Ngày hôm sau, khi Địch công mở phiên tòa buổi sáng thì hàng trăm người dân đã tràn ngập phòng xử án. Tin tức mới nhất về việc Vũ Kỳ bị bắt giữ đã lan khắp thị trấn và những tin đồn về bọn man rợ tấn công thị trấn liên quan đến việc bắt giữ tên thủ lĩnh Uigur.
Địch công lặng lẽ quan sát đám đông và suy nghĩ nên bắt đầu thẩm vấn Vũ Kỳ như thế nào. Ngài suy luận rằng Vũ Kỳ rất xuất sắc trong việc che đậy và lập kế hoạch bí mật; y có thói quen đặt vấn đề trực tiếp và cẩn thận đứng sau chỉ đạo nó. Thường thì những kẻ như thế sẽ bị sụp đổ hoàn toàn một khi họ bị bắt buộc phải ra công khai.
Quan án viết tên Vũ Kỳ trên phiếu và đưa cho Phương đô đầu.
Khi Vũ Kỳ được dẫn vào Địch công thấy sự phỏng đoán của mình là đúng. Vũ Kỳ sau một đêm đã biến thành người hoàn toàn khác. Chiếc mặt nạ vui vẻ, ung dung mà y thường mang đã rơi xuống. Không còn lại gì ngoài một người đàn ông bơ phờ, sụp đổ.
Địch công khẽ nói:
– Tại phiên tòa hôm qua chúng ta đã thông qua các thủ tục. Ngươi có thể bắt đầu thú nhận tội lỗi của ngươi.
– Đại nhân – Vũ Kỳ nói bằng giọng buồn bã – khi một người đàn ông không còn hy vọng gì trong thế giới này hay không còn gì để bám víu thì tại sao anh ta lại không nói lên toàn bộ sự thật.
Vũ Kỳ dừng lại một chút. Sau đó, đột nhiên y cay đắng nói:
– Tôi biết rằng cha tôi ghét tôi. Vâng, tôi ghét ông ta mặc dù tôi phải thừa nhận rằng tôi sợ ông ta. Trong khi ông còn sống tôi đã đặt ra mục tiêu đời mình là phải thành một người đàn ông vĩ đại hơn ông ta. Ông ta là Thống đốc, tôi sẽ là người cai trị một quốc gia!
Trong nhiều năm qua, tôi đã thực hiện một nghiên cứu cẩn thận về tình hình biên giới. Tôi nhận ra rằng nếu các bộ tộc man rợ có thể thống nhất lại với nhau và có hướng dẫn, họ có thể dễ dàng hoành hành toàn bộ khu vực biên giới này. Với Lan Phương tôi có thể thành lập một quốc gia chắn ngang biên giới. Trong khi vẫn giữ hứa hẹn đàm phán với chính quyền Trung Quốc lâu dài như một nước chư hầu, tôi sẽ đều đặn mở rộng vương quốc về phía Tây bằng cách thu hút nhiều hơn nữa các thủ lĩnh bộ tộc man rợ. Trong khi quyền lực của tôi phát triển về phía Tây thì thái độ của tôi đối với các nhà chức trách Trung Quốc ở phía Đông sẽ dần dần cứng rắn cho đến khi tôi trở nên mạnh mẽ và sẽ không có ai dám tấn công tôi.
Vũ Kỳ thở dài sau đó tiếp tục:
– Tôi tự tin rằng mình có đủ kỹ năng và kiến thức ngoại giao chính trị nội bộ của Trung Quốc để thực hiện kế hoạch này Nhưng tôi thiếu kinh nghiệm quân sự. Với Chiến Môn tôi tìm thấy một công cụ hữu ích. Ông ta là một người đàn ông quyết đoán và tàn nhẫn, nhưng ông không đủ điều kiện để hoạt động như một nhà lãnh đạo chính trị. Tôi khuyến khích ông ta tự biến mình như là người cai trị địa phương ở đây và cho biết làm thế nào ông có thể củng cố vị trí của mình đối với triểu đình. Ông thừa nhận sự lãnh đạo của tôi. Sau khi kế hoạch của chúng tôi thành công, tôi sẽ bổ nhiệm Chiến Môn là Tổng tư lệnh của tôi. Trong một thời gian tôi sử dụng các hoạt động của Chiến Môn để kiểm tra phản ứng của chính quyền trung ương. Tất cả mọi thứ đã thành công, chính quyền trung ương dường như chấp nhận sự có mặt của Chiến trong các tình huống bất thường ở đây. Vì vậy, tôi quyết định bước tiếp theo và thiết lập liên lạc với các bộ tộc Uigur.
Sau đó như một trò đùa cợt trớ trêu, quan án Phan đến nơi đây. Thật không may là một bức thư tôi viết cho thủ lĩnh bộ lạc Uigur rơi vào tay ông ta. Tôi phải hành động nhanh chóng. Tôi ra lệnh cho Orolakchee, một người anh em họ của Khan và là tay sai bí mật của tôi, dụ quan án Phan qua bên kia sông và giết ông ta. Chiến Môn rất tức giận và lo ngại triều đình sẽ trả đũa. Nhưng tôi hướng dẫn cho y làm cách nào để che giấu tội phạm này và tất cả đã êm xuôi.
Địch công định ngăn Vũ Kỳ lại để hỏi vài điều nhưng ông suy nghĩ tốt hơn nên để cho Vũ Kỳ tiếp tục kể câu chuyện theo cách riêng của anh ta. Vũ Kỳ tiếp tục với giọng nói buồn bã:
– Tôi có thể ra mặt công khai sau đó nếu không phải là Khan nhận được các thông tin về chiến thắng vang dội của Trung Quốc với bọn man rợ trên biên giới phía Bắc. Ông ta bắt đầu do dự và cuối cùng rút đi sự hỗ trợ của mình. Sau đó tôi bắt đầu các cuộc đàm phán phức tạp với những thủ lĩnh nhỏ hơn và cuối cùng đã thành công trong việc thống nhất ba bộ tộc mạnh mẽ. Họ sẽ tấn công thị trấn nếu tôi đảm bảo rằng Cổng Chắn Nước được mở và những yếu điểm bên trong thị trấn sẽ được chiếm giữ bởi những thuộc hạ của tôi.
Khi ngày hành động đã được ấn định, đại nhân đã đến với một trung đoàn quân đội chính quy đi tuần tra biên giới. Chiến Môn bị bắt và thủ hạ của y bị phân tán. Tôi sợ rằng kế hoạch của tôi bị rò rỉ ra ngoài và trong tương lai không xa một đội quân mạnh mẽ sẽ đến đồn trú tại Lan Phương. Tôi quyết định phải hành động ngay lập tức.
Đêm nay ba bộ tộc Uigur sẽ tập trung ở bờ sông. Vào lúc nửa đêm khi họ thấy ngọn lửa tín hiệu trên các tháp canh, họ sẽ vượt sông và đột nhập vào thị trấn bằng Cổng Đập Nước.
Đó là tất cả!
Đám đông bắt đầu bàn tán xôn xao. Họ nhận ra rằng suýt chút nữa họ không thể thoát khỏi cuộc tấn công của những kỵ binh man rợ tàn nhẫn.
– Im lặng – Địch công hét lên.
Sau đó, ông ra lệnh cho Vũ Kỳ:
– Có bao nhiêu người đàn ông của ba bộ tộc này, bao gồm những loại quân nào?
Vũ Kỳ suy nghĩ một lúc, sau đó trả lời:
– Khoảng 2000 cung thủ và hàng trăm bộ binh.
– Ba nhà buôn Trung quốc đóng vai trò gì trong cuộc tấn công này? – quan án hỏi.
– Tôi chưa bao giờ gặp họ – Vũ Kỳ trả lời – Đó là chủ trương của tôi, luôn đứng phía sau càng nhiều càng tốt. Tôi đã ra lệnh cho Orolakchee tìm kiếm sự giúp đỡ của khoảng một tá người Trung Quốc để hướng dẫn cho các chiến binh Uigur vị trí tòa án và các cổng thành. Họ sẽ tìm đến các chiến binh Uigur và giúp đỡ họ tấn công thị trấn.
Địch công ra dấu cho người thư lại cao cấp. Ông đã đọc lời khai của Vũ Kỳ và Vũ Kỳ điểm chỉ vào đó.
Sau đó, quan án đã tuyên bố bằng giọng nghiêm trang:
– Vũ Kỳ, ta tuyên bố ngươi đã phạm tội phản quốc. Có thể là Hình bộ sẽ giảm thiểu mức độ khắc nghiệt của hình phạt để tỏ lòng tôn kính đối với những đóng góp của cha ngươi trước đây và bởi vì ngươi thú nhận mà không phải chịu áp lực. Nhưng nhiệm vụ của ta phải cảnh báo ngươi rằng luật pháp quy định đối với tội phản quốc là xử “lăng trì”, có nghĩa là sẽ bị cắt ra từng miếng thịt lúc còn sống.
Dẫn tội phạm đi!
Sau đó, Địch công nói trước tòa án:
– Ta đã bắt giữ tất cả những kẻ đầu sỏ của mưu đồ bất chính này. Những tên man rợ sẽ không dám tấn công đêm nay vì không thấy ngọn lửa tín hiệu. Ta đã ra lệnh, tuy nhiên, vẫn cần có sự chuẩn bị cần thiết để đối phó với mọi tình huống. Trong tòa án ngày hôm nay các ngươi sẽ được hướng dẫn từ các giám thị cần phải làm gì. Bọn man rợ không thể tấn công vì thị trấn đã có tường thành bảo vệ, không có gì phải lo sợ.
Các khán giả vang lên tiếng hoan hô.
Địch công đập búa lên bàn. Sau đó, ông tuyên bố:
– Bây giờ ta sẽ xử đến vụ án Đinh kiện Hứa.
Ông điền vào một tờ phiếu với cây bút đỏ của mình. Sau đó Hứa Phong được dẫn đến trước công đường bởi hai bộ đầu.
Ngay sau khi Hứa đang quỳ, quan án lấy từ tay áo của mình một hộp giấy và đẩy nó trên cạnh bàn. Nó trượt trên mặt bàn và rơi xuống trước mặt của Hứa.
Anh nhìn nó một cách tò mò. Đó là cái hộp được phát hiện trong tay áo của tướng quân bị giết. Góc hộp bị chuột gặm đã được sửa chữa lại gọn gàng.
Quan án hỏi: “Ngươi có quen thuộc với cái hộp đó?”
Hứa nhìn lên:
– Đây – anh trả lời – là loại hộp họ dùng để bán mứt mận. Tôi đã thấy hàng trăm hộp như thế này được bán tại khu chợ gần Tháp Trống. Thỉnh thoảng tôi mua một hộp cho bản thân mình. Mặc dù tôi thực sự quen thuộc với các hộp bình thường nói chung, tôi lại chưa bao giờ trông thấy cái hộp đặc biệt như thế này. Việc ghi lời chúc mừng trên hộp chỉ ra rằng nó được tặng cho một người nào đó như là một món quà.
– Ngươi nói hoàn toàn đúng – Địch công cho biết – nó là món quà kỷ niệm. Ngươi có muốn nếm một quả mận trong đó.
Hứa ngơ ngác nhìn quan án. Sau đó anh nhún vai và trả lời:
– Chẳng thành vấn đề, thưa đại nhân!
Anh mở hộp. Chín quả mận được sắp xếp gọn gàng trên một lớp giấy lụa trắng. Hứa chọc chúng với ngón tay trỏ. Khi tìm thấy một quả mềm anh cầm lấy và bỏ vào miệng. Anh ăn nó sau đó nhả hột trên nền nhà.
– Đại nhân có muốn tôi ăn thêm? Hứa hỏi với vẻ thèm thuồng.
– Thế này là quá đủ – Địch công lạnh lùng nói – ngươi có thể đứng lên.
Hứa đứng lên và nhìn những người bộ đầu. Họ không đi tới bắt lấy anh ta và đem trở lại nhà giam. Vì vậy, anh bước lui vài bước và vẫn đứng đó. Anh tò mò nhìn quan án.
– Hãy để Đinh Cần đi về phía trước – Địch công ra lệnh.
Khi Đinh Cần quỳ trước bàn xử án, Địch công nói:
– Đinh Cần, ta đã phát hiện ra người giết cha ngươi. Để chứng minh trường hợp này rất phức tạp và rắc rối. Ta không muốn gỡ rối tất cả các nhánh của nó. Cuộc sống của cha ngươi bị đe dọa từ nhiều phía, và có nhiều hơn một nỗ lực để cố gắng giết ông ta. Tòa án này, tuy nhiên, chỉ quan tâm đến một nỗ lực đã thành công. Bị cáo Hứa rõ ràng là không có dính dáng gì đến điều đó. Do đó trường hợp Đinh kiện Hứa bị huỷ bỏ!
Một tiếng rì rào ngạc nhiên nổi lên từ đám đông. Đinh Cần vẫn im lặng, anh không lặp lại lời buộc tội của mình với Hứa.
Hứa kêu lên:
– Thưa đại nhân, đã tìm thấy Bạch Lan?
Khi quan án lắc đầu, Hứa quay lại mà không nói lời nào. Sau đó anh thô lỗ huých khuỷu tay theo cách của mình, mở đường đi qua đám đông ra cửa tòa án.
Địch công lấy một cây bút sơn mài màu đỏ trên bàn.
– Đứng lên, Đinh Cần – ông ra lệnh – và nói cho ta những gì ngươi biết về cây bút này!
Khi đang nói, quan án cầm cây bút đưa cho Đinh Cần và cán bút chỉ thẳng vào mặt người đàn ông trẻ.
Đinh Cần nhìn sững sờ. Anh lấy cây bút từ tay Địch công và quay quanh ngón tay của mình. Sau khi đọc dòng chữ khắc trên thân bút, anh gật đầu.
– Bây giờ thấy hàng chữ khắc này tôi đã nhớ lại, thưa đại nhân. Một vài năm trước đây cha tôi đã cho tôi xem một số miếng ngọc quý hiếm cùng với cây bút này. Ông nói với tôi rằng đây là món quà tặng trước cho ngày sinh nhật lần thứ 60 của mình từ một người rất cao quý. Ông không nói tên người ấy ra nhưng ông nói rằng người đó sợ rằng mình sẽ mất sớm trước khi cha tôi tổ chức sinh nhật lần thứ 60 nên muốn tặng cây bút trước. Cha tôi không sử dụng nó cho đến khi cha tôi được 60 tuổi.
Cha tôi xem cây bút này rất giá trị. Sau khi đưa nó cho tôi xem, ông cất nó trở vào hộp nơi ông lưu giữ bộ sưu tập ngọc bích của mình và khóa nó lại.
– Trong cây bút này – Địch công nghiêm trọng nói – là cơ quan đã giết cha ngươi!
Đinh Cần hoang mang nhìn cây bút trong tay. Anh xem xét kỹ lưỡng cẩn thận và nhìn vào bên trong thân rỗng của cây bút. Sau đó, anh lắc đầu hồ nghi.
Địch công chăm chú theo dõi từng cử động của anh ta. Sau đó ông cộc lốc nói:
– Đưa cây bút lại cho ta. Ta sẽ chứng minh nó hoạt động như thế nào.
Khi Đinh Cần giao lại cây bút. Địch công cầm nó trong tay trái của mình, bằng tay phải ông lấy một hình trụ nhỏ bằng gỗ từ tay áo của mình và giơ lên cho tất cả mọi người có thể nhìn thấy nó.
– Đây – ông nói – là con dao bằng gỗ sao lại chính xác con dao nhỏ được tìm thấy găm vào cổ họng của tướng Đinh. Nó là một con dao nhỏ bao gồm cán và lưỡi dao. Bây giờ ta sẽ nhét nó vào trục rỗng của cán bút này.
Con dao gỗ di chuyển chính xác vào trục. Nhưng khi vào được phân nửa nó mắc kẹt lại.
Địch công đưa cây bút cho Mã Tông.
– Bấm con dao gỗ này vào tiếp tục! – ông ra lệnh.
Mã Tông dùng ngón cái to lớn của mình ấn vào phần nhô ra của con dao. Với một chút khó khăn anh đẩy nó vào cho đến khi nó hoàn toàn biến mất vào thân cây bút.
Anh nhìn quan án chờ đợi.
– Duỗi cánh tay ngươi ra và rút ngón cái của ngươi thật nhanh! quan án ra lệnh.
Con dao bằng gỗ bắn lên trong không khí từ thân cây bút ra xa khoảng năm mét, sau đó rơi xuống nền nhà.
Địch công ngã người ra sau ghế. Vừa vuốt râu ông vừa chậm rãi nói:
– Cây bút này là một công cụ giết người tài tình. Trục rỗng của nó chứa các cuộn dây mỏng mà ta đoán làm từ dây mây. Sau khi chèn những vòng dây này vào trục rỗng ông ta dùng 1 cái ống rỗng ép nó sát xuống đáy. Ông dùng nhựa nóng chảy của cây sơn mài đổ qua cái ống rỗng và xuống những vòng dây mây. Đợi cho nhựa khô hoàn toàn ông rút cái ống rỗng ra và thay thế bằng cái này.
Địch công mở cái hộp nhỏ và rất cẩn thận lấy ra con dao được tìm thấy trên cổ họng của tướng Đinh.
– Ngươi sẽ thấy – ông tiếp tục – rằng cán dao hình trụ của nó vừa vặn với trục rỗng của cây bút này, trong khi lưỡi dao uốn cong của nó phù hợp với đường cong bên trong cán bút. Thậm chí nếu nhìn chăm chú vào trục, con dao sẽ là vô hình.
Một vài năm trước đây, một người nào đó đã tặng cây bút lông này cho tướng Đinh và cũng là tuyên án tử hình đối với ông ấy. Người ấy biết rằng khi tướng Đinh sử dụng cây bút này, sớm hay muộn cũng sẽ phải đốt cháy đầu ngọn bút trong một cây nến để loại bỏ những sợi lông không cần thiết, như chúng ta vẫn thường làm khi bắt đầu sử dụng một cây bút mới. Sức nóng của ngọn lửa sẽ làm mềm nhựa sơn mài, các cuộn dây hoạt động và con dao độc sẽ bắn ra khỏi thân bút. Lưỡi dao sẽ trúng vào mặt hoặc cổ họng nạn nhân. Sau đó các cuộn dây sẽ trở nên vô hình vì nó kéo dài dọc theo bên trong trục rỗng.
Trong khi Địch công nói, Đinh Cần lần đầu tiên cho thấy một biểu hiện của sự hoang mang hoàn toàn. Từ từ biểu hiện này biến thành sự kinh dị và hoài nghi. Bâygiờ anh ta kêu lên:
– Ai, thưa đại nhân, đã tặng thiết bị hiểm độc này?
– Ông ta đã ký tên mình để chứng thực – Địch công lặng lẽ nói – nhưng thực tế là ta sẽ không bao giờ có thể giải được câu đố này. Hãy để ta đọc cho ngươi nghe dòng chữ:
“Chúc mừng sinh nhật lần thứ 60. Thanh bình sơn trang “.
– Đó là ai? Tôi chưa bao giờ nghe nói đến cái tên đó. Đinh Cần kêu lên.
Địch công gật đầu.
– Nó chỉ được biết đến ở vài người bạn thân – ông trả lời – Hôm qua, ta phát hiện ra rằng đó là bút danh của cố Thống đốc Vũ Nam Thiên!
Tiếng ồn ào cảm thán nổi lên từ đám đông.
Khi sự phấn khích đã giảm xuống Địch công nói:
– Như vậy trong cùng một ngày cả cha và con trai đều xuất hiện trong tòa án này. Người con trai còn sống và tinh thần của người cha.
Ngươi, Đinh Cần, sẽ chắc chắn biết nhiều hơn ta tại sao cha của ngươi lại là động cơ thúc đẩy Thống đốc già họ Vũ kết án tử hình ông ta và thực hiện điều đó bằng phương pháp đặc biệt này. Tuy nhiên điều này đã xảy ra, ta không thể kết án người đã chết. Ta, quan án sát, tuyên bố huỷ bỏ vụ kiện này!
Địch công đập búa xuống bàn xử án. Ngài đứng lên và đi vào phòng riêng qua bức màn phía sau.
Trong khi khán giả kéo nhau ra khỏi tòa án, họ bàn tán hào hứng về các sự kiện và đáp án bất ngờ xảy ra trong vụ giết tướng Đinh. Họ hết lời khen ngợi Địch công đã phát hiện ra thiết bị giết người khéo léo. Tuy nhiên, một vài người đàn ông lớn tuổi có kinh nghiệm trong các vấn đề của tòa án lại tỏ ý nghi ngờ. Họ không thể hiểu ý nghĩa về việc cái hộp với những quả mận trong đó và nhận xét với nhau rằng rõ ràng trong phiên tòa này có nhiều cái đáng xem.
Khi Phương đô đầu đi vào, ông thấy Hứa đang đứng đợi ông.
Hứa cúi đầu chào viên đô đầu và vội vàng nói:
– Xin vui lòng cho phép tôi tham gia vào cuộc tìm kiếm con gái ông!
Phương đô đầu nhìn anh suy nghĩ, sau đó trả lời:
– Trước đây, anh Hứa, tôi chuẩn bị sẳn sàng để tra tấn anh dã man vì lợi ích của con gái tôi. Bây giờ tôi hoan nghênh sự giúp đỡ của anh. Tôi có một nhiệm vụ phải thực hiện ngay bây giờ. Chờ ở đây vài phút, khi tôi quay lại tôi sẽ nói cho anh biết tất cả mọi thứ về cuộc tìm kiếm không thành công đầu tiên của chúng tôi.
Mặc kệ vẻ phản đối của Hứa, Phương đô đầu bước vào cổng và quan sát đám đông đang đi ra. Ông nhìn thấy Đinh Cần vừa bước ra đường. Phương đô đầu vượt qua anh ta và nói:
– Ông Đinh. Đại nhân muốn gặp ông một lúc trong văn phòng riêng của ngài.
Địch công đang ngồi sau bàn làm việc của ông và bốn phụ tá tụ tập xung quanh ông. Quan án ra lệnh cho Tào Can chẻ cây bút ra làm hai. Họ nhìn thấy các cục nhựa bị chảy ra ở dưới cùng của trục và các sợi mây mỏng kéo dài dọc theo lòng cây bút.
Khi Phương đô đầu đưa Đinh Cần vào, Địch công quay sang các phụ tá của ông và nói:
– Sự hiện diện của các ngươi là không cần thiết!
Họ đứng lên và bước ra hành lang. Triệu Thái vẫn đứng trước bàn của Địch công.
– Đại nhân – anh nói một cách cứng nhắc – tôi cầu xin được phép ở lại.
Địch công nhíu mày và tò mò nhìn vào gương mặt bình thản của Triệu Thái. Sau đó ông gật đầu ra hiệu cho anh ngồi vào chiếc ghế cạnh bàn làm việc của mình.
Triệu Thái ngồi xuống và Đinh Cần định làm theo. Nhưng thấy quan án không ra dấu cho anh ta ngồi, anh ta do dự một lúc rồi đứng yên tại chỗ. Sau đó Địch công nói:
– Đinh Cần, ta tự kiềm chế không vạch mặt người cha quá cố của ngươi ở nơi công cộng. Nếu không vì lý do đặc biệt mà ta sắp nói ra, ta cũng sẽ không vạch mặt ông ta trước đứa con trai duy nhất của ông.
Ta biết chính xác lý do tại sao cha ngươi bị bắt buộc phải từ chức. Các tài liệu mật liên quan đến trường hợp đó đã thông qua Cục lưu trữ và Phòng sưu tầm ở kinh đô khi ta làm việc tại đó. Không có chi tiết, không có con mắt nào chứng kiến hành động đen tối của cha ngươi để sống sót sau thảm họa. Tuy nhiên, Đội trưởng Hứa đã thu thập đủ bằng chứng thứ cấp để nói lên nghi ngờ cha ngươi phải chịu trách nhiệm về vụ thảm sát toàn bộ trung đoàn của quân đội hoàng gia của chúng ta.
Khi những cân nhắc về chính trị đã ngăn cản cơ quan có thẩm quyền tố cáo cha ngươi, Thống đốc Vũ đã quyết định bản thân ông sẽ thực hiện công lý. Thống đốc già là một người đàn ông không hề sợ hãi, ông có thể giết chết cha ngươi một cách công khai nếu việc đó không làm liên luỵ đến gia đình ông. Vì vậy, ông đã quyết định “ thế thiên hành đạo” giết chết cha ngươi khi mà luật pháp đã bỏ qua không trừng trị cha ngươi.
Ta sẽ không dám táo bạo phán xét hành động của Thống đốc, một người đàn ông như ông không bao giờ có thể được đo bằng các tiêu chuẩn thông thường. Ta chỉ muốn làm cho nó hoàn toàn rõ ràng cho ngươi biết là ta biết tất cả sự thật.
Đinh Cần không trả lời. Rõ ràng anh biết tội ác của cha mình. Anh cúi đầu và đứng đó lặng lẽ nhìn xuống đất.
Triệu Thái ngồi yên. Anh nhìn thẳng về phía trước với cặp mắt vô hồn.
Địch công âm thầm vuốt bộ râu dài của ông trong vài phút. Sau đó ông nói:
– Bây giờ tới trường hợp cha ngươi, Đinh Cần, ta muốn nói về bản thân ngươi!
Triệu Thái đứng lên.
– Tôi cầu xin được miễn, thưa đại nhân!
Địch công gật đầu. Triệu Thái rời khỏi phòng.
Địch công không nói gì trong một lúc lâu.
Đinh Cần nhìn lên và sợ hãi. Anh co rúm người lại khi nhìn thấy ánh mắt như lửa đốt của quan án chiếu vào mình.
Nắm chặt cánh tay vào ghế quan án nghiêng người về phía trước và nói khinh khỉnh:
– Hãy nhìn vào thẩm phán của ngươi, kẻ bất hạnh xấu xa!
Người thanh niên nhìn ông với nỗi sợ hãi chết người trong đôi mắt của mình.
– Đồ khốn kiếp ngu ngốc! – Địch công phun ra bằng một giọng run rẫy vì cơn thịnh nộ – ngươi nghĩ rằng ngươi có thể lừa dối ta, thẩm phán của ngươi, với một câu chuyện bẩn thỉu của ngươi!
Với một nỗ lực quan án đã tự chủ lại. Khi ông mở miệng một lần nữa, giọng nói của ông đã ổn định. Nhưng nó như có một vòng kim loại tàn nhẫn làn cho Đinh Cần sợ hãi co rúm người lại.
– Đó không phải là Hứa Phong lên kế hoạch để giết cha ngươi bằng chất độc. Đó chính là ngươi, đứa con trai duy nhất của ông ta!
Hứa đến Lan Phương đã tạo điều kiện cho ngươi thực hiện các dự tính tội phạm. Ngươi bắt đầu tung tin đồn về Hứa, ngươi theo dõi anh ta. Và ngươi cho người lẻn vào phòng anh ta khi Hứa đi khỏi hoặc đang nhậu nhẹt để lấy một mảnh giấy có mang con dấu tên anh ta.
Đinh Cần mở miệng.
Địch công đấm tay của mình trên bàn.
– Hãy im lặng và lắng nghe! Ông quát.
– Vào đêm kỷ niệm sinh nhật cha ngươi, ngươi đã chuẩn bị sẳn sàng hộp mận độc trong tay áo của mình. Khi cha ngươi rời khỏi bàn tiệc và đi nghĩ ngơi, đứa con hiếu thảo của ông, hộ tống ông ta đến tận thư viện. Người quản gia đi sau lưng ngươi.
Cha ngươi mở khóa cửa. Ngươi quỳ xuống và chúc ông ta ngủ ngon. Người quản gia bước vào trong và thắp lên hai ngọn nến trên bàn làm việc. Sau đó, ngươi lấy cái hộp từ tay áo của mình và âm thầm trình bày với cha ngươi. Có thể là ngươi chỉ cúi đầu chào. Dòng chữ ghi trên hộp là quá rõ ràng không cần giải thích. Cha ngươi cảm ơn ngươi và bỏ cái hộp vào tay áo trái của mình.
Lúc đó người quản gia bước ra khỏi phòng. Ông ta nghĩ rằng đã nhìn thấy cha ngươi đặt chìa khoá vào tay áo trái, và ông ta nghĩ rằng lời cảm ơn mà ông nghe cha ngươi nói chính là để cảm ơn về việc ngươi chúc cha ngươi ngủ ngon. Nhưng có một khoảng thời gian không giải thích được khoảng hai phút hoặc lâu hơn, trong thời gian người quản gia thắp hai ngọn nến. Tại sao cha của ngươi đứng đó với chìa khóa trong tay? Tất nhiên, ông đã đặt nó trở lại vào tay áo của mình ngay sau khi ông mở khóa cửa. Cái mà người quản gia nhìn thấy cha ngươi đặt vào tay áo chính là hộp mận độc. Một công cụ cùng đứa con hư hỏng đã lên kế hoạch giết chết cha ruột của mình!
Địch công đe dọa tên tội phạm với bằng chứng
Địch công dán đôi mắt sắc như dao vào Đinh Cần. Người thanh niên bắt đầu run rẩy nhưng không thể nào ngăn chặn đôi mắt của mình khỏi cái nhìn chằm chằm đầy thuyết phục của Địch công.
– Ngươi đã không giết chết cha ngươi – quan án trầm giọng nói – trước khi cha ngươi mở hộp, bàn tay của tử thần đã tóm lấy ông ta.
Đinh Cần nuốt nước bọt nhiều lần. Sau đó anh kêu lên với giọng không tự nhiên:
– Tại sao, tại sao tôi lại muốn giết cha ruột của tôi?
Quan án đứng dậy. Ông cầm tờ giấy ghi chép của mình về trường hợp của Đinh. Đứng trước Đinh Cần, ông nói bằng giọng khủng khiếp:
– Ngươi hoàn toàn ngu xuẩn! Ngươi dám trơ tráo đặt câu hỏi? Ngươi dám trơ tráo hỏi tại sao? Khi những dòng chữ bẩn thỉu của ngươi không phải rõ ràng chỉ ra người đàn bà sa đọa, nguyên nhân của sự thù hận của ngươi đối với cha ngươi, nó còn tiết lộ mối quan hệ tội lỗi của ngươi.
Ném cuộn giấy vào mặt Đinh Cần, quan án tiếp tục:
– Hãy đọc những gì ngươi viết trong bài thơ khốn khổ của ngươi về “ ngực trắng như tuyết “ và “ mặt trăng không làm hoen ố nó “. Nó đúng như là những gì một người hầu gái báo cáo lại cho ta là người vợ thứ tư của cha ngươi có một nốt ruồi khó coi trên ngực trái cô ta. Ngươi đang phạm tội loạn luân với một trong những người vợ của cha ngươi!
Một sự im lặng tràn ngập trong phòng. Sau đó quan án nói với giọng mệt mỏi:
– Ta có thể tại tòa án buộc tội ngươi và nhân tình của ngươi tội ngoại tình đáng xấu hổ này. Nhưng mục đích chính của luật pháp là để khôi phục lại những thiệt hại gây ra bởi hành vi tội phạm. Trong trường hợp này không có gì để khôi phục lại. Chúng ta có thể và sẽ làm, tất nhiên, ngăn chặn sự thối rữa này lan rộng thêm.
Ngươi có biết người làm vườn làm gì khi một nhánh cây thối rữa từ lõi. Họ sẽ cắt bỏ phần thối rữa ấy để cái cây có thể tự mình sống sót. Cha của ngươi đã chết, ngươi là con trai duy nhất của ông ta và ngươi cũng không có con. Ngươi sẽ nhận ra rằng chi nhánh này của dòng họ Đinh phải được cắt bỏ. Đó là tất cả, Đinh Cần!
Đinh Cần quay người lại. Anh đi ra khỏi văn phòng của quan án như người mất hồn.
Một tiếng gõ vang lên trên cánh cửa.
Địch công sáng bừng khuôn mặt khi thấy Triệu Thái bước vào.
– Ngồi xuống đi, Triệu Thái! – ông nói với nụ cười mệt mỏi.
Triệu Thái tự ngồi lên ghế, khuôn mặt nhợt nhạt và buồn rầu. Anh bắt đầu mà không có sự chuẩn bị, nói bằng giọng nói buồn bã như đang đọc một báo cáo chính thức.
– Mười năm trước, vào mùa thu, tướng quân Đinh Hồ với 7000 quân đã gặp một lực lượng không đáng kể của các bộ tộc man rợ trên biên giới phía Bắc. Nếu ông quyết tâm chiến đấu thì ông sẽ có cơ hội giành chiến thắng.
Nhưng ông không muốn mạo hiểm cuộc sống của mình. Ông đã thương lượng bí mật và hối lộ để cho tướng quân man rợ rút lui. Sau đó, tướng quân man rợ khẳng định các chiến binh của ông ta không thể quay về lều mà không mang theo vài trăm thủ cấp của quân địch để cho thấy sức mạnh của họ trong trận chiến.
Tướng Đinh ra lệnh cho tiểu đoàn thứ sáu của cánh trái tách ra khỏi đội quân chính thức và đi chiếm lĩnh một vị trí quan trọng trong thung lũng. Đội quân này gồm 800 người đàn ông do Phó tướng Lương, một trong những sĩ quan hào hiệp nhất của quân đội triều đình, chỉ huy cùng với tám đội trưởng.
Ngay khi tiểu đoàn vừa vào thung lũng, 2000 quân man rợ tràn xuống từ những ngọn núi. Những người lính đã chiến đấu dũng cảm nhưng sự dũng cảm của họ không có kết quả khi phải đối đầu với số quân địch nhiều như thế. Toàn bộ tiểu đoàn bị tàn sát. Những tên man rợ cắt đầu họ nhiều như chúng có thể, cắm lên ngọn giáo và rút đi.
Bảy đội trưởng đã bị chém thành từng mảnh. Người thứ tám bị đánh gục bằng một mũi giáo vào nón sắt và ngã ra chết giấc dưới con ngựa của mình. Anh tỉnh lại khi bọn man rợ đã bỏ đi và nhận ra mình là người sống sót duy nhất.
Giọng nói Triệu Thái trở nên căng thẳng. Mồ hôi chảy xuống khuôn mặt hốc hác của mình. Anh nói tiếp:
– Người đội trưởng tìm cách quay về thủ đô và cáo buộc tướng Đinh trước Hội đồng Nội vụ quân sự. Nhưng anh được cho biết là vụ việc đã khép lại và anh nên quên tất cả về nó.
Sau đó người đội trưởng đã ném đi bộ đồng phục quân đội của mình. Anh thề rằng anh sẽ không nghĩ ngơi cho đến khi tìm được tướng Đinh và cắt đầu hắn ta. Anh thay đổi tên họ, tham gia vào băng “ Nghĩa hiệp rừng xanh” và bỏ ra nhiều năm tháng lang thang trên khắp đất nước tìm kiếm tung tích của tướng Đinh. Sau đó, một ngày nọ, anh đã gặp một thẩm phán trên đường đi nhậm chức. Ông ta đã dạy cho anh ý nghĩa của công lý, và …
Giọng nói Triệu Thái ấp úng. Một tiếng nấc nghẹn phát ra từ cổ họng của anh.
Địch công trìu mến nhìn anh. Ông nghiêm trang nói:
– Số phận đã quyết định, Triệu Thái, thanh kiếm của ngươi sẽ không bị vấy bẩn bởi máu của một kẻ phản bội. Một người đàn ông đã quyết định rằng tướng Đinh phải chết và thi hành bản án.
Những gì ngươi vừa nói với ta sẽ được duy trì chặt chẽ giữa hai chúng ta. Nhưng ta sẽ không giữ ngươi ở lại đây trái với ý muốn của ngươi. Ta đã biết tất cả trái tim của ngươi là dành cho quân đội. Sẽ như thế nào nếu với một vài lý do hay việc gì đó ta phái ngươi đến kinh đô. Ta sẽ đưa cho ngươi một bức thư bí mật tiến cử ngươi với người đứng đầu Hội đồng quản trị Nội vụ quân sự. Ngươi chắc chắn sẽ được bổ nhiệm làm đội trưởng chỉ huy hơn ngàn người!
Một nụ cười ảm đạm lướt qua mặt Triệu Thái.
– Tôi rất thích – anh lặng lẽ nói – chờ đợi theo thời gian cho đến khi đại nhân được bổ nhiệm vào một chức vụ cao tại thủ đô. Tôi xin được tiếp tục phục vụ đại nhân cho đến khi sự phục vụ của tôi không còn cần thiết.
– Thế cũng được – quan án nói với nụ cười hạnh phúc – ta biết ơn ngươi về quyết định vừa rồi, Triệu Thái, ngươi thật là cao thượng!