Rừng Na-uy

Chương 8



Giữa tuần lễ ấy thì tôi tự làm mình bị cứa đứt giữa lòng bàn tay vì một miếng kính vỡ. Tôi đã không để ý có một tấm kính vỡ trên giá đĩa hát. Tôi không thể tin sao mình lại có thể chảy nhiều máu đến thế, đỏ ối cả sàn nhà dưới chân. Ông chủ tiệm lấy mấy cái khăn bông buộc chặt quanh vết thương. Rồi ông gọi điện đến dịch vụ cứu thương. Bình thường thì ông ta là một gã vô tích sự, thế mà lúc ấy ông ta hành động rất hiệu quả. Cũng may là bệnh viện ở gần đó, nhưng khi tôi đến được nơi thì khăn buộc đã sũng hết cả và máu cứ thế rỏ cả xuống lối đi. Mọi người dạt ra nhường đường cho tôi. Có vẻ họ tưởng tôi bị thương vì đánh nhau. Tôi không thấy gì gọi là đau, nhưng máu thì không cầm lại được.

Ông bác sĩ vẫn tỉnh bơ khi tháo khăn buộc sũng máu ra, dùng garô thắt chặt cố tay tôi để cầm máu, khử trùng vết thương rồi khâu lại, và dặn tôi hôm sau lại đến.

Về đến tiệm thì ông chủ bảo tôi về nhà nghỉ, ông ấy sẽ vẫn chấm đủ ngày công. Tôi lấy xe buýt về học xá và đến thẳng phòng của Nagasawa. Vẫn còn căng thẳng vì vết thương, tôi rất muốn có ai để nói chuyện, và cũng lâu rồi tôi chưa gặp Nagasawa.

Tôi thấy hắn trong phòng, đang uống một hộp bia và xem chương trình dạy tiếng Tây Ban Nha trên TV.

“Chuyện quái gì xảy ra với cậu thế?” Hắn hỏi khi thấy chỗ băng bó của tôi. Tôi bảo bị đứt tay nhưng không có gì nghiêm trọng cả. Hắn mời tôi bia nhưng tôi bảo thôi cảm ơn.

“Đợi tớ tí! Một phút nữa là xong thôi,” Nagasawa nói, và tiếp tục tập phát âm tiếng Tây Ban Nha. Tôi đun ít nước và pha cho mình một cốc trà gói. Một bà Tây Ban Nha đang đọc to những câu mẫu: “Tôi chưa bao giờ thấy mưa khung khiếp thế?” “Nhiều cây cầu đã bị cuốn trôi ở Barcelona.” Nagasawa đọc to theo. “Câu với chả cú!” Hắn nói. “Họ chỉ biết nhồi cho mình những đồ cứt này.”

Khi chương trình đã hết, hắn tắt TV và lấy một hộp bia nữa ở trong cái tủ lạnh nhỏ của hắn.

“Thật là tớ không làm phiền cậu chứ?” Tôi hỏi.

“Làm gì có chuyện ấy. Tớ đang buồn đến phát điên. Cậu nhất định không uống bia à?”

“Ừ, tớ không uống đâu,” tôi nói.

“À này, hôm trước họ đã niêm yết kết quả thi rồi đấy. Tớ đỗ rồi!”

“Cuộc thi vào Bộ Ngoại giao ấy à?”

“Đúng thế. Chính thức nó gọi là “Thi tuyển Cán bộ Công vụ Hạng Nhất ngành Ngoại Giao”. Thật nực cười!”

“Xin chúc mừng?” Tôi nói và đưa bàn tay trái ra bắt tay hắn.

“Cám ơn!”

“Tất nhiên tớ chẳng ngạc nhiên khi thấy cậu đỗ đâu”

“Ô tớ cũng vậy,” Nagasawa cười. “Nhưng chính thức rồi vẫn thấy khoái.”

“Cậu sẽ ra hải ngoại ngay khi vào chương trình chứ?”

“Chưa đâu, trước hết họ bắt qua một năm huấn luyện đã. Rồi mới cử ra nước ngoài một thời gian.”

Tôi nhấp nháp nước trà, trong khi hắn uống bia với vẻ thoả mãn ra mặt.

“Tớ sẽ cho cậu cái tủ lạnh này nếu cậu thích lúc tớ đi khỏi đây,” Nagasawa nói. “Cậu thích nó chứ, phải không nào” Để bia thì tuyệt vời đấy.”

“Ờ, tớ thích đấy, nhưng cậu không cần đến nó à? Cậu cũng phải sống trong một căn hộ hay gì chứ?”

“Đừng có ngốc thế! Khi thoát khỏi nơi này, tớ sẽ mua cho mình một cái tủ lạnh bự. Tớ sẽ sống đời sang trọng đấy! Bốn năm ở cái chuồng chồ này là quá đủ rồi. Tớ sẽ không còn muốn nhìn thấy bất kì thứ gì tớ đã dùng ở đây nữa. Cậu thích gì tớ cũng cho cậu tất – TV, phích, đài…”

“Tớ sẽ lấy tất những gì cậu cho tớ,” tôi nói. Tôi nhặt cuốn giáo khoa tiếng Tây Ban Nha trên bàn lên và nhìn nó chằm chằm. “Cậu bắt đầu học tiếng Tây Ban Nha à?”

“Ờ. Biết càng nhiều ngoại ngữ càng tốt. Mà tớ có khiếu học tiếng lắm. Tớ tự học tiếng Phảp mà có thể nói là hoàn hảo ra phết. Ngôn ngữ cũng như trò chơi. Học được quy luật của một trò là biết chơi các trò khác ngay. Cũng như đàn bà.”

“Á a…, biết suy tư đấy!” Tôi nói, hơi có giọng giễu nhại.

“Mà này, mình sẽ sớm đi ăn với nhau nhé.”

“Cậu muốn nói là đi mò gái hả?”

“Không, đi ăn tối hẳn hoi. Cậu, tớ, và Hatsumi, ở một tiệm ăn hảo hạng. Để mừng nghề mới của tớ. Ông già tớ sẽ trả tiền, nên mình sẽ đến một chỗ nào đó thật đắt”

“Có lẽ chỉ nên có cậu với Hatsumi thôi.”

“Không. Cả cậu nữa thì hay hơn. Tớ sẽ thấy thoải mái hơn, và cả Hatsumi cũng vậy.”

Trời đất, lại như Kizuki, Naoko với tôi nữa đây!

“Sau đó tớ sẽ qua đêm ở chỗ Hatsumi, nên cậu chuẩn bị chỉ ăn tối với bọn tớ thôi nhá.”

“Ôkê, nếu cả hai các cậu đều muốn thế,” tôi nói.

“Nhưng này, cậu sẽ dự định thế nào về Hatsumi? Cậu sẽ được thuyên chuyển ra hai ngoại sau khi kết thúc huấn luyện, và có thể sẽ đi vắng hàng nhiều năm liền. Cô ấy sẽ ra sao?”

“Đấy là vấn đề của cô ấy.”

“Tớ không hiểu,” tôi nói.

Chân gác lên bàn, Nagasawa nốc một ngụm bia rồi ngáp dài.

“Nghe này, tớ không có dự định lấy vợ. Tớ đã nói rất rõ chuyện này với Hatsumi. Nếu cô ấy muốn lấy ai đó thì cứ việc. Tớ sẽ không can. Nếu cô ấy muốn đợi tớ, thì cứ để cô ấy đợi. Tớ muốn nói vậy đấy.”

“Tớ phải tra thì cậu mới nói đấy chứ,” tôi bảo.

“Cậu nghĩ tớ là đồ cứt, phải không?”

“Phải.”

“Nghe đây, thế giới là một chốn bất công cố hữu. Tớ không bày ra luật lệ. Nó vẫn như thế từ lâu rồi. Tớ chưa hề lừa dối Hatsumi một lần nào. Cô ấy biết tớ là đồ cứt và biết cô ấy có thể bỏ tớ bất cứ lúc nào cô ấy thấy không thể chịu nổi nữa. Ngay từ đầu tớ đã nói thẳng với cô ấy như thế.”

Nagasawa uống nốt chổ bia rồi châm một điếu thuốc lá.

“Trên đời này không có gì làm cậu sợ ư?” tôi hỏi.

“Ê, tớ không phải là một thằng hoàn toàn ngu ngốc,” Nagasawa nói. “Tất nhiên là cuộc đời đôi khi có làm tớ sợ hãi. Nhưng tớ không tự nhiên coi sợ hãi là tiền đề của mọi chuyện. Tớ sẽ sống hết mình một trăm phần trăm và hết sức đi thật xa. Tớ sẽ lấy cái tớ muốn và bỏ cái tớ không muốn. Tớ định sống như vậy đấy, còn nếu mọi chuyện chẳng ra sao thì tớ sẽ dừng lại và xem xét sau. Nếu nghĩ cho kĩ, ta sẽ thấy là xã hội bất công là một xã hội có thể tạo điều kiện cho ta khai thác hết những năng lực của mình.”

“Nghe có vẻ là một cách sống hơi vị kỉ,” tôi nói.

“Có lẽ thế, nhưng tớ không muốn chỉ nhìn trời và đợi quả rụng. Bằng cách riêng của mình, tớ đang làm việc cật lực. Tớ làm việc còn gấp mười lần cậu.”

“Cái đó có vẻ đúng thật,” tôi nói.

“Đôi khi tớ nhìn quanh và thấy phát buồn nôn. Vì lí do quái gì mà lũ mất dạy này không chịu làm một việc gì đó đi nhỉ? Tớ tự hỏi thế. Chúng không làm một việc mẹ gì hết, và rồi chúng lại rên rỉ vì chuyện ấy.”

Rất ngạc nhiên vì giọng điệu gay gắt của Nagasawa, tôi nhìn hắn và nói: “Theo cách nhìn của tớ thì mọi người đều làm việc cật lực cả đấy chứ. Họ làm đến nát xương lòi da còn gì. Hay là tớ nhìn nhầm?”

“Đấy không phải là làm việc cật lực. Đấy chỉ là lao lực chân tay,” Nagasawa nói bằng một giọng khẳng định không thể tranh cãi được. “Cái làm việc cật lực mà tớ nói đến nó chủ động và có tính mục đích mạnh mẽ hơn.”

“Cậu muốn nói là, như việc học tiếng Tây Ban Nha trong lúc mọi người khác đều tà tà ư?”

“Đúng thế? Tớ sẽ thành thạo tiếng Tây Ban Nha vào mùa xuân sang năm. Tớ đã học xong tiếng Anh, tiếng Pháp và tiếng Đức, và sắp xong tiếng Ý. Cậu cho rằng những cái như thế có được mà không phải làm việc cật lực ư?”

Nagasawa rít thuốc lá trong lúc tôi nghĩ đến bố Midori. Có một người có lẽ đã chưa từng bao giờ nghĩ đến chuyện học tiếng Tây Ban Nha trên TV. Và có lẽ ông cũng chưa từng bao giờ nghĩ đến cái khác nhau giữa làm việc cật lực và lao lực chân tay. Có lẽ ông đã quá bận rộn không thể nghĩ đến những chuyện như thế – bận công việc, và bận đi tìm đứa con gái đã bỏ nhà chạy đến tận Fukushima.

“Này, về bữa ăn tối của chúng mình ấy mà,” Nagasawa nói. “Liệu thứ Bảy này có ôkê với cậu không?”

“Ôkê,” tôi nói.

Nagasawa chọn một tiệm ăn Pháp sang trọng trong một phố nhỏ yên tĩnh trong khu Azabu. Hắn xưng tên ở cửa và hai chúng tôi được dẫn vào một phòng riêng kín đáo.

Có mười lăm bức tranh in treo trên tường trong gian phòng nhỏ ấy. Trong lúc đợi Hatsumi, Nagasawa với tôi nhấp nháp rượu vang hảo hạng và tán dóc về những tiểu thuyết của Joseph Conrad. Hắn vận một bộ com-lê xám trông rất đắt tiền. Tôi vẫn mặc cái áo tây bình thường màu xanh nước biển.

Mười lăm phút sau thì Hatsumi đến. Cô trang điểm cẩn thận và đeo hoa tai vàng, mặc một bộ váy áo xanh nước biển xẫm rất đẹp, với một đôi giày đỏ rất có duyên.

Khi tôi khen bộ đồ của cô, Hatsumi bảo tôi đó là màu xanh nửa đêm.

“Nhà hàng này lịch sự quá?” Cô nói.

“Mỗi khi về Tokyo ông già tớ đều đến ăn ở đây,” Nagasawa nói. “Tớ đã đến đây với ông ấy một lần. Tớ cũng chẳng mấy say mê những chỗ điệu đà thế này đâu.”

“Lâu lâu được ăn ở một chỗ như thế này cũng chẳng sao,” Hatsumi nói. Quay sang tôi, cô hỏi, “Cậu có đồng ý không?”

“Chắc là có. Nếu tớ không phải trả tiền.”

“Ông già tớ thường mang bà nhân tình của ông ấy đến đây,” Nagasawa nói. “Ông ấy có một bà ở Tokyo, các cậu biết không.”

“Thật à?” Hatsumi hỏi.

Tôi nhấp một ngụm vang và làm như không nghe thấy gì.

Cuối cùng một người hầu bàn đến để chúng tôi gọi món. Sau khi chọn món khai vị và súp, Nagasawa kêu món vịt còn Hatsumi và tôi gọi cá vược biển. Các món được dọn ra rất đủng đỉnh để chúng tôi còn có thì giờ thưởng thức rượu vang và chuyện trò. Nagasawa nói trước hết về cuộc thi tuyển của Bộ Ngoại giao. Hắn nói hầu hết thí sinh đều là hạng cạn bã đáng ném xuống vực thẳm cả, mặc dù cũng có thể có vài đứa đàng hoàng trong số đó. Tôi hỏi hắn tỉ lệ xấu tốt trong đám đó so với ngoài xa hội thì thế nào.

“Cũng rứa cả thôi,” hắn đáp. “Tất nhiên rồi”. Chỗ nào và ở đâu cũng vậy hết, hắn nói thêm: đó là một qui luật không thay đổi được.

Nagasawa gọi thêm một chai vang nữa với một suất đúp whisky cho riêng hắn.

Sau đó Hatsumi bắt đầu nói đến một cô gái mà cô muốn gán ghép cho tôi. Đây là chủ đề muôn thuở mỗi khi ba chúng tôi gặp nhau. Lần nào cô cũng nói với tôi về một “cô gái xinh lắm ở cùng câu lạc bộ với tớ”, và lần nào tôi cũng chạy mất dép.

“Nhưng cô này thì hay thật cơ, và cũng xinh thật là xinh. Lần sau tớ sẽ đem cô ta đi cùng. Tớ chắc thể nào cậu cũng phải thích cô ấy.”

“Chỉ phí thời gian thôi, Hatsumi à,” tôi bảo. “Tớ quá nghèo không thể đánh đu được với những cô ở trường đại học của cậu đâu. Tớ không thể chuyện trò gì được với họ.”

“Đừng có ngốc thế,” cô nói. “Cô này giản dị và tự nhiên lắm, chẳng điệu bộ tí nào.”

“Thôi nào, Watanabe,” Nagasawa nói. “Thì cứ gặp nó cái đã. Cậu có phải dùi nó ngay đâu mà lo.”

“Này này, tớ nghĩ chuyện ấy thì không nên đâu nhé,” Hatsumi nói, “Con bé vẫn đồng trinh mà.”

“Cũng như em ngày xưa,” Nagasawa nói.

“Chính xác,” Hatsumi nói với một nụ cười rạng rỡ. “Như tớ ngày xưa vậy. Nhưng thật đấy” cô nói với tôi, “đừng có nói với tớ cái giọng “quá nghèo” nữa đi. Chuyện ấy chẳng có liên quan gì ở đây cả. Đúng là năm học nào cũng có một ít bọn siêu-kênh-kiệu, nhưng ngoài ra thì bọn tớ đều bình thường cả thôi. Tất cả chúng tớ đều ăn ở nhà ăn tập thể môi suất có hai trăm rưỡi Yên…”

“Gượm đã Hatsumi,” tôi nói, cắt ngang lời cô. “Ở trường tớ nhà ăn có ba loại suất ăn trưa: A, B, và C. Suất A là một trăm hai mươi Yên, suất B một trăm Yên, và suất C có tám mươi Yên thôi. Mọi người đều hằn học nhìn tớ mỗi khi tớ ăn suất A, còn ai không đủ tiền ăn suất C thì chén mì ăn liền sáu mươi Yên một bát. Tớ học ở một nơi như vậy đấy. Cậu còn nghĩ tớ có thể nói chuyện với đám con gái ở trường cậu nữa hay thôi?”

Hatsumi cười phá ra và mãi mới nín lại được. “Rẻ đến thế cơ à!” Cô nói. “Có khi tớ phải đến đó ăn trưa mất thôi! Nhưng nói thật đấy, Toru à, cậu là một anh chàng hay thế nên tớ tin cậu sẽ hợp với cô này. Có thể cô ta còn thích bữa trưa một trăm hai mươi Yên nữa cũng nên.”

“Không có chuyện đó đâu,” tôi cười. “Không ai ăn cái của ấy vì thích cả; họ ăn nó vì không có khả năng ăn cái gì khác.”

“Nhưng thôi,” Hatsumi nói, “đừng nhìn bìa mà đánh giá sách. Đúng là chúng tớ học ở cái trường kênh kiệu điệu đà ấy, nhưng rất nhiều người chúng tớ vẫn là những người nghiêm chỉnh biết suy nghĩ nghiêm chỉnh về cuộc đời Không phải ai cũng tìm bồ trai có xe ôtô thể thao đâu.”

“Hẵng cứ biết thế,” tôi nói.

“Watanabe có một cô rồi. Hắn đang yêu,” Nagasawa nói. “Nhưng hắn không nói một lời nào về cô ấy cả. Hắn im như thóc. Một câu đố gói trong bí hiểm.”

“Thật thế ư?” Hatsumi hỏi tôi.

“Thật,” tôi nói. “Nhưng chẳng liên quan đến câu đố nào cả. Chỉ vì nó rắc rối, và cũng khó nói, vậy thôi.”

“Một mối tình vụng trộm à? Ối giời ơi? Cậu có thể kể với tớ!”

Tôi nhấp một ngụm rượu vang để khỏi phải trả lời.

“Thấy chưa?” Nagasawa nói, đang uống cốc whisky thứ ba của hắn. “Im như thóc. Khi thằng cha này đã định không nói gì thì không ai có thể cậy răng hắn.”

“Xấu hổ chưa,” Hatsumi nói trong khi cắt một miếng patê mỏng đưa lên miệng. “Giá cậu công khai được với cô ấy có phải là chúng mình đi chơi tay bốn được không.”

“Ờ, và chúng mình sẽ uống say rồi đổi bồ với nhau một tí,” Nagasawa nói.

“Thôi đừng nói kiểu ấy nữa đi,” Hatsumi nói.

“Thế nào là “nói kiểu ấy”? Watanabe chẳng để mắt đến cô là gì?” Nagasawa nói.

“Chuyện ấy chẳng liên quan gì đến điều em đang nói,” Hatsumi lí nhí. “Cậu ấy không phải loại người như thế. Cậu ấy trung thực và chân tình. Em biết chứ. Nên em mới cố tìm bạn cho cậu ấy.”

“Vâng, cậu chàng trung thực. Như cái lần tụi mình đổi gái với nhau ngày trước ấy phải không Watanabe?”

Nagasawa nói với một vẻ mặt chán chường, rồi nốc cạn chỗ whisky còn lại và gọi một cốc khác.

Hatsumi đặt dao dĩa xuống và dùng khăn ăn chấm chấm lên miệng. Sau đó, cô vừa nhìn tôi vừa hỏi “Toru, cậu có làm thế thật à?”

Tôi không biết trả lời cô thế nào, đành không nói gì.

“Nói cho cô ấy biết đi,” Nagasawa nói. “Có cái quái gì đâu.”

Không khí trở nên khó chịu. Nagasawa có thể rất xấu tính lúc say rượu, nhưng đêm nay thì hắn đang chĩa tính xấu ấy vào Hatsumi chứ không phải vào tôi. Biết thế rồi, tôi thấy mình rất khó ngồi mãi ở đó.

“Tớ muốn nghe chuyện ấy,” Hatsumi nói. “Có vẻ rất thú vị đây.”

“Bọn tớ đều say cả,” tôi nói.

“Không sao, Toru. Tớ không trách móc gì cậu đâu. Tớ chỉ muốn cậu kể cho tớ biết chuyện gì đã xảy ra.”

“Hai đứa tớ đang uống rượu trong một quán bar ở Shinjuku, và bọn tớ làm quen với một cặp gái ở đó. Chúng cũng là sinh viên đại học, và cũng đang hứng tình như chúng tớ. Thế rồi thì là, chúng tớ, cả bọn rủ nhau đến một khách sạn và ngủ với nhau. Hai phòng liền vách. Đến nửa đêm thì Nagasawa gõ cửa phòng tớ và bảo hai thằng nên đổi gái cho nhau, thế là tớ sang phòng hắn và hắn sang phòng tớ.”

“Mấy cô gái có phản đối không?”

“Không, họ cũng say cả.”

“Nhưng mà tớ có lí do chính đáng để làm thế,” Nagasawa nói.

“Lí do chính đáng ư?”

“Thế này nhé, hai đứa con gái ấy rất khác nhau. Một đứa thì thật đẹp, còn đứa kia thì xấu như ma lem. Tớ thấy thế không công bằng. Tớ đã cặp luôn với đứa đẹp còn Watanabe thì chết kẹt với đứa kia. Đấy là lí do tại sao hai thằng phải đổi lại cho nhau. Đúng chưa hả, Watanabe?”

“Ờ, chắc là thế,” tôi nói. “Nhưng thực tế là tôi lại thích cái cô xấu xí hơn. Cô ta nói chuyện có duyên và là một người tốt. Sau khi làm tình, chúng tôi đang thích thú nằm nói chuyện trên giường thì Nagasawa xuất hiện và đề nghị đổi bạn tình. Tôi hỏi cô gái có chịu không, và cô ta nói nếu chúng tôi muốn thế thì cô ấy cũng ôkê. Có thể cô ấy đã tưởng tôi muốn làm một chầu với cô đẹp gái kia.

“Cậu có vui không?” Hatsumi hỏi tôi.

“Cậu hỏi chuyện đổi chác ấy à?”

“Tất cả.”

“Cũng chẳng có gì vui lắm. Chỉ là cái gì đó mình phải làm vậy thôi. Ngủ nghê kiểu ấy thì cũng chẳng vui thú gì nhiều.”

“Thế sao cậu vẫn làm thế?”

“Là vì anh đây,” Nagasawa nói.

“Em đang nói chuyện với Toru,” Hatsumi vặc lại Nagasawa. “Tại sao cậu lại làm một việc như thế?”

“Vì đôi khi tớ thèm được ngủ với một cô gái khủng khiếp”

“Nếu cậu đang yêu ai đó, chẳng nhẽ cậu không thể đến với cô ấy cách này hay cách khác ư?”

“Nó phức tạp lắm.”

Hatsumi thở dài.

Đúng lúc đó cửa phòng mở ra và người ta đem thức ăn vào. Nagasawa có cả một con vịt quay, còn Hatsumi và tôi có món cá vược biển. Mấy người hầu bàn xếp rau vừa luộc chín tới lên đĩa chúng tôi, rưới nước xốt lên chúng rồi rút lui ra khỏi phòng. Nagasawa cắt một lát thịt vịt và ăn ngấu nghiến, rồi lại uống whisky. Tôi cho lên miệng cả một gắp đầy rau spinach. Hatsumi không động đến đồ ăn của cô.

“Cậu biết không, Toru,” cô nói, “tớ không biết cái gì khiến cho chuyện của cậu lại rắc rối đến vậy, nhưng tớ vẫn nghĩ loại chuyện như cậu vừa kể là không đúng vởi cậu.

Cậu không phải là loại người như thế. Cậu nghĩ sao?” Cô đặt cả hai tay lên bàn và nhìn vào mắt tôi.

“Nói thật,” tôi nói, “Đôi khi tớ cũng tự cảm thấy như vậy.”

“Thế tại sao cậu không dừng lại được?”

“Bởi vì nhiều lúc tớ rất thèm mùi người ấm áp,” tôi chân thành đáp. “Có những lúc, nếu tớ không có được cái ấm áp như của da thịt đàn bà, tớ thấy cô đơn đến mức không thể chịu nổi.”

“Đây này, để anh tóm tắt tất cả những chuyện ấy theo cách hiểu của anh nhé,” Nagasawa chen vào.

“Watanabe hắn có cô gái mà hắn thích, nhưng vì một số lí do rắc rối nào đó, hai đứa không thể làm chuyện ấy được. Thế là hắn tự nhủ “Tình dục là tình dục”, và liền thoả mãn nhu cầu của mình với người khác. Thế thì có gì sai nào? Hoàn toàn hợp lí là đằng khác. Hắn không thể chỉ ở trong phòng và thủ dâm suốt ngày được, phải không nào?”

“Nhưng nếu cậu thực sự yêu cô ấy, Toru, liệu cậu có thể tự kiềm chế được không?”

“Cũng có thể,” tôi nói, đưa một miếng cá vược có xốt kem lên miệng.

“Cô chẳng hiểu gì về nhu cầu tình dục của đàn ông,” Nagasawa nói với Hatsumi. “Cứ xem tôi đây này. Tôi đã cặp với cô ba năm nay rồi, và trong thời gian đó tôi cũng ngủ với khối đàn bà. Nhưng tôi chẳng nhớ mẹ gì về họ hết. Tôi không biết tên họ, tôi không nhớ mặt mũi họ ra sao. Tôi chỉ ngủ với mỗi người đúng một lần thôi. Gặp, rồi làm chuyện đó, rồi vĩnh biệt. Có thế thôi. Thế thì có gì là sai nào?”

“Cái mà tôi không thể chịu được là thái độ ngạo mạn của anh,” Hatsumi nói bằng giọng nhẹ nhàng. “Anh có ngủ với đàn bà khác hay không chẳng có liên quan gì trong chuyện này. Tôi cũng chưa bao giờ thật sự giận anh vì chuyện anh ngủ lang như thế, phải không nào?”

“Cô không thể gọi việc tôi làm là ngủ lang được. Đó chỉ là một trò chơi. Chẳng ai bị tổn thương cả?” Nagasawa nói.

“Tôi bị tổn thương chứ,” Hatsumi nói. “Tôi không đủ với anh sao?”

Nagasawa giữ im lặng một lúc và lắc tròn cốc whisky trong tay.

“Không phải chuyện cô không đủ với tôi. Đó là một giai đoạn khác, một vấn dề khác. Mà là cái thèm khát trong con người của tôi kia. Nếu tôi đã làm cô tổn thương thì tôi xin lỗi. Nhưng nó không phải chuyện cô có đủ cho tôi hay không. Tôi không thể sống với nỗi thèm khát ấy. Con người tôi nó vậy. Đó là cái làm cho tôi chính là tôi. Tôi không thể làm gì được, cô có thấy không?”

Cuối cùng Hatsumi cầm dao dĩa lên và bắt đầu ăn món cá vược của mình. “Ít ra thì anh cũng không nên lôi kéo Toru vào những trò chơi ấy của anh.”

“Nhưng chúng tôi có nhiều cái giống nhau, Watanabe và tôi,” Nagasawa nói. “Cả hai chúng tôi đều không quan tâm đến bất kì chuyện gì khác ngoài bản thân mình, nói tóm lại là vậy. Ôkê, thì tôi ngạo mạn còn hắn thì không, nhưng cả hai chúng tôi đều chỉ có khả năng cảm thấy thú vị về những cái mà chính mình suy nghĩ, cảm xúc và tạo tác. Chính vì thế mà chúng tôi có thể suy nghĩ về mọi chuyện một cách hoàn toàn khác biệt với mọi người. Đó là cái tôi thích ở hắn. Chỉ có một cái khác nhau là hắn còn chưa nhận thức được chính mình, và do vậy mà hắn còn lưỡng lự và vẫn còn bị tổn thương.”

“Có con người nào mà không lưỡng lự và không bị tổn thương” Hatsumi chất vấn. “Có phải anh đang nói rằng bản thân anh chưa bao giờ cảm thấy những cái đó?”

“Tất nhiên là có, nhưng tôi đã rèn luyện mình đến mức có thể hạn chế chúng đến tối đa. Ngay cả chuột cũng sẽ chọn con đường ít đau đớn nhất nếu ta làm nó choáng váng đủ độ.”

“Nhưng chuột không biết yêu?”

“Chuột không biết yêu,” Nagasawa nhìn sang tôi. “Hay tuyệt! Chúng ta nên có nhạc nền cho câu nói này – một dàn nhạc đầy đủ với hai cây thụ cầm và…”

“Đừng có chế giễu tôi. Tôi nói nghiêm chỉnh đấy.”

“Chúng ta đang ăn mà, Nagasawa nói. “Và Watanabe đang ở đây. Có lẽ sẽ lịch sự hơn nếu hai ta để dành câu chuyện nghiêm chỉnh ấy cho một dịp khác.

“Tớ có thể về,” tôi bảo.

“Không được,” Hatsumi nói. “Xin cậu hãy ở lại. Có cậu ở đây thì tốt hơn.”

“Ít nhất cũng ăn tráng miệng đã,” Nagasawa nói.

“Tớ thế nào cũng được mà, thật đấy.”

Ba chúng tôi im lặng ăn một lúc lâu. Tôi ăn hết món cá của mình. Hatsumi bỏ mứa một nửa. Nagasawa dã chén sạch món vịt của hắn từ lâu và đang tập trung vào whisky.

“Món cá vược tuyệt lắm,” tôi lên tiếng, nhưng không ai buồn tiếp lời. Giống như tôi vừa ném một viên sỏi xuống giếng sâu vậy.

Mấy người hầu bàn dọn đĩa đi và mang vào nước chanh ép ướp lạnh và cà-phê vào. Nagasawa hầu như không động đến món tráng miệng với cà-phê, mà lấy luôn thuốc lá ra hút. Hatsumi phớt lờ món nước chanh.

“Thế là chết rồi,” tôi nghĩ thầm trong lúc uống hết phần nước chanh và cà-phê của mình. Hatsumi dán mắt vào hai bàn tay cô đặt trên bàn. Cũng như mọi thứ trên người cô, hai bàn tay ấy trông sành điệu, thanh lịch và đắt tiền. Tôi nghĩ đến Naoko và Reiko. Bây giờ họ đang làm gì? tôi tự hỏi. Naoko có lẽ đang nằm trên sô-pha đọc sách, còn Reiko có lẽ đang chơi bài “Rừng Na-uy” bằng ghi-ta. Tôi cảm thấy một thèm khát mãnh liệt được trở lại gian phòng nhỏ ấy của họ. Tôi đang làm cái quái gì ở đây thế này?

“Cái giống nhau giữa Watanabe và tôi là ở chỗ chúng tôi chẳng thèm bận tâm cái cứt gì nếu không có ai hiểu mình,” Nagasawa nói. “Đó là cái khiến chúng tôi khác với mọi người. Tất cả bọn họ đều lo không biết mọi người xung quanh có hiểu họ hay không. Tôi thì không thế, và Watanabe cũng vậy. Chúng tôi coi chuyện đó như cứt. Bản ngã và tha nhân là cách biệt.”

“Có thật thế không?” Hatsumi hỏi tôi.

“Không,” tôi nói. “Tớ không mạnh mẽ thế đâu. Tớ không thấy ôkê nếu chẳng có ai hiểu mình. Tớ có những người mà tớ muốn hiểu và được họ hiểu mình. Nhưng ngoài vài người ấy ra, thì nói thật, tớ cảm thấy như tuyệt vọng hoàn toàn. Tớ không đồng ý với Nagasawa. Tớ có quan tâm đến việc được người khác hiểu mình.”

“Điều đó thực ra cũng chính là điều tôi vừa nói,” Nagasawa nói, tay nhặt cái thìa khuấy cà-phê lên. “Hệt như nhau! Chỉ là sự khác nhau giữa một bữa điểm tâm muộn và một bữa trưa sớm. Thời gian như nhau, thức ăn giống nhau, chỉ khác có cái tên.”

Bây giờ thì Hatsumi nói với Nagasawa. “Anh có quan tâm đến việc tôi có hiểu anh hay là không?”

“Cô vẫn chưa hiểu, phải không nào?” Người A hiểu người B bởi vì đã đến đúng thời điểm để chuyện đó diễn ra, chử không phải vì người B muốn được người A hiểu mình.”

“Như vậy là tôi sai lầm khi cảm thấy tôi muốn ai đó hiểu mình – ví dụ là anh chẳng hạn”

“Không, đó không phải là sai lầm,” Nagasawa đáp. “Hầu hết mọi người sẽ gọi đó là tình yêu, nếu cô nghĩ cô muốn hiểu tôi. Hệ thống sống của tôi khác hẳn với những hệ thống sống của mọi người.”

“Như vậy điều anh đang nói có nghĩa là anh không yêu tôi, có phải thế không?”

“Thế này nhé, hệ thống của tôi và hệ thống của cô…”

“Vứt mẹ cái hệ thống mắc dịch của anh đi!”

Hatsumi quát lớn. Đó là lần đầu và cũng là lần cuối cùng tôi nghe cô quát lớn như vậy.

Nagasawa bấm nút chuông cạnh bàn, và người hầu bàn trở lại với giấy tính tiền.

Nagasawa đưa cho ông ta cái thẻ tín dụng.

“Xin lỗi vì chuyện này, Watanabe,” Nagasawa nói.

“Tớ sẽ đưa Hatsumi về nhà. Cậu đi một mình về khu học xá nhé, được không?”

“Cậu không phải xin lỗi tớ làm gì. Bữa ăn ngon tuyệt,” tôi nói, nhưng chẳng ai đáp lại câu nào.

Người hầu bàn đem cái thẻ tín dụng và hoá đơn tới, và Nagasawa dùng bút bi kí vào đó sau khi đã kiểm tra số tiền. Sau đó ba chúng tôi đứng dậy và ra khỏi quán.

Nagasawa định bước xuống phố vẫy taxi nhưng Hatsumi ngăn anh ta lại.

“Cám ơn, nhưng hôm nay tôi không muốn ở cạnh anh thêm một tí nào nữa. Anh không phải đưa tôi về nhà đâu. Cám ơn về bữa tối.”

“Thế nào cũng xong,” Nagasawa nói.

“Tôi muốn Toru đưa tôi về nhà.”

“Thế nào cũng xong,” Nagasawa nói. “Nhưng Watanabe thực tế chẳng khác gì tôi. Hắn có thể là một anh chàng hay đấy, nhưng tận đáy lòng hắn cũng không thể yêu ai được đâu. Lúc nào hắn cũng có một phần ở đâu đó rất tỉnh táo và hoàn hoàn xa lánh. Và hắn cũng bị cái thèm khát kia giày vò khôn nguôi. Cứ tin tôi đi, tôi biết mình đang nói gì mà.”

Tôi vẫy một cái taxi và để Hatsumi lên xe trước.

“Thôi được rồi,” tôi nói với Nagasawa, “Tớ cam đoan sẽ đưa cô ấy về tận nhà.”

“Xin lỗi đã đưa cậu vào chuyện này,” Nagasawa nói, nhưng tôi có thể thấy là hắn đã đang nghĩ sang chuyện khác rồi.

Khi đã ngồi trong xe, tôi hỏi Hatsumi, “Cậu muốn đi đâu? Về Ebisu nhé”. Căn hộ của cô ở Ebisu.

Cô lắc đầu.

“Ôkê. Thế đi uống ở đâu đã nhé!”

“Ờ” cô gật đầu.

“Đến Shibuya,” tôi bảo lái xe.

Khoanh tay và nhắm mắt, Hatsumi ngồi lọt thỏm vào góc ghế. Bộ hoa tai vàng của cô phản chiếu ánh đèn và lấp lánh khi chiếc xe lượn qua lượn lại. Bộ đồ màu xanh nửa đêm của cô có vẻ như đã được thửa riêng để hoà hợp với bóng tối ở trong xe. Thỉnh thoảng, cặp môi tuyệt đẹp được trang điểm nhẹ nhàng của cô lại hơi rung rung như thể cô sắp sửa nói điều gì đó với chính mình.

Ngắm nhìn cô, tôi có thể thấy tại sao Nagasawa đã chọn cô làm bạn đồng hành đặc biệt. Không thiếu những người đàn bà còn đẹp hơn Hatsumi, và Nagasawa có thể cặp với bất kì ai mà hắn muốn. Nhưng Hatsumi có một phẩm chất gì đó có thể làm rung động đến tận đáy lòng ta. Nó không khiên cưỡng tí nào. Cái sức mạnh của cô là một thứ tinh tế, nhưng nó gây nên những cộng hưởng sâu thẳm. Tôi ngắm nhìn cô suốt quãng đường đến Shibuya và tự hỏi mà vẫn không tìm được câu trả lời, rằng cái rung động tình cảm mà tôi đang trải nghiệm ấy có thể là cái gì?

Hàng chục năm sau tôi mới tìm thấy câu trả lời ấy. Lúc ấy tôi đến Santa Fe phỏng vấn một hoạ sĩ và đang ngồi trong một tiệm pizza địa phương, uống bia, ăn pizza và ngắm vẻ đẹp thần tiên của cảnh chiều tà ở đó. Mọi vật thấm đậm một màu đỏ rực – bàn tay tôi, cái đĩa, cái bàn, toàn thế giới như thể một thứ nước quả gì đặc biệt đã trút đầy xuống tất cả mọi thứ. Giữa cảnh hoàng hôn choáng ngợp ấy, hình ảnh Hatsumi bỗng loé lên trong tâm trí tôi, và ngay lúc ấy tôi chợt hiểu ra cơn rung động tận đáy lòng ấy là gì. Nó là một thứ khao khát ấu thơ chưa bao giờ và sẽ không bao giờ thực hiện được. Trước đó tôi quên mất sự tồn tại của nỗi khát khao ngây thơ và gần như ghi xương khắc cốt ấy, đã quên mất trong bao nhiêu năm rằng mình đã từng có những tình cầm như thế. Cái mà Hatsumi đã khuấy động lên trong tôi là một phần của chính bản ngã tôi đã thiếp ngủ bấy lâu. Và khi niềm phát ngộ ấy ập đến, nó đánh thức một nỗi buồn đau đớn đến mức tôi suýt khóc oà lên ngay lúc ấy. Cô đã là một người đàn bà đặc biệt như vậy đấy. Nhẽ ra đã phải có ai làm cái gì đó – bất kì cái gì – để cứu cô ấy.

Nhưng cả Nagasawa lẫn tôi đều không thể làm được điều đó. Giống như bao nhiêu người khác mà tôi đã biết, Hatsumi đã đạt đến một giai đoạn nào đó của cuộc sống và đã quyết định – hầu như hoàn toàn bất ngờ kết thúc nó. Hai năm sau khi Nagasawa đi sang Đức, cô lấy chồng, và hai năm sau đó cô đã dùng dao cạo cứa đứt cổ tay mình.

Chính Nagasawa, tất nhiên rồi, là người báo tin cho tôi biết. Bức thư của hắn gửi từ Bonn viết như sau: “Cái chết của Hatsumi đã làm tiêu tan một cái gì đó. Chuyện này thật đau buồn không thể chịu nổi, ngay cả đối với tớ”. Tôi đã xé nát bức thư ấy và ném nó đi. Từ đó tôi không bao giờ thư từ với hắn nữa.

Hatsumi và tôi đến một quán bar nhỏ và nốc cạn nhiều tuần rượu. Cả hai chúng tôi chẳng nói gì nhiều. Như một cặp vợ chồng già buồn chán, chúng tôi ngồi đối diện nhau, im lặng uống và nhai lạc. Khi chỗ đó đã đông nghẹt, chúng tôi bỏ ra ngoài đi dạo phố. Hatsumi nói cô sẽ trả tiền, nhưng tôi cương quyết không cho vì chính tôi nghĩ ra chuyện đi uống rượu.

Không khí ban đêm giá buốt căm căm. Hatsumi khép chặt chiếc áo len mặc ngoài và im lặng bước bên tôi. Tôi không biết đi đâu khi chúng tôi lang thang qua các con phố trong đêm, hai tay tôi thọc sâu vào túi quần.

Rất giống những lần tôi đi bộ với Naoko, tôi chợt nhận ra thế.

“Cậu có biết chỗ nào mình có thể chơi bi-a gần đây không?” Hatsumi đột ngột hỏi.

“Bi-a ư?” Cậu biết chơi à?”

“Ô, khá là đằng khác. Cậu thì sao?”

“Tớ chơi được chút chút. Không giỏi.”

“Ôkê, mình đi chơi nào.”

Chúng tôi tìm ra được một phòng chơi bi-a gần đó.

Một quán nhỏ ở mãi cuối ngõ. Hai chúng tôi – Hatsumi trong bộ đồ sành điệu và tôi với cái áo tây xanh và cà-vạt cà tẩm – trông chẳng ăn nhập gì với quán bi-a nhộn nhạo ấy, nhưng có vẻ như Hatsumi chẳng hề bận tâm đến chuyện ấy khi cô chọn và thoa sáp vào mũi gậy. Cô rút một cái dải buộc đầu trong túi ra và buộc túm một bên tóc lên để khỏi vướng lúc chơi. chúng tôi chơi hai ván. Hatsumi chơi khá như lời cô nói, còn tôi thì lúng ta lúng túng vì một bàn tay còn băng bó dày cộp. Cô hạ tôi thảm hại.

“Cậu giỏi thật,” tôi khâm phục nói.

“Cậu muốn nói nhìn bề ngoài không thể biết được người, đúng không?” Cô hỏi khi vừa ngắm một cú thọc vừa mỉm cười.

“Cậu học chơi như vậy ở đâu thế?”

“Ông tớ – bố của bố tớ – là một tay chơi già đời. Cụ có bàn bi-a ở nhà. Tớ thường chơi với anh tớ cho vui thôi, nhưng khi lớn hơn một tí thì ông tớ dạy tớ chơi với những nước đi có bài bản hẳn hoi. Ông cụ là một gã tuyệt vời rất đúng mốt, và đẹp trai. Nhưng cụ mất rồi. Cụ vẫn thưởng khoe đã từng gặp Deanna Durbin ở New York.”

Cô đi trúng ba nước liền, rồi trượt nước thứ tư. Tôi loay hoay mãi mới ăn được một điểm, rồi lại hỏng mất một nước rất ngon.

“Tại cái băng tay đấy,” Hatsumi nói để an ủi tôi.

“Không, tại tớ đã lâu rồi không chơi,” tôi nói, “hai năm và năm tháng rồi.”

“Sao cậu nhớ rõ thế?”

“Bạn tớ chết đúng cái đêm chúng tớ chơi ván cuối cùng với nhau,” tôi nói.

“Thế là cậu không chơi nữa à?”

“Không, cũng không hẳn thế,” tôi nói sau khi đã nghỉ một tí. “Chỉ là vì sau đó tớ chẳng có cơ hội nào để chơi nữa. Vậy thôi.”

“Bạn cậu chết như thế nào?”

“Tai nạn xe cộ.”

Cô đi nhiều nước nữa, ngắm rất nghiêm túc và điều chỉnh lực của từng nước rất chính xác. Ngắm nhìn cô chơi – mái tóc chải cẩn thận buộc lên để khỏi vướng mắt, bộ hoa tai vàng óng ánh, đôi giày đỏ vững vàng trên sàn nhà, những ngón tay mảnh dẻ đáng yêu ép chặt lên mặt nỉ xanh nâu khi cô động thủ nước đi – tôi có cảm giác như phần quán bi-a có cô đứng chơi đã biến thành một sự kiện xã hội tao nhã nào đó. Trước đó tôi chưa bao giờ được một mình với cô, và đó là một trải nghiệm tuyệt vời đối với tôi như thể tôi đã được kéo lên một tầng cao hơn của cuộc đời. Đến cuối ván thứ ba – mà tất nhiên là cô lại hạ tôi – thì vết thương của tôi bắt đầu đau phập phồng, và chúng tôi dừng chơi.

“Tớ xin lỗi,” cô nói với vẻ quan tâm rất thực lòng, “nhẽ ra tớ không nên gợi ý chuyện này.”

“Không sao mà,” tôi nói. “Tớ đứt tay thường thôi mà, và tớ thích chơi. Thật đấy.”

Khi chúng tôi rời quán bi-a, bà chủ gày gò nói với Hatsumi, “Cô có con mắt tinh đời đấy, em gái ạ.”

Hatsumi nở một nụ cười ngọt ngào với bà ta và cám ơn bà khi trả tiền.

“Có đau không?” Cô hỏi khi chúng tôi đã ra bên ngoài.

“Không đau lắm,” tôi nói.

“Cậu nghĩ nó có bị toác lại không?”

“Không, chắc không sao đâu.”

“Tớ biết rồi? Cậu nên đến chỗ tớ. Tớ sẽ thay băng cho cậu. Tớ có thuốc sát trùng và đủ mọi thứ. Nào, tớ ở ngay đằng kia kìa.”

Tôi nói không có gì đáng lo và rằng tôi không sao, nhưng cô khăng khăng phải kiểm tra xem vết cắt có bị toác lại hay không.

“Hay là cậu không muốn ở bên cạnh tớ nữa” Cậu muốn về phòng cậu càng sớm càng tốt phải không nào?” cô nói với một nụ cười ranh mãnh.

“Không có chuyện đó đâu,” tôi nói.

“Được rồi, vậy thì đừng đứng nghiêm ra như vậy nữa. Đi mấy bước nữa thôi mà.”

Chỗ Hatsumi ở cách khu Shibuya chừng mười lăm phút đi bộ về phía Ebisu. Không phải là một cao ốc sang trọng hào nhoáng, nhưng vẫn hơn mức đàng hoàng, với một sảnh chờ nho nhỏ rất hay và một cầu thang máy.

Hatsumi bảo tôi ngồi bên cái bàn trong bếp rồi vào phòng ngủ thay đồ. Cô trở lại với một cái áo chui đầu Princeton có mũ chùm, quần vải bông, và không đeo hoa tai nữa. Đặt một bộ đồ cấp cứu xuống bàn, cô tháo băng, kiểm tra xem vết cắt đã liền da chưa, bôi một ít thuốc sát trùng vào quanh đó và quấn một cái băng mớí lên vết thương. Cô làm mọi thứ như một chuyên gia vậy.

“Sao cậu giỏi nhiều thứ thế?” Tôi hỏi.

“Tớ thường làm tình nguyện ở một bệnh viện. Kiểu như chơi trò hộ lí. Vì thế tớ học được những việc này.”

Khi đã xong việc băng bó, Hatsumi đi kiếm hai hộp bia trong tủ lạnh. Cô uống nửa hộp, còn tôi uống hết hộp của mình và cả chỗ còn lại của cô. Sau đó cô cho tôi xem ảnh các cô gái trong câu lạc bộ của mình. Cô nói đúng: một vài cô trong bọn thật xinh.

“Bất kì lúc nào cậu quyết định có một cô bạn gái, hãy đến tớ,” cô nói. “Tớ sẽ giải quyết ngay cho cậu.”

“Vâng, thưa quí cô.”

“Thôi được rồi, Toru, nóí thật đi, cậu cho tớ là một mụ mối già phải không?”

“Ở một mức độ nào đó thôi,” tôi nói thật, nhưng với một nụ cười. Hatsumi cười theo.

Cô cười trông rất hay.

“Nói tớ nghe nữa nhé, Toru,” cô nói. “Cậu nghĩ thế nào về tớ với Nagasawa”

“Tớ nghĩ thế nào nghĩa là sao?” Về cái gì?”

“Về chuyện tớ phải làm gì. Từ nay trở đi.”

“Tớ có nghĩ gì thì cũng vậy thôi,” tôi nói, tợp một ngụm bia lạnh.

“Thì có sao đâu. Cứ nói đúng ý nghĩ của cậu xem nào?”

“Thế này nhé, nếu tớ là cậu, tớ sẽ bỏ hắn. Tớ sẽ tìm một ai đó có cách nhìn sự vật bình thường hơn và sống với vui vẻ đến trọn đời. Có xuống đến địa ngục cậu cũng không thể hạnh phúc với hắn được đâu. Cái lối hắn sống, hắn không bao giờ nghĩ đến chuyện làm cho chính hắn hoặc người khác được hạnh phúc. Ở với hắn chỉ tổ làm thần kinh cậu phát loạn lên thôi. Tớ thấy cậu chơi với hắn được ba năm vừa rồi thì cũng thật là kì lạ. Tất nhiên, tớ rất mến hắn theo cách riêng của tớ. Hắn rất quấy, rất nhiều phẩm chất. Hắn có những sức mạnh và năng lực mà tớ không thể hy vọng có được. Nhưng cuối cùng thì quan niệm của hắn về mọi chuyện cũng như cách hắn sống là không bình thường. Đôi khi nói chuyện với hắn tớ cảm thấy như mình đang chạy vòng vo mãi xung quanh. Hắn leo lên cao cũng theo một quá trình vòng vo như thế. Tớ thấy rất trống rỗng! Phải nói là hệ thống của hai đứa hoàn toàn khác nhau. Cậu hiểu tớ nói gì không?”

“Có,” Hatsumi nói khi lấy trong tủ lạnh ra cho tôi một hộp bia nữa.

“Hơn nữa, sau khi hắn vào Bộ Ngoại giao và xong một năm huấn luyện, hắn sẽ ra nước ngoài. Cậu sẽ làm gì lúc đó? Đợi hắn ư? Hắn không có ý định lấy ai cả.”

“Tớ cũng biết điều đó.”

“Vậy thì tớ chẳng có gì phải nói nữa.”

“Tớ thấy rồi,” Hatsumi nói.

Tôi rừ từ rót bia ra cốc.

“Cậu biết không, khi bọn mình chơi bi-a lúc nẫy, tớ bỗng nhận ra một điều,” tôi nói. “Tớ là con một, nhưng tớ lớn lên mà không bao giờ thấy thiếu thốn hoặc ước ao được có anh có chị. Tớ sung sướng được một mình. Nhưng đột nhiên, khi chơi bi-a với cậu, tớ có cảm giác mình ước ao có một người chị gái giống như cậu – thật sành điệu và choáng ngợp trong một bộ đồ màu xanh nữa đêm với hoa tai vàng với cây gậy bi-a điệu nghệ”

Hatsumi tặng tôi một nụ cười rạng rỡ. “Đấy đúng là một điều tốt đẹp nhất tớ được nghe về mình trong suốt cả năm qua,” cô nói. “Thật đấy.”

“Tất cả những gì tớ mong muốn cho cậu,” tôi đỏ bừng mặt, “là mong cậu được hạnh phúc. Nghe có vẻ điên. Vì hình như cậu là người có thể hạnh phúc với bất kì ai, mà tại sao cuối cùng lại vướng vào Nagasawa”

“Những chuyện như vậy vẫn xảy ra mà. Và có lẽ mình chẳng làm gì được. Trường hợp của tớ là thế đấy. Tất nhiên, Nagasawa sẽ bảo đó là trách nhiệm của tớ chứ không phải của anh ta.”

“Tớ cũng nghĩ thế.”

“Nhưng dù sao thì tớ cũng chẳng phải là đứa con gái thông minh nhất thế giới, Toru à. Mà thực ra, tớ còn thuộc loại ngu đần và cổ lỗ nữa. Tớ không thể để ý đến những trò “hệ thống” hay “trách nhiệm” này nọ. Tớ chỉ muốn lấy chồng và được người tớ yêu ôm ấp mỗi đêm và sinh con đẻ cái mà thôi. Với tớ thế là nhiều lắm rồi. Trên đời này tớ chỉ muốn có vậy.”

“Còn cái mà Nagasawa muốn ở đời này lại chẳng liên quan gì đến chuyện ấy.”

“Nhưng người ta còn thay đổi, phải không hả cậu?” Hatsumi hỏi.

“Cậu muốn nói là họ sẽ ra đời rồi ăn đòn và lớn lên hay sao?”

“Ơ, và nếu anh ấy xa tớ một thời gian, tình cảm của anh ấy với tớ có thể sẽ khác, có phải không?”

“Cũng có thể, nếu hắn là một anh chàng bình thường,” tôi nói. “Nhưng hắn khác. Hắn cực kì sắt đá – hơn cậu với tớ tưởng nhiều. Và hắn sẽ chỉ sắt đá hơn theo thời gian mà thôi. Nếu có chuyện gì khiến hắn phải ăn đòn, hắn sẽ dùng ngay chuyện đó để rèn cho mình sắt đá hơn. Hắn đã nuốt cả ốc sên trước khi nhượng bộ. Cậu có thể mong đợi gì ở một con người như thế?”

“Nhưng tớ không thể làm được gì trừ việc chờ đợi anh ấy,” Hatsumi nói, tay chống cằm.

“Cậu yêu hắn đến thế ư?”

“Đúng vậy,” cô nói, không hề lưỡng lự chút nào.

“Chao ôi,” tôi thở dài nói, rồi uống nốt chỗ bia của mình. “Tin chắc là mình yêu ai đến thế hẳn phải là một cảm giác tuyệt vời lắm.”

“Tớ là một con bé ngu xuẩn và cổ lỗ,” cô nói. “Uống thêm bia nữa nhé”

“Thôi, cám ơn, tớ phải đi thôi. Cám ơn cậu đã thay băng và cho tớ uống bia.”

Trong lúc tôi đứng chỗ cửa vào để đi giày thì có tiếng điện thoại reo. Hatsumi nhìn tôi, rồi nhìn cái phôn, rồi lại nhìn tôi.

“Ngủ ngon nhé,” tôi chào rồi bước ra ngoài. Lúc đóng cửa, tôi còn thoáng thấy Hatsumi nhấc điện thoại.

Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô. Về đến khu học xá thì đã là mười một rưỡi, tôi đi thẳng đến phòng Nagasawa và gõ cửa. Gõ đến lần thứ mười tôi mới nhớ ra bấy giờ đang là đêm thứ Bảy. Nagasawa bao giờ cũng lấy giấy phép qua đêm vào thứ Bảy với lí do về ở nhà họ hàng.

Tôi về phòng mình, tháo cà-vạt, treo áo tây và quần lên mắc, thay đồ mặc nhà, rồi đánh răng. Ôi chao, tôi nghĩ bụng, mai đã lại là Chủ nhật rồi! Hình như cứ bốn ngày đã lại đến Chủ nhật. Hai Chủ nhật nữa thôi là tôi sẽ tròn hai mươi tuổi. Tôi nằm dài trên giường và dán mắt vào tờ lịch trong lúc những cảm giác âm u cứ thế tràn tới như những đợt sóng.

Tôi ngồi bên bàn học để viết bức thư Chủ nhật cho Naoko, uống cà-phê bằng một cái cốc to và nghe nhạc Miles Davis. Trời đang mưa nhẹ ở bên ngoài, còn trong phòng thì lạnh cóng như một cái bể cá. Mùi băng phiến thoang thoảng ở chiếc áo len dày tôi vừa lấy từ trong một hộp chứa đồ ra. Tít trên cao tấm kính cửa sổ có một con nhặng to đùng đang bám chặt không động đậy. Không có gió, lá cờ Mặt Trời Mọc ủ rũ trên cột như dải áo của một nghị viên La Ma. Một con chó nâu gày nhom nhút nhát không biết từ đâu lạc vào sân học xá đang hít hít ngửi ngửi từng bông hoa một trong luống. Tôi không thể tưởng tượng tại sao lại có con chó đi loanh quanh ngửi hoa như thế dưới trời mưa.

Bức thư của tôi dài. Mỗi khi bàn tay phải bị cứa của tôi bắt đầu thấy đau vì cầm bút, tôi lại ngồi nhìn ra cửa sổ và đưa mắt xuống sân nhà ướt dưới mưa.

Mở đầu thư, tôi kể cho Naoko chuyện bị đứt tay ở tiệm đĩa hát, rồi đến chuyện Nagasawa, Hatsumi và tôi đã có một bữa ăn mừng đêm hôm nọ vì Nagasawa đã đỗ kì thi tuyển vào Bộ Ngoại giao. Tôi mô tả tiệm ăn và món ăn. Thức ăn thì tuyệt, tôi viết, nhưng nửa chừng bữa ăn thì không khí bắt đầu khó chịu.

Tôi tự hỏi không biết có nên nhắc đến Kizuki khi viết về lúc chơi bi-a với Hatsumi hay không, rồi quyết định cứ làm vậy. Tôi cảm thấy mình phải viết chuyện đó.

Mình vẫn nhớ nước đi cuối cùng của Kizuki ngày hôm ấy – ngày mà cậu ấy chết. Đó là một nước bật tường rất khó mà mình không nghĩ là cậu ấy có thể thực hiện được. Nhưng hình như vận may đang đến với cậu ấy: nước đi ấy thật hoàn hảo, và hai trái bóng trắng và đỏ hầu như không gây nên tiếng động nào khi chúng chỉ khẽ chạm vào nhau trên nền nỉ xanh nâu và ghi điểm cho tỉ số cuối cùng của ván ấy. Đó quả là một nước đi tuyệt đẹp, mình vẫn còn nhớ nó như in cho đến tận hôm nay. Trong suốt hai năm rưỡi sau đó, mình không sờ đến cây gậy bi-a một lần nào.

Đêm mình chơi bi-a với Hatsumi, mãi đến cuối ván thứ nhất mình mới nhớ đến Kizuki, và hoàn toàn bị choáng. Mình vẫn đinh ninh là hễ đã chơi bi-a là mình sẽ nhớ đến Kizuki. Thế mà mai đến hết ván thứ nhất rồi mình đã mua một hộp Pepsi ở máy tự động và bắt đầu uống thì mình mới chợt nhớ đến cậu ấy.

Chắc là nhờ có cái máy tự động ấy. Ở chỗ mình với Kizuki chơi với nhau cũng có một cái máy như thế, và chúng mình thường cuộc thắng thua bằng đồ uống mua ở đó.

Mình cảm thấy có lỗi đã không nhớ ngay đến Kizuki, như thể mình đã bỏ rơi cậu ấy. Nhưng khi về đến nhà rồi thì mình lại nghĩ thế này: chuyện xảy ra đã được hai năm rưỡi rồi, và Kizuki thì vẫn mười bảy tuổi. Không phải điều đó có nghĩa là kí ức về cậu ấy của mình đã phai mờ. Những thứ mà cái chết của cậu ấy đã gợi lên vẫn còn đó, sáng sủa rõ ràng, ngay bên trong mình, và một số còn rõ ràng hơn cả lúc đầu.

Điều mình muốn nói ở đây là: mình sắp tròn hai mươi tuổi. Một phần những gì Kizuki và mình đã chia sẻ với nhau lúc hai đứa còn mười sáu, mười bay tuổi đã biến mất rồi, và không thể cứ khóc lóc mai mà lấy lại được chúng. Mình không thể giải thích rõ hơn được nữa, nhưng mình nghĩ có thể cậu sẽ hiểu cảm giác của mình và điều mình đang nói đây. Và có lẽ cậu là người duy nhất trên đời có thể hiểu được những chuyện này.

Mình đang nghĩ đến cậu nhiều hơn bao giờ hết. Hôm nay mưa. Chủ nhật mưa là rất khổ cho mình. Khi trời mưa, mình không thể giặt giũ, tức là cũng không thể là quần là áo được. Mình không thể di dạo, mà cũng chẳng lên nằm trên mái nhà được. Mình chỉ có thể để máy quay đã ở chế độ tự động và nghe đi nghe lại chương trình Kind of Blue trong khi nhìn mưa rơi dưới sân ngoài kia. Như mình đã viết cho cậu trước đây, mình không lên dây cót cho bản thân vào Chủ nhật. Chính vì vậy mà thư này mới dài dòng như thế. Mình dừng bút đây. Mình đi ăn trưa dưới nhà ăn.

Tạm biệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.