VŨ CỰC THIÊN HẠ

Chương 1254: Thần lực



– Lâm Minh tiểu tử này, lại đang làm trò gì vậy?
Hỏa Liệt Thạch lòng nóng như lửa đốt: năng lượng hỗn loạn kia lại đến vài lần, chỉ sợ Lâm Minh cũng khó giữ được cái mạng nhỏ rồi.

Tiêu Đạo Tử cũng đứng lên, do dự không biết có nên ra tay cứu giúp hay không.

Vốn hắn định trực tiếp cho ngưng hẳn trận đấu của Lâm Minh, phòng ngừa Lâm Minh bị dòng khí hỗn loạn làm trọng thương chết đi, nhưng sau một phen tra xét, hắn lại phát hiện, ý thức của Lâm Minh đang tiến vào một loại trạng thái kỳ dị, dường như nửa mộng nửa tỉnh: loại trạng thái này cùng loại với ngộ đạo.

Lần này, đích thực Tiêu Đạo Tử càng thêm do dự.

“Tiểu tử này lại đúng lúc này tiến vào trạng thái ngộ đạo ư?”

Trạng thái ngộ đạo, chỉ có cơ duyên gặp mà không thể cầu, đương nhiên hắn không thể cắt ngang, nhưng dưới tình huống như vậy, ngộ đạo có thể sẽ chết người.

Không riêng gì Tiêu Đạo Tử, ở trong Thần Mộng Thiên Cung, Hạo Vũ Thiên Tôn cùng Thần Mộng Thiên Tôn cũng nhìn thấy trạng thái của Lâm Minh lúc này.

– Thời điểm này cũng tìm hiểu pháp tắc, dường như hắn… phát hiện ý cảnh đặc thù nào đó ẩn chứa ở trong Phong Thần Đài?
Hạo Vũ Thiên Tôn kinh ngạc nói. Ý cảnh đặc thù trong Phong Thần Đài, chính là ý cảnh 33 trọng thiên, ý cảnh này là năm đó Phong Thần Đài cổ lưu lại. Hắn cũng là tìm được mảnh vỡ khí linh của Phong Thần Đài cổ mới có hiểu biết rất nhiều về thứ này, sau đó tạo ra Phong Thần Đài.

– Không ngờ hắn lại cảm nhận được ý cảnh của 33 trọng thiên, đúng là ta xem nhẹ hắn rồi! Đáng tiếc cảnh giới của hắn quá thấp, có cảm giác được cũng không có biện pháp lĩnh ngộ! Cho dù là Long Nha kỳ tài ngút trời, còn có Tam Sinh Đồng nhìn thấu hết thảy pháp tắc… cũng không phải dễ dàng như vậy!
Hạo Vũ Thiên Tôn lắc lắc đầu, ý cảnh 33 trọng thiên rất khó lĩnh ngộ, bởi vì quy tắc thiên đạo của Thần Vực hiện tại cùng với Thần Vực thống trị 3. 6 tỉ năm qua, đã đoạn tuyệt ý cảnh 33 trọng thiên rồi.

Năm đó hắn luyện chế Phong Thần Đài của Mục Nguyệt Tinh, kỳ thật luận về hiểu biết của ý cảnh 33 trọng thiên, so ra hắn còn kém lão nhân áo xám trong bóng tối chủ trì trận so đấu, cũng chính là khí linh Phong Thần Đài kia.

Khí linh Phong Thần Đài này là Hạo Vũ Thiên Tôn dùng mảnh vỡ khí linh của Phong Thần Đài chân chính, dung hợp một đạo tàn hồn Thần thú cô đọng mà thành. Thông qua quá trình luyện chế Phong Thần Đài, Hạo Vũ Thiên Tôn có một ít hiểu biết về ý cảnh 33 trọng thiên. Đây mới là thu hoạch chủ yếu của Hạo Vũ Thiên Tôn trong việc luyện chế Phong Thần Đài. Hạo Vũ Thiên Tôn chọn dùng loại phương thức lĩnh ngộ vòng vèo này cũng là chuyện không thể làm khác được. Dù sao Hạo Vũ Thiên Tôn cũng không có Ma Phương, nhận được mảnh vỡ khí linh, cũng không thể giống như Lâm Minh trực tiếp cắn nuốt mảnh nhỏ linh hồn, có thể trực tiếp lĩnh ngộ ý cảnh 33 trọng thiên trong khí linh.

– Thật đúng là nghé con mới sinh không sợ hổ! Tuy nhiên tiểu tử kia có thể cảm nhận được ý cảnh 33 trọng thiên tồn tại trên Phong Thần Đài, cũng là cực kỳ hiếm có, tất nhiên hắn có chỗ bất phàm!
Hạo Vũ Thiên Tôn nói như vậy, nữ nhân áo trắng lại chỉ nhìn vào Lâm Minh, một đôi mắt đẹp lóe sáng, như có điều suy nghĩ.

– Thần Mộng! Nàng suy nghĩ gì vậy?

Nữ nhân áo trắng mỉm cười, nói:
– Ta chỉ là đang kỳ quái, trên thân người thanh niên này, có một tia khí tức của pháp tắc Thần Mộng…

– Pháp tắc Thần Mộng, làm sao có thể? Đó không phải là pháp tắc chuyên biệt của nàng sao? Đúng rồi, hắn từng đi qua Thần Mộng giới, có thể bởi vì cơ duyên tốt nắm giữ được một tia căn nguyên tinh thần hình thức ban đầu chăng, cho nên trên thân mới mang theo khí tức của pháp tắc Thần Mộng?
Hạo Vũ Thiên Tôn đột nhiên nghĩ tới điểm này. Nữ nhân áo trắng không có trả lời, nhưng nàng biết rằng khí tức của pháp tắc Thần Mộng trên thân Lâm Minh, còn xa không phải đơn giản như vậy.

Đúng lúc này, lại là hai luồng năng lượng hỗn độn tấn công trên thân thể Lâm Minh.

Xương bả vai Lâm Minh gần như vỡ nát, đầu vai đẫm máu.

Kế tiếp, cánh tay phải hắn cũng bị đánh trúng, cả một cánh tay máu thịt bầy nhầy.

Ở dưới tình huống uy áp của Thiên Tôn cực lớn đè ép kẻ leo lên Phong Thần Đài, cánh tay, bả vai bị thương gần như tương đương tuyên án trận đấu của Lâm Minh chấm dứt, bởi vì võ giả toàn bộ dựa vào lực lượng của cánh tay và hai chân, mới có thể chống đỡ uy áp của Thiên Tôn trên Phong Thần Đài.

– Xong rồi! Không biết Lâm Minh hắn đang làm gì, cánh tay bị thương như vậy còn làm thế nào leo lên!

– Sợ là hắn đã… mất đi ý thức rồi chăng!

Người xem ở chung quanh kêu lên, Lâm Minh đã hoàn toàn không nghe được, hiện tại hắn đang chìm trong trạng thái ngộ đạo quên mình. Ngay từ đầu leo lên Phong Thần Đài, hắn luôn luôn dùng chân nguyên hộ thể chống cự công kích của luồng năng lượng lưu kỳ dị mà hỗn loạn trên Phong Thần Đài kia.

Với chân nguyên, tu vi, cơ sở, cùng với trình độ lĩnh ngộ pháp tắc của Lâm Minh, từ đầu tới giờ cầm cự với năng lượng hỗn loạn này leo lên tầng 32 cũng không tính cái gì, nhưng cũng chính là dừng lại ở đây, hắn mới phát hiện: ngay từ đầu, hắn dùng chân nguyên hộ thể chống đỡ công kích của cổ năng lượng lưu hỗn loạn này… chính là cách làm sai lầm!

Cái này giống như hiền giả phàm nhân trị thủy, nếu chỉ là mê muội lấp đất vây chặn, cuối cùng chỉ làm cho lũ lớn bất ngờ bùng phát càng mãnh liệt.

Mà chọn dùng phương thức khai thông, mở rộng dòng sông, xây dựng đập chứa nước, mới có thể trị tận gốc nước lũ.

Hiện tại Lâm Minh chính là loại tình huống này, hắn không tiếp tục sử dụng chân nguyên hộ thể cứng rắn chống lại công kích, mà trực tiếp dùng thân thể để chịu đựng công kích của năng lượng, dẫn đạo chúng vào trong kinh mạch, để tìm hiểu, lĩnh ngộ, luyện hóa… Quá trình như vậy đương nhiên vô cùng hung hiểm, cũng vô cùng thống khổ, kinh mạch hắn đứt từng khúc, thương tích đầy mình.

Nhưng một khi để Lâm Minh nắm giữ phương pháp luyện hóa năng lượng kỳ dị này, hắn liền có thể ở trình độ nhất định nào đó thu nạp năng lượng này cho mình dùng, chẳng những trèo lên trên Phong Thần Đài là một việc “làm một mẻ, khoẻ suốt đời”, mà còn có thể thu được thêm nhiều ưu đãi!

Năng lượng của 33 trọng thiên vô cùng thần bí! Nếu là võ giả bình thường nếu muốn hấp thu sử dụng nó hoàn toàn là người si nói mộng.

Nhưng Lâm Minh đột phá 33 trọng thiên Cửu Vẫn, trải qua cửu trọng thiên kiếp, thì không hẳn không có khả năng này!

Mọi người đang nói, lại là một đạo năng lượng lưu hỗn độn, càng thêm mãnh liệt so với tất cả năng lượng lưu vừa rồi, ập thẳng tới đầu của Lâm Minh!

Một kích này nếu đánh trúng hắn, khẳng định phải trọng thương!

Thế mà Lâm Minh vẫn như trước không chút động tâm, hồn nhiên như không phát hiện!

Tiêu Đạo Tử co rụt ánh mắt lại, đang định ra tay, đúng lúc này, trong đầu hắn vang lên một thanh âm: “Đừng động tới!”

Trong nháy mắt Tiêu Đạo Tử nhận ra thanh âm này xuất phát từ khí linh của Phong Thần Đài, là lão nhân áo xám trong bóng tối chủ trì trận đấu kia.

Đối với lão nhân áo xám này, sư phụ Hạo Vũ Thiên Tôn của hắn đều đối xử ngang hàng, vô cùng khách sáo gọi một tiếng Phong lão, huống chi là Tiêu Đạo Tử.

Vì thế Tiêu Đạo Tử quả thực không nhúc nhích, mà một kích kia cũng vô cùng chính xác mạnh mẽ đánh lên trên thiên linh của Lâm Minh!

“Ầm!”
Máu tươi phụt ra, trên đầu của Lâm Minh tất cả đều là máu tươi!

– Lâm đại ca!
Nhìn thấy vết thương loang lổ vết máu trông thấy ghê người kia, Tần Hạnh Hiên bật khóc, ngón tay nàng và thanh âm đều run run.

– Như thế nào còn không ngưng hẳn trận đấu?

– Tiêu Đạo Tử tiền bối kia đang làm gì vậy, nếu không ngưng hẳn trận đấu, Lâm sư huynh nguy rồi!

– Sư phụ! Ngài đi cứu… cứu Lâm sư huynh đi!

Mấy nữ đệ tử, bắt đầu năn nỉ sư phụ bọn họ.

Đệ tử Phượng tộc thượng cổ đều vô cùng kích động: Phượng tộc thượng cổ bọn họ thật vất vả mới xuất hiện một thiên tài như vậy, nếu để xảy ra sai lầm gì, vậy không phải là lấy mạng của bọn họ sao.

– Đều câm miệng cho ta!
Hỏa Liệt Thạch gào lên một tiếng, ở trong thanh âm rót vào công lực thâm hậu của hắn, toàn bộ tất cả đệ tử la hoảng đều bị áp chế xuống. Tuy rằng hắn cũng rất lo lắng, nhưng Tiêu Đạo Tử không có ra tay đương nhiên có lý do của hắn.

– Các ngươi cho rằng ánh mắt của các ngươi nhìn thấy còn chuẩn xác hơn so với Tiêu Đạo Tử tiền bối sao? Đều thành thật ngồi tại chỗ im lặng cho ta!
Hỏa Liệt Thạch vừa nói như vậy, những đệ tử này đều yên tĩnh lại.

Tần Hạnh Hiên hai mắt rưng rưng, nắm chặt tay với Mục Thiên Vũ.

Ở một bên họ, Nhan Nguyệt Nhi ngồi gần Phong Thần Đài nhất, nàng cũng nắm chặt đôi bàn tay mềm, ánh mắt căng thẳng nhìn Lâm Minh trên Phong Thần Đài.

Công kích hết lần này tới lần khác, toàn bộ Lâm Minh đều dùng thân thể để chịu đựng.

Toàn thân hắn đều là máu tươi, gần như biến thành một người máu… Một màn này đừng nói là Tần Hạnh Hiên, Mục Thiên Vũ cùng đệ tử của Phượng tộc thượng cổ, mà bao gồm đệ tử của đại thế giới khác trông thấy cũng hết hồn.

– Lâm Minh này rốt cuộc định làm gì vậy?

– Đúng vậy! Không được thì đi xuống chứ, đừng lấy sinh mệnh ra đùa!

– Bị thương nặng như vậy, sắp tắt thở rồi chăng!

Thời điểm này có đệ tử sốt ruột thay cho Lâm Minh, đương nhiên cũng có rất nhiều người vui vẻ sôi nổi nhìn Lâm Minh.

Con người luôn có lòng ghen tị, ước gì người cường đại hơn so với bọn họ đều chết hết đi càng tốt, đặc biệt là đệ tử của Thiên Minh Đại Thánh Địa bị Lâm Minh làm bẽ mặt, thì đều hận ước gì Lâm Minh càng thê thảm càng tốt.

– Ha ha ha… Lâm Minh tên ngốc này, ta xem ra hắn phải chết ở chỗ này rồi!

– Không biết là cái gì đang công kích Lâm Minh, mà hắn lại cứng rắn chống cự? Hừ hừ… Ập trên đầu… giáng xuống đầu… đánh hung nữa đi!

Đệ tử của Thiên Minh Đại Thánh Địa kỳ thật không nhìn thấy năng lượng của 33 trọng thiên. Loại năng lượng này bọn họ không cảm nhận được, bọn họ chỉ nhìn thấy Lâm Minh bị đánh trông rất thê thảm, tuy nhiên bọn họ cũng không dám quát to khoa trương lắm, chỉ là nhỏ giọng kêu lên, thanh âm của bọn họ chìm trong tiếng hò hét của mấy tỉ người xem, vốn cũng không ầm ĩ lắm.

Mà lúc này, U Vô Tận đã xuống dưới Phong Thần Đài từ lâu, hắn nhìn Lâm Minh lúc này mình đầy thương tích, trong cặp mắt hắn lóe lên tia sáng tàn nhẫn: “Tuy rằng không biết tiểu tử Lâm Minh rốt cuộc đang làm gì, nhưng tình trạng của hắn hiện tại khẳng định rất nguy hiểm! Ngay cả Tiêu Đạo Tử đều trông rất căng thẳng, không biết có nên ra tay hay không, phỏng chừng không cẩn thận một chút, tiểu tử này sẽ chết ở trong này, chết thật ra càng tốt…”

Trong con ngươi màu đỏ tươi của U Vô Tận lóe lên một tia hung quang. Đúng lúc này, một luồng năng lượng lưu hỗn loạn càng mạnh hơn, ngưng tụ ở sau thân Lâm Minh, luồng năng lượng lưu này cường đại gấp mấy lần so với năng lượng lưu trước đó, hơn nữa hướng công kích của nó rõ ràng là sau gáy của Lâm Minh!

Ở trên Phong Thần Đài, Tiêu Đạo Tử nhìn thấy một màn như vậy, liền hết sức chăm chú, mắt thấy sắp ra tay.

Mà đúng lúc này, lại xảy ra một màn khó tin!

Ngay khoảnh khắc luồng năng lượng kia tới sát gáy Lâm Minh, đúng là chia làm hai đường, trong đó một luồng lớn hơn đại khái chiếm hết chín thành, đột nhiên nó chuyển hướng lướt qua một bên cần cổ; còn luồng nhỏ kia cũng bay về phía Lâm Minh, sau đó chìm vào trong gáy Lâm Minh; không ngờ không có tạo thành thương tổn cho Lâm Minh, mà giống như trâu đất xuống biển biến mất không thấy!

– Cái gì!?
Tiêu Đạo Tử vô cùng sửng sốt, một màn vừa rồi thật giống như là Lâm Minh hấp thu luôn luồng năng lượng hỗn loạn kia!

Người xem ở đây, vốn cũng không biết mới vừa xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có lão nhân áo xám khí linh của Phong Thần Đài, Tiêu Đạo Tử, cùng với Hạo Vũ Thiên Tôn, Thần Mộng Thiên Tôn ở Thần Mộng Thiên Cung, mới nhìn thấy rõ ràng một màn vừa rồi: một luồng năng lượng hỗn độn trên Phong Thần Đài, Lâm Minh hấp thu kia có một cái tên chuyên biệt là Thần lực!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.