Vợ Người Du Hành Thời Gian

CHƯƠNG 5: SAU KHI KẾT THÚC



Thứ Bảy, 27/10/1984 (Clare 13 tuổi, Henry 43 tuổi)
CLARE: Tôi đột ngột tỉnh giấc. Có tiếng động: có ai đó gọi tên tôi. Nghe như Henry. Tôi nhỏm người ngồi dậy và lắng nghe. Tôi nghe tiếng gió, tiếng quạ đang gọi than. Nhưng lỡ là Henry thì sao? Tôi nhảy khỏi giường và chạy chân trần xuống dưới nhà, ra cửa sau và vào đồng cỏ. Ngoài trời lạnh buốt, những cơn gió thổi xuyên qua áo choàng ngủ của tôi. Anh ấy ở đâu? Tôi dừng lại nhìn và nhận thấy bố và Mark đang ở vườn cây ăn quả trong bộ quần áo đi săn màu cam sáng của họ, và có một người đàn ông khác nữa. Tất cả bọn họ đang đứng nhìn thứ gì đấy nhưng rồi họ nghe tiếng tôi và quay đầu lại. Tôi nhận ra người đàn ông đó là Henry. Henry đang làm gì với bố và Mark? Tôi chạy lại phía họ, những ngọn cỏ chết cứa vào chân tôi. Bố chạy lại chỗ tôi, “Con gái”, ông nói, “con đang làm gì ở ngoài vào giờ này?”
“Con nghe có tiếng ai gọi tên con”, tôi nói. Bố mỉm cười với tôi, nụ cười của ông như muốn nói, Con gái ngốc nghếch, và tôi nhìn Henry, mong chờ anh ấy giải thích. Tại sao anh gọi em, Henry? Nhưng anh ấy chỉ lắc đầu và đặt một ngón tay lên môi, suỵt, đừng nói gì cả, Clare. Anh ấy đi về phía vườn cây ăn quả. Tôi muốn biết họ đang nhìn gì nhưng chẳng có gì ở phía đó cả, và bố nói, “Quay trở lại giường đi, Clare, chỉ là một giấc mộng thôi.” Ông quàng tay qua người tôi và bắt đầu bước trở vào trong nhà cùng tôi. Tôi ngoái đầu lại nhìn Henry, anh ấy vẫy tay cười, Không sao đâu, Clare. Anh sẽ giải thích sau (mặc dù tôi biết Henry sẽ chẳng bao giờ giải thích, anh ấy sẽ để tôi tự tìm hiểu hoặc mọi chuyện sẽ tự sáng tỏ sau một thời gian). Tôi vẫy tay đáp lại rồi ngước nhìn xem Mark có để ý thấy tôi làm vậy hay không, nhưng Mark đang quay lưng lại phía chúng tôi, anh ấy đang bực bội, đang đợi cho tôi đi khuất để anh ấy và bố có thể tiếp tục săn bắn. Nhưng Henry đang làm gì ở đây? Họ đã nói gì với nhau? Tôi ngoái lại nhìn nhưng không thấy Henry đâu nữa. Bố nói, “Đi tiếp đi, Clare, quay trở về giường”, rồi ông hôn lên trán tôi. Ông cũng có vẻ bực bội nên tôi chạy ngược trở về nhà, nhẹ nhàng lên trên gác, và ngồi xuống giường, run lẩy bẩy. Tôi vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi biết nó rất tệ, vô cùng tệ.
Thứ Hai, 2/2/1987 (Clare 15 tuổi, Henry 38 tuổi)
CLARE: Khi trở về từ trường, Henry đang đợi tôi trong phòng đọc. Tôi đã thu xếp một căn phòng nhỏ phía sau phòng sưởi cho anh ấy; nó nằm đối diện với nơi để xe đạp. Tôi đã đánh tiếng để mọi người trong nhà biết tôi muốn dành thời gian đọc sách trong tầng hầm, và thực tế tôi dành khá nhiều thời gian ở đây, nên không có vẻ gì bất thường. Henry đã lấy ghế chèn ở cửa. Tôi gõ bốn tiếng và anh ấy mở cửa cho tôi vào. Anh ấy đã xây một cái tổ bằng những chiếc gối, đệm sô-pha và mền. Anh ấy đang đọc các cuốn tạp chí cũ bên dưới cây đèn bàn của tôi. Anh ấy mặc quần jean cũ của bố và áo ca-rô vải dệt. Henry trông mệt mỏi, đã không cạo râu trong nhiều ngày. Sáng nay tôi không khóa cửa sau để anh ấy có thể vào nhà, và giờ anh ấy đã ở đây.
Tôi đặt khay thức ăn lấy trên nhà ra. “Em có thể mang xuống vài cuốn sách cũ.”
“Thực ra những cuốn tạp chí này rất tuyệt.” Anh ấy đang đọc Mad từ những năm của thập niên 60. “Thứ này rất tuyệt cho người du hành thời gian – những người cần biết đủ loại tin lá cải hiện hành”, anh ấy nói, tay giơ cuốn Niên giám thế giới năm 1968 lên.
Tôi ngồi xuống cạnh anh ấy trên tấm mền và nhìn anh ấy, để xem anh ấy có bắt tôi đi chỗ khác hay không. Tôi biết anh ấy đang suy nghĩ về điều đó, nên tôi giơ tay lên để anh ấy có thể nhìn thấy rồi ngồi lên chúng. Henry mỉm cười. “Em cứ tự nhiên như nhà của mình nhé”, anh ấy nói.
“Anh đến từ năm nào?”
“Tháng Mười, năm 2001.”
“Trông anh có vẻ mệt mỏi.” Tôi có thể thấy anh đang cân nhắc có nên nói cho tôi biết lí do vì sao anh mệt mỏi hay không, rồi quyết định không nói. “Anh đang làm gì ở năm 2001?”
“Những việc lớn. Những việc vất vả.” Henry bắt đầu ăn sandwich bò quay tôi mang đến. “Món này ngon quá.”
“Nell làm đấy.”
Anh ấy cười. “Anh không tài nào hiểu được tại sao em có thể tạo ra những bức tượng khổng lồ đủ sức trụ vững trước bão táp, nghĩ ra các công thức nhuộm, nấu kozo, và đủ thứ nguyên liệu khác, nhưng em không thể làm bất cứ món ăn nào. Thật kì lạ.”
“Trở ngại tâm lí. Sự ám ảnh, nỗi sợ hãi.”
“Kì cục.”
“Mỗi lần bước vào bếp, em liền nghe thấy một giọng nói vang lên trong đầu, Đi chỗ khác, và em đã làm theo.”
“Em có ăn uống đủ không đấy? Trông em gầy quá.”
Tôi cảm thấy mập. “Em ăn đủ.” Một ý nghĩ ảm đạm nảy ra trong đầu tôi. “Em của năm 2001 béo lắm sao? Có thể vì thế mà anh nghĩ em gầy.”
Henry mỉm cười trước những trò đùa mà tôi không thể hiểu. “Ở hiện tại của anh, em khá bụ bẫm, nhưng sẽ qua thôi.”
“Ôi trời.”
“Bụ bẫm là điều tốt. Em trông sẽ rất tuyệt.”
“Không, cảm ơn.” Henry nhìn tôi lo lắng. “Em không bị biếng ăn hay gì cả. Anh không cần phải lo lắng.”
“Chỉ là, mẹ đã luôn lo lắng cho em vì chuyện đó.”
“Ý anh là vẫn luôn.”
“Tại sao anh nói đã?”
“Không vì sao cả. Lucille vẫn khỏe. Đừng lo lắng.” Anh ấy đang nói dối. Dạ dày tôi thắt lại; tôi quàng tay qua đầu gối và gục mặt xuống.
HENRY: Không thể tin tôi đã buột miệng để lộ việc hệ trọng đến vậy. Tôi vuốt tóc Clare và ước giá như có thể quay trở lại hiện tại của tôi trong giây lát, đủ lâu để hỏi ý kiến Clare rằng tôi nên nói gì với cô ấy khi cô ấy ở tuổi 15, về cái chết của mẹ mình. Chỉ vì tôi đang thiếu ngủ. Nếu ngủ đủ giấc tôi sẽ có thể suy nghĩ nhanh hơn, hay ít nhất sẽ có thể nói lấp liếm tốt hơn để che giấu sự lỡ miệng của mình. Nhưng Clare, người thật thà nhất mà tôi từng biết, rất nhạy cảm với những lời nói dối, dù là nhỏ nhặt, và giờ lựa chọn duy nhất của tôi là từ chối trả lời bất cứ điều gì – mà vốn sẽ chỉ khiến cô ấy càng điên cuồng hơn, hoặc nói dối – mà cô ấy sẽ không tin, hoặc nói sự thật – mà sẽ khiến cô ấy buồn và làm những điều kỳ lạ tới mối quan hệ giữa cô ấy và mẹ. Clare nhìn tôi, “nói cho em biết đi”, cô ấy nài nỉ.
CLARE: Henry lộ vẻ khổ sở. “Anh không thể, Clare ạ.”
“Tại sao không?”
“Nó không tốt cho tương lai phía trước của em. Nó sẽ đảo lộn cuộc sống của em.”
“Đúng vậy. Nhưng anh không thể chỉ nói lấp lửng với em như vậy.”
“Chẳng có gì để nói cả.”
Tôi thực sự bắt đầu hoảng loạn. “Bà đã tự tử.” Tôi có thể khẳng định. Đó là điều tôi luôn lo sợ nhất.
“Không. Không. Hoàn toàn không.”
Tôi nhìn anh ấy chằm chằm. Henry có vẻ cực kì khổ sở. Tôi không thể đoán liệu anh ấy có nói thật hay không. Giá như tôi có thể đọc ý nghĩ của anh ấy thì cuộc sống sẽ dễ dàng hơn biết bao. Mẹ ơi. Mẹ.
HENRY: Thật tệ hại. Tôi không thể bỏ mặc Clare. “Ung thư buồng trứng”, tôi nói khẽ. “Tạ ơn Chúa,” Clare thổn thức.
Thứ Sáu, 5/6/1987 (Clare 16 tuổi, Henry 32 tuổi)
CLARE: Tôi đã đợi Henry cả ngày. Tôi đang rất hưng phấn. Tôi vừa nhận bằng lái xe hôm qua, và bố nói tôi có thể lấy chiếc Fiat đi đến buổi tiệc của Ruth tối nay. Mẹ không thích ý tưởng đó, nhưng vì bố đã đồng ý nên bà chẳng thể làm được gì. Tôi nghe thấy họ tranh cãi trong thư viện sau giờ ăn tối.
“Đáng lẽ anh phải hỏi em…”
“Có gì to tát đâu, Lucy…”
Tôi cầm theo quyển sách và chạy ra đồng cỏ. Tôi nằm xuống bãi cỏ non. Mặt trời đã bắt đầu xuống núi. Không khí chung quanh mát dịu, những con bướm đêm màu trắng nhỏ xíu đậu đầy trên các ngọn cỏ. Mặt trời phía Tây tuyền một màu đỏ cam trên đỉnh các ngọn cây và một vầng vòng cung xanh thẫm trên đầu tôi. Tôi đang định quay trở về nhà lấy chiếc áo len thì nghe có tiếng người bước qua đám cỏ. Dĩ nhiên là Henry. Anh ấy đi vào khoảng rừng thưa và ngồi xuống trên một tảng đá. Tôi theo dõi anh ấy từ bãi cỏ. Anh ấy trông khá trẻ, có lẽ khoảng đầu 30. Anh ấy đang mặc một chiếc quần jean, áo phông đen và giày thể thao cao cổ. Anh ấy chỉ yên lặng ngồi đó chờ đợi. Bản thân tôi không thể đợi thêm một giây phút nào nữa; tôi nhảy lên và hù anh ấy.
“Chúa ơi, Clare, đừng khiến ông già này bị đau tim chứ.”
“Anh đâu phải ông già.”
Henry mỉm cười. Anh ấy rất buồn cười khi nhắc đến tuổi tác.
“Hôn em đi”, tôi đòi và anh ấy hôn tôi.
“Cái hôn đó vì điều gì?” Anh ấy hỏi.
“Em đã có bằng lái xe!”
Henry có vẻ cảnh giác. “Ôi, không. Ý anh là, chúc mừng!”
Tôi mỉm cười với anh ấy; không gì anh ấy nói có thể làm hỏng tâm trạng của tôi lúc này. “Anh chỉ đang ghen thôi.”
“Đúng vậy. Anh rất thích lái xe, nhưng anh không bao giờ lái.”
“Tại sao?”
“Quá nguy hiểm.”
“Thỏ đế.”
“Ý anh là nguy hiểm cho người khác. Hãy tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu anh đang lái xe và đột nhiên biến mất? Chiếc xe sẽ vẫn chuyển động và UỲNH! Rất nhiều người đổ máu và chết. Không vui chút nào.”
Tôi ngồi xuống bên cạnh Henry trên tảng đá. Anh ấy nhích ra xa. Tôi tảng lờ. “Em sẽ đi dự tiệc của Ruth vào tối nay. Anh muốn đi cùng không?”
Anh ấy nhướn mày. Điều này thường có nghĩa rằng anh sẽ trích lời một cuốn sách mà tôi chưa từng đọc hay sẽ thuyết giáo tôi về điều gì đấy. Nhưng thay vào đó anh ấy chỉ nói, “nhưng Clare như vậy có nghĩa anh sẽ phải gặp rất nhiều người bạn của em.”
“Tại sao không? Em chán phải giữ bí mật chuyện này rồi.”
“Xem nào. Em 16 tuổi. Lúc này anh 32, chỉ gấp đôi tuổi của em. Anh chắc rằng sẽ không ai để ý, và bố mẹ em sẽ không bao giờ được biết.”
Tôi thở dài. “Em phải đi dự buổi tiệc này. Đi với em và ngồi trong xe, em sẽ không ở lại lâu, rồi chúng ta có thể đi đâu đó.”
HENRY: Chúng tôi đỗ xe cách nhà Ruth một dãy phố. Tận nơi đây tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng nhạc; ca khúc Once in A Lifetime của Talking Heads. Tôi ước gì có thể vào cùng Clare, nhưng như vậy thật không sáng suốt. Cô ấy nhảy ra khỏi xe và nói, “ở lại đây! ” như thể tôi là một con chó lớn không vâng lời, rồi ngúng nguẩy trong chiếc váy ngắn và đôi giày cao gót đi về phía nhà Ruth. Tôi hạ ghế xuống và đợi.
CLARE: Ngay khi bước qua ngưỡng cửa, tôi đã biết buổi tiệc này là một sai lầm. Bố mẹ Ruth đi San Francisco một tuần, nên ít nhất cậu ấy sẽ có thời gian để dọn dẹp, sửa chữa và giải thích. Tôi mừng đó không phải là nhà của mình. Anh trai của Ruth – Jake – cũng mời bạn của anh ấy; tất cả chừng 100 người có mặt ở đây và bọn họ đều xỉn quắc cần câu. Con trai nhiều hơn con gái. Tôi ước gì mình đã mặc quần và đi giày bệt, nhưng đã quá muộn. Khi đang bước vào trong bếp để lấy đồ uống, ai đó phía sau tôi nói, “Xem này, cô nàng Nhìn-Nhưng-Đừng-Sờ!” và dấy lên những tiếng xì xầm tục tĩu xung quanh. Tôi quay lại và thấy gã mặt rỗ đang liếc mắt nhìn tôi dâm đãng. “Váy đẹp lắm, Clare.”
“Cảm ơn, nhưng nó không dành cho cậu, Mặt Rỗ ạ.”
Hắn ta đi theo tôi vào trong bếp. “Nói vậy không lịch sự lắm đâu, quý cô. Tớ chỉ đang cố gắng bày tỏ sự ngưỡng mộ trước bộ đồ đoan trang của cậu, vậy mà cậu chỉ biết lăng mạ tớ…” Hắn ta không chịu câm miệng lại. cuối cùng tôi cũng thoát được bằng cách túm lấy tay Helen và dùng cô ấy như tấm khiên người để ra khỏi bếp.
“Bữa tiệc này thật tệ”, Helen nói. “Ruth đâu?”
Ruth đang trốn trong phòng trên gác với Laura. Họ đang ngồi trong bóng tối hút thuốc và nhìn ra cửa sổ ngắm lũ bạn của Jake trần trụi nhảy vào hồ bơi. Tất cả chúng tôi sớm cùng nhau ngồi bên cửa sổ ngẩn ngơ nhìn.
“Hừm”, Helen nói. “Tớ muốn có anh ta.”
“Ai?” Ruth hỏi.
“Anh chàng trên cầu nhảy.”
“Ồ!”
“Nhìn Ron kìa”, Laura nói.
“Đó là Ron sao?” Ruth khúc khích cười.
“Ồ! Có lẽ ai cũng đẹp hơn khi không có chiếc áo phông Metallica và áo khoác da đáng tởm”, Laura nói. “Này, Clare, cậu im lặng quá đấy.”
“Hả? Ừ, có lẽ vậy”, tôi nói yếu ớt.
“Nhìn cậu kìa”, Helen nói. “Cậu đang lé mắt vì thèm khát. Tớ cảm thấy xấu hổ vì cậu. Làm sao cậu có thể để mình rơi vào tình trạng đó?” Cậu ấy cười. “Nghiêm túc đấy, Clare, sao cậu không làm bừa đi cho xong chuyện.”
“Tớ không thể”, tôi khổ sở nói.
“Dĩ nhiên cậu có thể. Chỉ cần đi xuống nhà và hét lên ‘Hãy làm tình với tôi!’ là có khoảng 50 gã sẽ đổ xô đáp ‘Tớ! Tớ!’ “
“Cậu không hiểu. Tớ không muốn… không phải là…”
“Cậu ấy chỉ muốn một người nhất định nào đó” Ruth không rời mắt khỏi bể bơi. “Ai?” Helen hỏi.
Tôi nhún vai.
“Thôi nào, Clare. Nói đi.”
“Để cậu ấy yên”, Laura nói. “Nếu Clare không muốn nói, thì cậu ấy không cần phải nói.” Tôi đang ngồi cạnh Laura, và tôi tựa đầu vào vai cậu ấy.
Helen bật dậy. “Đợi tớ một chút.”
“Tớ đã mang theo rượu sâm-banh và nước lê ép để làm Bellinis nhưng tớ để quên trong xe.” Cậu ấy nhảy bổ ra khỏi cửa. Một anh chàng tóc dài ngang vai đang thực hiện động tác lộn nhào ra sau trên cầu nhảy.
“Ồ, ồ”, Ruth và Laura đồng thanh.
HENRY: Đã một hồi lâu trôi qua, khoảng một giờ gì đó. Tôi đã ăn nửa gói khoai tây chiên và uống cốc cô-ca ấm mà Clare mang theo. Tôi chợp mắt một chút. Cô ấy đi đã khá lâu, và tôi bắt đầu cân nhắc đến chuyện đi dạo một vòng. Chưa kể tôi cũng cần tháo nước.
Tôi nghe có tiếng giày cao gót đang đi về phía mình. Tôi nhìn ra ngoài cửa xe. Không phải Clare mà là một cô gái tóc vàng nóng bỏng trong bộ váy đỏ bó sát. Tôi chớp mắt và nhận ra đây là Helen Powell, bạn của Clare. Thôi chết.
Cô ấy cúi xuống và nhìn tôi. Tôi có thể thấy đến tận Tokyo qua làn váy của cô ấy. Tôi hơi mụ người.
“Xin chào bạn trai của Clare. Em là Helen.”
“Nhầm địa chỉ rồi, Helen. Nhưng rất vui được gặp em.” Hơi thở của cô ấy nồng nặc mùi cồn.
“Anh không định bước ra khỏi xe và giới thiệu cho phải cách sao?”
“Ồ, anh khá thoải mái trong này, cảm ơn em.”
“Vậy thì em sẽ bầu bạn với anh trong đó.” Cô ấy chập choạng bước vòng qua phía bên kia xe, mở cửa và ngồi phịch xuống ghế của người lái.
“Em đã đợi rất lâu để được gặp anh”, Helen bật mí.
“Thật sao? Tại sao vậy?” Tôi thành khẩn cầu mong Clare sẽ quay lại và giải cứu cho tôi, nhưng chẳng phải như vậy trò chơi sẽ kết thúc sao? Helen nhoài người về phía tôi và hạ giọng nói, “em đã suy đoán về sự tồn tại của anh. Sức mạnh quan sát khổng lồ đã dẫn em đến kết luận rằng bất kể thứ gì còn sót lại sau khi loại bỏ các khả năng đều là sự thật, không cần biết nó không tưởng đến mức nào. Do đó”, Helen dừng lại để ợ. “Thật thô tục làm sao. Bỏ qua cho em. Do đó, em đã đưa ra suy đoán rằng chắc hẳn Clare phải có bạn trai ở đâu đó, bằng không cậu ấy sẽ không từ chối làm tình với những anh chàng đẹp mã, tốt tính, những người thèm khát được làm chuyện đó với cậu ấy. Và giờ thì em gặp anh ở đây.”
Tôi luôn thích Helen và tôi rất tiếc khi phải nói dối cô ấy. Dù sao thì việc này cũng giải thích cho những gì cô ấy đã nói với tôi ở đám cưới của tôi và Clare. Tôi rất thích khi các mảnh ghép được khớp lại với nhau như thế này.
“Đó là một giả thiết rất thuyết phục, Helen ạ, nhưng anh không phải bạn trai của Clare.”
“Vậy thì tại sao anh lại ngồi trong xe của cậu ấy?”
Tôi động não. Clare sẽ giết tôi vì chuyện này. “Anh là bạn của bố mẹ Clare. Họ lo lắng vì cô ấy đi xe đến bữa tiệc nơi sẽ có rượu bia, nên họ nhờ anh đi theo và làm tài xế trong trường hợp Clare quá xỉn để tự lái.”
Helen bĩu môi. “Đó là điều hoàn toàn không cần thiết. Clare nhỏ bé của chúng ta hầu như chẳng uống một giọt rượu nào.”
“Anh đâu có nói cô ấy sẽ uống. Chỉ là bố mẹ cô ấy hơi lo xa.”
Tiếng giày cao gót nện trên vỉa hè. Lần này mới là Clare. Cô ấy cứng đơ người khi nhìn thấy tôi có khách.
Helen nhảy ra khỏi xe và nói, “Clare! Người đàn ông nghịch ngợm này bảo ông ấy không phải bạn trai của cậu.”
Clare và tôi trao đổi ánh mắt. “Thì anh ấy đâu phải”, Clare nói cộc lốc.
“Ồ”, Helen hụt hẫng. “Cậu đi về sao?”
“Đã quá nửa đêm. Tớ sắp hóa thành quả bí ngô rồi.” Clare đi vòng qua xe và mở cửa. “Đi thôi Henry.” Cô ấy khởi động xe và bật đèn.
Helen đứng bất động trước đầu xe. rồi cô ấy đi về phía cửa xe chỗ tôi ngồi. “Không phải bạn trai của cậu ấy hả, Henry? Suýt nữa thì anh đã lừa được tôi. Phải, suýt nữa. Tạm biệt, Clare.” Cô ấy cười và Clare ngượng ngịu lái xe ra khỏi chỗ đậu rồi phóng đi. Ruth sống ở Conger. Khi chúng tôi rẽ vào Broadway, tất cả đèn đường đều đã tắt. Broadway là đường cao tốc hai làn. Chỉ việc đi thẳng nhưng không có đèn đường, có cảm giác như chúng tôi đang tiến vào hũ mực.
“Tốt hơn nên bật đèn pha đi, Clare”, tôi nói. Cô ấy với tay về phía trước và tắt toàn bộ đèn của xe.
“Clare!”
“Đừng bảo em phải làm gì!” Tôi nín lặng. Tất cả những gì tôi có thể nhìn là các con số phát quang trên đồng hồ của đài phát thanh. Đang 11 giờ 36 phút đêm. Tôi nghe tiếng không khí rít ngược qua xe và tiếng động cơ rền rĩ; tôi cảm nhận được bốn bánh xe lướt qua mặt đường, nhưng chẳng hiểu sao có vẻ như chúng tôi đang bất động, còn thế giới đang di chuyển quanh chúng tôi với vận tốc 45 dặm một giờ. Tôi nhắm mắt lại. Chẳng có gì khác. Tôi lại mở mắt ra. Tim tôi đập thình thịch.
Phía xa có ánh đèn dội lại. Clare bật đèn của cô ấy lên và chúng tôi lại phóng về phía trước, hoàn toàn thẳng hàng với những viền vàng ở giữa con lộ và cạnh của đường cao tốc. Đang 11 giờ 38.
Clare chẳng biểu lộ một cảm xúc nào dưới ánh đèn dội lại từ bảng đồng hồ. “Tại sao em làm vậy?” Tôi hỏi cô ấy, giọng run rẩy.
“Tại sao không?” Giọng Clare bình thản như mặt nước mùa hè.
“Vì chúng ta có thể cùng tan xác mà chết?”
Clare giảm tốc độ và rẽ vào đường cao tốc Blue Star. “Nhưng đó không phải là chuyện sẽ diễn ra”, cô ấy nói. “Em sẽ lớn lên và gặp anh, chúng ta sẽ kết hôn và anh đang ở đây.”
“Em có thể gây tai nạn và cả hai chúng ta sẽ mất cả năm trời ngồi trên xe lăn.”
“Nếu vậy anh sẽ cảnh báo em không được làm thế”, Clare nói.
“Anh đã cố, nhưng em mắng anh…”
“Ý em là, anh của tương lai sẽ nói với em của quá khứ không được gây tai nạn.”
“Đến lúc đó nó đã xảy ra rồi.”
Chúng tôi đến ngõ Meagram và Clare rẽ vào đó. Đây là con đường tư nhân dẫn tới nhà cô ấy. “Tấp vào lề đường đi, Clare. Làm ơn được chứ?” Clare lái xe vào bãi cỏ, dừng lại, tắt máy và tắt đèn. Lại hoàn toàn tối mịt. Tôi có thể nghe thấy tiếng hàng triệu con ve sầu đang rả rích hát trong đêm. Tôi nhoài người và kéo Clare lại gần, quàng tay qua người cô ấy. Cô ấy căng thẳng và cứng đơ.
“Hãy hứa với anh một chuyện.”
“Chuyện gì?” Clare hỏi.
“Hãy hứa em sẽ không bao giờ làm điều tương tự. Không chỉ chuyện lái xe, mà về bất kể việc nguy hiểm nào. Em không thể biết, tương lai rất kì quái. Em không thể hành xử như mình bất khả xâm phạm…”
“Nhưng nếu anh đã gặp em trong tương lai…”
“Cứ tin anh đi.”
Clare cười. “Tại sao em phải tin?”
“Anh không biết. Vì anh yêu em?”
Clare quay đầu lại nhanh đến nỗi cô ấy va phải cằm tôi.
“Ối.”
“Em xin lỗi.” Tôi chẳng thể nhìn thấy cô ấy. “Anh yêu em?”, cô ấy hỏi.
“Phải.”
“Ngay lúc này?”
“Phải.”
“Nhưng anh chẳng phải bạn trai em.”
Ồ. Đó là điều khiến cô ấy bận lòng. “Chính xác mà nói, anh là chồng em. Nhưng vì em chưa thực sự kết hôn, có lẽ chúng ta phải gọi em là bạn gái của anh.”
Clare đặt tay vào chỗ cô ấy không nên đặt vào. “Em thà làm người tình của anh.”
“Em mới 16 tuổi, Clare ạ.” Tôi nhẹ nhàng gạt tay cô ấy ra và vuốt má cô ấy.
“Mười sáu đã là đủ lớn. Ôi, tay anh ướt nhẹp.” Clare bật đèn trần và tôi giật mình khi thấy mặt và váy cô ấy nhuốm mấu. Tôi nhìn xuống tay mình, chúng nhớp nháp và đỏ úa. “Henry! Có chuyện gì vậy?”
“Anh không biết.” Tôi liếm lòng bàn tay phải của mình cho đến khi bốn vệt cắt hình lưỡi liềm song song với nhau xuất hiện. Tôi cười. “Vệt móng tay của anh. Anh đã tự cào mình khi em lái mà không có đèn.”
Clare tắt đèn trần và chúng tôi lại ngồi trong bóng tối. Những con ve sầu đang hát bằng tất cả sức lực. “Em không có ý làm anh sợ.” “Em đã cố ý. Thường thì anh cảm thấy an toàn khi em lái xe. Chỉ là…”
“Chỉ là sao?”
“Anh đã bị tai nạn xe hơi khi còn nhỏ, nên anh không thích xe.”
“Ồ, em xin lỗi.”
“Không sao. Mấy giờ rồi nhỉ?”
“Ôi Chúa ơi.” Clare lại bật đèn lên. 12 giờ l2. “Muộn quá rồi. Làm sao em có thể vào nhà trong tình trạng dính đầy máu thế này?” Cô ấy trông hoàn toàn quẫn trí khiến tôi không khỏi bật cười.
“Đây.” Tôi xoa lòng bàn tay trái của mình dọc môi trên và dưới mũi cô ấy. “Em bị chảy máu cam.”
“Được rồi.” Cô ấy khởi động xe, bật đèn pha và từ từ quay trở lại con đường.
“Etta sẽ hết hồn khi nhìn thấy em.”
“Etta? Bố mẹ em thì sao?”
“Mẹ chắc hẳn đã ngủ, và đêm nay là đêm poker của bố.” Clare mở cổng, chúng tôi tiến vào.
“Nếu con anh lấy xe ra ngoài vào ngày đầu tiên nó có bằng lái, anh sẽ ngồi ngoài cửa chính với chiếc đồng hồ bấm giờ trên tay và đợi.” Clare dừng xe khuất tầm mắt nhà chính.
“Chúng ta có con không?”
“Xin lỗi em, đó là thông tin tuyệt mật.”
“Em sẽ tìm nó dưới mác Thông tin Tự do.”
“Cứ tự nhiên.” Tôi cẩn thận hôn cô ấy để không làm hỏng dấu tích của vệt máu cam giả. “Nhớ cho anh biết em tìm được gì.” Tôi mở cửa xe. “Chúc may mắn với Etta.”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Tôi bước ra khỏi xe và đóng cửa nhẹ nhàng hết mức có thể. Chiếc xe lướt đi trên đường, rẽ qua khúc ngoặt va tiến vào màn đêm. Tôi đi sau nó về phía chiếc giường của mình trên đồng cỏ dưới trời sao.
Chủ Nhật, 27/9/1987 (Henry 32 tuổi, Clare 16 tuổi)
HENRY: Tôi hiện hình trên đồng cỏ, khoảng 15 thước về phía Tây cánh rừng thưa. Tôi cảm thấy tệ hại, chóng mặt và buồn nôn nên đã ngồi xuống vài phút để lấy lại sức. Trời lạnh và xám xịt. Tôi lặn ngụp trong đồng cỏ màu nâu cao chót vót đang cắt vào da thịt. Sau một hồi, tôi cảm thấy khá hơn, và bốn bề yên ắng, nên đã đứng dậy đi về phía khoảng rừng thưa.
Clare đang ngồi trên mặt đất, tựa người vào tảng đá. Cô ấy chẳng nói chẳng rằng, nhìn tôi bằng vẻ mà chỉ có thể được miêu tả là sự giận giữ. Mình đã làm gì rồi? tôi nghĩ. Cô ấy đang trong giai đoạn Grace Kelly; mặc áo xanh dương, áo choàng len và váy đỏ. Tôi run lẩy bẩy chạy đi tìm hộp quần áo. Tôi thấy một chiếc quần jeans đen, áo len đen, vớ len đen, áo choàng đen, giày đen và găng tay da cũng màu đen, tôi trông như một ngôi sao trong phim của Wim Wenders. Tôi ngồi xuống cạnh Clare.
“Chào Clare. Em khỏe không?”
“Chào Henry. Đây.” Cô ấy đưa cho tôi một cái bi đông và hai chiếc bánh sandwich.
“Cảm ơn. Nhưng anh đang cảm thấy như muốn bệnh, anh sẽ đợi một lát.” Tôi đặt thức ăn lên tảng đá. Trong bi đông đựng cà phê; tôi hít một hơi dài. Đích thị mùi có thể khiến tôi cảm thấy khá hơn. “Em có thực sự ổn không?” Cô ấy không nhìn tôi. Trong lúc quan sát Clare, tôi nhận ra cô ấy đã khóc.
“Henry. Anh có thể giúp em đánh người không?”
“Sao cơ?”
“Em muốn đánh một người, nhưng em không đủ lớn và không biết cách đánh nhau. Anh sẽ làm giúp em chứ?”
“Em đang nói gì vậy? Ai? Tại sao?”
Clare nhìn đăm đăm xuống đùi. “Em không muốn nói về chuyện đó. Anh không thể cứ tin lời em rằng hắn ta đáng phải nhận điều đó sao?”
Tôi nghĩ tôi biết chuyện gì đang diễn ra; nếu tôi nhớ không nhầm, tôi đã nghe câu chuyện này trước đây. Tôi thở dài và nhích lại gần Clare hơn. Tôi quàng tay qua người cô ấy. Cô ấy tựa đầu vào vai tôi.
“Là tên em đã hẹn hò một lần, phải không?”
“Và hắn ta là một tên khốn, nên em muốn anh làm gỏi hắn?”
“Clare, đàn ông rất nhiều người không tử tế. Anh cũng đã từng là một kẻ bất lương…”
Clare cười. “Em cược rằng anh không bất lương như Jason Everleigh.”
“Hắn ta là cầu thủ bóng đá hay gì đó, phải không?”
“Clare, điều gì khiến em nghĩ anh có thể hạ gục một vận động viên đô con trẻ bằng một nửa tuổi anh? Mà tại sao em lại bận tâm hẹn hò với một kẻ như vậy làm gì?”
Cô ấy nhún vai. “Ở trường, ai cũng làm phiền em vì em chưa từng hẹn hò với ai bao giờ. Ruth, Meg và Nancy… ý em là, có không ít tin đồn em là người đồng tính. Đến cả mẹ cũng hỏi tại sao em không đi chơi với con trai. Họ rủ em, em từ chối. Rồi Beatrice Dilford, một người đồng tính, hỏi nếu em cũng như cô ấy, và em trả lời không. Cô ấy nói cô ấy không ngạc nhiên khi nghe em bảo vậy, nhưng ai cũng nói em đồng tính. Bởi vậy em đã nghĩ, em nên hẹn hò với một ai đó. Khi người tiếp theo rủ, em đã đồng ý. Đó là Jason. Hắn ta là vận động viên, lại ưa nhìn, nên em biết nếu em đi chơi với hắn, mọi người sẽ nghe chuyện và có thể sẽ thôi không đàm tiếu nữa.”
“Vậy đó là lần đầu tiên em từng hẹn hò?”
“Phải. Bọn em đã đến một nhà hàng Ý. Laura và Mike cũng ở đó, cùng một nhóm người trong lớp Sân khấu. Em đề nghị đi tới Dutch, nhưng hắn ta nói không, hắn không bao giờ đến đó. Cuộc hẹn cũng không đến nỗi tệ. Ý em là, bọn em nói chuyện về trường học, bóng đá và đủ thứ rồi đi xem Thứ Sáu ngày 13 phần 7, một bộ phim cực kì ngớ ngẩn – phòng khi anh đang định xem nó.”
“Anh đã xem nó.”
“Ồ. Tại sao? Nó không có vẻ là gu của anh.”
“Cũng một lí do như em; bạn hẹn của anh đã muốn xem nó.”
“Bạn hẹn của anh là ai?”
“Một người phụ nữ tên Alex.”
“Cô ta thế nào?”
“Một giao dịch viên ngân hàng với bộ ngực to bự và thích bị tét vào mông.” Ngay khi những điều này lọt ra khỏi miệng, tôi nhận ra mình đang nói chuyện với Clare tuổi mới lớn, không phải Clare vợ tôi, và tôi tự gõ vào đầu mình – trong tưởng tượng.
“Tét vào mông?”
Clare nhìn tôi mỉm cười, lông mày cố ấy nhướn đến tận đỉnh đầu.
“Quên nó đi. Vậy em đã đi xem phim, và…?”
“Hắn muốn đi đến Traver.”
“Traver là gì?”
“Đó là một trang trại trên phía Bắc.” Giọng Clare nhỏ đi nhanh chóng, tôi hầu như chẳng thể nghe cô ấy nói gì. “Đó là nơi mọi người đến để… ân ái.” Tôi không nói gì cả. “Em bảo hắn em mệt và muốn về nhà. Hắn nổi giận.” Clare ngừng nói. Trong một lát, chúng tôi chỉ ngồi và lắng nghe tiếng chim hót, tiếng máy bay và tiếng gió. Đột nhiên, Clare nói, “Hắn đã rất giận.”
“Chuyện gì xảy ra sau đó?”
“Hắn khăng khăng không đưa em về. Lúc đó em không biết mình đang ở đâu; đâu đó gần Lộ 12, hắn cứ thế lái xe đi vòng quanh qua những con hẻm nhỏ. Hắn lái đến con đường đất, nơi có một cái chòi xập xệ. Gần đấy có một cái hồ, em có thể nghe thấy tiếng nước. Và hắn ta có chìa khóa vào căn chòi.”
Tôi bắt đầu lo lắng. Clare chưa bao giờ kể cho tôi nghe chuyện này; cô ấy chỉ nói đã có một cuộc hẹn tồi tệ với một kẻ tên Jason – một cầu thủ bóng đá. Clare lại chìm vào im lặng.
“Clare. Có phải hắn ta đã cưỡng hiếp em?”
“Không. Hắn nói em không… đủ tốt. Hắn nói… không, hắn đã không cưỡng hiếp em. Hắn chỉ… đánh đập em. Hắn bắt em…” Cô ấy không nói nên lời. Tôi đợi. Clare tháo cúc áo khoác và cởi nó ra. Cô ấy lột tiếp lớp sơ mi để lộ ra tấm lưng chằng chịt những vết bầm đen tím trên làn da trắng. Clare quay người lại, có một vết bỏng thuốc lá trên ngực trái của cô ấy, phồng rộp và xấu xí. Có lần tôi đã hỏi cô ấy vết xẹo từ đâu có nhưng cô ấy không nói. Tôi sẽ giết chết tên khốn này. Tôi sẽ đánh què hắn. Clare ngồi trước tôi, lưng quay lại, sởn gai ốc vì lạnh, và đợi. Tôi đưa áo cho cô ấy mặc vào.
“Được rồi”, tôi nói khẽ. “Anh có thể tìm gã này ở đâu?”
“Em sẽ đưa anh đi”, cô ấy nói.
Clare đón tôi trên chiếc Fiat cuối con đường, khuất tầm mắt khỏi nhà chính. Cô ấy đeo kính râm cho dù trời đang giữa trưa u ám, tóc buộc cao sau đầu, môi đánh son. Cô ấy trông già dặn hơn nhiều so với tuổi 16, trông như thể vừa bước ra từ Rear Window – nét tương đồng sẽ là hoàn hảo nếu tóc cô ấy màu vàng. Chúng tôi tăng tốc qua những hàng cây đang trút lá, nhưng tôi không nghĩ bất kì ai trong hai chúng tôi để ý đến cảnh sắc xung quanh. Cuốn băng về những gì đã xảy ra với Clare trong căn chòi nhỏ đó cứ không ngừng được tua đi tua lại trong đầu tôi.
“Hắn ta to con đến mức nào?”
Clare suy nghĩ. “Cao hơn anh vài phân và nặng hơn rất nhiều. Hơn chừng 50 pound?”
“Chúa ơi.”
“Em đã mang theo cái này.” Clare lấy ra trong túi xách một khẩu súng ngắn.
“Clare!”
“Của bố em.”
Tôi suy nghĩ nhanh. “Clare, đây là một ý tưởng tồi tệ. Anh đang rất giận dữ, đủ giận để thực sự dùng nó, nhưng nếu làm vậy thì thật ngu ngốc. À, đợi đã.” Tôi nhận lấy khẩu súng, mở băng súng và tháo hết đạn, rồi cho chúng vào túi của Clare. “Tốt hơn rồi. Ý tưởng hay lắm, Clare.” Clare nhìn tôi thắc mắc. Tôi nhét khẩu súng vào túi áo khoác. “Em muốn anh làm việc này nặc danh hay em muốn hắn ta biết em đã thu xếp?”
“Em muốn có mặt ở đó.”
“Ồ.”
Cô ấy đánh xe vào một con hẻm của tư nhân rồi dừng lại. “Em muốn đưa hắn ta đến một nơi nào đó, em muốn anh hành hạ hắn và em muốn được đứng nhìn, em muốn hắn ta sợ đến ị ra quần.”
Tôi thở dài. “Clare, thường thì anh không làm việc như thế này. Anh chỉ đánh nhau khi phải tự vệ.”
“Làm ơn.” Cô ấy nói trong sự dứt khoát hoàn toàn.
“Dĩ nhiên rồi.” chúng tôi tiếp tục đi, rồi dừng lại trước một căn nhà nhái phong cách thực dân mới xây rộng lớn. Không có bóng dáng bất kì chiếc xe nào xung quanh. Tiếng nhạc Van Halen vọng ra từ ô cửa sổ đang mở tầng hai. Chúng tôi bước đến cửa chính và tôi đứng tránh sang một bên trong khi Clare bấm chuông. Sau một giây, âm nhạc đột ngột tắt và tiếng người bước xuống cầu thang nặng nề vang lên. Cánh cửa mở ra và sau vài giây im lặng, một giọng trầm cất tiếng, “Sao? Quay lại để ăn đòn thêm hả?” Đó là tất cả những gì tôi cần nghe. Tôi rút khẩu súng ra, bước đến bên Clare và chĩa khẩu súng vào ngực tên khốn.
“Chào, Jason”, Clare nói. “Tớ nghĩ có lẽ cậu sẽ muốn ra ngoài với bọn tớ.”
Hắn hành động như tôi cũng sẽ làm nếu tôi là hắn: khuỵu người xuống và lăn ra khỏi tầm bắn, nhưng hắn không đủ nhanh. Tôi phi qua cửa và nhảy chồm lên hắn. Tôi đứng dậy, chân đặt trên ngực, súng chĩa vào đầu hắn. C’est magnifique mais ce n’estpas la guerre 1. Hắn trông khá giống Tom Cruise, rất đẹp, rất Mỹ. “Hắn chơi ở vị trí nào?” Tôi hỏi Clare.
“Trung vệ.”
“Hừm. Chẳng thể nào đoán được. Đứng dậy, đặt tay nơi tao có thể thấy chúng”, tôi nói với hắn trong vui vẻ. Hắn nghe theo, rồi tôi đẩy hắn ra ngoài cửa. Tất cả chúng tôi đứng trên lối xe đi. Tôi có một ý tưởng. Tôi bảo Clare quay lại nhà và lấy dây; vài phút sau cô ấy trở ra với kéo và một cuộn băng keo.
“Em muốn làm ở đâu?”
“Trong rừng.”
Jason thở hồng hộc trong lúc chúng tôi áp giải hắn ta và rừng. Chúng tôi đi bộ chừng năm phút, và rồi tôi nhìn thấy khoảng rừng thưa nhỏ với một cây du non ở rìa khu đất. “Ở đây được không, Clare?”
“Được.”
Tôi nhìn Clare. Cô ấy hoàn toàn bình tĩnh, dửng dưng như nữ sát thủ của Raymond Chandler. Tuyên bố đi Clare.
“Trói hắn vào cây.” Tôi đưa khẩu súng cho Clare, vòng tay Jason ra sau cây và trói chúng lại với nhau bằng băng keo. Cuộn băng keo hầu như còn nguyên và tôi định sẽ dùng chúng cho bằng hết. Jason thở khò khè căng thẳng. Tôi bước quanh hắn và nhìn Clare. Cô ấy đang nhìn Jason như thể hắn là một tác phẩm nghệ thuật thất bại “Mày bị hen suyễn phải không?”
Hắn gật đầu. Hai con ngươi của hắn co lại thành những chấm đen nhỏ li ti. “Em sẽ đi lấy bình hít của hắn”, Clare nói. Cô ấy đưa lại khẩu súng cho tôi và thong thả bước trên con đường mòn xuyên rừng mà chúng tôi đã đi qua. Jason đang cố gắng thở chậm rãi và cẩn thận. Hắn đang gắng sức để nói.
“Ông… là ai?” hắn hỏi, giọng khàn khàn.
“Là bạn trai của Clare. Tao ở đây để dạy cho mày một bài học về cách xử sự, thứ mà mày hoàn toàn thiếu.” Tôi bỏ giọng khinh thường, và bước lại gần hắn, nói nhẹ nhàng, “Tại sao mày có thể làm như vậy với cô ấy? Cô ấy còn quá trẻ, còn chưa hiểu chuyện. Và mày đã làm hỏng mọi thứ…”
“Cô ta là… kẻ… thích… mơn trớn để con trai phải thèm.”
“Cô ấy đâu hề hay biết. Mày tra tấn một con mèo con chỉ vì nó cắn mày.”
Jason không trả lời. Hắn thở từng tiếng run rẩy và nặng nhọc. Vừa khi tôi đang bắt đầu ái ngại thì Clare đến. Cô ấy giơ cao bình thuốc hít và nhìn tôi hỏi, “anh yêu, anh có biết cách dùng thứ này không?”
“Anh nghĩ em phải lắc rồi nhét nó vào miệng hắn và nhấn đầu bình xuống.” Cô ấy làm theo rồi hỏi Jason có muốn thêm nữa không. Hắn gật đầu. Sau bốn lần hít, chúng tôi đứng nhìn hắn từ từ thở bình thường đều đặn.
“Sẵn sàng chưa?” Tôi hỏi Clare.
Cô ấy giơ cây kéo lên, cắt vài đường vào không khí. Jason nhăn mặt. Clare đi về phía hắn, quỳ xuống và bắt đầu cắt bỏ quần áo của hắn. “Này”, Jason hét lên.
“Vui lòng yên lặng cho”, tôi nói. “Không ai làm đau mày cả. Ít nhất là chưa.” Clare đã cắt xong chiếc quần jeans của hắn và bắt đầu cắt tới áo phông. Tôi quấn băng keo quanh người hắn, trói hắn vào thân cây, bắt đầu từ mắt cá trở lên; rất gọn gàng và chặt quanh bắp chân và đùi của hắn. “Dừng lại ở đó”, Clare nói, ngụ ý ngay dưới háng Jason. Cô ấy cắt bỏ quần lót của hắn còn tôi quấn quanh hông. Làn da hắn lạnh và ẩm ướt; khắp người rám nắng chỉ trừ khu tam giác. Hắn đổ mổ hôi nhễ nhại. Tôi quấn quanh hắn cho đến tận hai vai rồi dừng lại vì muốn để cho hắn có thể thở. Chúng tôi lùi lại và ngắm nhìn thành quả. Jason giờ đã trở thành một xác ướp băng keo đang cương cứng. Clare cười rộ lên. Tiếng cười của cô ấy ma mị, vang vọng khắp khu rừng. Tôi nhìn cô ấy chăm chú. Có điều gì đó ranh mãnh và dữ tợn trong điệu cười của Clare, và tôi có cảm giác như khoảnh khắc này là một làn ranh giữa một-vùng-đất-không-đàn-ông giữa thời thơ ấu và cuộc sống trưởng thành của Clare với tư cách một phụ nữ chững chạc.
“Làm gì tiếp theo đây?” Tôi hỏi. Một phần trong tôi muốn Làm gỏi tên khốn này, một phần lại không muốn đánh đập kẻ đã bị trói chặt vào cây.
Mặt Jason đỏ phừng phừng, trái ngược với màu xám xịt của băng keo.
“Ồ”, Clare nói. “Em nghĩ vậy là đủ rồi.”
Tôi nhẹ nhõm. Nhưng dĩ nhiên tôi hỏi lại, “Em chắc chứ? Anh có thể tra tấn hắn đủ kiểu. Làm thủng màng nhĩ của hắn? Đánh cho vỡ mũi? Ồ đợi đã, chẳng phải mũi hắn đã vỡ một lần rồi sao? Chúng ta có thể cắt dây chằng của hắn. Hắn sẽ không thể chơi bóng đá trong một thời gian.”
“Không!” Jason vùng vằng hòng thoát khỏi dây trói và băng keo.
“Vậy thì xin lỗi đi”, tôi bảo hắn.
Hắn ngập ngừng. “Xin lỗi.”
“Thật thảm hại.”
“Em biết”, Clare nói. Cô ấy lục trong ví và lấy ra một cây bút dạ. Clare từ từ bước lại gần Jason như thể hắn là một con vật nguy hiểm trong sở thú, rồi bắt đầu viết lên bộ ngực băng keo của hắn. Viết xong, cô ấy đứng lùi lại và đậy nắp bút. Cô ấy đã viết lại chuyện xảy ra trong cuộc hẹn của họ. Clare nhét cây bút vào ví rồi nói, “Đi nào.”
“Chúng ta không thể cứ bỏ hắn ở đây được. Hắn sẽ lại lên cơn suyễn.”
“Hừm, được rồi. Em sẽ gọi một số người đến.”
“Đợi chút”, Jason lên tiếng.
“Gì?” Clare hỏi lại.
“Hãy gọi cho Rob.”
Clare cười lớn. “Làm gì có chuyện đó. Tao sẽ gọi cho tất cả các cô gái mà tao biết.”
Tôi lại gần Jason và dí miệng súng dưới cằm hắn. “Nếu tao mà biết mày nhắc đến sự hiện diện của tao với bất kì ai thì tao sẽ còn trở lại và xé xác mày. Khi đó mày sẽ không còn sức để bước đi, không còn khả năng mở miệng nói, mở miệng ăn hay quan hệ khi tao xong việc. Từ giờ, với mày Clare là một cô gái tốt, người vì một số lí do không thể lí giải nên không muốn hẹn hò với ai. Hiểu chưa?”
Jason nhìn tôi hằn học. “Hiểu.”
“Chúng tao đã rất khoan dung với mày. Nếu mày còn gây rắc cho Clare nữa thì mày sẽ phải hối tiếc.”
“Được rồi.”
“Tốt.” Tôi nhét khẩu súng vào túi. “Rất vui được gặp mày. “Nghe này, thằng khốn…”
Ồ, gì nữa đây? Tôi lùi lại và dồn hết sức đã mạnh vào bộ hạ của hắn. Jason rú lên thảm thiết. Tôi quay lại nhìn khuôn mặt trắng trẻo bên dưới lớp trang điểm của Clare. Nước mắc giàn giụa trên má Jason. Tôi tự hỏi liệu hắn có lăn ra bất tỉnh. “Đi thôi”, tôi nói. Clare gật đầu. Chúng tôi lững thững bước trở lại xe. Tôi nghe tiếng Jason đang gào thét với chúng tôi. Chúng tôi bước vào xe, Clare khởi động máy, quay đầu và phi như bay về phía con lộ.
Tôi nhìn Clare lái xe. Trời bắt đầu đổ mưa. Một nụ cười thỏa mãn ẩn trên khóe môi cô ấy. “Đó có phải điều em đã muốn?” Tôi hỏi.
“Phải”, Clare đáp. “Chính xác những gì em muốn. Cảm ơn anh.”
“Rất sẵn lòng.” Tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt. “Anh nghĩ anh sắp phải đi.”
Clare tấp xe vào lề đường. Cơn mưa gõ những tiếng bập bùng lên nóc xe, giống như chúng tôi đang đi xuyên qua máy rửa xe. “Hôn em đi”, Clare nói. Tôi làm theo và rồi biến mất.
Thứ Hai, 28/9/1987 (Clare 16 tuổi)
CLARE: Ở trường vào thứ Hai, mọi người nhìn tôi nhưng không ai nói chuyện với tôi. Tôi có cảm giác như mình là điệp viên Harriet sau khi các bạn cùng lớp phát hiện ra cuốn sổ tay gián điệp của cô ấy. Đi dọc hành lang như đi rẽ đôi Biển Đỏ. Khi tôi bước vào lớp Anh Văn, tất cả mọi người đột nhiên ngừng nói. Tôi ngồi xuống bên cạnh Ruth. Cậu ấy mỉm cười có vẻ lo lắng. Tôi cũng không hé môi nói nửa lời nhưng rồi tôi cảm nhận được bàn tay Ruth đặt lên tay tôi dưới bàn, nóng và nhỏ nhắn. Cậu ấy nắm tay tôi một lúc, chỉ rút lại khi thầy Partaki bước vào lớp. Thầy Partaki nhận thấy mọi người đang im lặng một cách ngượng ngùng. Thầy nói ôn tồn, “Mọi người đã có một kì nghỉ cuối tuần vui vẻ chứ?” Sue Wong đáp, “Có ạ” và những tiếng cười dè dặt vang lên khắp phòng. Thầy Partaki ngơ ngác. Cả lớp học lại chìm trong sự yên lặng ngượng ngùng. Rồi thầy Partaki nói, “Được rồi, vậy thì hãy bắt đầu bắt tay vào Billy Budd nhé. Năm 1851, Herman Melville đã xuất bản cuốn Moby Dick hay Con cá voi, và hoàn toàn bị công chúng Mỹ ngó lơ…” Tất cả những gì thầy Partaki nói cứ trôi tuột qua tai tôi. Kể cả khi đã mặc vào một chiếc áo trong bằng cotton, tôi vẫn cảm thấy áo len bên ngoài thật thô ráp và những gọng sườn của tôi nhức nhối. Các bạn trong lớp đang khổ sở thảo luận về Billy Budd. Cuối cùng, một hồi chuông vang lên và mọi người tháo chạy ra ngoài. Tôi chậm rãi đi theo họ, Ruth bước đi bên cạnh.
“Cậu ổn chứ?” cậu ấy hỏi.
“Gần như vậy.”
“Tớ đã làm như cậu bảo.”
“Lúc mấy giờ?”
“Khoảng sáu giờ tối. Tớ sợ bố mẹ hắn sẽ về và đi tìm hắn. Thật khó để giải thoát cho hắn. Băng keo đã lột sạch lông ngực của hắn.”
“Tốt. Có nhiều người nhìn thấy hắn không?”
“Tất cả mọi người. Chính xác là tất cả mọi cô gái. Theo tớ biết thì không có đứa con trai nào.” Hành lang gần như không một bóng người. Tôi đang đứng trước cửa lớp tiếng Pháp. “Clare, tớ có thể hiểu tại sao cậu làm vậy, nhưng tớ không hiểu làm thế nào cậu có thể làm vậy?”
“Tớ có người trợ giúp.”
Chuông vào lớp kêu lên và Ruth nhảy cẫng lên. “Ôi Chúa ơi. Tớ sẽ đến lớp thể dục muộn năm lần liên tiếp mất!” Cậu ấy biến mất nhanh như thể bị hút bởi một cục nam châm khổng lồ. “Kể cho tớ nghe trong giờ nghỉ trưa nhé”, Ruth nói với khi tôi đang bước vào lớp của cô Simone.
“Mademoiselle Abshire, asseyez-vous, s’il vous plait.” 2 Tôi ngồi xuống giữa Laura và Helen. Helen đưa cho tôi một mẩu giấy viết: Cậu làm tốt lắm. Chúng tôi đang phải dịch Montaigne 3. Cả lớp yên lặng làm bài còn cô Simone đi quanh lớp và sửa lỗi cho mọi người. Tôi không tài nào tập trung nổi. Vẻ mặt của Henry sau khi anh ấy đá Jason cứ không ngừng hiện ra trong đầu tôi: hoàn toàn dửng dưng, lãnh đạm như thể anh ấy chỉ đang bắt tay ai đó, như thể anh ấy chẳng màng bận tâm; rồi Henry chợt lo lắng vì không biết tôi sẽ phản ứng thế nào. Tôi nhận ra Henry đã thích thú khi hành hạ Jason. Có giống như Jason đã thích thú khi hành hạ tôi? Nhưng Henry là người tốt. Như vậy có khiến nó trở nên thích đáng? Có sao không nếu tôi đã muốn anh ấy làm thế? “Clare, attendez” cô Simone nhắc nhở tôi.
Khi chuông tan giờ vang lên, một lần nữa, mọi người lại đổ xô ra khỏi lớp. Tôi sánh bước cùng Helen. Laura ôm tôi áy náy rồi chạy đến lớp âm nhạc của mình ở phía bên kia tòa nhà. Helen và tôi cùng đến lớp thể dục.
Helen cười. “Tớ đã không thể tin nổi vào mắt mình. Làm thế nào cậu có thể trói hắn vào cây như vậy?”
Tôi đang dần cảm thấy chán ngấy với câu hỏi này. “Tớ có một người bạn chuyên làm những việc như vậy. Anh ấy đã giúp tớ.”
“Anh ấy là ai?”
“Khách hàng của bố tớ”, tôi nói dối.
Helen lắc đầu. “Cậu là một kẻ nói dối dở tệ.” Tôi chỉ mỉm cười, không đáp lại.
“Là Henry phải không?”
Tôi lắc đầu và đặt một ngón tay lên môi. Chúng tôi đã đến phòng thể dục nữ. Chúng tôi bước vào phòng thay đồ và úm-ba-la-xi-bùa! Tất cả các cô gái ngừng nói. Rồi những tiếng thì thầm dần chiếm chỗ cho sự yên lặng. Tủ đồ của tôi và Helen ở gần nhau. Tôi mở tủ, lấy ra bộ đồ thể dục và đôi giày. Tôi đã nghĩ nhiều đến chuyện tôi sẽ làm tiếp theo đây. Tôi cởi giày và tất, tháo áo trong và quần lót. Tôi không mặc áo ngực vì đau.
“Này, Helen”, tôi nói. Helen quay lại khi tôi đang cởi bỏ áo ngoài.
“Chúa ơi, Clare!” Các vết bầm tím trông còn khủng khiếp hơn cả hôm qua. Một vài trong số chúng đã chuyển sang màu xanh lục. Đùi tôi hằn những vết lằn bởi thắt lưng của Jason. “Ôi, Clare.” Helen bước lại và cẩn trọng quàng tay ôm lấy tôi. Cả căn phòng im lặng. Tôi nhìn qua vai Helen và thấy mọi người đang xúm lại quanh chúng tôi, tất cả đều đang nhìn tôi. Helen đứng thẳng người lại, nhìn họ rồi nói, “Sao?” Có ai đó ở phía sau bắt đầu vỗ tay, rồi tất cả cùng vỗ theo, vừa cười, vừa nói, vừa tán thưởng. Tôi thấy lâng lâng tựa không khí.
Thứ tư, 12/7/1995 (Clare 24 tuổi, Henry 32 tuổi)
CLARE: Tôi đang mơ màng trong giấc ngủ khi Henry lướt nhẹ tay qua bụng và tôi nhận ra anh ấy đã trở lại. Tôi mở mắt nhìn anh ấy đang cúi xuống hôn lên vết sẹo bỏng thuốc lá của tôi. Tôi đưa tay chạm vào khuôn mặt anh ấy trong ánh đèn đêm lập lòe. “Cảm ơn anh”, tôi nói, và Henry đáp, “Đó là vinh hạnh của anh.” Đấy là lần duy nhất chúng tôi nói về nó.
Chủ Nhật, 11/9/1988 (Henry 36 tuổi, Clare 17 tuổi)
HENRY: Clare và tôi đang ở trong vườn cây ăn quả một buổi trưa tháng Chín ấm áp. Những con côn trùng đang rền rĩ o e trong đồng cỏ dưới ánh nắng vàng ươm. Mọi thứ như đứng yên bất động, và khi tôi đưa mắt nhìn qua những ngọn cỏ khô, không khí đang lung linh trong hơi ấm. Chúng tôi đang ngụ dưới bóng một cây táo. Clare tựa người vào thân cây, chiếc gối lót giữa cô ấy và rễ cây bên dưới. Còn tôi đang nằm duỗi dài, đầu gối lên đùi Clare. Những gì còn sót lại của bữa trưa đang la liệt quanh chúng tôi, xen lẫn với những quả táo rụng rải rác dưới gốc. Tôi nằm thư thái và gà gật ngủ. Ở hiện tại của tôi đang là tháng Một, Clare và tôi đang trải qua giai đoạn khó khăn. Bởi vậy, chút thư giãn trong điền viên thế này thật sảng khoái.
Clare nói, “Em muốn vẽ anh như vậy.”
“Lộn ngược và đang ngủ?”
“Không, thư giãn. Trông anh thật yên bình.”
Tại sao không chứ? “Em cứ tự nhiên.” Chúng tôi ra đây vì Clare phải vẽ cây cho lớp nghệ thuật của mình. Cô ấy lôi ra cuốn sổ kí họa và than chì, rồi đặt chúng lên đầu gối. “Em có muốn anh rời đi chỗ khác không?” Tôi hỏi.
“Không, như vậy sẽ thay đổi quá nhiều. Hãy cứ giữ nguyên tư thế của anh như lúc này.” Tôi lại tiếp tục nhìn chăm chăm biếng nhác vào các hoa văn mà những nhánh cây vẽ lên bầu trời.
Sự tĩnh mịch là kỉ luật. Tôi có thể không động đậy trong một thời gian dài khi đang đọc sách, nhưng ngồi cho Clare vẽ lúc nào cũng khó khăn đến kinh ngạc.
Ngay cả một tư thế có vẻ như thoải mái lúc đầu cũng trở thành tra tấn sau khoảng 15 phút. Không hề nhúc nhích bất cứ thứ gì ngoại trừ đôi mắt, tôi nhìn Clare. Cô ấy đang chìm trong bức vẽ. Khi vẽ, Clare trông như thể cả thế giới đã tan biến, chỉ để lại cô ấy và đối tượng mà cô ấy đang chăm chú vẽ. Đó là lí do vì sao tôi thích được Clare vẽ: khi cô ấy nhìn tôi bằng sự tập trung như vậy, tôi có cảm giác như mình là mọi thứ đối với cô ấy. Đó cũng là cái nhìn cô ấy dành cho tôi khi chúng tôi đang làm tình. Clare nhìn vào mắt tôi và mỉm cười.
“Em quên hỏi anh, anh đến từ năm nào?”
“Tháng Một, năm 2000.”
Mặt cô ấy dịu đi. “Thật sao? Em đã nghĩ anh đến từ thời điểm muộn hơn.”
“Tại sao? Trông anh già lắm sao?”
Clare vuốt ve mũi tôi. Những ngón tay của cô ấy lướt dọc sống mũi lên tới chân mày. “Không. Nhưng anh có vẻ hạnh phúc và bình tĩnh. Thường thì, khi anh đến từ năm 1998, hoặc 1999 hoặc 2000, anh có vẻ bực bội hay hoảng hốt mà anh chẳng bao giờ cho em biết vì sao. rồi năm 2001 thì anh lại bình thường trở lại.”
Tôi cười. “Em nói như một nhà tiên tri. Anh đã không hề biết em theo dõi tâm trạng của anh kĩ đến vậy.”
“Em có gì khác để bám lấy đâu?”
“Em phải nhớ rằng, thường thì sự căng thẳng là nguyên nhân đưa anh đến nơi này với em. Nên em đừng nghĩ rằng những năm tháng đó của chúng ta chỉ có khó khăn không dứt. Có rất nhiều điều tốt đẹp trong khoảng thời gian đó.”
Clare quay trở lại với bức vẽ của mình. Cô ấy đã từ bỏ không còn hỏi tôi về tương lai nữa. Thay vào đó, cô ấy hỏi, “Henry, anh sợ điều gì?”
Câu hỏi này khiến tôi bất ngờ và phải suy nghĩ về nó. “Cái lạnh”, tôi đáp. “Anh sợ mùa đông. Anh sợ cảnh sát. Anh sợ phải du hành đến những nơi và những lúc không thích hợp để rồi bị xe tông hay bị đánh cho bầm dập. Anh sợ bị mắc kẹt trong dòng thời gian và không thể quay trở lại. Anh sợ phải mất em.”
Clare mỉm cười. “Làm sao anh có thể mất em? Em sẽ chẳng đi đâu cả.”
“Anh sợ rằng một ngày nào đó em sẽ quá mệt mỏi vì phải chịu đựng sự bất ổn khi ở bên anh và sẽ rời bỏ anh.”
Clare đặt cuốn sổ kí họa của mình sang một bên. Tôi ngồi dậy. “Em sẽ không bao giờ bỏ anh”, cô ấy nói. “Cho dù anh luôn bỏ em mà đi.”
“Nhưng anh không bao giờ muốn bỏ em ở lại.”
Clare cho tôi xem bức tranh cô ấy vừa vẽ. Tôi đã nhìn thấy nó trước đó; nó được treo cạnh bàn vẽ của Clare trong xưởng ở nhà. Đúng là tôi trông rất thảnh thơi trong bức tranh. Clare kí tên và bắt đầu viết ngày tháng. “Đừng”, tôi nói. “Bức tranh này không được ghi ngày tháng.”
“Không?”
“Anh đã nhìn thấy nó trước đây. Trên đó không ghi ngày tháng.” “Được rồi.” Clare tẩy ngày tháng đang ghi dở và thay vào đó, cô ấy viết Sáo Bắc Mỹ. “Xong.” Cô ấy nhìn tôi băn khoăn. “Có bao giờ anh thấy mình quay trở lại hiện tại và có gì đó đã thay đổi không? Sẽ thế nào nếu em viết ngày tháng lên bức tranh này vào lúc này? Chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Anh không biết. Thử xem thế nào”, tôi nói, vẻ tò mò. Clare xoá dòng chữ Sáo Bắc Mỹ và viết 11 tháng Chín, 1988.
“Rồi”, cô ấy nói, “đơn giản thôi mà”. Chúng tôi nhìn nhau ngơ ngác. Clare cười. “Nếu em vừa can thiệp vào thể liên tục của không gian và thời gian thì nó có vẻ như không dễ thấy kết quả cho lắm.”
“Anh sẽ nói cho em biết nếu em vừa tạo ra Thế chiến thứ Ba” Tôi bắt đầu cảm thấy run rẩy. “Anh nghĩ mình sắp phải đi rồi, Clare.” Cô ấy hôn tôi, rồi tôi biến mất.
Thứ Năm, 13/1/2000 (Henry 36 tuổi, Clare 28 tuổi)
HENRY: Sau bữa tối tôi vẫn nghĩ đến bức tranh của Clare nên đã đi đến xưởng vẽ để kiểm tra. Clare đang làm một bức tượng khổng lổ từ những nắm giấy màu tía bé tí teo; nó trông như sự kết hợp giữa một con rối và cái tổ chim. Tôi cẩn thận đi vòng qua nó để đến bàn vẽ của Clare. Bức tranh không có ở đấy.
Clare bước vào, tay ôm một mớ đầy sợi xơ chuối Philippines. Cô ấy ném chúng xuống sàn rồi bước lại phía tôi. “Có chuyện gì vậy anh?”
“Bức tranh mọi khi vẫn được treo ở đây đâu rồi? Bức tranh về anh ấy?”
“Hả? Ồ, em không biết. Có thể nó rớt đâu đó.” Clare chui xuống dưới bàn và nói, “Em không thấy. Ồ, đợi đã, nó đây rồi. Cô ấy đứng dậy, giữ bức tranh bằng hai đầu ngón tay. “Nó dính đầy mạng nhện rồi.” Clare phủi sạch nó rồi đưa cho tôi. Tôi nhìn tranh. Vẫn không ghi ngày tháng.
“Chuyện gì đã xảy ra với ngày tháng?”
“Ngày tháng gì?”
“Em đã viết ngày tháng ở dưới bức tranh, chỗ này này. Bên dưới tên của em. Có vẻ như nó đã bị cắt bỏ.”
Clare cười. “Được rồi, em tự thú. Em đã cắt nó đi.”
“Tại sao?”
“Em đã hoảng sợ trước lời nhận xét của anh về Thế chiến thứ Ba. Em đã nghĩ, lỡ như chúng ta không được gặp nhau trong tương lai chỉ vì em đã muốn thử trò ngốc nghếch này thì sao?”
“Anh mừng vì em đã làm vậy?”
“Tại sao?”
“Anh không biết. Anh chỉ mừng vậy thôi.” Chúng tôi chăm chú nhìn nhau rồi Clare mỉm cười còn tôi nhún vai, chuyện chỉ có vậy. Nhưng tại sao tôi có cảm giác như thể một việc bất khả thi suýt chút nữa đã xảy ra? Tại sao tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm?”
——————————–
1 C’est magnifique mais ce n’estpas la guerre: Rất tráng lệ, nhưng đó không phải chiến tranh, đó là sự giận dữ.
2 Mademoiselle Abshire, asseyez-vous, s’il vous plait (tiếng Pháp): “Cô Clare, vui lòng ngồi xuống nào.”
3 Michel Eyquem de Montaigne (28 tháng 2, 1533 – 13 tháng 9, 1592) là một trong những nhà văn có ảnh hưởng nhất của thời kì Phục Hưng Pháp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.