Vịnh Nhật Thực

CHƯƠNG 5



Em nghĩ có thể khiến Bryce kể cho em nghe về những chuyến đi đến Portland không?” Gabe hỏi. “Còn lâu.” Rafe kẹp điện thoại vào hõm vai, hai tay băm hành trên thớt. “Anh biết Bryce rồi đấy. Ông ta chỉ nghe lệnh của ông Mitchell thôi.”
“Và ông Mitchell bảo ông ta đừng có nói về những chuyến đi đến Portland.” “Anh hiểu rồi đấy.”
Im lặng vo ve trên đường dây. Rafe hình dung anh mình ngồi trên ghế trong văn phòng chủ tịch tại công ty Madison. Cá là Gabe đang mặc chiếc áo sơ mi may đo cùng chiếc quần đắt tiền, một bộ trong đám đồ của anh ấy. Khả năng rất cao là Gabe đang đeo cà vạt lụa và đi giày da sản xuất tại Ý. Không nghi ngờ gì về chuyện Gabe đã có mặt ở trụ sở lúc bảy rưỡi sáng nay, ngay sau khi kết thúc buổi rèn thể lực lúc sáu giờ tại câu lạc bộ. Anh ấy sẽ không rời trụ sở cho tới bảy giờ tối, thế đã là sớm nhất, và luôn mang theo chiếc cặp táp đầy giấy tờ khi quay về căn hộ giản dị của mình. Công ty Madison là niềm đam mê của Gabe. Anh ấy dốc toàn tâm toàn lực cho nó với cao độ mà chỉ có một người nhà Madison khác mới có thể hiểu được. “Hơn mười tháng rồi”, Gabe nói. “Thứ Sáu nào cũng thế. Đều như vắt chanh.”
Rafe cắt xong hành rồi thả tất cả vào máy chế biến thực phẩm. “Em biết anh đang nghĩ gì.” “Em cũng nghĩ thế mà.”
“Có thể chúng ta đều nhầm.” Rafe thêm ba loại quả ô liu đột lỗ vào với hành. Anh đổ nụ bạch hoa đã rửa sạch với một chút nước chanh tươi vắt vào bát. “Nhưng cả hai ta đều hiểu rằng nếu ông đang phải thường xuyên đi điều trị bệnh thì chúng ta sẽ là những người cuối cùng được biết.” “Anh đoán vì lo cho chúng ta.” Gabe do dự. “Trông ông thế nào?”
“Khỏe như trâu, nếu không kể chứng viêm khớp. Tối mai em sẽ gặp ông ở bữa tối.” Rafe dừng lời. “Em sẽ gặp cô bạn gái mới.” “Có thật cô ta đáng tuổi chúng ta không?”
“Em nghe nói thế”, Rafe đáp. Gabe rên rỉ. “Nếu chuyện đó không quá đỗi kinh ngạc thì sẽ là xấu hổ.”
“Ừ.” “Nên nhìn vào mặt tích cực của vấn đề”, Gabe rầu rĩ nói. “Nếu ông có thể thỏa mãn cô ta trên giường thì ông chưa đến trước cửa tử được đâu.”
“Chắc vậy”, Rafe đồng ý. Anh đóng nắp máy chế biến thực phẩm lại. “Em không định thay đổi chủ đề đâu, nhưng cuộc hẹn tối thứ Bảy vừa rồi với cô Hartinger đáng yêu thế nào vậy?” “Nếu em không phiền, anh chẳng muốn thảo luận về vụ đó.”
“Lại thảm họa nữa hả?” “Anh không muốn thừa nhận, nhưng đau khổ là cô ta chỉ thích thú với danh mục đầu tư của anh thôi.”
“Tưởng anh bảo cô ấy hoàn hảo.” “Ừ thì anh nhầm, được chưa? Đừng nói thêm về chuyện này nữa.”
“Em vẫn bảo anh là tìm vợ như thế là nhầm cách đấy.” “Anh đang cố tiếp cận vấn đề không theo cách truyền thống của nhà Madison. Anh đã giải thích lý thuyết cho em rồi đấy.”
“Em hiểu việc anh đang cố gắng làm. Em chỉ bảo là em không nghĩ cách này sẽ được việc. Tìm vợ không giống như kiếm dược một tòa tháp văn phòng mới cho công ty Madison. Anh không thể sử dụng cùng kỹ thuật được.” “Em trở thành chuyên gia từ khi nào thế?”
“Nói có lý lẽ mà. Thôi quên đi.” Rafe gõ gõ ngón tay lên nắp máy chế biến thực phẩm. “Tối mai em sẽ đưa một người đi cùng đến nhà ông Mitchell.” “Người đó ở Vịnh hả?” Giọng Gabe không có vẻ thích thú đặc biệt.
“Anh nói thế cũng được. Hannah Harte.” “Hannah á? Em đùa à?”
“Không.” “Cô ấy đồng ý đi cùng em à?”
“Ờ.” “Tại sao?”
“Nói thật em không chắc. Nhiều khả năng rằng như thế sẽ giúp cô ấy trong việc sở hữu Mộng Tưởng.” “Ừm, em khiến cô ta nghĩ có khả năng đó hả?” Gabe hỏi dè chừng.
“Đại khái vậy.” “Nhưng em đâu có ý định từ bỏ quyền sở hữu.”
“Không”, Rafe đáp. “Em không định từ bỏ.” “Chuyện quái gì đang diễn ra thế?”
“Em sẽ cho anh biết khi em tìm ra. Giờ em phải đi rồi. Nói chuyện với anh sau.” Rafe gác điện thoại rồi bật máy chế biến thực phẩm. Anh nghĩ đến Hannah trong khi máy biến hỗn hợp bên trong thành món tapenade[1]. Một câu tục ngữ cổ thoáng qua tâm trí anh, câu tục ngữ nói gì đó về chuyện mang theo chiếc thìa dài khi bạn ăn tối với quỷ dữ. Suốt nhiều năm qua nhà Madison vẫn dùng nó để mô tả về những rủi ro khi thỏa hiệp với nhà Harte.
[1] Món ăn của vùng Provence, Pháp, bao gồm quả ô liu, nụ bạch hoa, cá trổng và dầu ô liu băm nhuyễn hoặc nghiền đặc sệt – ND..

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.