Được rồi, Peter nói. Cũng có thể như vậy chứng minh rằng Constance Carmel đã nói dối bọn mình. Nhưng rồi sao nào?
Đang là cuối buổi chiều. Sau chuyến đến Thần tiên Biển cả, Bob đã ra thư viện làm việc. Peter có vài công việc nhà giúp cha mẹ, còn Hannibal thì phải làm vài việc vặt ở Thiên Đường Đồ Cổ. Ba Thám Tử Trẻ đã tập hợp về bộ tham mưu ngay khi có thể.
Peter nói tiếp:
– Dù sao người lớn thường hay vậy lắm mà. Khi mình hỏi, thì đâu phải lúc nào cũng được trả lời toàn bộ sự thật đâu…
Tiếng chuông reng ngắt lời Peter, Hannibal nhấc ống nghe điện thoại lên.
– Alô! – Một giọng nói vang ra từ cái loa nối với máy điện thoại, tôi xin được nói chuyện với anh Hannibal Jones.
– Chính tôi đây.
– Tôi có nghe nói cậu đang tìm một con cá voi.
Giọng nói kéo dài giống như người miền nam Hoa Kỳ, ít nhất cũng như giọng nghe trên truyền hình.
– Đúng, Hannibal thừa nhận.
– Tôi còn được biết cậu có hãng thám tử.
– Dạ đúng. Chúng tôi là Ba Thám Tử…
– Nếu vậy có thể cậu sẽ quan tâm đến vụ này. Tôi sẽ trả một trăm đô-la để tìm ra con cá voi bị mất và trả nó về đại dương.
– Một trăm đô-la! Bob kêu.
– Cậu có quan tâm đến vụ này không?
– Dạ có, Hannibal nói.
Thám tử trưởng vớ lấy cây viết và cuốn sổ.
– Xin chú cho biết tên và số điện thoại…
Người đàn ông lại ngắt lời.
– Không cần. Cậu hãy bắt tay vào việc ngay. Một hai ngày nữa tôi sẽ gọi lại…
– Nhưng…
Hannibal không trả lời được, người dầu dây bên kia đã gác máy.
– Một trăm đô-la! Bob lập lại.
Hãng đã từng có nhiều khách hàng và giải được khá nhiều vụ bí ẩn, nhưng chưa bao giờ có ai thuê Ba Thám Tử Trẻ với giá một trăm đô-la.
Hannibal từ từ bỏ ống nghe trở xuống và suy nghĩ về cú gọi điện thoại lạ lùng này.
– Có người gọi và đề nghị thưởng cho ta một trăm đô-la, Hannibal nhận xét. Nhưng không cho biết tên. Cũng không nói từ đâu mà có được số điện thoại của ta. Nhưng rõ ràng biết ta có đến Thần tiên Biển cả sáng nay…
Hannibal véo véo môi dưới và ngưng nói.
– Úi chà! Peter nói. Hy vọng cậu không định từ chối vụ này chứ? Một trăm đô-la là một trăm đô-la mà!
– Dĩ nhiên là không! Hannibal đáp. Không kể một trăm đô la, thì cú gọi điện thoại bí ẩn kia cũng làm cho vụ án càng hấp dẫn hơn. Điều duy nhất cần biết là bắt đầu cuộc điều tra từ đâu.
Sau một hồi im lặng, Hannibal cầm lấy danh bạ điện thoại.
– Constance Carmel, thám tử trưởng nói. Tạm thời, đó là mối liên lạc duy nhất của ta.
Ở vần C, Hannibal tìm thấy ba tên Carmel. Carmel Arturo. Carmel Benedict. Rồi Carmel Diego “chuyên gia về đánh cá ngoài biển cả”. Không thấy Constance.
Hannibal bắt đầu gọi Arturo. Sau hồi chuông thứ ba, tổng đài viên trả lời: không còn thuê bao ở số điện thoại này nữa.
Phải mất rất lâu mới nhận được trả lời từ Benedict Carmel. Rồi tiếng thì thầm báo cho Hannibal biết rằng thầy Benedict đã nhập tu viện và đã nguyện im lặng trong sáu tháng.
Thoạt đầu có thể giả thiết rằng Benedict Carmel không liên quan gì đến vụ này.
Còn Diego Carmel, “chuyên gia về đánh cá ngoài biển cả”, thì hoàn toàn không trả lời.
– Ít nhất, bọn mình còn biết phải tìm chị ấy ở đâu, Bob nói. Sáu ngày trong tuần chị ở Thần tiên Biển cả.
– Và ta biết xe chị, Hannibal nói thêm. Chiếc xe tải nhẹ màu trắng.
Hannibal nhắm mắt lại, chau mày. Trông Babal như em bé cau có còn buồn ngủ.
– Thần tiên Biển cả đóng cửa lúc mười tám giờ. Hannibal nhớ lại lời nhắn hôm qua. Vậy chắc Constance Carmel phải về trễ hơn một chút. Nhiệm vụ giao cho cậu đấy, Peter à. Nhưng không phải hôm nay: trễ quá rồi. Ngày mai cậu hãy bắt đầu ngay.
Peter thở dài. Cậu đă quen rồi. Mỗi khi cần cặp giò biết chạy nhanh để bỏ trốn, là Hannibal nhờ đến Peter Crentch.
Mà lần này, thì Peter không hề phiền lòng. Trong vụ này có một cái gì đó đặc biệt làm cho Peter quan tâm. Không phải là số tiền một trăm đô-la. Đúng hơn là niềm hy vọng trả con cá voi con về với môi trường của nó: đại dương.
Ngày hôm sau, lúc mười bảy giờ ba mươi, Hans chở Ba Thám Tử Trẻ đến gần Thần tiên Biển cả. Hans là một trong hai anh em người Đức làm việc cho Titus Jones.
Hannibal và Bob lấy xe đạp xuống xe.
– Này, Hans gãi đầu nói, các em có biết đếm không vậy? Hai xe đạp cho ba người, thì không đủ đâu đó.
– Peter sẽ không cần xe đạp. Hannibal trả lời. Peter sẽ tìm xe quá giang để về.
– Tùy các em thôi, Hans nói. Nếu cần gì thì gọi điện thoại cho anh nhé.
Khi Hans đi rồi, ba thám tử tiến hành tìm chiếc xe tải nhẹ của Constance Carmel. Ba bạn tìm ra rất nhanh, xe đậu trong khu bãi đề DÀNH RIÊNG CHO NHÂN VIÊN, và chỉ có một chiếc xe tải nhẹ trắng. Hannibal và Peter đi vòng qua xe, trong khi Bob theo dõi cổng, phòng Constance xuất hiện bất đắc dĩ.
Nhưng hôm nay Ba Thám Tử Trẻ gặp may. Thùng xe không trống, mà có những dải mút nhựa dài, dây và một tấm vải lớn xếp không đều.
Peter leo vào thùng xe bằng cách trèo qua cánh cửa sau, rồi nằm dưới đáy. Hannibal dùng mút bọc quanh Peter, rồi lấy tấm vải phủ lại. Trời sắp tối, nhưng dù có ánh sáng ban ngày cũng không ai có thể nhìn thấy Peter dưới đống vải đó.
– Bây giờ, Hannibal nói, Bob và mình sẽ đi. Không nên để cho Constance Carmel nhìn thấy bọn mình gần đây. Bọn mình sẽ chờ cậu ở bộ tham mưu. Thống nhất nhé?
– Được, Peter trả lời. Mình sẽ gọi điện thoại về ngay khi có thể.
Peter nghe Hannibal trở xuống rồi tiếng chân bước xa dần… Sau đó, Peter chỉ còn nghe tiếng các xe khác nổ máy rời khỏi bãi đậu xe.
Peter sắp ngủ gục, thì có tiếng leng keng vang lên gần đó. Ít nước đổ vào tấm vải phủ Peter và làm ướt mặt cậu. Nước mặn, Peter chờ xe chạy nhanh ra khỏi bãi đậu, rồi mới dám nhìn qua tấm vải.
Một cái xô nhựa nằm cách mặt Peter vài centimét. Peter nghe tiếng nước bập bềnh bên trong. Và có tiếng gì giống như tiếng đập thật nhanh vào thành xô.
– Cá! Cá sống! Peter kết luận.
Rồi Peter lại trốn trở vào tấm vải.
Suốt vài phút xe tải nhẹ chạy thật nhanh trên một con đường phẳng. Đường Thái Bình Dương, Peter đoán thế. Rồi xe chạy chậm lại và bắt dầu lên dốc. Phải chăng xe đang đến Santa Monica? Có lẽ vậy, vì có một đoạn dường dốc dẫn lên thành phố này. Sau đó có quá nhiều lúc dừng và khúc cua đến nỗi Peter không còn ý niệm được hướng đi. Khi hoàng hôn xuống, xe tải nhẹ lại lên dốc một con đường ngoằn ngoèo: có lẽ là vùng đồi Santa Monica.
Cuối cùng xe dừng lại. Cánh cửa được hạ xuống. Hai chân trần lướt trên đáy sắt. Có kẻ đang tiến đến gần Peter, khiến cậu nín thở. Có tiếng nước. Người ta dã cầm cái xô lên. Chân trần bỏ đi. Cánh cửa xe được kéo trở lên.
Peter chờ thêm ba phút nữa rồi mới dám liếc nhìn ra ngoài. Xe đang đậu trước một ngôi nhà bằng gạch dài và thấp, có vẻ giàu sang. Có đèn sáng phía trên cổng vào. Bên chân bậc thềm cổng có hòm thư đề tên:
SLATER
Peter chờ thêm một phút, rồi thận trọng bước xuống xe, về phía ngược lại với hướng nhà. Peter từ từ ra đứng sau sao cho có thể nhìn qua khỏi capô xe mà chỉ để lộ có đỉnh đầu thôi.
Không thấy ai hết. Mà Peter cũng không nghĩ là sẽ có nhiều người ngoài đường ở một quận nhà ở hẻo lánh như vậy. Nhưng điều khiến Peter ngạc nhiên là không thấy ánh đèn nào ngoại trừ đèn sáng trên cổng. Các cửa sổ đều tối thui.
– Núp ở đây cả đêm cũng vô ích thôi, Peter quyết định.
Rõ ràng chỉ có hai việc làm hợp lý. Hoặc đi bộ đến góc đường gần nhất, ghi nhận tên đường, rồi báo cho Bob và Hannibal địa chỉ gia đình Slater. Hoặc đơn thân độc mã tiếp tục cuộc điều tra và thử tìm xem Constance Carmel biến đi đâu với cái xô cá sống.
Peter vừa mới chọn giải pháp đầu tiên, thì đột nhiên có giọng nữ vang lên trong bóng tối.
– Fluke ơi! Giọng nói gọi. Fluke! Fluke!… Fluke ơi!
Fluke không trả lời.
Peter chắc chắn rằng tiếng nói không xuất phát từ bên trong nhà. Đúng hơn là xuất phát từ khu vườn phía sau nhà.
Khi đó Peter để ý thấy một lối đi bê tông khá dốc dẫn lên nhà xe bên trái ngôi nhà. Bên cạnh nhà xe, Peter thấy cổng gỗ và phía sau nữa có hình bóng cây cọ hiện rõ trên bầu trời còn hơi sáng.
Peter leo lên đến cổng. Chỉ có một cái chốt giữ cổng. Peter kéo chốt ra, bước qua rồi đóng cửa và chốt lại.
Peter đang đứng trên một lối đi bêtông dọc theo tường nhà xe. Cậu cong người làm hai rón rén tiến tới về hướng khu vườn phía sau nhà.
– Fluke! Fluke! Bé ngoan nào, Fluke ơi!
Bây giờ giọng nữ nghe gần hơn, chỉ còn cách Peter khoảng vài mét.
Peter đứng lại. Trước mắt Peter, bên trái, có bãi cỏ với cây cọ mà Peter đã nhìn thấy lúc nãy. Bên phải, thì không thấy gì: bức tường nhà xe vẫn còn che giấu những gì nằm phía sau nhà. Peter lấy hết can đảm chạy đến cây cọ. Đến đó, Peter núp sau thân cây, hít thở thật mạnh, nhìn xung quanh.
Điều đầu tiên Peter nhìn thấy – là một hồ bơi rộng lớn. Hồ được đèn đặt dưới nước chiếu sáng và dài bằng chiều dài ngôi nhà.
– Fluke! Fluke… Fluke ơi! Bé ngoan lắm nào! Fluke!
Constance Carmel vẫn mặc bộ đồ tắm hai mảnh đang đứng phía bên kia hồ. Xô nhựa đặt trên bờ hồ bên cạnh. Peter nhìn thấy cô thọc tay vào xô, lấy ra một con cá sống, cầm trên tay một hồi, rồi ném xuống nước theo một đường bay cong và dài.
Ngay lập tức một hình bóng đen tối xuất hiện ở mặt nước hồ. Nó vươn lên theo chiều dọc, cho đến lúc nó đứng thẳng trên mặt nước với toàn bộ chiều dài hơn ba mét. Trong giây lát trông nó lơ lửng như đang bay. Miệng nó há ra. Bằng động tác thân thể mềm mại và nhanh nhẹn, nó chụp lấy con cá trên không. Rồi bằng một cú nhảy duyên dáng, nó lại đâm vào nước.
– Bé ngoan. Fluke à. Giỏi lắm!
Constance Carmel đang đi chân vịt và đeo mặt nạ lặn quanh cổ. Cô kéo mặt nạ lên mặt, rồi thả mình xuống nước.
Chính Peter cũng thuộc loại bơi giỏi – Peter thuộc đội bơi của trường – nhưng cậu chưa bao giờ thấy ai bơi như Constance Carmel. Tưởng như cô không cử động tay chân. Cô lướt trên nước nhẹ nhàng như chim yến bay trên trời.
Cô đã ra đến giữa hồ. Con cá voi con đến với cô. Tưởng như hai người bạn thân chưa gặp nhau từ lâu lắm rồi. Con cá voi cạ nhẹ vào hông Constance, còn cô gái thì vuốt nhẹ đầu và môi nó. Cả hai cùng lặn xuống nước và bơi. Constance vòng một cánh tay ôm con cá voi, rồi leo lên cưỡi trên lưng nó.
Peter cảm thấy những trò vui mắt đến nỗi nằm xuống bãi cỏ phía sau cây cọ, cằm kê trên tay. Còn hay hơn xem phim nữa. Peter say mê cảnh biểu diễn.
Bây giờ Constance và con cá voi đang ở mép hồ bơi gần Peter. Cô gái vuốt đầu con cá voi, rồi bỏ đi bằng một động tác xoay người nhanh nhẹn và duyên dáng. Cá voi bơi theo. Constance lại vuốt nữa, nhưng lắc đầu. Cô gái lại bỏ đi. Lần này con cá voi ở yên tại chỗ, không nhúc nhích, nó đang chờ đợi.
Constance đến đầu bên kia hồ bơi, ra khỏi nước rồi ngồi trên mép hồ.
Con cá voi vẫn đang chờ.
– Fluke! Fluke! Fluke! Constance gọi.
Con cá voi ngẩng đầu ra khỏi mặt nước. Peter thấy ánh mắt nó sáng lên thông minh. Bằng một cú lao tới, cá voi đến cùng với Constance.
– Fluke ngoan quá, cô gái nói, vuốt nhẹ miệng con cá voi.
Sau đó cô đưa tay ra xô, lấy một con cá ném cho con cá voi.
– Giỏi lắm Fluke. Mày ngoan lắm.
Cô gái lại vuốt đầu con cá voi, rồi lượm một vật nằm trên cỏ phía sau lưng cô. Thoạt đầu, Peter không nhìn thấy được đó là gì, vì ánh đèn dưới nước chiếu sáng lại chừa bóng tối phần xung quanh hồ.
Fluke chồm người ra khỏi nước. Nó gần như đứng trên cái đuôi. Constance vòng tay ôm nó, làm một cái gì đó trên lưng nó. Peter ngẩng đầu lên và nhìn thấy vật đó là gì.
Cô gái đã luồn dải vải qua đầu Fluke, ngay phía sau mắt nó, ở chỗ đáng lẽ có cổ nếu cá voi có cổ. Cô gái xiết chặt dải vải, rồi xỏ qua cái cài. Cô đã đeo cho Fluke một cái vòng cổ, hoặc có thể là bộ yên cương.
Peter đột ngột nằm áp xuống mặt đất.
Chốt vừa mới kêu: có người đẩy cổng gỗ. Peter nghe cổng đóng lại. Tiếng chân gần lại. Chân bước đi gần đến nỗi Peter tự hỏi không biết kẻ mới đến có giẫm lên mình hay không. Rồi tiếng chân xa dần về hướng hồ bơi.
– Chào Constance, giọng đàn ông nói.
– Chào ông Slater.
Peter không dám ngẩng đầu lên nữa, nhưng quay đầu một chút sao cho mắt nằm phía trên cỏ.
Người đàn ông đang đứng cạnh Constance, ở phía bên kia hồ bơi. Người đàn ông thấp nhỏ, thấp hơn cô gái nửa đầu. Mặt ông nằm trong bóng tối, không thể thấy nét mặt. Tuy nhiên có một chi tiết thấy rất rõ. Đầu ông bị hói. Bất chấp bóng tối, cái đầu tròn phẳng của ông sáng bóng lên như quả bóng billard.
– Sao, có tiến triển gì không? Ông hỏi. Bao giờ thì xong?
Ông nói chậm. Peter có cảm giác đã nghe cái giọng nói rề rề này ở đâu rồi.
– Ông Slater này, Constance giận dữ nhìn người đàn ông và trả lời. Vì nể cha tôi, tôi đã nhận lời giúp ông. Nhưng tôi sẽ làm theo ý tôi. Theo nhịp độ của riêng tôi. Nếu ông xen vào thì Fluke sẽ trở về biển ngay và ông cứ việc đi tìm một con cá voi khác mà dạy.
Cô gái ngưng nói, liếc nhìn Fluke, rồi mới nói tiếp:
– Rõ chưa, ông Slater?
Cô gái lại trừng mắt nhìn ông, tay chống nạnh, vẻ mặt giận dữ.
– Rõ rồi, cô đừng giận, Slater trả lời.
Lần này Peter nhận ra giọng miền Nam: đó là giọng của người khách đã nhờ đến dịch vụ của Ba Thám Tử Trẻ.