Vị Giám Mục Nói Lắp

CHƯƠNG 6



Mưa nửa đêm tuôn xuống từ bầu trời sũng nước, ngọn gió nam quất mạnh những hạt mưa xuyên qua đám bụi cây bao bọc quanh biệt thự của nhà triệu phú Renwold C. Brownley trên đồi Beverley Hills. Ánh đèn pha trên xe của Mason quét, rực sáng đám lá cây khi vị luật sư rẽ vào đoạn đường xi-măng dẫn tới cửa trước. Mason ngừng xe trước mái che ngay cửa chính. Người quản gia với nét mặt không chút thân thiện giống như thời tiết ngoài trời, ông ta ra mở cửa và nói:
– Xin lỗi, phải ông Mason không?
Vị luật sư gật đầu.
– Xin vui lòng theo lối này – Viên quản gia nói – Ông Browuley đang chờ ông.
Viên quản gia không hề tỏ vẻ muốn giúp đỡ Mason cởi áo choàng và bỏ mũ. Ông ta đưa Mason băng ngang qua phòng tiếp tân và tiến vào phòng thư viện thật lớn, chung quanh phòng lát gỗ màu sậm. Ánh sáng êm dịu chiếu trên các dãy kệ sách, trên các chiếc ghế bành thật lớn, và trên các ô vuông ngăn riêng chỗ ngồi để đọc sách và các chiếc ghế kê sát cửa sổ.
Người đàn ông ngồi sau chiếc bàn gỗ cẩm lai thật lớn, có khuôn mặt khắc khổ giống như các vị chánh án đang tra xét các vụ án. Mái tóc của ông bạc trắng và rất mượt, cặp lông mày cũng trắng xóa mờ nhạt trên khuôn mặt làm cho chiếc đầu của ông trông kỳ cục giống như đầu của chim kên kên.
– Ông Mason đấy à?
Ông ta nói với giọng không một chút ân cần tiếp đón. Đó là giọng nói của một người lần đầu tiên kiểm tra một mẫu hàng mới.
Mason rũ những hạt mưa trên áo choàng và vắt trên thành ghế, rồi đứng thẳng trước mặt chủ nhân.
– Vâng, tôi là Mason, còn chắc ông là ông Brownley.
Vị luật sư nói giọng giống hệt như cung cách của vị chủ nhà.
– Xin mời ngồi – Ông Brownley nói – Dù sao tôi cũng rất vui mừng ông đã tới, ông Mason.
– Cám ơn ông – Mason nói – Tôi sẽ ngồi sau. Hiện giờ tôi muốn đứng hơn. Ông có thể cho biết tại sao ông lại vui mừng khi tôi đến không?
– Có phải ông nói ông muốn gặp tôi về Janice không?
– Vâng, đúng vậy.
– Ông Mason, ông là một luật sư rất khôn khéo.
– Cám ơn ông.
– Đừng cám ơn tôi. Không phải tôi khen ông đâu. Đó chỉ là một sự nhận định. Và có lẽ với tình hình hiện tại thì sự nhận định đó mang tính cách của bên đối nghịch. Tôi đã từng theo dõi các thành quả của ông trên báo chí với sự cảm phục và đồng thời với sự thắc mắc. Tôi phải công nhận rằng tôi đã khoái ông và muốn gặp ông. Trên thực tế đã có những vụ mà tôi nghĩ rằng nên đến gặp ông, nhưng rồi vì lý do tài chánh nên tôi không thể trao vào tay một vị luật sư mà sở trường là lanh lợi hơn là…
– Trách nhiệm phải không? – Mason tiếp theo một cách mỉa mai khi Brownley do dự chưa nói hết.
– Không, đó không phải là ý của tôi – Brownley nói – Nhưng khả năng của ông là thuộc về những màn ngoạn mục và đầy kịch tính. Khi ông nhiều tuổi, ông Mason, ông sẽ thấy không lấy gì làm hãnh diện với những màn ngoạn mục và đầy kịch tính như vậy.
– Và đó là lý do ông đã không đến với tôi?
– Đúng như vậy.
– Và vì ông có ý định không chọn tôi, do đó tôi đã có dịp phục vụ cho người đối nghịch lại với ông.
Nụ cười thán phục nở trên môi vị chủ nhân đang ngồi sau chiếc bàn gỗ cẩm lai. Con người ông ta được bao bọc xung quanh bởi sự giàu sang và nó toát ra một quyền lực tài chánh như một pháo đài bao bọc ông ta.
– Hay lắm – Ông già nói – Sự khéo léo của ông đã nhắc lại lời nhận xét của tôi về những gì tôi đã được nghe về tài năng của ông.
Mason đi thẳng vào vấn đề:
– Tôi đã giải thích với ông một cách đại khái qua điện thoại, lý do mà tôi đến đây. Đó là chuyện về cô cháu gái của ông. Không cần biết ông nghĩ gì, tôi không những chỉ là một kẻ đánh thuê cho người bỏ tiền ra mướn tôi, mà tôi còn là một chiến sĩ sẵn sàng chiến đấu cho những người không có khả năng chiến đấu. Tôi chiến đấu để giúp luật pháp.
– Có phải ông muốn thuyết phục tôi tin rằng việc làm của ông là đúng hay không? – Brownley cất tiếng hỏi một cách giễu cợt.
– Tôi cóc cần phải thuyết phục ai hết – Mason nói – Tôi chỉ báo cho ông biết như vậy mà thôi, còn tin hay không là tùy ông.
Ren wold Brownley cau may nói:
– Không có gì phải nặng lời, ông Mason.
– Tôi nghĩ rằng tôi ý thức được lời tôi nói, ông Brownley – Mason nói và ngồi xuống đốt điếu thuốc đồng thời hiểu rằng vị chủ nhà đã bị cú sốc. Vị luật sư tiếp luôn – Bất kỳ ai có nhu cầu phụ thuộc vào người khác, kẻ đó sẽ phải chịu một áp lực. Ông có tiền và người khác cần tiền, dĩ nhiên họ tìm đủ mọi mánh khóe để lấy được tiền của ông.
Bây giờ tôi có thể lật hết lá bài của tôi trên bàn để nói chuyện thẳng với ông. Các sự kiện liên tục dẫn dắt tôi đến câu chuyện này và nó đã xảy ra một cách bất thường. Tôi không dám chắc rằng tôi sẽ được nhiều người hậu thuẫn. Nhưng dù có đi nữa, tôi cũng không bao giờ sử dụng nó làm điều sai trái hoặc tiếp tay cho sự sai trái. Ngoài ra, nếu ngoại trừ trường hợp các sự kiện sơ khởi là mở màn của một âm mưu đã được đạo diễn sắp xếp. còn nếu không, với các sự kiện liên tục vừa diễn ra thì, có một xác suất rất cao là người mà ông tin rằng là con gái của Oscar và Julia Brauner, thì sự thật con người đó hoàn toàn không có liên hệ gì với ông cả.
– Ông lấy gì mà dám chắc chắn điều đó? – Renwold Brownley hỏi.
– Lẽ dĩ nhiên – Mason nói và ngừng lại cúi nhìn điếu thuốc lá đang cháy, rồi đưa mắt nhìn thẳng mặt vị chủ nhà, nói tiếp – Tôi chỉ căn cứ vào người mẹ còn sống của cô gái, đó chính là Julia Brauner.
Không hề có một chút xúc động trên khuôn mặt của Brownley.
– Tôi xin hỏi – Ông ta nói – Ai là người đã nhận dạng đúng là Julia Brauner?
Mason nhìn thẳng mặt vị chủ nhà một cách đăm đăm.
– Không ai hết – Vị luật sư nói – Và đó là lý do tại sao tôi đến gặp ông. Nếu trong vụ này có gì sai trái về phía tôi thì chính ông là người xác định được điều sai trái đó.
– Vậy nếu tôi thuyết phục được ông là có điều sai trái thì sao? – Brownley hỏi.
Mason làm cử chỉ đưa bàn tay ra hiệu phía trước và nói:
– Khi đó tôi sẽ xóa bỏ toàn bộ vụ này. Nhưng ông Brownley, xin ông nhớ rằng tôi phải được thuyết phục.
– Julia Brauner là một kẻ hoang đàng. Các thám tử của tôi đã thu thập được tất cả các dữ kiện liên quan tới quá khứ của cô ta trước khi cô ta gặp con trai tôi. Đó là một xấp hồ sơ độc đáo.
Mason đưa điếu thuốc lên môi, hít một hơi thật dài, vừa nhả khói vừa nói:
– Lẽ dĩ nhiên có rất nhiều đàn bà, nếu đem kính hiển vi nhìn vào quá khứ của họ thì ta thấy có rất nhiều thăng trầm trong cuộc đời của họ.
– Nhưng đây là một cô gái hoang đàng.
– Có phải ông muốn nói đến Julia Brauner người đã ăn ở với con trai ông không?
– Đúng vậy.
– Như thế – Mason nói – sự kiện cô ta hoang đàng đâu có ăn nhập gì với chuyện tình trạng chính thức của đứa con do cô ta sanh ra.
Brownley liếm môi, do dự một chút rồi nói tiếp với thái độ cương quyết lạnh nhạt của những tay chủ nhân ngân hàng đang phân tích những sai trái về tài chánh.
– Rất may mắn là đứa trẻ do cô ta sinh ra đã được tách rời ra khỏi ảnh hưởng của cô ta ngay từ nhỏ. Tôi không cần biết chuyện đó xảy ra như thế nào và khi nào. Tin tức đó đã được chính nhân viên của tôi thu thập và họ làm việc đó với mục đích bảo vệ quyền lợi của tôi. Tôi đã được biết và ông có thể dễ dàng kiểm chứng rằng, chính Julia Brauner đã tốn rất nhiều tiền để thu thập các tin tức này. Và do phương tiện của tôi đầy đủ hơn, tôi đã có được các tin tức đó và cô ta đã thất bại.
– Thế tôi xin hỏi, có bao giờ Julia có ý định lợi dụng về sự quan hệ với gia đình ông không? Tôi muốn hỏi ông câu này để xóa bỏ định kiến của ông. Xin ông thẳng thắn trả lời câu hỏi đó.
Gương mặt Brownley tỏ vẻ giận dữ:
– Cô ta không hề có ý định lợi dụng – Ông ta nhìn nhận – Bởi vì tôi đã phòng ngừa cô ta từ trước.
– Theo tôi biết – Mason nói – chắc ông muốn ám chỉ đến việc ông đẩy cô ta đến tình trạng là một kẻ trốn tránh pháp luật phải không?
– Ông muốn dẫn giải lời nói của tôi theo cách nào tùy ý ông – Brownley nói – Tôi không hề xác nhận.
– Tôi nghĩ rằng cũng nên nói trước để ông biết, nếu tôi quyết định đứng ra giải quyết vụ này thì tôi sẽ phải hết sức bảo vệ quyền lợi của thân chủ tôi. Và nếu thân chủ tôi bị buộc tội trốn tránh pháp luật do ảnh hưởng của ông đưa tới, thì tôi sẽ có hành động để ông phải trả giá về sự sử dụng ảnh hưởng đó.
– Lẽ dĩ nhiên – Brownley nói – tôi chẳng bao giờ nghĩ rằng luật sư Perry Mason lại làm việc tắc trách, nhưng tôi lại nghĩ rằng ông đã lầm về Julia Brauner. Trước hết, tôi có đầy đủ lý do để tin rằng Julia Brauner đã chết, và kế tiếp là tôi tin rằng ông đã gặp phải một kẻ giả mạo đội lốt Julia.
– Nhưng có điều là – Mason nói – tất cả những gì ông vừa nói không hề chứng tỏ rằng người con gái mà ông nhận là cháu, có phải đích thực là con gái của Julia Brauner hay không, cho dù Julia Brauner hiện giờ sống hay chết. Ngoài ra, có một vài bằng chứng khiến tôi tin rằng ông chính là nạn nhân của một sự giả mạo hoặc lầm lẫn.
Brownley nói một cách chậm chạp:
– Ông Mason, tôi sẽ không tiết lộ với ông bất cứ điều gì mà ông có ý định khai thác ở tôi đâu.
– Nếu như vậy – Vị luật sư nói – ông không thể thuyết phục được tôi về điều không nên nhận vụ án này.
Brownley ngồi suy nghĩ vài giây, sau cùng lên tiếng:
– Ông Mason, chúng ta nên dừng ở đây – Ông ta vừa nói vừa thò tay trong túi lấy chiếc ví da hải cẩu mở ra và lấy trong đó ra một bức thư. Mason chăm chú nhìn ông già bình thản đưa tay xé phần tên và địa chỉ in sẵn trên tờ thư và ông ta xé nốt phần chữ ký.
– Ông Mason, ông nên hiểu rằng khi tôi đã làm một cuộc điều tra thì cuộc điều tra đó phải tới nơi tới chốn. Tôi có những dữ kiện chính xác không thể chối cãi được và nó được xem là nền tảng cho cuộc điều tra của tôi. Các tính chất của sự kiện đó mang tính chất tuyệt mật, và tôi đã thuê các điều tra viên có khả năng nhất để thực hiện cuộc điều tra đó. Tôi tin rằng ông là một nạn nhân, và chắc chắn rằng người đàn bà đã đến gặp ông và tự xưng là Julia Brauner đó không phải là người đàn bà đã lấy con trai tôi. Và tôi biết chắc rằng cô gái mà bà ta đưa ra trình diện với ông và bảo rằng đó là con bà ta thì người con gái đó không phải là con của Oscar, con trai tôi. Và tôi cũng có những lý do để tin rằng ông quá quan tâm đến vấn đề này, bởi vì ông thấy có một người nào đó đã cung cấp tin tức cho ông một cách chính xác, mà người đó lại rất quan tâm người đàn bà đến tìm ông với tính cách thân chủ.
Do đó, tôi sẵn sàng đưa ông xem lá thư này. Tôi sẽ không tiết lộ với ông, ai đã viết lá thư này, mà chỉ có thể cho ông biết rằng nguồn tin rất đáng tin cậy.
Brownley đưa lá thư cho Mason.
Vị luật sư cầm lá thư đọc:
“Theo kết quả điều tra của chúng tôi, chúng tôi có thể khẳng định rằng, có một âm mưu định xóa bỏ Janice Brownley thật và thay thế vào chỗ đó bằng một kẻ giả mạo. Nhóm người âm mưu này đã toan tính từ nhiều tháng nay và chờ dịp thuận tiện sẽ ra tay. Để có thể thành công, họ sẽ liên hệ với một luật sư có khả năng để yểm trợ cho kế hoạch. Và để thuyết phục vị luật sư đó, họ sẽ tạo những ảnh hưởng đối với ông ta.
Nhóm người này họ đã dụng tâm chờ đợi Giám mục William Mallory thuộc địa phận Sydney của Úc thực hiện công vụ năm thánh. Ông Giám mục tuyên bố ông sẽ đi du hành và nghiên cứu trong năm đó. Và để tránh các trở ngại, ông Giám mục đã giữ kìn cái lộ trình của ông ta.
Nhóm viên điều tra của chúng tôi đã gài nội tuyến trong đám người âm mưu đó, vì vậy chúng tôi xin thông báo để ông rõ sẽ có một tay lanh lợi đóng vai Giám mục Mallory và sẽ đến tiếp xúc với một luật sư nào đó, vị luật sư này đã được họ lựa chọn từ trước và sẽ được thuyết phục để thực hiện kế hoạch, vị Giám mục giả mạo này chỉ xuất hiện trong một thời gian đủ để gây ấn tượng cho vị luật sư, và sau đó ông ta sẽ biến mất.
Chúng tôi khuyến cáo ông điều này để ông kịp thời nhận định được kẻ giả mạo nếu hắn ta vẫn còn liên lạc với nhóm âm mưu và khi đó ông có thể xin lệnh tóm cổ bọn chúng. Nhưng dù sao ông vẫn cũng có thể đụng độ với một vị luật sư quá hăng say nào đó mà ông ta có khả năng thực hiện âm mưu của bọn họ. Vì vậy, chúng tôi đề nghi ông nên tham khảo với luật sư của ông để sẵn sàng đối phó với tình hình xảy ra. Chúng tôi sẽ cung cấp các tin tức tiếp theo trong vài ngày tới.
Chân thành chào ông”.
– Chắc lá thư này có trọng lượng đối với ông thì phải? – Mason nói, gương mặt không hề thay đổi.
– Đối với ông nó không có trọng lượng sao? – Brownley hỏi và nhìn Mason với con mắt ngạc nhiên.
– Đúng vậy, không.
– Ông phải biết tôi tốn khá tiền mới có được lá thư này – Brownley nói – Khi ông biết rõ về tôi hơn, ông Mason, ông sẽ thấy bất cứ khi nào tôi chịu tốn tiền, đều phải có những kết quả tốt nhất. Xin phép ông cho tôi được nói rằng bức thư đó rất nặng ký đối với tôi.
– Tôi đồng ý với ông rằng, bức thư đó có thể nặng ký đối với tôi – Mason nói – Nếu tôi đã được đọc nó như một lá thư. Nhưng ông đã xé bỏ đi những phần có giá trị và để lại những dòng chữ như một sự thông báo nặc danh và do đó, tôi chỉ coi đó là một bức thư nặc danh không hơn không kém.
Gương mặt Brownley tỏ vẻ bực tức:
– Nếu ông nghĩ rằng tôi sẽ tiết lộ nơi cung cấp tin tức của tôi thì ông lầm to. – Brownley nói.
Mason nhún vai:
– Tôi đâu có nghĩ như vậy. Tôi chỉ có chủ ý là lật hết các con bài của tôi trên bàn để chơi với ông một cách thằng thắn và trung thực. Nhưng ông đã không đáp ứng.
– Tôi thấy rằng chúng ta chỉ nên dừng ở đó. -Brownley nói.
Mason đẩy ghế ra phía sau định đứng dậy. Brownley liền hỏi:
– Ông định đi à?
– Vâng. Nếu ông đã nói hết với tôi những điều ông có thể nói thì tôi nghĩ rằng ông đã không thuyết phục được tôi.
Brownley mỉm cười hỏi:
– Thế có bao giờ ông nghĩ rằng, ông không phải là người cần được thuyết phục không?
Mason đứng khom người chống tay trên mép bàn và nói:
– Không bao giờ! Trong cuộc nói chuyện này, tôi là sếp. Nếu ông không thể thuyết phục được tôi, ông sẽ phải sẵn sàng để chiến đấu.
– Ông nói có vẻ như một thương gia sành sỏi -Brownley nói – Nhưng tôi báo cho ông biết, ông sẽ bị chiếu tướng ngay trước khi khởi sự.
– Chiếu tướng mà bị thua là một vấn đề khác -Mason nói – Còn chiếu tướng không thôi, thì tôi đã gặp nhiều lần, và thua thì rất ít khi xảy ra.
– Dù sao đi nữa, hiện giờ ông cũng đang bị chiếu tướng – Brownley nói – Ông Mason, thực sự là tôi không muốn tên tuổi của cháu gái tôi bị đưa ra trước tòa. Tôi không muốn dư luận báo chí nhắm vào cuộc sống riêng tư của tôi. Vì vậy tôi sẽ ngăn chận ông, không để ông tham gia vào cuộc chiến của cô cháu gái giả mạo đó.
Mason tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:
– Có phải ông có ý định ngăn cản không cho tôi làm những điều mà tôi muốn, phải không?
– Đúng như vậy. – Brownley nói.
– Việc đó đã từng xảy ra – Mason nói – Nhưng thiên hạ chưa bao giờ thành công cả.
Brownley mỉm cười, nói:
– Tôi hiểu điều đó lắm chứ, nhưng vì ông đã điều tra gia đình tôi và có thể ông đã điều tra về tôi, và nếu đúng như vậy chắc ông cũng biết rằng tôi không phải là tay vừa. Khó mà qua mặt tôi được và khó mà thay đổi quyết tâm của tôi.
– Thì ra ông đã tính toán những khả năng có thể xảy ra – Mason nói – Có phải ít phút trước đây ông tuyên bố rằng sẽ ngăn cản không cho tôi làm vụ này phải không?
– Đúng vậy.
Mason chỉ cười nhạt để đáp lại.
– Tôi sẽ ngăn cản không để ông làm việc đó -Brownley nói – Ông là một người làm ăn. Phía đối nghịch với tôi trong sự việc này là những kẻ không có tiền. Họ tìm cách trông cậy vào một luật sư nào đó có thể yểm trợ cho họ, họ đưa vị luật sư đó vào một cuộc chơi đen đỏ. Vì vậy, nếu tôi có thể chỉ cho ông thấy rằng ông không thể thắng được, thì ông sẽ phải từ bỏ, nếu ông là một con người khôn ngoan.
– Điều đó cần phải có một người nào đó, có đủ khả năng thuyết phục được tôi, và tôi muốn có được kết luận từ đó.
– Đúng vậy – Brownley nói – Tôi không phải là một kẻ điên mà nghĩ rằng có thể ngăn cản được ông trong việc tìm cách thiết lập tình trạng hợp pháp cho một đứa cháu gái giả mạo, nhưng thực sự là tôi cảm thấy chắc chắn khi nói với ông rằng, ông làm việc đó chỉ vô ích mà thôi. Dù là cháu gái của tôi đi nữa, nó cũng là vô nghĩa đối với thiên hạ. Cháu tôi cũng đã tới tuổi trưởng thành, không có gì bắt buộc tôi phải giúp đỡ nó hết. Cái lợi lộc duy nhất có được do từ sự thiết lập quan hệ giữa nó với tôi chỉ nhằm mục đích chia sẻ tài sản này sau khi tôi nhắm mắt. Do đó, ông Mason, tôi sẽ làm một bản di chúc nhường gia tài cho cháu gái hiện đang ở với tôi là Janice Brownley, và tôi đặc biệt xác định trong di chúc đó, người mà tôi gọi là cháu gái chính là người mà hiện tại đang sống với tôi và được tôi gọi là cháu gái. Như vậy sẽ không còn vấn đề chính thức hay không chính thức trong sự quan hệ giữa nó và tôi. Điều đó làm cho nó trở thành người thụ hưởng theo di chúc của tôi.
Nhưng rồi tôi nghĩ rằng ông có thể tìm cách tuyên bố tờ di chúc đó không có giá trị, vì vậy, sáng mai lúc chín giờ, tôi sẽ ký nhường gia tài với tính cách vĩnh viễn không thể thủ tiêu được cho người cháu gái hiện đang sống với tôi, tất cả ba phần tư gia tài của tôi, chỉ dành lại phần nhà cửa sinh hoạt của bản thân tôi. Phần còn lại một phần tư, cũng giống như vậy, dành cho đứa cháu khác của tôi, Philip Brownley.
Renwold Brownley nhìn vị luật sư với con mắt đắc thắng và nói tiếp:
– Ông luật sư, như vậy sẽ không có một khe hở về luật pháp nào để cho ông luồn lọt qua được. Tôi nghĩ rằng ông có đủ khôn ngoan để khỏi húc đầu vào tường. Tôi muốn ông hiểu rằng con người đang đối thoại với ông cũng dữ dằn như chính ông vậy. Một khi tôi đã quyết định thì không gì ngăn cản nổi. Đó là điều tôi nghĩ rằng hai chúng ta giống nhau. Nhưng có điều tôi đã nắm tất cả các con chủ bài và tôi sẽ chơi bài một cách không khoan nhượng.
Và bây giờ, ông Mason, tôi xin phép được chúc ông ngủ ngon và tôi rất lấy làm hân hạnh được tiếp chuyện với ông.
Renwold Brownley đưa tay ra bắt, Mason cảm thấy các ngón tay ông già lạnh ngắt.
– Ông quản gia sẽ đưa ông ra xe. – Renwold nói.
Viên quản gia chắc chắn đã nhận được ám hiệu, liền nhẹ nhàng mở cửa thư viện bước vào, cúi đầu chờ Perry Mason.
Mason nhìn thẳng Brownley hỏi:
– Ông không phải là một luật sư chứ?
– Không. Tôi không phải là một luật sư, nhưng tôi có khả năng đó.
Mason quay sang gật đầu với viên quản gia và đưa tay cầm chiếc áo khoác trên thành ghế.
– Khi nào tôi giải quyết xong vụ án này – Mason nói một cách giận dữ – có thể ông sẽ phải thay đổi sự suy nghĩ về khả năng luật sư của ông. Thôi chúc ông ngủ ngon, ông Brownley.
Mason ngừng lại ngoài cửa để viên quản gia giúp mình mặc áo khoác ngoài. Mưa vẫn tuôn xối xả.
Những cành cây nghiêng ngả như những cánh tay khổng lồ quơ qua quơ lại trong mưa gió.
Mason đóng cửa xe, mở công tắc và đèn pha, cài số rồi nhả côn. Chiếc xe lăn bánh ra khỏi mái che và trườn đi trong dông bão. Mason chuyển sang số hai và rà chân trên thắng, chiếc xe chậm lại khi quẹo qua khúc rẽ trải sỏi. Đúng lúc đó, ánh đèn pha của xe quét ngang qua một thân hình đang đứng bất động giữa trời mưa.
Một người đàn ông mảnh khảnh hiện rõ trước ánh đèn pha, người đó mặc chiếc áo mưa, cổ áo kéo cao lên che gáy, chiếc mũ sụp xuống che vầng trán, nước mưa tuôn từ trên thành mũ xuống thành dòng. Người đó giơ tay ra hiệu dừng xe. Mason đạp thắng và từ từ dừng lại. Người thanh niên bước tới bên xe.
Mason quay kính xuống và nhìn người thanh niên có khuôn mặt trắng, thư sinh và cặp mắt đen sâu thẳm.
– Có phải ông là luật sư Mason không? – Người thanh niên hỏi.
– Phải.
– Tôi là Philip Brownley. Ông có nhận ra tôi là ai không?
– Phải cháu của Renwold Brownley không? – Mason hỏi.
– Vâng, phải.
– Anh muốn gặp tôi?
– Vâng.
– Như vậy hãy lên xe – Mason nói – Tôi sẽ đưa anh về văn phòng của tôi.
– Không. Không thể để ông nội tôi biết rằng tôi đã nói chuyện với ông. Xin ông cho biết có phải ông đã nói chuyện với ông nội tôi không?
– Phải.
– Về chuyện gì vậy?
– Anh nên hỏi ông nội anh thì hơn.
– Có phải nói về Jan không?
– Jan nào?
– Janice đó, chị họ tôi.
– Nhưng dù sao hiện giờ tôi cũng không muốn bàn luận đến vấn đề này – Mason nói.
– Nhưng có thể tôi sẽ là một đồng minh tốt đối với ông. – Philip đề nghị.
– Nếu vậy thì được. – Mason nói.
– Dù sao quyền lợi của chúng ta cũng có vẻ giống nhau.
– Có phải ý anh muốn nói – Mason hỏi – anh cảm thấy rằng cô gái sống trong nhà này với cái tên Janice Brownley, không phải là con gái của Oscar Brownley, có phải vậy không?
– Ý tôi muốn nói – Philip lặp lại – tôi có thể là đồng minh của ông.
Mason từ tốn nói:
– Tôi không nghĩ rằng tôi có thể bàn luận với anh vào lúc này.
– Có phải ông nội tôi định cột chặt tay ông bằng cách nhường tất cả gia tài cho Janice và chỉ dành lại một phần nhà cửa sinh hoạt cho bản thản mà thôi, phải không?
– Đó cũng chính là những điều tôi không muốn bàn đến bây giờ. Nhưng tôi cũng muốn nói chuyện với anh ở một thời điểm thích hợp hơn. Nếu có thể anh hãy đến văn phòng tôi vào khoảng mười giờ sáng mai.
– Không. Không. Tôi không thể. Không lẽ ông không biết những chuyện gì đã xảy ra sao? Ông nội đã thuê cả một hãng thám tử để tìm kiếm Janice. Ông nội đã treo một giải thương hai mươi lăm ngàn đô-la cho họ nếu họ tìm ra Janice. Nhưng họ không tìm được, đồng thời họ lại tiếc rẻ hai mươi lăm ngàn đô-la, do đó họ đã làm bậy. Cô gái đã đến đây ở được hai năm và cô ta đã hoàn toàn hớp hồn ông nội. Đúng ra, tôi phải có quyền lợi về gia tài giống hệt như cô ta mới phải, dù đó là trường hợp đích thực cô ta là cháu gái. Còn bây giờ cô ta đã nắm trọn vẹn được ông nội và ông nội đã dành hết gia tài cho cô ta.
Cô ta là một cô gái rất đáng nghi ngờ và đầy âm mưu. Cô ta có máu tham lam và…
Philip Brownley chợt ngừng lại và đứng im lặng trong mưa gió. Mason nhìn chằm chặp vào người thanh niên và hỏi:
– Và sao nữa?
– Tôi muốn chấm dứt, không nói nữa.
– Tại sao?
– Tôi cũng không hiểu tại sao nữa. Cái đó tùy ông nghĩ. Tôi chỉ muốn ông hiểu rằng, ông có thể trông cậy vào sự giúp đỡ của tôi, nhưng phải bí mật. Không bao giờ để ông nội biết điều đó.
– Anh có thể đến văn phòng tôi không? – Mason hỏi.
– Không, ông tôi sẽ biết.
– Làm sao anh biết cô ta là kẻ giả mạo?
– Cái cung cách nịnh hót, tán tỉnh của cô ta với ông nội để được cảm tình.
– Đó không phải là bằng chứng.
– Nhưng còn những yếu tố khác.
Mason nói:
– Anh bạn trẻ, lúc đầu anh nói về cô gái, anh đã gọi cô ta là Jan, đó là cách gọi thân mật. Bây giờ anh bảo anh có ý định giúp tôi và như vậy có thể là anh muốn tôi tiết lộ kế hoạch sắp tới của tôi. Tôi đã đề nghị anh đến gặp tôi tại văn phòng, vậy mà anh không chịu, tức là anh không muốn gặp tôi. Anh không thể nói rằng ông anh đã giám sát anh một cách quá chặt chẽ được, vì anh biết không: Bất cứ ai trong nhà đều có thể nhìn thấy anh chặn xe tôi lại và nói chuyện với tôi.
– Trời ơi! Tôi nghĩ không ra điều đó!
Người thanh niên kêu lên như chợt nhớ ra và quay mình lẩn vào trong bóng tối dưới cơn mưa dông.
Mason chờ vài phút rồi sang số và nhấn ga. Chiếc xe vọt thẳng ra cổng và quay đầu rẽ về hướng Bưu điện. Đứng tại quầy, Mason viết bức điện tín:
Giám mục William Mallory thương thuyên Monterey trên đường đi Sydney Australia ghé qua Honolulu – Khai triển quan trọng yêu cầu ông xác nhận người đàn bà xưng tên là Julia Brauner đến gặp tôi buổi chiều ngay sau khi tàu ông rời bến.
Mason ký trên bức điện tín, trả tiền và bước sang buồng điện thoại, đóng cửa lại và gọi số điện thoại mà Julia Brauner đưa cho mình. Giọng nói nhẹ nhàng ở đầu đây của một người đàn bà.
– Có phải Julia Brauner đó không? – Mason hỏi.
– Không. Tôi là Stella Kenwood bạn của bà ta. Có phải luật sư Perry Mason đó không?
– Vâng, tôi đây.
– Xin ông chờ một chút, bà ta sẽ nói chuyện với ông.
Một lát sau, giọng nói của Julia đầy vẻ háo hức.
– Ông đã tìm ra được gì chưa? Cho tôi biết ngay đi!
Mason trả lời:
– Chưa có gì khả quan cả. Brownley là một con người rất cứng đầu và có định kiến. Ông ta có ý định làm di chúc dành hầu hết gia tài cho cô gái hiện đang sống cùng với tư cách là cháu nội. Và chỉ để lại phần nhà cửa sinh hoạt cho bản thân ông ta mà thôi.
– Ông ta đã làm rồi à? – Julia Brauner hỏi.
– Không. Ông ta sẽ làm vào sáng mai.
– Thế chúng ta có thể làm được gì từ giờ đến sáng mai? – Bà ta hỏi với giọng đầy hối hả.
– Chẳng làm gì được – Mason nói – Ngoại trừ một lý do nào đó xảy ra ngăn chặn ông ta lại. Còn nếu không, không ai có thể ngăn cản điều ước muốn của ông ta được. Nhưng tôi đã có phương thuốc mà ông ta không nghĩ tới. Tôi sẽ nói cho bà hay vào sáng mai.
Một phút im lặng thật dài trên đầu dây, sau đó Julia Brauner lên tiếng:
– Ông có nghĩ rằng, ông có thể làm được điều gì không? Ông Mason?
– Tôi sẽ nói với bà vào sáng mai. – Mason trả lời.
– Tôi thấy có vẻ nản quá – Julia nói – Tôi nghĩ rằng ông ta đã thắng chúng ta, ngoại trừ…
– Ngoại trừ sao? – Mason hỏi sau khi bà ta bỏ lửng không nói tiếp.
– Ngoại trừ tôi phải làm điều mà tôi không có ý định làm, vì đó là giải pháp cuối cùng.
– Điều gì vậy? – Mason hỏi.
– Tôi nghĩ rằng, tôi còn có thể thuyết phục được Renwold Brownley – Bà ta nói – Nhưng tất cả còn tùy thuộc vào điều ông ta muốn và khả năng hành động của tôi.
Mason nói:
– Khoan đã. Bà phải ngồi im, không được hành động gì cả. Tôi sẽ nói chuyện với bà vào sáng mai. Bà không thể bắt buộc ông Brownley được. Ông ta là một người khôn ngoan sắc sảo, một con người cố chấp và rất dữ.
Lại một phút im lặng, Mason gõ trên miệng ống nói và hỏi:
– Bà còn nghe không?
– Vâng, tôi vẫn nghe đây – Julia Brauner trả lời và nói tiếp với giọng uể oải – Mấy giờ sáng mai tôi gặp ông?
– Mười giờ, tại văn phòng tôi. – Mason trả lời và cúp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.