Được rồi, đây là cái cuối cùng, mình hứa với các cậu đấy! – Denise khẩn khoản khi cô lại thử thêm một chiếc váy cưới nữa.
Sharon và Holly rên rỉ ngồi phịch xuống ghế.
– 1 tiếng đồng hồ trước cậu cũng nói như thế. – Sharon than vãn, cô vung mạnh đôi giày ra khỏi chân và xoa xoa hai bên mắt cá đã bị sưng phồng.
Từ sáng đến giờ, họ đã kéo nhau đi hết tiệm áo cưới này đến tiệm áo cưới khác trong thành phố. Sharon và Holly đã mệt lả, mặc dù ban đầu họ đã rất hào hứng.
– Trông rất hợp với cô.- Người bán hàng lập lại câu nói vô cùng quen thuộc suốt từ sáng tới giờ..
– Hai người đang thì thầm gì đấy? – Denise hỏi.
– Ồ, chỉ là trông cậu xinh xắn đến nhường nào thôi.
Holly chau mày với Sharon.
– Ôi, thế cậu thích kô? – Denise hồ hởi, miệng tươi như hoa.
– Có. – Sharon thờ ơ trả lời.
– Chắc kô?
– Chắc
– Theo cậu thì anh Tom có hạnh phúc khi nhìn xuống nhà thờ và thấy mình đang tiến đến phía anh ấy trong bộ váy này kô?
– Có. – Sharon lặp lại.
– Nhưng cậu có chắc kô?
– Có.
– Cậu nghĩ nó đắt qua kô?
– Có.
– Thật chứ?
– Thật.
– Chiếc váy này sẽ rất hợp với một màu da rám nắng đúng kô?
– Đúng.
– Ồ, nhưng nó có làm cho cái mông của mình trông to hơn kô nhỉ?
– Có
Holly nhìn Sharon giật mình, nàng nhận ra là Sharon cũng chẳng buồn nghe xem Denise hỏi gì nữa.
– Nhưng cậu có chắc kô?- Denise tiếp tục hỏi, rõ rang là cô ấy cũng kô chú ý nhiều đến các câu trả lời của Sharon.
– Chắc
– Vậy mình lấy chiếc này nhé?
– Kô! – Holly cắt ngang trước khi Sharon lại nói “có” lần nữa.
– Kô ư? – Denise ngạc nhiên.
– Kô nên. – Holly khẳng định.
– Cậu có thích nó kô?
– Kô.
– Có phải vì nó làm cho mình trông mập hơn kô?
– Kô.
– Cậu nghĩ anh Tom có thích nó kô?
– Kô.
– Vậy cậu có nghĩ giá tiền như vậy là hợp lí kô?
– Kô.
– Ôi! – Denise quay sang Sharon. – cậu có đồng ý với Holly kô?
– Có.
– Thôi được, mình tin hai cậu. – Denise buồn bã nói, cô nhìn mình lần cuối trong gương. – Nói thật, chính mình cũng kô thích nó lắm.
Sharon mang giày vào:
– Denise, chẳng phải cậu đã nói cái đó là cái cuối cùng mà, đúng kô? Hãy đi ăn thứ gì trước khi mình lăn ra chết.
– Kô, ý mình là cái này sẽ là cái cuối cùng trong tiệm này thôi. Còn rất nhiều tiệm khác nữa cơ mà.
– Kô được! – Holly phản đối. – Denise, mình đang đói đến chết đây và lúc này, mình thấy hầu như cái váy nào cũng giống cái nào. Mình cần thư giãn một tý đã.
– Ôi, nhưng đó là ngày cưới của mình, Holly!
– Mình biết, nhưng… – Holly cố nghĩ ra một lí do, – nhưng Sharon đang có thai.
– Thôi được, chúng ta sẽ đi ăn chút gì đó. – Denise tiu ngỉu quay trở lại phòng thay đồ.
Sharon huých tay vào Holly.
– Này, mình kô phải người bệnh đâu đấy, chỉ là có thai thôi.
– ừ, đó là điều duy nhất mình có thể nghĩ ra lúc này. – Holly mệt mỏi nói.
3 người kéo nhau vào quán cà phê Bewley và loay hoay tìm 1 chỗ thích hợp bên cửa sổ như mọi khi để có thể nhìn xuống con đường Grafton.
– À, Holly này, hãy kể cho bọn mình nghe đoạn cậu gặp bố mẹ anh Gerry đi. – Sharon nói trong khi miệng còn đầy thức ăn.
– Họ cư xử rất thô lỗ với anh Daniel.
– Xin lỗi cậu vì lúc cậu gọi điện, mình đã thiếp đi. Nếu John mà biết, anh ấy sẽ đánh thức mình dậy ngay.
– Ò, đừng có vớ vẩn thế, đó chẳng phải là chuyện gì to tát. Chỉ là lúc đó mình kô biết phải làm sao.
– Rất đúng. Họ kô có quyền bảo cậu nên gặp ai, kô nên gặp ai. – Sharon tỏ vẻ bực bội.
– Sharon, kô phải là mình đang gặp gỡ anh ấy. – Holly cố gắng đính chính. – Mình kô có ý định gặp ai trong vòng ít nhất 20 năm nữa. Bọn mình chỉ đi ăn cơm để nói chuyện công việc thôi.
– Ôi, bữa cơm tối nói chuyện công việc! – Sharon và Denise khúc khích cười.
– Chính xác là như thế đấy, nhưng có một người dễ thương như thế làm bạn cũng rất hay. – Holly thừa nhận. – và mình kô định tránh xa đàn ông. Daniel là người rất gần gũi, anh ấy làm mình thấy dễ chịu. Tất cả chỉ có thế.
– Phải, mình hiểu. – Sharon gật đầu. – ra ngoài và gặp gỡ những người bạn mới sẽ tốt cho cậu hơn.
– Mình thật sự thấy vui vì cậu có thể trò chuyện cùng anh ấy, Holly, bởi vì vào lễ cưới của mình cậu sẽ phải nhảy với anh ấy.
– tại sao?
– Bởi vì theo truyền thống thì phù rể phải nhảy với phù dâu tại lễ cưới. – Denise cười đầy ngụ ý.
Holly há miệng:
– cậu muốn mình làm phù dâu cho cậu thật sao?
Denise gật đầu
– Đừng lo, mình đã hỏi ý kiến Sharon và cậu ấy cũng đồng ý với mình rồi.
– Ồ, mình sẵn lòng! – Holly vui vẻ gật đầu, trái với lo lắng của Denise.
– À, mình quên cho hai cậu xem hình của đứa bé! – Sharon nói, vẻ hồi hộp khi đưa tay tìm trogn túi. Cuối cùng, cô lấy ra một tấm phim chụp siêu âm.
– Mình có điều này muốn hỏi ý cậu đấy, Holly ạ.
– Chuyện gì cơ? – Holly tỏ ra lo lắng.
– À, mình và John rất muốn cậu là mẹ đỡ đầu cho con của bọn mình.
Holly há hốc miệng vì “cú sốc” lần thứ hai trong ngày, tự dưng nàng thấy mắt mìn cay cay.
– này, cậu đâu có khóc khi mình nhờ cậu làm phù dâu cho mình. – Denise nổi cáu.
– Ôi, Sharon, mình rất lấy làm vinh hạnh! – Holly nói và ôm choàng lấy Sharon. – cảm ơn cậu đã cho mình niềm vinh hạnh này.
– Cảm ơn vì cậu đã đồng ý! John sẽ rất vui!
– Này, hai cậu kô định khóc cả đấy chứ? – Denise rên rỉ trong khi Holly và Sharon cứ ôm rít lấy nhau.
– Này, – Denise kêu to khiến hai người bạn giật mình.
– Sao?
Denise chỉ ra ngoài cửa sổ.
– Hình như đằng kia có một tiệm áo cưới mới khai trương. Uống nhanh đi, chúng ta sẽ đến đó.
Sharon thở dài, vờ ngất đi:
– Mình kô thể, Denise, mình đang có thai…
o O o
Alice nháy mắt với Holly, khi nàng vừa ra khỏi phòng vệ sinh.
– Đi thôi, Alice, – Holly giục, – nếu kô người phóng viên ảnh sẽ rất giận đấy.
– Phóng viên ảnh đã ở đây rồi. – Alice nói trong khi cô vẫn còn loay hoay với chiếc macara trong tay
– Anh ta đâu?
– Cô ta.
– Thôi được. Cô ta đâu?
– Cô ta đây! – Alice lấy chiếc máy ảnh ra khỏi túi xách.
– Cô là phóng viên ảnh đó sao? – Holly cười. – vậy thì ít nhất cả hai chúng ta cùng mất việc khi bài báo này được đăng.
Holly và Alice chen chân qua đám đông để đi lên cầu thang dẫn vào câu lạc bộ diva. Holly há miệng kinh ngạc khi vừa đến cửa. Một nhóm thanh niên vạm vỡ mặc trang phục bơi đang gõ những điệu trống vui nhộn để đón chào khách. Một vài cô người mẫu thân hình mảnh mai trong trang phục áo tắm rất gợi cảm tươi cười bước đến và đeo một vòng hoa nhiều màu vào cổ Holly và Alice.
– Tôi cảm thấy như mình đang ở Ha wai vậy. – Alice khúc khích cười, kô quên đưa máy ảnh lên chớp liên tục.
Holly hầu như kô nhận ra được nơi này. Cảnh trí hoàn toàn khác. Một thác nước khổng lồ choán giữa căn phòng, một thác nước trong xanh đang chảy ào xuống những tảng đá lớn.
– Ôi, nhìn kìa, Blue Rock – nhưng tảng đá màu xanh! – Alice cười to thích thú. – thật là khéo léo.
Holly mỉm cười, nàng vẫn chưa nhận ra dòng nước đang chảy kia cũng chính là một loại thức uống.
Các nhân viên phục vụ quầy bar cũng trong trang phục áo tắm đi qua đi lại, trên tay mang những chiếc khay to với những li rượu màu xanh. Như lời Daniel kể, sàn nhà đầy những cát, và được trang hoàng như thể họ đang tổ chức một bữa tiệc trên bãi biển, mỗi một bàn nằm dưới một chiếc dù bằng tre rất to. Mùi thịt nướng bay lên thơm phức như thể mọi người đang ở một cuộc liên hoan ngoài trời,. Nhìn thấy những khay thịt được mang ra, Holly nuốt nước miếng. Nàng ghé ngay vào chiếc bàn gần nhất, gắp lấy một miếng cho vào miệng nhai ngon lành.
– Ồ, cuối cùng thì cô cũng đã ăn thật sự.
Holly nhìn lên và thấy Daniel đang đứng trước mặt. Nàng nuốt vội miếng thịt.
– ừm, xin chào, tôi chưa có miếng gì trong bụng cả ngày hôm nay nên đang đói muốn chết. Mọi thứ trong tuyệt quá! – nàng đưa mắt nhìn xung quanh, cố kéo sự chú ý của Daniel ra khỏi cái nuốt trộng của mình.
– Phải, mọi thứ diễn ra rất trồi chảy. – trông anh có vẻ hài lòng.
Daniel ăn mặc kín đáo hơn các nhân viên của anh một chút: chiếc quần jean bạc và chiếc áo sơ mi hình những bông hoa màu vàng và màu hồng to theo kiểu Ha wai.
– này, Holly, để tôi chụp cho chị một bức ảnh với người đàn ông đẹp trai to cao này nhé. – Alice kêu lên, cầm chiếc máy ảnh chạy lại phía họ.
Daniel cười to:
– Cô nên mang bạn cô đến đây thường xuyên hơn.
– Cô ấy kô phải bạn của tôi. – Holly đùa rồi nghiêng người làm dáng bên cạnh Daniel.
– Đợi 1 lát. – Daniel lấy tay che ống kính.
Anh lấy miếng khăn giấy trên bàn lau vài chấm dầu mỡ và nước sốt trên mặt Holly. Holly như cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay ấy. Một cảm xúc là lạ chạy lan khắp người nàng. Holly tự thuyết phục mình rằng nàng cảm thấy như thế là vì ngượng mà thôi.
– Tôi thật sự xin lỗi anh về chuyện hôm nọ. Bố mẹ anh Gerry đã cư xử với anh tệ quá, và tôi xin lỗi anh vì chuyện đó.
– ồ, kô cần phải xin lỗi mãi như thế, Holly, thật ra cô kô có lỗi gì cả. Tôi chỉ ngại cho cô. Họ kô nên buộc cô gặp người này và kô được gặp người kia. Dù sao, nếu cô lo lắng cho tôi thì kô cần thiết đâu. – Anh mỉm cười và đặt tay lên hai vai nàng. Anh định nói thêm một điều gì khác nhưng rồi có ai đó từ trong quầy bar gọi anh và anh vội chạy đi để lo công việc.
kể từ buổi cơm tối hôm ấy, anh gọi cho nàng thường xuyên hơn. Nàng nhận ra nàng đã thực sự mong chờ những cuộc gọi của anh.
Hôm sau, Holly ngồi trước mặt Chris, căng thẳng nhìn ông đọc qua bài báo nàng viết. Mặt ông vẫn giữ nguyên vẻ cau có khi ôgn lật sang trang. Kô phải Alice đã điều chỉnh một vài chi tiết, cô ấy đã viết lại toàn bộ bài báo, và Holly nghĩ như thế đã là rất tuyệt vời. Alice thực sự là một người có khiếu văn chương và Holly tự hỏi kô hiểu sao Alice vẫn phải làm việc ở bộ phận tiếp tân như thế trong suốt mấy năm qua.
– Holly, tôi kô biết cô đang làm gì trong bộ phận quảng cáo, – cuối cùng, Chris lên tiếng, – nhưng cô viết hay lắm, tôi rất thích bài viết này! Cách viết có vẻ táo bạo và hài hước, nhưng vẫn thể hiện được ý chính. Rất tốt!
Holly mỉm cười yếu ớt:
– vâng… cảm ơn ông.
– Cô tài năng như thế và tôi kô tin được là cô lại cố giấu tôi.
Holly vẫn tiếp tục giữ nguyên nụ cười gượng gạo tren mặt.
– Cô thấy thế nào nếu thỉnh thoảng tôi sẽ cử cô đi viết bài.
Holly sững người.
– À, ông Chris, tôi thực sự thích thú với lĩnh vực quảng cáo.
– ồ, dĩ nhiên, và tôi sẽ trả thêm cho cô nếu cô viết bài. Nhưng nếu mọi người kẹt công việc cả thì ít nhất tôi cũng biết được rằng tôi còn có một nữ phóng viên tài năng khác. Cô làm tốt lắm, Holly – ông nở nụ cười thật tươi và đưa tay ra bắt tay cô.
– Vâng… cảm ơn ông. – Holly nói, bắt tay ông kô mấy nhiệt tình. – Tôi có chuyện này muốn nói với ông.
Mười phút sau, Holly đứng lên cáo từ ôgn chủ bút, chầm chậm đẩy cửa bước ra khỏi phòng.
– Ông ấy có thích kô? – Alice hỏi to khi thấy Holly đi tới.
– À.. có, ông ấy rất thích. Ông ấy muốn tôi, thật ra là chúng ta, viết thêm vài bài nữa. – Holly bỗng cảm thấy có lỗi với Alice.
– Ồ, vậy kô phải chị là người may mắn lắm sao?