Vợ Người Du Hành Thời Gian

CHƯƠNG 48: TÁI SINH



Thứ Năm, 4/12/2008 (Clare 37)
CLARE: Đó là một buổi sáng lạnh lẽo. Tôi mở cửa xưởng vẽ và giậm cho tuyết rơi khỏi ủng. Tôi kéo rèm và bật lò sưởi, pha cà phê. Tôi đứng ở góc trống giữa xưởng và nhìn quanh.
Hai năm của bụi bặm và sự tĩnh mịch chìm lên mọi đồ vật. Bàn vẽ trơ trụi. Bộ chày cối nằm sạch sẽ và trống rỗng. Những cái khuôn được sắp xếp gọn gàng, các cuộn dây chưa được đụng đến nằm cạnh bàn. Sơn và phẩm màu, các lọ đựng bút vẽ, sách vở, tất cả vẫn y nguyên như khi tôi bỏ chúng. Các bức phác hoạ tôi ghim lên tường đã úa vàng và cong queo. Tôi gỡ chúng xuống và ném vào giỏ rác.
Tôi ngồi xuống bàn vẽ và nhắm mắt lại.
Gió đang thổi những ngọn cây dập vào hông làm căn nhà kêu lên những tiếng xào xạc, một chiếc xe chạy qua vũng nước trong hẻm. Máy pha cà phê rít lên rồi kêu òng ọc khi nhỏ giọt cà phê cuối cùng vào bình. Tôi mở mắt ra, cảm thấy ớn lạnh nên ghì chặt chiếc áo len nặng nề vào người.
Sáng nay, khi tỉnh dậy, có điều gì đó đã thúc giục tôi phải đến đây. Nó như thể sự trào dâng của sắc dục: một cuộc hẹn hò vụng trộm với người tình cũ, nghệ thuật, của tôi. Nhưng giờ tôi đang ngồi đây và chờ đợi thứ gì đó đến, nhưng chẳng có gì. Tôi mở ngăn bàn phẳng lì và lôi ra một tờ giấy nhuốm chàm. Nó nặng nề và hơi thô ráp, màu xanh lam và lạnh lẽo như kim loại. Tôi đặt nó xuống bàn. Tôi đứng đó và nhìn chằm chằm nó một hồi. Tôi lôi ra một nắm bút chì màu và giữ chúng trong lòng bàn tay. Rồi tôi đặt chúng xuống và rót cho mình một cốc cà phê. Tôi nhìn ra cửa sổ cuối căn nhà. Nếu Henry ở đây, chắc hẳn anh ấy sẽ ngồi bên chiếc bàn của mình và nhìn tôi. Hoặc có thể anh ấy sẽ chơi Scrabble với Alba, đọc truyện tranh hoặc nấu súp cho bữa trưa. Tôi nhấp một ngụm cà phê và cố tìm cách cảm nhận thời gian trở lại, cố xoá đi sự khác biệt giữa xưa và nay. Chỉ có kí ức đang giữ tôi ở lại. Thời gian, hãy để tôi tan biến. Để những điều chia cách chúng ta có thể hoà làm một.
Tôi đứng trước tờ giấy nhuộm chàm, tay giữ cây bút chì màu trắng. Tờ giấy rộng mênh mông, và tôi bắt đầu từ chính giữa, cúi người trên tờ giấy cho dù tôi biết tôi sẽ thoải mái hơn nếu vẽ trên giá. Tôi vẽ khung cho bức tranh, to nửa người: đây là đỉnh đầu, háng, gót chân. Tôi phác thảo khuôn mặt. Tôi vẽ phớt, từ trí nhớ: đôi mắt trống rỗng, trung điểm, cái mũi dài, cái miệng tròn khẽ mở. Đôi lông mày nhướn lên ngạc nhiên: ồ, đó là mày. Cái cằm nhọn và quai hàm tròn trịa, trán cao và hai tai chỉ hơi ló ra. Đây là cái cổ, đôi vai chảy xuống hai tay đang khoanh trước ngực, đây là đáy vòm ngực, cái bụng phúng phính, hai hông đầy đặn, đôi chân hơi cong cong, bàn chân chĩa xuống như thể cả thân mình đang bay giữa không trung. Các điểm phác thảo như những ngôi sao trên bầu trời màu chàm của giấy; bóng người là một chòm sao. Tôi tô đậm những điểm quan trọng và bóng người trở thành ba chiều. Tôi cẩn thận vẽ mặt, tô mắt – nó đang nhìn tôi – ngạc nhiên trước sự tồn tại bất chợt. Mái tóc lượn sóng dọc tờ giấy, bồng bềnh nhẹ bẫng và bất động, những đường kẻ khiến cơ thể tĩnh lặng như đang nhúc nhích. Còn gì khác trong bức vẽ này, thế giới này? Các ngôi sao xa tít. Tôi lục trong đống đồ đạc để tìm cây kim. Tôi dán bức vẽ lên cửa sổ và bắt đầu chọc những lỗ nhỏ vào tờ giấy, mỗi lỗ trở thành một mặt trời toả sáng từ một thế giới khác. Và khi tôi đã có một thiên hà đầy sao, tôi bắt đầu chọc đến bóng người trong tranh, mà giờ đây đã thành một chòm sao thực sự, một mạng lưới của những chùm sáng nhỏ. Tôi nhìn bản sao của mình, và cô ta nhìn lại tôi. Tôi đặt ngón tay lên trán cô ta và nói. “Tan biến”, nhưng cô ta vẫn ở lại; tôi mới là người đang tan biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.