Harry Potter Và Hòn Đá Phù Thủy – Tập 1
Chương 09: CUỘC GIAO ĐẤU NỬA ĐÊM
Trước đây Harry vẫn nghĩ rằng trên đời này chắc không còn thằng nào đáng ghét hơn Dudley, cho đến khi nó gặp Draco Malfoy. Tuy nhiên lúc đầu, học sinh năm thứ nhất của nhà Gryffindor chỉ phải học chung với học sinh nhà Slytherin mỗi môn Độc Dược, nên Harry cũng không đụng chạm nhiều với Malfoy. Hya ít nhất thì cũng không có chuyện gì gay go, cho đến lúc có thông báo dán trong phòng họp của nhà Gryffindor khiến mọi người kêu trời: Những bài học Bay sẽ bắt đầu vào thứ năm – và đám nhà Gryffindor sẽ học chung với đám nhà Slytherin. Harry rầu rĩ:
Sao mà khéo sắp đặt! Mình sẽ lại bị biến thành một thằng đần trước mặt thằng Malfoy cho mà coi!
Thế mà hồi trước Harry đã nôn nóng, trông mong được học Bay hơn bất cứ môn nào khác. Còn bây giờ…
Ron an ủi nó:
Đừng nghĩ đần độn như vậy chứ! Thằng Malfoy lúc nào cũng khoe khoang là nó giỏi môn Quidditch. Nhưng mình biết thằng ấy chỉ giỏi nói thôi!
Còn Malfoy, hẳn nó phải khoái môn Bay lắm. Lúc nào nó cũng nói về chuyện bay. Nó còn lớn tiếng phàn nàn rằng trường này sao không bao giờ tuyển học sinh năm thứ nhất vô đội bóng bay Quidditch, rồi kể đi kể lại những chuyện bịa đặt, lúc nào cũng kết thúc bằng cảnh nó thoát hiểm trong gang tấc khi bị bọn Muggle [(những người không có phép thuật)] săn đuổi bằng trực thăng. Nói nào ngay, Malfoy không phải là đứa duy nhất khoác lác. Đến thằng Seamus cũng hay kể rằng hồi bé nó vẫn thường ngao du vùng thôn quê trên cán chổi. Thậm chí thằng Ron cũng sẵn sàng kể cho bất cứ ai chịu nghe rằng có lần nó suýt đụng phải tàu lượn khi bay trên cây chổi cũ của anh Charlie.
Mấy đứa con nhà phù thủy nòi là hay bàn tán về trò chơi Quidditch nhất. Ron từng cãi nhau tưng bừng với Dean, bạn cùng phòng, về trò bóng đá. Ron nói nó chẳng thấy có gì hay ho cái trò chơi chỉ có một trái banh và người chơi không được phép bay khỏi mặt đất. Có lần Harry bắt gặp Ron đang lấy que chọc vào tấm áp-phích đội bóng đá West Ham, hình như nó cố tìm cách làm cho các cầu thủ bay lên.
Còn Neville, cả đời nó chưa bao giờ được cỡi lên một cán chổi, bởi vì bà nó không đời nào để nó mon men tới gần một cây chổi phù thủy. Harry thì thấy chuyện cấm đoán như thế hoàn toàn có lý, bởi vì Neville đi bằng chân không cũng đã luôn hết gặp tai nạn này đến tai nạn kia, nói gì đến chuyện bay bổng chân trên cán chổi.
Hermione cũng háo hức muốn học bay như Neville. Đây không phải là môn có thể học thuộc lòng trước trong sách, nhưng Hermione vẫn cứ đọc sách trước. Vào bữa điểm tâm ngày thứ năm, con bé làm mọi người ngấy lên khi trích dẫn ra đủ mẹo vặt về thuật bay mà nó đọc được từ một cuốn sách mượn ở thư viện có tựa là “Quidditch qua các thời đại”. Chỉ có Neville là nuốt từng lời của con bé, nó tha thiết với bất cứ thứ gì có thể giúp nó sau này đeo được cán chổi. Cho nên mọi người đều khoái chí ra mặt khi thầy bài giảng của Hermione bị cắt ngang vì có thư đến.
Ngoài lá thư trước đây của bác Hagrid, Harry không hề nhận thêm được bức nào. dĩ nhiên Malfoy cũng có để ý đến chuyện này. Khi con ó của nó mang đến những bọc kẹo từ nhà gửi, nó háo hức bày ra đầy cả bàn nhà Slytherin. Ngày hôm ấy, con cú của Neville mang tới cho nó một gói quà nhỏ của bà gửi. Thằng bé hồi hộp mở gói ra: một quả cầu thủy tinh to bằng hòn bi ve lớn, bên trong mù mịt khói… Neville giải thích:
Đây là trái cầu Gợi Nhớ. Bà biết mình hay quên nên bà gởi cho mình. Trái cầu này sẽ nhắc mình những chuyện mình quên làm. coi nè, mình chỉ cần nắm chặt nó như vầy, nếu nó chuyển màu đỏ… Oái!
Mặt Neville bí xị, bởi vì trái cầu đang đổi sang màu đỏ tía:
… chắc mình lại có chuyện gì quên làm rồi…
Neville đang cố nhớ xem mình đã quên mất cái gì thì Draco Malfoy đi ngang qua bàn của nhà Gryffindor và đưa tay chộp lấy trái cầu Gợi Nhớ trên tay Neville.
Harry và Ron đứng phắt dậy. cả hai đang chờ cơ hội để “dần” cho Malfoy một trận ra trò. Nhưng lúc ấy giáo sư McGonagall, người phát hiện ra rắc rối nhanh hơn hết thảy các giáo viên khác, đã có mặt trong nháy mắt.
Chuyện gì đó?
Thưa cô, Malfoy giựt mất trái cầu Gợi Nhớ của con. Malfoy đành cau có bỏ trái cầu xuống.
Con chỉ coi thôi mà.
Rồi nó chuồn đi, Crebbe và Goyle lẽo đẽo theo sau.
Trưa hôm đó, vào khoảng ba giờ rưỡi, Harry, Ron và những đứa khác trong nhà Gryffindor vội vã chạy xuống sân để học bài đầu tiên của lớp Bay. Trời hôm ấy, trong xanh, gió nhẹ, cỏ dợn dưới chân khi bọn trẻ bước qua sân đến bãi cỏ đối diện khu rừng cấm. Bóng cây đu đưa trong khu rừng âm u ẩn hiện phía xa xa.
Đám trẻ của nhà Slytherin đã có mặt đông đủ. Người ta đã sắp sẵn trên mặt đất hai mươi cán chổi thành hàng ngay ngắn. Harry từng nghe Fred và George Weasley phàn nàn về những cán chổi của trường, rằng một số cây cứ run lên bần bật khi mình bay quá cao, và một số cán bay hơi bị lệch sang bên trái.
Giáo viên môn Bay, bà Hooch, đã đến. Bà có mái tóc xám, ngắn, và đôi mắt vàng rực như mắt chim ưng.
Bà quát:
Nào, còn chờ gì nữa? Mỗi trò tới đứng kế một cây chổi, nhanh lên nào! Harry liếc xuống cây chổi cạnh chân mình, thấy nó lởm chởm, cũ kỹ làm sao. Bà Hooch đứng phía trước ra lệnh:
Tay phải đặt trên cán chổi và hô: LÊN.
Mọi người gào to:
– LÊN.
Cây chổi của Harry lập tức nhảy tõm vô tay nó. Trong lớp, chỉ có vài giây làm được như vậy. chổi của Hermione chỉ lăn nhẹ trên mặt đất, còn chổi của Neville thì không hề nhúc nhích. Harry nghĩ, có lẽ những cây chổi cũng giống như những con ngựa, chúng biết lúc nào người ta đang sợ. Chắc nghe giọng hô “Lên” run run của Neville, cán chổi cũng biết tỏng là Neville hoàn toàn không dám giở hổng chân lên.
Bà Hooch bấy giờ mới chỉ cách cho chúng trèo lên cán chổi mà không bị tuột xuống.
Bà đi qua đi lại để sửa thế cho lũ học trò. Harry và Ron khoái chí cực kỳ khi nghe bà
Hooch mắng Malfoy là học mấy năm rồi mà sao cứ làm trật.
Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút. chú ý tiếng còi. Ba… hai…
Neville, do nhấp nhỏm vì quá lo lắng, lại sợ bị rớt lại đằng sau, nên đã hấp tấp đạp chân lấy đà phóng lên, trước cả tiếng còi của bà Hooch. Bà Hooch quát:
Quay lại, trò kia!
Nhưng Neville đã phóng lên như cái nút chai rượu bị khui bật ra. Nó bay lên gần một thước rồi ba thước.
Harry nhìn thấy gương mặt trắng bệch vì sợ hãi của Neville hướng xuống mặt đất đang trôi tuồn tuột ra sau. Neville há hốc miệng hớp hơi, tuột khỏi cán chổi, và… RẦM!!!
Thằng bé rớt xuống đất một cái uỵch, kèm theo tiếng xương gãy răng rắc, nằm một đống, úp mặt trên cỏ. Cây chổi của nó vẫn cứ bay mỗi lúc một cao, và bắt đầu trôi một cách lười nhát về phía khu rừng cấm, rồi cuối cùng biến mất.
Bà Hooch cúi xuống bên Neville, gương mặt bà cũng trắng bệch như mặt thằng bé.
Harry nghe bà lẩm bẩm:
Gãy cổ tay. Dậy nào, con trai. Không sao cả, con ngồi dậy xem nào. Bà quay lại nói với cả lớp:
Trong khi tôi đưa trò này xuống bệnh xá thì không ai được nhúc nhích đấy. Đặt chổi xuống chỗ cũ, nếu không sẽ bị đuổi khỏi Hogwarts trước khi nói tới Quidditch hay cái gì khác. Nào, con trai, đứng dậy.
Neville, nước mắt ràn rụa, ôm lấy cổ tay, cà nhắc lê bước theo bà Hooch. Bà quàng cánh tay qua vai Neville để dìu nó đi.
Cả hai vừa đi khỏi là Malfoy phá lên cười:
– Tụi bây thấy vẻ mặt thằng đần đó không?
Những đứa khác trong nhà Slytherin cười vang hưởng ứng.
Parvati Patil quát:
– Im đi, Malfoy!
Một con bé nhà Slytherin mặt mày đanh đá huýt háy:
Uûa? Parvati bênh thằng Mông Vểnh đó hả? Không ngờ mày lại khoái mấy em bé mập khóc nhè đó, Parvati!
Chợt Malfoy kêu to:
Nhìn nè!
Rồi nó chồm tới trước, giơ tay chụp cái gì đó trên cỏ.
– À, của bà thằng Mông Vểnh gửi cho nó đây mà!
Trái cầu Gợi Nhớ nằm trong tay Malfoy, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Harry điềm tĩnh nói:
– Đưa nó đây, Malfoy!
Mọi người ngưng nói chuyện để theo dõi.
Malfoy cười nhăn nhở:
Để tao nghĩ xem nên để chỗ nào cho thằng Mông Vểnh dễ tìm. Trên ngọn cây kia được không?
Harry hét lên:
Đưa nó đây!
Nhưng Malfoy đã nhảy lên cán chổi của nó và bay vút lên. Thì ra nó không nói khoác, nó biết bay thật. Lượn lờ trên vòm cây cao, nó gọi vọng xuống: – Lên đây mà lấy nè, Potter!
Harry túm lấy chổi. Hermione kêu lên:
Đừng! Bà Hooch đã bảo không được rời chỗ. Bạn làm cho tụi này bị vạ lây bây giờ! Harry không đếm xỉa gì đến lời cô bé. Máu nóng đã bừng bừng xông lên đầu, nó trèo lên cán chổi, đạp mạnh xuống đất và phóng vọt lên không trung. Gió lùa qua tóc nó, thổi phồng tấm áo dài của nó bay phần phật ra sau; và một niềm vui dâng trào trong lòng Harry khi nhận ra có những điều không cần đợi thầy dạy nó cũng làm được. Bay xem ra cũng dễ, và thật là tuyệt. Nó kéo cán chổi chếch lên một chút để bay cao hơn, nghe tiếng kêu la xuýt xoa của bọn con gái dưới đất, cả tiếng hò reo đầy thán phục của Ron.
Harry đột ngột xoay cán chổi hướng về Malfoy, đối diện với Malfoy trong không trung. Mặt Malfoy đanh lại. Harry bảo:
Đưa nó đây. Nếu không tao sẽ đấm mày văng khỏi cán chổi đó.
Chắc không?
Malfoy cố giữ giọng chế nhạo, nhưng trông nó có vẻ lo lắng rồi. Harry biết phải làm gì. Nó chồm tới và nắm chặt cán chổi bằng cả hai tay, phóng thẳng tới Malfoy như một ngọn lao. Malfoy chỉ kịp né tránh trong tích tắc. Harry xoay lại tức thì và nắm cán chổi thật chắc. Phía dưới mặt đất, tiếng vỗ tay rào rào. Harry hét:
– Ở đây chẳng có thằng Crabbe, thằng Goyle để cứu mày đâu!
Chắc là Malfoy cũng vừa nghĩ tới điều đó nên mặt nó tái đi. Nó hét to:
– Trả cho mày nè, ráng mà chụp đi!
Nó quăng mạnh trái cầu lên trời rồi vội vàng hạ xuống mặt đất.
Harry nhìn theo trái cầu. Y như một cảnh phim quay chậm, nó bay vút lên trời rồi bắt đầu chúi xuống. Tất cả chuyện này chỉ diễn ra trong chớp mắt: nó chồm tới, chúc cán chổi, lấy đà lao xuống hết tốc lực để đua với trái cầu đang rơi. Gió rít qua lỗ tai, cùng những tiếng rú kinh hãi của đám người dưới mặt đất đang ngước nhìn lên. Khi trái cầu thủy tinh chỉ còn cách mặt đất ba tấc thì Harry vói tay chụp được. Vừa kịp để nó kéo ngay cán chổi lại, đáp nhẹ nhàng xuống mặt cỏ với trái cầu Gợi Nhớ trong tay. – HARRY POTTER!
Một tiếng quát làm tim Harry tuột xuống còn nhanh hơn cả lúc nó lao xuống theo trái cầu. Giáo sư McGonagall đang hối hả chạy tới. Chân Harry run rẩy đến nỗi nó đứng không vững.
– Cả đời ta ở Hogwarts… thật chưa bao giờ…
Giáo sư McGonagall thảng thốt đến nỗi gần như không nói nên lời. Mắt bà vằn lên giận dữ:
Sao con dám… cả gan… ai cho… Con có thể gãy cổ như chơi…
Thưa cô, không phải lỗi của bạn ấy đâu ạ…
Tôi không hỏi trò, trò Parvati!
Thưa, nhưng mà tại Malfoy…
Đủ rồi, trò Weasley! Potter, đi theo ta ngay.
Harry nhìn vẻ mặt vênh vang đắc thắng của bọn Malfoy, Crabbe và Goyle, rồi tê tái bước theo giáo sư McGonagall về phía tòa lâu đài. Nó cầm chắc mình sẽ bị đuổi học. Nó muốn nói đôi điều để tự biện hộ, nhưng dường như tiếng nói của nó cũng bị làm sao rồi. Giáo sư McGonagall xấp xải đi một mạch không thèm nhìn tới Harry lấy một lần. Nó phải vừa đi vừa chạy theo mới kịp. Thế là xong. Nó mới vào học trường Hogwarts chưa đầy hai tuần, thế rồi đã phải cuốn gói ra đi trong mười phút. Biết ăn làm sao, nói làm sao với dì dượng Dursley lúc quay về bây giờ?
Nó lếch thếch đi theo giáo sư McGonagall trèo lên những bậc thềm, bước bào trong lâu đài, đợi mãi vẫn không nghe giáo sư nói với nó một tiếng nào. Bà giận dữ mở toang cánh cửa đi vào hành lang, Harry lại tất tả theo sau một cách khốn khổ. Có lẽ bà bắt nó tới gặp cụ Dumbledore. Harry nghĩ đến lão Hagrid, lão cũng bị đuổi học nhưng được giữ lại làm người giữ khóa. May ra thì nó xin làm phụ tá được cho lão Hagrid. Ruột nó quặn thắt khi tưởng tượng đến cảnh cả đời đeo cái bị của Hagrid đi loanh quanh sân trường, trong khi Ron và những đứa khác trở thành những phù thủy tài ba.
Giáo sư McGonagall dừng bước trước một phòng học. Bà mở cửa và thò đầu vào trong.
– Xin lỗi giáo sư Flitwick, làm ơn cho tôi mượn Wood một chút.
Wood? Là cái gì? Harry suy nghĩ, hoang mang. Nó là cây củi giáo sư McGonagall mượn để phạt nó?
Hóa ra, Wood là một con người, một học sinh năm thứ năm to con khỏe mạnh. Anh bước ra khỏi lớp với vẻ bối rối.
Giáo sư McGonagall bảo:
– Cả hai theo tôi.
Họ đi dọc hành lang, Wood tò mò nhìn Harry.
– Vào đây!
Giáo sư McGonagall chỉ vào một phòng học trống. Trong phòng, chỉ có con yêu tinh
Peeves đang viết tục tằn lên bảng. Giáo sư rầy:
– Peeves, đi ra ngoài.
Peeves liệng viên phấn vô sọt rác, vừa bay sà ra khỏi phòng vừa làu bàu chửi rủa.
Giáo sư McGonagall đóng mạnh cánh cửa phòng rồi quay lại nhìn hai đứa học trò:
Potter, đây là Oliver Wood. Wood, cô đã phát hiện ra một Tầm thủ. Vẻ mặt đang bối rối của Wood bỗng trở nên rạng rỡ.
Thiệt hả cô?
Thiệt hoàn toàn. Thằng bé này là một Tầm thủ bẩm sinh. Cô chưa từng thấy ai được như nó. Đây là lần đầu tiên con cỡi cán chổi đó hả Potter?
Harry lặng lẽ gật đầu. Nó hoàn toàn không hiểu hai người kia đang nói gì, nhưng có vẻ là nó sẽ không bị đuổi học. Thế là hai chân thằng bé bắt đầu có cảm giác trở lại. Giáo sư McGonagall nói với Wood:
Nó lao xuống từ độ cao mười sáu thước, chụp được trái cầu, vậy mà không trầy xước chút xíu nào. Đến Charlie Weasley cũng không làm vậy được.
Vẻ mặt Wood nở ra như thể từ đây giấc mơ của anh đã thành sự thực. Anh xúc động hỏi Harry:
Có coi Quidditch lần nào chưa, Potter?
Wood là Thủ quân của đội bóng Quidditch nhà Gryffindor. Wood đi vòng quanh Harry ngắm nghía và nói:
Harry đúng là sinh ra để làm Tầm thủ. Nhẹ nhàng… nhanh nhẹn… Thưa cô, chúng ta phải sắm cho Harry một cây chổi xịn. Em đề nghị một cây Nimbus 2000 hay một cây Cleansweep 7, được không ạ?
Cô sẽ nói chuyện với giáo sư Dumbledore để xem chúng ta có thể phá lệ nhận học sinh năm thứ nhất không. Quỷ thần ơi, chúng ta cần có một đội banh mạnh hơn năm ngoái! Kỳ thua Slytherin trong trận đó, ta thiệt tình chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn lão Snape trong mấy tuần liền.
Rồi giáo sư McGonagall nhướn mắt qua cặp kính để nhìn Harry, nghiêm nghị nói:
Cô muốn con phải luyện tập chuyên cần, Potter, nếu không cô sẽ đổi ý phạt lại con nặng đấy!
Rồi bà nhoẻn miệng cười, nói tiếp:
Ba con mà còn sống chắc ổng tự hào lắm. Bản thân ba con cũng là một cầu thủ Quidditch xuất sắc mà.
Giờ ăn tối. Harry vừa ăn vừa thuật lại cho Ron nghe những gì đã xảy ra khi đi theo giáo sư McGonagall vào trong tòa lâu đài.
Bồ nói giỡn hả? Ron đang cắn dở một miếng thịt bò và bánh cật, quên béng cả nhai thịt khi nghe Harry báo là đã được chọn làm Tầm thủ.
Tầm thủ?… Nhưng đời nào học sinh năm thứ nhất… không đời nào… Bồ sẽ là cầu thủ trẻ nhất từ… … một thế kỷ nay. – Harry vừa thồn bánh vô miệng vừa tiếp lời Ron – Anh Wood nói với mình như vậy.
Nó cảm thấy đói ngấu sau những chuyện ly kỳ xảy ra ban chiều. Ron thì quá ngạc nhiên và thán phục, đến nỗi nó cứ ngồi há hốc miệng mà nhìn Harry.
Mình sẽ bắt đầu luyện tập vào tuần tới. Nhưng đừng nói cho ai biếtt nhe! Anh Wood muốn giữ bí mật.
Đúng lúc ấy, Fred và George bước vô phòng ăn. Vừa nhìn thấy Harry, họ vội vã bước tới.
Giỏi lắm!
Anh Wood nói cho tụi anh biết rồi. Tụi anh cũng ở trong đội banh mà – Tụi anh là Tấn thủ.
Fred nói:
Anh nói cho em biết nhé, chắc chắn năm nay chúng ta sẽ giành được cúp Quidditch. Từ hồi anh Charlie ra trường, chúng ta mất luôn chức vô địch, nhưng năm nay đội nhà mình sáng láng cho coi. Em phải chơi cho giỏi nhe Harry. Lúc nãy anh Wood thiếu điều nhảy cẫng lên khi báo cho tụi này hay tin em được tuyển vô đội.
George nói:
Thôi, tụi anh phải đi đây. Lee Jordan nói là nó vừa phát hiện được một con đường bí mật drẫn ra khỏi trường.
Fred bảo:
Tao dám cá đó là con đường phía sau bức tường Gregory Khả Aùi mà hồi mới đi học tuần đầu tụi mình đã mò ra. Thôi, hen gặp lại sau nha!
Fred và George vừa đi khuất thì xuất hiện cái đám khó ưa: Malfoy với cặp Crabbe và
Goyle kè theo.
Chén bữa cuối hả Potter? Chừng nào mày phải lên tàu quay về với tụi Muggle? Harry mát mẻ đáp lời
Trông mày có vẻ hùng dũng hơn nhiều rồi đấy! Xuống tới đất rồi mà, lại có mấy chú nhỏ vo ve bên cạnh.
Dĩ nhiên là Crabbe và Goyle không nhỏ chút nào, mà cũng không ưng động từ vo ve cho lắm. Nhưng bởi vì ở dãy bàn cao đằng kia đang có các giáo sư ngồi ăn, nên “mấy chú nhỏ nhỏ vo ve” không dám làm gì hơn là ngầu mặt lên và bẻ ngón tay răng rắc.
Malfoy thách:
Rồi! Mày dám đấu tay đôi với tao không, bất cứ lúc nào. tối nay cũng được. Đấu tay đôi kiểu phù thủy, chỉ dùng đũa phép, không xáp lá cà. Sao? Chắc chưa bao giờ được nghe tới đấu tay đôi kiểu phù thủy chứ gì?
Ron chen vào:
Harry biết chứ sao không! Tao là đệ nhị nhân của nó. Còn đệ nhị nhân của mày là ai?
Malfoy nhìn Crabbe và Goyle ước lượng xme nên chọn đứa nào, rồi quyết định:
Ê Crabbe, nửa đêm được không mày?… Rồi! Gặp nhau ở phòng truyền thống, phòng đó không khi nào khóa.
Khi Malfoy đi rồi, Ron và Harry nhìn nhau. Cuối cùng Harry hỏi:
Đấu tay đôi kiểu phù thủy là sao? Còn đệ nhị nhân là cái gì vậy?
À, đệ nhị nhân là người sẽ thay thế bồ trong trường hợp bồ bị giết chết.
Giọng của Ron thản nhiên, nó bắt đầu ăn tới món bánh tráng miệng. Bắt gặp cái nhìn hoang mang của Harry, Ron vội thêm:
Nhưng giao đấu thực sự mới chết, tại lúc đó mới có phù phép thật của phù thủy thật. Còn bồ với thằng Malfoy bất quá bươu đầu sứt trán là cùng chứ gì. Cả bồ với nó, có đứa nào đủ phép để hại nhau đâu mà lo! Mình cá là nó thách vậy cho bồ từ chối, cho mất mặt bồ chơi.
Nhưng nếu tôi giơ đũa phép lên mà không ra được phép lạ nào hết thì sao?
Thì liệng đũa phép đi, dộng vô mũi nó.
Chợt một tiếng nói:
– Xin lỗi.
Cả hai cùng ngẩng đầu lên. Thì ra Hermione. Ron bực mình:
Muốn yên thân ăn uống mà cũng không được sao ta?
Tôi đã nghe lén câu chuyện của mấy bạn với Malfoy…
Ai bắt bạn nghe! – Ron lầm bầm.
… Mà mấy bạn biết rồi đấy, mấy bạn không nên đi lang thang trong trường vào ban đêm. Các bạn thử nghĩ đến chuyện nhà Gryffindor sẽ bị trừ điểm nếu các bạn bị bắt mà coi! Mà thể nào mấy bạn cũng bị bắt. Mấy bạn không nên chỉ biết đến mình như vậy chớ!
Chuyện này không mắc mớ gì tới bạn. Harry đáp và Ron “bồi” thêm:
Thôi nhé, chào.
Luôn luôn là như vậy, không ngày nào là không có chuyện để lo. Harry nằm thao thức và suy nghĩ trong khi Dean và Seamus đã ngáy o o. (Còn Neville nằm trạm xá vẫn chưa về.) Suốt buổi tối Ron đã ra sức cố vấn cho Harry:
Nếu nó nguyền rủa bồ, thì bồ cứ né là tốt nhất, bởi vì mình không nhớ chắc lắm phép đỡ lời nguyền.
Đây là cơ hội tuyệt vời cho ông giám thị Filch hay con mèo của ông – Bà Norris – tóm được hai đứa. Harry cảm thấy hình như mình đang làm một việc liều lĩnh, dám vi phạm thêm một nội qui của trường ngày hôm nay. Nhưng cứ nghĩ tới cái mặt vênh váo của Malfoy ẩn hiện trong bóng tối là nó lại hăng tiết lên – đây là cơ hội có một không hai để nó đánh tay đôi với thằng Malfoy cho biết mặt nhau. Một cơ hội như vậy Harry thấy khó mà bỏ qua được.
Mười một giờ rưỡi rồi. Tụi mình đi là vừa.
Ron thì thầm gọi Harry. Hai đứa mặc quần áo vào, cầm cây đũa phép và bò qua căn phòng trên tháp cao, lần xuống từng bậc thang, đi vào phòng sinh hoạt của nhà Gryffindor. Ơû đó, trong lò sưởi, vài hòn than còn le lói, khiến cho những chiếc ghế bành trông như những khối đen lù lù. Hai đứa sắp tới được cái cửa ẩn sau bức chân dung, thì bỗng một giọng nói vang lên từ chiếc ghế bành gần nhất: – Tôi không ngờ hai bạn lại dám làm như vậy đó, Harry!
Một ánh đèn dầu lập lòe. Đó là Hermione – cau mày giận dữ, trong bộ áo ngủ màu hồng.
Ron tức giận bảo:
Mày hả! Đi ngủ đi! Hermione nạt lại:
Tôi tính nói cho anh của bạn biết rồi đó chớ! Anh Percy, ảnh là Huynh trưởng, thể nào ảnh cũng ngăn vụ này lại.
Harry không thể nào tin được là trên đời có một người nhiều chuyện như vậy. Nó bảo Ron:
Đi thôi!
Harry đẩy bức chân dung của Bà Béo qua một bên rồi chui qua cái lỗ, ra ngoài. Hermione không dễ gì bỏ cuộc. Con bé cũng chui ra theo, rít lên sau lưng Ron như một con ngỗng đang nổi khùng:
Mấy bạn không biết nghĩ gì đến danh dự của Gryffindor hết. Mấy bạn chỉ biết đến mình thôi. Tôi không muốn tụi Slytherin lại giành được Cúp Nhà. Công tôi trả lời đúng mấy câu thần chú trong giờ giáo sư McGonagall, được điểm nào cho nhà
Gryffindor là mấy bạn làm mất hết.
Đi chỗ khác!
Cũng được. Nhưng tôi báo trước, rủi như ngày mai mấy bạn phải lên tàu về nhà thì ráng mà nhớ những gì tôi đã nói… Mấy bạn thật là…
Nhưng cả bọn đã không ngờ được tình thế lại ra nông nỗi này: khi Hermione quay lại bức chân dung của Bà Béo để trở về phòng ngủ thì bức tranh đã trống trơn. Bà Béo đã đi chơi đêm và thế là Hermione bị nhốt bên ngoài tháp Gryffindor. Cô bé la the thé:
Bây giờ tôi biết làm sao đây?
Ron nói:
– Đó là việc của bạn. Tụi này phải đi đây, trễ giờ rồi.
Hai đứa đi tới cuối hành lang thì Hermione đuổi theo kịp. Cô bé nói:
Tôi đi với các bạn.
Không được.
Chứ bạn muốn tôi đứng chờ ở đây cho thầy Filch đến bắt tôi à? nếu thầy bắt được cả ba thì tôi sẽ khai thật là tôi đã cố ngăn mấy bạn, khi đó nhớ bênh tôi nhe!
Ron la lên:
Bạn khùng rồi đó…
Harry cắt ngang:
– Cả hai im đi. Tôi nghe có tiếng gì kìa!
Tiếng gì đó nghe như tiếng khịt mũi. Ron hồi hộp, lấm lét nhìn vô bóng tối:
– Phải Bà Norris không?
Không phải Bà Norris, mà là Neville. Nó đang cuộn tròn trên sàn nhà, ngủ gà ngủ gật, chợt giật thót mình khi ba đứa kia bò tới gần.
Ôi, may phước quá, các bạn ra tìm tôi hả? Tôi bị kẹt ngoài này cả giờ đồng hồ rồi. Tôi không sao nhớ được mật khẩu để vào phòng ngủ.
Nói nhỏ nhỏ thôi Neville. Mật khẩu là “Mõm heo”, nhưng bây giờ có mật khẩu cũng chẳng làm gì được, Bà Béo đã đi đâu mất rồi.
Tay bạn sao rồi? – Harry hỏi.
Khỏe rồi. – Neville vừa nói vừa chỉ cho bọn nhỏ xem – bà Pomfrey gắn xương liền lại trong có một phút.
Tốt… À, Neville này, tụi này có chuyện đi đây một chút. Lát nữa gặp lại sau nhé!
Đừng… Đừng bỏ tôi một mình ở đây. – Neville vừa kêu vừa lồm cồm bò dậy – Tôi không muốn ở đây một mình đây. Nam tước Đẫm Máu đi qua đi lại chỗ này hai lần rồi.
Ron liếc nhìn đồng hồ rồi tức giận nhìn Hermione cùng Neville:
Nếu hai đứa bay làm cho tụi tao bị bắt, thì ta sẽ không tha đâu. Ta sẽ học Lời nguyền Bogies mà hồi đó giáo sư Quirrell có nói để nguyền rủa tụi bây.
Hermione há miệng, có lẽ định đọc cho Ron nghe chính xác cách sử dụng Lời nguyền
Boggies, nhưng Harry đã suỵt bảo cô bé im lặng, rồi dắt cả đám đi.
Chúng nép sát những bức tường được ánh trăng lọt qua song cửa chiếu sáng thành từng sọc, len lén đi dọc hành lang. Mỗi lần quẹo ở khúc quanh, Harry đều lo đụng đầu ông Filch hay Bà Norris; nhưng may cho cả bọn, chúng không gặp ai. Bọn trẻ vội vã leo cầu thang đến tầng thứ ba rồi nhón gót đi vào phòng truyền thống.
Malfoy và Crabbe chưa có mặt ở đó. Những tủ kiếng đựng cúp pha lê lấp lóa ánh trăng. Những chiếc cúp, khiên, giáo, áo giáp, dĩa, tượng vàng, tượng bạc long lanh trong bóng tối. Bọn trẻ đi men theo tường, mắt canh chừng cửa ở hai đầu phòng.
Harry cầm sẵn cây đũa phép, phòng hờ trường hợp Malfoy nhảy xổ ra tấn công bất thình lình. Thời gian chậm chạp trôi.
Ron thì thầm:
– Nó tới trễ. Hay coi chừng nó chuồn rồi?
Bỗng một tiếng động vang lên ở phòng kế bên khiến cả bọn giật thót người. Harry vội giơ cây đũa phép lên khi nghe thấy tiếng nói. Nhưng đó không phải là giọng của Malfoy:
– Đánh hơi chung quanh đi cưng, chắc tụi nó núp trong góc nào đó thôi!
Đó là giọng của ông Filch nói với Bà Norris. Cực kỳ kinh hoàng, Harry vẫy tay như điên, ra hiệu cho ba đứa kia phóng chạy thật nhanh. Chúng chuồn êm về hướng cánh cửa không có giọng nói ông Filch. Tấm áo của Neville vừa kịp khuất góc thì ông Filch vào đến phòng Truyền thống.
Harry thì thào với mấy đứa kia: “Lối này!”. Cả bọn điếng hồn bò dọc một phòng triển lãm dài thoòng, chất đầy những bộ áo giáp. Giọng ông giám thị Filch vang lên càng lúc càng gần. Neville bỗng ré lên hoảng hốt rồi ù té chạy. Nó bị trượt, hai chân vội bám lấy eo Ron và thế là cả hai té nhào vào một bộ áo giáp. Tiếng kim loại va nhau loảng xoảng đủ đánh thức cả lâu đài dậy.
“CHẠY!” Harry gào lên, và cả bốn đứa nhắm mắt mà chạy tuôn ra khỏi phòng triển lãm, không dám ngoái cổ lại một lần xem ông Filch có đuổi theo hay không. Chúng cứ chạy thục mạng, ngoặt qua trụ cửa, lao xuống hành lang, Harry dẫn đầu, không cần biết mình đang ở đâu, hay đang chạy đi đâu. Chúng chui ra sau một tấm thảm treo tường và thấy mình đang đứng trước một lối đi bí mật. Lần theo lối đó mà đi dần tới phòng học Bùa mê, cách phòng Truyền thống khá xa, cả dặm. Harry dựa lưng vào bức tường lạnh, quẹt mồ hôi trán, thở hổn hển:
– Chắc thoát ổng rồi.
Neville gập đôi người lại, thở khò khè, phun phì phì. Hermione hổn hển, ôm lấy ngực:
Tôi… đã… bảo… Ron nói:
Mình phải quay về tháp Gryffindor ngay, càng nhanh càng tốt. Hermione nói với Harry:
Malfoy nó lừa bạn! Bạn thấy chưa? Nó không hề đến chỗ hẹn. Chắc nó bắn tin cho thầy Filch nên thầy mới biết có người trong phòng Truyền thống.
Harry nghĩ có lẽ Hermione nói đúng, nhưng nó không chịu thừa nhận chuyện đó với cô bé.
Thôi, đi nào! – nó nói.
Nhưng mọi việc không dễ dàng như vậy. Chúng vừa mới đi được vài bước thì cái nắm đấm cửa bỗng rung cành cạch, rồi một vật gì đó nhào vô phòng, chắn ngay trước mặt chúng.
Đó là Peeves. Nó liếc nhìn cả bọn, tỏ ra khoái trá cực kỳ, rồi bật cười the thé.
Làm ơn im đi Peeves. Anh làm tụi này bị đuổi học mất! Peeves cười sằng sặc:
Nửa đêm mà đi lang thang hử, bọn lính mới tò te? Chà… chà… chà, quậy quá, quậy dữ à nghe! Tụi bây bị bắt cho mà coi!
Xin anh, nếu anh đừng bán đứng tụi này thì tụi này sẽ không bị bắt.
Peeves lên giọng thánh thiện, nhưng ánh mắt lại long lanh tinh quái:
Phải báo cho thầy Filch biết chớ. Phải báo thôi. đó là làm việc tốt cho tụi bây đó, có biết không?
Ron nổi quạu:
Tránh ra!
Nó xô Peeves ra, và đây là một sai lầm khủng khiếp. Peeves rống lên:
HỌC SINH TRỐN NGỦ! CÓ HỌC SINH TRỐN NGỦ TRONG HÀNH LANG BÙA MÊ!
Chuồi qua cánh tay Peeves, cả bốn đứa chạy bán mạng, thẳng tới cuối hành lang thì đâm đầu vào một cánh cửa. Cửa khóa. Cả bọn đẩy cánh cửa một cách tuyệt vọng. Ron rên rỉ:
Tiêu rồi. Tụi mình hết cách rồi. Thế là xong!
Từ đây, bọn chúng có thể nghe tiếng bước chân thầy Filch đang chạy thật nhanh về hướng có tiếng la của Peeves.
Tránh ra một bên coi! – Hermione gắt. Nó giật cây đũa phép trên tay Harry, gõ vào ổ khóa, thì thầm: “Alohomora”.
Tức thì ổ khóa bung ra, cánh cửa mở toang. Cả bọn nhào vô, đóng sập lại, rồi áp tai vào nghe ngóng.
Bên kia cánh cửa, chúng nghe thầy Filch hỏi Peeves:
Chúng đi đường nào hả Peeves? Nói cho ta biết mau lên.
Ông phải nói “Làm ơn, Peeves!”.
Đừng lôi thôi nữa, Peeves! Nói ngay, chúng ở đâu?
Giọng Peeves ngân nga nghe thật nóng máu:
– Không nói “Làm ơn” thì khỏi trả lời!
Thôi được… Làm ơn.
Ha ha ha!!! Không thèm nói. Đã bảo là không trả lời nếu không nói “làm ơn” mà. Ha ha haaaa!!!
Cả bọn nghe tiếng Peeves bay vù qua, kế đó là tiếng thầyFilch điên tiết xỉ vả. Bên này cánh cửa, Harry thì thầm:
Oång nghĩ là cánh cửa này khóa. Chắc tụi mình thoát rồi… Buông ra nào, Neville! Cho đến lúc ấy, Neville vẫn túm chặt tay áo của Harry. Nó lắp bắp:
Cái gì kìa?
Harry xoay người lại và thấy rõ ràng “cái gì” lá cái gì. Trong tích tắc ấy, nó tin chắc là mình đang trong cơn ác mộng. So với tất cả những gì đã xảy ra, đây mới là điều kinh khủng nhất: Cả bọn hiện đang ở trong hành lang, chứ không phải một căn phòng như chúng tưởng. Và đây chính là cái lang cấm ở tầng thứ ba. Chính lúc này chúng biết được tại sao hành lang ấy lại cấm.
Trước mặt bốn đứa là một con chó quái vật, tấm thân lấp hết khoảng không từ sàn tới trần. Nó có ba đầu, ba cặp mắt điên dại long sòng sọc, ba cái mũi nhăm nhúm chun về ba hướng, ba cái mõm đầy răng nhọn hoắt, nước dãi nhễu lòng thòng từ những chiếc răng nanh vàng khè.
Nó đứng yên, sáu con mắt trừng trừng nhìn bọn trẻ, và Harry đoán ra lý do duy nhất mà chúng vẫn còn chưa hết, ấy là vì chính con quái vật cũng hoàn toàn bất ngờ trước sự xuất hiện của bọn trẻ. Nhưng phút bất ngờ ấy qua nhanh, con quái vậy gầm gừ một tràng dài như sấm dậy, và ai cũng hiểu được những tiếng gầm gừ đó có ý nghĩa gì.
Harry vặn ngay nắm đấm cửa. Giữa ông Filch và cái chết, thì thà chọn ông Filch vậy. Cả bọn nhào ra cửa và Harry đóng sập cửa lại sau lưng. Bốn đứa lại chạy tóe khói ngược lên hành lang. Thầy Filch hẳn là đang bận lùng kiếm chúng ở chỗ nào khác, bởi vì chẳng thấy bóng dáng thầy đâu nữa. Nhưng mà cũng chẳng đứa nào còn hồn vía để xem ông ở đâu. Lúc này, chúng chỉ muốn chạy thật xa, càng xa con quái vật càng tốt. Và chúng cứ chạy miết cho đến khi đối diện với chân dung Bà Béo trên tầng bảy. Bà Béo sửng sốt nhìn chúng: áo ngủ vắt vai, mồ hôi đầm đìa, mặt mày thất thần thất sắc, hơi thở hổn hà hổn hển.
Các cháu ở đâu ra thế này?
Bà đừng quan tâm. Mõm heo. Mõm heo. – Harry hổn hển đọc mật khẩu.
Bức tranh Bà Béo xịch ra và bọn trẻ chen nhau chui vào, run rẩy, lăn kềnh ra mấy cái ghế bành.
Phải mất một lúc sau chúng mớ mở miệng ra được. riêng Neville thì quả thật, trông nó như á khẩu mất rồi.
Ron mở lời trước tiên:
Không biết họ nghĩ sao mà để một con quái vật trong trường học. Con chó đó phì nộn quá, chắc phải cho đi tập thể dục.
Hermione đã lấy lại được hơi thở lẫn tánh khí khó chịu. Nó gắt:
Mấy bồ không có mắt hả? Có thấy con chó đứng trên cái gì không?
Thì nó đứng trên sàn! – Harry nói – Lúc đó ai mà ngó chân nó làm gì, tôi còn mải lo cái đầu nó.
Không! Nó không đứng trên sàn. Nó đứng trên một cái miệng bẫy. Rõ ràng là nó đang canh giữ cái gì đó.
Cô bé đứng lên, nguýt cả ba đứa con trai.
Mấy bạn thỏa mãn rồi chưa? Suýt nữa thì chết toi cả lũ. May mà chưa bị đuổi học, chừng đó mới tệ! Giờ, xin phép mấy ngài, tôi đi ngủ đây.
Ron trợn mắt nhìn theo cô bé, miệng nó há ra:
Nó làm như lúc nãy mình kéo nó theo không bằng!
Tuy vậy, những lời của Hermione đã làm Harry trằn trọc không ngủ. Nó suy nghĩ mãi, con chó đang canh giữ cái gì đó… Bác Hagrid đã nói gì nhỉ: Gringoots là nơi an toàn nhất thế giới – ngoài Hogwarts – để cất những thứ mà mình muốn.
Và dường như Harry đã tìm ra nơi đang cất giấu cái gói giấy nhỏ bụi bặm lấy ra từ hầm bảy trăm mười ba.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.