VŨ CỰC THIÊN HẠ

Chương 2161: Vô đề



Đám đệ tử trẻ tuổi không nhịn được nhao nhao bay lên không trung, nhìn qua đại chiến này, bọn họ bay tới bên cạnh văn sĩ áo xanh, đã thấy văn sĩ áo xanh nhìn qua bóng lưng của thanh niên kia như có điều suy nghĩ.

Văn sĩ áo xanh trầm ngâm một chút, mở miệng nói:

– Nếu không có đoán sai, thanh niên này tên là Lâm Hoang, là người Thần Mộng thành.

Thần Mộng thành, đây là nơi đóng quân mở ra đầu tiên của Nhân tộc tại vũ trụ man hoang này.

Mà thành chủ Thần Mộng thành chính là người đứng đầu Nhân tộc — Thần Mộng Thiên Tôn.

Hiện tại Thần Mộng Thiên Tôn đã đột phá Chân Thần, nàng cho dù là địa vị hay thực lực đã đủ làm người tâm phúc của Nhân tộc.

– Thần Mộng thành? Hắn rõ ràng tới từ nơi đó?

Mấy đệ tử trẻ tuổi nhìn nhau, căn cứ Nhân tộc lui tới không dễ dàng, cũng bởi vì xuyên thẳng qua vũ trụ man hoang cần thực lực tuyệt đối làm cơ sở, nếu không hài cốt không còn.

Đừng nói bọn họ, ngay cả văn sĩ áo xanh cũng không cách nào lữ hành tới căn cứ Nhân tộc khác.

– Lâm Hoang… Trách không được!

Trong đệ tử trẻ tuổi có người nghe qua tên Lâm Hoang, nhưng mà có người chưa từng nghe qua, một người con gái nhịn không được hỏi:

– Hắn rất nổi danh sao?

– Đương nhiên là nổi danh! Nếu không làm sao ở trong Thần Mộng thành, hắn trẻ tuổi như thế không ai không biết hắn, thiên phú của hắn cực kỳ đáng sợ.

Đệ tử nói lời này kính sợ nói thêm:

– Có lẽ các ngươi không biết hắn, nhưng phụ thân hắn thì các ngươi biết rồi, phụ thân hắn là Lâm Minh, đã từng là đệ nhất thiên tài của Nhân tộc.

Lâm Minh?

Nghe cái tên này các đệ tử khác hít khí lạnh, thanh niên này không ngờ là con của Lâm Minh!

Đối với Nhân tộc vũ trụ man hoang mà nói, Lâm Minh là một cái tên truyền kỳ, có thể nói không người nào không biết, không người nào không hiểu.

Nhân tộc giao phong với Thánh tộc, cơ hồ là thất bại, thất bại nữa.

Mà chỉ có trên người Lâm Minh, Nhân tộc mới hoàn toàn áp đảo danh tiếng Thánh tộc, sáu ngàn năm trước, Lâm Minh không những là đệ nhất thiên tài của Nhân tộc, còn là đệ nhất thiên tài của cả Tam Thập Tam Thiên đại thế giới.

Dù là Thánh tộc, Hồn tộc cũng không cách nào phủ nhận sự thật này.

Năm đó Lâm Minh dùng t vị Thần Biến Cảnh lập chiến thư khiêu chiến đệ nhất thiên tài Thánh tộc, tuổi của Lâm Minh nhỏ hơn Tạo Hóa thánh tử mấy lần, chỉ dùng thời gian sáu mươi năm đã vượt qua Tạo Hóa thánh tử, trong thọ yến Yêu Đế lực áp Tạo Hóa thánh tử, một trận chiến kinh thiên động địa, đại chấn sĩ khí Nhân tộc, thậm chó trên trình độ nhất định còn ảnh hưởng tới liên minh của Thánh tộc và yêu ma hai tộc.

Nhân tộc lúc này mới có một hồi đại thắng nhẹ nhàng vui vẻ.

Nếu như nói trận thắng lợi này cực hạn ở phương diện sĩ khí, không có chính thức tạo thành toornt hương với Thánh tộc, như vậy về sau Lâm Minh lẻ loi một mình đi tới Hồn giới, tìm kiếm phương pháp cứu vớt Nhân tộc, đó mới là chân chính cứu vớt Nhân tộc.

Lâm Minh làm như vậy vốn xem như là nhiệm vụ không cách nào hoàn thành.

Mặc dù là Thần Mộng Thiên Tôn cơ trí cũng không nhìn thấy chút hy vọng nào.

Lâm Minh vốn nếm thử liên minh với Hồn tộc, sau khi đàm phán không có kết quả, hắn lại đi qua vũ trụ của thái cổ Thần tộc, ở trong thái cổ Thần tộc tìm được linh hạm Hy Vọng, còn có Tu La pháp chỉ đánh xuyên qua thán tức thần tường.

Chính bởi vì dựa vào Tu La pháp chỉ này, Nhân tộc đánh xuyên qua bình chướng Tam Thập Tam Thiên, đi vào man hoang vũ trụ, mới bảo tồn được tinh nhuệ và truyền thừa của Nhân tộc, nếu không trận đại kiếp nạn sáu ngàn năm trước, Nhân tộc tất đã diệt vong, rất nhiều Thiên Tôn, thiên tài đều chết hết, như vậy Nhân tộc vĩnh viễn không có khả năng xoay người.

Có thể nói không có Lâm Minh, không có vũ trụ man hoang cho Nhân tộc ở lại.

Nhưng mà đáng tiếc, Lâm Minh lúc gần đột phá Thánh Chủ, Thánh tộc phái Phiêu Vũ thần vương đuổi giết Lâm Minh, cuối cùng bởi vì thực lực chênh lệch quá lớn, Lâm Minh không cách nào tránh được một kiếp này, nếu không rất nhiều người cho rằng, nếu Lâm Minh phát triển thêm vạn năm, hắn có thể mang tới đại nghịch chuyển cho Nhân tộc.

Lịch sử không có nếu như, Lâm Minh cuối cùng đã matas đi, hắn lưu lại huyết mạch duy nhất trên đời, chính là Lâm Hoang.

Nhìn thấy thanh niên cầm lam thương trong tay, văn sĩ áo xanh tiến lên thi lễ, nói:

– Tại hạ tọa hạ đệ tử Thanh Mặc của Thông Thiên Thần Chủ, kính ngưỡng đại danh Lâm thiếu hiệp đã lâu, hôm nay gặp được chính là tam sinh hữu hạnh, cảm tạ ân cứu mạng của Lâm thiếu hiệp, Thanh Mặc ghi nhớ trong lòng.

Văn sĩ áo xanh này với tư cách là đệ tử Thông Thiên Thần Chủ, bản thân có tu vị Giới Vương, là trưởng bối Lâm Hoang.

Nhưng mà trong ngữ khí hắn nói không tự cho mình là trưởng bối, ngược lại càng cung kính, đây là chênh lệch thực lực mang tới.

Lâm Hoang ôm quyền nói:

– Tiện tay mà thôi, tiền bối nói quá lời rồi, vãn bối lần này tới Thông Thiên Giới chính là muốn gặp Thông Thiên tiền bối, vãn bối mang bản chép tay của Thần Mộng tiền bối giao cho Thông Thiên tiền bối đánh giá.

Lâm Hoang trả lời khiêm tốn hữu lễ, cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái, thực lực của hắn tuy cường đại, nhưng mà khí chất nội liễm, đứng trước mặt hắn không có nửa điểm cảm giác áp bách gì, nhưng đôi mắt của hắn lại giống như mang theo ý chí có thể nghịch chuyển thiên địa, làm cho người ta tán thưởng không ngớt.

– Ngươi thật sự giống phụ thân ngươi như đúc, năm ngàn năm trước, ta đi theo quân tinh nhuệ của Nhân tộc rút lui khỏi Thần Vực, đã từng gặp qua phụ thân ngươi một lần, ấn tượng cực kỳ khắc sâu…

Đột nhiên nghe văn sĩ áo xanh nhắc tới phụ thân của mình, Lâm Hoang kinh ngạc.

Người nọ tôn tính phụ thân của hắn, hắn ngay cả mặt cũng chưa từng gặp qua, nhưng mà phụ thân vẫn ảnh hưởng tới cuộc sống của mình, hắn từ khi bắt đầu sinh ra đã nghe qua không biết bao nhiêu truyền thuyết của phụ thân, thời điểm cố nhân của phụ thân nhìn thấy hắn, bọn họ không ngừng nhắc tới phụ thân hắn…

Đối với chuyện này Lâm Hoang luôn lẳng lặng lắng nghe, bạn nối khố của hắn không biết bao nhiêu người tự hào.

Kể cả cái tên Lâm Hoang này, chữ “Hoang” có liên quan tới phụ thân của hắn.

Hoang, ý chỉ man hoang, chính là vũ trụ man hoang mà Nhân tộc đi vào, ngay cả đối mặt với vô tận man hoang, không ngừng đi khai thác, không ngừng chiến đấu, chữ Hoang này có ý nghĩa là kỷ nguyên mới bắt đầu.

Trừ chuyện đó ra, Hoang cũng là tên của thâm uyên ác ma, Lâm Hoang cũng không úy kỵ thâm uyên ác ma, ngược lại còn nhắc nhở mình, phải dẫn theo Nhân tộc vượt qua đại kiếp nạn này thì cần phải giống như thâm uyên ác ma, chém giết không lưu tình, chiến đấu lãnh khốc.

Hoang, một chữ Hoang này còn ký thác tưởng niệm của mẫu thân với phụ thân.

– Sư phụ đang bế quan, nếu như Lâm thiếu hiệp muốn gặp, cần để đệ tử Thông Thiên Thần Cung thông truyền.

– Được!

Lâm Hoang ôm quyền nói ra, cáo biệt văn sĩ áo xanh, thân ảnh hắn hóa thành hào quang biến mất ở chân trời, lưu lại một đám đệ tử trẻ tuổi nhìn bóng lưng Lâm Hoang, suy nghĩ xuất thần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.