Anh Chàng Mộ Bên
5.
Ngày lại ngày
mặt đối mặt
với những chiếc gương rạn
và mấy con mụ phạt xe hả hê.
Đọc lại những câu viết trong quyển sổ màu xanh mùa thu năm nay, tôi tự nhủ có lẽ mình hơi bị trầm cảm, theo đúng nghĩa khoa học của từ này.
Trong phòng nhân viên của thư viện, tôi làm cho các bạn đồng nghiệp cười chảy nước mắt bằng mấy câu chuyện tiếu lâm điên khùng. Tôi thích nhìn thấy lớp trang điểm của họ chảy loang lổ. Mọi thứ với tôi bỗng bình thường trở lại, và tôi là người thích thú nhất trong đám.
Khi về nhà vào cuối ngày cùng với chiếc giỏ đi siêu thị, tôi luôn thu xếp cho mình công việc gì đó để làm. Tôi bày biện một chút rau quả tươi trên một chiếc đĩa gốm Đan Mạch, tưới mấy cây con, cẩn thận chọn một bài opera hào hứng, nhưng không quá lố, để nghe với âm lượng tối đa, thắp vài ngọn nến trên thành bồn tắm và ngâm mình trong nước thật lâu, tận hưởng mùi hoa oải hương của chiếc đèn tinh dầu lan tỏa trong căn phòng tắm sạch sẽ không tì vết.
Mùa thu này, tôi đọc hồi ký và văn học kỳ ảo, trong những dịp tốt nhất. Nó có tác dụng ru ngủ – như thể đi vào một thế giới khác. Và khi đọc hết những trang cuối, tôi thấy mình kiệt sức, run lập cập trong góc xa lông giống như vừa dạt lên một bãi biển sau vụ đắm tàu. Những quyển hồi ký và thế giới kỳ ảo hỏi tôi: mày sống vì cái gì, mày làm gì với cuộc đời quá mong manh, thất thường và ngắn ngủi này?
Những đêm đó, tôi đưa ra nhiều câu trả lời khác nhau trong các giấc mơ của mình. Có lần tôi là một nữ thần, sống trong một ngôi nhà có hàng giậu thưa, và từ những đầu ngón tay tuôn ra muôn hình vạn trạng của sự sống: những cái cây leo mơn mởn xum xuê, những em bé mũm mĩm đáng yêu.
Những ngày khác dường như chỉ toàn mưa tuyết và sự chờ đợi mỏi mòn ở trạm dừng xe buýt. Tôi đã tăng khoản tiền đóng vào quỹ lương hưu và viết di chúc – nếu Ӧrjan đã chọn Fonus để lo hậu sự cho mình, thì việc tôi thiếu tôi phải làm là bắt chước theo anh. Trong những ngày ấy, tôi sắp xếp hóa đơn vào các tập hồ sơ, tôi mua những chiếc hộp IKEA lý tưởng để chất đầy tủ, và ngồi lọc lựa những tấm phim cũ – những bức ảnh chẳng có giá trị gì hơn đám lá thu chết từ năm ngoái.
Tôi tự sướng thường xuyên. Những người đàn ông trong cơn tưởng tượng của tôi đều quê kệch, với chiếc cằm lởm chởm râu và đôi tay thô ráp. Từ cằm trở lên, họ không có khuôn mặt.
Mӓrta là phao cứu sinh, là mỏ neo giữ tôi lại với trần thế. Cô nàng có thể lao vào phòng tắm của tôi như một cơn lốc, tay phe phẩy hai tấm vé xem phim cho đến khi tôi ra khỏi bồn tắm, thổi tắt chỗ nến và đi cùng nàng. Sau đó, chúng tôi lăn lóc mỗi đứa một ghế xa lông ở nhà tôi, buôn những câu chuyện vặt vãnh thường ngày và chém gió sự đời, từ trò lừa gạt ông sếp than kinh của Mӓrta cho đến phê phán cách nhìn phụ nữ của thánh Augustin.
Từ người Mӓrta luôn tỏa ra mùi ấm áp của bánh mì, nước hoa và xì gà điếu nhỏ. Cô nàng sống tạm bợ với một niềm đam mê mang tên Robert, và thỉnh thoảng khi anh chàng vắng mặt vì những chuyến công tác bí hiểm, Mӓrta với tôi nốc cạn một chai Porto trắng rồi cô nàng ngủ lại trên xa lông nhà tôi. Để rồi sáng hôm sau, trong bộ dạng tóc tai bù xù và mặt sưng húp, chúng tôi lầm bầm dành cho nhau những câu chửi vô hại. Mӓrta quấn mình trong chiếc áo choàng ngủ xấu xí của Ӧrjan mà tôi không tài nào vứt đi được. Đã hơn một lần chúng tôi cảm thấy hối tiếc vì không là les – lẽ ra tôi có thể nghĩ đến việc sống cùng một người như Mӓrta, còn về phía mình, cô nàng thường xuyên cảm thấy trọng lượng của Robert hơi bị quá sức chịu đựng.
Một đêm nọ, tôi nói với Mӓrta về anh chàng Chủ Rừng và nụ cười khó giải thích của anh ta. Cô nàng nhổm dậy trên ghế, mút ướt ngón tay trỏ rồi giơ lên.
“Có chuyện rồi đây!” – Mӓrta hào hứng thốt lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.