Vợ Người Du Hành Thời Gian

CHƯƠNG 31: NHỮNG TRẢI NGHIỆM KHÓ KHĂN



Thứ Sáu, 7/5/2004 (Henry 40 tuổi, Clare 32 tuổi)
HENRY: Chúng tôi đang tham dự buổi ra mắt triển lãm của Clare tại Trung tâm Văn hóa Chicago. Cô ấy đã làm việc không ngừng nghỉ suốt một năm trời, tạo ra các bức tượng chim khổng lồ từ dây kim loại, bọc chúng trong những mảnh giấy mờ rồi phủ véc-ni lên cho đến khi chúng truyền dẫn ánh sáng. Các bức tượng đang được treo lên trần nhà cao tít và lủng lẳng sát sàn. Một vài trong số chúng được cơ giới hóa: vài con chim biết vỗ cánh, và ở góc phòng, hai con gà trống đang chậm rãi mổ vào nhau. Một con bồ câu cao hai mét rưỡi đang sừng sững đứng canh cửa. Clare mệt mỏi nhưng ngây ngất. Cô ấy mặc một chiếc đầm giản dị bằng lụa, tóc vén cao trên đầu. Mọi người mang hoa đến tặng cô ấy; cô ấy đang ôm một bó hồng trắng trên tay, rất nhiều bó được bọc ni-lon khác đang để cạnh sổ ghi danh. Phòng triển lãm chật kín người. Mọi người đứng tụ tập xung quanh, trầm trồ trước mỗi tác phẩm, ngửa đầu nhìn những con chim đang bay lượn. Ai cũng chúc mừng Clare. Tờ Tribune đã đăng một bài tán dương hết lời cho cuộc triển lãm. Tất cả bạn bè của chúng tôi đang ở đây, gia đình Clare đã đi từ Michigan lên. Lúc này họ đang vây quanh Clare. Philip, Alicia, Mark, Sharon và các con của họ, Nell, Etta. Charisse đang chụp ảnh họ, và tất cả cười với cô ấy. Khi Charisse đưa cho tôi xem ảnh vài tuần sau đó, tôi đã sửng sốt trước những quầng thâm quanh mắt Clare và vẻ gầy gò của cô ấy.
Tôi đang bế Alba trên tay. Chúng tôi đang đứng gần tường, tách ra khỏi đám đông. Alba chẳng thể nhìn được gì, vì ai cũng rất cao nên tôi đặt con bé lên vai, và nó cứ không ngừng nhún nhảy.
Gia đình Clare đã giải tán và cô ấy đang đứng cùng Leah Jacobs, người môi giới của Clare, giới thiệu với một đôi vợ chồng già ăn mặc sang trọng. Alba nói, “Mẹ bế.”
“Mẹ đang bận, Alba”, tôi đáp. Tôi cảm thấy buôn nôn. Tôi khom người đặt Alba xuống sàn. Con bé giơ hai tay lên. “Không. Mẹ bế cơ.” Tôi ngồi xuống sàn và kẹp đầu giữa hai đầu gối. Tồi cần phải tìm một nơi không ai có thể nhìn thấy. Alba đang kéo tai tôi. “Đừng, Alba”, tôi nói. Tôi ngẩng đầu lên. Bố tôi đang len lỏi giữa đám đông để lại gần chúng tôi. “Đi đi, Alba”, tôi bảo con bé. Tôi đưa tay đẩy nhẹ nó, “Lại với ông nội đi.” Con bé bắt đầu khóc thút thít. “Con không muốn ông nội. Con muốn mẹ cơ!” Tôi bò về phía bố. Tôi đụng phải chân ai đó. Tôi nghe tiếng Alba hét lên “Mẹ ơi!” trong lúc biến mất.
CLARE: Căn phòng chật kín người. Ai cũng tụ tập quanh tôi, mỉm cười. Tôi mỉm cười đáp lại. Buổi triển lãm có vẻ rất tuyệt, và nó đã kết thúc. Tôi rất vui mừng, và rất mệt. Mặt tôi đau nhức vì phải cười nhiều. Tất cả mọi người tôi quen biết đều đang ở đây. Tôi đang nói chuyện với Celia khi nghe có tiếng huyên náo ở cuối phòng tranh, rồi tôi nghe tiếng Alba hét lên, “Mẹ ơi!” Henry đâu rồi? Tôi tìm cách len lỏi qua đám đông để đến bên Alba. Rồi tôi nhìn thấy con bé: Richard đang bế nó lên. Mọi người rẽ sang hai bên để tôi đi qua, Richard đưa Alba cho tôi. Con bé kẹp chặt hai chân vào hông tôi, vùi đầu lên vai tôi, quàng tay qua cổ tôi, “Bố con đâu rồi?” tôi nhẹ nhàng hỏi con bé, “Biến mất rồi”, Alba đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.