Tuần trăng mật

Chương 22



Nora tỉnh dậy vào sáng hôm sau và vừa ngáp vừa bước xuống dưới nhà để pha một bình cà phê. Thật lòng cô không thấy tệ lắm. Nora không cảm thấy gì cả.

Sau khi uống cạn cốc đầu tiên, cô bắt đầu suy nghĩ về những việc quan trọng cần làm trong ngày. Phải gọi một số cuộc điện thoại – báo cho những người thân cận biết về cái chết của Connor. Rồi liên lạc với Jeffrey.

Trước hết, cô gọi cho Mark Tillingham. Đó là luật sư và người thi hành di chúc về đất đai của Connor. Khi nhận điện, Mark đang chuẩn bị cho trận tennis sáng thứ Bảy hàng tuần của mình. Cô có thể hình dung ra anh trong bộ đồ màu trắng và hoàn toàn choáng váng khi nhận được tin dữ. Theo một cách nào đó, Nora ghen tị với những cảm xúc đó.

Tiếp theo là gia đình. Tuy nhiên, danh sách này không thể nào ngắn hơn. Bố mẹ Connor đã qua đời từ lâu, anh chỉ còn một cô em gái duy nhất, Elizabeth, người mà anh hay gọi là Lizzie hay Lizard.

Hai anh em luôn gắn bó với nhau dù khoảng cách địa lý là không nhỏ. Lizzie sống cách đây ba trăm dặm, tại Santa Barbaravà là một kiến trúc sư thành đạt. Hiếm lắm cô mới quay về khu Bờ Tây, lần cuối cùng là trước khi Connor và Nora gặp nhau.

Nora rót thêm cho mình một tách cà phê và cân nhắc xem nên thông báo cho người phụ nữ mà cô chưa từng gặp mặt, chứ chưa nhắc tới việc nói chuyện, rằng anh trai cô đã qua đời ở tuổi bốn mươi ra sao.

Cô biết rằng mình không nhất thiết phải gọi. Cô có thể bảoMark Tillingham làm việc đó. Nhưng Nora hiểu rõ rằng một người thực lòng yêu thương Connor sẽ tự làm việc này. Vì thế, khi tìm được số điện trong máy cầm tay PalmPilot của anh, cô quay số.

“Xin chào?” một giọng nữ ngái ngủ trả lời, nếu không muốn nói là có phần khó chịu. Mới chỉ quá bảy giờ sáng ở California.

“Có phải Elizabeth đó không?”

“Vâng”.

“Chị là Nora Sinclair…”

Khá kì lạ, cô em gái không hề than khóc, ít ra trên điện thoại. Thay vào đó là sự im lặng kinh ngạc, kèm theo một vài câu hỏi khẽ.

Nora kể lại những gì đã khai báo với cảnh sát. Từng từ từng chữ một trong kịch bản của mình. “Tuy vậy chị đoán là chúng ta sẽ không biết chắc điều gì cho đến khi họ khám nghiệm tử thi xong xuôi”, cô nói rõ.

Lại một lần nữa Lizze im lặng đến kinh ngạc. Nora nghĩ đó có thể do cảm giác tội lỗi vì không đến thăm anh mình trong một thời gian dài. Hoặc có thể vì sự lẻ loi đột ngột khi là thành viên duy nhất trong gia đình còn sống sót. Có lẽ cô ấy cũng đang choáng váng, như Mark Tillingham lúc trước vậy.

“Em sẽ bay tới đó ngay sáng mai”, Elizabeth nói. “Chị đã lên kế hoạch cho đám tang chưa?”.

“Chị muốn báo cho em trước. Chị nghĩ là…”.

Elizabeth bắt đầu khóc. “Em mong là điều này nghe không quá kinh khủng. Nhưng đó là việc cuối cùng… Em không nghĩ là mình có thể… Chị có thể lo việc đó được không?”.

“Đương nhiên là không có gì phiền cả”, Nora nói. Cô định nói lời tạm biệt thì Elizabeth nén khóc và hỏi, “Anh chị đính hôn được bao lâu rồi?”

Nora ngập ngừng. Cô muốn mình cũng bật khóc nhưng rốt cuộc nghĩ ra cách hay hơn. Thay vào đó cô đáp lại, giọng nghiêm nghị. “Mới chỉ được một tuần”.

“Em xin lỗi. Ôi, em thực sự rất tiếc”, Elizabeth nói.

Sau cuộc điện thoại với Elizabeth, Nora dành cả buổi chiều để lên kế hoạch cho đám tang. Từ hoa cho tới đồ ăn, có nhiều thứ cô có thể đặt qua điện thoại. Tuy nhiên trong cuộc sống có một vài thứ – đặc biệt khi liên quan tới cái chết – thì vẫn nên lo liệu trực tiếp hơn. Dịch vụ tang lễ chẳng hạn.

Nhưng ngay cả trong những trường hợp đó, Nora vẫn có thể sử dụng kĩ năng trang trí của mình. Cô lựa chọn quan tài như chọn bất kì món đồ nào cho một khách hàng. Đối với Connor, thích hợp nhất là một chiếc làm bằng gỗ óc chó vương giả có gờ, với tay cầm bằng ngà được chạm trổ. Ngay khi người làm dịch vụ lễ tang mang nó ra, Nora biết ngay đó là cái phù hợp.

“Xong!”, cô nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.