Lá bài thứ XII

CHƯƠNG 34



Bỏ đi cái xe đẩy chở hàng, Jax lại đóng vai kẻ vô gia cư một lần nữa.

Lúc này hắn không còn bị tâm thần phân liệt như trước đây nữa. Vua Graffiti đang giả vờ là một cựu chiến binh bị bắn vào mông điển hình, cảm thấy nuối tiếc, thương hại chính mình, xin tiền lẻ, ngửa một chiếc mũ Mets cũ sờn ra trên vỉa hè dính đầy bã kẹo cao su và đựng ba mươi bảy cent.

Một trò rẻ tiền.

Hắn không còn mặc chiếc áo khoác dã chiến màu oliu nâu xám hay chiếc áo màu xám, mà đang mặc một chiếc áo phông màu đen đầy bụi bên trong chiếc áo khoác thể thao cũ sờn màu be (được nhấc lên khỏi một đống rác theo cách mà một người vô gia cư thật sự làm), Jax đang ngồi trên băng ghế bên kia ngôi nhà ở khu Central Park, ôm ấp một chiếc can được bọc kín trong chiếc túi giấy màu nâu bẩn thỉu. Đáng lẽ phải là loại rượu Malt, hắn nghĩ một cách chua chát. Ước gì là thế. Nhưng nó chỉ là trà đào Arizona. Hắn ngồi dựa ra sau, như đang nghĩ xem liệu mình muốn thử công việc kiểu gì để cũng có thể tận hưởng một ngày mùa thu thật mát mẻ, và nhấp thêm nhiều ngụm nước trà đào ngọt lịm. Hắn đốt một điếu thuốc và nhả khói vào bầu trời trong vắt.

Hắn đang nhìn một đứa nhóc từ trường trung học Langston Hughes bước tới, đứa vừa mới rời khỏi ngôi nhà ở phía tây khu Central Park, nó vừa đưa chiếc túi tới Geneva Settle. Vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy có người đang kiểm tra khu phố từ bên trong, nhưng điều đó không có nghĩa là chẳng có ai trong đó. Hơn nữa, hai chiếc xe cảnh sát đậu ở trước nhà, một xe có sơn huy hiệu và một xe thường, ngay bên cạnh đường dành cho xe lăn. Vậy Jax đã đợi thằng nhóc mang đồ đến ở đây, cách đó gần một dãy phố.

Thằng nhóc gầy guộc bước tới và ngồi phịch xuống ghế bên cạnh vị vua Graffiti – không – hẳn – là – vô – gia – cư.

“Yo, yo.. chào.”

“Tại sao lũ nhóc chúng mày cứ nói ‘yo, yo’ suốt thế?”, Jax hỏi, nhái lại giọng. “Thế quái nào mày phải nói hai lần chứ?”

“Ai cũng nói thế. Vấn đề của ông là gì chứ?”

“Mày đã đưa cái túi chưa?”

“Có vấn đề gì với cái lão không có chân ấy chứ?”

“Ai?”

“Có một lão trong đó không có chân. Hoặc là lão ta có nhưng không dùng được.”

Jax không biết thằng nhóc đang nói về cái gì. Hắn muốn có một đứa lanh lẹ hơn đưa chiếc túi vào trong ngôi nhà, nhưng đây là đứa duy nhất hắn tìm thấy quanh cái sân trường Langston Hughes – nơi duy nhất có các mối liên hệ của Geneva Settle – và em gái của thằng nhóc này có vẻ biết con bé. Hắn nhắc lại: “Mày đã đưa con bé cái túi chưa?”.

“Tôi đã đưa rồi, ừm.”

“Nó nói gì?”

“Tôi chả biết. Điều gì đó rồi cảm ơn. Tôi không biết nữa.”

“Nó có tin mày không?”

“Lúc đầu, con bé có vẻ không biết tôi là ai, rồi sau đó nó có vẻ nhớ ra. Khi tôi nói đến em gái mình.”

Hắn đưa cho thằng nhóc vài tờ tiền.

“Tuyệt… Yo, nếu có điều gì khác cần tôi làm, tôi luôn sẵn sàng nhé. Tôi…”

“Biến đi.”

Thằng nhóc nhún vai và bắt đầu quay đi.

“Đợi đã.” Jax nói.

Thằng nhóc vừa đi vừa nhún nhảy rồi dừng lại. Nó quay đầu.

“Con bé nhìn như thế nào?”

“Con quỷ cái ấy á? Nhìn nó như thế nào ư?”

Không, đó không phải là điều hắn đang tò mò muốn biết. Nhưng hắn không biết phải hỏi như thế nào, rồi quyết định không muốn hỏi nữa. Hắn lắc đầu. “Đi làm việc của mày đi.”

“Gặp sau nhé.”

Thằng nhóc biến mất.

Một phần tâm trí nói với hắn ở lại đây. Nhưng như thế có vẻ là ngu ngốc. Tốt hơn là nên giữ khoảng cách giữa hắn với chỗ ấy. Hắn sẽ biết sớm, bằng cách này hay cách khác, điều xảy ra khi con bé nhìn vào cái túi.

Geneva ngồi trên giường, nằm ngả ra, nhắm nghiền mắt, tự hỏi cô đang cảm thấy dễ chịu vì điều gì.

Chà, họ đã bắt được tên giết người. Nhưng tất nhiên đó không thể là tất cả cảm giác đó, bởi cái gã thuê tên này vẫn ở đâu đó ngoài kia. Và cũng còn cả cái gã với khẩu súng ở sân trường, trong bộ áo khoác dã chiến.

Cô nên lo sợ, chán nản mới phải.

Nhưng cô không như vậy. Cô cảm thấy thoải mái, phấn chấn.

Tại sao?

Rồi cô đã hiểu ra: Đó là bởi vì Geneva đã nói ra điều bí mật của mình. Gỡ bỏ đi gánh nặng đè lên trái tim về việc phải sống một mình, về cha mẹ. Và không có một ai cảm thấy kinh khủng cũng như sốc và ghét bỏ cô vì điều dối trá ấy. Chú Rhyme và cô Amelia thậm chí còn giúp đỡ cô, cả thanh tra Bell nữa. Họ đã không hề bực tức và không tố cáo cô với cô giáo cố vấn.

Chà, cô cảm thấy yên tâm. Thật khó khăn biết bao, khi mang theo điều bí mật này – giống như Charles đã chất chứa điều bí mật của ông (dù nó có là điều gì đi nữa). Nếu như người cựu nô lệ đã nói với ai đó, liệu ông ấy có bớt được những nỗi buồn khổ sau đó không? Theo bức thư, có vẻ ông ấy cũng nghĩ như vậy.

Geneva nhìn vào chiếc tài đựng những quyển sách mà các nữ sinh ở Langston Hughes đã đưa cho cô. Sự tò mò trỗi dậy và cô quyết định nhìn chúng. Cô nhấc chiếc túi lên giường. Như lời của anh trai Ronelle nói, nó nặng cả tấn.

Cô mò vào trong và nhấc ra quyển sách của Laura Ingalls Wilder. Rồi quyển khác: Geneva cười thành tiếng lớn. Cái này còn lạ lùng hơn nữa: Đó là một cuốn truyện trinh thám của Nancy Drew. Kỳ lạ vì điều gì? Cô nhìn vào một vài tựa đề, sách của Judy Bume, Dr Seuss, Pat McDonald. Đều là sách cho trẻ em và lứa tuổi thanh thiếu niên. Các tác giả tuyệt vời, cô biết tất cả họ.

Nhưng cô đã đọc những câu chuyện của họ hằng năm trước rồi. Như thế thì sao? Chẳng phải Ronelle và lũ nhóc biết cô hay sao? Phần lớn những cuốn sách cô đọc để giải trí gần đây là các tiểu thuyết dành cho người lớn: Tàn dư của ngày của Kazuo Ishiguro và Người phụ nữ của Trung úy Pháp của John Fowles. Lần gần đây nhất cô đọc Trứng xanh và đùi lợn đã là mười năm trước rồi.

Có thể có gì đó hay ho hơn ở bên dưới chăng. Cô bắt đầu mò vào trong cùng.

Một tiếng gõ cửa làm cô giật mình.

“Mời vào.”

Thom bước vào, mang theo một cái khay với Pepsi và vài gói bim bim.

“Đây nè”, anh nói.

“Vâng.”

“Anh nghĩ rằng em muốn một ít đồ ăn.” Anh mở lon soda cho cô bé. Cô lắc đầu với chiếc cốc mà anh đang định đổ vào. “Uống bằng lon cũng được mà” cô nói.

Cô muốn giữ mọi đồ vật trống để biết chính xác phải trả lại cho Rhyme bao nhiêu.

“Và… đồ ăn có ích cho sức khỏe.” Anh đưa cho cô một thanh kẹo Kit Kat, và họ cười.

“Có lẽ để sau.” Tất cả mọi người đều đang cố làm cho cô béo lên. Sự thật là, cô không quen với việc ăn uống. Đó là việc chúng ta làm cùng với gia đình quanh chiếc bàn ăn, không phải một mình, cúi gằm xuống một cái bàn cập kênh trong tầng hầm, vừa đọc một quyển sách hoặc đang ghi chú cho một bài tập về Hemingway.

Geneva nhấp một ngụm soda, khi Thom lôi những quyển sách ra khỏi túi cho cô. Cô cầm lên từng quyển một. Có một quyển của C.S. Lewis. Một quyển khác: Khu vườn bí mật.

Vẫn không có gì cho người lớn.

“Có một quyển to ở dưới cùng.” Anh nói, nhấc nó ra. Đó là một cuốn Harry Potter, tập đầu tiên. Cô đã đọc nó ngay từ khi nó vừa mới xuất bản.

“Em muốn đọc quyển này chứ?” Thom hỏi.

Cô do dự. “Chắc chắn rồi.”

Người phụ tá đưa cho cô bé quyển sách nặng trịch.

Một người đàn ông đi bộ thể dục tầm bốn mươi tuổi, đang tới gần, nhìn vào Jax – một cựu binh vô gia cư – đang mặc một chiếc áo khoác lấy từ thùng rác, giấu một khẩu súng ngắn trong tất và ba mươi bảy cent tiền bố thí trong túi áo.

Người đàn ông không thay đổi biểu lộ của mình khi ông ta lướt qua. Nhưng đúng là người đàn ông có thay đổi một chút của mình, nhấn thêm một bước chân giữa ông ta và gã da đen to lớn, một sự thay đổi nhỏ tới mức khó có thể thấy được. Ngoại trừ Jax gã thấy nó rõ ràng như thể người đàn ông đó đã dừng lại, quay đầu lại rồi bỏ chạy vừa hét lớn: “Tránh xa ra, đồ mọi đen”.

Hắn chán ngấy cái loại phân biệt chủng tộc này. Luôn luôn y hệt nhau. Liệu nó có bao giờ thay đổi không?

Có. Không.

Làm sao có thể biết được?

Jax cúi xuống một cách thản nhiên, chỉnh khẩu súng đang cộm lên ở tất và ép chặt vào xương chân đầy khó chịu. Rồi hắn tiếp tục bước lên phố, đi thật chậm rãi với cái chân cà nhắc.

“Yo, ông có tiền lẻ không?” Hắn nghe thấy tiếng nói từ phía sau của một người đàn ông đang đến gần.

Hắn nhìn thấy một người đàn ông cao, lom khom với làn da tối màu, cách sau hắn khoảng ba mét. Ông ta nhắc lại: “Yo, tiền lẻ, ông có chứ?”.

Hắn lờ đi người ăn mày và nghĩ, thật hài hước. Cả ngày, hắn đã đóng vai là một kẻ vô gia cư hoặc gần như vậy và bây giờ xuất hiện một kẻ ăn mày thực thụ. Đây là những gì hắn nhận được với vai diễn của mình lúc này.

“Yo, tiền lẻ?”

Hắn nói một cách cộc lốc: “Không, tôi không có”.

“Nào. Ai mà chả có một ít tiền lẻ. Và thường thì họ ghét chúng lắm. Họ muốn vứt bỏ chúng. Tất cả các đồng xu đều thật nặng và ta chẳng mua được cái khỉ gì cả. Tôi đang giúp đỡ anh đấy, người anh em.”

“Biến đi!”

“Tôi đã không ăn gì hai ngày rồi.”

Jax nhìn ra sau, gắt gỏng. “Tất nhiên là không rồi. Vì mày xài hết tiền vào mấy cái đồ của Calvin Kleins này rồi.” Hắn nhìn vào bộ quần áo của người đàn ông – tuy bẩn thỉu nhưng là một bộ Adidas thể thao màu xanh da trời sáng. “Đi mà kiếm việc làm đi”, Jax quay đi và bắt đầu bước lên phố.

“Được rồi”, tên ăn mày nói. “Mày không định cho tao ít tiền lẻ nào chứ gì, vậy thì nếu mày đưa những bàn tay bẩn thỉu của mày cho tao thì sao?”

“Tay của…?”

Jax thấy chân mình bị kéo trượt khỏi mặt đất bên dưới. Hắn ngã đập mặt xuống vỉa hè. Trước khi hắn có thể vặn người lại và lấy khẩu súng thì cả hai cổ tay đã bị xoắn vòng ra sau lưng và có vẻ như một khẩu súng ngắn bự đã nhấn vào hõm sau tai hắn.

“Mày đang làm cái gì đấy?”

“Câm mồm.” Những bàn tay vỗ dọc người hắn và tìm thấy khẩu súng rồi còng tay hắn lại, Jax bị thúc xuống tư thế ngồi. Hắn phát hiện ra mình đang nhìn vào một tấm thẻ nhân viên FBI. Tên riêng ghi trên đó là Frederick. Họ là Dellray.

“Ồ, anh bạn.” Jax nói, giọng trống rỗng. “Tôi không muốn rắc rối thế này.”

“Chà, đoán xem, ôn con, có cả đống rắc rối trên đường mày đi. Nên tốt hơn là mày làm quen với nó đi.” Viên đặc vụ đứng dậy và một lát sau Jax nghe thấy: “Dellray đây. Tôi đang ở ngoài. Tôi nghĩ rằng tôi đã tóm được đồng đảng của Boyd. Tôi mới thấy hắn nhét tiền cho thằng nhóc mới đi ra khỏi nhà của Lincoln. Thằng nhóc da đen, tầm mười ba tuổi. Nó làm gì ở đó?… Chiếc túi? Mẹ kiếp, đó là một thiết bị đấy! Khả năng là khí độc. Boyd hẳn đã đưa nó cho thằng nhóc kia để tuồn vào bên trong rồi. Đưa mọi người ra ngoài ngay và gọi 1033… Và đưa ai đó đến chỗ Geneva ngay!”

Trong phòng thí nghiệm của Rhyme, gã đàn ông to lớn ngồi với tay bị còng và chân thì bị xích vào ghế, xung quanh là Dellray, Rhyme, Bell, Sachs và Sellito. Hắn đã bị tước hết súng, ví, dao, chìa khóa, điện thoại, thuốc lá và tiền.

Trong nửa tiếng đồng hồ, sự hỗn loạn bất ngờ diễn biến trong ngôi nhà của Lincoln Rhyme. Bell và Sachs đã tự tay tóm lấy Geneva, hối thúc cô bé ra ngoài lối cửa sau và vào trong xe của Bell, rồi nhanh chóng tăng tốc di chuyển đề phòng trường hợp có một kế hoạch tấn công khác khi Geneva ra ngoài. Tất cả những người khác thì sơ tán ra con hẻm. Đội chống bom mìn, một lần nữa trong bộ đồ phòng chống độc, chạy lên lầu, sử dụng tia X-quang và rồi kiểm tra hóa chất những quyển sách. Không có chất nổ, không có khí độc. Chỉ đơn giản là những quyển sách, mục đích là, Rhyme phỏng đoán, khiến cho họ nghĩ rằng có thiết bị gì đó trong những quyển sách trong túi. Sau khi họ sơ tán khỏi tòa nhà, tên đồng đảng có thể lẻn vào qua cửa sau hoặc đi vào cùng với lính cứu hỏa hoặc cảnh sát để chờ cơ hội giết Geneva.

Vậy đây chính là gã đàn ông mà Dellray đã nghe những tin đồn về ngày hôm qua, kẻ đã gần như tóm được Geneva ở sân trường Langston Hughes, kẻ đã tìm ra nơi cô bé sống và lần theo đến chỗ ở của Rhyme để thực hiện một lần nữa nỗ lực tấn công cô bé.

Rhyme hi vọng, hắn cũng chính là kẻ, có thể nói với họ ai thuê Boyd.

Nhà tội phạm học lúc này quan sát hắn một cách cẩn thận, gã đàn ông to lớn không hề nhếch mép. Hắn đã đổi chiếc áo dã chiến bằng một chiếc áo thể thao màu nâu sờn, hẳn là cho rằng họ đã chú ý tới hắn ở trường ngày hôm qua với chiếc áo dã chiến màu xanh lá cây.

Hắn chớp mắt và nhìn xuống sàn nhà, cảm thấy mình nhỏ lại vì bị bắt nhưng không hề bị đe dọa bởi những cảnh sát đang ngồi xung quanh. Cuối cùng, hắn nói: “Nghe này, các ngài không…”.

“Shhhh”, Dellray yêu cầu im lặng và tiếp tục lục lọi chiếc ví của hắn, trong khi giải thích với đội phá án điều đã xảy ra. Viên đặc vụ đang mang báo cáo từ các cuộc điều tra về việc rửa tiền của FBI ở khu trang sức khi thấy một thằng nhóc bước ra khỏi nhà của Rhyme. “Tôi thấy hắn đưa cho thằng nhóc một vài tờ đô la và đuổi thằng nhóc đi. Bản miêu tả và cái chân cà nhắc khớp với những gì chúng tôi được thông báo trước đó. Có vẻ hài hước đối với tôi, nhất là khi tôi thấy hắn có một mắt cá bị dị dạng”. Viên đặc vụ hất đầu về phía khẩu súng tự động nhỏ cỡ 32 ly tìm thấy trong tất của Jax. Dellray giải thích rằng mình đã cởi chiếc áo khoác, bọc các tài liệu vào trong đó và nhét chúng vào trong mấy bụi cây, bôi ít bùn đất lên bộ quần áo thể thao để giả làm một kẻ vô gia cư, một vai mà anh đã diễn khá nổi tiếng ở New York khi đang làm nhiệm vụ chìm. Rồi anh tiến tới tóm cổ hắn.

“Hãy cho tôi nói vài lời”, kẻ tòng phạm của Boyd bắt đầu nói.

Dellray vẫy vẫy ngón tay khổng lồ của mình vào hắn ta. “Chúng tôi đồng ý sẽ cho anh cơ hội để nói, chúng tôi muốn mọi việc được nói ra rõ ràng từ chính miệng anh. Nhất trí chứ?”

“Tôi…”

“Nhất trí?”

Hắn gật đầu một cách dứt khoát.

Viên đặc vụ FBI đưa ra những gì tìm thấy bên trong chiếc ví: tiền, một vài bức ảnh gia đình, có một bức đã mờ và cũ. “Đây là gì?”, anh hỏi.

“Kiểu ký hiệu riêng của tôi.”

Viên đặc vụ giơ tấm ảnh lên cho Rhyme xem. Đó là một toa tàu điện ngầm kiểu cũ ở New York. Hình vẽ graffiti rực rỡ một bên ghi, Jax 157.

“Một họa sĩ graffiti”, Sachs nói, nhướng mày. “Cũng khá đẹp.”

“Anh vẫn được gọi là Jax?”, Rhyme hỏi.

“Vẫn thường thế.”

Dellray giơ lên bức ảnh trong một tấm thẻ căn cước. “Có thể anh là Jax đối với Sở Giao thông, nhưng đối với phần còn lại của thế giới thì anh là Alonzo Jackson. Đồng thời cũng được biết đến như là phạm nhân số 220934, từ Trại cải tạo ở Alden của thành phố New York xinh đẹp.”

“Đó là Buffalo, đúng không?”, Rhyme hỏi.

Kẻ đồng phạm của Boyd gật đầu.

“Là mối quan hệ trong tù nữa. Đó là cách anh làm quen với hắn phải không?”

“Ai?”

“Thompson Boyd.”

“Tôi không biết bất cứ ai tên là Boyd.”

Dellray quát lớn: “Vậy thì ai thuê mày làm việc này chứ?”.

“Tôi không biết các ông đang hỏi về việc gì. Về công việc này, tôi thề là tôi không biết.” Hắn ta có vẻ như thực sự không hiểu. “Và tất cả những cái này nữa, khí độc hay bất cứ thứ gì mà mọi người đang nói đến. Tôi…”

“Anh đang tìm kiếm Geneva Settle. Anh mua một khẩu súng và anh đến trường cô bé sáng ngày hôm qua.” Sellito giải thích.

“Ừm, điều đó đúng.” Hắn ta nhìn với một sự kinh ngạc về những gì mà họ biết.

“Và anh xuất hiện ở đây”, Dellray tiếp tục. “Đó là cái việc mà chúng tôi đang nói đến.”

“Chẳng có công việc nào ở đây cả. Tôi không hiểu ý ngài là gì. Thật lòng đấy.”

“Vậy thì những quyển sách là sao?”, Sellito hỏi.

“Đó chỉ là những quyển sách mà con gái tôi đọc khi nó còn nhỏ. Chúng là cho cô bé.”

Viên đặc vụ lẩm bẩm: “Tuyệt. Nhưng giải thích cho chúng tôi tại sao anh trả công cho người khác để đưa chúng cho…” Anh ta ngập ngừng rồi cau mày. Trong khoảnh khắc, dường như những lời nói không nảy ra khỏi miệng của Fred Dellray.

Rhyme hỏi: “Anh đang nói là…?”.

“Đúng vậy.” Jax thở dài. “Geneva. Nó là con gái tôi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.