Bóng Ma Trong Ngôi Đền

CHƯƠNG 4: MỘT VỤ GIẾT NGƯỜI DÃ MAN TẠI NGÔI ĐỀN BỎ HOANG ĐỊCH CÔNG CẢM THẤY NGHI NGỜ VỀ THI THỂ NẠN NHÂN



Khi Mã Tông bước vào văn phòng riêng của Địch công, lão Hồng đang giúp quan án mặc quan phục chính thức của ông bằng gấm xanh lá cây với cổ áo thêu chỉ vàng. Trong khi quan án đang điều chỉnh chiếc mũ cánh chuồn đen của mình trước gương, Mã Tông báo cáo về cuộc nói chuyện của mình với người thợ may.
– Ta không biết phải nghĩ như thế nào về tất cả những điều này – quan án nói – lão Hồng đã xem qua các tài liệu về người mất tích nhưng ông ta chẳng tìm thấy lỗ hổng nào ở đó. Nói với Mã Tông những gì ông tìm được, lão Hồng!
Lão Hồng nhặt một tờ giấy ghi chú từ bàn làm việc.
– Vào ngày bốn tháng chín – ông nói với Mã Tông – hai người được báo cáo là đã mất tích. Một người buôn ngựa Tartar tại đây cho biết là đứa con gái ông ta đã đột nhiên biến mất, nhưng cô ta quay lại vào tháng sau, cùng với một người chồng bên kia biên giới và một đứa con mới sinh. Thứ hai, em trai của một người thợ kim loại và thợ khóa có tên là Minh Ao báo rằng anh trai của anh ta đã đi ra ngoài vào ngày sáu tháng chín và không bao giờ quay trở lại. Để chắc chắn về việc này, tôi đã xem qua các hồ sơ thuộc năm Tỵ nhưng không thấy đề cập đến người nào có tên là Ngọc.
Những âm thanh vang dội từ chiếc chiêng đồng to lớn treo ở lối vào tòa án vang lên vọng vào phòng họ. Nó được đánh lên ba lần để báo hiệu phiên tòa buổi trưa bắt đầu.
Lão Hồng vén bức màn ngăn cách văn phòng riêng của Địch công với phòng xử án sang một bên. Tấm màn rộng màu tím được thêu hình kỳ lân lớn màu vàng biểu tượng cho sự thông minh, sáng suốt. Quan án bước lên bục và ngồi sau chiếc bàn xử án cao được phủ bằng một tấm vải đỏ, rủ xuống phía trước tận sàn nhà. Trên bàn xử án là một đống các tài liệu chính thức, bên cạnh các tài liệu này là một gói lớn hình chữ nhật bọc trong giấy dầu. Quan án nhìn nó một cách tò mò, sau đó ông khoanh tay trong ống tay áo rộng của mình và nhìn quanh tòa án.
Hội trường tòa án khá mát mẽ với không gian rộng rãi và trần nhà cao. Có khoảng trên dưới một chục khán giả. Họ tha thẩn ở trong tòa án. Rõ ràng họ vào đây để tránh cái nóng gay gắt bên ngoài chứ chẳng phải để theo dõi một vụ xét xử giết người. Tám bộ đầu đứng thành hai hàng bốn phía trước của bục xử án, đội trưởng của họ đứng đó với roi da nặng trong tay. Hai cặp còng tay treo lơ lửng từ thắt lưng da rộng bản của anh ta. Phía sau anh ta quan án nhận thấy có bốn người đàn ông thuộc tầng lớp lao động, mặc áo khoác màu xanh gọn gàng và họ có vẻ không thoải mái. Bên trái là hai người thư lại ngồi ở một cái bàn thấp, bút mực sẵn sàng để ghi lại các thủ tục tố tụng của tòa án.
Sau khi lão Hồng và Mã Tông đã đứng đằng sau chiếc ghế bành của Địch công, quan án đã lấy búa, một mảnh gỗ hình chữ nhật bằng gỗ mun và đập trên bàn xử án.
– Ta tuyên bố phiên tòa của thị trấn Lan Phương bắt đầu! – ông tuyên bố. Ông lấy ra một cuộn giấy sau đó ra lệnh cho đội trưởng dẫn bị cáo đến trước bàn xử án.
Nhận được dấu hiệu từ đội trưởng hai bộ đầu mở cánh cửa bên trái và kéo vào một người đàn ông đến trước công đường. Anh ta mặc một chiếc áo khoác màu nâu có nhiều miếng vá và một cái quần rộng. Địch công nhanh chóng quan sát khuôn mặt dài, rám nắng của người đàn ông; trên khuôn mặt là một bộ ria mép thưa thớt và râu cằm ngắn, mái tóc bù xù rủ xuống trán thành từng lọn. Sau đó, các bộ đầu ép anh ta quỳ xuống trên đầu gối của mình trên nền nhà bằng đá ở phía trước bàn xử án. Đội trưởng đứng sau lưng anh ta và đung đưa chiếc roi da.
Địch công đọc hồ sơ đặt trước mặt ông về người đàn ông này. Nhìn lên, ông hỏi một cách nghiêm khắc:
– A Lưu, 32 tuổi, không nghề nghiệp và sống lang thang?
– Phải, chính tôi – bị cáo than vãn – nhưng tôi muốn hỏi tại sao tôi lại ở đây vào lúc này.
Đội trưởng quật cán roi của anh ta trên vai A Lưu ” Chỉ được trả lời các câu hỏi của đại nhân!” anh quát tù nhân.
– Hãy kể lý do tại sao tù nhân đến tòa án, đội trưởng!
Đội trưởng đứng nghiêm, hắng giọng và bắt đầu nói ra vẻ quan trọng:
– Đêm qua, người đàn ông này ăn cơm tối trong quán rượu của ông Châu, ở cổng thành phía Đông bên trong thị trấn cùng với Trịnh San, một tên côn đồ khét tiếng của khu phố đó. Họ uống bốn bình rượu và cãi nhau lúc thanh toán tiền. Chủ quán Châu can thiệp và đã dàn xếp được cuộc cãi vã. Sau đó A Lưu và Trịnh San bắt đầu chơi xúc xắc và một lúc sau đó Trịnh San nhảy lên và cáo buộc A Lưu chơi gian lận. Sau một cuộc đánh nhau tay đôi kết quả là A Lưu đã đập vào đầu Trịnh San bằng một ly rượu rỗng. Chủ quán với sự giúp đỡ của những người khác đã tách được hai người ra và khuyên họ rời khỏi quán. Trịnh San hẹn với A Lưu sẽ giải quyết chuyện xích mích của mình trong ngôi đền bỏ hoang. Đó là ngôi đền phật giáo cũ có tên là Tử Vân nằm trên ngọn đồi ngoài cổng thành phía Đông. Nó đã bỏ hoang hơn mười năm nay và tất cả bọn đê tiện trong thị trấn đều qua đêm tại đó.
– Có phải bị cáo và Trịnh San đi cùng với nhau? – Địch công hỏi.
– Đúng như thế, thưa đại nhân. Các lính canh ở cổng thành phía Đông nói rằng cả hai đã đi qua cổng thành trước lúc nửa đêm, vừa đi vừa đánh nhau. Các lính canh cảnh báo là cổng thành sắp đóng lại vào nửa đêm và A Lưu hét lên rằng anh ta sẽ không quay trở lại để vào thành.
A Lưu ngẩng đầu lên định nói điều gì đó. Nhưng đội trưởng giơ roi da của mình lên và anh ta vội vàng cúi đầu của mình xuống sàn một lần nữa.
– Sáng nay, ngay sau khi bình minh, một thợ săn tên Minh đến tòa án và báo rằng khi anh ta bước vào sảnh chính của ngôi đền Tử Vân để nghĩ ngơi tại đó, anh ta nhìn thấy một xác chết nằm phía trước bàn thờ. Tôi vội chạy đến đó cùng với hai thuộc hạ của tôi. Cái đầu bị cắt đứt nằm cạnh cơ thể trong một vũng máu. Tôi xác định nạn nhân là tên chuyên trấn lột Trịnh San. Vũ khí giết người nằm cạnh đó, chính là một cái rìu đôi nặng của người Tartar. Tôi liền thực hiện một cuộc tìm kiếm xung quanh ngôi đền và tìm thấy bị cáo nằm ngủ dưới gốc cây, ở rìa của khu vườn bên ngoài ngôi đền. Áo khoác của anh ta dính đầy máu. Vì tôi sợ anh ta sẽ trốn thoát khi tôi bỏ đi nên tôi đã bắt giữ anh ta và giam vào nhà giam dành cho những kẻ lang thang. Khi anh ta nói với tôi nơi cuối cùng anh ta đến trong thị trấn là quán rượu Châu, tôi liền đến đó và được nghe ông Châu nói về cuộc tranh cãi đêm qua. Ông Châu đã có mặt tại tòa án để cung cấp lời khai, cùng với hai người khách đã chứng kiến cuộc tranh cãi đêm qua và thợ săn tên Minh.
Địch công gật đầu. Ông quay lại hỏi nhỏ Mã Tông:
– Không phải là rất kỳ lạ khi một cuộc tranh cãi giữa bọn côn đồ được giải quyết bằng rìu?
– Thật vậy, thưa đại nhân – Mã Tông trả lời – thường thì nó được giải quyết bằng một cú đâm bằng dao hoặc một cú quật vào đầu với cây gậy nặng.
– Hãy cho ta xem vũ khí giết người – Địch công nói.
Mã Tông tháo tờ giấy dầu. Họ nhìn thấy một chiếc rìu có hai cạnh dài khoảng một mét. Các cạnh sắc như dao của nó dính đầy máu khô. Đỉnh của lưỡi rìu bằng đồng được khắc hình cái mặt quỷ cười toe toét.
– Làm thế nào mà kẻ giết người có được vũ khí kỳ lạ này, đội trưởng? – quan án hỏi.
– Anh ta dễ dàng có nó trong tay, thưa đại nhân. Đại sảnh của ngôi đền trống rỗng ngoại trừ một bàn thờ dựa lưng vào bức tường phía sau. Nhưng trong một ngách bên tường có hai cây giáo và hai cái rìu dựng đứng trên một giá đỡ. Khi ngôi đền vẫn còn người sinh sống tại đó những vũ khí này được sử dụng trong các điệu múa nghi lễ. Chúng bị bỏ lại sau khi các đạo sĩ rời bỏ ngôi đền. Chẳng ai dám ăn cắp chúng vì cho rằng chúng là những vật không đem lại may mắn.
– Trịnh San có người thân nào ở đây không, đội trưởng?
– Không, thưa đại nhân. Anh ta có một người anh tên là Lao Hữu nhưng đã chuyển đến thị trấn Tông Cang một thời gian trước đây.
Lão Hồng cúi xuống quan án và nói nhỏ:
– Tôi thấy trong bản sao hồ sơ của các vụ án được xử bởi người đồng nghiệp của đại nhân đã kết án Lao Hữu sáu tháng tù, cùng với người phụ nữ mà anh ta sống chung, về tội ăn cắp một con lợn.
– Ta đã biết – Sau đó, quan án nói – A Lưu, khai trước toà những gì chính xác đã xảy ra vào đêm qua!
– Không có gì cả, thưa đại nhân, không có gì xảy ra cả. Tôi xin thề! Trịnh San là người bạn tốt nhất của tôi, tại sao tôi lại muốn…
– Ngươi đã có một cuộc tranh cãi dữ dội với hắn ta và ngươi đã cố gắng đánh vào đầu hắn – Địch công cắt ngang – Ngươi phủ nhận điều này?
– Tất nhiên là không, thưa đại nhân! Trịnh San và tôi, chúng tôi luôn cãi nhau, nó giúp cho qua thời gian. Sau đó, Trịnh San nói rằng tôi đã chơi ăn gian với những con xúc xắc và tôi đã chối. Tôi luôn luôn chơi gian và Trịnh San luôn cố gắng lật tẩy tôi. Đó là một phần của niềm vui! Hãy tin tôi, thưa đại nhân, tôi không giết anh ta. Tôi thề đấy! Tôi chưa bao giờ làm tổn hại đến một sợi tóc của ai, tôi không bao giờ…
Quan án đập búa lên bàn.
– Khai trước tòa, những gì xảy ra sau khi ngươi rời quán rượu!
– Chúng tôi cùng đi với nhau về cổng thành phía Đông, thưa đại nhân, vừa đi vừa chửi rủa nhau một cách thân thiện. Khi chúng tôi đã vượt qua cổng thành, chúng tôi đi bộ tay trong tay và hát một bài hát, Trịnh San đã dìu tôi đi vì tôi rất mệt. Tôi đã vác gỗ cả buổi chiều cho một tên keo kiệt con của… Phải, khi chúng tôi đến trong sân ngôi đền, Trịnh San nói: ” Tôi sẽ đi vào đại sảnh, tôi sẽ ngủ trên bàn thờ!”. Tôi cảm thấy rất buồn ngủ và tôi nằm xuống dưới một gốc cây cạnh đó và ngủ không còn biết trời đất gì cả. Tôi thức dậy vào buổi sáng để thấy rằng con trai của một…anh ta kiểm tra bản thân và thấy đội trưởng giơ roi da lên một lần nữa liền kết luận buồn bã… để thấy các quý ngài đây đá vào sườn tôi và hét lên rằng tôi là kẻ giết người!
– Có ai khác ở ngôi đền hoang vắng đó? – quan án hỏi.
– Không phải là một linh hồn còn sống, thưa đại nhân!
– Nhân viên điều tra đã kiểm tra hiện trường, đội trưởng?
– Vâng, thưa đại nhân, đây là báo cáo của ông ta.
Đội trưởng lấy một tờ giấy gấp trong tay áo của mình và đặt nó trên bàn xử án bằng cả hai tay. Địch công nhìn lướt qua tờ báo cáo, Mã Tông và lão Hồng đọc nó qua vai của ông.
– Thật là hài hước khi ông ta nói đến những rắc rối quanh cái đầu bị cắt đứt – Mã Tông lẩm bẩm – cắt đứt cổ họng là một công việc đơn giản!
Địch công nhìn xung quanh ông.
– Nhân viên điều tra – ông nói bằng một giọng nhỏ – nói rằng thân thể của cái xác không hề có vết sẹo hoặc dấu hiệu bạo lực nào. Chúng ta đều biết Trịnh San là một tên trấn lột chuyên nghiệp thì điều này gây ra sự tò mò đối với ta.
Ông suy nghĩ trong một lúc, chậm rãi vuốt bộ râu mịn màu đen của mình. Sau đó nói với hai phụ tá của ông:
– Nhân viên điều tra của chúng ta là một người bán thuốc chuyên nghiệp. Một người đàn ông tốt nhưng không có kinh nghiệm về pháp y. Ta nghĩ rằng chúng ta nên xem qua thi thể trước khi bắt đầu cuộc thẩm vấn.
Ông đập búa trên bàn và tuyên bố:
– Cho những người làm chứng lui ra và nhốt bị cáo vào tù! Chúng ta tạm nghĩ cho đến khi có thông báo mới.
Ông đứng lên và biến mất sau tấm màn thêu hình kỳ lân, tiếp theo là lão Hồng và Mã Tông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.