VŨ CỰC THIÊN HẠ

Chương 1356: U Vô Tẫn hạ giới



Có Thiên Minh Tử hộ tống, kể cả U Vô Tẫn và đám đệ tử khác dễ dàng tới vị diện Thiên Diễn Tinh.

Cảm thụ được nguyên khí mỏng manh của nơi này, đệ tử Thiên Minh Đại Thánh Địa có cảm giác thân thể tràn ngập lực lượng, trong nháy mắt giống như mạnh hơn gấp mười lần.

– Ước thúc pháp tắc hạ giới quá yếu.

– Đúng, ở chỗ này ta có thể dễ dàng đánh nát hư không, san bằng trăm ngàn ngọn núi.

Pháp tắc Thần Vực cường đại hơn nhiều, giống như mang một cái gông xiềng lên người võ giả Thần Vực, cùng một loại vũ kỹ ở Thần Vực lại yếu đi nhiều.

Mà đến hạ giới là thế giới thấp hơn thì cảm thấy mình mạnh lên. – Chính là trong chỗ này, ta cho các ngươi la bàn là thượng phẩm linh khí, bên trong phong nhập một tia phân hồn của ta, có thể dùng dò xét Thiên Diễn Tinh, trợ giúp các ngươi tìm kiếm mục tiêu, ta ở trên la bàn ghi nhớ khí tức của người nọ.

Thiên Minh Tử dặn dò tại hạ giới, cảm giacs của võ giả kéo dài hơn xa Thần Vực, nếu như là Thiên Minh Tử tự mình động thủ, có thể dùng cảm giác bao trùm cả tinh cầu và tìm Lâm Minh quá dễ dàng.

– Đây là không gian con thoi, ta luyện chế một kiện Linh Bảo, có thể trong cự ly ngắn vượt qua hư không, có nó các ngươi có thể tùy ý thuấn di trong vị diện này, rất nhanh sẽ đuổi theo người nọ, nhớ lấy tìm được hắn thì các ngươi không nên động thủ, xuất ra chiếc nhẫn của ta.

Thiên Minh Tử nói xong từ trong tu di giới lấy ra pháp bảo hình thoi.

Đệ tử Thiên Minh Đại Thánh Địa nghe vậy nhìn nhau, đều có chút không phục. Rốt cuộc là ai mà tu vị Thần Hải Kỳ có thể khiến Thiên Minh Tử huy động nhân lực như thế, nhưng lại nói mười hai người bọn họ không thể chống lại đối phương.

– Sư tôn. Chúng ta rốt cuộc muốn giết ai?

U Vô Tẫn nhịn không được hỏi.

Thiên Minh Tử nhìn qua U Vô Tẫn liếc, chỉ ra ba chữ: 

– Giết Lâm Minh.

– Lâm Minh! 

Nghe được cái tên này. U Vô Tẫn đột nhiên cả kinh, nhịn không được nuốt nước miếng một cái, hắn và đám người còn lại cũng ngây người.

Lại muốn giết Lâm Minh! ?

Nếu như Lâm Minh thì giết chết mười hai người bọn họ đúng là dễ dàng, tuy bọn họ tự đại, nhưng cũng sẽ không tự đại đến tự cho rằng có thể thắng Lâm Minh, Lâm Minh đã là cực hạn của Thần Hải Kỳ!

– Chúng ta lại muốn giết Lâm Minh…

Có ít người cảm thấy trong nội tâm chột dạ. Bọn họ không phải người ngu, tự nhiên biết rõ hậu quả là thế nào, Lâm Minh tuy không phải đệ tử thiên cung, nhưng à hai Đại Thiên Tôn tổ chức hội vũ mà tuyển ra. Giết Lâm Minh thì chẳng khác gì tát vào mặt hai Thiên tôn.

Thiên Minh Tử tự nhiên nhìn ra cố kỵ của đám đệ tử, trầm giọng nói ra: 

– Ta trước đó cách hư không ra tay với Lâm Minh, dù chưa đánh chết nhưng cũng đẩy hắn vào không gian phong bạo và hắn bị thương nặng, hiện tại hắn đang trọng thương. Các ngươi dùng chiếc nhẫn của ta thì đánh chết hắn cũng không khó.

– Việc này đang mang trọng đại, thành công đánh chết Lâm Minh thì ta muốn các ngươi lập tâm ma thệ, không thể tiết lộ nửa câu. Đương nhiên, ta cũng sẽ không để các ngươi gặp nguy hiểm mà không có tặng thưởng, ta sẽ lấy các loại tài nguyên dốc sức bồi dưỡng các ngươi, kể cả cơ duyên và bí mật trên người Lâm Minh cũng cho các ngươi, các ngươi sẽ có được nhiều chỗ tốt, tương lai không nói trở thành Giới Vương, nhưng mà thành tựu Thánh Chủ đỉnh phong là không có vấn đề, nửa bước Giới Vương cũng có khả năng, mà Vô Tẫn, ngươi chỉ cần không vẫn lạc thì sẽ trở thành Giới Vương!

Thiên Minh Tử ném ra điều kiện của bản thân, nghe điều kiện như thế thì đám tuổi trẻ tuấn kiệt ở đây hưng phấn lên, cầu phú quý trong nguy hiểm, đây đúng là đại cơ duyên của bọn họ.

Tinh quang trong mắt U Vô Tẫn chớp động, nắm chặt hai đấm.

Lâm Minh mang sỉ nhục cho hắn, hắn không có quên, tuy về sau thấy Lâm Minh đại phóng dị sắc, đã không còn là Lâm Minh lúc đấu với U Vô Tẫn, ngược lại bọn họ cho rằng đây là đương nhiên, đệ tử Thiên Minh Đại Thánh Địa cũng cho rằng là như vậy.

Nhưng chuyện này cũng làm U Vô Tẫn tràn ngập không cam lòng.

– Chúng ta đi!

– Xuất phát!

Một đám đệ tử Thiên Minh Đại Thánh Địa bước lên con thoi, bay về phía Thiên Diễn Tinh, bọn họ xuyên qua bình chướng của Thiên Diễn Tinh cũng không bị ngăn cản gì, trực tiếp xuyên qua.

Thấy một màn như thế, Thiên Minh Tử yên lòng, lúc trước hắn đánh giá tầng kết giới này ngăn cản võ giả trên Thần Hải Kỳ, đối với võ giả Thần Hải thì không có ngăn cản gì.

Kể từ đó hắn giết chết Lâm Minh nắm chắc cũng lớn hơn.

Không bao lâu sau bọn người U Vô Tẫn tiến tới phế tích Uổng Tử Sơn, nhìn thấy cái hố to dung nham bức người.

Bọn họ tìm kiếm nơi này không khó, bởi vì Lâm Minh từ trong thông đạo không gian lao ra mang theo không gian loạn lưu, chẳng những hủy diệt Uổng Tử Sơn, hơn nữa nhiễu loạn không gian chi lực phạm vi mấy ngàn dặm chung quanh.

Loại không gian chi lực này không phải hạ giới có được.

– Đại sư huynh, nơi này có không gian phong bạo lưu lại, có lẽ Lâm Minh đã đáp xuống ở đây, nhưng bị không gian phong bạo cắn trả.

– Đúng vậy, sư tôn trước đó nói đã ra tay với Lâm Minh, hắn còn có thể còn sống sót đã rất không tồi, hắn khẳng định bị thương nặng, nói không chừng chúng ta không cần chiếc nhẫn của sư tôn cũng có thể đánh chết hắn.

– Không nên khinh địch, sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, Lâm Minh người này thủ đoạn rất nhiều, muốn giết chết hắn rất khó, chúng ta tìm được hắn thì làm theo sư tôn phân phó, dùng chiếc nhẫn.

U Vô Tẫn sờ sờ chiếc nhẫn của mình, xuất ra la bàn mà Thiên Minh Tử cho hắn.

La bàn màu đen phong cách cổ xưa không ánh sáng, chỉ một lát U Vô Tẫn đã tìm được hướng Lâm Minh rời đi.

– Hướng đông nam, đại khái một trăm vạn dặm tới ba trăm vạn dặm.

La bàn cũng chỉ cho cảm giác mơ hồ, tìm kiếm Lâm Minh còn cần nhờ chính bọn họ.

Mười hai người đạp vào con thoi, lóe lên rồi biến mất.

Mà lúc này ở cách hơn hai trăm vạn dặm có một đội Phi Thiên Giao đang bay, Lâm Minh ngồi trên một con Phi Thiên Giao, nhắm mắt ngồi xuống, trước mặt cuồng phong thổi tới làm quần áo Lâm Minh phất phơ, hắn hoàn toàn tiến vào trạng thái kỳ ảo, nắm chặt tất cả thời gian khôi phục thương thế của mình.

Vừa rồi hai người bọn họ thông qua Truyền Tống Trận, một lần truyền tống chính là một trăm vạn dặm, nếu không sẽ không đi xa như vậy.

– Ta tổn thương đại khái khôi phục bảy tám phần, ta đánh giá thấp năng lực tự lành của mình rồi, mở ra tử môn thì sinh mệnh lực và khí huyết bản thân cường đại gấp mấy lần, hiện tại cách Huyết Sát Nguyên càng ngày càng gần, nếu tiến vào Huyết Sát Nguyên thì ta lại thông qua Thông Thiên tháp hơi chút điều trị một chút, dùng trạng thái toàn thịnh tiến vào Vạn Cổ Ma Khanh.

Lâm Minh nghĩ như vậy, lúc này trên Phi Thiên Giao Vệ tướng quân ôm quyền nói ra: 

– Lâm tiểu huynh đệ, bay qua sơn mạch ngàn dặm phía trước chính là Huyết Sát Nguyên, chúng ta chia tay ở đây.

– Cảm ơn Vệ tướng quân.

– Ha ha, khách khí, nếu như Lâm tiểu huynh đệ có hứng thú, có thể tới Phi Vân quốc của chúng ta làm khách, Phi Vân quốc Thần Hoàng Vân Lạc Thiên có tu vị Thần Hải hậu kỳ, cũng là mấy cao thủ bài danh phía trước của nhân loại Thánh Ma đại lục, Lâm tiểu huynh đệ anh tài như thế, Thần Hoàng bệ hạ có lẽ vừa nhìn thấy sẽ hợp ý đấy, thậm chí còn thành thầy trò cũng nói không chừng.

Vệ tướng quân báo đại danh của Phi Vân quốc Thần Hoàng ra, mục đích tự nhiên là vì lôi kéo Lâm Minh, trong mắt Vệ tướng quân thì không ai kiềm được trở thành đệ tử của Vân Lạc Thiên.

Lâm Minh chỉ cười cười, không nói gì, mà đúng lúc này tươi cười của Lâm Minh cứng trên mặt.

Trong sát na kia hắn cảm giác một cảm giác tập trung vào bản thân mình.

Trước đó Lâm Minh vẫn ngồi điều tức trong trạng thái vong ngã, cảm giác giới hạn trong phạm vi trăm dặm, hắn đúng là không có phát giác có người cách xa nhau mấy ngàn dặm tập trung vào mình.

Không chỉ như thế, đối phương còn dùng tốc độ không tưởng đuổi theo, bọn chúng trong nháy mắt vượt qua mấy trăm dặm, khoảng cách mấy ngàn dặm chỉ mười hô hấp mà thôi.

Tốc độ như thế võ giả hạ giới không có, bọn chúng nhất định tới từ Thần Vực.

– Một, hai, ba, bốn…

Tổng cộng mười hai người.

Lâm Minh không chút nghi ngờ Hỗn Nguyên Thiên tôn bố trí kết giới thủ hộ đủ ngăn cản cường giả như Thiên Minh Tử đánh phá, cũng nói đúng hơn là mười hai người tới đều có tu vị Thần Hải Kỳ, có thể đạt tốc độ này là do pháp khí hỗ trợ.

Đội ngũ như vậy tới giết mình?

Bọn chúng cậy vào là cái gì?

– Lâm huynh đệ, như thế nào?

Vệ tướng quân phát hiện Lâm Minh khác thường, bèn hỏi.

Lâm Minh trầm giọng nói: 

– Có người đến, các ngươi đi trước đi, nếu không sẽ bị liên quan vào…

– Người nào? Tìm Lâm tiểu huynh đệ gây phiền toái là gây phiền toái cho ta, ha ha ha, ta dọc theo đường này cũng hợp ý với Lâm tiểu huynh đệ, động tới Lâm tiểu huynh đệ chính là đụng tới ta, tuy thiên phú của ta không được, nhưng cũng sống hơn một ngàn tuổi, thực lực gì cũng thấy qua.

Vệ tướng quân lãng vừa cười vừa nói, hắn có tính cách hào sảng, thực hợp ý với Lâm Minh, thứ hai cũng là trọng yếu nhất, hắn sinh ra tâm lôi kéo kết giao với Lâm Minh, hiện tại Phi Vân quốc cần nhiều nhân tài, mà Lâm Minh thành tựu ngày sau tất nhiên không thể tưởng tượng, giao hảo với loại người này chỗ tốt quá lớn.

Lâm Minh nghe Vệ tướng quân nói chỉ cười khổ.

– Vệ tướng quân, tình huống không giống như ngươi nghĩ đâu… Tính toán, đã không kịp.

Lâm Minh đang nói chuyện, không gian chung quanh run lên mạnh mẽ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.