Tuần trăng mật

Chương 90



Nora đang đứng cạnh mặt bếp bằng thép nhẵn nhụi, trông cô như một giấc mộng khi Jeffrey bước vào bếp. “Em đã đúng”, anh nói. “Tắm rửa xong cảm giác thật tuyệt”.

“Thấy chưa, em đã bảo mà. Nora luôn biết những điều tốt nhất”.

Anh nhìn trộm qua vai cô và thấy chiếc chảo rán nhỏ. “Em chắc không có gì anh có thể làm ở đây chứ?”

“Không một thứ gì, anh yêu ạ. Em kiểm soát được mọi thứ rồi”.

Cô với lấy chiếc dao bay. Quả thật anh không thể làm được gì, phải không? Cô đã quyết định rồi. Trong lúc anh ngồi xuống, cô lật món trứng ốp la lần cuối.

Không còn đường lùi nữa. Mình phải làm việc này. Đêm nay chính là đêm đó.

“Ôi, anh quên chưa kể với em”, anh nói. “Thợ ảnh của tạp chí sẽ tới vào cuối tuần sau. Anh ta sẽ đến vào chiều thứ bảy và chụp ảnh chúng ta để đăng kèm bài báo”.

“Em đoán như vậy nghĩa là anh đã nghĩ kĩ và có quyết định cuối cùng”.

“Về việc thông báo với cả thế giới rằng mình là một kẻ may mắn đến nhường nào ư? Đúng vậy, Jeffrey Walker và NoraSinclair là một cặp vợ chồng vô cùng hạnh phúc. Nếu có bất cứ điều gì, thì anh càng thấy chắc lòng hơn về chuyện thông báo công khai này”.

Cô nén cười.

“Gì vậy?”.

“Anh nói như thể chào hàng vậy”, cô nói. “Giống trong kinh doanh ấy”. Nora quay lại bếp và bày món trứng ốp la ra đĩa.

Trong suốt một phút yên ắng tiếp theo, cô ngồi bên bàn và quan sát anh ngấu nghiến hết miếng này tới miếng khác. Trông anh hạnh phúc và hoàn toàn toại nguyện. Sao lại không chứ?

“Nào, giờ thì kể cho em nghe về cuốn tiểu thuyết đi”, cuối cùng cô cũng mở lời. “Nó kết thúc bằng cảnh treo cổ ư?”.

Anh gật đầu. “Anh đã viết về máy chém, những cuộc đấu gươm tay đôi, nhóm bắn súng nhưng chưa từng viết về một cảnh treo cổ lạc hậu nào hay ho cả”. Bất ngờ anh đưa tay lên cổ và bắt chước âm thanh của người bị nghẹn trước khi phá ra cười.

Nora cũng cố hết sức để cười lại.

“Em biết đấy, Nora, chúng ta nên nói chuyện về…”.

“Có điều gì không ổn ư?”.

Jeffrey chầm chậm mở mắt. “Không có gì”, anh nói như thể có vật gì đó trong họng. Anh hắng giọng. “Anh đang nói gì ấy nhỉ? À, phải rồi… chúng ta nên bàn bạc về…”.

Lại một lần nữa anh dừng lời, Nora dõi theo nét mặt anh một cách cẩn thận. Thuốc bắt đầu có tác dụng, nhưng cô lo rằng mình đã chuẩn bị một liều hơi nhỏ. Anh ấy nên bị hơn thế này mới phải. Có điều gì đó không ổn.

“Anh đã nói gì nhỉ?”, anh hỏi, giọng căng ra để giữ bình tĩnh.

Không lâu sau câu hỏi đó, anh bắt đầu lảo đảo trên ghế. Rồi giọng anh nghe như một bản thu đứt quãng. “Chúng ta nên bàn bạc về… bàn về… tuần trăng mật”. Anh ôm chặt lấy bụng và thở hổn hển trong đau đớn. Anh nhìn vào đôi mắt của Nora một cách tuyệt vọng.

Cô đứng đó và bước tới bồn, đổ đầy một cốc nước. Quay lưng lại phía anh, cô vội đổ thêm vào đó một chất bột, một đống thuốc neostigmine quá liều, hoặc, như người chồng đầu tiên của cô, Tom, vị bác sĩ chuyên khoa tim, từng gọi… chất xúc tác. Cùng với chất photphat chloroquine Nora đã trộn cùng món trứng tráng, nó sẽ đẩy nhanh quá trình suy hô hấp và, cuối cùng thì, chứng liệt tim. Tất cả sẽ được hấp thụ vào cơ thể anh.

“Đây, anh uống một chút đi”, cô nói và đưa cốc nước choJeffrey.

Anh ho hắng và lắp bắp “Cá… cái gì thế?”, anh hỏi, chỉ còn hơi đủ sức để chú ý vào thứ nước pha chế sủi bọt.

“Anh cứ uống đi”, Nora nói. “Nó sẽ lo mọi thứ.” Tõm, tõm. Xèo, xèo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.