Người Đài Loan thường nói trước khi lấy vợ và sau khi sinh con thường rất may mắn.
Trước khi lấy vợ, tôi vốn chẳng may mắn gì, khi đó công ty gặp hỏa hoạn, tôi đột nhiên thấp nghiệp, nhưng sau khi sinh con, vận may của tôi thực sự rất tốt.
Lương Bình sinh được một tuần, công ty tổ chức tiệc cuối năm, tôi trúng giải lớn nhất, ti vi tinh thể lỏng 36 inch.
Khi Lương Bình hai tháng tuổi thì tôi trúng giải nhì từ hóa đơn mua hàng, giải thưởng 4 vạn đồng.
Lương Bình được năm tháng tuổi, tôi quyết định mua một cái xe, tiện cho sau này đưa mọi người ra ngoài.
Trước đây do không thể bỏ Mix lại nên rất ít khi đi chơi xa nhà, vì vậy chưa từng nghĩ tới việc mua xe.
Điều này phải cám ơn Mix, vì khoản tiền bảo dưỡng xe và gửi xe đều là những khoản chi không nhỏ.
Vì xem xét về mặt kinh tế, tôi quyết định mua xe cũ, bèn đi khắp nơi so giá.
Vừa hay có bạn đại học định bán chiếc xe hiệu Ford mà cậu ta đã đi ba năm, tôi lập tức liên lạc với cậu ta.
Cậu ấy có thể coi là bạn tốt nhất của tôi hồi học đại học, sau khi xuất ngũ vẫn luôn làm ở một công ty.
Tôi hỏi cậu ta vì sao lại định bán xe? Cậu ta nói mình định đổi chiếc Benz hay BMW.
“Cậu giàu vậy à?” Tôi kinh ngạc.
“Tớ có chỗ khó riêng.” Cậu ta đành cười nói. “Vì giờ làm giám đốc rồi, không thể không đổi sang xe tốt.”
Hóa ra giám đốc chỗ cậu ta tháng trước đột nhiên trở bệnh, không cách nào làm việc khác, mà vợ giám đốc lại không quen với tình trạng công ty.
Cậu ta lại ở bên giám đôc cũ hơn mười năm rồi, từ lâu đã là tay phải tay trái của ông ta, biết rõ mọi nghiệp vụ và hoạt động của công ty.
Vợ giám đốc cũ bèn mời cậu ta tiếp tục kinh doanh, vì vậy giờ đây cậu ta có thể coi là người phụ trách thực sự của công ty đó.
“Tới chỗ tớ làm đi.” Cậu ta nói. “Tớ thiếu nhân viên giúp tớ kinh doanh, mang sang đây đi.”
“Để tớ nghĩ thêm chút đã.”
“Nghĩ cái rắm.” Cậu ta quát. “Bất kể giờ lương cậu bao nhiêu, giờ tớ cộng thẳng vào hai vạn.”
“Ác liệt vậy.” Tôi nói. “Vậy cái xe kia cậu định bán bao nhiêu.”
“Đương nhiên là nửa bán nửa tặng rồi.” Cậu ta nói. “Coi như báo đáp cậu lúc trước khi thi thường xuyên giúp tớ.”
Tôi thôi việc ở chỗ cũ, tới chỗ cậu ta làm, cũng làm xong thủ tục sang tên xe.
Công ty này tuy nhỏ nhưng năng lực không tồi, cũng rất chăm chỉ kinh doanh, công việc rất ổn định.
Tôi ngoại trừ có công việc tự mình phụ trách ra, cậu ta cũng đưa tôi tham gia vào công việc quản lý các cấp.
Từ khi Tiểu Huệ không đi làm nữa, tôi luôn phiền não về thu nhập trong nhà giảm đi, chi tiêu cho Lương Bình, học phí của Lương Bình trong tương lai, chỉ đành không ngừng nghĩ cách gia tăng thu nhập, có kiệt sức cũng chẳng sao.
Nhưng công việc mới lương cao hơn nhiều, cuối năm lại được chia hoa hồng, tôi cảm thấy mình thật may mắn.
Tuy thời gian tới vẫn còn là biến số lớn, nhưng tôi tin rằng công việc sau này sẽ rất ổn định, thu nhập cũng đủ chi tiêu.
Năm tôi 39 tuổi, cuối cùng cũng trở thành cha, cũng tìm được công việc lý tưởng, tôi rất thỏa mãn.
Mỗi khi thấy khuôn mặt Lương Bình khi ngủ say, tôi đều cảm thấy hạnh phúc khó tả.
Tuy rằng tôi không phải người có tiền, nhưng lại thật giàu có.
Điều tiếc nuối duy nhất là Mix đã quá già rồi.
Khi Lương Bình được bảy tháng tuổi, Mix đã 11 tuổi, vừa già lại vừa bệnh tật.
Tôi mang nó tới gặp bác sĩ thú y vì nó đi được vài bước là lại thở hồng hộc.
“Đây là tâm thất bị phình to.” Bác sĩ thú y kiểm tra xong bèn nói. “Nhưng đây còn chưa phải nghiêm trọng nhất.”
“Hả?” Tôi kinh hãi nhìn sang Mix.
“Thận nó đã rất yếu rồi, tiếp tục chuyển biến xấu sợ rằng sẽ bị suy thận.” Bác sĩ thú y nói.
Tôi bắt đầu cho Mix uống thuốc, nhưng Mix rất ghét thuốc, luôn quay mặt đi.
Tôi phải xoay đầu nó lại, nửa lừa gạt nửa cưỡng ép nó uống.
Mỗi khi thấy Mix ốm yếu tôi luôn thấy rất đau buồn.
“Mix, con quên mình là chó chòm sư tử sao?” Tôi nói. “Phải chóng khỏe lại đi.”
Mix nhìn tôi, đôi mắt trống rỗng, hơi thở hổn hển.
Khi Lương Bình được tám tháng tuổi, bắt đầu bò loạn khắp nơi trong nhà, hoạt bát vô cùng.
Nó có vẻ rất hứng thú với Mix, luôn muốn bò tới cận Mix, còn Tiểu Huệ luôn quát: Mix, đi ra!”
Có hôm Mix nằm ở góc tường ngủ, Lương Bình lại hưng phấn bò sang phía nó, mắt thấy sắp chạm vào nó.
“Mix, mau tránh ra!” Tiểu Huệ kinh hãi hét lên, cũng nhanh chóng chạy sang phía Mix.
Mix lảo đảo đứng dậy, chật vật đi được vài bước, nhưng Lương Bình lại chuyển hướng, tiếp tục bò về phía nó.
Nó chỉ đành lê thân thể đi, cố sức bò tiếp, dáng vẻ rất chật vật, cũng bắt đầu há miệng thở dốc.
Tiểu Huệ cuối cùng cũng vượt qua, bế phốc Lương Bình lên.
“Em đừng căng thẳng thế, vậy sẽ khiến Mix sợ đấy.” tôi nói.
“Sao em không căng thẳng cho được?” Tiểu Huệ trừng mắt nhìn tôi. “Mix dữ như vậy, nếu nó cắn Lương Bình thì sao?”
“Mix dữ vậy là để bảo vệ em chứ không phải vì nó thích cắn người.” Tôi nói.
“Anh…” Tiểu Huệ chỉ vào tôi. “Được rồi, không nói với anh nữa.”
Tiểu Huệ ôm Mix vào phòng ngủ, Mix thở hổn hển từng hơi một, con mắt vẫn nhìn về phía Tiểu Huệ.
Tối hôm đó tôi rất bận rộn, cả đêm làm việc trong phòng.
Khoảng 11 rưỡi mới phát hiện Mix đang ngồi thẳng người bên chân tôi, ngửa đầu lên nhìn tôi.
Tôi cúi đầu nhìn nó, cảm thấy ánh mắt nó thật kỳlạ, tôi chưa bao giờ thấy nó có ánh mắt như vậy.
Từ khi Tiểu Huệ từ bệnh viện về, ánh mắt Mix luôn nhuốm vẻ ưu thương.
Nhưng lúc này ánh mắt nó đã không chỉ là ưu thương nữa, nếu cố hình dung, hẳn nên gọi là bi thương.
“Mix ngoan nào.” Tôi vuốt ve đầu nó. “Cha đang bận, con ngủ trước đi.”
Mix vẫn ngồi thẳng người, không hề nhúc nhích, chỉ dùng ánh mắt bi thương đó nhìn tôi.
Trong tôi rất đau buồn, chỉ đành dùng tay trái xoa xoa đầu nó, tay phải tiếp tục gõ bàn phím.
Một lúc sau cảm thấy làm việc như vậy hơi chậm, tay trái lại rời Mix trở lại bàn phím.
Văn bản này rất quan trọng, nhất định tôi phải hoàn thành trong đêm nay, bắt buộc phải chuyên tâm làm việc.
Lúc xong việc thì đã 1 giờ sáng, vươn vai duỗi người xong không ngờ lại thấy Mix vẫn ở cạnh chân tôi.
“Cha xong việc rồi.” Tôi vuốt ve đầu nó. “Mình cùng đi ngủ đi.”
Mix bất động như núi, ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt vẫn nhuốm vẻ bi thương.
Sau khi khuyên nó đi ngủ vài câu, tôi rời phòng làm việc sang phòng ngủ.
Khi chuẩn bị thay quần áo lên giường ngủ, qua khe hở của tấm chắn lại thấy Mix đang ngồi thẳng đó, ánh mắt hình như đang nhìn Tiểu Huệ đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Tôi tới cạnh tấm ngăn cửa, cúi đầu nói: “Mẹ ngủ rồi, con cũng mau đi ngủ đi.”
Nhưng Mix không nhìn tôi, cuối cùng tôi cũng chắc chắn nó đang nhìn Tiểu Huệ.
Vì đã quá mệt rồi, tôi đành quay về giường nằm một, giấc, định ngủ một giấc thật ngon.
Khoảng 3 giờ sáng, tiếng khóc của Lương Bình đánh thức tôi dậy, sau khi tỉnh lại thấy Tiểu Huệ đang dỗ Lương Bình.
“Anh ngủ tiếp đi.” Em ôm Lương Bình đi quanh căn phòng. “Em ru con ngủ.”
Khi định ngủ tiếp không ngờ lại phát hiện Mix vẫn ngồi ngoài tấm ngăn cửa, con mắt nhìn Tiểu Huệ.
Tôi xuống giuờng, đi tới vuốt ve Mix, nhưng ánh mắt Mix vẫn chỉ dừng trên người Tiểu Huệ.
“Em tới vuốt ve nó chút đi.” Tôi không nỡ nhìn ánh mắt bi thương của nó.
“Đã nói mấy trăm lần rồi, em không thể chạm vào Mix.” Tiểu Huệ có vẻ mất kiên nhẫn. “Hơn nữa anh không thấy em đang có việc sao?”
“Không thì em tới nói với nó vài câu đi.”
“Đúng là.” Tiểu Huệ không tình nguyện bước tới cạnh tấm ngăn cửa. “Mix ngoan, mau ngủ đi.”
Mix ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Huệ, nhưng em nói xong bèn không để ý tới nó nữa, tập trung sang ru Lương Binh ngủ.
Tôi cũng đành quay về giuờng nằm xuống.
Hôm sau khi ra ngoài đi làm, không ngờ lại chẳng thấy Mix tới cửa tiễn mình
“Mix.” Tôi gọi. “Mix.”
Mix không xuất hiện, tôi rất lo lắng.
Tuy chuyện này chưa từng xảy ra, nhưng tôi còn vội đi làm, đành nhanh chóng bước ra cửa.
Ngày hôm nay rất quan trọng cũng rất bận rộn, tan tầm tôi còn ở lại công ty, khoảng 10 rưỡi mới về đến nhà.
Lúc mở cửa, lại không thấy Mix đâu, chỉ nghe thấy tiếng khóc của Lương Bình.
Nhìn quanh phòng khách với phòng làm việc đều không thấy Mix đâu, tôi thấy rất khó hiểu nhưng Lương Bình còn đang khóc, đành vào phòng ngủ xem Lương Bình ra sao?
Lương Bình chỉ hơi đói mà thôi, Tiểu Huệ đang chuẩn bị cho nó bú, tôi ngồi bên giường nhìn hai người.
Lương Bình bú no xong lại bò loạn dưới sàn, tôi chơi với con xong lại đi tìm Mix.
Mở cửa phòng làm việc, tìm khắp nơi cũng không thấy Mix, tới phòng khách, ra ngoài sân cũng không phát hiện nó đâu.
Ngoại trừ phòng ngủ, tôi đã tìm khắp nơi trong nhà, đều không thấy tung tích nó đâu, tôi càng thấy khó hiểu.
Mix không thể chui vào phòng ngủ được.
Tuy biết chắc chắn không thể nhưng tôi vẫn bước vào phòng
Có thể do tôi quá nóng ruột chăng, bèn nằm xuống nhìn quanh sàn nhà
“Này?” Tiểu Huệ bối rối hỏi. “Anh đang tìm gì thế?”
“Không có gì.” Dưới sàn trống rỗng, tôi cụt hứng đứng dậy.
Vừa đứng lên, tôi cũng thấy bức ảnh tân hôn chụp tôi, Tiểu Huệ và Mix.
Mix khi đó vẫn còn trẻ, đầu đầy tóc dài, mắt híp, lè lưỡi, trông rất đáng yêu.
Còn tôi với Tiểu Huệ cũng cười rất vui vẻ, đó là thời khắc hạnh phúc nhất của ba chúng tôi.
Tôi vừa sợ vừa nôn nóng, ra khỏi phòng ngủ tìm kiếm một hồi.
Lần này tôi tìm ngay cả dưới ghế sô pha ở phòng khách, trong bồn cầu phòng vệ sinh, nhưng vẫn không thấy Mix đâu.
“Mix.” Trong lòng tôi rất lo lắng. “Con đang chơi trốn tìm với cha sao?”
Nhìn ra ngoài sân một cái, Mix sẽ không nhảy từ trên này xuống chứ?”
Tôi bật đèn ngoài sân, nhòm xuống bờ tường, phía dưới tối đen như mực không thấy được gì.
Tôi lại lo lắng, nhưng tường cao như vậy, Mix không thể nhảy qua được.
Vậy rốt cuộc Mix đang ở đâu?
Tôi vừa cẩn thận quan sát ngoài sân, ngoài khá nhiều quần áo đang phơi ra cũng chỉ có một cái máy giặt.
Máy giặt đặt sát góc tường, bên phải là tôi, bên trái là một khe hở cách gờ tường chừng 30cm.
Trong cái khe ấy nhét đủ thứ linh tinh như bột giặt, chậu rửa mặt, chậu tắm, gáo nước, mắc treo quần áo cũ.
Tôi thấy có cái gáo nước nhỏ rơi trên mặt đất, lúc khom lưng định nhặt nó nhét vào trong cái khe thì nhìn thấy một mẩu trăng trắng. Chẳng phải lông đuổi của Mix sao?
Tôi vội vàng kéo mấy thứ đồ linh tinh trong khe ra, phát hiện Mix đầu hướng vào tường, cúi người nằm sấp ở đó.
“Mix…” Giọng tôi run run. “Sao con lại ở đây.”
Tôi ôm Mix ra ngoài, cúi xuống nhìn khuôn mặt nó, nó hai mắt nhắm nghiềm, đầu lưỡi lè ra.
Tôi khẽ lay người nó, nhưng nó hoàn toàn không phản ứng, thân thể cũng cứng đờ.
Mix chết rồi.
Trong phòng ngủ vang lên tiếng khóc của Lương Bình và tiếng dỗ dành của Tiểu Huệ, Tiểu Huệ đang ru Lương Bình ngủ.
Tôi nhanh chóng ôm Mix về phòng khách, ngồi trên ghế sô pha, tay phải khẽ vuốt ve thân thể nó.
Trong cơn đau buồn bỗng đột muốn khóc lớn, nhưng chỉ có thể nhỏ giọng, cắn môi khóc thầm.
Lệ tuôn không ngừng nơi khóe mắt, có ngăn cũng chẳng nổi, tôi chỉ đành lấy tay áo lau đi.
Tôi vừa lau nước mắt vừa vuốt ve Mix, không bao lâu sau lông nó đã ướt đẫm.
Nhưng tôi vẫn khóc.
Trong lúc mê man, tôi nhớ tới Tiểu Hoàng.
Mẹ nói hôm Tiểu Hoàng mất tích, mẹ chuẩn bị lấy xe đạp ra chợ mua thức ăn, phát hiện Tiểu Hoàng chỉ ngồi thẳng người nhìn mẹ, không hề có ý muốn đi.
“Tiểu Hoàng.” Mẹ nói. “Đi mua thức ăn nào.”
Mẹ tôi giục vài lần nhưng nó vẫn không hề nhúc nhích, chỉ ngẩng đầu lên nhìn mẹ, ánh mắt rất kỳ lạ.
Năm phút sau, mẹ tôi đành lên xe đạp, đi được hơn mười mét lại quay đầu lại, Tiểu Hoàng vẫn ngồi yên tại chỗ, hai mắt nhìn mẹ.
Mẹ tôi nói khi mẹ mua thức ăn về nhà, không tìm thấy Tiểu Hoàng đâu.
Cả nhà chúng tôi tìm suốt ba ngày, hỏi han cả hàng xóm nhưng không ai phát hiện tung tích của Tiểu Hoàng.
Ba ngày sau, khi cha tôi nói chuyện với bạn, bạn cha tôi nói mình từng nghe qua một chuyện.
“Con chó khí biết mình sắp chết sẽ dùng ánh mắt tạm biệt chủ nhân. Sau đó tìm một nơi kín đáo nhất trong nhà, một mình ngồi đợi cái chết.” Bạn cha tôi kể.
“Vì sao lại tìm chỗ kín dáo nhất trong nhà?” Cha tôi hỏi.
“Thứ nhất là vì chỉ còn chút sức lực, không thể đi xa được, thứ hai là vẫn mong sau khi chết vẫn có thể bảo vệ gia đình. Nhưng quan trọng nhất, nó không muốn để chủ nhân thấy xác mình, tránh cho người chủ đau lòng.”
Cha tôi bừng tỉnh hiểu ra, lập tức lao về nhà, lấy đèn pin ra chui xuống sàn.
Mười phút sau, cha tôi cả người dính bẩn, ôm xác Tiểu Hoàng ra ngoài.
Không sai, khoảng không dưới sàn nhà là nơi kín đáo nhất trong nhà chúng tôi, không ai trong số chúng tôi chui vào.
Tiểu Hoàng không muốn mẹ tôi đau lòng khi thấy xác nó, vì vậy trốn xuống dưới sàn, một mình chờ đợi cái chết.
Mix hẳn cũng nghĩ như vậy nên mới dùng chút sức lực cuối cùng chui vào khe hở hay đặt đồ linh tinh giữa máy giặt với bờ tường, cũng để cho những món đồ ấy bao trùm toàn bộ thân thể mình.
Mix tìm được nơi kín đáo nhất trong nhà, hơn nữa còn cố gắng để mình không bị phát hiện.
Nhớ tới dụng tâm của Mix và ánh mắt nó tối qua, nước mắt vừa ngừng rơi giờ lại chảy xuống.
Đối với người chủ mà nói, chú chó chỉ là một bộ phận nhỏ trong cả con đường sinh mạng, phần đó có thể thay thế, thậm chí có thể bỏ qua.
Nhưng đối với chó mà nói, chủ nhân là toàn bộ cuộc sống, không thể thay thế được, càng không thể bỏ đi.
Cho dù tới tận cùng của cuộc sống, trong lòng lại chỉ nghĩ cách để không khiến chủ nhân đau lòng.
Tôi nghe tiếng mở vách ngăn, mau chóng lau nước mắt, hít sâu vài cái.
“Sao anh lại ôm Mix thế?” Tiểu Huệ như đang tức giận. “Anh rửa tay với tắm rửa đi, còn phải thay bộ quần áo đó đi đấy.”
“Xin lỗi, là anh sai, em đừng giận.” Tôi cố nén nước mắt. “Anh sẽ tắm, sẽ rửa tay, cũng sẽ thay bộ quần áo mới.”
“Vậy anh còn không mau bỏ Mix xuống, còn ôm làm gì.”
“Dẫu sao cũng phải rửa tay với tắm, để anh ôm thêm một lúc đi.”
“Anh sao vậy?” Tiểu Huệ thấy lạ, đi tới trước mặt tôi.
“Mix…” Tôi đột nhiên nghẹn ngào. “Mix chết rồi.”
“Anh nói gì?”
“Mix chết rồi.” Nước mắt tôi lại chảy xuống.
Tiểu Huệ ngây ra, một lúc sau mới tỉnh táo lại, cong người định ôm lấy Mix trong lòng tôi.
“Em còn phải cho Lương Bình ăn, đừng ôm Mix.”
Em không để ý tới tôi, ôm lấy Mix, ngồi sang một góc ghế khác, cúi đầu nhìn nó.
“Mix.” Em vuốt ve khắp người nó. “Đừng ngủ nữa.”
“Mix đã…” Cổ họng tôi nghẹn lại, không nói được gì thêm.
“Mix.” Tiểu Huệ không để ý tới tôi, vừa vuốt ve Mix vừa nhẹ nhàng nói. “Mấy tháng nay mẹ đã không chạm vào con rồi, con có giận mẹ không? Mix, mẹ xin lỗi, mẹ cố ý lạnh nhạt với con, chỉ mong con không tới gần mẹ, vì mẹ còn phải bảo vệ Lương Bình. Con biết đấy, Lương Bình hay bị dị ứng còn trên người con toàn nguyên nhân gây dị ứng. Nhưng mẹ vẫn yêu con mà, mẹ chưa từng thay đổi, con xem, mẹ vẫn nấu những thứ con thích ăn nhất. Mix, là mẹ không tốt, là mẹ xấu xa, mong con tha thứ cho mẹ, mẹ chỉ…”
Tiểu Huệ đột nhiên ôm Mix vào lòng, khóc lớn.”
“Lương Bình vừa mới ngủ.” Tôi nói. “Em đừng khóc nữa.”
“Mix.” Tiểu Huệ tuy cố khóc nhỏ tiếng nhưng nước mắt vẫn chảy dài. “Mix.”
Tiểu Huệ không cố tỏ ra mạnh mẽ, khóc hết đau thương trong lòng, vùi sâu khuôn mặt vào người Mix.
Lưng em không ngừng run lên, tiếng khóc khe khẽ cũng không ngừng vang lên.
Từ tháng 9 năm tôi 28 tuổi tới tháng 9 năm tôi 39 tuổi, sau khi làm bạn với tôi và Tiểu Huệ tròn 11 năm, Mix đã rời bỏ chúng tôi.
Chuyện hậu sự cho Mix, chúng tôi nhờ cô thợ tỉa lông thú không sợ chết kia giúp đỡ.
Thi thể của Mix được hỏa táng, tro cốt được cho vào một cái bình đựng tro nhỏ.
Lại được đặt trong một nơi chuyên an bài tro cốt của thú nuôi.
“Mix.” Thợ tỉa lông thú nói. “Yên nghỉ nhé.”
Tôi và Tiểu Huệ cám ơn cô ấy, nhưng cô chỉ nói mình là bạn của Mix, đương nhiên phải giúp đưa tiễn nó.
“Con vật cưng ở bên bạn, khiến bạn quý mến có thể là người thân hoặc người yêu trong kiếp trước của bạn, sau khi vượt qua những năm tháng khó khăn nhất cùng bạn, nó sẽ bỏ đi.” Cô nói. “Hai người tin vào câu nói ấy không?”
Tôi trầm tư, không trả lời.
“Tôi tin.” Tiểu Huệ ôm Lương Bình nói.
“Theo cách nói đó, Mix đã công đức viên mãn. Hai người cũng đừng đau lòng nữa.”
Thợ tỉa lông thú sau khi nói xong bèn tạm biệt chúng tôi.
Tôi và Tiểu Huệ đứng trước bình đựng tro của Mix, một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Có lẽ chúng tôi cùng nhớ lại từng kỷ niệm trong suốt 11 năm Mix bầu bạn.
“Lương Bình.” Tiểu Huệ nắm tay con nói. “Nói tạm biệt anh Mix đi.”
Lương Bình chắc thấy vui, cười lên rất to, tiếng cười vang vọng.
“Sau này chúng ta đừng nuôi chó nữa.” Tôi quay sang hỏi Tiểu Huệ. “Được không?”
“Ừ.” Em gật đầu.
Trên đường lái xe về nhà, Tiểu Huệ vỗ nhẹ lên lưng Lương Bình, ru con vào giấc ngủ.
Qua kính chiếu hậu, tôi phát hiện em đang nhìn mình, khẽ mỉm cười.
“Sao thế?” Tôi hỏi.
“Nếu kiếp sau em không thể làm người, em mong mình sẽ hóa thành một chú chó, ở bên cạnh anh.”
“Kiếp sau em chỉ định ở bên anh mười năm à?”
“Tuy chỉ có mười năm.” Tiểu Huệ nói. “Nhưng đó là toàn bộ cuộc sống của em, không hề lưu lại chút gì.”
Tôi nghĩ, kiếp sau, chắc mình sẽ tiếp tục nuôi chó.
~ The End ~