Và Nếu Như Chuyện Này Là Có Thật

CHƯƠNG 16



Pilguez giữ lời hứa của mình. Ông đưa cô hành khách bất động của mình đến khoa cấp cứu. Trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ, cơ thể của Lauren đã được đem trả lại vào căn phòng nơi cô đã bị bắt cóc. Viên thanh tra về sở cảnh sát và đi thẳng vào phòng làm việc của giám đốc sở. Không bao giờ có ai biết được nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người, nó kéo dài những hai tiếng đồng hồ, nhưng khi viên thanh tra rời căn phòng, ông đi về phía Nathalia, một tập hồ sơ dày kẹp dưới cánh tay. Ông để tập hồ sơ xuống bàn làm việc của mình và vừa nhìn thẳng vào mắt cô vừa yêu cầu cô xếp những giấy tờ này vào ngăn kéo đựng giấy tờ xếp xó, ngay lập tức.
Arthur và Lauren về trong căn hộ tại Greenstreet, chiều chiều họ ra khu marina, đi dạo dọc bờ biển. Một hy vọng loé lên do không có gì cho thấy việc làm euthanasie sẽ được tiến hành. Sau tất cả những sự kiện này, có thể mẹ Lauren thay đổi ý định. Họ thường ăn tối ở nhà hàng Perry và trở về vào quãng hai mươi giờ để xem ti vi.
Cuộc sống trở lại dòng chảy của nó một cách bình thường êm đẹp đến nỗi là mỗi một ngày qua, họ lại có nhiều thêm những lúc trong ngày quên bẳng hẳn đi cái hoàn cảnh đang làm cho họ lo nghĩ đến thế.
Thỉnh thoảng Arthur có ghé đến cơ quan, ló mặt ra đó đôi chút để ký các giấy tờ. Phần còn lại của ngày họ ở bên nhau, đi xem phim, dạo bộ hàng tiếng đồng hồ ở những lối đi trong công viên Golden Gate. Có lần họ đi nghỉ cuối tuần ở Tiburon, trong ngôi nhà mà một người bạn cho Arthur mượn khi người này có việc đi Châu Á. Mấy ngày đầu của một tuần khác thì họ lại dùng để chơi thuyền buồm trong vịnh, lái thuyền từ vũng này sang vũng khác.
Họ đi xem các buổi diễn trong thành phố, hết buổi này sang buổi khác, ca múa nhạc, ba lê, hoà nhạc và kịch. Thời gian giống như trong một kỳ nghỉ dài lười biếng mà chẳng cần phải từ chối điều gì. Sống trong khoảnh khắc hiện tại, ít nhất một lần không dự kiến, không nghĩ đến ngày mai. Không nghĩ đến điều gì khác ngoài cái đang diễn ra. Đó là thuyết giây phút, theo cách nói của họ. Những người gặp họ tưởng Arthur là điên, khi thấy anh nói một mình hoặc dạo chơi với cánh tay lơ lửng trong không khí. Trong những hiệu ăn mà họ thường đến, những người bồi bàn đã quen với người đàn ông ngồi một mình ở bàn bỗng nhiên nghiêng người, làm cử chỉ như cầm một bàn tay vô hình lên hôn, nói một mình bằng một giọng dịu dàng hay làm ra vẻ lùi lại bên ngưỡng cửa để nhường cho một người không tồn tại đi qua. Một số người nghĩ rằng anh mất trí, những người khác tưởng tượng rằng anh goá vợ, sống với bóng của người vợ đã mất. Arthur không chú ý đến chuyện đó nữa, anh tận hưởng mỗi một khoảnh khắc đang dệt nên những mắt lưới tình yêu của họ. Trong một vài tuần, họ trở thành đồng điệu, thành người tình và bạn đời của nhau. Paul không lo lắng nữa, anh chấp nhận cuộc khủng hoảng bạn mình đang trải qua. Yên tâm rằng cuộc bắt cóc không để lại hậu quả gì, anh đảm nhiệm việc quản lý công ty, tin rằng người bạn hợp doanh với mình có ngày tỉnh trí lại, và mọi việc sẽ trở lại như thường. Anh không vội. Điều quan trọng là người mà anh coi như anh em ruột của mình sẽ khoẻ lên, hay là sẽ khoẻ mạnh thôi, không cần thêm gì nữa, còn thì anh ấy sống trong thế giới nào cũng mặc.
Ba tháng trôi qua như vậy mà không có chuyện gì xảy ra làm khuấy động tổ ấm của họ. Chuyện đó đã xảy ra vào một tối thứ ba. Cả hai nằm ngủ sau một buổi tối yên ả ở nhà. Sau những cái ôm đằm thắm, họ chia sẻ với nhau những dòng cuối cùng của một cuốn tiểu thuyết mà họ cùng đọc, bởi vì cần có anh lật trang cho cô. Đến đêm khuya thì họ ngủ thiếp đi, người này trong vòng tay người khác.
Quãng sáu giờ sáng Lauren nhỏm phắt dậy trong giường và kêu to tên Arthur. Anh giật mình tỉnh dậy và mở to mắt. Cô ngồi xếp bằng tròn, gương mặt nhợt nhạt và trong suốt.
– Có chuyện gì thế?- anh hỏi bằng một giọng đầy lo âu.
– Ôm em vào lòng anh nhanh lên, em van anh.
Anh thực hiện ngay tức khắc, và không để anh hỏi lại, cô đặt tay mình lên má anh, nơi có vệt sẫm của mảng râu mới mọc, cô vuốt ve, trượt tay xuống phía cằm anh, vòng ra sau gáy anh với một vẻ dịu dàng vô bờ. Mắt cô mọng lên vì nước mắt và cô nói với anh.
– Đã đến lúc rồi, anh yêu của em, họ mang em đi, em đang dần dần biến mất.
– Không- anh vừa nói vừa ôm xiết chặt cô hơn.
– Lạy Chúa, em không muốn rời xa anh, em những muốn là cuộc sống này với anh không dừng lại bao giờ, ngay cả khi nó chưa kịp bắt đầu.
– Em không thể ra đi, không được vậy, hãy kháng cự lại họ, anh van em!
– Đừng nói gì hết, nghe em đây, em cảm thấy là em có ít thời gian. Anh đã cho em cái mà em không ngờ đến; trước khi sống cùng anh, em không tưởng tượng được rằng tình yêu có thể đem lại những điều giản dị đến thế này. Không có cái gì mà em từng nếm trải trước anh có giá trị được bằng một giây chúng ta sống cùng nhau. Em muốn anh mãi mãi biết rằng em yêu anh biết bao, em không biết em sẽ đi về bờ bến nào, nhưng nếu có tồn tại một thế giới bên kia, thì ở đó em cũng sẽ tiếp tục yêu anh với tất cả sức lực và tất cả niềm vui mà anh đã đem lại tràn đầy trong đời em.
– Anh không muốn em đi!
– Suỵt, đừng nói gì, hãy nghe em.
Trong khi cô nói, bề ngoài của cô biến thành trong suốt. Da cô trở nên giống như màu nước. Trong vòng tay anh, cái ôm của anh xiết lại vào một khoảng trống hình thành từng tí một. Anh thấy cô đang tan dần.
– Em mang màu sắc của những nụ cười của anh trong mắt em- cô nói tiếp.- Cám ơn anh vì tất cả những tiếng cười ấy, tất cả sự âu yếm ấy. Em muốn rằng anh sống, anh trở lại nhịp sống của mình khi em không còn ở đây nữa.
– Thiếu em, anh không thể sống được nữa.
– Không, cái mà anh có trong anh, đừng giữ cho mình, anh phải đem cho một cô gái khác, nếu không sẽ quá lãng phí.
– Đừng bỏ đi, anh van em, hãy kháng cự.
– Em không thể, cái đó mạnh hơn em. Em không đau đâu, anh biết đấy, em chỉ có cảm giác là anh xa dần, em nghe không rõ tiếng anh nói, em bắt đầu nhìn thấy anh lờ mờ. Em rất sợ, Arthur. Em rất sợ thiếu anh. Anh giữ em lại thêm chút xíu nữa đi.
– Anh đang xiết chặt em, em không cảm thấy anh nữa sao?
– Không cảm thấy anh thật rõ nữa, Arthur của em.
Cả hai người đều khóc, lặng lẽ, âm thầm; họ hiểu rõ hơn ý nghĩa của một giây sống, giá trị của một khoảnh khắc, tầm quan trọng của một từ. Họ ôm ghì lấy nhau. Trong vài phút của một nụ hôn dang dở, cô biến mất hẳn. Hai cánh tay của Arthur lồng lại vào nhau; anh co rúm người lại vì đau đớn và khóc rống lên.
Toàn thân anh run rẩy. Đầu anh lắc lư qua lại trong một cử động không thể kiềm chế được. Những ngón tay anh quắp lại chặt đến nỗi lòng bàn tay bị móng cứa bật máu ra.
Tiếng “ Không” mà anh kêu lên như tiếng rên của loài thú vang dội trong căn phòng đến mức làm các cánh cửa kính rung lên. Anh định đứng dậy nhưng chệnh choạng và ngã xuống sàn, tay anh vẫn cứ ôm ghì lấy nửa trên người mình. Anh bất tỉnh trong nhiều giờ. Rất lâu sau anh mới tỉnh lại. Nước da anh nhợt nhạt. Anh cảm thấy không còn sức lực. Anh lê ra bệ cửa sổ, nơi cô vẫn thường thích ngồi, và ngã vật ra ở đó, đôi mắt trống rỗng.
Arthur chìm vào thế giới của sự xao lãng, với cái vị kỳ quặc của nó khi nó dội lên trong óc. Nó thấm dần vào những mạch máu của anh, xuyên thấu vào tim anh, trái tim mỗi ngày lại đập theo những nhịp điệu khác nhau.
Những ngày đầu tiên nó gây trong anh nỗi tức giận, sự nghi ngờ, lòng ghen tuông; không phải ghen với những người khác mà là với những khoảnh khắc bị đánh cắp, với thời gian đã trôi qua. Sự trống vắng tai quái, khi xuyên thấu vào, nó làm biến đổi các cảm xúc, kích thích chúng, mài giũa chúng, làm cho chúng trở nên sắc nhọn hơn. Lúc đầu có thể tưởng như nó sinh ra để làm tổn thương anh, nhưng hoàn toàn không phải vậy, cảm xúc hiện ra dưới góc độ tinh tế nhất để biện luận tốt hơn trong anh. Anh cảm thấy sự thiếu vắng, sự thiếu vắng của người ấy, của tình yêu đến tận trong da thịt, của hammuốn thể xác, của cái mũi đang tìm kiếm một mùi hương, của bàn tay đang tìm kiếm cái bụng để ve vuốt, của con mắt mà qua hàng lệ chỉ còn nhìn thấy toàn kỷ niệm, của làn da đang tìm kiếm một làn da, của bàn tay kia đang vòng vào khoảng trống, của từng đốt ngón tay co rúm lại theo nhịp điệu mà nó áp đặt, của cái chân rơi xuống và đong đưa vào khoảng trống. Annh lả đi như vậy trong nhà những ngày dài dằng dặc và cả những đêm dài dằng dặc nữa. Anh đi từ bàn vẽ, nơi anh ngồi viết những bức thư cho một hồn ma, đến giường, nơi anh đăm đắm nhìn trần nhà mà chẳng hề thấy nó. Máy điện thoại của anh bị nhấc lên, rơi sang bên cạnh đã từ lâu mà anh không để ý. Đối với anh điều đó chẳng can hệ gì hết, từ nay anh chẳng còn đợi một cú điện thoại nào. Chẳng có gì quan trọng nữa cả.
Anh ra khỏi nhà vào cuối một ngày ngột ngạt, để hít thở khí trời. Tối hôm ấy trời mưa, anh mặc vào người cái áo mưa và chỉ có đủ sức vượt qua đường để đến đứng ở vỉa hè đối diện.
Dãy phố nhỏ trông như trong phim đen trắng, Arthur ngồi xuống một bức tường thấp bao quanh, ở cuối con phố hẹp trông như một cái hành lang này là ngôi nhà xây kiểu thời Victoria nằm trên khu vườn nhỏ của nó. Chỉ còn một khung cửa số có hắt ra tia sáng trong cái đêm không trăng này, đó là cửa sổ phòng khách của anh. Mưa đã ngừng rơi, nhưng người anh thì chưa khô. Sau ô cửa kính, anh tưởng như còn thấy Lauren, những cử chỉ mềm mại của cô. Cô nhón chân biến đi một cách nhẹ nhàng. Trong bóng tối của vỉa hè anh tưởng như còn nhìn thấy những đường nét uốn lượn thanh tú của cơ thể cô biến mất sau góc phố. Như thường lệ, vào những khoảnh khắc này anh cảm thấy mình yếu đuối, anh xọc tay vào túi áo mưa, cúi người xuống và bước đi. Dọc theo những bức tường màu xám và màu trắng, anh ướm lên những bước chân của Lauren, khá chậm để không bao giờ được gặp cô cả. Đến đầu phố anh do dự, rồi bị thúc đẩy bởi làn mưa bụi nhỏ, và bị tê cóng vì buốt lạnh, anh tiến đến gần. Ngồi xuống một lan can, anh sống lại từng phút của cái cuộc đời đã chấm dứt một cách quá tàn nhẫn ấy. “Arthur, sự nghi ngờ và sự lựa chọn là hai nguồn sức lực làm rung lên những sợi dây cảm xúc của chúng ta. Con hãy nhớ rằng chỉ có sự hài hoà của sự rung cảm này là quan trọng.” Giọng nói và những kỉ niệm của mẹ anh trỗi dậy từ sâu thẳm trong anh. Arthur lấy hết sức để đứng dậy, anh ném một cái nhìn cuối cùng và quay đi với mặc cảm có tội vì đã thất bại.
Bầu trời trắng nhợt báo hiệu bắt đầu một ngày không màu sắc. Tất cả các buổi ban mai đều tĩnh lặng, nhưng chỉ có một số sự tĩnh lặng là đồng nghĩa với sự trống vắng, những sự tĩnh lặng khác đôi khi tràn đầy đồng điệu. Chính những sự tĩnh lặng ấy là điều Arthur nghĩ đến khi trở về nhà. Anh đang nằm dài trên tấm thảm ở phòng khách, dường như nói chuyện với lũ chim thì tiếng đập thình thình dữ dội ở cửa nhà. Anh không đứng dậy.
– Arthur, mày có ở đó không? tao biết là mày ở trong nhà. Mở cửa cho tao, mẹ kiếp. Mở ra!- Paul rống lên- Mở ra không thì tao phá cửa!
Khung cửa rung lên ngay từ cú húc đầu tiên.
– Chó thật, tao bị đau rồi, tao bị trật khớp xương, mày mở cửa ra!
Arthur đứng dậy và đi ra cửa, anh vặn khoá rồi không chờ đợi, quay vào luôn nằm lăn ra đi văng. Khi Paul đi vào phòng khách, anh sững sờ vì sự lộn xộn ngự trị ở đây. Hàng chục tờ giấy phủ đầy sàn nhà, tất cả đều là những bản viết tay của bạn anh. Trong bếp, những vỏ đồ hộp rải rác chỗ này chỗ kia trên bàn bếp. Bồn rửa đầy những bát đĩa bẩn.
– Sao, có chiến tranh ở đây, và mày thua cuộc hả >
Arthur không trả lời.
– Đồng ý, chúng nó tra tấn mày, chúng nó cắt dây thanh quản của mày. Ê, nói đi chứ, mày có điếc không, tao đây, người hợp doanh của mày! Mày mắc chứng bệnh catalepsie( bất động) hay là mày nốc nhiều đến nỗi vẫn chưa hết say?
Paul thấy Arthur oà lên nức nở. Anh ngồi xuống cạnh bạn và quàng vai bạn.
– Arthur, có chuyện gì vậy?
– Cô ấy chết rồi, cách đây mười hôm. Cô ấy tự nhiên bỏ đi, một buổi sáng. Người ta đã giết cô ấy. tao không thể nào chịu nổi, Paul, tao không thể!
– Tao thấy rồi.
Anh xiết chặt tay bạn mình.
– Khóc đi, ông bạn, chừng nào mày còn khóc được thì cứ khóc. Hình như cái đó làm dịu bớt buồn đau.
– Thì tao chỉ làm có thế thôi, khóc!
– Vậy thì cứ tiếp tục đi, mày hãy còn nước mắt tồn kho đấy, chưa phải đã hết đâu.
Paul nhìn máy điện thoại và đứng lên để đặt lại.
– Tao đã bấm số máy của mày tới hai trăm lần, đặt lại cái điện thoại mày thấy phiền toái lắm hay sao!
– Tao không chú ý.
– Mày không nhận một cú điện thoại nào trong mười ngày qua và mày không chú ý à?
– Tao cóc cần điện thoại, Paul!
– Mày phải thôi cái trò này đi, ông bạn ơi. Tất cả chuyện này đã vượt quá tầm tao, nhưng bây giờ thì chính mày là quá đáng. Mày đã mơ, Arthur, mày đã đi vào vòng xoáy ốc của một câu chuyện điên rồ. Mày phải trở lại với thực tế đi thôi, mày đang phá hỏng đời mày đó. Mày không làm việc nữa, mày trông giống một thằng vô gia cư, mày gầy như một cái đinh, mày có vẻ mặt như trong phim tài liệu trước chiến tranh. Mấy tuần nay chả thấy mày đi làm, mọi người tự hỏi không biết mày còn tồn tại hay không. Mày phải lòng một cô gái đang hôn mê, mày tự bịa ra một câu chuyện hoang tưởng, mày đánh cắp cơ thể người ta và bây giờ thì mày đang để tang một hồn ma. Nhưng mày có nhận thức được rằng trong thành phố này có một bác sĩ trị bệnh tâm thần sẽ thành ra triệu phú mà ông ta hãy còn chưa biết hay không! Mày cần phải được chữa trị, ông bạn ạ. Mày không có cách nào khác, tao không thể để mày trong tình trạng này. Tất cả chuyện này chỉ là một giấc mơ biến thành cơn ác mộng.
Anh bị ngắt lời bởi một hồi chuông điện thoại, và anh đi ra nhấc ống nghe lên. Anh đưa ống nghe lên cho Arthur.
– Đó là một cảnh sát, ông ta đang cáu lắm. Ông ta cũng đã tìm cách gọi điện cho mày từ mười ngày nay, ông ta muốn nói chuyện với mày ngay lập tức.
– Tao chả có gì để nói với ông ta cả.
Paul đặt tay lên ống nói: “ Mày nói chuyện với ông ta hay là tao tống cái máy vào mồm mày”. Anh áp ống nghe vào tai bạn. Arthur nghe và nahỷ dựng dậy. Anh cám ơn người nói chuyện với mình và cuống quýt đi tìm chìa khoá trong đống đồ đạc ngổn ngang.
– Tao có thể biết là có chuyện gì không?
– Không có thời gian, tao phải tìm cho được chìa khoá.
– Người ta đến bắt mày à?
– Không đâu! Mày giúp tao còn hơn là nói những câu ngớ ngẩn thế.
– Nó khá hơn rồi, nó bắt đầu gây gổ với tôi.
Arthur tìm thấy chùm chìa khoá của anh, anh xin lỗi Paul, nói rằng anh không có thời gian giải thích cho bạn, rằng bây giờ đang vội nhưng anh sẽ gọi điện lại cho bạn tối nay. Paul đứng trố mắt ra.
– Tao không biết mày đi đâu, nhưng nếu đó là nơi công cộng thì tao tha thiết khuyên mày thay quần áo và lau qua cái mặt một chút.
Arthur do dự rồi liếc mắt nhìn vào mình trong cái gương ở phòng khách. Anh chạy vào buồng tắm, tránh nhìn chiếc tủ, có những nơi làm ký ức sống lại một cách đau đớn. Trong vài phút anh đã lau rửa, cạo râu và thay quần áo xong, anh lao vọt ra và quên cả chào bạn, chạy vội xuống cầu thang cho đến tận gara.
Chiếc ôtô lao đi vun vút trong thành phố đến tận lúc anh đỗ xe ở bãi đỗ xe của bệnh viện Memorial. Anh không thèm khoá xe lại mà chạy ngay vào phòng đón tiếp. Khi anh thở hổn hển chạy đến nơi thì Pilguez đã chờ anh ở đó, ông ngồi trong chiếc ghế bành ở phòng đợi. Viên thanh tra đứng dậy và nắm vai anh, bảo anh bình tĩnh lại. Mẹ của Lauren đang có mặt ở bệnh viện. Trước tình hình này, Pilguez đã giải thích cho bà tất cả, tức là gần như tất cả. Bà đang đợi anh trên tầng năm, trong hành lang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.