Chiếc kiệu lớn chính thức của Địch công đã đợi ở sân tòa án, tám người khiêng kiệu mạnh mẽ đứng bên cạnh nó. Đội trưởng đã có mặt cùng với mười bộ đầu trên lưng ngựa. Địch công vào kiệu, theo sau là lão Hồng.
Trong khi họ đi đến cổng thành phía Đông, lão Hồng hỏi:
– Tại sao những tên giết người lại làm chuyện phiền phức là cắt đứt đầu nạn nhân của mình? Và tại sao lại tráo đổi các bộ phận cơ thể?
– Câu trả lời rất rõ ràng, lão Hồng, rằng kẻ giết người hoặc những tên giết người muốn chúng ta xác định nạn nhân là Trịnh San, vì một lý do nào đó hắn ta không muốn thân thể của Trịnh San được tìm thấy. Đồng thời, hắn muốn che giấu thực tế là có một vụ giết người thứ hai và hắn ta muốn che giấu danh tính nạn nhân thứ hai của hắn. Nhưng có thể cũng có lý do khác, ít rõ ràng hơn. Tuy nhiên, chúng ta chẳng cần lo lắng về điều đó. Nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta là phải tìm thấy phần thân của Trịnh San và cái đầu của người kia. Những bộ phận này phải được giấu ở một nơi nào đó trong hoặc gần ngôi đền bỏ hoang.
Khi đoàn người đi qua cổng thành phía Đông, một kẻ vô công rỗi nghề đang tha thẩn xung quanh các cửa tiệm và quầy hàng rong tò mò đi theo để biết những gì đang diễn ra. Đội trưởng giơ roi lên và quát bảo hắn ta dừng lại.
Xa hơn một chút là mái vòm bằng đá trang trí dưới chân dốc dẫn vào núi bắt đầu cho đoạn đường khó khăn. Đội trưởng và các bộ đầu xuống ngựa. Trong khi những người khiêng kiệu hạ kiệu xuống đất, Địch công nói nhanh với lão Hồng:
– Hãy nhớ rằng, lão Hồng, những người của chúng ta không biết chính xác chúng ta đang tìm kiếm cái gì! Ta sẽ nói với họ đó là một cái hộp lớn hay đại loại thế.
Quan án bước xuống và nhìn các bậc thang dốc đứng.
– Một chuyến leo dốc trong ngày nắng nóng, đội trưởng!
– Gần 200 bậc thang, thưa đại nhân. Nhưng đây là cách nhanh nhất. Phía sau ngôi đền có một lối đi bộ xuống dốc và gặp đường cái, sau đó đi một khoảng ngắn sẽ đến cổng thành phía Bắc. Nhưng sau đó phải mất hơn một giờ mới đến đỉnh đồi. Chỉ có thợ săn và tiều phu mới sử dụng con đường đó. Bọn lang thang muốn qua đêm tại ngôi đền đều sử dụng con đường này.
– Đi thôi. – quan án vén vạt trước chiếc áo thụng của mình lên và bắt đầu bước lên những bậc đá nóng bỏng vì mặt trời chiếu vào.
Leo lên được nửa đoạn đường quan án ra lệnh dừng lại nghĩ một lát vì thấy lão Hồng thở một cách nặng nề. Đến trên đầu bậc thang họ nhìn thấy cây cao và cỏ dại mọc um tùm. Đầu kia là cánh cổng ngôi đền với ba cánh cửa bằng đá màu xám và cạnh đó là một bức tường cao. Trên kiến trúc trung tâm của cánh cửa đắp nổi ba chữ lớn với nhiều màu sắc, trên đó ghi ” Đền Tử Vân” ( ngôi đền của những đám mây màu tím ).
– Con đường hẹp dọc theo bức tường bên phải dẫn đến ngôi đền nhỏ mới xây gọi là Tu viện, thưa đại nhân – đội trưởng giải thích – Ngài tu viện trưởng sống ở đó cùng với một nữ tỳ. Chúng tôi không dám hỏi ngài ấy có nghe thấy hay nhìn thấy gì xảy ra vào đêm qua.
– Ta muốn xem hiện trường tội ác đầu tiên – Địch công nói với ông ta – Dẫn đường!
Sân đá lát trước sân đền cỏ dại mọc um tùm và những bức tường đổ nát đây đó, nhưng đại sảnh của ngôi đền với cái mái cao và hai ngọn tháp ba tầng nằm hai bên sảnh chính, mặc dù chịu đựng sự tàn phá của thời gian vẫn còn nguyên vẹn.
– Thật là một kiến trúc kỳ lạ – quan án nhận xét với lão Hồng – có thể nó không đạt đến sự hoàn hảo như kiến trúc của chúng ta. Ta phải thừa nhận một điểm là các nhà xây dựng Ấn độ đã làm công việc rất tốt. Toàn bộ ngôi đền này chắc phải xây dựng cách đây 300 năm nhưng nó vẫn còn trong tình trạng không cần phải sửa chữa nhiều. Ngươi tìm thấy A Lưu ở đâu, đội trưởng?
Đội trưởng đưa mắt về vùng hoang dã bên trái sân ngôi đền. Bên phải là một mảnh đất hoang rải rác vài tảng đá lớn. Quan án nhận thấy rằng không khí nơi đây lạnh hơn trong thị trấn. Trong không gian nơi đây rộn rã tiếng kêu của ve sầu.
– Khu vực hoang dã rộng lớn này trước đây là khu vườn, thưa đại nhân – đội trưởng giải thích – Bây giờ nó là một nơi phủ đầy cỏ dại mà những tên vô lại thường tụ tập tại ngôi đền này cũng không dám bước vào. Họ nói có nhiều rắn độc sống trong đó.
Chỉ vào một cây sồi già ông ta tiếp tục;
– Bị cáo nằm dưới gốc cây đó gối đầu trên rễ cây. Tôi phỏng đoán là hắn ta đã rón rén đi đến đây sau khi giết chết Trịnh San. Tuy nhiên hắn ta bị vấp ngã vì trời tối và vì say quá nên hắn nằm ngủ luôn tại đó.
– Ta đã nhìn thấy. Hãy đi vào bên trong! – Địch công nói nhanh.
Trong khi những bộ đầu đẩy cánh cửa chính gồm sáu cánh cửa nhỏ ghép lại để vào đại sảnh chính, các mảnh gỗ vụn rơi xuống đầu mọi người. Địch công đi lên bậc cầu thang rộng làm bằng đá bước qua một ngưỡng cửa cao và tò mò nhìn vào hội trường tối mờ mờ giống như một cái hang. Bên phải và trái hội trường là một hàng sáu cột đá nặng nề chống đỡ cây đà ngang to lớn bên trên, trên đó bám đầy mạng nhện màu xám. Ở phía xa dựa vào sát tường Địch công mơ hồ nhìn thấy một bàn thờ bằng gỗ mun dài hơn ba mét và cao hơn một mét. Trong bức tường là một cánh cửa nhỏ hẹp và phía bên trên nó là một cửa sổ hình vuông được đậy lại bằng tấm ván. Chỉ tay vào cửa sổ, Địch công nói:
– Kêu người của ngươi mở cánh cửa đó ra, đội trưởng. Trong này quá tối!
Nhận được một dấu hiệu từ người đội trưởng, hai bộ đầu đến một ngách tường đằng sau hàng cột trụ bên trái của ngôi đền. Họ lấy ra hai ngọn mâu từ đó. Họ bắt đầu tháo những tấm ván che cánh cửa sổ. Trong khi họ đang bận rộn làm việc, Địch công đi vào trung tâm hội trường và âm thầm quan sát nó trong khi vuốt ve bộ râu dài của mình. Bầu không khí ngột ngạt và ẩm thấp dường như làm cho phổi bị tắc nghẽn lại. Ngoại trừ những hàng lổ đều đặn trên các bức tường để cắm những cây đuốc, không còn dấu hiệu gì để chứng tỏ đã có những buổi tế lễ đã diễn ra tại nơi này một vài năm trước đây, nhưng hội trường vẫn tồn tại đâu đó một bầu không khí của cái ác. Đột nhiên quan án có một cảm giác kỳ lạ rằng đâu đó nơi đây có một con mắt vô hình đang quan sát ông với một cái nhìn thù địch.
– Họ nói rằng trước đây trên các bức tường được treo các bức tranh màu, thưa đại nhân – đội trưởng lên tiếng bên cạnh ông – hình các vị thần và nữ thần khoả thân, và…
– Ta không quan tâm đến những tin đồn – Địch công cắt ngang. Nhận thấy nét mặt đội trưởng đờ ra, ông liền hỏi tiếp với vẻ thân thiện:
– Ông nghĩ những dấu vết của tro than trên sàn nhà phía sau những cây cột là từ đâu mà ra, đội trưởng?
– Vào mùa đông, thưa đại nhân, bọn cặn bã của thị trấn thường xuyên đốt lửa nơi đây. Họ đến và ở lại đây qua đêm, đặc biệt là trong những ngày mùa đông lạnh giá, những bức tường dày của ngôi đền giúp họ chống lại mưa và tuyết.
– Đống tro tại trung tâm ngôi đền có vẻ mới được đốt lên gần đây – quan án nhận xét – mặc dù lớp tro nằm trong một vòng tròn trên sàn nhà.
Xung quanh lớp tro là những cánh hoa sen được khắc vào trong đá. Quan án nhận thấy rằng phiến đá đặc biệt này được đặt chính xác ngay trung tâm của sàn nhà. Tám phiến đá bao quanh nó được đánh dấu bằng những ký tự của một thứ tiếng nước ngoài.
Tấm ván che cửa sổ rớt xuống đất với một tiếng “huỵch”. Hai miếng ván lớn rớt xuống từ xà nhà. Một vật gì đó luớt qua đầu của Địch công với tiếng rít lạ lùng. Sau đó các con dơi bay tản ra vào khoảng tối phía trước.
Lão Hồng nghiên cứu sàn nhà phía trước bàn thờ. Ông cúi mình quan sát và nói:
– Bây giờ ánh sáng đã tốt hơn, thưa đại nhân, ngài có thể nhìn thấy một vũng máu lớn tại đây. Tuy nhiên, lớp bụi dày và rác rến đã hút lấy nó. Và tại đây có rất nhiều vết chân chồng chất lên nhau nên thật khó có thể rút ra kết luận gì.
Địch công đi qua chỗ ông đứng và kiểm tra sàn nhà.
– Không! Có trời mới biết những gì đã xảy ra nơi đây! Đội trưởng, tập hợp những người của ông trước mặt ta!
Khi những bộ đầu đã tập hợp thành nửa vòng tròn trước mặt ông, quan án nói tiếp:
– Ta có một thông tin bí mật, trước hay sau khi xảy ra án mạng, một hộp bằng gỗ lớn đã được giấu bên trong ngôi đền này hoặc các khu vực bên ngoài. Chúng ta sẽ bắt đầu tìm kiếm từ bên trong.
– Ta sẽ đi về bên trái cùng với lão Hồng và ba người đàn ông, đội trưởng chỉ huy những người còn lại. Nó là một cái hộp khá lớn, do đó, hãy kiểm tra các tủ bí mật, đá lát sàn có dấu hiệu bị cạy trong thời gian gần đây, các cánh cửa ra vào… Hãy bắt đầu tiến hành kiểm tra!
Hai bộ đầu mở cánh cửa bên cạnh nơi chứa các loại vũ khí dùng cho nghi lễ. Ngoài hai cây mâu mà họ vừa lấy ra tại đó còn một cây rìu Tartar hai lưỡi, một bản sao chính xác của vũ khí giết người. Họ bước vào một hành lang hẹp dài chừng hai mươi lăm bước chân với bốn cửa hở ở hai bên. Những cửa này đi vào một căn phòng dài và hẹp, được chiếu sáng bằng một cửa sổ trống toác, tấm giấy che phủ tấm lưới mắt cáo đã biến mất từ lâu.
– Rõ ràng những căn phòng này là nơi ở của các đạo sĩ – quan án nhận xét – phải có tám căn phòng giống như thế này ở cánh phải vì ngôi đền này được xây dựng đối xứng. Này, đến đây anh bạn!
Chỉ vào sàn nhà lát gạch, Địch công nói với một bộ đầu:
– Ngươi xem có thể nâng những viên gạch lỏng lẻo này lên không? Nó dường như không được chắc chắn. Hai đồng nghiệp của ngươi sẽ làm điều này ở những phòng bên cạnh.
Người bộ đầu dùng con dao chèn vào rãnh giữa các phiến đá lát. Ba viên gạch có thể nâng lên một cách dễ dàng.
– Xem có những gì đã được chôn cất ở đó – quan án nói.
Người đàn ông dùng con dao đào đất nhưng không tìm thấy gì ngoài những tảng đá rắn chắc dùng làm nền móng của ngôi đền.
– Chúng ta đã phát hiện ra, thưa đại nhân – lão Hồng kêu lên vui mừng – tên nào đó muốn chôn một vật gì cồng kềnh tại đây, nhưng hắn ta đành bỏ cuộc vì không thể đào xuống sâu hơn!
– Chính xác, lão Hồng. Chúng ta có thể bỏ qua những phòng khác. Kẻ giết người sẽ đi vào ngọn tháp để nhìn xem có một khoảng trống nào đó dưới sàn nhà. Hắn ta…
– Hãy đến đây và nhìn xem, thưa đại nhân! – một bộ đầu la lên – Một nửa số gạch trong phòng đã bị lấy lên.
Họ nhanh chóng đi theo anh ta. Sáu viên gạch ở trung tâm căn phòng đã bị cạy lên và chất đống gọn gàng trong góc phòng. Địch công cọ xát ngón tay của mình trên sàn nhà, nó bị phủ một lớp bụi mỏng.
– Hãy đi nhìn xem các căn phòng khác, anh bạn!
Họ nhìn thấy các căn phòng khác đều có dấu vết cạy phá. Trong một vài phòng gạch được xếp lại như cũ, những phòng khác gạch bị vất bừa bãi vào góc phòng.
– Đi vào ngọn tháp! Quan án ra lệnh. Ông đi qua cánh cửa mở ở cuối hành lang và vào hội trường rộng rãi hình bát giác là tầng trệt của tòa tháp phía Tây. Sàn nhà nơi đây không bị cạy phá.
– Đúng là có lý do – Địch công lẩm bẩm – Những tấm gạch lát nền này được gắn chặt bằng vữa. Phải cần một cái cuốc mới có thể moi một lỗ nơi đây. Nhưng hãy nhìn các tấm ván ốp tường.
Ở một số nơi các tấm ván ốp tường bị đập vỡ để lộ ra khoảng trống chừng hai tấc.
– Tôi không hiểu tại sao… lão Hồng lúng túng nói.
– Ta tiến hành công việc – quan án cắt ngang một cách cáu kỉnh – Ngươi kiểm tra cầu thang và hai tầng trên, bộ đầu. Đi theo ta, lão Hồng! Chúng ta leo lên đỉnh tháp để có một chút không khí trong lành!
Họ đi lên theo một cầu thang gỗ ọp ẹp, cẩn thận bước tránh những cái lỗ được tạo ra do bậc thang bị hỏng.
Một ban công hẹp ở tầng trên cùng của tháp nằm dưới mái hiên nhô ra của ngọn tháp. Địch công đứng ở lan can và luồn tay vào ống tay áo rộng của mình, ông nhìn chằm chằm vào những ngọn cây màu xanh bên dưới. Sau một thời gian ông quay lại nhìn lão Hồng và nói với nụ cười:
– Xin lỗi về việc ta ngắt lời ông ở tầng dưới, lão Hồng. Đây thực sự là một trường hợp có nhiều rắc rối nhất. Bây giờ chúng ta đã có được đầu mối đầu tiên nhưng điều đó dường như chẳng đem lại một dấu vết nào của tên giết người. Ngôi đền này đã được tìm kiếm và còn quá kỹ lưỡng là đằng khác. Nhưng không phải để tìm một chỗ giấu một cơ thể và cái đầu bị cắt đứt, và cũng chẳng phải là mới ngày hôm qua mà là một khoảng thời gian trước đây. Đối tượng của việc tìm kiếm là một cái gì đó nhỏ, không lớn hơn vài tấc, ta dám nói như thế.
Viên chấp sự chậm rãi gật đầu. Sau đó ông hỏi:
– Làm thế nào mà ngài biết rằng đối tượng mà họ đang tìm kiếm là một vật nhỏ, thưa đại nhân?
– Thế này, khi người tìm kiếm cạy gạch trong phòng đầu tiên và phát hiện ra lớp đất bên dưới chỉ dày chừng một đến hai tấc, hắn đã kiểm tra sàn của những phòng khác hy vọng tìm thấy một cái gì đó chôn giấu ở đây. Sau đó, hắn đã đi tìm kiếm khoảng trống đằng sau ván ốp tường nhưng chỉ vài tấc như ông thấy vừa rồi – Địch công ngưng lại vài phút sau đó tiếp tục – ta nghĩ rằng việc tìm kiếm được thực hiện độc lập bởi hai người khác nhau. Một người có nhiều kinh nghiệm trong việc này, hắn ta cố gắng che đậy việc tìm kiếm của mình bằng cách cẩn thận sắp xếp lại gạch đã bị cạy lên. Người kia thì không quan tâm đến việc đó, chỉ ném gạch vào một góc và phá bỏ ván lát tường.
– Ngài nói rằng việc tìm kiếm một đối tượng bí ẩn nào đó không liên quan đến vụ án của chúng ta, thưa đại nhân. Nhưng chúng ta biết rằng Trịnh San thường xuyên sử dụng ngôi đền này. Có thể có mối liên hệ nào đó giữa vụ giết người và việc tìm kiếm, mặc dù việc tìm kiếm đã diễn ra rất lâu trước khi vụ giết người được thực hiện.
– Phải, ông nghĩ đúng, lão Hồng! Đó là một khả năng mà chúng ta phải xem xét nghiêm túc. Có lẽ Trịnh San và một người đàn ông nào đó đã bị giết chết vì họ tìm thấy cái mà những kẻ kia đã tìm kiếm trong vô vọng! Địch công ngưng lại và vuốt ve bộ râu dài của mình sau đó nói tiếp – Cơ thể còn thiếu của Trịnh San và cái đầu bị cắt đứt của người nào đó chắc chắn không thể tìm thấy trong ngôi đền này. Ông có thể nhìn thấy chẳng có vết máu nào nơi đây và cũng chẳng có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy vết máu đã bị xóa.
Địch công chỉ tay vào những ngọn cây bên dưới.
– Địa điểm để có thể tìm thấy hiện trường thực sự của vụ án chính là vùng hoang dã xung quanh ngôi đền. Một công việc không đơn giản vì từ đây có thể nhìn thấy rõ ràng sân của ngôi đền này rộng lớn như thế nào. Phải, chúng ta tốt hơn nên đi xuống và xem xét nó một lần nữa.
Ba người bộ đầu thực hiện việc kiểm tra tầng dưới báo cáo rằng họ không tìm thấy dấu vết của việc cạy phá đã được thực hiện. Các bức tường không có ván ốp tường và những viên gạch không bị phá hoại.
Đội trưởng đang đứng trong hành lang lau khuôn mặt dính đầy bụi của mình bằng khăn quàng cổ. Những người thuộc hạ đứng xung quanh ông và thì thầm nói chuyện.
– Một người nào đó đã cạy phá nền nhà và các tấm ván lát tường, thưa đại nhân – ông ta báo cáo với nét mặt ngỡ ngàng – Nhưng chúng tôi không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu của một chiếc hộp lớn nào cả.
– Nó phải được chôn giấu đâu đó trong khu vườn này, đội trưởng. Cánh cửa hẹp gần bàn thờ dẫn đến đâu? Ta không thấy cánh cửa để quay lại trên các bức tường xung quanh khi ta đứng ở tầng trên cùng của tòa tháp phía Tây.
– Cánh cửa dẫn đến một khoảng không hẹp phía sau hội trường, thưa đại nhân. Trước đây có một cánh cổng trên tường, nhưng nó đã bị đóng lại trong nhiều năm rồi.
– Được lắm. Mang tất cả thuộc hạ của ngươi vào khu vườn. Hãy tìm kiếm một nơi có dấu hiệu đào xới mới thực hiện gần đây. Trong khi chờ đợi chúng ta hãy đến thăm viếng Tu viện, lão Hồng.
Trong khi băng qua sân trước, Địch công nói:
– Kẻ giết người phải có đồng lõa, lão Hồng. Để kéo cơ thể của Trịnh San ra bên ngoài, bôi vết máu lên áo khoác của A Lưu, sau đó chôn cơ thể và đầu của người đàn ông chưa biết tại một địa điểm nào đó trong khu vườn dày đặc này không phải là việc mà chỉ một người đàn ông có thể làm! Hai kẻ giết người và không biết được động cơ! Ta không thích vụ án này ở tất cả mọi thứ!
Họ đi qua ba cánh cổng và lối đi bộ chạy dọc theo mặt trước bức tường bên ngoài của ngôi đền.
Địch công tiếp tục:
– Trong thời gian chính trị bất ổn, những đạo sĩ thường chôn giấu các pho tượng phật bằng vàng hay các đồ thờ cúng có giá trị để chúng khỏi bị đánh cắp. Nếu có một kho báu từng được chôn giấu trong ngôi đền hoang vắng này thì chúng ta cũng phải nghe được những tin đồn. Vấn đề duy nhất là ta chưa từng nghe nói có một kho báu đã từng được chôn vùi tại đây!
– Có lẽ có một vài người nào đó đã khám phá ra điều này trong những truyền thuyết bị lãng quên, thưa đại nhân.
– Phải, có rất nhiều nghi vấn trong đó, lão Hồng! Ta giả thuyết rằng người đàn ông đã tìm ba hoặc bốn tên vô lại để giúp anh ta thực hiện một vụ tìm kiếm bí mật kho báu bị chôn vùi? Nếu Trịnh San và người đàn ông kia là một trong số họ, và vì cố gắng để giữ bí mật cho bản thân, người kia đã có động cơ để ra tay sát hại họ. Giả thuyết này thiết lập sự liên kết hợp lý giữa việc tìm kiếm và những vụ giết người.
Con đường dẫn vào một khu rừng nhỏ nằm giữa ngôi đền và Tu viện. Quan án dừng lại và quay lại nói với lão Hồng đang đi phía sau:
– Từ nơi này chúng ta có một cái nhìn bao quát về toàn bộ ngôi đền. Con đường phía sau ngôi đền bắt đầu từ đỉnh đồi và đi xuống khá dốc. Đó là lý do tại sao các con đường dẫn ra đường chính đều có các cú ngoặt gấp. Chúng ta phải cố gắng tìm hiểu về lịch sử của ngôi đền, lão Hồng. Khi chúng ta quay về tòa án ta muốn ông điều tra những tài liệu lưu trữ của huyện. Tìm hiểu thật chính xác thời gian nào các cơ quan có thẩm quyền đã ra lệnh cho các đạo sĩ rời khỏi ngôi đền, viên trụ trì của ngôi đền đã đi đâu và liệu có bất cứ tin đồn nào về một kho báu được chôn giấu trong ngôi đền.
Sau một vài phút đi bộ xuyên qua khu rừng nhỏ họ đã nhìn thấy các bức tường của Tu viện, một ngôi đền nhỏ xây dựng theo phong cách kiến trúc hoàn toàn của Trung Quốc. Mái nhà được lợp bằng gạch men xanh và nóc nhà được uốn cong lên trang trí hình dạng đầu rồng. Họ nghe thấy tiếng kêu khe khẽ của những con vịt. Ngoài âm thanh đó chỉ là tiếng kêu rền rĩ của những chú ve sầu.
Lão Hồng gõ cái nắm đấm cửa bằng đồng trên cánh cửa sơn đỏ. Sau khi ông lặp đi lặp lại hành động này nhiều lần thì có một khuôn mặt của cô gái nhìn họ qua cánh cửa lưới trên cửa chính. Cô ngắm nghía hai người đàn ông đáng ngờ đứng trước cổng với đôi mắt lớn, đầy vẻ cảnh giác sau đó hỏi to:
– Các ông muốn gì?
– Chúng tôi đến từ tòa án – lão Hồng nói với cô ta – Mở cửa!
Cô gái dẫn họ đi qua một cái sân lát đá nhỏ. Rõ ràng cô gái là người giúp việc, cô mặc một chiếc áo khoác xanh đậm và quần dài rộng bằng vải. Địch công nhận thấy cô có một khuôn mặt bình thường nhưng khá đẹp, có một lúm đồng tiền trên đôi má tròn của cô. Các phiến đá lát sân màu xám rất sạch sẽ và được vẫy nước để giữ cho không khí mát mẽ. Bên trái là một toà nhà nhỏ xây bằng gạch đỏ, bên phải là một mái hiên rộng. Các bức tường của đại sảnh ngôi đền phía sau được quét vôi trắng không một vết bẩn và những cây cột chống đỡ mái hiên cong được sơn đỏ. Bên cạnh giếng nước trong góc là một cái giá để các chậu cây kiểng và tầng trên cùng là một vài bình sứ được cắm hoa rất trang nhã. Quan án nhận ra phong cách cắm hoa rất giống với những người vợ của mình và ông đoán rằng đó là công việc của tu viện trưởng. Hương thơm tinh tế của hoa lan tỏa ra trong không khí. Quan án nhận thấy rằng phía sau ngôi đền có vẻ hoang vắng này thì những thứ tinh tế bên trong là một sự thay đổi thật sự thú vị.
– Chà – cô gái hỏi một cách nôn nóng – Tôi có thể làm gì cho các ngài?
– Đưa danh thiếp của ta cho Tu viện trưởng – Địch công vừa nói vừa mò mẫm trong tay áo để lấy danh thiếp.
– Tu viện trưởng đang ngủ – cô rầu rĩ nói – Tối nay bà ta phải đi vào thị trấn để tham dự một bữa tiệc sinh nhật tại nhà thẩm phán. Nếu ngài thật sự cần thiết tôi sẽ…
– Ồ không – Địch công nói nhhanh – Ta đến chỉ để hỏi xem cô có nghe hoặc thấy điều gì bất thường xảy ra vào đêm qua hay không. Một vài kẻ lang thang đã tạo ra một số rắc rối trong ngôi đền bỏ hoang. Khoảng nửa đêm.
– Khoảng nửa đêm – Cô chế giễu, quơ cánh tay thành một vòng rộng xung quanh, cô tiếp tục – Tất cả mọi thứ xung quanh đây đều phải giữ sạch sẽ, và chỉ có một mình tôi, ngài hiểu chứ? Đây là một tu viện nhỏ nhưng có rất nhiều thứ lặt vặt trên bàn thờ cần phải được lau chùi mỗi ngày. Ngài nghĩ rằng tôi có thể thức dậy vào lúc nửa đêm sau một ngày làm việc mệt nhoài?
– Cô cũng phải đi mua sắm – quan án hỏi một cách tò mò – Nếu cô phải đi lên và xuống những bậc thang mỗi ngày.
– Tôi chỉ đi mỗi tuần một lần mua muối, đậu nành và đậu hủ. Chúng tôi không ăn thịt và cũng chẳng ăn cá!
– Ta nghe thấy có tiếng vịt kêu, phải thế không. – quan án hỏi.
Gương mặt cô dịu lại.
– Những con vịt là của tôi. Tu viện trưởng cho phép tôi nuôi chúng để lấy trứng. Chúng rất dễ thương, những cái trứng nhỏ bé xinh xinh… Cô tự chủ lại và hỏi cộc lốc: ” Tôi có thể làm gì khác cho ngài? “
– Không phải lúc này. Đi nào, lão Hồng. Hãy quay lại xem mọi việc tại ngôi đền tiến triển thế nào.
– Thật là một cô gái tinh ranh láo xược! – lão Hồng nhận xét khi họ đi ngang qua khu rừng một lần nữa.
Quan án nhún vai.
– Cô ấy thích những con vịt, và đó là một điều gì đó mà chúng ta biết về cô ta. Phải, ta vui mừng khi đã thấy Tu viện. Bầu không khí thanh lịch nơi đây khẳng định sự đánh giá cao của những bà vợ của ta đối với bà tu viện trưởng.
Đội trưởng và hai bộ đầu ngồi trên những bậc thềm dẫn lên đại sảnh chính của ngôi đền, họ đổ mồ hôi nhễ nhại và đầu tóc rối bù. Họ đứng lên khi nhìn thấy Địch công bước vào sân đền.
– Không tìm thấy gì, thưa đại nhân! Tôi thề rằng không có bất cứ ai đã vào cái nơi hoang dã đáng nguyền rủa đó trong một thời gian dài trước đây. Thậm chí trong đó còn không có cả một lối đi. Và không có bất kỳ dấu vết nào của việc đào bới mà chúng tôi có thể tìm thấy. Những người khác vẫn đang tìm kiếm ở các tấm ván ốp tường bên ngoài.
Địch công ngồi trên một tảng đá lớn trong bóng râm của bức tường và bắt đầu quạt một cách mạnh mẽ.
– Ngài nói rằng kẻ giết người có một tên đồng lõa, thưa đại nhân – lão Hồng nói sau một lúc suy nghĩ – Có thể họ đã đặt thi thể lên một cái cáng và mang nó xuống đồi?
– Có thể, nhưng điều này rất khó xảy ra. Họ có nguy cơ bị những tên lang thang bắt gặp khi đang đi xuống và những người dân tò mò xung quanh đây phát hiện ra. Khu vườn là tốt nhất, ta nghĩ thế.
Một trong những bộ đầu xuất hiện trong khu vườn và lắc đầu.
Quan án đứng lên.
– Muộn rồi. Chúng ta quay trở lại tòa án. Niêm phong các cửa ra vào của hội trường, đội trưởng. Để lại hai người đàn ông canh gác bảo vệ nơi đây. Và đổi hai người khác thay thế khi đêm xuống.