VỤ BÊ BỐI Ở SUNG KYUN KWAN

Chương 8: Hồng Bích Thư



{1}

Một bàn tay to lớn giữ lấy vai Yoon Hee và lay liên tục.

“Công tử! Công tử!”

Khuôn mặt quỷ, thì ra là Sun Dol. Nhưng sao Sun Dol lại ở đây? Đây là đâu? Trời tối quá. Đã đến đêm rồi sao? Vừa nãy còn là buổi trưa mà. Vừa nãy, Giai Lang huynh còn ở bên cạnh mình mà. Bàn tay mình dính đầy đất. Giày và tất chiếc có chiếc không. Phải nhanh chóng chỉnh trang lại thôi. Trước khi Giai Lang huynh nhìn thấy cảnh này, mình phải gọn gàng trở lại. Phải lau nước mắt nữa. Nhưng lại chẳng thấy nước mắt. Không có nước mắt, nhưng tại sao tim mình cứ nhói đau thế này?

“Công tử! Công tử mau tỉnh lại đi!”

Yoon Hee giật mình bừng tỉnh. Cô đang ngồi như kẻ mất hồn trên hiên trước cửa Trung nhị phòng. Cô nhớ lại khi mình cùng với một nhóm nho sinh chạy theo Sun Joon đến tận cổng vào Phán thôn. Cô nhớ lại hình ảnh chàng bình thản đi giữa đám quan quân. Hình như chàng đã nói gì đó với cô. Là gì nhỉ? Sau khi lịch sự xin phép người dẫn đầu nhóm lính, chàng đã đến bên cô, cười và nói điều gì đó…

“Ta sẽ về ngay.”

Phải không nhỉ? Đúng rồi, chàng đã hứa sẽ quay trở lại ngay. Sun Joon đã hứa, thì nhất định sẽ quay về. Dù chàng có nói rằng trời là đất, trăng là mây thì cô cũng sẽ tin.

“Sun Dol à.”

“Vâng, thưa công tử! Công tử nhận ra tôi chứ? Từ nãy đến giờ công tử cứ ngồi thừ ra như thế, đáng sợ lắm. Giờ công tử đã tỉnh lại rồi, thật tốt quá.”

“Giai Lang huynh thế nào rồi? Tả tướng đại nhân đã làm gì rồi?”

“Phía bên nhà cũng đang rối tinh rối mù. Lão gia vẫn còn đang lúng túng vì quá bất ngờ. Nhưng nhất định lão gia sẽ có cách thôi, công tử đừng lo. Dù gì lão gia cũng là Tả tướng mà.”

“Nhưng sao ngươi lại đến đây?”

“Thiếu gia dặn tiểu nhân phải ở bên cạnh công tử.”

Yoon Hee chụp lấy cổ tay Sun Dol.

“Ngươi gặp anh ấy rồi sao? Hả?”

Sul Dol ngân ngấn nước mắt, hắn lắc đầu.

“Hình như thiếu gia cũng đã linh tính sẽ có chuyện chẳng lành, nên khi về nhà cách đây mấy ngày, thiếu gia đã dặn nếu như có bất kỳ chuyện gì xảy ra với thiếu gia, tiểu nhân nhất định phải ở bên cạnh công tử…”

Ngay lúc đó, Yong Ha vội vàng chạy đến.

“Đại Vật, cậu vẫn ổn chứ?”

Yong Ha nhìn Yoon Hee lo lắng, vừa định đưa tay ra ôm vai Yoon Hee thì Sun Dol gạt đi. Sul Dol nhìn Yong Ha với ánh mắt tóe lửa như muốn nói đừng hòng chạm vào ngươi sè trở thành phu nhân của thiếu gia. Trước ánh mắt đầy uy hiếp của Sul Dol, Yong Ha đành rụt tay lại.

“Đây không phải là lúc để nhìn ta với ánh mắt đó đâu, thật là!”

“Nữ Lâm sư huynh! Mọi chuyện thế nào rồi?”

“Không may là hôm nay lại trúng ngày Tây Chưởng nghị có việc phải ra ngoài. Giờ huynh ấy sắp về rồi. Khi về đến sẽ cho tiến hành Trai hội ngay. Nhưng lúc này cần phải tìm hiểu xem phía Binh tào thế nào đã. Ta đã cử người đi nghe ngóng, nhưng vẫn chưa thấy về. Ta cũng sắp phát điên rồi đây.”

Yong Ha liên tục đi qua đi lại trước sân Đông trai. Rồi hắn chạy vào Trung nhị phòng. Jae Shin đang ngồi yên lặng trong căn phòng tối. Như muốn nuốt đi cơn giận, Jae Shin nuốt luôn cả tiếng thở của mình. Sau khi nhìn thấy gã, Jong Ha hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Ngay lúc này đây, người đang muốn phát điên nhất chính là Jae Shin. Yong Ha ngồi xuống bên cạnh gã, thở dài.

“Huynh cũng ngoan đấy. Cố nhịn một chút nữa đi. Nhất định sẽ có cách.”

Yoon Hee vào phòng và ngồi xuống cạnh họ. Sul Dol ngồi ngoài cửa, nhờ thân hình to lớn của hắn mà căn phòng được ngăn cách với bên ngoài.

“Giai Lang huynh đã hứa rồi. Huynh ấy sẽ sớm quay trở lại thôi. Hơn nữa huynh ấy cũng không có tội gì cả. Mọi chuyện sẽ qua giống như Trai hội lần trước thôi…”

“Đồ ngốc! Các ngươi nghĩ triều đình giống như Trai hội sao?”

Jae Shin nghiến răng gầm gừ. Yong Ha ôm trán, nói một cách khó nhọc:

“Phía Binh tào đã nắm được thông tin Hồng Bích Thư là nho sinh Sung Kyun Kwan rồi. Nếu nói ngược lại, thì bất cứ nho sinh Sung Kyun Kwan nào cũng có thể bị nghi là Hồng Bích Thư. Nhưng dáng người của Giai Lang lại giống với Hồng Bích Thư, hơn nữa vào cái ngày bích thư được dán trước cửa nhà Binh phán, cậu ấy lại bị hiểu lầm là ăn trộm lẻn vào nhà. Và còn bị lộ mặt với Phù Vân Hoa! Đúng ngay ngày hôm đó! Tệ hơn nữa là, cậu ấy còn nói dối đám nho sinh chúng ta rằng chưa từng đến đó nữa.”

“Nhưng Hồng Bích Thư đã hoạt động từ trước khi hai chúng tôi vào trường, hơn nữa cũng có rất nhiều bằng chứng chứng minh Giai Lang huynh không phải là Hồng Bích Thư kia mà.”

“Dĩ nhiên là có bằng chứng chứng minh cậu ấy không phải là Hồng Bích Thư. Nhưng nếu đã có ác ý, thì họ hoàn toàn có thể biến những bằng chứng ấy thành vô nghĩa.”

Mặt Yoon Hee dần dần tái đi, cô cúi đầu nhìn chăm chăm xuống sàn phòng. Yong Ha muốn vỗ vai cô an ủi, nhưng ánh mắt dữ tợn của Sun Dol vẫn đang theo dõi gã.

“Dù gì chuyện lần này cũng là màn trả thù hẹp hòi của Binh phán. Chắc ông ta sẽ thả Sun Joon ra sau khi đã hù dọa thỏa thê thôi. Ông ta sẽ nể mặt Tả tướng mà không dám làm gì Sun Joon đâu. Chúng ta cũng phải cố gắng hành động thật nhanh trước khi lớn chuyện. Sẽ mất khoảng hai đến ba ngày để tin này đến tai hoàng thượng, nhưng nếu đêm nay chúng ta chuẩn bị xong và dâng sớ trình ngay, có thể Người sẽ biết tin này sớm hơn. Những sớ trình từ Sung Kyun Kwan gửi đi, cho dù có là chuyện nhỏ đến mấy hoàng thượng cũng phải đích thân đọc. Nếu được vậy thì Giai Lang sẽ sớm trở về thôi.”

“Mọi chuyện sẽ suôn sẻ như vậy chứ?”

“Chúng ta phải làm cho mọi chuyện trở nên suôn sẻ.”

“Nhỡ như chỉ trong một ngày thôi huynh ấy cũng bị thương thì…”

“Nếu không có lệnh của hoàng thượng thì không ai được đánh nho sinh Sung Kyun Kwan cả, dù chỉ là một roi. Khi nãy cậu không thấy à? Họ mang cả dây trói đến, nhưng có dám làm gì đâu, chỉ đưa cậu ấy đi thôi. Vậy nên không cần phải lo đâu.”

Yong Ha an ủi Yoon Hee, nhưng cũng có vẻ như hắn muốn động viên chính mình vậy.

“Này, Đại Vật? Ngươi cũng biết rồi sao?”

Bị Jae Shin hỏi bất ngờ, Yoon Hee không hiểu gã muốn nói gì. Nhưng rồi cô cũng nhận ra, Jae Shin đang muốn hỏi có phải cô đã biết chuyện gã chính là Hồng Bích Thư. Yoon Hee gật đầu. Jae Shin thấy vậy, mặt lại càng tái đi.

“Vậy thì Giai Lang cũng biết luôn rồi. Tên tiểu tử ngu ngốc!”

Trong ngục. Không giống những tù nhân khác bị nhốt chung với nhau, Sun Joon yên lặng, nhắm mắt ngồi xếp bằng trong một gian riêng lẻ. Dáng ngồi của chàng khiến cho những tù nhân trong ngục tò mò về thân thế của chàng, và về lý do chàng bị bắt giam vào đó. Nhóm tù nhân đang xì xà xì xầm bàn tán thì bỗng nhiên im bặt. Một viên quan nào đó vừa mới bước vào. Nhóm tù nhân không biết người đó là ai, nhưng họ cảm nhận được, người này có chức tước cao hơn hẳn những người họ từng gặp. Viên quan đó đến đứng ngay trước gian của Sun Joon.

“Cuối cùng ta lại gặp cậu trong tình huống này.”

Sun Joon không hề mở mắt. Vì chàng không muốn gặp người này chút nào.

“Người làm Binh phán mà lại không thể minh bạch công tư, thật lo cho tương lai đất nước.”

“Chuyện công là chuyện công, chuyện tư dĩ nhiên là chuyện tư rồi. Ta luôn phân biệt rạch ròi hai thứ đó. Ta không quan tâm đến chuyện cậu ngỏ lời với con gái ta rồi lại từ chối vì lý do không hợp tuổi. Người mà Binh tào chúng ta bắt được, chắc chắn là Hồng Bích Thư. Suốt thời gian qua, chỉ vì cậu mà không biết bao nhiêu lính tuần đã phải chịu khổ rồi.”

Sun Joon im lặng, không nói thêm gì nữa. Trong tình huống này, chàng không thể phủ nhận, mà cũng không thể thừa nhận bất cứ điều gì. Binh phán vừa cười vừa nói:

“Có vài người sẵn sàng đứng ra làm chứng chính cậu là Hồng Bích Thư. Bây giờ Tả tướng đại nhân cũng không thể làm gì được. Nếu phía nhà bên đó có ý muốn xem tuổi lại, những lời khai của đám nhân chứng sẽ thay đổi cũng nên…”

“Sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu.”

“Tại sao? Chỉ là xem tuổi, tại sao lại không chịu làm?”

Giọng nói của Binh phán vang khắp nhà ngục. Nhưng mắt và môi Sun Joon vẫn không hề hé ra. Khuôn mặt chàng càng bình thản, Binh phán lại càng nổi điên hơn. Con gái ông đang vì nhớ nhung khuôn mặt này mà mất ăn mất ngủ, vậy mà tên tiểu tử này chẳng hề có chút tình cảm nào với nó dù chỉ bằng cái móng tay.

“Sau khi nghe tin hôn sự bị hủy bỏ, con bé đã tuyệt thực suốt từ đó đến giờ, chỉ nằm một chỗ mà thôi.”

“Hôn sự đó chưa hề bắt đầu, nên không thể nói là bị hủy bỏ được.”

Nắm tay của Binh phán run lên vì giận. Nhưng ông vẫn cố nén giọng nói:

“Đã đến nước này rồi có lẽ không còn gì để nói nữa. Cho dù phía nhà cậu có năn nỉ bắt đầu lo đám cưới trở lại, ta cũng sẽ từ chối. Không phải dây dưa gì với cậu, thật may cho con gái ta. Suýt nữa thì giao nhầm nó cho tên tội đồ Hồng Bích Thư rồi. Hay là ta phải cảm ơn người xem tuổi nhỉ?”

Binh phán cười lạnh lùng bước ra khỏi ngục. Bên ngoài đã có năm viên quan của Tư Hiến phủ chờ ông từ lúc nào. Binh phán lấy làm lạ liền hỏi:

“Giữa đêm thế này, có chuyện gì vậy?”

“Chúng tôi được báo rằng Binh tào đã bắt được kẻ tình nghi là Hồng Bích Thư. Chúng tôi có lệnh áp tải hắn về Tư Hiến phủ.”

“Cái gì? Tại sao lại giao Hồng Bích Thư về Tư Hiến phủ?”

Vẻ ngạc nhiên của Binh phán trông vô cùng giả tạo.

“Tư Hiến phủ chúng tôi đã điều tra vụ này từ rất lâu rồi. Nghe nói người bị bắt là nho sinh Sung Kyun Kwan? Vậy đúng ra đại nhân phải chuyển hắn về Tư Hiến phủ ngay chứ, tại sao còn giữ lại ở Binh tào? Chẳng lẽ đại nhân không biết tất cả những nho sinh Sung Kyun Kwan phạm tội đều thuộc phần quản lý của Tư Hiến phủ hay sao?”

“Khoan…khoan đã! Hiện tại vẫn chưa có bằng chứng chính xác chứng minh người bị bắt là Hồng Bích Thư…”

“Chuyện đó sẽ do chúng tôi trực tiếp điều tra. Mong Binh tào hợp tác, giao người cho chúng tôi.”

“Vậy xem ra ta không thể làm gì được nữa rồi.”

Binh phán vờ như bỏ cuộc, quay sang nói với viên thư lại:

“Dẫn họ đến phòng giam khi nãy.”

Sau khi nhóm người kia đi khuất, Binh phán nhanh chóng nói nhỏ với viên quan chính lang đứng bên cạnh:

“Gom giấy tờ bằng chứng bắt Lee Sun Joon lần này giao qua cho Tư Hiến phủ. Nhưng những gì không cần thiết thì phi tang hết đi.”

“Vâng! Tiểu nhân hiểu rồi ạ.”

Binh phán nhìn về phía nhà ngục, nheo mắt nói:

“Vậy xem ra, Lee Sun Joon không phải là do Binh tào giết, mà là Tư Hiến phủ rồi. Bị Thiếu luận giết con trai, cho dù có là Tả tướng cũng làm được gì. Cả ta cũng vậy.”

Có thể thấy rõ, môi Binh phán đang run như cố nén cười.

“Thiếu gia!”

Là giọng cùa Cha Deok Gu gọi Yong Ha. Hắn vừa mới bước ra khỏi phòng để đến Minh Luận đường tham gia Trai hội. Nhìn thấy Cha Deok Gu, hắn vui mừng chạy đến.

“Cái lão này! Tại sao bây giờ mới đến?”

“Tiểu nhân cố nghe ngóng thêm chút nữa, thành ra đến trễ.”

“Được rồi. Phía Binh tào thế nào rồi?”

“Tiểu nhân nghĩ là sắp có chuyện lớn xảy ra rồi.”

Ông nhìn nét mặt Yong Ha và các nho sinh gần đó rồi nói thật nhỏ:

“Tiểu nhân vừa nhận được tin Lee Sun Joon công tử đã bị áp giải sang Tư Hiến phủ rồi.”

Yong Ha ngồi phịch xuống phiến đá trước phòng. Lần này thì đến lượt hắn hồn xiêu phách lạc. Yoon Hee và Sun Dol vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Jae Shin thì đứng yên như tượng trên hiên Đông trai. Yoon Hee cắn môi suy nghĩ đến nỗi bật cả máu. Tư Hiến phủ! Đại Tư Hiến là cha của Jae Shin, mà cha của gã, tức là Thiếu luận? Ở Tư Hiến phủ không phải chỉ có người Thiếu luận, nhưng Đại Tư Hiến lại là người đứng đầu, vậy rốt cuộc mọi chuyện sẽ thế nào đây?

“Tư Hiến phủ, vậy Lee Sun Joon chết chắc rồi! Cha ta chắc chắn sẽ giết Lee Sun Joon. Dù không có tội gì ông ấy cũng sẽ làm cho ra tội.”

Giọng nói của Jae Shin không chút cảm xúc. Đang là giữa hè, nhưng ai cũng cảm thấy lạnh sống lưng.

“Nếu… nếu không có tội, thì tại sao…”

“Chuyện này xảy ra từ rất lâu rồi. Sư huynh của ta đã bị giết dưới tay Lão luận, hay chính xác hơn là cha của Lee Sun Joon.”

Yong Ha cũng bất ngờ không khác gì Yoon Hee. Hắn biết Tả tướng và Đại Tư Hiến là kẻ thù không đội trời chung, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe đến chuyện Jae Shin vừa nói. Trước kia, Yong Ha chỉ nghĩ họ đối đầu với nhau vì mối quan hệ Lão luận, Thiếu luận mà thôi.

“Khoan… khoan đã. Không phải sư huynh của huynh qua đời vì đau ốm khi bị đày ải sao? Tôi còn nghe nói huynh ấy vốn đã có bệnh từ trước khi đi đày…”

“Ta không nhớ gì đến chuyện huynh ấy có ốm trước khi đi đày hay không. Ta chỉ nhớ rằng huynh ấy chết khi đi đày. Kẻ đã đày huynh ấy, chính là kẻ đã giết huynh ấy. Cha ta nghĩ như vậy đấy. Ngươi giết con trai ta, ta cũng phải giết con trai ngươi cho phải đạo. Ông ấy thường nói như vậy đấy.”

Nước mắt Yong Ha bắt đầu chảy. Vừa nhìn thấy hắn khóc, Yoon Hee cảm thấy khó thở ngay. Phải làm thế nào đây? Đến cả Nữ Lâm sư huynh cũng như vậy thì cô phải làm sao? Người cô tin tưởng nhất cũng đã gục xuống, mọi chuyện sẽ ra sao đây? Jae Shin cố giấu những giọt nước mắt đang trào ra, gằn giọng nói:

“Giai Lang, thật đáng thương! Cứu Thiếu luận, rồi lại đẩy mình vào cảnh bị chính Thiếu luận hại chết. Thật thê thảm!”

Yoon Hee hét lên như đẩy hết những điều cô cố kìm nén nãy giờ ra:

“Huynh ấy đã nói là sẽ trở lại ngay! Giai Lang huynh đã nói vậy, thì nhất định là như vậy! Các huynh đừng khóc như thể mọi chuyện đã kết thúc nữa! Nam nhi đại trượng phu sao lại cứ thút thít như thế hả!”

Rồi cô nắm lấy tay Yong Ha đang khóc nức nở mà kéo.

“Huynh mau đứng dậy đi! Huynh phải sử dụng cái đầu, vậy mới đúng là huynh chứ. Huynh hãy tìm cách đi!”

“Tìm cách gì bây giờ? Những bằng chứng chứng minh Giai Lang không phải là Hồng Bích Thư họ cũng đã nắm cả rồi, còn tìm cách gì được?”

Yoon Hee đá hắn thật mạnh bằng đôi giày vải dính đầy bùn đất. Cô mạnh mẽ nói:

“Chúng ta hãy làm những việc mà chúng ta có thể làm ngay lúc này! Trai hội đã bắt đầu rồi, dù có phải thức đêm đi chăng nữa cũng phải thảo cho xong tấu trình, rồi sau đó suy nghĩ tiếp cũng không muộn. Giai Lang huynh là người được hoàng thượng quý mến. Chúng ta phải nhanh chóng báo cho Người biết việc này.”

Yong Ha nhìn đôi môi bật máu của Yoon Hee. Cô lo lắng đến nỗi cắn môi mình như thế, nhưng tuyệt nhiên không hề chảy giọt nước mắt nào. Đến cả kẻ có tướng mạo sơn tặc như Sun Dol cũng nước mắt lưng tròng, chỉ mỗi mình Yoon Hee là mắt ráo hoảnh. Mạnh mẽ thật. Mạnh mẽ hơn tất cả những gã đàn ông bình thường khác. Cơ thể yếu đuối, nhưng tinh thần thì khiến người ta kinh ngạc. Yong Ha như được tiếp thêm sức lực.

“Phải rồi! Phải viết tấu trình gấp. Giờ không phải là lúc để ngồi than khóc, phải nhanh chóng đến giúp họ soạn tấu trình.”

Yong Ha đứng dậy. Jae Shin thì lấy chiếc áo khoác dài mặc vào.

“Sun Dol! Mau giữ huynh ấy lại!”

Nghe Yoon Hee la lên, Sun Dol vội vàng chụp lấy cổ áo Jae Shin. Đến cả Jae Shin cũng không thể nào thoát khỏi đôi tay ấy.

“Thả ta ra!”

“Không biết Kiệt Ngao sư huynh sẽ làm chuyện gì nữa, tôi không thể bảo cậu ấy thả huynh ra được.”

“Ta sẽ không làm gì ngu ngốc đâu, mau thả ta ra!”

“Huynh không được phép ra khỏi trường cho đến khi mọi chuyện được giải quyết.”

“Ta sẽ không chạy ra ngoài và hô chính ta mới là kẻ tội phạm đâu. Ta cũng phải làm việc cần làm nhất ngay lúc này. Ta hứa!”

Jae Shin nhẹ giọng thuyết phục Yoon Hee. Chưa bao giờ Yoon Hee nghe gã nói chuyện kiểu này cả. Cô đành nhường gã một bước.

“Huynh sẽ không làm mọi chuyện rối lên chứ?”

“Ta hứa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.