần một kế hoạch”, tôi nói. “Tôi không có ý tưởng nào cả. Bây giờ tôi không ở phong độ tốt nhất”.

Một viên sĩ quan nhỏ người với mái tóc sẫm màu tên Nicolo nắm quyền chỉ huy. Anh ta đã sắp đặt trước và nói lại rằng đã có quân tìm kiếm chiếc Mercedes đỏ của Nora trong toàn bộ ba bang lân cận. An ninh sân bay đã được thông báo. Anh ta đang nói dở với tôi về việc muốn sử dụng ngôi nhà làm “trung tâm chỉ huy” thì tôi chợt nhận ra một điều.

Chiếc Mercedes đỏ… xe hơi… gara. Tôi chưa kiểm tra liệu chiếc xe tải loại nhỏ còn đó hay không.

Tôi vừa bước hai bước thì cả phòng cùng thở phào nhẹ nhõm. Tôi quay người lại xem họ đã nhìn thấy gì.

Ngay tại đó, đứng giữa cửa bếp, là Max và John Jr, theo sau là mẹ của chúng. Trong tay hai đứa trẻ là kem ốc quế. Hiệu Baskin-Robbins trong thị trấn.

Chúng há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh sát. Khi thấy cha mình tơi tả đến thế nào, hàm hai đứa đã gần rớt xuống sàn.

Tôi chạy nhào tới ôm tất cả mọi người. Tôi quá đắm chìm trong khoảnh khắc ấy tới nỗi không nghe thấy chuông điện thoại.

Mitch Cravens thì có. Anh bước tới và chuẩn bị nhấc máy thì bị cha mình ngăn lại. Will Cravens đặt ngón trỏ lên miệng, ra hiệu im lặng. Ông ta nhấn nút loa ngoài.

“Tốt, tôi có cả một đám thính giả cơ đấy”, giọng cô ta cất lên.

Mọi cái đầu trong phòng đều quay lại. Nora quả thật có cả một đám thính giả. Sự tập trung hoàn toàn, đặc biệt là tôi.

Nhưng tôi không phải là người cô nàng gọi tới.

“Tôi biết cô đang ở đó, cô O’Hara”, cô ta nói với giọng bình tĩnh. “Tôi chỉ muốn thông báo một chuyện thôi. Gần đây tôi đã ăn nằm với ông xã của cô. Tận hưởng nốt buổi tối còn lại nhé”.

Nora dập máy.

Cả căn phòng im như thóc trong khi tôi nhìn sâu vào mắt vợ. Đúng hơn là vợ cũ, từ suốt hai năm qua.

Cô lắc đầu. “Anh tự hỏi vì sao chúng ta lại ly hôn ư, đồ ngốc!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.