Vì sao ông Ackroyd chết

Chương mười ba



Sau khi khám xong các bệnh nhân vào buổi sáng hôm ấy, tôi đi gặp thanh tra Raglan.

– Chào ông bác sỹ, chúng tôi đã điều tra về Charles Kent rồi. Đúng như lời khai của hắn, khách sạn mà hắn ta đã có mặt vào tối thứ sáu tuần trước đã xác nhận điều đó. Cô phục vụ trong khách sạn có nói là Charles Kent có rất nhiều tiền với một đôi bốt đã gần tụt đế, hắn đã tiêu ở đó hết tới gần 40 bảng.

– Hắn ta vẫn từ chối nói ra nguyên nhận tại sao lại đến Fernly Park có phải không?

– Đúng thế. Hắn ta không nói thêm một lời nào cả.

– Hercule Poirot có nói với tôi là ông ta biết tại sao Kent lại đến đấy.

– Tại sao ông ấy lại không nói cho chúng tôi biết nhỉ, tôi nghĩ rằng Poirot có hơi điên một chút đấy. Đây là bệnh gia truyền của dòng họ ông ta, tôi tin thế. Poirot có một người anh họ rất đẹp mã, nhưng bị điên hoàn toàn, tội nghiệp.

– Ai kể với ông điều đó? – Tôi tò mò hỏi.

– Chị gái ông chứ ai – Raglan mỉm cười trả lời tôi.

Thật như vậy. Caroline là một người rất kỳ lạ, chị tò mò tìm hiểu cho tới khi biết được tận chân tơ kẽ tóc về bất cứ người nào.

Sau đó chúng tôi gặp Poirot và nói cho ông ta biết những tin tức cuối cùng về vụ án.

– Chúng ta không thể bắt giữ Kent được đâu, ông Poirot ạ – Raglan buồn bã nói – Hắn ta không thể giết một ai đó ở chỗ nào đấy, trong khi chính hắn lại đang uống rượu ở một chỗ khác, cách đó hơn một dặm.

– Tôi khuyên ông là đừng thả hắn ta vào lúc này – Poirot thong thả nói.

– Sao lại làm như vậy? Chúng tôi không thể giữ Kent nếu như hắn ta không phải là kẻ phạm tội.

– Tôi không nói hắn ta là kẻ phạm tội – Poirot nhấn mạnh – song tốt hơn là nên giữ hắn lại vài ngày nữa.

– Nhưng chúng ta đã biết ông Ackroyd đã bị giết vào lúc 22g kém 15 phút – Thanh tra Raglan nói.

– Điều này chưa xác nhận được đâu – Poirot phản đối.

– Flora đã nói như vậy.

– Tôi không bao giờ tin lời nói của những người phụ nữ trẻ, ngay cả khi cô ta rất dễ thương và đẹp.

– Nhưng thằng cha Parker đã nhìn thấy Flora khi cô ta ra khỏi phòng làm việc của ông Ackroyd kia mà.

– Không – Poirot nói như quát lên – Đấy chính là điều hắn ta không nhìn thấy. Tôi đã cho tiến hành một cuộc diễn lại nhỏ, ông có nhớ không bác sỹ? Parker đã nhìn thấy Flora ở sau cửa, bàn tay cô gái đặt lên quả đấm cửa. Hắn không hề nhìn thấy Flora đi ra khỏi phòng làm việc của ông bác.

– Vậy Flora còn có thể ở chỗ nào nữa? – Raglan hỏi vặn.

– Có lẽ trước đó cô gái đã ở trên gác, chỗ phòng ngủ của ông Ackroyd.

Thanh tra Raglan ngạc nhiên nhìn Poirot.

– Như vậy ông cho rằng cô Flora lấy cắp số tiền 40 bảng phải không? – Tôi hỏi.

– Tôi không cho là như thế, song; để tôi nhắc lại điều này. Cuộc sống không phải dễ dàng đối với đàn bà và phụ nữ trẻ. Họ cần tiền và luôn luôn gặp khó khăn về những món tiền nhỏ. Nếu Flora đã lấy tiền rồi đi xuống gác và sau đó đã nhìn thấy Parker với chiếc khay thì cô ta sẽ làm gì? Flora sẽ không dám để cho Parker nhìn thấy mình từ trên gác đi xuống, như vậy, cô phải chạy nhanh xuống và ở lại đó cho tới khi Parker xuất hiện. Như thế dễ dàng hơn là việc nghĩ rằng Flora đã ở trong phòng làm việc của Ackroyd…

– Nhưng sau đấy – Thanh tra Raglan ngắt lời – cô ta phải nhận ra tầm quan trọng của việc nói hết toàn bộ sự thật, bởi vì toàn bộ vụ án này sẽ phụ thuộc nhiều vào cái chi tiết nhỏ này đấy.

– Sau đó – Poirot giảng giải – điều rất khó khăn sau đây sẽ xảy ra với Flora. Đầu tiên, cô gái nghe nói có vụ ăn cắp , vậy là cô ta nghĩ luôn đến vấn đề 40 bảng. Nhưng sau đấy Flora lại nghe nói rằng có một vụ giết người, thế là cô ta ngất đi. Nhưng những cô gái cứng rắn không dễ dàng ngất đâu. Vậy Flora có thể làm gì được? Cô ta nên giữ kín chuyện này hay thú nhận mình là một kẻ cắp?

Lúc đầu, thanh tra Raglan phản đối giả thiết của Poirot; nhưng sau đó ông ta thay đổi quan điểm và muốn gặp Flora để xác nhận lại. Tôi lái xe đưa cả hai tới Fernly Park. Chúng tôi yêu cầu được gặp cô Flora. Thiếu tá Blunt đang ngồi nói chuyện với cô gái; Flora yêu cầu Blunt ở lại với mình để trả lời những câu hỏi của thanh tra Raglan.

– Có lẽ cô cũng chờ đợi điều này, cô Ackroyd ạ – Raglan nói – Bây giờ, ông Poirot nói rằng cô đã không gặp mặt bác cô, ông Ackroyd, như cô đã nói với chúng tôi; rằng về chi tiết cô vào phòng làm việc để chúc bác cô ngủ ngon, tối thứ sáu tuần trước, sau bữa ăn tối, khi đó cô đang đi xuống gác, từ phòng ngủ của ông bác, sau đó cô đã gặp Parker.

Flora chăm chăm nhìn viên thanh tra; miệng há hốc; sau đó cô quay sang nhìn Poirot, ông này có một bộ mặt trông rất nghiêm trọng, nhưng nhân từ.

– Cô gái ạ – Poirot nói – Ngày hôm đó, tôi đã gợi ý cô nói ra tất cả sự thật vì, nếu không, tôi cũng sẽ tìm ra được sự thật đó. Hãy dũng cảm lên, cô gái. Cô đã lấy số tiền đó phải không?

Flora gục đầu xuống, im lặng. Sau đó một lúc, cô gái chậm rãi nói:

– Đúng thế, ông đã nói đúng sự thật, ông Poirot ạ. Tôi là một con ăn cắp. Tôi đã lấy số tiền đó. Tôi lấy làm dễ chịu vì đã nói được việc này ra. Trong những ngày qua, tôi đã phải chịu đựng những nỗi dằn vặt, ngay cả trong giấc ngủ cũng vậy. Đã nhiều lần tôi định nói ra, nhưng rồi tôi lại thấy mình không đủ can đảm.

Flora ôm lấy mặt, rồi đột nhiên đứng bật dậy và chạy vụt ra khỏi phòng. Blunt vội vã định chạy theo cô gái, nhưng Poirot đã kịp thời ngăn thiếu tá lại ở cửa ra vào.

– Ông thiếu tá – Poirot nói – Nếu ông có cảm tình với Flora thì ông không nên giấu những gì bất lợi đối với cô bé. Ông tưởng rằng cô gái yêu Ralph phải không? Không phải thế đâu. Tôi, Poirot, nói với ông như vậy đó.

– Nhưng, nhưng… – Blunt lắp bắp.

– Có phải ông định nói về việc Flora đã làm phải không? Có lẽ ông không còn yêu cô ấy nữa? – Poirot hỏi.

– Cái gì? Ông cho rằng vì thế mà tôi khinh Flora chứ gì? Cô ta bị buộc phải làm như vậy; tội nghiệp cô bé. Ông Poirot, ông vẫn nghĩ như thế về tôi à?

– Nếu còn nghi ngờ thì mời ông cứ hỏi Flora, cô ấy sẽ trả lời cho ông hay.

Poirot đi vào giữa phòng; lúc này Blunt đã chạy đi tìm Flora. Poirot mỉm cười, nhưng thanh tra Raglan thì không, ông ta giận dữ nói:

– Thế là công cốc hết cả. Tất cả những chứng cứ mà ta có đều trở nên vô ích. Chúng ta phải xác định lại xem mọi người đã làm gì lúc 21 giờ 30. Ông đã làm đúng hoàn toàn, Poirot ạ, về việc không để cho Kent đi vội ấy mà. Hãy để tôi xem lại ở chỗ khách sạn lúc 21 giờ 45. Đúng thế, có thể Kent chạy được đến đấy trong vòng 15 phút.

– Nhưng chắc là hắn ta không đi gọi điện thoại chứ? – Poirot nhắc Raglan – Ga xe lửa cách đây nửa dặm.

– Còn cái câu chuyện điện thoại khốn nạn này nữa chứ! – Raglan nguyền rủa – Chúng ta luôn luôn phải quay lại với cái cú điện thoại kỳ lạ này.

– Rắc rối quá nhỉ! – Poirot thêm vào.

– Có lẽ Ralph Paton đã leo vào phòng làm việc của ông Ackroyd; nhìn thấy ông ta đã chết, hắn liền bỏ chạy và đi gọi điện thoại – Raglan lập luận.

– Đúng thế, đấy là một khả năng chắc chắn.

Chúng tôi để ông thanh tra Raglan ở lại đây. Tôi và Poirot trở về nhà. Tôi mời ông ta vào nhà và cả hai đi vào cái xưởng nhỏ của tôi, nơi tôi thường giải trí trong những lúc nhàn rỗi bằng việc sữa chữa đồng hồ và radio. Tôi giới thiệu với Poirot một trong hai phát minh của tôi mà tôi tự hào.

– Rõ ràng là ông có thể trở thành một nhà phát minh hơn là một bác sỹ – Poirot cười nói – Tuy nhiên, ông là một bác sỹ nên tôi muốn ông giúp tôi một việc.

– Sao? Tôi có thấy ông bị ốm đau gì đâu?

– Tôi? Không, không! Tôi muốn gặp cô Russell mà không để mọi người ở đây thấy cô ta đến nhà tôi. Do đó, tôi đã yêu cầu Russell đến nhà ông. Trước đây, cô ấy đã từng khám bệnh ở nhà ông mà. Có lẽ ông không giận tôi chứ? Tôi làm như vậy để tránh dư luận.

– Ồ, không sao cả, ông Poirot ạ. Tôi có thể có mặt trong cuộc gặp gỡ giữa ông với cô Russell chứ?

– Sao lại không? Nhà của ông kia mà, Russell cũng sắp tới đây rồi. Bây giờ ông hãy xem cái này – Poirot lấy từ trong túi áo ra một mẩu giấy nhỏ và đọc to.

Người ta nói rằng đại úy Ralph Paton, người bị cảnh sát truy lùng từ vài ngày nay, đã bị giữ lại ở Liverpool khi anh ta tìm cách đi châu Mỹ.

– Mẩu tin này sẽ được đăng trên báo vào buổi sáng ngày mai, ông thanh tra Raglan đã cho phép tôi làm việc đó rồi – Poirot nói.

– Ông làm thế để thu lại cái gì? – Tôi ngạc nhiên hỏi.

– Kết quả của mẩu tin này sẽ rất thú vị. À, chuông kêu kìa. Có lẽ là cô Russell đến đấy.

Chúng tôi đi vào phòng khám và Annie đưa Russell vào.

– Chào cô Russell – Poirot bắt đầu ngay – Tôi báo cho cô một tin không hay. Charles Kent đã bị bắt ở Liverpool.

Trên khuôn mặt Russell không tỏ ra một chút lo lắng hay quan tâm nào.

– Thì sao cơ? – Russell nói và lập tức tôi hiểu ra ngay tại sao tôi nhận ra giọng Kent. Mặc dù khác nhau, nhưng giọng nói của Kent và Russell có một vài chỗ giống nhau. Tôi nhìn Poirot và nhận ra là ông ta cũng đã biết điều tôi đang nghĩ.

– Charles Kent là ai? – Russell hỏi.

– Một người đàn ông đã có mặt tại Fernly Park vào tối thứ sáu tuần trước, buổi tối xảy ra vụ án. Anh ta đã có liên quan tới vụ giết ông Ackroyd, nhưng…

Cuối cùng, cô Russell có tỏ ra quan tâm hơn tới câu chuyện.

– Thế à?

– Bây giờ thì người ta đã xác định là vụ án xảy ra vào trước 22 giờ kém 15 phút. Do vậy việc Kent có liên quan đến vụ giết người là không hay ho gì đâu.

Russell ngẩng mặt lên, một khuôn mặt trắng bệch:

– Ông nói thế nghĩa là thế nào?

– Anh chàng Charles Kent này có thể là người đàn ông chúng tôi tìm đấy. Anh ta đã tới Fernly Park và đã từ chối nói vì sao anh ta lại tới đấy.

– Tôi có thể nói để ông biết Charles Kent đã làm gì ở đấy. Nó không hề động đến một sợi lông chân của ông Ackroyd đâu, ông Poirot ạ. Ông hãy tin tôi đi.

– Phải, tôi tin cô – Poirot dịu dàng nói – Nhưng cô nên nói đi, nếu cô muốn cứu Kent.

– Nó đến đây để gặp tôi, tôi không muốn nó đến nhà, nên tôi đã hẹn gặp nó ở nhà nghỉ mùa hè. Lúc đó là 21 giờ 10 phút; Kent đã rời khỏi đó vào lúc 21 giờ 25 phút.

– Charles có phải là con của cô không?

– Đúng thế – Russell thì thào lạc cả giọng – Tôi không muốn một ai ở Fernly Park này nghi ngờ tôi có một đứa con riêng. Ông biết đấy, tôi chưa hề cưới bao giờ. Khi lớn lên, Charles trở nên hư hỏng; nó nghiện rượu và, tệ hơn thế nữa, nó hút cả thuốc phiện. Tôi đã cho nó tiền để đi sang Mỹ, song không hiểu sao nó lại trở về Anh. Tối hôm đó, tôi đã cho nó tất cả số tiền dành dụm được và sau đó nó đã bỏ đi. Tôi tin chắc là lúc nó đi chưa tới 21g30 đâu.

– Tôi có gặp bà trước bữa ăn – Tôi hỏi – Hình như lúc đó bà từ ngoài đi vào phải không?

– Đúng như vậy. Tôi nghĩ rằng có lẽ mình không thể đi tới nhà nghỉ mùa hè được, do đó tôi đã chạy ra đưa cho nó một bức thư hẹn nó chờ tôi.

– Thế còn việc bà hỏi về vấn đề thuốc phiện?

– Tôi đã nghĩ là phải có cách điều trị bệnh nghiện thuốc phiện cho nó. Ông Poirot này, ông có tin tôi không?

– Có, thưa bà. Rõ ràng là người đàn ông nói chuyện với ông Ackroyd vào lúc 21 giờ 30 không phải là con trai bà. Bà rất can đảm. Tất cả mọi việc sẽ tốt lành cả thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.