Callie hít sâu, góp nhặt lòng can đảm khi cỗ xe ngựa chậm dần rồi dừng lại trước câu lạc bộ thể thao của Benedick. Sau một lúc chờ đợi gã đánh xe mở cửa và giúp mình ra ngoài, nàng chợt nhận ra anh ta sẽ không làm vậy cho một người đàn ông, nàng lồm cồm chui ra khỏi cỗ xe, không câu nệ kiểu cách mà bước xuống mặt đường đá sỏi. Cúi đầu vì sợ bị nhận diện, Callie liếc sang quý ông gần mình trên phố. Thấy Bá tước Sunderland đang đi thẳng đến chỗ mình, nàng ngoảnh mặt đi, nhắm mắt tin chắc anh ta sẽ nhận ra mình. Khi anh ta lướt qua không đếm xỉa tới nàng, Callie thở hắt ra dù không biết mình đã nín thở.
Nàng tiến đến cửa câu lạc bộ, nhớ phải khua gậy ba toong như thể nó là cánh tay nối dài của mình chứ không phải một thứ vướng víu phải mang theo. Cửa mở, một người đàn ông đứng bên lối vào, bộ dạng hững hờ. Lớp vỏ bọc xài được rồi! Bước vào đại sảnh Callie đang thầm cảm ơn căn phòng vắng vẻ thì viên quản lý câu lạc bộ đã tiếp cận nàng ngay tức thì. “Thưa ông? Tôi có thể giúp gì cho ông?”
Giờ đến phần khó khăn nhất rồi đây. Nàng hắng giọng và nặn ra giọng nói ồm ồm đã luyện tập trước khi đến. “Có đấy.” Bây giờ không quay lại được rồi. Tôi là Marcus Breton, ở Borrowdale, Cambridge. Tôi mới đến và muốn tìm một câu lạc bộ thể thao.
“Ra vậy, thưa ông.” Viên quản lý tỏ vẻ đợi nàng nói tiếp. “Tôi rất thích kiếm.” Nàng buột miệng, không chắc chắn mình nên nói gì.
“Chúng tôi sở hữu trang thiết bị đấu kiếm tốt nhất trong thành phố, thưa ông.” “Tôi đã nghe điều đó từ những người bạn của mình.” Ánh mắt của viên quản lý mang vẻ tò mò lễ độ và Callie nhận ra mình phải xoáy vào điểm này, “như Allendale”.
Nêu tên Benedick giúp mở ra những cảnh cổng. Viên quản lý cúi đầu một cách kính cẩn và nói, “Tất nhiên chúng tôi chào đón bất kỳ người bạn nào của Bá tước. Ông có muốn tham quan phòng tập và thử nghiệm trang thiết bị không?” Cảm ơn Chúa. Callie vồ lấy lời đề nghị. “Tôi rất thích.”
Viên quản lý hơi cúi đầu và dang tay dẫn nàng đi qua một cánh cửa gỗ ra bên hông sảnh đón khách. Bên kia cánh cửa là một hành lang dài và hẹp với những căn phòng ở hai bên mỗi phòng đều được đánh số. “Đây là các phòng tập”, viên quản lý đều giọng trước khi đổi hướng và chỉ vào một cánh cửa lớn, “Đó là phòng sinh hoạt của câu lạc bộ. Ngay khi mặc trang phục đánh kiếm, ông có thể vào đó và đợi một thành viên khác đến cùng tập”. Callie trố mắt với ý nghĩ đi vào một căn phòng đông đúc đàn ông và ai trong số đó cũng có thể nhận ra nàng. Gạt bỏ cảm giác báo động, nàng cố gắng trả lời một cách bình thản, “Nếu tôi không muốn có bạn cùng tập thì sao? Các ông có phòng nào có bao cát để tập Iuyện không?”.
Quản lý ném ánh mắt dò hỏi về phía nàng trước khi nói, “Có chứ, thưa ông. Ông có thể sử dụng phòng số mười sáu. Một khi ông hoàn tất buổi tập riêng và quyết định muốn đánh kiếm với một hội viên thì chỉ việc dùng cái chuông treo trước cửa, chúng tôi sẽ vui mừng tìm một người khác đánh cùng ông”. Ông ta dừng bước bên ngoài một hàng cửa khác, mở một cánh dẫn vào căn phòng nhỏ riêng tư. “Tôi sẽ để ông ở đây thay trang phục đánh kiếm”, ông ta chỉ vào chiếc túi be bé trong tay nàng. “Tôi thấy ông không đem theo kiếm riêng, trong mỗi phòng đều có kiếm tập đấy.”
Nàng biết mình đã quên thứ gì đó mà. “Cảm ơn.” Ông ta cúi đầu. “Chúc ông tập luyện vui vẻ.”
Nàng đứng qua một bên đợi ông ta bỏ đi trước khi vào phòng thay trang phục và đóng cửa lại một cách dứt khoát. Nàng thở phào. Đoạn đường đến căn phòng này tựa như một trận đấu kiếm.
Gia cố sự tự tin, Callie bắt đầu thay quần áo, mở túi vải mà Anne đã thu xếp và lấy ra các thành phần trong bộ trang phục đấu kiếm. Ngay khi tất cả được bày ra, nàng trải qua một quá trình đấy thách thức là thay từ một bộ quần áo hoàn toàn lạ lẫm với mình sang một bộ khác không kém phần kì quặc. Khi chiếc bít tất dài và quần ống túm đặc biệt dành cho việc đánh kiếm được mặc vào, nàng luồn lách vào chiếc nách bảo vệ vốn được thiết kế để tăng tính an toàn cho bên tay cầm kiếm. Callie chật vật tự thắt nơ cho chiếc áo vải một tay và nhận ra rằng giữa sự khó chịu từ việc bó ngực và vụng về, nàng không thể cài cái áo lót đó lại.
Nàng ngừng tay, tựa vào bức tường trong phòng thay quần áo và thở hổn hển một lúc trước khi ý tưởng ập đến. Chỉ đánh kiếm trong phòng tập nàng sẽ không phải đối diện một đối thủ. Tại sao phải mặc vào món đồ khó dụng kia? Nàng đặt chiếc nách bảo vệ qua một bên và với tay lấy chiếc áo khoác vải vừa vặn sẽ che hết phần thân trên của mình. Callie nghi ngại nhìn chiếc áo và dây đai đặc thù kết nối phần trước và sau rồi khít vào giữa hai chân. Hít sau và tảng lờ sự thẹn thùng cuộn trào khi nghĩ đến thứ trang phục hở hang như thế, nàng bước qua dây đai và mặc áo khoác cẩn thận gài nút lên tận cổ áo.
Kế đó nàng đeo mặt nạ vào. Kéo mạng che mặt qua đầu, Callie cẩn thận bảo đảm toàn bộ mái tóc kẹp bên trong mũ bảo hộ. Nàng mỉm cười trong lớp che chắn đen quấn đầy dây dợ của mình. Đưa việc đánh kiếm vào bản danh sách không phải bởi vì nó là một môn thể thao cho phép nàng ngụy trang mà vì nàng hào hứng với việc có thể đi lại giữa các thành viên nam của câu lạc bộ trong tình trạng được che đậy hoàn toàn và không sợ bị phát giác. Những chiếc găng tay là bước cuối, che nốt phần da nhỏ còn lại – một găng dài ngăn lưỡi kiếm đâm vào tay áo, cái còn lại nhỏ hơn nhưng vẫn bảo đảm bàn tay mảnh dẻ nõn nà trở nên vô hình.
“Tuyệt vời”, nàng thì thầm, từ ngữ vang vọng xung quanh phòng đấu kiếm. Với hơi thở hổn hển và con tim nôn nao, nàng ra khỏi phòng và băng qua hành lang vắng vẻ để đến tận phòng tập số mười sáu. Nàng đẩy cửa phòng và hối hả vào trong trước khi nhận ra bao cát ở bên hông đang được sử dụng. Bao cát lắc tới lắc lui, che chắn cho một tay kiếm rõ ràng vừa tung một lực khá mạnh vào cái bao đang treo lủng lẳng.
Nín thở, Callie xoay người rời khỏi căn phòng đó nhanh hết mức có thể để tránh bị vị khách trong đó phát hiện. “Tôi đang tự hỏi khi nào họ mới tìm cho tôi một người tập cùng”, anh ta nói một cách khô khan.
Nàng đứng lặng thinh. Tay kiếm tiếp tục, “Tôi thấy anh đã đeo mặt nạ và sẵn sàng rồi đấy. Hoàn hảo”.
Callie từ tốn quay lại theo hướng phát ra âm thanh, hai mắt nhắm chặt, ước rằng bản năng của mình sai lầm. Ước rằng anh ta không phải là người nàng đang nghĩ đến. Buộc hai mắt mở ra, nàng nguyền rủa vận may của mình. Đứng trước mặt nàng trong bộ trang phục giống y khuôn, đẹp trai như mọi lần, lại là Ralston. Callie cố thổi bùng cơn giận từ buổi gặp gỡ cuối cùng của họ nhưng lại bị xao lãng bởi bộ trang phục trắng muốt – nó thật gọn gàng và lộ liễu phơi bày cơ thể rắn rỏi của anh. Trông anh giống như một vị thần cổ đại trên đỉnh Olympia với cơ bắp săn chắc và thể lực tuyệt vời. Nàng cảm thấy sức nóng xâm chiếm mình khi dõi theo đôi chân và tấm lưng thẳng tắp đến cặp mông gợi cảm của anh.
Callie nuốt khan, ấn một bàn tay đeo găng Iên ngực. Nằng đang nghĩ gì vậy? Cả đời nàng chưa từng mơ về cặp mông của một người đàn ông! Nàng phải rời khỏi căn phòng này.
Callie quan sát, bị tê liệt khi anh di chuyển đến mép phòng để đeo mặt nạ và chỉnh lại tấm chắn trên găng tay đấu kiếm. Đối diện nàng, anh chỉ về phía thảm đánh dấu phạm vi sân đấu của một trận so kiếm tiêu chuẩn. “Chúng ta sẽ đánh chứ?” Nàng nhìn chằm chằm tấm thảm tâm trí kêu gào. Chuồn đi!
Xui xẻo thay, chân nàng không chịu nghe lời. “Này ông”, Ralston nói như thể đang đối thoại với một đứa trẻ, “Có chuyện gì ư?”
Lời nói khiến nàng đưa mắt nhìn anh nhưng không thể thấy khuôn mặt hay đôi mắt anh qua chiếc mặt nạ lưới. Sự thật nhắc nhở nàng rằng anh cũng vậy – không thể nhận ra nàng. Cơ hội của mày đến rồi! Được đấu kiếm thật sự! Nàng lắc đầu xua tan ý nghĩ điên rồ đó ra khỏi đấu. Ralston đánh giá cử chỉ đó mang một ý nghĩa khác hẳn. “Hay lắm. Vậy bắt đầu đi.”
Anh hùng dũng đi đến góc xa thảm thi đấu và chờ đợi trong lúc nàng đến nơi ở góc phòng, kiểm tra trọng lượng vài thanh kiếm, giả vờ đang lựa chọn một trong số đó. Nàng dành thời gian để củng cố tinh thần. Anh ta không thể thấy mày. Ngay lúc này, mày chỉ là một gã nào đó thôi. Tất nhiên, gần như chắc chắn anh ta không phải một gã nào đó với nàng… nhưng nàng nắm lấy dũng khí từ vẻ ngoài giấu mặt của mình, trí óc cuống cuồng nhớ lại từng chi tiết nhỏ nhặt từ những kinh nghiệm đấu kiếm nghèo nàn có được khi quan sát Benedick khoe tài lúc trẻ.
Đây là một sai lầm khủng khiếp Nàng bước lại gần khu vực luyện tập, đối diện Ralston đang giữ tư thế đấu kiếm cổ điển, tay trái đưa cao, tay phải dang rộng, thanh kiếm được cầm một cách vô cùng vững chắc, không đong đưa trong bàn tay mạnh mẽ. Hai chân hơi chùng xuống, cơ bắp căng thẳng vì sức mạnh cuộn trào, chân trái đưa ra sau môt cách uyển chuyển, chân phải hạ thấp theo một góc độ hoàn hảo. “Phòng thủ.”
Hít sâu, Callie bắt chước tư thế của anh, máu dồn lên tai. Những gã đàn ông say xỉn vẫn đấu kiếm tay đôi đấy thôi. Chuyện này có thể khó khăn đến mức nào? Thường thì một trong số đó bị giết chết.
Nàng gạt bỏ suy nghĩ đó và đợi anh xuất chiêu trước. Anh lao vào, đâm kiếm vào phần thân trên của nàng. Nén tiếng thét báo động, Callie để mặc sự kinh sợ nắm quyền kiểm soát, chém kiếm loạn xạ trong không khí nhằm khóa đường đâm. Tiếng thép cọ xát vang lên giữa hai người họ.
Ralston ngay lập tức lui bước trước tình trạng thiếu kỹ năng trầm trọng của đối phương. Khi lên tiếng, giọng anh khô khan với sự hóm hỉnh đằng sau mặt lưới đen. “Tôi thấy rằng anh không phải là một kiếm sĩ.”
Callie húng hắng rồi hạ giọng nói một cách từ tốn. “Tôi là người mới, thưa ngài.” “Tôi dám nói rằng đấy là một câu nói giảm.”
Lời anh khiến Callie quay lại tư thế đấu kiếm ban đầu một lần nữa. Ralston chiều theo và nói, “Khi đối thủ của anh đâm kiếm, cố gắng đừng tấn công tổng lực. Đừng cho biết anh có thể với xa tới đâu mà hãy chuẩn bị cho một trận chiến toàn điện”. Callie gật đầu trong lúc Ralston đến gần, lần này nhẹ nhàng hơn. Anh để nàng lẩn tránh vài lần trước khi đẩy nàng ra khỏi thảm đấu. Ngay khi cả hai chân nàng giẫm trên sàn gỗ của phòng tập, anh thả nàng ra và quay lưng trở lại vị trí trên thảm đấu, đợi nàng đến. Họ lặp lại bài tập đó vài lần, Ralston hướng dẫn những đòn thế cơ bản, mỗi lần như thế lại tăng thêm tự tin đủ để nàng hất những cú đâm của anh một cách cương quyết hơn và cũng đầy sức thuyết phục.
“Khá hơn nhiều rồi”, anh khuyến khích sau lần tập thứ tư, lời khen của anh khiến Callie cảm thấy ấm lòng. “Lần này anh tấn công tôi.” Tấn công Ralston ư? Callie lắc đẩu nguầy nguậy. “Ôi… tôi…”, nàng thoái thác.
Ralston cười. “Tôi cam đoan đấy, anh bạn trẻ, tôi có thể đỡ được.” Toàn bộ bài tập này vượt quá điều nàng mong đợi. Nhưng lúc này sao nàng có thể rút lui chứ? Callie thở dốc trước khi tạo dáng đứng đã quen thuộc và lao vào anh một tiếng thét mạnh mẽ, “Ha!”.
Hầu tước khéo léo cản lưỡi kiếm với một lực nhẹ đủ nhẹ khiến nàng mất thăng bằng và phải ngãi quỵ. Anh khịt mũi trước sự lóng ngóng của đối thủ, điều đó mang lại một cảm giác tức tối lan tỏa khắp người nàng. Khi nàng nằm trên nền nhà, anh cúi xuống đưa tay đỡ nàng lên. Nhìn qua ban tay đeo găng của anh, nàng lắc đầu từ chối sự giúp đỡ và nôn nóng được tấn công một lần nữa. Callie thử lại, lần này cố gắng đâm mạnh trước khi anh tiếp tục đợt tấn công và một lần nữa lăn kềnh trên thảm đấu. Chán chường vì động tác khéo léo của anh – anh ta phải làm mọi việc tốt đến thế sao? Nàng xông tới, gạt lưỡi kiếm anh qua một bên bằng kiếm của mình khiến nó đi chệch hướng. Chuyển động đó kết thúc khi đầu nhọn trên vũ khí của anh trượt dọc ống tay áo khoác đấu kiếm của nàng, xé toạc lớp vải cứng và sượt qua bắp tay nàng.
Callie đánh rơi kiếm, ôm lấy cánh tay mình, sự nhói buốt từ vết thương khiến nàng lảo đảo thụt lùi và ngã lưng ra sàn dấu một cách đau đớn. “Á”, nàng kêu lớn, quên bẵng lốt ngụy trang, chỉ chú tâm vào vết rách trên bộ trang phục và chấn thương của mình. “Cái quái gì thế?”
Callie nhận ra sự bối rối trong giọng nói của Ralston và thận trọng ngước mắt lên để rồi thấy anh đi đến bên mình, một tay tháo mặt nạ và ném nó ra mép phòng, tiếng kim loại va đập nền gỗ rúng động một cách đáng ngại. Lỉnh ra sau thảm đấu nhưng chỉ sử dụng một tay khiến mọi việc nàng làm khá chuệch choạc trong lúc anh cởi găng tay và theo dõi nàng từ trên cao, hai mắt nheo nheo. Trong nỗ lực đánh lạc hướng một cách tuyệt vọng, nàng thấp giọng nói, “Chỉ là một vết xước, thưa ngài. Tôi… tôi sẽ ổn thôi”.
Câu nói đó khiến hàng lông mày của Ralston nhíu lại và anh chửi thành tiếng. Nàng có thể nghe thấy sự nhận thức trong giọng nói cũng như cái nhìn sấm sét anh đang giáng xuống mình. Lúc này đây, anh đang đứng trấn áp nàng. Cúi người đưa bàn tay mạnh mẽ chạm vào chiếc mũ giữ mặt nạ của nàng. Nỗi sợ bị phát hiện dâng cao, Callie cố gắng ngăn cản hành động của anh. Một nỗ lực vô ích. Với một chuyển động linh hoạt, Ralston lột mặt nạ khỏi mặt nàng khiến tóc nàng xõa ra hai vai. Mắt anh tròn xoe bởi sự thật trước mặt và đánh rơi chiếc mặt nạ xuống nền nhà. Cơn giận lóe sáng một cách nguy hiểm trong đôi mắt xanh nay đã gần chuyển sang màu xanh biển.
“Tôi…”, nàng tần ngần mở lời. “Đừng nói gì.” Giọng nói sắc lẻm, yêu cầu sự phục tùng trong lúc anh quỳ bên cạnh, cầm lấy cánh tay nàng bằng hai bàn tay. Anh dịu dàng kiểm tra vết thương, hơi thở nặng nhọc. Nàng cảm nhận được bàn tay đang run rẩy vì cơn thịnh nộ chực chờ bùng nổ khi anh từ tốn xem xét phần da trên cánh tay nàng. Anh xé cánh tay áo nàng, tiếng vải bị rách toạc khiến nàng giật mình thon thót. Sau đó anh thọc tay vào túi và rút ra chiếc khăn lanh được xếp một cách ngay ngắn rồi dùng nó để lau và buộc chặt vết thương. Nàng quan sát Hầu tước hoàn thành công việc, thảng thốt bởi những động tác khéo léo của anh. Callie hớp lấy không khí khi anh cột chặt mảnh băng, anh bắt gặp ánh mắt nàng, nhướng một bên mày như thách thức nàng phàn nàn về sự chăm sóc của mình.
Bầu không khí giữa họ rất ngột ngạt. Không thể chịu nổi. “Tôi…” “Tại sao cô không mang một nách bảo vệ vậy hả?” Câu hỏi mang sự lặng lẽ chết chóc.
Điều anh vừa nói nằm ngoài khả năng suy đoán của nàng. Callie ngẩng lên nhìn vào khuôn mặt đang rất gần mặt mình và nói, “Thưa… thưa ngài?”. “Một chiếc nách bảo vệ. Một phần trong bộ trang phục đấu kiếm được thiết kế để bảo vệ cánh tay dùng kiếm. Để tránh đúng loại vết thương này đấy.” Anh huyên thuyên cứ như đang đọc từ một cuốn sách về luật lệ đấu kiếm vậy.
“Tôi biết nách bảo vệ là gì mà”, nàng càu nhàu. “Ồ, vậy thì tại sao cô lại không đeo nó?” Câu hỏi phảng phất một thứ cảm xúc không thể xác định nhưng nàng cũng không thích nó.
“Tôi… tôi đã nghĩ mình không cần đến nó.” “Thật ngu ngốc!” Anh bùng nổ. “Cô có thể đã bị giết chết rồi đấy!”
“Chỉ là một vết thương ngoài da thôi mà”, nàng nức nở. “Cô biết cái khỉ gì về vết thương ngoài da hả? Sẽ ra sao nếu ta dùng toàn lực đâm tới?”
“Đáng lẽ ngài không nên có mặt ở đây!” Lời nói thoát khỏi miệng trước khi cô có thể níu lại. Ánh mắt họ xoáy vào nhau, xanh đối nâu và Ralston lắc đầu như thể không tin được điều mình đang nhìn thấy. “Ta ư? Đáng lẽ ta không nên ở đây ư?” Giọng nói rung lên. “Lần cuối ta kiểm tra thì đây là câu lạc bộ thể thao của ta! Nơi đàn ông đánh kiếm! Lần cuối ta kiểm tra, cô là đàn bà! Và đàn bà không đánh kiếm!”
“Những điều đó đều đúng cả”, nàng lảng tránh. “Cô ở đây Iàm quái gì? Trí khôn của cô đi đâu rồi?”
Callie khịt mũi một cách nghiêm nghị cứ như thể mình không ngồi xổm trong bộ trang phục đàn ông giữa một tình huống mà nếu đoán đúng, sẽ hủy hoại nàng. “Tôi mong muốn ngài không sử dụng thứ ngôn ngữ đó với tôi.” “Cô mong muốn hả? À, ta mong muốn cô tránh xa câu lạc bộ đấu kiếm của ta! Cũng tránh xa quán rượu và phòng ngủ của ta nữa! Nhưng dường như không ai trong chúng ta có được thứ mình muốn!” Anh kinh ngạc nói, “Lạy Chúa, đàn bà, cô đang cố gắng tự hủy hoại bản thân sao?”.
Nước ngân ngấn trong mắt Callie, biến nó thành biển hồ nâu đỏ. “Không”, nàng thì thầm, giọng vỡ ra. Nàng ngoảnh mặt đi, bất thình lình tuyệt vọng mong được ở một nơi nào đó không phải bên cạnh anh và sắp òa khóc. Trước những giọt lệ của nàng, anh rủa thành tiếng. Ralston không cố ý khiến nàng buồn. Anh đã cố ý dọa nàng đừng làm những trò ngu xuẩn chết tiệt nữa, nhưng không muốn nàng khóc. Ralston dịu giọng. “Sao vậy?” Nàng không đáp, anh phờ phỉnh gọi, “Callie à”.
Callie nhìn và lắc đầu. Hít một hơi thật sâu, nàng nói, “Ngài không hiểu đâu”. Ánh mắt xanh thẫm gắn chặt lấy nàng trong lúc anh thả lỏng người bên cạnh, lựa chỗ ngồi sao cho hai người đối mặt nhau, đầu gối anh là điểm tựa cho cánh tay bị thương của nàng. “Giải thích cho ta đi.” Lời nói chứa đầy sự cương quyết.
“Nó thật sự rất hay, ngài biết đấy”, Callie nói, giọng điệu làm giảm bớt tầm quan trọng trong lời nói. “Chỉ là… ngay trong giây phút này, lúc tôi đối diện với sự hủy hoại rõ mười mươi và cơn giận của ngài, nỗi sợ của chính mình và vết thương đau nhức không ít này dù ngài đã băng bó rất tốt, thưa ngài”. Anh gật đầu chấp nhận sự tán dương của nàng. “Ngay cả với mọi chuyện”, Callie chúi người, “tôi đang trải qua một trong những ngày tươi đẹp nhất trong đời”. Nàng có thể trông thấy sự bối rối trong mắt Ralston khi cố gắng giải thích. “Ngài thấy đó, hôm nay tôi được sống.”
“Sống ư?” “Đúng vậy. Tôi đã trải qua hai mươi tám năm làm những việc mọi người xung quanh mong muốn tôi làm… trở thành người mà bọn họ mong đợi. Việc trở thành ảo ảnh của một ai đó về chính bản thân mình là một điều khủng khiếp.” Nàng ngập ngừng rồi nói tiếp, “Ngài đã nói đúng. Tôi là một kẻ hèn nhát.”
Ánh mắt Hầu tước đầy trìu mến sau câu nói chứa chan cảm xúc của nàng, “Ta là gã khốn. Lẽ ra ta không nên nói thế”. “Ngài không phải…”, nàng ấp úng vì không thể nói nốt.
“Ta không chắc sẽ đồng ý. Tiếp tục đi.” “Tôi không phải một người vợ, một người mẹ, hay trụ cột của giới quý tộc”, Callie vẫy tay như thể cuộc sống mà nàng đang mô tả diễn ra phía trước căn phòng. “Tôi là người vô hình. Vậy thì tại sao không thôi vai trò kẻ chầu rìa nhút nhát và bắt đầu thử những việc mà tôi hằng mơ ước được làm chứ? Tại sao không đến quán rượu, uống rượu scotch và đấu kiếm chứ? Tôi phải thú nhận những việc đó thú vị hơn hẳn các buổi tiệc trà và vũ hội đáng ghét cũng như việc khâu vá vẫn thường chiếm hết thời gian của mình.” Nàng lại bắt gặp ánh mắt Ralston, “Chuyện đó hợp lý không?”
Anh gật đầu một cách nghiêm túc. “Có chứ. Cô đang cố gắng tìm lại chính mình.” Mắt nàng tròn xoe. “Phải đó! Tôi đã lạc mất cô nàng Callie ở một nơi nào đó dọc đường. Có lẽ tôi chưa bao giờ có cô ta. Nhưng hôm nay, ở đây, tôi đã tìm ra cô ta.”
Anh nhăn nhở, “Callie là một kiếm sĩ à?”. Nàng cười. “ Nhiều Callie lắm, thưa ngài. Tôi cũng tìm ra cô ta ở quán rượu đó.”
“À”, Hầu tước ra vẻ hiểu biết, “vậy Callie là một kẻ phóng đãng”. Nàng đỏ mặt. “Tôi không nghĩ thế.”
Sự yên lặng bao trùm hai người khi anh theo dõi cơn sóng màu hồng lan tỏa trên má nàng. Hầu tước nâng cánh tay bị thương của Callie lên và đặt vào mu bàn tay một nụ hôn êm ái. Nàng thở sâu khi cảm nhận được bờ môi ẩm ướt của anh trên da mình, ấm áp và dịu dàng, mắt xoáy vào đôi mắt đang nhìn chăm chú của anh. Anh vẫn nhìn nàng và nàng choáng váng bởi một sức nóng dịch chuyển khi lưỡi anh xoay tròn trên khớp tay mình. Anh ghi nhận sự kinh ngạc của nàng, mỉm cười đáp lại, lật ngửa lòng bàn tay rồi đặt lưỡi và môi mình Iên vị trí trung tâm mềm mại và nhạy cảm. Nàng thở dốc và nhắm mắt lại, không thể dõi theo những động tác khêu gợi xuất phát từ lưỡi anh xuyên suốt da mình.
Ralston nhấc môi khỏi bàn tay và khi mở mắt ra, nàng trông thấy anh đang nhìn mình với nụ cười quỷ quyệt trên môi. Anh đưa một ngón tay dò theo quai hàm Callie, một cơn rung động lan tỏa trong nàng. Anh cất tiếng giọng khàn dục và ướt át, cơn rung động lan xuống xương sống nàng. “Ta vẫn không nên từ bỏ phần đó trong cô ta, Hoàng hậu à.” Sự quý mến đó làm nàng nín thở như mang lại một ký ức mơ hồ xa xăm. Anh xua tan ảo ảnh đó với hiện thực sinh động khi giữ cằm và đưa mặt nàng đến gần, “Cô quên là, ta đã gặp người phụ nữ đó vài lần rồi… trong xe ngựa…”.
Môi anh lởn vởn trên môi nàng khiến nàng choáng ngợp trong sự mong đợi, “và trong nhà hát…”. Callie thử thu ngắn khoảng cách giữa họ và anh lui lại chỉ vừa đủ khiến nàng hơi điên tiết. “Và trong phòng ngủ.”
“Thật ra là”, anh bổ sung, lời nói là sự vuốt ve trên lớp da môi mẫn cảm của nàng, “Ta khá thích mặt phóng đãng của cô ta”. Sau đó anh ấn môi mình lên môi nàng và Callie lạc lối. Nàng bị ảnh hưởng từ sự mềm mại của miệng anh và sự dịu dàng của cái vuốt ve – rất khác so với những nụ hôn mà họ đã từng chia sẻ trước đây. Nụ hôn này thiêu đốt, khiến nàng quên đi bản thân, môi trường xung quanh, quên đi mọi thứ chỉ trừ áp lực hút hồn của miệng anh. Ngón tay trỏ của anh ma sát trên xương hàm của nàng trong lúc miệng chiếm cứ miệng nàng và mang lại cho nàng luồng khoái cảm rộn ràng.
Callie thở hổn hển và anh lợi dụng bờ môi đang hé mở mà tước đoạt khuôn miệng bằng những cái hôn sâu lắng, mê hoặc khiến nàng ngây ngất. Nàng bám víu Ralston như mỏ neo giữa đại đương nhục cảm, choàng cánh tay quanh cổ và xộc những ngón tay vào mái tóc dày mượt của anh. Hầu tước phát ra một âm thanh trầm thấp thỏa mãn khi nàng quấn quanh mình, lần theo con đường cắt ngang má và đi xuống cần cổ nàng với những chiếc hôn ướt át và ôn hòa mang đến những cơn khoái cảm chấn động. Chiếc áo đánh kiếm có cổ cao gây trở ngại, anh khéo léo cởi nút áo khoác khi âu yếm vị trí nhạy cảm trên cổ Callie và đi theo phần da ngày càng lộ ra sau cổ áo. Khi cởi bỏ hoàn toàn chiếc áo khoác, anh tách mình khỏi cái ôm để mở áo choàng. Ánh mắt mờ đục rơi trên bộ ngực bị bó chặt đang nhấp nhô trong lớp vải lanh.
Ralston lắc đầu trước khi nhìn vào mắt nàng một lần nữa. “Cái này”, anh nói, xoa tay trên mép vải, “là một trò hề.” Nhận ra nhu cầu trong mắt nàng, từ bờ môi hờ hững đam mê, hai má ửng hồng, Ralston ấn lên môi nàng một nụ hôn ngấu nghiến khác trước khi đặt tay lên và tìm kiếm đoạn cuối của tấm vải lanh. Khi tìm thấy, anh kéo nó ra khỏi vị trí và bắt đầu mở rộng chiều dài tấm vải.
Callie căng thẳng quan sát khi mắt Ralston di chuyển theo động tác của tay. Nàng nhận ra hơi thở thô ráp của anh, cặp mắt xanh ảm đạm và nhận ra mình đang ở đây, trong vòng tay Ralston. Trong vòng tay của người đàn ông duy nhất nàng từng thèm muốn. Người đàn ông duy nhất nàng mơ tưởng tới. Và giờ đây, khi Hầu tước phơi bày cơ thể nàng, Callie hiểu ra với một sự chắc chắn không thể nghi ngờ là linh hồn nàng cũng là của anh. Nàng sẽ bao giờ ngừng việc thèm muốn anh. Khi lời nói trôi bồng bềnh trong tâm trí, nàng thở hổn hển bởi cảm giác sự bó buộc cuối cùng đã rơi ra và giải tỏa ngực khỏi sự kiềm tỏa. Mắt Ralston tối sầm và nàng nhìn xuống người mình, một đường viến đỏ hằn trên phần da trắng sữa bình thường. Nàng đưa tay che chắn, cảm thấy xấu hổ bởi sự lõa lồ của mình. Ralston giữ lại tay nàng.
“Không”, anh nói, giọng nặng trịch và quyến rũ, “Cô đã đối xử rất không tử tế với vẻ đẹp này. Vì ta là người giải thoát cho chúng, bây giờ chúng thuộc về ta”. Callie cảm thấy nhiệt lượng lan tỏa, đào sâu bên trong khi anh thả tay nàng và bắt đầu mơn trớn. Bàn tay nóng ấm mạnh mẽ ôm ấp và đóng khuôn vùng da thịt bị giày vò, mời mọc những tiếng thở khoan khoái khi anh vuốt ve và xoa dịu vùng da sưng phồng. Anh đặt môi lên vết đỏ do vải lanh để lại, lưỡi chạy dọc nơi vô cùng mẫn cảm đó và đặt những nụ hôn dịu dàng và âu yếm lên hai bầu ngực.
Ralston âu yếm da nàng nhiều phút sau, cố tình lảng tránh hai đầu nhũ hoa căng cứng, để mặc chúng săn lại và càng mẫn cảm với từng cái vuốt ve của lưỡi và ngón tay anh. Callie bắt đầu vặn vẹo bên dưới sự săn sóc của anh, gồng người chờ anh chạm đến những nơi nàng khao khát nhất. Anh chú ý đến chuyển động và nhấc đầu nhìn vào mắt nàng. “Sao thế, Hoàng hậu?”, anh hỏi, bản thân lời nói đã là một sự vỗ về, hơi thở xâm nhập làn da nhức nhối của hàng. “Cô muốn ta ở đây ư?” Một ngón tay anh cọ vào đầu nhũ hoa căng thẳng và nàng thổn thức bởi cảm xúc vỡ òa đến từ sự đụng chạm nhẹ tênh. Anh chuyển đến đầu bên kia, lặp lại sự chăm sóc của mình. “Hay ở đây?”
“Đúng đó…” Lời nói đến cùng hơi thở hổn hển. Anh mỉm cười gian xảo. “Cô chỉ cần đề nghị thôi.”
Sau đó anh đặt môi lên đỉnh cao sưng phồng và nàng nghĩ mình có thể chết chìm trong khoái cảm. Ralston tắm táp vùng da nhạy cảm bằng cái lưỡi thô ráp của mình, giữ đầu giữa hai bàn tay nàng trong lúc ôn tồn liếm mút và mang lại một sức nóng bùng nổ trong tâm khảm nàng. Cảm giác lạ lẫm và tuyệt diệu đó nuốt chửng Callie khi anh tập trung vào bầu ngực còn lại, lặp lại động tác vừa nãy, lần này càng mạnh mẽ hơn. Anh cắn mút chiếc núm hồng rồi lại vỗ về nó bằng lưỡi và môi mình, nàng nấc lên, háo hức cho một thứ gì đó không thể gọi tên. Có vẻ như Hầu tước đã nhận ra nhu cầu của nàng, một tay trượt dọc đùi, đi theo con đường dẫn đến nơi thầm kín nhất. Một tay phủ phục, một mũi tên khoái lạc xuyên suốt cơ thể, khiến nàng nhận ra một cách mãnh liệt lớp vải cản trở sự tiến công của anh đến vị trí mà nàng vô cùng mong được chạm vào. Nàng oằn người, cố gắng gần hơn, anh lại ngẩng đầu lên và nhìn nàng.
Hầu tước hôn một cách nồng nhiệt, cướp đi hơi thở nàng trước khi nói, “Nói cho ta biết cô muốn gì, bé yêu”. “Tôi…” Nàng ấp úng, quá nhiều lời chực chờ cùng một lúc. Tôi muốn ngài chạm vào tôi. Tôi muốn ngài yêu tôi. Tôi muốn ngài cho tôi thấy cuộc sống tôi đã bỏ lỡ. Nàng lưỡng lự lắc đầu.
Anh mỉm cười, mạnh mẽ đặt tay lên tay nàng và theo dõi cơn sóng khoái cảm cuốn năng đi. “Khó tin”, anh thì thầm bên cổ nàng, “Rất sẵn sàng. Tiếp tục đi…”. “Tôi muốn…”, nàng thở hắt ra khi anh lại đặt môi lên một bên nhũ hoa căng cứng. “Tôi muốn… tôi muốn ngài”, nàng nói, và trong giây phút đó, lời lẽ vô cùng đơn giản bởi những cảm xúc lộn nhào khắp người dường như đã đủ.
Ralston di chuyển những ngón tay một cách linh hoạt, khéo léo và nàng thở hổn hển. “Cô có muốn ta ở đây không, Hoàng hậu?” Nàng thẹn thùng nhắm mắt và cắn môi dưới.
“Cô có nhức nhối vì ta ở đây không?” Nàng gật đầu, “Có”.
“Đáng thương, tình yêu ngọt ngào”, câu nói của anh là ngọn lửa dịu êm trên tai nàng, anh giúp nàng cởi một bên tay áo và tiếp cận những chiếc khuy trên quần ống túm của nàng. Trườn một bàn tay ấm vào trong lớp vải, anh quyến rũ bằng một tiếng thở dài khác khi chạm đến nơi nữ tính mềm mại của nàng. Một ngón tay anh đẩy vào bên trong ngọn nguồn của sức nóng, “Ở đây ư?”. Nàng thở dốc, túm lấy bắp tay anh.
Hầu tước gầm gừ trong cuống họng trong lúc quan sát nàng nỗ lực thấu hiểu cảm xúc đang tuôn trào. Anh cất tiếng, giọng khản đặc với phản ứng của chính mình. “Ta nghĩ cô muốn nhiều hơn thế.” Các ngón tay bắt đầu di chuyển, môi hướng đến một bên nhũ hoa của nàng, Callie mất đi khả năng suy nghĩ. Anh mơn trớn, đẩy hai chân dang rộng hơn và tiếp cận hơi nóng của nàng. Một ngón tay khoanh tròn điểm cốt lõi khiến nàng phải run rẩy, mơ màng với những cảm xúc cuồn cuộn khắp người. Bàn tay cứng cáp sành sỏi – là bộ đôi hoàn hảo với cái miệng khêu gợi – đẩy nàng ngày càng xa đến một vách đá cheo leo không thể nhận diện. Khoái cảm bị đóng đinh khi anh tìm ra vị trí ẩm mềm tựa như điểm tận cùng thế giới và nàng nấc lên khi được vuốt ve ở đó, bị đẩy lên càng lúc càng cao.
Callie căng cứng trong lúc những đợt sóng khoái cảm khỏa lấp hòa nhịp cùng những cử động của anh, Ralston cũng nhận ra sự thay đổi của nàng. Anh rời ngực nàng rồi xộc vào miệng, đùa giỡn bằng lưỡi và răng mình, mê hoặc Callie qua những nụ hôn trước khi lùi lại và chăm chú nhìn nàng với sự bối rối và đam mê hòa lẫn vào nhau. Anh đưa một ngón tay vào trong, nàng thở hổn hển, cảm giác bồn chồn ấn sâu chực chờ bùng nổ. Anh kề môi lên tai nàng và thì thầm, “Cứ thả lỏng, em yêu…”.
Nàng quay sang, thấy được sự thông hiểu chín muồi trong mắt anh khi mà ngón tay anh tiến công trước một giây, xoa bóp một cách nhịp nhàng, ma sát tâm điểm mỗi lúc một nhanh và mạnh mẽ như thể biết nàng nhức nhối ở đâu hay cần anh chạm vào chỗ nào. Nàng nấc lên trước cảm xúc ồ ạt – không giống bất cứ điểu gì từng biết trước đây. “Ta sẽ bắt lấy cô khi cô ngã.” Lời nói đong đưa sự đam mê cũng là sự hủy hoại của nàng.
Anh giữ chặt ánh mắt nàng khi nàng chồm qua bờ vực và bám vào anh. Callie ngây ngất bên dưới sự đụng chạm, quằn quại nài xin anh mang đến nhiều hơn. Những ngón tay anh chuyển động bên trong, biết rõ phải chạm ra sao, vuốt ve ở đâu, khi nào cong lại. Và khi anh tung cử động quyết liệt cuối cùng và dùng môi giữ tiếng rên xiết của nàng, anh đã bắt được nàng, bàn tay thành thục đưa nàng an toàn trở lại vòng tay anh cũng như về lại mặt đất.
Ralston ôm nàng trong lúc nàng khôi phục lại tri giác, môi xoa dịu thái dương, tay vỗ về lưng, cánh tay và chân nàng một cách dịu dàng. Khi hơi thở trở lại bình thường, Callie tuột tay khỏi cổ anh và cho phép cánh tay bị thương tựa vào anh lần nữa. Ralston hít hà khi tay nàng đặt lên đùi mình anh nhanh chóng túm lấy bàn tay ấy và nhấc nó ra khỏi người. Chỉ nhận ra anh đã dịch chuyển bàn tay nàng khỏi vị trí chạm vào anh, ngay lập tức Callie trở nên bất an.Ngay tức khắc Ralston hiểu được sự lo lắng của nàng. Đặt một nụ hôn nồng ấm lên bàn tay siết chặt, anh nhìn vào ánh mắt tổn thương của nàng và nói, “Thật khó khi quan sát màn trình diễn ngoạn mục của sự đam mê mà không bị xúc động, bé yêu”.
Mối lo của Callie chuyển thành sự lúng túng và Ralston ấn tay nàng lên phía ngoài chiếc quần ống túm của mình để nàng có thể thấy sự phồng rộp ở đó. Nhận thức khiến nàng đỏ mặt, Callie không rút tay khỏi ngọn lửa của anh. Thay vào đó nàng cố ý tựa vào, thích thú trước tiếng rên rỉ đáp trả và cách anh giữ tay nàng sát vào người mình, “Tôi…”, nàng nuốt khan sau đó thử lại, “tôi có thể… làm gì đó không?”. Khóe miệng Hầu tước nhếch lên thành nụ cười đau khổ trước khi kéo nàng lại và hôn, không ngừng lại cho đến khi nàng dính sát vào mình một lấn nữa, hụt hơi trong sự phấn khích. “Dù ta không muốn điều gì hơn việc em làm gì đó, Hoàng hậu, ta nghĩ chúng ta đã làm được khá nhiều rồi nếu cân nhắc đến việc ai đó có thể vào đây bất cứ lúc nào.”
Lời nói như tạt nước lạnh vào Callie và kéo nàng ra khỏi sự mơ màng. Sự chú ý của nàng bay ra cánh cửa – không khóa – đang đợi một kiếm sĩ khác phạm sai lầm giống nàng và tình cờ gặp họ. “Ôi!”, nàng nhỏm dậy, rúm ró vì cơn đau xuyên suốt cánh tay sau mỗi cử động. Luồn cánh tay lành lặn vào ống tay của chiếc áo khoác rách nát, nàng ngoảnh mặt đi và vội vã đi đến góc xa căn phòng để gài lại hàng khuy trên áo. Mình đã nghĩ gì thế này?
Hẳn nhiên ngoài anh ra, nàng đã không suy nghĩ gì hết. “Có vẻ em đã quên một phần quan trọng trong bộ quần áo ngụy trang.”
Nàng xoay người theo hướng lời nói uể oải và thấy anh thản nhiên bước đến chỗ mình, cầm theo mảnh vải lanh ép ngực giữa các ngón tay. Khi đã đến đủ gần, anh thì thẩm, “Sẽ không ai tin em là đàn ông với bộ ngực mỹ miều được thả rông thế này đâu. Thật lòng mà nói sã không ai tin điều đó với vẻ cuốn hút…”. “Cảm ơn ngài”, Callie nói một cách cứng nhắc, ngắt lời, phớt lờ luồng khí nóng trên má và nhận lấy tấm vải lanh từ tay anh.
“Em sẽ cần sự giúp đỡ của ta, bé yêu.” Không. Nàng không thể cho phép anh thực hiện một nhiệm vụ thân mật như vậy. Nàng chỉ cần mạo hiểm với việc bị phát hiện – áo khoác của Benedick chỉ che chắn được chút ít. Callie vô thức nhìn xuống cứ như đang suy tính về khe ngực rành rành của mình.
Nó khá hiển nhiên. Dường như Ralston đọc được suy nghĩ của nàng và lấy lại mảnh vải. “Em sẽ bị phát hiện trong vòng vài giây, Hoàng hậu. Tốt nhất hãy để ta giúp.” Ánh mắt anh lóe lên một tia sáng tinh quái, “Ta hứa sẽ là một quý ông hoàn hảo”.
Callie không thể nén lại tiếng cười bộc phát bởi lời nói lố bịch của anh. Hầu tước cười toe toét và sau mọt lúc suy nghĩ nàng nhượng bộ. Cởi áo khoác một lần nữa, nàng bẽn lẽn xoay lưng lại trong lúc anh nắm một đầu của mảnh vải sát vào ngực nàng. Nàng đợi anh buộc vải cho mình nhưng anh không nhúc nhích. Một lúc lâu sau, nàng nhìn qua vai và thấy anh chỉ đứng cách mình vài inch. Nàng đưa mắt dò hỏi. “Xoay đi.”
Callie mất một lúc mới hiểu ý. Ralston muốn nàng xoay vào trong mảnh vải chứ không phải đứng yên và cho phép anh buộc lại cho nàng. Nàng chậm rãi làm thế và gần như ngay lập tức hiểu ra sức cám dỗ của tình huống này. Thứ gì đó trong động tác, trong đôi mắt xanh đen tối của Ralston khi nàng xoay vòng khiến Callie cảm thấy mình như một người đàn bà quyến rũ – như Salome của anh. Anh không chạm vào khi nàng xoay tròn, nhảy múa cho riêng anh, thay vào đó anh cho phép nàng chọn tốc độ và cường độ buộc đây mà mình muốn. Và khi đi đến cuối đoạn vải, nàng ngã vào cánh tay anh. Vừa nhìn Ralston vừa gài đoạn vải lanh trước khi ôm lấy khuôn mặt và nâng nó lên cho một nụ hôn khác. Lần này dịu dàng và ngọt lịm, môi anh ôn tồn cọ xát trên môi nàng như một sự vuốt ve cực chậm khiến trái tim nàng đập thình thịch và tâm trí quay cuồng. Với tay còn lại, anh âu yếm một bên ngực phẳng lì, trêu ghẹo vùng da được che chắn cho đến khi nàng lại muốn xé toạc lớp vải buộc.
Hầu tước chấm dứt nụ hôn và cúi xuống đặt môi lên mép vải lanh, nhẹ nhàng nuông chiều làn da nhạy cảm căng ra bên trên lớp vải. “Em thật đáng yêu”, anh lẩm bẩm, sùng kính nàng bằng tay và miệng, đẩy thân nhiệt của nàng lên cao và một cơn sóng đam mê khác xoáy sâu vào bên trong. Chỉ ngay khi Callie nghĩ mình có thể không đứng nổi nếu cứ tiếp tục thì anh dừng lại, cúi xuống lấy áo khoác đánh kiếm của nàng và cẩn thận kéo nó qua cánh tay băng bó rồi mặc nó cho nàng, khéo léo cài khuy trong lúc Callie đứng nhìn, cảm xúc hỗn độn gây nguy hại khả năng hoàn thành một việc gì đó một cách hiệu quả.
Khi đã làm xong, anh lùi lại, bước đến đống quần áo đấu kiếm họ đã bỏ Iại lúc này và dừng lại ngay bên ngoài thảm đấu để nhặt mảnh giấy vô tình rớt ra lúc cởi bỏ tấm vải buộc ngực. Ngay lập tức, nàng nhận ra nó và bừng tỉnh hô to, “Đợi đã. Đừng mà”. Ralston tạm ngừng động tác mở mảnh giấy da và nhìn nàng đến gần với sự tò mò hiện rõ trong đôi mắt xanh thẳm. Nàng đặt bàn tay lên tay anh, giữ lấy mảnh giấy và cố giật nó ra khỏi ngón tay anh nhưng anh đã nắm chặt.
“Tại sao không?”, anh hỏi, giọng bỡn cợt và mượt mà. “Nó là của tôi”.
“Có vẻ em đã đặt nó nhầm chỗ.” “Đáng lẽ tôi không làm thế nếu ngài không tự ý nới dây buộc…”, nàng bỏ lửng, không muốn hoàn tất câu nói.
Anh nhướng mày. “Phải, à chắc chắn ta sẽ không xin lỗi về chuyện đó.” Nàng so vai, cố tạo tư thế cao quý nhất của mình. “Dù sao đi nữa thì nó cũng là tài sản của tôi.”
Giật nhanh cổ tay, bảo đảm Callie đã mất quyền kiểm soát tờ giấy và một lần nữa giành toàn quyền sở hữu bản danh sách của nàng. Tim nàng giật bắn khi anh toan mở nó ra một lần nữa. “Làm ơn đi, Gabriel. Đừng mà.” Dẫu vì việc sử dụng tên anh, hay vì giọng điệu nài nỉ thì anh không biết nhưng Ralston đứng yên, nhìn nàng và nói, “Cái này là gì, Callie?”.
Nàng lắc đầu, ngoảnh mặt đi và lắp bắp, “Nó chẳng là gì cả… ngu xuẩn lắm… nó là đồ cá nhân”. “Nói cho ta biết nó là gì và ta sẽ không xem.”
Mắt nàng gặp mắt anh. “Ngài không chịu từ bỏ ý định xem nó phải không”, nàng cáu kỉnh nói. Anh im lặng, lật mảnh giấy nhăn nhúm trong tay. Nàng cáu bẳn thở dài. “Được rồi. Đó là một bản danh sách.” Callie xòe tay cứ như anh sẽ đặt mảnh giấy vào lòng bàn tay mình.
Ánh mắt anh trở nên khó dò. “Loại danh sách nào vậy?” “Một bản danh sách cá nhân”, nàng nói, cố tình hòa lẫn vào trong giọng mình sự khinh miệt đàn bà và mong rằng điệu bộ đó sẽ khiến anh cảm thấy nao núng và từ bỏ cuộc chiến oái năm này.
“Một bản danh sách mua sắm cá nhân ư? Hay danh sách những cuốn sách không phù hợp mà em muốn đọc? Một bản danh sách đàn ông sao?” Nàng đỏ mặt và anh ngừng nói, hai mắt trợn tròn, “Lạy Chúa, Callie, nó là một bản danh sách đàn ông à?”. Nàng giậm chân tức tối. “Thánh thần ơi, không phải! Chuyện về bản danh sách này bao gồm điều gì không thật sự liên quan, Ralston. Quan trọng là nó thuộc về tôi.”
“Không phải một câu trả lời hay đâu, Hoàng hậu”, anh nói và bắt đầu mở mảnh giấy ra. “Đợi đã!” Một lần nữa nàng chụp lấy tay anh. Callie không thể chịu nổi ý tưởng Ralston nhìn thấy những khao khát bí mật của mình. Không nhìn anh, nàng nói, “Nếu ngài khăng khăng thì nó là một danh sách những hoạt động… mà tôi muốn thử”.
“Xin em nhắc lại?” “Những hoạt động. Hầu hết đàn ông có thể tham gia nhưng phụ nữ bị cản trở vì nỗi sợ hãi cho danh dự mỏng manh. Tôi quyết định là, cân nhắc đến việc danh dự của mình không đáng bận tâm lắm, không có lý do nào để tôi yên lặng ngồi giết thời gian trong suốt phần đời còn lại bằng việc may vá với các chị em cùng cảnh ngộ chưa chồng cả. Tôi chán bị người ta nghĩ là người thụ động rồi.”
Anh nhướng một bên mày. “Em có thể có nhiều tính cách, Hoàng hậu. Nhưng ta sẽ không bao giờ bảo em thụ động.” Điều anh ta nói mới thật đáng yêu làm sao.
Nàng nuốt khan, kẹp tay trên mép giấy. Hầu tước quan sát ngón tay Callie, gần đến nỗi quấn vào ngón tay của chính mình trong lúc suy nghĩ về điều nàng nói và không thể không thích thú. “Vậy đây là danh sách các hoạt động được tiểu thư Calpurnia tin rằng sẽ tạo nên cuộc sống.”
Nàng nhận ra đó là lời ban nãy họ trao đổi. Có lẽ nếu Ralston nói ra trước cuộc đụng độ trong phòng tập thì nàng sẽ đồng ý. Tuy nhiên, những khoảnh khắc quý giá ít ỏi trong vòng tay Ralston đã thay đổi mọi thứ. Ở đó, nàng đã thật sự được sống. Cuối cùng nàng đã trải nghiệm cuộc đời hằng mơ tưởng từ lần đầu chạm trán Ralston, một thập kỷ – một thế kỷ trước. Và bây giờ, uống rượu scotch chẳng còn đáng được so sánh – hay là quán rượu. Tất nhiên Callie không thể kể cho anh biết. “Bản danh sách là của tôi. Tôi sẽ biết ơn nếu ngài hoàn trả nó về nguyên trạng. Cuộc đối thoại này đã khá xấu hổ rồi, tôi nghĩ thế.”
Hầu tước không đáp cũng không buông mảnh giấy, buộc nàng phải nhìn vào mắt mình. Ắt hẳn anh đã thấy sự thật trong mắt nàng vì đã chịu từ bỏ giải thưởng của mình. Nàng gấp mảnh giấy lại và nhét nó vào túi áo khoác một cách chóng vánh. Anh theo sát nhất cử nhất động trước khi nói, “Ta cho là đánh kiếm nằm trong bản danh sách đó?”. Callie gật đầu.
“Và rượu scotch?” Một cái gật đầu khác.
“Còn gì nữa?” Hôn. Nàng không thoải mái nếu nói ra điều đó. “Đánh bạc.”
“Lạy Chúa. Và?” “Xì gà.”
Anh khịt mũi. “Sẽ là một việc khó khăn đấy. Ngay cả ta cũng sẽ không để em hút xì gà. Và đạo đức của ta rất thường bị đặt nghi vấn đấy nhé.” Lời lẽ khinh khi làm nàng nhộn nhạo. “Thật ra thì, thưa ngài, tôi đã gạch bỏ việc đó khỏi bản danh sách rồi.”
“Làm thế nào? Ai đưa em xì gà?” “Benedick.”
“Trong mọi điều vô trách nhiệm…” Ralston kinh ngạc nói. “Ta sẽ lấy đầu anh ta.” “Đó là điều anh ấy nói về ngài và rượu scotch.”
Anh cười vang. “Đúng đấy, ta nghĩ anh ta đã làm thế. Vậy anh ta cũng biết bản danh sách lố bịch này à?” “Thật sự thì không. Chỉ có bà giúp việc của tôi biết.” Nàng ngập ngừng. “Và, giờ là ngài.”
“Ta tự hỏi anh trai em sẽ nói gì khi phát hiện ra ta đã gây tổn thương cho em ở câu lạc bộ đấu kiếm của anh ta?” Câu hỏi rất điềm nhiên buộc nàng nhìn vào mắt anh. “Ngài sẽ không làm thế”, nàng nói một cách hoài nghi.
“Ồ, ta không biết nữa”, anh nói, tìm găng tay của nàng và trả về cho chủ nhân của chúng. Nhận đôi găng, Callie kẹp hờ hững vào giữa các ngón tay. “Ngài không thể!”
“Tại sao lại không?” “Nghĩ về…”, nàng cân nhắc câu chữ. “Hãy nghĩ điều đó sẽ thể hiện ngài là người như thế nào!”
Ralston mỉm cười, loay hoay đeo đôi găng tay của chính mình. “Ta sẽ nói mình là một kẻ phóng đãng và đam mê nhục dục. Và ta nghĩ chúng ta đã xác nhận sự thật về chuyện đó.” Câu nói với giọng điệu nhấn mạnh sự thật của họ và đôi tai Callie bốc khói khi nhận ra chúng chính là điều nàng đã ném vào anh trong cơn giận ở nhà hát vào buổi tối cách đây vài hôm. Anh nhấn mạnh. “Chưa kể đến việc em phải rời khỏi câu lạc bộ mà không bị phát hiện bởi bất cứ gã nào đó rất vui vẻ chọc ngoáy anh trai em, và một nhóm khác bép xép câu chuyện về sự suy đồi của em. Có thể em đã đến vào một thời điểm vắng vẻ trong ngày, Hoàng hậu à, nhưng bây giờ gần năm giờ rồi. Hành lang sẽ nhan nhản đàn ông mong chờ luyện tập trước khi về nhà dùng bữa tối và tham dự các hoạt động về đêm của họ.”
Callie đã không cân nhắc chuyện đó. Nàng đã quá chuyên tâm với việc lọt vào câu lạc bộ đấu kiểm đến mức không hình dung được thử thách thật sự chính là lúc rời khỏi nơi này. Bây giờ anh đã lôi kéo sự chú ý của nàng vào sự hiện diện của họ, Callie có thể nghe thấy tiếng cười đùa của cánh đàn ông và những đoạn đối thoại khàn đục từ các thành viên câu lạc bộ vô tình qua ngang căn phòng. Nàng lặn ngụp trong cơn lũ của sự hổ thẹn với ý nghĩ một anh chàng nào đó có lẽ đã xông vào ít phút trước và bắt quả tang họ trong một tình huống hết sức thiếu đứng đắn. “Tất nhiên, ta sẽ vui mừng giữ im lặng cho em”, lời của Hầu tước phá vỡ luồng suy nghĩ của Callie, “và giúp em thoát khỏi bể khổ có vẻ do em tự tạo ra. Với một điều kiện”.
Lông mày nhíu lại và nàng nhăn nhó nhìn anh. “Điều kiện gì?” Anh nhặt mặt nạ lên và đưa nó cho nàng. “Hôm nay ta sẽ bảo vệ danh dự của em nếu em cho phép ta làm thế trong suốt thời gian em thực hiện bản danh sách kia.”
Quai hàm Callie trễ xuống. “À”, anh nói một cách ân cần, “Ta thấy là em đã hiểu ý ta. Phải đấy. Nếu ta phát hiện em hoàn thành một việc khác trong bản danh sách mà không có sự hộ tống của ta thì anh trai em sẽ nghe ta kể lại mọi chuyện”.
Callie lặng thinh một lúc lâu, cảm xúc bùng nổ. “Đó là hăm dọa.” “Một cụm từ đáng ghét làm sao. Nhưng nếu em đã gọi như thế thì để vậy đi. Ta cam đoan với em đây là việc làm hợp lý nhất. Rõ ràng em cần một người giám hộ và để tốt cho cả hai gia đình chúng ta, ta sẵn lòng phục vụ.”
“Ngài không thể…” “Có vẻ như ta có thể”, anh nói rành rọt. “Giờ thì em có thể đeo mặt nạ vào và để ta dẫn em rời khỏi câu lạc bộ này hoặc em có thể đeo nó vào và nắm lấy cơ hội của chính em. Em sẽ theo cách nào?”
Nàng nhìn vào mắt Ralston một lúc lâu. Dù thèm muốn được bỏ anh ở lại với biểu cảm ngớ ngẩn trên mặt và tự tìm đường thoát khỏi mớ bòng bong này thì nàng biết anh sẽ là lối thoát nhanh chóng và dễ dàng nhất. Callie đeo mặt nạ vào, dành thời gian nhét suối tóc xuống dưới mũ trùm để tránh bị lộ tẩy. Khi đã làm xong, nàng lên tiếng, giọng nghèn nghẹt bởi lưới che mặt.
“Có vẻ như tôi không có nhiều sự lựa chọn.” Nụ cười tinh quái của Hầu tước truyền một cơn phấn khích qua cơ thể nàng. “Hay lắm.”