Callie đóng sập cánh cửa gỗ sồi lớn của Allendale House một cách êm ái trước khi thở dài thườn thượt và dựa lưng vào tấm gỗ mát lạnh. Nàng bỏ chìa khóa vào túi áo bí mật trên áo choàng của Anne rồi đặt tay lên mạch máu ở cổ, cố kìm hãm nhịp tim đập. Lối vào lát đá cẩm thạch tối và tĩnh lặng, vũ hội đã kết thúc nhiều giờ trước, người hầu cũng đã hoàn tất việc dọn dẹp và lui vào phòng ngủ, sự yên tĩnh cho Callie cơ hội định hình những suy nghĩ hỗn độn. Tối nay nàng đã hoạch định một chuyến phiêu lưu… và đã có nó!
Tiếng cười khúc khích thốt ra và nàng đưa tay che miệng ngăn tiếng ồn làm mình giật mình. Quý cô ở tuổi nàng hầu hết không cười khúc khích… có nhiều lý do để giải thích phản ứng này tối nay dường như không phù hợp… vì nàng đã lẻn vào nhà sau một buổi tối tràn ngập phấn khích. Nàng cảm nhận được tràng cười phồng lên và xẹp xuống. Callie phải lên tầng trên và vào giường trước khi bị phát hiện. Nàng phải làm việc chăm chỉ để giữ bí mật những hành động của mình – ngay lúc này nàng có thể dễ bị bắt quả tang. Rón ra rón rén đi qua hành lang cẩm thạch về phía cầu thang lớn hứa hẹn sẽ không bị phát hiện, Callie mò mẫm trong bóng tối, hai tay dang ra tìm bao lơn gỗ. Nàng vừa đặt chân lên nấc thang đầu tiên thì một cái then cửa vang lên ken két phía sau cùng một ánh nến sáng lấp lánh rọi ngang mặt nàng. Nàng há hốc hướng về cửa phòng thư viện đang mở, Callie bắt gặp ánh mắt anh trai… và ngay lập tức nhận ra sự cáu bẳn trong cặp mắt ấy.
“Em có thể giải thích…” “Em đã ở chỗ quỷ quái nào?” Giọng anh vừa có vẻ thất vọng lại vừa mang tính chất hoài nghi.
Nàng không nói, đông cứng người trong tư thế đang chuyển động và cân nhắc các phương án tẩu thoát. Không nhiều, nếu phải loại trừ ý tưởng bỏ nhà ra đi và không bao giờ trở lại thì nàng chẳng có phương án nào cả. Nặn ra một nụ cười trên mặt, Callie thì thầm, “Em không nghĩ là anh tin em đã ở trong nhà kính, phải không?”
“Không đời nào”, Benedick khô khan nói. “Phòng khách buổi sáng? Giải quyết thư từ của mình?”
“Lần nữa nhé. Hình như không.” “Vườn cam?”
“Em gái ơi”, giọng Benedick nhuốm màu cảnh báo khi duỗi tay và mở cửa thư viện, “Có lẽ anh nên đề nghị em vào trong?”. Nhận ra thất bại trước mắt, Callie thở dài, lê bước về phía anh trai lúc này vẫn đứng dựa vào tay nắm cửa. Chui dưới cánh tay anh và đi vào thư viện đang được hai lò sưởi và một tá ngọn nến thắp sáng, Callie lẩm bẩm, “Người ta thường sẽ nghĩ đáng lẽ ra em phải chú ý đến ánh sáng này trên đường đi vào?”.
“Người ta sẽ nghĩ như thế thật”, Benedick khô khan nói và đóng cửa lại. Callie xoay tròn đối mặt với anh trai khi nghe thấy tiếng chốt cửa. Nhìn em gái trong căn phòng sáng rực không làm nguôi ngoai tâm trạng của Benedick. “Lạy chúa nhân từ! Em đang mặc cái thứ quỷ gì thế?”
“Mẹ sẽ không ủng hộ anh sử dụng thứ ngôn ngữ đó trước mặt một tiểu thư đâu, Benedick.” Anh không bị phân tâm. “Trước tiên anh không hoàn toàn chắc chắn mẹ sẽ không sử dụng thứ ngôn ngữ đó trong tình huống này. Và thứ hai, tình huống hiện tại đặt nghi vấn về địa vị tiểu thư của em đấy, Callie. Em có muốn giải thích tối nay mình đã ở đâu không?”
“Tối nay em đã ở vũ hội đính hôn chứ còn ở đâu được”, Callie lảng tránh, không thể làm anh trai quý mến mình. “Sự kiên nhẫn của anh có giới hạn đấy nhé”, đôi mắt nâu sâu thẳm của anh lóe sáng. “Sau vũ hội đính hôn. Cụ thể hơn, em đã đi đâu mà lại mặc thứ…”, anh phất tay chỉ trang phục của nàng, “ngụy trang này… Anh nghĩ là em sẽ gọi nó như thế phải không? Sẵn tiện em kiếm đâu ra cái thứ đồ gớm ghiếc này vậy?”.
“Em đã mượn nó.” “Từ ai?”
“Em sẽ không nói cho anh biết đâu.” Anh gạt tay, “Anh đoán là từ bà Anne. Anh nên ném bà ta ra khỏi nhà vì đã ủng hộ hành vi của em.”
“Có lẽ. Nhưng anh sẽ không làm thế.” Mắt anh trai như xẹt ra lửa. “Đừng có thử anh, Calpurnia. Bây giờ trả lời ngay. Em đã đi đâu?”
“Ra ngoài.” Benedick chớp mắt. “Ra ngoài.”
“Đúng vậy”, Callie gật đầu chắc chắn. “Ra ngoài.” “Ra ngoài nhưng là đi đâu, Calpurnia?”
“Thật đấy Benedick”, nàng dùng giọng điệu ngạo nghễ nhất của mình, “Em không chất vấn việc đi hay ở của anh đâu”. “Callie…” Câu nói nhuốm mùi cảnh báo.
Nàng lại thở dài, nhận ra không còn đường thoát thân. “Ôi, được rồi. Em đã lẻn ra ngoài. Em đã đến…” Nàng ngưng lại. Nói ra điều này thật không dễ dàng gì. “Em đã đến…?”
“Em không thể nói được”, nàng thì thầm. Benedick nheo mắt, sự kiên nhẫn đang cạn dần. “Thử xem.”
Nàng hít sâu. “Em đã đến một quán rượu.” “Em đã làm gì?” Lời anh trai vang rền nghe như tiếng rống.
“Suỵt! Benedick! Anh sẽ đánh thức cả nhà mất!” “Anh không chắc mình nên làm thế!” Anh thấp giọng chỉ còn tiếng thầm thì hằn học. “Hãy nói là anh đang hiểu lầm ý em đi. Có phải em vừa nói là đến một quán rượu không?”
“Suỵt! Phải!” “Với ai?”
“Mình em!” “Mình em…”, anh gãi đầu trước khi rủa sả, “ Để làm gì?”
“Tất nhiên là đến uống rượu rồi”, nàng nói cứ như toàn bộ sự việc là một chuyện hết sức bình thường. “Tất nhiên cơ à.” Benedick từ tốn lặp lại, nom khá choáng váng. “Em phát điên hả?”
“Em không nghĩ vậy.” “Có ai nhận ra em không?”, nàng im lặng làm anh càng bất an. “Callie. Có ai nhận ra em không?”
“Không phải người quan trọng.” Benedick sững sờ, xé toạc nàng bằng ánh mắt nhìn nâu sẫm. “Vậy là ai?”
Nàng lại lảng tránh. “Không hẳn quan trọng. Em chỉ có thể nói sẽ không gây rắc rối.” “Calpurnia.”
“Được rồi. Ralston đã thấy em. Anh ta ở đó.” Benedick ì ạch ngồi xuống chiếc ghế thêu kim tuyến. “Lạy Chúa nhân từ!”
Callie làm theo anh trai và sụp xuống chiếc ghế đối diện. “Lẽ ra em không nên ngạc nhiên quá vì chính anh ta đã giới thiệu quán rượu đó.” Nàng nói nhanh, cốt để an ủi anh trai mình trước khi nhận ra mắt anh trợn tròn và lời nàng vừa nói gây họa hơn là mang lại điều lành. “Ralston giới thiệu quán rượu nào đó cho em hả?”
“Công bằng mà nói thì chính em đã đề nghị anh ta giới thiệu nó cho em.” “Ừ nhỉ. Điều đó thay đổi mọi thứ.”
“Không cần mỉa mai vậy đâu, Benedick”, nàng cộc cằn nói. “Không hợp khuôn phép lắm đâu.” “Không như một tiểu thư chưa chồng – con gái Bá tước – đề nghị một trong những gã phóng đãng nhất London giới thiệu một quán rượu. Đó ắt hẳn là chân dung của sự hợp khuôn phép.”
“Khi anh nhận định như thế – em thấy việc này có thể gây ra – rắc rối.” “Có thể ư?” Benedick lại gãi đầu. “Em bị gì vậy? Em đang nghĩ cái khỉ gió gì? Anh ta đang nghĩ cái khỉ gió gì?” Một ý nghĩ lóe lên trong đầu. “Lạy Chúa, Callie. Hắn đã gạ gẫm em à? Anh sẽ cắt đầu hắn!”
“Không!”, nàng ré lên, “Không! Em đã tiếp cận anh ta!” “Để hỏi tên một quán rượu.”
“Đúng vậy.” “Lẽ ra anh ta không nên cho em biết.”
“Anh ta đã nghĩ cái đó là cho anh.” “Cho anh hả?” Giọng nói thấp thoáng kinh ngạc xen lẫn bối rối.
“Đúng vậy. Em không thể hỏi nó cho mình, đúng không?” “Chắc vậy rồi.” Benedick nhìn như thể nàng đã loạn trí. “Mà tại sao em không uống rượu ở đây? Em cần đến quán rượu làm gì chứ?”
“Ừm, bởi vì”, Callie hồn nhiên đáp, “uống rượu ở đây không giống một chuyến phiêu lưu lắm”. “Một chuyến phiêu lưu.”
“Đúng đó.” Nàng nhấn mạnh. “Nếu dành thời gian suy nghĩ thì tất cả là ý tưởng của anh.” “Ý tưởng của anh hả?” Benedick bắt đầu tái mặt.
“Đúng vậy. Không phải anh đã động viên em trải nghiệm cuộc sống chỉ mới vài ngày trước hay sao?” Câu nói treo lửng lơ trong không khí trong lúc Benedick ném cho em gái cái nhìn hoài nghi chưa từng thấy. “Em đừng đùa.”
“Không hề. Anh đã khơi mào mà. Một cách dứt khoát luôn.” Nàng mỉm cười, hài lòng với chính mình. Benedick ngẩng đầu nhìn trần nhà như muốn cầu khấn sự nhẫn nại của đấng linh thiêng. Hay cầu Chúa đánh bẹp em gái mình. Callie không thể phân biệt rõ là anh muốn cái nào. Anh nói bằng giọng cương quyết.
“Vậy cho phép anh kết thúc chuyện này. Một cách dứt khoát luôn. Anh vui mừng vì em đã theo đuổi chuyến phiêu lưu mà em thích. Ở đây. Trong cái nhà này. Dưới nóc nhà này. Hãy uống cho đến khi em không đứng được. Chửi bới như một gã thủy thủ bến cảng. Vì Chúa, hãy đốt túi đồ thêu thùa của em đi. Nhưng với vai trò anh trai em, chủ gia đình này và Bá tước”, anh gằn chữ cuối, “anh cấm em lai vãng quán rượu, quán ăn hay những nơi trụy lạc khác”. Nàng khoái chí khịt mũi. “Những nơi trụy lạc ư? Một quan điểm mang tính đạo đức quá đáng phải không? Em cam đoan mình đã rất an toàn.”
“Em đã ở cùng Ralston!”, anh xem nàng như đồ ngốc. “Anh ta rất đáng kính,” nàng buột miệng nói trước khi nhớ lại chuyến xe ngựa về nhà thật sự không đáng kính một chút nào.
“Thử tưởng tượng xem – em gái tôi và Hầu tước Ralston cùng một nơi. Và anh ta biến thành một người đáng kính”, Benedick cau có nói, sức nóng lan tỏa trên hai bên má Callie, nhưng không phải vì lý do anh đã nghĩ. “Không quán rượu nữa.” Callie săm soi anh trai. Nàng sẽ không còn cần đến quán rượu nữa. “Không quán rượu”, nàng đồng ý.
“Nếu em muốn phiêu lưu thì cứ thực hiện ở nhà.” “Thật ư?” Nàng nở nụ cười khấp khởi hy vọng.
“Ôi, không. Chuyện gì nữa đây?” “Em không nghĩ anh sẽ cho em một điếu xì gà.”
Benedick cười rũ rượi trong sự hoài nghi. “Không phải trong kiếp này, em gái ơi.” “Benedick! Anh vừa nói…”
“Anh đổi ý rồi.” “Em vẫn chưa thuyết phục được anh là nếu anh không giúp em trải nghiệm cuộc sống thì em sẽ tìm người khác giúp à?”
Benedick nheo mắt. “Hăm dọa đấy à.” “Đấy là ý kiến của anh.” Nàng cười toe toét, “Em nghĩ đây là một thời khắc đẹp, anh trai giúp cô em gái già không chồng thực hiện chuyến phiêu lưu của cô ta.”
“Anh nghĩ em khá ảo tưởng về trải nghiệm hút thuốc.” “Không còn thời điểm nào thích hợp đánh tan những ảo tướng đó hơn lúc này đâu, anh không nghĩ vậy sao?”, nàng đưa mắt nài xin. “Làm ơn? Em chưa bao giờ nhìn thấy ai đó hút thuốc.”
“Vì em không nên!” Benedick tranh luận với vẻ độc đoán, “Một quý ông không hút thuốc trước mặt quý cô.” “Nhưng em là em gái anh!”
“Cũng vậy thôi.” “Benny…”, nàng gọi tên thân mật của anh từ thuở ấu thơ, “Sẽ không ai biết. Anh nói em có thể phiêu lưu bên trong ngôi nhà này cơ mà!”.
Anh soi xét, một lúc lâu vẫn không nói gì, cho đến khi nàng tin chắc tối nay mình sẽ không hút xì gà. Ngay khi nàng sắp sửa đứng lên và rời phòng, anh thở dài ngao ngán. Vừa nghe thấy tiếng anh, khuôn mặt Callie rạng rỡ nét cười. Nàng đã thắng.
Callie kích động vỗ tay. “Tuyệt vời!” “Nếu anh là em, anh sẽ không thử thời vận như vậy.” Benedick cảnh báo và lấy từ túi áo ngực một cái hộp hình chữ nhật mỏng màu bạc. Đặt nó lên bàn, anh lật mặt dưới của nó và để lộ một ngăn bí mật.
Callie thẳng lưng há hốc mồm trước khi ngăn kéo hiện ra trước mắt và nghển cổ nhìn vào. “Em đã không hề hay biết!” Benedick rút ra cái gạt tàn thủy tinh nhỏ, một hộp diêm và một nhúm que diêm. “Lẽ ra em không nên biết. Sáng mai chắc anh sẽ hối hận đã chỉ vẽ em cái này.”
Callie dõi theo một cách thích thú khi Benedick mở chiếc hộp bạc và lấy ra hai điếu xì gà nâu dài thượt. Đặt một điếu lên môi, anh quẹt diêm vào hộp đánh lửa, thắp sáng que gỗ bé xíu kia, châm lửa và tạo ra một làn khói. “Thật thú vị!” Callie nghiêng đầu, nhìn theo phần đầu của chiếc xì gà đang cháy rực.
Khẽ nhắm mắt trước sự ngây thơ của em gái và hành vi hư hỏng của chính mình, Benedick rít một hơi xì gà dài như để nâng cao tinh thần, rồi kéo nó ra khỏi miệng và đưa cho em gái mình. Vui vẻ cười khúc khích, nàng vươn tay đón lấy. Hẳn nhiên khi điếu thuốc cháy sáng được hai ngón tay thận trọng nắm giữ, nàng không biết tiếp theo phải làm như thế nào. Bắt gặp ánh mắt đùa cợt của anh trai qua cột khói dài bốc lên từ phần đuôi điếu xì gà, nàng nói, “Bây giờ làm gì nào?”.
“Thật tình thì không nhiều”, Benedick thở dài, “Bây giờ em hút nó.” “Như thế này á?”, nàng hỏi, thận trọng đưa xì gà lên môi và hít sâu.
Benedick trố mắt nhìn em gái hút vào, đó là điều cuối cùng nàng nhận thấy được trước khi bắt đầu ho sặc sụa. Tiếng ho khàn đục hủy đi sức mạnh của nàng. Callie lơ đãng nhận biết Benedick đã tước điếu thuốc đang cháy trong tay nàng để cho nàng vỗ ngực. Thèm khát không khí trong lành, nàng hít thở ráo riết, tuy vậy lại càng ho nhiều hơn, buộc Benedick phải đấm lưng cho đến khi nàng vẫy tay ngăn anh lại vì sợ những cú đấm sẽ lấy đi hết lượng không khí còn sử dụng được. Đến khi có thể bỏ qua nhu cầu hô hấp khẩn cấp của bản thân, nàng nhận ra anh trai đang run rẩy đứng bên cạnh. Tin rằng anh đang bị giằng xé vì lo lắng cho sức khỏe của mình, nàng ngẩng lên xoa dịu sự sợ hãi của anh để rồi phát hiện ra anh chỉ đang run rẩy cố đè nén tiếng cười. Cái nhìn trấn an cảu nàng ngay tức khắc chuyển thành cái quắc mắt khi trông thấy khuôn miệng cười toe toét của anh trai. Răng anh trắng sáng trên khuôn mặt đang ửng đỏ vì quá gắng sức.
“Anh không đứng đắn chút nào.” Lời nàng đập tan sức chịu đựng của Benedick. Sự tức giận nghiêm nghị của nàng khiến anh không thể nín cười. Sự vui vẻ như có khả năng lan truyền, Callie bắt đầu nhận ra sự khôi hài trong tình huống vừa rồi, nàng cười và lại tiếp tục ho, thêm màn vỗ lưng và thêm một trận cười khác.
Một lúc sau, Callie nhìn Benedick quay lại ghế ngồi và dụi điếu xì gà vào gạt tàn. “Thế là chúng ta đã khám phá ra tại sao phụ nữ không hút thuốc”, anh nói, sự hài hước vẫn còn vương vấn trong giọng nói. “Một thói quen đáng sợ!” Callie nói, “Làm thế nào anh làm được vậy?”
“Phải nói rằng thử nhiều lần mói thích nó được.” “Ralston cũng đã nói về rượu scotch như thế.”
“Anh ta đã nói đúng đấy”, Benedick nói. Vài phút sau, anh nói, “Vậy em cũng không thích quãng thời gian đó trong buổi tối hôm nay, phải không?” “Ngược lại thì có”, Callie nói, “Em yêu thích mỗi khoảnh khắc trong đêm nay. Có thể em không uống rượu hoặc hút xì gà lần nữa, nhưng sẽ luôn trân quý thực tế mình đã làm những việc đó. Chuyến phiêu lưu rất xứng đáng với trải nghiệm đáng thất vọng này.”
“Anh không thích em phát triển máu phiêu lưu mạo hiểm đâu, em gái.” “E rằng em không thể đảm bảo mình sẽ từ bỏ sở thích này trong một sớm một chiều. Thật đáng xấu hổ khi phụ nữ không thể thử qua những cảm giác đó trong khi đàn ông được tự do vùng vẫy. Anh thật sự rất may mắn đấy.”
Benedick nhìn em gái chòng chọc nhưng nàng vẫn hào hứng. “Thôi nào, Benedick, anh sắp nói mình không nghĩ em xứng đáng được một hai chuyến phiêu lưu sao? Xét cho cùng thì anh vừa cung cấp cho em phương tiện tự hủy hoại mới nhất còn gì.” “Anh muốn quên chuyện đó đi.”
“Hèn nhát.” Họ nhìn nhau cười.
“Mẹ sẽ giết anh nếu phát hiện ra.” “Mẹ sẽ không biết”, Callie nói, “và nếu biết bà cũng không có gì để lo lắng cả. Em đã ổn định trong danh sách ế ẩm rồi. Em được phép lập dị một chút.”
Benedick khịt mũi và cười. “Hút thuốc và uống rượu quả là sự lập dị ấn tượng đấy, Callie. Anh không chắc giới quý tộc sẽ chấp nhận chúng cho dù em đã đặt một chân xuống mồ đi chăng nữa.” Anh suy nghĩ. “Anh khá ngạc nhiên với chuyện Ralston khuyến khích em dẫu cho em đã tử tế làm người đỡ đầu cho em gái anh ta. Anh ta đã nghĩ gì vậy? Lẽ ra anh ta nên hộ tống em ra xe ngựa và đưa em về nhà ngay lập tức.” Callie không nói cho anh trai biết thực tế Ralston đã đưa mình vào xe ngựa và hộ tống mình về nhà. Nàng nói. “Em nghĩ anh ta suy nghĩ giống anh, tức là nán lại trong lúc em thử thách các giới hạn sẽ là một cách bảo vệ danh dự rất hay. Ít nhất em đã có một người giám sát.”
“Anh sẽ không gọi anh ta là ‘người giám sát’”, Benedick trừng mắt, “Anh nên gặp riêng anh ta.” “Em muốn anh không làm thế. Em hơi hơi thích anh ta.”
Anh nhìn nàng. “Em không… em không thể…” Anh chúi về phía trước. “Em có ý gì?” Nàng im bặt, Benedick buộc phải hỏi lại. “Ralston… anh ta không… Callie, phụ nữ không ‘hơi hơi thích’ Hầu tước Ralston.” Giọng nàng chỉ vừa đủ nghe, “Không, em cũng không nghĩ thế”.
Benedick ghi nhận giọng điệu buồn bã của em gái và rủa thầm. “Tối nay anh đã thấy anh ta khiêu vũ với em. Anh biết em cảm thấy thế nào. Anh hiểu anh ta đóng vai người bảo hộ ở cái quán rượu lố bịch đó – có Chúa mới biết anh mừng vì anh ta đã tìm thấy em, bằng không ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra – nhưng em phải hiểu… Ralston… đàn ông như Ralston…” Anh ngập ngừng không chắc nên giải thích suy nghĩ của mình cho có vẻ tế nhị. Callie thông cảm cho anh trai và thả một cái phao cứu cánh để anh thoát khỏi cuộc đối thoại khó xử này. “Em biết, Benedick. Em không ngốc. Đàn ông như Ralston không dành cho phụ nữ như em.”
Có lẽ nếu cứ nói đi nói lại, nàng sẽ bắt đầu tin vào điều đó. Nàng gượng cười khúc khích nhằm giảm nhẹ không khí ngột ngạt. “Em nghĩ Ralston là chuyến phiêu lưu mình không với tới được.”
Anh mỉm cười, “Không chỉ có em đâu. Hãy nghĩ cho ông anh trai tội nghiệp của em nữa.” Cười đáp lại, nàng đứng lên, đặt một nụ hôn lên má anh trai mình. “Cảm ơn anh vì điếu xì gà, Benny.” Và rời khỏi phòng, trèo lên cầu thang cẩm thạch lớn dẫn đến phòng ngủ.
Callie chuẩn bị chìm vào giấc ngủ một cách từ tốn và thận trọng, không muốn lời nói của Benedick cào xé mình. Rõ ràng anh đã đúng. Nàng không hợp với Ralston, không bao giờ phù hợp cả. Nhưng tối nay, nàng đã đến gần. Nếu nàng chỉ có thể có một đêm thì như thế cũng đã đủ rồi. Suốt từ lúc chải đầu, tắm gội và thay chiếc váy ngủ trắng, nàng tua đi tua lại những sự kiện tối nay trong tâm trí. Rồi vuốt phẳng bản danh sách nhăn nhúm và thận trọng suy nghĩ. Một lúc lâu sau đó, nàng bất động nghĩ bên bàn giấy, chăm chú đọc qua loạt nhiệm vụ. Thở dài, nàng nhấc bút và gạch một đường mực đen qua. Hút xì gà và uống rượu scotch.
Nàng thổi tắt ngọn nến cuối cùng rồi chui vào giường mở về người đàn bà trong cố xe của Ralston… và trong vòng tay Ralston.