Vụ Bí Ẩn Thằng Bù Nhìn Xấu Xa

CHƯƠNG 7: MỘT CÂU CHUYỆN KHỦNG KHIẾP



Letitia! Lần này cố gắng đừng lên cơn nhé!
Charles Wooley vừa nói vừa giúp cô ngồi xuống ghế gần bàn. Rồi ông đưa cho cô một chiếc khăn tay sạch:
– Cô lau mắt đi và cố gắng bình tĩnh lại. Tôi hứa với cô rằng mấy con kiến này sẽ vô hại khi tôi vẫn coi chừng chúng. Mà các cậu đây sẽ giúp ta làm rõ chuyện thằng bù nhìn di động kia.
Letitia cầm khăn tay, chậm mắt.
– Ý anh muốn nói gì khi nói “giúp ta”? – Cô hỏi – “Ta” ở đây là ai? Anh và tôi à?
– Tất nhiên. Cả hai ta đều là nạn nhân của thằng bù nhìn mà, đúng không? Nó lợi dụng bóng tối hoàng hôn xuống để tấn công cô, còn tôi thì bị nó đập đầu và ăn cắp một lu kiến. Tôi nghĩ nên chấm dứt trò đùa này.
Letitia Radford nén tiếng nức nở cuối cùng:
– Phải… anh nói đúng. Nhưng, ba cậu này… còn là trẻ con.
– Không lẽ cô đi gặp một thám tử tư để kể rằng cô bị một thằng bù nhìn rơm quậy phá? – Wooley đáp – Tôi nghĩ hắn ta – nếu bất lương – sẽ vui vẻ lấy tiền của cô mà không động đến ngón tay út để giúp cô.
– Đúng! – Letitia thở dài – Hắn sẽ nghĩ tôi khùng rồi.
– Còn tôi, tôi biết câu chuyện của cô có thật – Wooley nói tiếp – chứ cô không bị ảo ảnh. Có lý do chính đáng: thằng bù nhìn mắc dịch ấy đã tấn công tôi.
Cô gái rùng mình.
– Bù nhìn! – Cô kêu khẽ – Tôi căm ghét bù nhìn. Chúng gớm ghiếc và đầy nhện.
– Đầy nhện à? – Hannibal hỏi lại – Thường chúng đầy rơm chứ.
– Tất nhiên! – Letitia đồng tình – Nhưng rơm của chúng là chỗ trú cho nhện. Cậu chỉ biết được nếu thằng bù nhìn rớt trúng mình. Tôi có bị như vậy lúc nhỏ. Có ngày, cha mẹ dẫn tôi đi mua sắm tại một nông trại ở thung lũng. Có thằng bù nhìn ngồi trên hàng rào, y như ở đây. Tôi đến xem gần hơn. Tôi trèo lên hàng rào rồi… bị…
– Nó rơi trúng cô hả? – Hannibal nói hết câu.
– Phải. Tôi đã khiếp sợ kinh khủng. Thằng bù nhìn dơ quá! Có lẽ nó ngồi trên hàng rào ít nhất cả triệu năm rồi. Khi rớt xuống nó gãy làm đôi và… đầy nhện. Cả ổ nhện! Mấy con ấy chạy khắp mắt tôi và tóc tôi. Gớm! Ngày nay, chỉ nghĩ đến thôi, tôi cũng muốn bệnh luôn.
– Hừm! – Hannibal kêu – Vậy là cô bị bệnh sợ nhện… và sợ bù nhìn!
– Không chỉ mình nhện! – Letitia chỉnh – Tôi sợ mọi loại côn trùng.
Cô nhìn quanh mình, nét mặt gớm ghiếc, như đột nhiên nhớ ra mình đang ở đâu. Phòng thí nghiệm của một nhà côn trùng học không phải địa điểm lý tưởng cho một người sợ côn trùng!
– Tôi hiểu, – Wooley nhanh miệng nói – rằng cô sẽ rất vui nếu tôi rời khỏi đây. Nhưng xin cô hãy tin tôi, tôi không hề tìm cách làm cô sợ. Tôi có lợi ích gì đâu nào?
– Nhưng ai sẽ có lợi? – Letitia đáp – Tôi có quấy ai đâu. Tôi chưa bao giờ hại ai cả. Tôi chỉ muốn được sống yên thân ở nhà mình… vậy mà không thể làm như vậy được nữa. Thằng bù nhìn ấy khiến tôi muốn điên luôn!
Cô gái có vẻ như sắp òa khóc nữa. Hannibal vội vàng nói tiếp.
– Cô Radford ơi! Cô cố gắng suy nghĩ lôgíc đi! Kẻ cứ tìm cách quấy cô bắt buộc phải biết rằng cô đặc biệt sợ thằng bù nhìn rơm. Có bao nhiêu người biết chuyện này?
Letitia táy máy chiếc vòng đeo tay vàng một hồi, cố gắng suy nghĩ.
– Điểm yếu này của tôi không phải là một bí mật lớn – Cuối cùng cô nói – Có lẽ có khá nhiều người biết… trước hết có dì Chumley. Dì ấy đi cùng vào ngày… cái đồ khủng khiếp kia ngã vào tôi. Dì đã thấy nhện. Nhưng tưởng tượng người đàn bà tội nghiệp kia giả làm thằng bù nhìn thật là phi lý! Dì luôn rất tốt với tôi. Mà cho dù có ý đồ làm cho tôi sợ, dì cũng không thể làm nổi. Dì đã không rời ghế lăn năm năm nay rồi… trừ khi lên giường ngủ. Mà lúc đó cũng có người giúp.
– Còn vợ chồng Burrow? – Hannibal vặn hỏi – Cặp này có biết chuyện trước khi xảy ra vụ thằng bù nhìn di động?
– Tôi… tôi nghĩ là họ biết. Ít lâu sau khi tôi về tới biệt thự, có lần tôi ngồi xem truyền hình cùng dì Chumley trong phòng khách. Màn ảnh nhỏ bắt đầu chiếu Nhà pháp sư xứ Oz. Tôi đã nhảy phốc dậy để tắt truyền hình. Tôi không thể chịu nổi khi thấy thằng bù nhìn, mặc dù biết rất rõ vai này do một diễn viên dễ thương đóng. Tôi nhớ là Burrow có mặt trong phòng khách khi phim bắt đầu. Tôi đã nhắc lại nỗi sợ bù nhìn của tôi. Có thể sau này dì Chumley đã kể chi tiết cho anh ấy nghe về chuyện đánh dấu thời thơ ấu và gây nên bệnh sợ ấy của tôi.
– Chắc chắn là có kể, – Wooley xen vào – vì bà đã kể cho chính tôi. Bà thấy ngạc nhiên rằng sau bao nhiêu năm rồi mà cô vẫn không xem được Nhà pháp sư xứ Oz.
– Gérald Malz cũng có mặt cùng chúng tôi – Letitia nói thêm – Tôi mới nhớ ra. Mà ông ấy cũng thường xuyên ghé qua thăm dì Chumley, thế nào dì cũng có kể về nỗi sợ bệnh hoạn của tôi.
– Tất cả xảy ra trước thằng bù nhìn ra tay lần đầu tiên à? – Hannibal hỏi.
– Phải. Trong tuần lễ tôi vừa mới về nhà. Khi đó, tôi đang cố gắng thư giãn nghỉ ngơi để quên khá nhiều chuyện không hay. Tôi… tôi vừa mới trải qua một giai đoạn đau buồn ở châu Âu.
Cô im lặng. Hannibal nhớ đến chuyện đám hỏi bị hoãn mà Wooley đã kể. Thám tử trưởng tự hỏi không biết Letitia bao nhiêu tuổi. Quanh miệng cô có nếp nhăn, và ánh nhìn khá chán chường. Có lẽ không còn trẻ lắm. Và dường như đau khổ kinh niên.
– Vào một buổi tối, – Cô kể tiếp – vài ngày sau buổi truyền hình, tôi lấy xe đi chơi dọc theo bờ biển. Thằng bù nhìn rơm núp phía sau ghế tôi. Nó đột ngột phá lên cười rùng rợn và ngồi dậy. Nó thò tay tới và đột nhiên tôi cảm thấy trên tóc có nhện, và những con nhện khác chạy trên người tôi. Nhện và những con khác nữa… mấy con đen đen nhỏ có trong đất ẩm khi lật cục đá lên… Tôi hét lên. Thằng bù nhìn nhảy xuống xe. Tôi chỉ mới sang số một và mui xe chưa kéo lại, nên nó thoải mái hành động. Khi tôi la, anh chị Burrow ra khỏi nhà, nhưng trễ quá! Thằng bù nhìn đã biến mất!
– Cháu rất hiểu rằng cô bị xúc động mạnh vì chuyện này. – Peter hỏi.
– Nhớ lại thôi, tôi cũng còn ớn lạnh.
– Vậy, – Hannibal tóm tắt – rõ ràng là thằng bù nhìn biết hai bệnh sợ của cô. Có thể người trong nhà đã kể cho nó nghe… hay Gérald Malz. Cô hãy kể về ông này đi…
Letitia vẫn còn rùng mình.
– Thật ra cũng không có gì nhiều để nói. Ông ấy chịu trách nhiệm về bộ sưu tập Mosby từ khá lâu rồi. Ông ấy đã có từ thời ông già Mosby. Ông ấy vẫn tiếp tục sống trong nhà và chăm lo cho nhà bảo tàng. Vậy thôi.
– Nói cách khác là biết rất ít. – Bob đang ghi chép nhận xét.
Khi đó Hannibal quay sang Wooley dò hỏi. Nhà côn trùng học lắc đầu:
– Hỏi tôi cũng vô ích thôi – Ông nói – Tôi không chú ý nhiều đến người này.
Letitia Radford cố gắng tập trung, nhưng bỏ cuộc.
– Không, tôi không có gì nói thêm ngoài những gì đã nói về Gerry. Tôi biết ông ấy học trường Mỹ thuật Graham ở Los Angeles trước khi về làm cho ông Mosby. Ông ấy sống tại nhà bảo tàng luôn và chỉ đạo những người đến làm việc trong ngày. Ông ấy lo trùng tu một số bức tranh trong bộ sưu tập hội họa và bảo quản các vật khác trong bảo tàng, ông ấy phụ trách việc dẫn khách đi xem các báu vật. Ông ấy chỉ tiếp khách khi có hẹn trước. Công việc của ông khá dễ chịu.
– Ông có gia đình không? – Hannibal hỏi thêm.
– Không. Chưa bao giờ nghe ông ấy nói đến.
– Con người đơn độc! Ông ấy giải trí nghỉ ngơi như thế nào?
– Lúc rảnh rỗi ông ấy đến chơi cờ quốc tế với dì Chumley. – Mắt Letitia đột ngột sáng lên.
– À! – Cô kêu – Hôm nay ông ấy đến ăn trưa. Dì Chumley và ông sẽ chơi một ván cờ. Các cậu muốn gặp ông ấy không? Tôi có thể mời luôn các cậu đến dùng cơm trưa?
Hannibal vội vàng nhận lời:
– Sáng kiến hay! Tụi cháu sẽ rất vui được nói chuyện với ông ấy. Cháu nghĩ cần phải biết tất cả những người mà cô gặp thường xuyên… Bởi vì kẻ hành hạ cô chắc chắn là một người mà cô quen biết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.