Buổi sáng hôm đó Hắc Lan rời tòa án để đi tìm địa chỉ của bà Lý như cha cô đã ra lệnh cho cô.
Cô đi nhanh theo con đường chính dẫn đến cổng phía đông thị trấn. Cô đã rất lo lắng cho chị cô. Cô hy vọng rằng đi bộ sẽ giúp cô làm sáng tỏ suy nghĩ của mình.
Cô lang thang trong nửa giờ hoặc lâu hơn giữa các quầy hàng rong trên đường phố, sau đó cô đi vào khu trung tâm mua sắm gần cổng phía Đông. Cha cô nói rằng bà Lý là một họa sĩ, do đó Hắc Lan vào cửa hàng bán bút lông và giấy vẽ đầu tiên mà cô nhìn thấy.
Chủ tiệm biết bà Lý. Ông ta nói rằng bà Lý là một khách hàng thân thiết trong nhiều năm qua của tiệm ông. Bà ta vẫn còn sống, bà khoảng 50 tuổi. Ông nói thêm là Hắc Lan có thể chỉ tốn công vô ích khi gặp bà Lý vì những ngày cuối tháng bà ta không nhận nữ sinh mới.
Hắc Lan trả lời rằng cô chỉ muốn gặp bà bởi vì bà là một người bà con xa của cô. Chủ tiệm chỉ đường cho cô tìm đến nhà bà Lý. Nó chỉ cách đây vài con phố.
Hắc Lan nghĩ rằng ngay bây giờ cô có thể trở về tòa án và báo cáo với cha cô. Nhưng mặt trời vẫn còn chiếu sáng và cô không muốn quay trở về sớm như thế. Cô quyết định sẽ đi bộ đến địa chỉ đã được cho biết và nhìn qua nhà bà Lý xem sao.
Nó là một khu phố yên tĩnh của tầng lớp trung lưu trong thị trấn. Khi cô nhìn thấy những ngôi nhà với cánh cửa trước được sơn đen, Hắc Lan nghĩ rằng khu phố này khoảng một phần tư là các nhà buôn đã về hưu.
Khoảng giữa con phố cô tìm thấy tên “ Lý “ ở trên cửa một ngôi nhà có kích thước trung bình.
Đứng trước cánh cửa đóng kín với đồ gõ cửa bằng đồng. Hắc Lan không thể cưỡng nổi sự cám dỗ gõ vào nó.
Không có ai trả lời. Điều này kích thích sự tò mò của cô gái và làm cho cô quyết tâm tìm xem có ai ở bên trong. Cô lại gõ một lần nữa mạnh nhất có thể. Sau đó cô áp tai vào cánh cửa.
Cô nghe thấy những âm thanh yếu ớt của tiếng bước chân.
Khi cô gõ một lần nữa cánh cổng mở ra. Một người phụ nữ trung niên ăn mặc lịch sự đứng trước cửa, cầm trên tay cây gậy đầu bịt bạc. Bà ta nhìn Hắc Lan và lạnh lùng hỏi:
– Tại sao lại gõ cửa nhà tôi, cô gái trẻ?
Hắc Lan nhìn cách ăn mặc và nói chuyện thì đoán rằng đây chính là bà Lý. Cô cúi đầu và trân trọng nói:
– Tên tôi là Hắc Lan, tôi là con gái của Phương thợ rèn, tôi đang cố gắng tìm một giáo viên, những người có năng lực để giúp đỡ tôi học vẽ và một chủ tiệm giấy đã chỉ tôi đến đây. Tôi mạo muội đến đây và xin được trả tiền để học, thưa bà, mặc dù ông chủ tiệm thông báo với tôi là bà không nhận học sinh nữa.
Người phụ nữ lớn tuổi nhìn chăm chú Hắc Lan. Đột nhiên bà mỉm cười và nói:
– Sự thật là tôi không còn nhận học sinh nữa. Nhưng bởi vì cô đã không ngại rắc rối để đến tìm tôi, xin mời cô vào nhà và dùng một tách trà.
Hắc Lan cúi chào một lần nữa. Cô đi theo bà Lý khi bà ta khập khiễng buớc qua một khu vườn nhỏ để đến phòng chính của ngôi nhà.
Trong khi bà Lý đi lấy nước sôi, Hắc Lan ngồi nhìn ngưỡng mộ môi trường thanh lịch xung quanh.
Căn phòng không lớn lắm nhưng cực kỳ sạch sẽ và trang bị đồ nội thất tuyệt đẹp. Băng ghế dài cô đang ngồi làm bằng gỗ hồng mộc, được phủ những tấm nệm thêu. Những chiếc ghế được chạm khắc và một bàn trà nhỏ bằng gỗ mun. Trên chiếc bàn cao dựa vào bức tường phía sau là một đám mây hương cuộn tròn từ chiếc lư đồng cổ. Trên tường treo những bức tranh dài và hẹp mô tả các loài chim và hoa. Cửa sổ lưới được dán bằng giấy trắng không tỳ vết.
Bà Lý quay trở lại với một ấm đun nước sôi bằng đồng.
Bà rót nước sôi vào một ấm trà bằng gốm sứ tinh tế, sau đó bà ngồi vào góc kia của chiếc ghế dài.
Trong khi uống trà họ trao đổi với nhau những câu chào hỏi lịch sự thông thường.
Hắc Lan nghĩ rằng mặc dù hơi khập khiễng nhưng bà Lý là một phụ nữ đẹp khi còn trẻ. Gương mặt bà cân đối tuy hơi có vẻ u ám và cặp lông mày hơi dày so với tiêu chuẩn được đánh giá là đẹp của người phụ nữ. Bà rõ ràng rất thích nói chuyện với các cô gái. Hắc Lan cảm thấy khá hãnh diện.
Điều làm cô tò mò là hình như không có người hầu trong nhà. Khi cô hỏi điều này bà Lý trả lời một cách nhanh chóng:
– Ngôi nhà của tôi khá nhỏ, tôi chỉ có một người phụ nữ già giúp đỡ các công việc lặt vặt. Tôi có đôi chút lập dị trong lĩnh vực này, tôi không thể nào chịu nổi một đám người hầu suốt ngày vây quanh tôi. Một vài ngày trước đây, bà ta bị ốm và tôi cho bà ấy về nhà với chồng bà ta. Ông ta là người buôn bán dạo đã già sống gần đây. Trong thời gian rảnh rỗi, ông thường tới đây chăm sóc cho khu vườn của tôi.
Hắc Lan vội vàng tạ lỗi vì sự đường đột của mình gây phiền lòng cho chủ nhà khi đề cập đến sự vắng mặt của người giúp việc. Cô đứng lên và xin phép ra về.
Bà Lý lập tức phản đối. Bà nói rằng bà rất thích khi có người đến thăm và nhanh chóng rót thêm một tách trà.
Ngay lập tức bà Lý đưa Hắc Lan sang căn phòng bên cạnh. Gần như tất cả không gian trên sàn nhà bị chiếm hữu bởi một cái bàn lớn bằng sơn mài màu đỏ. Trên kệ gắn vào tường có khoảng một tá bút lông với nhiều kiểu và kích thước khác nhau, và có rất nhiều lọ nhỏ chứa màu vẽ. Những cuộn giấy và lụa để vẽ tranh xếp chồng lên nhau trong một cái bình bằng sứ lớn trên sàn nhà. Cửa sổ của căn phòng mở ra một khu vườn nhỏ trồng đầy hoa.
Bà Lý mời Hắc Lan ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh chiếc bàn và cho xem bức tranh của bà đang vẽ. Bà Lý mở bức tranh ra, Hắc Lan là một người thậm chí không biết nhiều về hội họa cũng có thể nhận ra bà Lý là một nghệ sĩ. Bà đã vẽ những gì, những bông hoa, trái cây và các loài chim, tất cả mọi thứ đều được vẽ với độ chính xác đáng kinh ngạc và màu sắc rực rỡ.
Hắc Lan cảm thấy xấu hổ vì sự tử tế của bà Lý. Cô tự hỏi cô có nên cho bà ta biết là cô đến đây bởi vì tòa án buộc cô làm điều này. Sau đó cô tự hỏi là cô không biết liệu quan án có muốn giữ bí mật về việc này hay không. Vì vậy, cô nghĩ tốt hơn là cứ tiếp tục đóng vai trò của mình và chờ đợi xem có việc gì xảy ra hay không.
Khi bà Lý cuộn lại bức tranh, Hắc Lan đứng lên và nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô nhận xét là hình như có một vài cây hoa bị chà đạp xuống.
– Điều này xảy ra khi những thằng nhà quê từ tòa án đến tìm kiếm tại nhà này! Bà Lý trả lời chua cay.
Có rất nhiều hận thù trong lời nói của bà ta, Hắc Lan quay lại và ngạc nhiên nhìn bà Lý. Nhưng khuôn mặt của bà đã quay lại vẻ điềm tĩnh hơn bao giờ hết.
Hắc Lan cúi chào và nói những lời cảm ơn lịch sự.
Bà Lý nghiêng người ra ngoài cửa sổ và nhìn mặt trời.
– Chà, chà – bà kêu lên – ai mà nghĩ bây giờ đã quá trưa và bây giờ tôi phải chuẩn bị bữa ăn trưa cho mình. Sao mà tôi ghét công việc bếp núc thế! Tại đây, có một cô gái trẻ rất có khả năng. Tôi tự hỏi có phiền không nếu muốn nhờ cô giúp một tay.
Đây là một yêu cầu mà Hắc Lan không thể từ chối nếu không muốn tỏ ra mình là con người thô lỗ. Sau hết, cô nghĩ rằng đây là việc tối thiểu cô có thể làm để bù đắp cho những tiếp đãi của bà chủ nhà bằng cách chuẩn bị một bữa ăn ngon cho bà ta. Cô nhanh chóng trả lời:
– Tôi rất vụng về trong mọi việc. Nhưng cũng xin được phép giúp đỡ bà trong việc bếp núc.
Bà Lý mỉm cười hài lòng. Bà dẫn Hắc Lan qua sân sau vào nhà bếp.
Cô cởi áo ngoài của mình và xắn tay áo lên. Sau đó cô nhóm một bếp lửa than. Bà Lý ngồi trên chiếc ghế dài trong nhà bếp và bắt đầu kể một câu chuyện dài về người chồng của bà đột ngột qua đời ngay sau đám cưới của họ.
Hắc Lan tìm thấy một hộp tre đựng mì ống.Cô cắt nhỏ hành và tỏi và lấy độ chục nấm khô từ sợi dây gần cửa sổ.
Trong khi bà Lý kể chuyện, Hắc Lan cho mỡ vào chảo, phi nó với hành và tỏi sau đó thêm vào các loại rau xắt nhỏ cùng với đậu nành, cô đảo đều với cái muỗng bằng sắt. Sau đó cô đổ mì vào, mùi thơm dậy khắp gian bếp nhỏ.
Bà Lý lấy bát, đũa và một đĩa rau cải chua. Họ ngồi trên ghế dài trong bếp để ăn.
Hắc Lan ăn rất ngon miệng nhưng bà Lý ăn rất ít. Bà ta đặt bát xuống khi nó vẫn còn hơn một nửa. Bà đặt tay mình lên đầu gối cô gái và khen ngợi tài nấu ăn của cô. Khi Hắc Lan nhìn lên từ cái bát của mình, cô ngạc nhiên khi ánh mắt của bà Lý làm cho cô không cảm thấy thoải mái. Cô lý luận thật là vô lý khi lại tỏ ra nhút nhát trước một người phụ nữ khác. Nhưng bằng cách này hay cách khác cô cảm thấy đúng là rất khó chịu. Thật ra cô đã không còn là một cô bé.
Bà Lý đứng lên. Bà quay trở lại sau đó với một cái bình bằng thiết và hai chiếc cốc nhỏ.
– Chúng sẽ tốt cho việc tiêu hóa – bà nói với nụ cười.
Hắc Lan quên mất sự lúng túng của mình. Cô chưa bao giờ nếm thử rượu. Điều này gần giống như thích một nguời phụ nữ và điều đó rất thú vị.
Cô nhấp một ngụm từ cốc của mình. Đó là loại rượu thơm ngon có tên là Nữ nhi hồng, nó mát lạnh và mạnh mẽ hơn loại rượu thông thường.
Sau khi bà Lý rót đầy ly cho cô vài lần, Hắc Lan cảm thấy rất hạnh phúc. Bà Lý đặt tay cô lên vai bà ấy và dìu cô đến phòng khách. Bà để Hắc Lan ngồi xuống cạnh bà trên trường kỷ và tiếp tục câu chuyện hôn nhân không may mắn của bà.
Bà Lý dùng cánh tay của mình ôm quanh eo Hắc Lan. Bà nói về những cuộc hôn nhân trong đời sống đem lại bất lợi cho người phụ nữ. Nam nhân thường thô tục và không có sự hiểu biết, người ta khó có thể nói ra những điều mà họ mong muốn được thỏa mãn khi quan hệ tình dục với người đang quan hệ với mình. Cô gái không hiểu lắm những gì bà Lý nói. Cô cảm thấy tự hào khi người phụ nữ lớn tuổi đã nói những chuyện bí mật như thế với cô.
Sau một thời gian bà Lý đứng lên.
– Tại sao tôi lại bất cẩn thế này – bà kêu lên – tôi bắt cô làm việc trong nhà bếp mà không nghĩ đến sự thoải mái của cô. Cô hẳn đã rất mệt mỏi. Tại sao cô không nghĩ ngơi một chút trong phòng ngủ của tôi trong khi tôi vẽ tranh?
Hắc Lan nghĩ rằng cô nên về nhà. Nhưng cô thực sự cảm thấy rất mệt mỏi và hơi chóng mặt. Cô nghĩ rằng sẽ rất thú vị nếu được xem qua một phòng ngủ của người phụ nữ thanh lịch như thế này.
Cô làm một số phản đối nửa vời, bà Lý dẫn cô vào một căn phòng phía sau ngôi nhà.
Căn phòng ngủ vượt quá sự mong đợi của Hắc lan. Một mùi nước hoa tinh tế toả ra từ chiếc lư hương tuyệt đẹp treo trên trần nhà. Bàn trang điểm bằng gỗ mun có một chiếc gương bạc tròn đặt trên chân đế bằng gỗ đàn hương chạm khắc. Ở trước bàn, cô thấy cả tá hộp nhỏ bằng sứ và sơn mài màu đỏ. Chiếc ghế ngồi rộng rãi bằng gỗ mun được chạm khắc phức tạp và khảm xà cừ. Các màn che giường bằng vải trắng mịn được dệt các hoa văn cầu kỳ bằng chỉ vàng.
Bà Lý tình cờ kéo sang một bên tấm rèm. Hai bậc đá cẩm thạch dẫn đến một phòng tắm nhỏ. Quay lại, bà nói với Hắc lan:
– Hãy làm cho mình thoải mái, người yêu của tôi. Sau khi cô đã nghĩ ngơi chúng ta sẽ dùng một tách trà tại phòng làm việc của tôi
Bà Lý bước ra, đóng cửa lại sau lưng.
Hắc Lan cởi áo khoác ngoài và ngồi xuống trước bàn trang điểm. Cô háo hức kiểm tra các hộp phấn, bột hít và sáp thơm. Khi cô đã thỏa mãn sự tò mò của mình, cô quay sang bốn hộp bằng da màu đỏ đứng cạnh chiếc ghế dài. Các hộp được trang trí với sơn mài màu vàng hình Mai, Lan, Cúc, Trúc. Chúng đựng các áo quần của bà Lý, Hắc Lan không dám nhìn trộm bên trong.
Cô kéo tấm màn sang một bên và bước xuống phòng tắm. Bên cạnh bồn tắm bằng gỗ thấp có đặt một cái xô nhỏ và trong góc phòng cô thấy các thùng gỗ lớn chứa nước nóng và lạnh. Cửa sổ lưới được dán giấy dầu đục. Ánh sáng mặt trời soi bóng cây tre trong vườn lên cửa sổ, để cửa sổ trông giống như một bức tranh mực tàu vẽ lá tre tinh tế.
Hắc Lan nhấc nắp của thùng chứa nước nóng. Nước khá nóng và các loại thảo mộc thơm nổi lên bề mặt.
Cô nhanh chóng cởi quần áo và đổ một xô nước nóng vào bồn tắm. Khi cô thêm nước lạnh vào, đột nhiên cô nghe thấy âm thanh phía sau cô. Cô nhanh chóng quay lại.
Bà Lý đã đứng ở ngưỡng cửa dựa trên cây gậy chống của bà. Bà nói với một nụ cười:
– Đừng sợ, cô gái trẻ, chỉ là tôi! Tôi nghĩ rằng sau mọi chuyện tôi sẽ có một giấc ngủ ngắn. Bây giờ hợp lý nhất là cô nên đi tắm và sau đó cô sẽ ngủ tốt hơn.
Trong khi nói bà Lý nhìn vào cô gái chằm chằm với cái nhìn đồng tính.
Đột nhiên Hắc Lan cảm thấy một nổi sợ hãi tràn ngập. Cô vội vàng cúi xuống nhặt quần áo của mình.
Bà Lý bước tới và giật quần áo ra khỏi tay Hắc Lan.
– Cô sẽ không đi tắm? – bà hỏi trong một giọng nói căng thẳng.
Hắc Lan bắt đầu xin lỗi trong sự lúng túng. Đột nhiên bà Lý kéo cô lại gần. Bà nhẹ nhàng nói:
– Cô không cần phải giả vờ đoan trang, người yêu của tôi. Cô rất là xinh đẹp!
Trong khi nói bà Lý dùng bàn tay sờ soạng khắp người cô gái, bà vuốt ve ngực của cô và đặt môi của bà lên môi cô.
Một cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng cô gái. Cô đẩy bà ta đi với tất cả sức mạnh của mình. Bà Lý chống lại. Khi bà đứng vững lại, ánh mắt bà sáng rực trong khuôn mặt méo mó của bà.
Khi Hắc Lan đứng tại đó lúng túng không biết làm gì thì cây gậy của bà Lý đột ngột tấn công với một đòn quất thẳng vào đùi trần của cô.
Cơn đau làm Hắc Lan quên đi nổi sợ hãi của mình. Cô nhanh chóng cúi xuống định nhặt lên một cái thùng nhỏ với ý định ném vào đầu bà Lý. Nhưng cô đã quên không tính đến cây gậy trong tay bà ta.
Trước khi Hắc Lan chạm được ngón tay vào cái thùng thì bà Lý đã quất một gậy vào hông cô làm cho cô nhảy sang một bên và la hét vì đau đớn.
Bà Lý mỉm cười khinh bỉ:
– Đừng cố gắng với bất kỳ thủ đoạn nào, người yêu của tôi – bà nói nhẹ nhàng – hãy nhớ rằng với cây gậy này tôi có thể đánh hoặc đâm. Cô có vẻ có đôi chút khó khăn hơn so với cô chị Bạch Lan của cô, nhưng cô sẽ sớm học được bài học về cách hành xử!
Tiết lộ bất ngờ về cô chị đã khiến Hắc Lan quên đi đau đớn của cô.
– Là chị gái tôi! – cô khóc.
– Cô có muốn gặp cô ta không? Bà ta hỏi với cái nhìn độc ác. Bà ta không chờ đợi câu trả lời mà nhanh chóng đi vào phòng ngủ.
Hắc Lan đứng đó tê liệt vì sợ hãi và lo lắng. Cô nghe thấy tiếng bà Lý cười khúc khích phía sau bức màn.
Hắc Lan trong phòng tắm của bà Lý
Sau đó, bà Lý kéo tấm màn sang một bên bằng tay trái. Tay phải bà cầm một con dao dài bén ngót.
– Nhìn kìa! Bà nói một cách đắc thắng và chỉ vào bàn trang điểm.
Hắc Lan rú lên một tiếng thét khiếp đảm.
Trước tấm gương là chiếc đầu của chị cô.
Bà Lý nhanh chóng bước xuống phòng tắm và kiểm tra các cạnh của con dao bằng ngón tay của mình.
– Mày không thích tao, con bé ngu ngốc? – bà rít lên – Vì vậy tao sẽ giết chết mày giống như tao đã giết chết con chị của mày!
Hắc Lan quay lại và thét lên kêu cứu, tiếng kêu của cô bị tắt nghẹn. Cô có một ý tưởng mơ hồ là đập vỡ cửa sổ lưới và thoát ra ngoài khu vườn.
Cô dừng lại khi nhìn thấy một cái bóng đen rất lớn che khuất cửa sổ.
Cửa sổ bị giật tung khỏi khung cửa và một người đàn ông khổng lồ nhảy vào bên trong.
Ông nhanh chóng quan sát hai người phụ nữ và bước đến chỗ bà Lý đang đứng. Ông né được một cú đâm từ con dao, bắt lấy cổ tay bà ta và vặn mạnh. Con dao rơi loảng xoảng xuống nền nhà.
Trong nháy mắt ông đã trói tay bà Lý ra sau lưng bằng thắt lưng của mình.
– Mã Tông! – Hắc Lan nức nở – bà ta đã giết chết chị gái của tôi!
– Mặc quần áo vào, cô gái trơ trẽn! – anh thô lỗ nói – Tôi đã biết bà ta giết chết chị gái cô!
Hắc Lan cảm thấy nỗi xấu hổ dâng tràn lên mặt cô. Trong khi Mã Tông kéo bà Lý vào phòng ngủ, Hắc Lan vội vàng mặc quần áo của cô.
Khi cô bước vào phòng ngủ, Mã Tông đã đặt bà Lý lên chiếc ghế và trói tay chân lại. Khi anh bỏ đầu của Bạch Lan vào chiếc giỏ, anh nói:
– Chạy ra ngoài sân và mở cổng. Những bộ đầu sẽ có mặt tại đây. Tôi phải cưỡi ngựa đi trước!
– Tôi không nghe lệnh từ anh, anh đã bắt nạt tôi! Hắc Lan ngắt lời.
Mã Tông cười ồ lên. Cô vội vàng rời khỏi phòng.
Khi hoàng hôn đã tắt, Địch công và các phụ tá của ông tập trung tại văn phòng riêng của mình.
Hứa Phong bước vào và chào quan án.
– Thân thể của Bạch Lan đã được gửi nhờ nơi nhà của các vệ sĩ – anh nói bằng giọng khàn khàn – đầu cô ta đã được thêm vào thân mình. Tôi đã chuẩn bị sẳn sàng một cỗ quan tài bằng gỗ rắn chắc.
– Phương đô đầu thế nào? – quan án hỏi.
– Bây giờ ông ta đã biết những gì xảy ra với Bạch Lan – Hứa trả lời – ông ta đã bình tĩnh lại, thưa đại nhân, Hắc Lan đang ở cạnh ông ta.
Hứa cúi chào một lần nữa rồi đi ra.
– Đó là một người đàn ông trẻ rất bình tĩnh! – Địch công nhận xét.
– Tôi không thể hiểu được anh ta liên quan gì đến việc này! Mã Tông cáu kỉnh nói.
– Ta hiểu rằng anh ta cảm thấy phải chịu một phần trách nhiệm trong số phận bi thảm của Bạch Lan – Địch công quan sát – đó là cô gái nghèo phải sống trong địa ngục khi cô ở trong tay bà Lý. Ngươi có thấy các dấu vết trên thân thể cô ta.
– Tôi vẫn không thể hiểu được – lão Hồng cho biết – làm thế nào đại nhân phát hiện ra trong mê cung có tồn tại sự liên kết giữa bà Lý và Bạch Lan.
Quan án dựa lưng vào ghế bành của mình. Chậm rãi vuốt râu ông nói:
– Thật ra khả năng phát hiện ra điều đó không phải là lớn. Thống đốc già giữ bí mật của con đường tắt cho bản thân mình. Ngay cả con trai Vũ Kỳ và người vợ trẻ cũng chưa bao giờ được biết. Chỉ có một người có cơ hội đặc biệt để phát hiện ra nó.
Chúng ta biết rằng bà Lý thường uống trà cùng Thống đốc và vợ ông ta tại căn phòng tranh trong khu vườn để thảo luận về những bức tranh của ông. Ta nghĩ rằng có một lúc nào đó bà Lý sẽ kinh ngạc khi nhìn Thống đốc vẽ bức tranh phong cảnh này. Bà Lý có con mắt của người họa sĩ và sẽ không khó khăn gì khi bà ta nhận ra cảnh quan này không phải là bình thường. Bà ta rất quen thuộc với địa thế của lối vào mê cung, bà ta sẽ đoán ra được ý nghĩa của nó mà Thống đốc không nhận ra điều đó.
– Có lẽ bà ta đã nhìn thấy bức tranh ở giai đoạn đầu – Tào Can nhận xét – khi chỉ mới có những cây thông được đánh dấu. Thống đốc vẽ phần còn lại sau đó.
Địch công gật đầu.
– Kể từ lúc bà Lý với sự bệnh hoạn về tình dục bỗng dưng quan tâm đến cô gái trẻ này – ông tiếp tục – bà ấy giữ kín bí mật này trong lòng. Bà ta nghĩ rằng cô ta sẽ có ích cho bà một lúc nào đó..
Bằng cách nào đó bà ta đã thu hút được Bạch Lan đến nhà bà. Cô con gái lớn của Phương là một cô gái nhu mì, bà Lý đã dễ dàng khuất phục cô ấy. Bà đã giam cầm cô ta trong căn nhà của mình trong vài tuần. Lúc cô trốn ra đến thăm ngôi chùa hoang đã làm cho bà Lý không cảm thấy thoải mái. Bà đã đem Bạch Lan đến khu vườn và nhốt cô trong căn phòng với cửa sổ có chấn song bằng sắt. Vì vậy, khi bộ đầu đến tìm kiếm ở khu vực phía đông thị trấn và kiểm tra nhà bà Lý họ đã không tìm thấy cô. Tuy nhiên việc kiểm tra đó đã làm bà Lý hoảng sợ. Bà đã quyết định giết chết cô gái và căn phòng ẩn của Thống đốc chính là nơi an toàn nhất cho một vụ giết người dã man.
– Nếu trong buổi sáng chúng ta đến thăm khu vườn lần đầu tiên, chúng ta đi sớm hơn một giờ hoặc sớm hơn nữa – Tào Can kêu lên – chúng ta có thể ngăn chặn tội ác này. Bà Lý chắc chắn không thể bỏ đi trước khi chúng ta đến!
– Số phận đã an bài khi buổi sáng hôm đó bà Vũ đến gặp ta – Địch công cho biết với vẻ nghiêm trọng – Sau đó khi chúng ta kiểm tra lối vào mê cung, ta đã nhìn thấy những dấu chân của bà Lý hay Bạch Lan. Ta không muốn kể lại những gì xảy ra vào thời điểm đó, khi ta đứng nhìn vào mê cung thì một sự khủng bố vô hình đã xâm chiếm hoàn toàn đầu óc ta. Linh hồn của cô gái nghèo vừa bị sát hại dã man trước đó chỉ nửa giờ hoặc lâu hơn dường như lởn vởn quanh ta. Ta cũng nghĩ rằng ta nhìn thấy bóng ma của vị Thống đốc già vẫy tay ra hiệu cho ta từ bóng tối trong mê cung …
Địch công hạ thấp giọng khi nói đến đây. Ông rùng mình khi nhớ lại những khoảnh khắc của sự khủng bố kinh hoàng đó.
Tất cả mọi người đều im lặng.
Sau đó quan án đã tự trấn an mình và nói nhanh:
– Phải, may mắn thay Mã Tông chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã ngăn chặn kịp một vụ giết người tàn nhẫn thứ hai.
Bây giờ chúng ta đi ăn tối. Sau đó, các ngươi tốt hơn hết nên nghĩ ngơi trong vài giờ. Tất cả chúng ta đều biết rằng đêm nay sẽ có nhiều điều thú vị đang chờ đón chúng ta. Có trời mới biết bọn man rợ sẽ làm những gì!
Chiều hôm đó Triệu Thái đã lặng lẽ chỉ huy việc tổ chức phòng thủ thị trấn. Anh đặt những người lính tốt nhất canh gác cạnh Cổng Đập Nước, những người còn lại chia nhau trấn giữ trên bức tường thành của thị trấn. Theo lệnh của anh, các giám thị cảnh báo người dân việc bọn man rợ có thể tấn công thị trấn vào đêm nay. Tất cả đàn ông bận rộn vận chuyển đá lớn và những bó củi khô lên tường thành của thị trấn và chuẩn bị giáo làm bằng tre với những mũi tên đầu bọc sắt. Ba giờ trước nửa đêm, tất cả đàn ông tập trung lên tường thành, mỗi nhóm năm mươi người đàn ông được chỉ huy bởi một trong những người lính chuyên nghiệp.
Hai chiến sĩ đã leo lên Tháp Trống. Ngay sau khi họ phát hiện bọ Uigur tiến đến gần bờ sông, họ sẽ đánh những tiếng trống lớn với cây dùi bằng gỗ của họ. Tiếng trống sẽ là dấu hiệu để thắp sáng những ngọn đuốc trên tường thành. Nếu bọn man rợ cố gắng tấn công, chúng sẽ bị đáp trả bằng những tảng đá nặng và những bó củi khô bị đốt cháy.
Địch công ăn bữa tối trong phòng riêng của mình. Sau đó ông ngủ trong vài giờ trên chiếc ghế dài trong thư viện của mình.
Một giờ trước lúc nửa đêm, Mã Tông mặc giáp trụ đầy đủ đến gọi quan án. Địch công đeo một áo giáp mỏng dưới áo choàng và lấy thanh kiếm dài của ông nội của ông treo trên tường bên cạnh giá sách của mình. Sau khi đội chiếc mũ cánh chuồn chính thức của thẩm phán lên đầu, ông bước theo Mã Tông.
Họ cưỡi ngựa đến Cổng Đập Nước.
Triệu Thái đang chờ họ. Anh báo cáo rằng lão Hồng, Tào Can và bốn binh sĩ đã leo lên tháp canh của lâu đài Chiến Môn. Họ sẽ thấy rằng không một tia lửa nhỏ nào có thể được thắp lên ở đó.
Địch công gật đầu và leo lên những bậc đá dốc đứng lên đầu Cổng Đập Nước. Trên thành lũy là một người lính vạm vỡ, cao gần bằng Mã Tông, đứng cứng ngắc một cách đáng chú ý. Anh mang một cây gậy dài với lá cờ có dấu hiệu của quốc gia trên đó.
Quan án đứng trên thành luỹ. Bên phải là người lính mang cây cờ của quốc gia, bên trái là Mã Tông giương cao lá cờ chỉ huy của Địch công.
Địch công trên thành luỹ của Lan Phương
Quan án nghĩ rằng đây là lần đầu tiên ông phụ trách việc bảo vệ biên giới của tổ quốc chống lại một cuộc xâm lăng của nước ngoài. Nhìn lên các dấu hiệu của quốc gia tung bay trong làn gió đêm, ông cảm thấy một niềm tự hào dâng lên trong lòng. Ông cầm thanh kiếm trong tay và nhìn ra vùng đồng bằng tối đen.
Khi gần đến nửa đêm, Địch công chỉ tay về phía chân trời xa xa. Từ xa họ nhìn thấy những ánh sáng nhấp nháy. Bọn Uigur chuẩn bị để vượt sông.
Các ánh đèn từ từ đến gần hơn sau đó đứng yên. Các kỵ binh man rợ đã dừng lại, chờ đợi ngọn lửa tín hiệu trên các tháp canh.
Ba người đàn ông đứng đó im lặng trong hơn một giờ.
Sau đó đột nhiên ánh sáng bùng lên và vượt qua bờ sông bên kia. Chúng nhỏ dần, nhỏ dần và biến mất trong đêm tối.
Cố chờ đợi vô vọng ngọn lửa tín hiệu, các Uigur đành cưỡi ngựa quay trở về nhà của họ.