Vụ Bí Ẩn Người Tiền Sử Lang Thang

CHƯƠNG 16: BẤT NGỜ HAI LẦN



Đi nào! Hannibal ra lệnh. Ta hãy xem New MacFee giải quyết vụ nộp tiền chuộc như thế nào!
Thám tử trưởng chạy nhanh về hướng thành phố.
– Ông ấy định trả bằng cách nào? Peter hỏi khi đã bắt kịp Hannibal. Ông ấy không hề lấy xe đi.
– Vậy thì ông ấy đang dàn xếp, Hannibal hối hả nói. Đi!
Ba thám tử bước trên con đường chính. Cả ba vừa đi ngang qua công viên nhỏ thì thấy MacFee bước ra khỏi quán cà phê Lazy Daze. Ông Carlson, chủ quán, đi cùng. Có thêm hai người nữa. Hannibal nhận ra ông quản lý hiệu thuốc. Trong khi cả bốn đang đi thẳng đến ngân hang, thì một người bước ra từ khách sạn vội nhập bọn.
– Đúng như mình nghi, Hannibal nói. Tất cả những thương nhân trong thành phố đều có lợi trong vụ kinh doanh người tiền sử, nên tất cả họ sẽ đóng góp vào khoản tiền chuộc.
Hannibal ngồi xuống băng ghế trong công viên. Qua cửa kính, Hannibal nhìn thấy ông quản lý ngân hàng bước ra từ sau bàn viết để đón nhóm người mới đến. Trông ông rất nghiêm trang khi bắt tay với Newt, gật đầu chào những người còn lại, rồi mời mọi người vào một phòng phía sau ngân hàng.
– Bây giờ bọn mình làm gì? Bob hỏi.
– Chờ đợi, Hannibal trả lời. Ta sẽ không phải chờ lâu đâu.
Năm phút sau, khi đồng hồ trên tháp nhà thờ gõ mười giờ, Newt MacFee bước ra khỏi ngân hàng, xách một túi tiền. Ông chủ quán cà phê đi cùng.
– À há! Hannibal thốt lên.
MacFee và bạn bè đi đến khu bãi đậu xe gần quán cà phê, leo lên một chiếc VolksWongen đang đậu ở đó, rồi chạy đi.
– Mình có cảm giác rằng họ sẽ không đi lâu đâu, Hannibal nói rồi hươ tay về hướng con đường.
Hai người đã bước vào ngân hàng cùng MacFee bây giờ đang bước ra cùng với ông quản lý ngân hàng. Họ đứng trên lề đường khoảng vài phút, có vẻ lo lắng lưỡng lự. Rồi họ bước vào quán cà phê Lazy Daze, ngồi gần quầy.
Ba thám tử chờ trong khi đồng hồ nhà thờ gõ mười giờ mười lăm, rồi mười giờ rưỡi. Sau đó Newt và bạn bè chạy xe về, đậu ở bãi. Khi họ bước vào quán cà phê, Newt MacFee không còn mang túi tiền nữa.
– Ta có dám nhập bọn không? Hannibal đề nghị.
Thám tử trưởng đứng dậy, băng qua đường. Sau khi phân vân một hồi, Bob và Peter cũng đứng dậy đi theo.
Ngoại trừ những người trong quán, người đứng quầy và cô hầu bàn đang cho đường cát vào hũ, thì không có ai khác khi Ba Thám Tử Trẻ bước vào. MacFee nhìn ba thám tử trưởng, rồi nhìn đi chỗ khác. Hannibal, Bob và Peter ngồi xuống một bàn cạnh nhóm người. Hannibal gật đầu với thái độ thân thiện.
– Các chú đang chờ cú điện thoại của kẻ bắt cóc, phải không? Hannibal hỏi.
MacFee há miệng ra, rồi ngậm lại.
– Các chú đã nộp tiền rồi, đúng không? Hannibal nói.
MacFee loạng choạng bước đến tóm lấy cổ áo Hannibal.
– Mày biết gì? MacFee hỏi. Mày… mày cũng là đồng bọn! Mày đã rình rập tụi tao suốt thời gian!
Hannibal không hề chống cự mà chỉ nói.
– Cháu không hề là đồng bọn của ai cả.
– Ê, Newt ơi, bình tĩnh đi chứ, – ông chủ quán nói. Newt MacFee chau mày, nhưng rồi thả áo Hannibal ra.
– Tụi cháu rất quan tâm đến các vụ tội phạm, Hannibal bình tĩnh nói. Không chỉ quan tâm thôi, mà còn xem đó như là thiên hướng. Tuy nhiên, tụi cháu không phạm tội. Mà tụi cháu chỉ giải các vụ án, và thường tụi cháu thành công.
– Thằng nhóc kiêu căng! MacFee làu bàu rồi trở về bàn.
– Bộ chú nghĩ tên trộm sẽ nói cho chú biết bộ xương nằm ở đâu à? Hannibal hỏi.
MacFee không trả lời, nhưng ông chủ quán cà phê lên tiếng.
– Chúng tôi… thì chúng tôi không có cách nào để biết chắc mà, đúng không? chúng tôi chỉ có thể hy vọng thôi.
Bob chống cùi chõ trên bàn, lớn tiếng đặt câu hỏi xem người ta có thể giấu bộ xương người tiền sử ở chỗ nào.
– Trong phim, Bob nói, kẻ xấu luôn giấu đồ trong các tủ khóa bỏ tiền tại các trạm xe buýt, Bob nói. Nhưng ở đây không có trạm xe buýt. Mọi người chờ xe buýt ngay trước hiệu thuốc.
– Nhưng có nhà ga, Hannibal nhận xét.
Trong quán cà phê im lặng như tờ. MacFee và ông chủ quán quay sang nhìn phía bên kia đường về hướng nhà ga nhỏ ở cuối công viên. Nhà ga trông vẫn vậy: đổ nát và dơ bẩn.
– Trời ơi! ông chủ quán cà phê thốt lên.
Có một vụ xô đẩy lộn xộn khi nhóm người lao ra khỏi quán. MacFee đi đầu khi cả bọn đến cửa.
Ba thám tử cũng chạy theo và chỉ cách phía sau vài mét khi MacFee đến trước cổng kho và đang cúi xuống nhìn qua cửa sổ trầy trụa bụi bẩn.
– Đừng chạm vào! Hannibal la lên. Có thể có dấu vân tay!
MacPee bỏ đi khỏi cửa sổ, lao vào tông cánh cửa. Ván gỗ bắt đầu nứt ra.
Đám đông xuất hiện như có phép lạ. Những người đang mua sắm chạy ra từ siêu thị, các bà nội trợ vội vàng bước ra khỏi nhà. James Brandon và Philip Terreano đang chạy ngang qua trong chiếc xe của Brandon, Brandon rẽ ngay vào công viên. Edwood Hoffer bước ra từ hiệu thuốc, đứng ở mép đám đông.
MacFee cứ tông liên tục vào cánh cửa. Cuối cùng có tiếng rắc to lớn khi gỗ vỡ đi và cửa mở ra.
Đám đông nhào vào nhà ga.
– Bước lui! MacFee hét lên. Không được chạm vào bất cứ gì!
Mọi người đứng sững lại.
Trong đó chỉ có độc nhất một cái rương méo mó nằm ngay giữa sàn nhà. Xung quanh có dấu vết trên lớp bụi chứng tỏ có kẻ đã kéo rương vào trong qua cửa sổ.
– Bộ xương ở trong đó à? Có người hỏi.
Ông chủ quán cà phê kéo nắp rương ra rồi kêu “Aaaa!”
James Brandon băng qua đám đông. Tiến sĩ nhìn xuống hài cốt trong rương: một đống những mảnh và khúc, khó nhận ra là xương, và một cái sọ đang nhìn lên trần nhà.
Brandon thở hổn hển, mặt tái mét đi, rồi máu dồn lên đỏ lại. Brandon quay sang MacFee.
– Cái này là cái gì? ông hỏi.
MacFee hoảng hốt bước lùi.
Philip Terreano đặt tay lên cánh tay Brandon.
– Anh James ơi, bình tĩnh nào, Terreano nói.
Rồi Terreano nói với MacFee.
– Có… có một vụ nhầm lẫn khủng khiếp, Terreano nói. Trừ phi tôi lầm to, đây là bộ xương của một sinh thể họ người châu Phi mà anh James Brandon đã mang về đây, và…
– Đừng hòng lừa tôi! MacFee quát lên. Đây là người tiền sử của tôi!
Brandon cố gắng tự kiềm chế.
– Các mẩu xương đều có dán nhãn, Brandon nói. Tôi đã làm nhãn để ghi rõ ngày và nơi tìm thấy các mẩu xương.
– Anh Carlson ơi! có người gọi từ bên ngoài. Anh MacFee ơi!
Đám đông chẻ ra để nhường đường cho người mới đến.
– Có người vừa mới gọi điện thoại, ông báo cáo lại, nói rằng nếu anh muốn tìm ra người tiền sử của anh, thì hãy nhìn vào cái rương cũ ở nhà ga.
Ông há miệng rồi nói thêm: “như anh đang làm.”
– Thấy không? MacFee la lên. Đây là những mẩu xương xuất xứ từ hang động của tôi. Phải như thế thôi. Nếu không, làm sao kẻ bắt cóc biết được xương đang ở đâu? Trừ phi… trừ phi tất cả đều là một vụ lừa đảo!
Bây giờ mắt MacFee mở to lên vì giận dữ.
– Vụ lừa đảo! MacFee hét lên. Ngay từ đầu! Đều là lừa đảo!
MacFee lao đến Brandon, toan bóp cổ nhà khoa học.
– Ông đã cho bộ xương vào hang động của tôi! MacFee hét lên. Rồi ông giả bộ như vừa mới tìm thấy! Ông muốn người ta nghĩ ông giỏi giang lắm. ông đã lợi dụng tôi!
Brandon hươ nắm đấm ra, Terreano kéo Brandon lại.
– Kìa, kìa! Terreano nói. Bình tĩnh lại đi chứ!
Cảnh sát trưởng bước vào nhà ga, nhìn về hướng Brandon và MacFee. Đúng lúc đó Hannibal nhìn qua MacFee và Brandon thấy tiến sĩ Hoffer đứng ở mép đám đông. Hoffer đang nhìn Brandon, cặp mắt đen nhỏ sáng lên vì thích thú, nét mặt rất hài lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.