Cây thánh giá lướt một hình vòng cung lóe như tia chớp. Tôi cầm chắc sợi dây chuyền trong tay, bởi tôi không biết một khi tấm bùa của tôi chạm vào mặt gương kia liệu nó có quay trở lại hay không. Mọi việc sẽ được quyết định chỉ trong vòng một giây đồng hồ. Tôi muốn ngăn chặn một vụ giết người.
Đúng hơn là hành động hủy diệt hoàn toàn Lucille.
Giao tiếp!
Cái thánh giá bằng bạc được vung hết sức, đập vào bề mặt chiếc gương.
Liệu nó có đứng vững?
Không, nó vỡ ra.
Tôi nhìn mọi sự kiện như trong một đoạn phim quay chậm mặc dù nó xảy ra rất nhanh trước mặt tôi, những sự kiện tối quan trọng, đóng vai trò quyết định trong vụ này. Đầu tiên tôi nhìn thấy những vết rạn. Đó không phải là những đường nứt của thủy tinh bình thường, mà là những đường xiên xẹo dữ tợn lồng chéo vào nhau, những mảnh gương vỡ không dừng lại trong khuôn gương như bình thường, mà rơi xuống đất và tạo thành một đống mảnh vụn nho nhỏ bên dưới.
Cùng trong tích tắc đó, tôi nghe một tiếng húyt sáo cao vói. Bức ảnh biến mất. Tôi chẳng nhìn thấy Lucille cũng không nhìn thấy gã đao phủ bí ẩn kia, mà chỉ nghe thấy một tiếng gừ, và sát ngay mặt tôi có một hơi thở lạnh giá thoảng qua.
Chỉ có thế.
Khi cây thánh giá văng trở về, mặt gương đã không còn tồn tại nữa. Suốt bốn cạnh hình chữ nhật chỉ còn lại một vài mảnh nhỏ.
Cả những ngọn đèn hoặc đã bị vỡ hoặc đã bị tắt. Bây giờ nó trở thành một mảnh gương bình thường. Không một dấu vết cho biết trong đó có pháp lực.
Tôi đứng đó và nhìn một lúc xuống nền phòng. Không hiểu sao tôi có cảm giác mình phải chấp nhận một cú thất bại. Tấm gương đã bị phá vỡ, tôi đã cắt ngang một liên hệ với thế giới khác, một chiếc cầu nối mà tôi không còn tái tạo lại được nữa.
Tôi nhớ rất chính xác cái luồng khí lạnh đã phả lướt qua mặt tôi.
Nó đã rời tấm gương.
Có phải đó là hồn ma của gã đao phủ hay hồn ma của cả hai người đó? Không có câu trả lời, nhưng rõ là hành động của tôi đã thả ra một thứ gì đó có thể trở thành nguy hiểm.
Một tiếng thở dài nảo nề nhắc tôi nhớ đến Tanith và tôi xoay người lại. Trời đất, trong mấy giây đồng hồ qua tôi hầu như không còn nghĩ tới chị nữa. Chị bây giờ ra sao?
Tanith đã rướn thân lên trên. Mặt chị rất nhợt nhạt, nó trắng bệch ra đến mức tôi giật mình. Hai mắt chị ánh lên một tia sáng kỳ la. Đôi ngươi mở lớn, bờ môi run, hai cánh mũi phập phồng.
Trong hai con ngươi của chị là một ánh nhìn mà tôi chưa bao giờ gặp ở Tanith. Quá lạ lẫm, quá khác biệt, quá nghi ngờ tuyệt vọng.
Đúng thế, chính xác. Nghi ngờ là sự miêu tả đúng đắn nhất. Đã có cái gì đó xảy ra với chị. Hay sức chị không chịu nổi cuộc gọi hồn vừa rồi? Có phải tôi đã yêu cầu quá giới hạn? Phải chăng lẽ ra tôi nên tuân thủ theo ý muốn của chị thì hơn?
Với xác suất rất cao, có lẽ như vậy. Tôi có lẽ đã bắt chị làm việc quá sức.
Tôi mỉm cười với chị.
– Tanith, chị nghe tôi nói không? Chuyện gì vừa xảy ra với chị vậy? Làm ơn trả lời đi!
Chị xoay đầu, rõ là chị chưa hiểu lời tôi. Thế rồi hai bàn tay của chị rời khỏi quả cầu thủy tinh và chị ngẩng lên nhìn tôi.
– Tanith, nói gì đi chứ!
Chị lắc đầu. Một cái lắc đầu kỳ quặc ma quái, không một âm thanh duy nhất nào thoát ra khỏi miệng chị. Chị câm nín như một con cá.
Tôi lấy hơi thật sâu. Đã có chuyện xảy ra với Tanith, và rõ là tôi có một phần tội lỗi trong chuyện này, không gì có thể tha thứ cho tôi được.
Tự động, tôi bước sang bên khi chị đặt bàn tay phải lên trên mặt bàn và chống vào đó, nhổm người lên. Giờ tôi chỉ còn biết quan sát chị, quan sát những cử động cứng đờ kỳ lạ của chị, quan sát chị đi về phía trước với một vẻ mặt trầm ngâm, trán nhăn lại thành rất nhiều nếp nhăn sâu hoắm. Có vẻ như chị đang nghĩ về một việc gì đó, một việc khiến chị rất chú tâm.
Tôi để chị đi.
Chỉ cần hai bước chân, Tanith đến bên tôi, bước một bước thứ ba, đi ngang qua mặt tôi, dừng lại một lúc, rồi đột ngột xoay người lại.
Chị nhìn tôi trân trân.
– Tanith. – Tôi nói khẽ.
Một nét xa lạ phủ lên trên gương mặt chị khi chị trả lời tôi, câu trả lời khiến tôi giật nảy người.
– A! Ông là ai, thưa ông?
Thôi được, câu trả lời cũng đã kỳ quặc rồi. Nhưng giọng nói đối với tôi còn trầm trọng hơn.
Nó hoàn toàn không phải giọng Tanith, mà là giọng của một người lạ, và tôi linh cảm thấy ai đang nói chuyện với mình.
Lucille!
Tôi không thét lên, không bỏ chạy mà bình tĩnh đứng lại. Đầu tiên phải vượt ngay qua cơn sốc kia đã. Một vài giây đồng hồ sau, tỏi bắt đầu suy nghĩ tỉnh táo và logic trở lại.
Hồn ma của Lucille, thứ mà đầu tiên tôi đã nhìn thấy trong tấm gương, đã nhập vào cơ thể Tanith. Nó đã tìm thấy ở đó sự chở che trước cái hồn ma nguy hiểm của gã đao phủ.
Hiện tôi không biết một lời giải thích khác, và cứ theo như kinh nghiệm thì đây là lời giải thích đúng sự thật.
– Tôi vừa hỏi ông, thưa ông. – Tôi lại nghe giọng của cô ta, và Tanith nhìn thẳng vào mặt tôi.
Một cảm giác kỳ quặc, khi ta đứng trước một người thân quen đang nói chuyện bằng giọng của một kẻ khác. Cả tôi cũng không thể làm quen ngay được với hiện trạng quái gở này, tôi lấy hơi thật sâu.
– Tôi là John Sinclair!
Tanith nhăn trán lại. Chị suy nghĩ, suy nghĩ rất tập trung và vất vả, nhưng rồi lại lắc đầu và nhún vai.
– Tôi rất tiếc, nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy tên ông. Ông có hẹn trước không, ông Sinclair?
– Không.
– Vậy tôi có thể cho ông một cái hẹn. Ta đi sang văn phòng của tôi nhé?
– Dĩ nhiên rồi.
Vừa lắc đầu và người vừa như một phần mê đi, tôi bước theo “người đàn bà lạ” ra ngoài hành lang, rồi chúng tôi rẽ sang phải đến văn phòng. Tanith/Lucille bây giờ có dáng đi hơi cứng. Chị gây ấn tượng như người không hiểu việc mình đang làm là có nên hay không.
Chị mở cửa và bước vào trong căn phòng, rồi chị dừng lại trước bàn viết. Cánh tay chuyển động, tìm đến công tắc đèn bàn, tức thì một bóng đèn sáng lên bên dưới chụp đèn màu đỏ.
– Mời ông ngồi. – Chị nói với tôi.
Tôi ngồi trên một chiếc ghế đối diện với chị. Chúng tôi nhìn được vào mặt nhau. Không một dấu vết trên khuôn mặt chị cho biết rằng chị đã nhớ lại hoặc nhận ra tôi. Đối với Tanith bây giờ tôi là một người lạ.
– Nào, ông Sinclair, tôi được phép ghi thời điểm nào đây?
– Tùy ý bà.
– Xin lỗi, nhưng tôi tương đối bận. Xin ông thông cảm rằng tôi…
– Bao giờ thì bà có thời gian? – Tôi cắt lời Tanith.
– Tôi có thể tiếp ông vào giữa hai vị khách khác ở sáng ngày mai. Chắc là lần gặp đầu, đúng không?
– Vâng.
– Ông đã lần nào tới gặp một bạn đồng nghiệp của tôi?
– Chưa, một người quen đã cho tôi biết địa chỉ của bà và tôi muốn nhờ tới sự hỗ trợ của bà. Bà có một danh tiếng tốt.
Người đàn bà vui vẻ mỉm cười và đáp:
– Ai cũng cố hết sức mình, ồng Sinclair. – Nói xong, chị gật đầu.
Tôi biết cử chỉ này. Nó có nghĩa là Tanith/Lucille đã muốn kết thúc cuộc nói chuyện.
Trước khi chị nhỏm dậy, tôi đã đứng lên. Người ta đã lừa tôi thật ngoạn mục. Tôi phải làm gì bây giờ đây? Ở lại chăng? Chắc người đàn bà sẽ không đồng ý. Toàn bộ tình huống đột ngột gây ấn tượng quái gở, nực cười. Mặt khác lại cũng nguy hiểm lên gấp bội, bởi tôi không được phép để Tanith ở một mình. Trong sự tồn tại bây giờ, chị quả thật đã biến thành một quả bom sống có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Nhưng nếu tôi ở lại đây, người đàn bà này chắc chắn sẽ ném tôi ra ngoài hoặc là đe dọa gọi cảnh sát. Bởi muốn bảo vệ tình trạng vô danh của mình, tôi chẳng còn một khả năng nào khác là đầu tiên tạm tuân theo ý chị. Một khi đã bước ra khỏi căn hộ này, chắc chắn tôi sẽ tìm cách ở lại gần Tanith, tôi nhủ thầm như vậy.
Thế còn hồn ma của gã đao phủ đang ở đâu?
Nó đã rời tấm gương, tôi chắc như thế. Vậy mà tôi không biết nó đang ẩn nấp ở chỗ nào. Chắc chắn phải là một ngóc ngách nào đó trong những căn phòng này.
Tanith/Lucille thậm chí còn muốn mở cửa cho tôi. Bàn tay trái của chị đặt lên nắm đấm, trong khi tay phải giơ về phía tôi. Chị mỉm cười. Đó là một nụ cười làm ăn, ánh mắt của chị không ấm áp lên mấy chút.
– Sáng mai ta gặp nhau, ông Sinclair.
– Dĩ nhiên. – Tôi bắt bàn tay đang chìa ra, đã muốn nói thêm một câu nào nữa thì đúng lúc đó, chuông bên cửa réo vang.
Tinh huống trở thành thú vị!
Tanith/Lucille rút bàn tay ra khỏi tay tôi. Chị vừa làm điều đó vừa nhăn trán, cân nhắc rồi có vẻ băn khoăn, rõ là chị không tính đến chuyện có khách.
– Ai thế nhỉ? – Chị lẩm bẩm.
Tôi cười.
– Chẳng lẽ bà lại hỏi tôi? Tôi rất tiếc, bà mới là người lên lịch.
– Vâng, dĩ nhiên, chỉ có điều tôi không biết tôi đã hẹn trước ai đến vào giờ này. Kỳ thật!
– Có lẽ là một cô Judy Jackson nào đó.
– Judy? A a… à, tôi tin rằng… không…
– Chị nhún vai rồi xoay lưng lại phía tôi, trong khi chuông đổ hồi thứ hai.
Lần này, tôi can thiệp một cách chủ động, mở cửa ra, không nhìn thấy một ai và bấm nút cửa để khách có thể mở cửa ở dưới nhà. Tôi nghe thấy tiếng cửa mở. Thế rồi tôi nghe thấy những bước chân người và nhận ra rằng, có hai người đang nói chuyện với nhau. Một người đàn ông và một người đàn bà. Tôi không hiểu được họ nói gì. Nhưng họ nhanh chóng xuất hiện trong tầm nhìn của tôi.
Đầu tiên là cô gái. Cô ta ngẩng lên nhìn phía tôi. Ánh mắt chúng tôi gặp nhau, và tôi nhớ lại rõ là mình đã nhìn thấy gương mặt này trên những tờ quảng cáo. Judy Jackson là một ngôi sao địa phương.
– Ông đâu có phải là bà Tanith. – Cô ta nói thay cho lời chào, khi đứng lại trước mặt tôi.
– Không, không, cô Jackson. Bà Tanith đang chờ cô.
– Thế thì ta vào thôi. – Câu này cô nói với người đi cùng, một anh chàng khoe khoang phách lối, gã không thèm ném lấy cho tôi một cái nhìn duy nhất và chen ngay qua ngưỡng cửa, nơi Tanith đang chờ.
Tôi căng thẳng theo dõi cuộc gặp gỡ. Judy Jackson không phải đến đây lần đầu tiên. Cô gái sẽ phản ứng ra sao khi đột ngột nghe thấy giọng nói của Lucille từ một khuôn miệng khác?
Tôi đóng cánh cửa lại đằng sau hai vị khách.
Người đàn ông đứng ở hành lang và đưa mắt nhìn quanh. Một chiếc khăn quấn quanh cổ rất điệu đàng. Hai khóe miệng trễ xuống. Anh ta gây ấn tượng như vạn vật trong thế giới xung quanh đều khiến anh ta khó chịu, đều làm phiền anh ta.
Judy xoay về phía Tanith. Cô gái mỉm cười ấm áp trước khi cất giọng.
– Chắc là bà chỉ nghe thấy tiếng tôi thôi, thưa bà, nhưng tôi đã tới đây nhiều lần với người bạn trước của bà, và dĩ nhiên tôi cũng biết danh tiếng bà.
– Cám ơn, cám ơn cô rất nhiều…
Tôi quan sát chỉ duy nhất Judy. Gương mặt cô gái thay đổi. Nếu trước đây cô còn vừa mỉm cười thân thiện, thì nét mặt đột ngột đóng băng lại. Cả gương mặt như đang đờ ra thành đá, nụ cười tắt ngang, và cô thở không khí thành tiếng.
– Làm sao… làm sao lại như thế được? – Cô thì thào, lùi về một bước, đầu tiên nhìn tôi, sau đó nhìn người đi cùng, đầu giật hốt hoảng từ trái qua phải.
– Chuyện gì thế? – Người đàn ông hỏi.
– Bernie, tôi… tôi… – Cô gái nuốt khan – Khốn kiếp, chắc tôi điên mất…
– Nói cái gì đi chứ! – Bernie sừng sộ với cô gái – Em làm sao thế hả? Tại sao lại cư xử kỳ lạ thế?
– Em bị rối quá rồi. – Judy Jackson thú nhận. Cô gái quả thật gây ấn tượng bối rối cực độ. Cô lấy hơi một vài lần thật sâu, lại đưa mắt nhìn quanh, rồi nhìn tôi – Ông có thể đưa ra một lời giải thích không, thưa ông?
– Có lẽ. – Tôi đáp lời.
– Ông là ai đã chứ? – Bernie vặc lại tôi – Ông tới đây làm cái gì?
– Tôi tên là John Sinclair, và là một người bạn của thầy bói Tanith. Tôi là người London.
– Thì đã sao?
– Ý anh muốn nói sao?
– Tôi muốn nghe một lời giải thích. Tại sao Judy lại ngạc nhiên đến mức độ đó, rõ ràng không phải nguyên nhân nằm ở phía cô ấy.
– Có lẽ có đấy.
Bernie xoay phắt lại.
– Em phải giải thích cho anh biết, người đàn bà này có gì mà đặc biệt.
– Bà ta có một giọng nói khác.
– Cái đó thì anh hiểu. Suy cho cùng thì đây là lần đầu tiên em gặp bà ta, đúng không?
– Cái đó đúng, nhưng bà ta nói bằng giọng của Lucille đã chết.
Gương mặt Bernie chợt gây ấn tượng hết sức tức cười. Miệng há toác ra, và toàn bộ những đường nét trên gương mặt kia là một câu hỏi cực lớn, mỗi lúc một lớn hơn nữa.
Gã trai phải nuốt khan một vài lần, rồi cười ra vẻ ngớ ngẩn để nói tiếp bằng cái giọng khàn khàn:
– Em nói gì kia? Người đàn bà này nói bằng giọng của Lucille?
– Đúng, chính thế.
– Nhưng làm sao lại như thế được? – Bernie đập thật mạnh tay xuống đùi. Anh ta đăm đăm nhìn vào mặt tôi – Ông có lời giải thích không?
– Có lẽ.
– Ra thế. Lại thêm một thằng điên nữa. Một thằng tự xưng là thông minh.
Tôi bình tĩnh.
– Ông vừa hỏi tôi, và tôi vừa trả lời ông. Nếu ông không hài lòng với câu trả lời, thì ông cũng không nên thể hiện bằng cái kiểu cách đó. Việc ở đây rất nghiêm trọng, bởi đây là những việc mà hiện thời chúng ta không thể hiểu cũng chưa thể giải thích được tường tận.
– Thôi được, thôi được, tôi sẽ giữ im lặng, và nếu tôi không lầm thì ở đây tôi là người hiểu biết ít hơn cả. Vậy là chuyện gì vừa xảy ra?
– Thay vì đứng nói chuyện ở hành lang, ta có nên sang một chỗ khác không? – Tôi hỏi.
Bernie nhìn xuống đồng hồ rồi nhìn xuống cô gái.
– Thôi thì tùy – Anh ta đáp – Ông muốn đi đâu?
– Vào phòng tiếp khách ta sẽ có đủ chỗ hơn.
– Không – Tanith/Lucille lên tiếng – Không vào đó. – Chúng ta hãy vào phòng tiếp khách. Ta phải ngồi xuống bên bàn tròn, chỗ đó tốt hơn, tôi cảm giác như thế.
– Tôi cũng nghĩ như vậy – Tôi giải thích – Tôi chỉ dùng nhầm từ thôi.
– Đúng rồi.
Tanith/Lucille xoay người và đi trước. Tôi đi theo chị thật nhanh, bước sát bên chị. Chị không hề lộ vẻ muốn ném tôi ra khỏi căn hộ. Có lẽ chị đã quen với sự hiện diện của tôi ở đây.
Bốn cái ghế đứng sẵn sàng. Đủ chỗ cho tất cả chúng tôi. Tôi có một cảm giác bất ổn, cảm giác này còn mạnh hơn nữa trong tâm khảm khi tôi bước chân qua ngưỡng cửa của phòng tiếp khách. Tôi nhìn vào quả cầu thủy tinh và nhìn vào những vệt gương vỡ. Quả cầu đứng hiền lành trên mặt bàn. Không một chút gì cho biết bên trong nó ẩn chứa những thế lực nào.
Im lặng, Tanith/Lucille và tôi ngồi xuống. Cả hai người kia cũng không nói gì khi họ bước vào phòng. Mặt Judy trắng nhợt ra như vôi, trong khi người đàn ông vẫn còn lộ rõ ra vẻ chế nhạo.
Ở đây đang có gì quần tụ lại, một thứ mà anh ta đơn giản không hiểu nổi. Môi anh ta hơi giật lên một chút. Có vẻ như anh ta đang muốn nói, thế rồi anh ta cân nhắc và im lặng.
Tanith/Lucille ngồi phía bên trái tôi, Bernie phía bên phải, Judy ngồi đối diện với tôi. Trong bốn người thì cô mất bình tĩnh hơn cả. Ít nhất là theo vẻ ngoài. Những ngón tay của cô thoăn thoắt chuyển động, bóp vào nhau, cô gái nuốt khan liên tiếp vài lần.
Tôi quan sát cô không ngưng. Ánh mắt cô gái không thể ở yên một chỗ. Nó luống cuống đảo tới đảo lui. Có lần cô nhìn quả cầu thủy tinh, bằng vẻ nghi ngờ cực độ, thế rồi cô lại nhìn vào một góc nào đó trên tường. Không thật sự chú tâm vào một vật gì.
Tanith/Lucille giơ hai tay ôm lấy quả cầu thủy tinh. Bernie coi đây là một dấu hiệu để xoay sang phía cô gái.
– Nào, em cưng, nói gì đi. Đặt vấn đề của em lên bàn. Chúng ta đã tốn quá nhiều thời gian rồi.
– Không! – Câu trả lời của bà thầy bói vang lên thật rõ ràng – Ở đây không có ai đặt câu hỏi cả, tôi sẽ nói!
– Khoan đã, – Bernie chen vào – như thế này không được. – Anh ta phẩy phẩy bàn tay – Suy cho cùng thì chúng tôi là khách hàng và là người trả tiền. Chúng tôi đã đăng ký trước, đã nhận được một cuộc hẹn, mà giờ đây bà lại ăn nói như vậy. Chúng tôi đâu có nhiều thời gian. Bà cố mà nhớ điều đó nhé.
– Mọi việc không thay đổi. – Bà thầy bói quyết định.
Mặt Bernie đỏ lên, chàng trai muốn nhảy ra khỏi ghế, nhưng giọng nói sắc cạnh của tôi chặn đứng anh ta lại.
– Đừng có làm thế, khốn nạn!
Anh ta lại ngồi xuống. Dần dần, anh ta ngả một chút về phía sau. Anh ta ném cho tôi một cái nhìn thù địch. Thứ mà tôi khẳng định rõ ràng chẳng phải một người bạn tốt.
Nhưng bây giờ thì anh ta im lặng.
Cả Judy và tôi cũng không nói nữa. Chúng tôi tập trung vào Tanith/Lucille và căng thẳng chờ xem chị sẽ nói gì.
Chị cúi người về phía trước những ngón tay sơn màu xanh lục của chị đang chạm vào phía bên kia quả cầu.
Một vài giây đồng hồ trôi qua. Tanith/ Lucille tập trung tư tưởng, chị lấy hơi một vài lần thật sâu để thích hợp với nhiệm vụ của mình.
Thế rồi đột ngột chị nói. Đó là giọng của Lucille đang thoát ra khỏi khuôn miệng chị, nhưng những gì mà chị nói là hết sức quan trọng và thú vị đối với chúng tôi, bởi chị trao cho chúng tôi những lời mách bảo và những lời giải thích có lẽ bình thường ra sẽ mãi mãi nằm bên dưới màn đêm của thời gian.
– Cái ngày mà họ chôn Gatano đã xa xôi lắm rồi. Đó là một đêm trời bão, có hai người đàn ông được thuê đưa một chiếc quan tài đựng xác chết của gã đao phủ đi ra khỏi thành phố. Họ nhận nhiệm vụ chôn gã ở một mảnh đất hoang vu, đâu đó dọc bãi biển. Thế nhưng số phận hầu như đã an bày. Trời mưa đầy tuyết và bóng đêm. Hai người đàn ông không muốn đi tiếp. Họ dừng lại ở một khúc vắng người, khiêng quan tài ra khỏi xe và đưa nó ra một cánh đồng. Họ đào một huyệt mộ ở đó rồi đắp điếm qua loa cho Gatano. Đó chính là những thứ mà gã đao phủ mong muốn. Thời gã còn sống, người ta đã cần tới gã. Gã đã treo cổ hàng trăm tội phạm, và bao giờ gã cũng chỉ tròng dây thòng lọng bằng một bàn tay qua đầu kẻ tử tù. Vì thế mà người dân ở đó gọi gã là “Gatano – bàn tay thòng lọng”. Các bà mẹ dùng cái tên này để dọa con mình, gã đao phủ đã trở thành một lời nguyền rủa đối với thành phố trẻ trung. Không một ai muốn dính dáng, quan hệ gì với gã. Gã bị cư xử như một kẻ mắc bệnh hủi, một kẻ mặc dù vậy vẫn được người ta dùng tới. Kể cả nhà thờ cũng xoay lưng lại với gã. Không một cha đạo nào nói chuyện với gã, mặc dù thuở đầu thì chính họ là người thuyết phục gã nhận nhiệm vụ kia. Thành phố nổi lên một tin đồn. Người ta thì thào với nhau rằng, Gatano rất thích thú cái việc treo cổ nạn nhân của gã, và người ta cũng đồn rằng gã không còn tin vào Chúa Trời cùng sự nhân từ của người, mà gã bây giờ đã tin vào quỷ Satan. Gã coi chúa quỷ là gương sáng. Satanas, lãnh chúa của Địa ngục, hay người ta còn gọi là Asmodis. Chính tay chúa quỷ đó đã dẫn dắt bàn tay của gã đao phủ bằng sự khéo léo quỷ quái. Nạn nhân nào cũng chết. Không bao giờ có một sự trục trặc nho nhỏ. Không một ai ngăn cản được bàn tay của gã đao phủ đó nữa. Sau đó đến thời gian người ta không muốn có gã nữa, không muốn có đao phủ nữa. Những kẻ tử tù được hành quyết bằng cách khác. Nhưng họ không rủ bỏ được gã nữa. Để loại trừ gã, cuối cùng họ quay sang sử dụng một công cụ đã luôn luôn trợ giúp từ xưa tới nay. Họ cử những tay giết thuê đi truy lùng gã. Và chúng đã làm được việc đó. Chúng giết gã đao phủ. Trong một đêm tối tăm, chúng rình mò gã và đâm gã bằng dao. Những lưỡi dao đã thọc vào cơ thể gã trên mười nhát. Khi gã đao phủ đã chết, thì kể cả hai kẻ sát nhân kia cũng bị những người tự xưng là trọng danh dự bắn chết, rồi sau đó lại chính họ đi tìm hai người đàn ông vô gia cư để ra lệnh chôn gã đao phủ.
Nói tới đây, Tanith/Lucille phải nghỉ một hồi. Tất cả chúng tôi ngồi im lặng, cho tới khi Bernie cười phá lên.
– Thì đã sao? Toàn bộ cái chuyện vớ vẩn này thì có ý nghĩa gì? Gã đao phủ chết rồi, chết là hết.
Chị thầy bói xoay về phía Bernie.
– Không – Chị nói – Anh nhầm rồi. Chẳng phải những gì không còn sống nữa cũng là đã chết rồi, bởi cả hai người đàn ông đó lẽ ra phải mang gã đi chôn thật xa, nhưng cuối cùng gã đã được chôn ở ngay bên rìa thành New York. Và thành phố này mỗi lúc một lan rộng ra. Càng ngày càng có nhiều nhà và có nhiều phố mới xuất hiện. Người ta không còn nghĩ tới gã đao phủ nữa. Ở những nơi mà gã bị chôn bầy giờ xuất hiện một khu phố mới, xây những ngôi nhà mới, và người ta đặt tên cho khu vực mới này là Greenwich Village.
Dần dần tôi hiểu ra. Tôi hiểu ra sức nặng của hành động mà hai người đàn ông vô danh đã thực hiện trước đây trên 200 năm. Họ đã đắp điếm qua loa cho gã đao phủ, nhưng không phải ở nơi mà lẽ ra gã cần phải được đưa tới.
Tanith/Lucille nói tiếp.
– Và mộ của gã, các bạn ạ, nằm ngay chính nơi này!
Sự thật giờ đã được nói ra.
Judy phát lên một tiếng thét nhẹ. Cô đưa mắt nhìn quanh như sợ là gã đao phủ đang đứng đằng sau lưng.
Bernie lại muốn nhếch răng ra cười. Nhưng anh ta không cười nổi. Gương mặt với làn đa rám nắng nhăn nhúm thành một chiếc mặt nạ, và anh ta ngồi ở đó với cái mặt khó coi như vậy.
– Ngôi mộ đó ở đâu? – Tôi hỏi.
– Ở dưới – Câu trả lời vang lên trầm lặng – Ngôi nhà này có một tầng hầm rất sâu. Ớ một vị trí nhất định, gần bức tường phía bắc, người ta có thể tìm thấy mộ gã. Gã nằm ở đó.
– Gã đã bước ra khỏi tấm gương phải không? – Tôi hỏi xoáy thêm.
– Không, không phải gã. Đó là một hồn ma nguy hiểm đã rời khỏi tấm gương. Ngày đó người ta không giết nổi nó.
– Chuyện gì đã xảy ra với hồn ma đó?
– Nó muốn quay trở lại với cơ thể. Nó đã làm được rồi, tôi cảm thấy như vậy.
– Vậy là tất cả chúng ta đang gặp hiểm họa?
– Đúng, bởi gã sẽ không để một ai ngăn bước nữa và sẽ tiếp tục cơn trả thù khủng khiếp của gã. Gã cũng đã muốn giết tôi, và gã cũng đã làm được điều đó, bởi sợi dây thòng lọng mà gã luôn cần để treo cổ nạn nhân của mình đâu có biến mất. Gã đã cầm theo nó, và nó có thể được nhân lên làm nhiều lần. Nó luôn luôn hiện hữu. Với nó, gã không chỉ có một sợi dây, mà rất rất nhiều.
– Nghĩa là chúng ta đang ở trong nguy hiểm trực tiếp? – Tôi hỏi.
– Đúng. Tất cả chúng ta. – Trước khi chị kịp nói hơn, bất giác chị kêu lên những tiếng sặc sụa. Thế rồi chị rùng mình, cứng người gắng gượng tìm cách hút không khí vào miệng, và vừa gắng làm điều đó, chị vừa thốt lên những từ ngữ rời rạc, liên quan rất chặt chẽ đến số phận của chị – Tôi còn kịp cứu thân mình. Vào trong cơ thể này ở đây. Thế nhưng tôi phải ra ngoài, đi, đi xa. Đừng giữ tôi ở đây nữa. Gã đao phủ sẽ…
Tanith sụp xuống. Lần này thì chính là chị Tanith, bởi từ miệng chị đang bay ra một luồng khói sáng màu mờ mờ, bay như một chiếc khăn voan trong suốt bồng bềnh trên mặt bàn rồi biến mất.
Nặng nề, đầu Tanith gục về phía trước. Tôi tóm lấy vai chị, gọi tên chị, lắc người chị.
Một hồi sau, chị tỉnh lại.
– John…
Đúng, lại là giọng nói của chị.
Tanith đã trở lại bình thường. Chị đã trải qua những giai đoạn khủng khiếp nhất và bây giờ lại có khả năng suy nghĩ tỉnh táo. Một cơn ác mộng đã qua đi trong chị.
Tôi thở ra nhẹ nhõm và cùng trong giây phút đó, nhìn thấy anh chàng Bernie lao vọt dậy!
– Thôi được, các bạn như vậy là đã được vui vẻ một chầu. Nhưng tôi không thích cái trò này. Mọi thứ ở đây chỉ là một tấn tuồng điêu ngoa rẻ tiền mà thôi. Tôi không tin lấy một lời, cứ chắc là như vậy đi. Nào, em gái ngoan, ta biến thôi.
Anh ta đập nhẹ lên vai Judy Jackson, nhưng cô gái lắc đầu.
– Không, – Cô nói – tôi không muốn.
– Tại sao?
– Tôi phải ở lại đây, tôi không thể đi nhanh như thế được. Làm ơn hiểu đi. Đầu tiên tôi phải suy nghĩ và tôi cảm thấy trong người cũng không đủ khỏe để đến dự bữa tiệc kia.
Cô gái vừa nói vừa xoay đầu và nhìn Bernie bằng vẻ nài xin.
– Em phải đi cùng. Người ta đang chờ! – Bernie nhấn mạnh.
– Không, Bernie, không!
– Khốn nạn, thế thì anh phải ép em đến với may mắn của mình. – Gã trai nổi điên và thô bạo tóm lấy khuỷu tay phải của cô gái để xoay cô lại. Bàn tay kia của gã lấy đà thật xa muốn tát vào mặt cô.
Trong một số tình huống, người ta có cảm giác như mình phải vào vai một hiệp sĩ cao thượng hoặc một người hùng viễn tây. Tâm trạng của tôi lúc này như vậy, bởi tôi ném người qua mặt bàn, gửi nắm đấm phải của mình về phía trước.
Ngọn đòn dáng vào phía trên thắt lưng của Bernie Osborne. Nó như một vụ nổ lan bùng ra trong cơ thể gã con trai và đẩy gã lảo đảo lùi về.
Gã bật tới gần cửa, há miệng hít hơi rồi mặt tím lại vì giận dữ..
– Thằng người Anh khốn nạn! – Gã sừng sộ với tôi – Đừng có gí mũi vào chuyện này, nếu không tao sẽ cho người đến dần mày một trận mà mày nằm mơ cũng chưa thấy.
– Có vẻ như ông có kinh nghiệm – Tôi đáp lại – Nhưng đừng có lầm, tôi không phải dân tơ lơ mơ đâu.
Gã ép bàn tay vào chỗ vừa trúng đòn. Thế rồi gã nhìn Judy Jackson, lúc đó đang xoay xoay người trên ghế.
– Bây giờ em có đi cùng không, em cưng?
– Không, tôi ở lại đây. – Judy cương quyết đáp.
– Rồi em sẽ còn hối hận đấy. Nếu cuộc hẹn này vì em mà bị nổ, thì trông cái mặt em sẽ xinh lắm đấy. – Gã nói xong vụt ra cửa và biến đi.
Diễn tiến của sự việc khiến tôi thấy khó chịu. Tôi rất muốn thấy cả Judy Jackson cũng rời khỏi ngôi nhà này. Ở đây vẫn còn một hiểm họa lớn. Hồn ma của gã đao phủ chúng tôi vẫn chưa tiêu diệt nổi. Mà như chúng tôi bây giờ được biết, xác của gã đã được chôn trong ngôi nhà này hoặc bên dưới ngôi nhà này, rất có thể hồn ma lại tìm cách nhập trở về với cơ thể cũ. Nếu điều đó xảy ra, thì hiểm họa không biết đâu mà lường.
Vì thế mà tôi nói với cô gái:
– Làm ơn, Judy, cô ở lại đây sẽ không giúp gì được chúng tôi đâu!
Cô ta nhìn tôi bằng đôi con mắt tròn xoe.
– Nhưng bây giờ tôi không đến bữa tiệc kia được.
– Vậy thì cô đi về nhà đi.
Cô gái đưa tay vuốt mặt, đồng thời hất một lọn tóc ra phía sau.
– Không, thưa ông, về nhà cũng không. Tôi rất tiếc, thật đấy. Tôi thấy mệt quá…
Ánh mắt khẩn cầu của tôi hướng về phía Tanith. Chị giờ đây đã tỉnh lại hoàn toàn. Mặt đã hồng hào trở lại. Cả chị chắc cũng phải hiểu ra rằng, nếu cô ta cứ tiếp tục ở lại đây thì tình huống sẽ rất tồi tệ đối với cô ta.
Tanith hiểu ra vấn đề, liền nói:
– Judy, nếu cô nghe theo lời khuyên đó thì sẽ thật sự tốt hơn đấy.
– Thế tôi phải đi đâu?
– Cái đó thì bản thân cô phải biết chứ, nhưng cô không thể ở lại đây. Đã có những sự kiện xảy ra, những sự kiện tồi tệ và chúng sẽ đè bẹp chúng ta nếu chúng ta không cẩn trọng.
Judy gật đầu. Lời nói dịu dàng của một người đàn bà với một người đàn bà có vẻ như hiệu ứng tốt trong cô.
– Thôi được, vậy thì tôi đi đây. – Cô gái ấn hai bàn tay lên trên thành ghế bành và đã muốn đứng dậy.
Giữa chừng chuyển động đó, cô ta nghe thấy tiếng động khủng khiếp.
Cả chúng tôi cũng nghe thấy.
Nó không phải tiếng thét, mà là một tiếng rên dài chầm chậm, vang lên giữa những tiếng đập trầm đục.
Tôi biết hay đúng hơn là đã linh cảm thấy: “Đã có chuyện khủng khiếp xảy ra”!
Và ở ngay trong ngôi nhà này.
Ngay lập tức tôi nhớ đến người đi cùng Judy, nên vội nhảy một vài bước đến bên cửa, giật nó ra và nhìn ra ngoài hành lang.
Ở phía đó có treo lủng lẳng một thân người.
Đó là Bernie Osborne. Chính sợi dây thòng lọng thắc rất sâu vào tận cổ anh ta…
Vừa rồi anh ta vẫn còn kịp chuyển động và đập chân vào tường, vì thế mà gây nên những tiếng động trầm đục. Khi tôi đến bên anh ta thì đã muộn. Thân hình đã mất hết sự sống rũ xuống dưới sợi dây, sợi dây thòng lọng được buộc vào một cái móc rất cứng để treo đèn trên trần hành lang.
Mặc dù vậy tôi vẫn cố gắng hành động những gì còn có thể cứu được. Lao vọt trở lại căn phòng gần đó, tôi tìm thấy một chiếc ghế rồi mang nó tới đặt bên dưới xác chết.
Tôi trèo lên và nhìn vào mặt Bernie Osborne.
Không, không còn làm được gì nữa. Gã đao phủ rất thạo nghề. Gã không để cho nạn nhân của gã có lấy một cơ hội sống sót.
Tôi thở một vài lần thật sâu. Rồi sau đó tôi tháo sợi dây ra, để cho xác chết rơi xuống dưới đất.
– Anh ta chết rồi, phải không? – Đằng sau tôi vang lên giọng của chị thầy bói.
– Vâng.
– Để tôi nói chuyện với Judy.
Cũng may mà Tanith phản ứng như thế. Cả tôi cũng không muốn cô gái nhìn thấy xác chết. Những cô nàng trong ngành trình diễn thường hay phản ứng quá nhạy cảm, thái cực, một cơn hoảng loạn bây giờ là thứ chúng tôi thật sự không cần tới.
Trong nhà có đủ phòng. Tôi mở một trong những cánh cửa đứng gần đó và kéo xác chết vào trong. Để nó nằm đằng sau cửa.
Rồi tôi quay trở lại hành lang.
Tôi cầm vào sợi dây thòng lọng. Nó là một sợi dây tồn tại thật sự chứ không phải một ảo ảnh, không phải một bóng ma. Và như tôi đã được biết, gã đao phủ có thể nhân lên thành rất nhiều những sợi dây thòng lọng, tùy theo số lượng mà gã muốn và cần. Những gì chúng tôi vừa trải qua, vừa chứng kiến, mới chỉ là sự khởi đầu. Rồi gã còn tiếp tục làn sóng khủng bố của gã, sẽ còn tiếp tục bành rộng nó ra. Tôi không thể để cho gã làm điều đó, bằng mọi giá.
Yếu tố quan trọng ở đây là tầng hầm.
Bi kịch lớn chắc phải xảy ra ở dưới đó, trò chơi chung cuộc sẽ diễn ra ở đó. Nếu tôi muốn trói tay gã đao phủ, thì tôi phải làm điều đó bên dưới kia. Không nên để Tanith đi cùng, hãy để chị ấy chăm lo cho Judy. Mặc dù thời gian gấp gáp, tôi vẫn một lần nữa quay trở lại căn phòng nơi hai người đàn bà đang ngồi để nói chuyện với Tanith.
– Tôi đi xuống dưới đây. – Tôi nói.
Chị im lặng gật đầu, trong khi Judy hỏi chuyện gì vừa xảy ra.
– Không có gì đâu, Judy, cô không cần phải sợ.
Cô gái nhìn chúng tôi rồi lắc đầu.
– Không, các người nói dốì. Cả hai người đều nói dối. Tôi muốn nhìn nó! – Nói xong cô ta xoay phắt người và chạy ra khỏi phòng.
Tanith nhìn tôi, ý muốn hỏi.
– Tôi đã giấu xác chết đi rồi. – Tôi nói khẽ.
Judy Jackson quay trở lại. Gương mặt cô ta thoáng một vẻ bối rối. Thế rồi cô ta nhún vai và thả người xuống một chiếc ghê, gục mặt vào cả hai lòng bàn tay và chẳng thèm để ý gì đến chúng tôi nữa.
Tôi cúi mình xuống gần tai Tanith.
– Chìa khóa xuống tầng hầm ở đâu?
– Để tôi đưa cho anh. – Chúng tôi phải rời căn phòng và đi sang khu bếp – Tầng hầm đằng nào cũng mở. Ý tôi muốn nói là khu vực chính của tầng hầm. Nhưng có một vài phòng có khóa.
Tôi cầm chìa khóa trong bàn tay và hỏi tiếp:
– Khu phía bắc là đoạn nào? Có phải phần hầm của Lucille nằm ở đó khong?
Tanith nhìn tôi.
– Đúng thế, John, đúng vậy. Giờ tôi mới nhớ ra. Chắc đó là chỗ gã đao phủ nằm.
– Thôi được… – Tôi nhún vai và hỏi mượn một cái xẻng.
– Có xẻng ở bên dưới tầng hầm.
– Vậy là ổn rồi. – Tôi gật đầu một lần nữa với Tanith rồi rời chị bước đi. Không còn gì giữ tôi ở lại trên này được nữa. Tầng hầm bây giờ quan trọng hơn nhiều…
Tanith dừng lại một lúc trong khu bếp. Chị nghĩ lại toàn bộ tình hình và cuối cùng rút ra kết luận rằng, mối nguy hiểm vẫn chưa được diệt trừ. Hồn ma của gã đao phủ vẫn còn lẩn khuất ở đây, và gã sẽ tận dụng cơ hội của gã. Chị tin chắc như vậy.
Chị mở tủ lạnh, lấy nước ngọt ra và rót cho mình một cốc. Từng ngụm từng ngụm, chị chầm chậm uống nước lạnh và sau đó có cảm giác tỉnh táo hơn.
Chị rất muốn đi cùng John xuống dưới tầng hầm, nhưng chị cũng nhận ra rằng phải có người ở lại đây để chăm lo cho Judy Jackson. Rất có thể chị sẽ thuyết phục được cô gái rời ngôi nhà. Cương quyết, chị đặt cốc vào trong bồn rửa và rời khu bếp. Khoảng cách đến với căn phòng nơi Judy đang ngồi nhanh chóng được vượt qua. Tanith mở cửa ra, bước vào trong để rồi ngạc nhiên dừng lại ngay lập tức. Chị xoay đầu sang trái rồi sang phải, như ấn tượng ban đầu vẫn không thay đổi.
Judy đã biến mất!
Thật nhanh, chị thầy bói vượt thắng được nỗi ngạc nhiên của mình. Chị cũng không phản ứng quá hốt hoảng vội vàng, mà tự nhủ với mình rằng có hai khả năng. Hoặc là Judy thật sự đã bỏ ra khỏi nhà, đây là chuyện rất tốt và là khả năng có xác suất cao, hoặc là cô ta chỉ rời bỏ căn hộ và tầng nhà này đế chạy xuống dưới tầng hầm.
Như thế thì nghiêm trọng quá.
Tanith không muốn tin là Judy phản ứng như vậy. Cô gái đó chắc chắn phải tự nhủ thầm rằng xuống dưới tầng hầm bây giờ là quá ư mạo hiểm, quá ư nguy hại.
Nhưng liệu cô gái có còn khả năng để quyết định một cách đúng đắn không? Tanith không biết. Vì thế mà đọng lại trong lòng chị vẫn là một cảm giác nôn nao thấp thỏm, khi chị ngồi xuống và giơ hai bàn tay về phía quả cầu thủy tinh…
John Sinclair và Tanith vừa rồi ra ngoài thì Judy Jackson nghe một giọng người. Nó không nói bằng con đường bình thường với cô, mà chỉ vọng lên trong não cô gái. Một giọng người thì thào, rủ rê hấp dẫn, thuyết phục cô rằng vị trí của cô là ở một nơi khác. Một người đàn bà nói chuyện với cô.
Judy nhỏm người dậy. Gương mặt cô gái bây giờ đã mang một vẻ ngạc nhiên đờ đẫn kỳ lạ, khi cô muốn theo cái giọng rủ rê kia. Từng từ từng từ một ngân lên như từng hồi chuông, ngân lên và vang ra trong não cô.
– Vâng, tôi tới đây – Judy khe khẽ trả lời – Tôi sẽ đến gặp chị.
Cô gái trẻ chuyển động về hướng cửa. Chân cô run run, trong đầu gối là một cảm giác kỳ lạ, nó đang mềm ra như hai khối thạch gặp lửa nóng.
Cô gái rời phòng, bước ra ngoài hành lang và xoay sang trái, đến khuôn cửa của hành lang.
Từ một căn phòng vọng ra tiếng người. Ông người Anh và bà Tanith đang nói chuyện với nhau. Không thể để cho họ nhận thấy cô, bởi giọng phụ nữ kia cứ dặn đi dặn lại là cô cần phải cẩn thận.
Judy vâng lời.
Đi rón rén trên đầu ngón chân, cô gái đến bên cánh cửa, dừng lại một thoáng rồi mở nó ra.
Cho tới nay chưa ai nhìn thấy cô, và tới đây cũng sẽ tiếp tục như vậy, hành lang chung của ngôi nhà nằm trước mặt cô, trông trải.
Một nụ cười ngắn bay qua đôi làn môi cô gái. Có vẻ như kế hoạch suôn sẻ.
Thật nhẹ nhàng, cô đóng cửa lại và tiếp tục con đường của mình.
Hành lang chính rất im lặng, và cô gái đi thật nhẹ, nội tâm căng thẳng lắng nghe giọng nói đang quyến rũ, và cả ra lệnh cho cô tìm đường đi xuống tầng hầm.
Judy không biết giọng nói này đang muốn gì ở cô. Giờ đây cô đã nhận ra, bởi đó là giọng của Lucille. Chính bà Tanith cũng đã nói bằng giọng này.
Ở đâu đó, không hiện ra trước mắt của cô, chắc hồn ma của Lucille vẫn còn tồn tại. Nó muốn dụ cô đi theo.
Judy Jackson theo những bậc cầu thang đi xuống. Cô gái đi sát vào tường, bởi các bậc cầu thang ở đây được làm bằng gỗ và kêu cọt kẹt rất nhanh nếu người ta bước chân không đúng chỗ.
Khi đã đi qua được đoạn cầu thang đầu tiên, cô gái đi nhanh hơn. Cô không cần phải chú ý đến tiếng động nữa, mà tăng tốc độ và nghe thấy cô Lucille vô hình đang khen ngợi mình.
– Đúng thế, rất tốt!
Thế rồi cô đứng trong phần hầm bên dưới sảnh, xoay người sang trái và đi về phía khu vực phía sau của ngôi nhà.
Ở đó có cánh cửa dẫn xuống tầng hầm.
Bằng vẻ chắc chắn của kẻ mộng du, Judy tìm thấy nó, kéo nó ra, bật điện lên và thấy trước mặt mình là những bậc cầu thang bằng đá, dẫn xuống dưới sâu.
Cô gái chần chừ một chút. Cô sợ bóng tối, bởi ánh đèn không lan tỏa hết cả tầng hầm.
Giọng nói trong óc não cô thúc giục.
Judy vội vàng đi tiếp. Cô tuân thủ chính xác những lời khuyên và những lời đề nghị mà người ta đưa ra với cô, và cô nghe những câu nói sau đó rất rõ ràng.
– Hãy đến chỗ ông ta! Hãy đến nấm mồ của ông ta!
Ông ta ở đây chỉ có thể là gã đao phủ mà thôi. Judy đột ngột biết như vậy, và cô gái tuân lệnh, cô chạy nhanh hơn.
Với những bước chân thoăn thoắt, cô gái theo những bậc cầu thang bằng đá xuống dưới, đi đến tận phía cuối của tầng hầm và tìm thấy một đoạn đường dài, tiếp tục dẫn xuống dưới sâu hơn.
Ánh sáng điện yếu đi.
Cái bóng của Judy loãng ra trên tường. Hơi thở của cô dồn dập, giọng nói kia mỗi lúc một thúc bách mạnh mẽ hơn, và khi Judy nghe thấy tiếng rên cọt kẹt, cô gái bất chợt đứng lại.
Một cánh cửa mở ra.
Ngay trước mặt cô, cánh cửa bằng gỗ này là phần ngăn với một khu vực hầm riêng biệt.
– Ngôi mộ, em Judy bé nhỏ! Ngôi mộ ở đằng sau đó!
Lucille biết rất rõ. Chị ta đang dẫn Judy Jackson đến đúng nơi mà chị ta muốn.
Ngôi sao ca kịch bước xuống khu tầng hầm phía bắc.
Judy vừa bước vừa thoắt nín thở. Người cô run rẩy. Nỗi sợ hãi thình lình đổ ập xuống, nhưng giọng nói kia cứ mãi mãi thúc cô đi tiếp.
“Đi thẳng đến tường, hãy cầm lấy chiếc xẻng dựng ở đó, hãy đưa ông ấy ra khỏi lòng đất! Hãy giải phóng cho ông ấy!”.
– Vâng, vâng! – Judy thì thào, cầm lấy một cây búa và bắt đầu công việc rùng rợn của cô trong bóng tối của tầng hầm.
Cô gái không nhìn quanh. Nếu cô làm điều đó, có lẽ cô đã thấy cả hai cái thực thể ma quái đang đứng đằng sau lưng cô. Chúng đang chờ đợi được giải phóng.
Gã đao phủ chờ lại có thể tiếp tục những hành động ác độc của mình, và hồn ma quằn quại của Lucille đang chờ hoặc một cơ thể mới hoặc là sự hủy diệt chung cuộc.
Xuống đến hành lang, tôi gặp một người đàn ông. Anh ta đi từ phía dưới lên ngược chiều tôi.
Người đàn ông đứng lại và nhìn thẳng vao mặt tôi. Anh ta đang cầm trong tay những túi đựng đồ của siêu thị. Mặt lộ rõ vẻ nghi ngờ.
– Ông là ai? Ông tìm gì ở đây?
– Tôi đến đây thăm một người quen.
– Có phải cái bà thầy bói kỳ quặc đó không?
– Vâng.
– Lại thêm một kẻ điên nữa. – Anh ta nói và đi tiếp.
Tôi dán mình sát vào tường để cho anh ta đi qua. Người sống ở nhà này quả thật không lấy gì làm thân thiện cởi mở cho lắm.
Một cuộc gặp gỡ ngu ngốc đã cướp đi của tôi một khoảng thời gian quý báu. Tôi đang rất vội, bởi không thể để cho xác của gã đao phủ rời khỏi ngôi mộ.
Tôi không cần phải đi xa nữa, khoảng hành lang bên dưới tầng trệt ngay gần đó. Xuống đến nơi tôi định vị thật nhanh, tìm thấy khu cửa dẫn tới tầng hầm rồi chạy thẳng về phía đó.
Gần tới nơi; tôi ngưng lại một thoáng ngắn, để chuyển cây thánh giá ra bên ngoài áo sơ-mi. Dao găm bằng bạc đã được rửa qua nước thánh của tôi vẫn cắm sẩn trong vỏ, khẩu Beretta bắn đạn bạc cũng sẩn sàng ở gần tầm tay. Với những vũ khí này, tôi mong mình có thể đối mặt với hồn ma của gã đao phủ.
Vừa mở cánh cửa nặng nề dẫn xuống tầng hầm, tôi đờ người dừng ngay lại ở bậc cầu thang đầu tiên.
Trong tầng hầm đang có việc xảy ra.
Tai tôi nghe thấy những tiếng động trầm đục.
Nếu tôi không lầm thì đây là những cú đập. Nghe chúng âm thầm, rất trầm, vậy là không phải đập vào tường, mà đập xuống dưới nền.
Một nỗi nghi ngờ khủng khiếp quẫy mạnh trong tâm trí tôi. Tôi nín thở khi nghĩ tới ngôi mộ của gã đao phủ. Con quái rùng rợn đó đã bị đắp điếm ở dưới mảnh đất này. Có phải có kẻ đang muốn mở mộ cho nó ra?
Nếu thế… thì là ai?
Mặc dù tôi không thấy sợ, nhưng cảm giác thấp thỏm khó chịu vẫn tồn tại. Giờ tôi phải hành động nhanh, bởi nếu hồn ma của gã đao phủ quay trở về được với cơ thể của gã, thành New York sẽ có thêm một thực thể ác độc, một con cương thi đam mê giết người, hoành hành trong khu phố này.
Lúc đó sẽ có thêm nhiều người chết oan uổng…
Đèn cháy. Đằng trước tôi là những bậc cầu thang bằng đá cũ kỹ cổ kính và rất rộng. Có lẽ đây là một tầng hầm rất cổ, đã bao nhiêu thập niên nay người ta không nghĩ tới chuyện sửa sang chốn này.
Sát vào tường là tay vịn của cầu thang. Tóm tay phải vào đó, tôi lao theo những bậc cầu thang xuống dưới, nhảy hai bước một.
Xuống tới nơi tôi đứng lại và nhìn khoan xoáy vào trong tầng hầm. Ánh sáng càng ra xa càng yếu đi, thay vào đó tôi nghe thấy tiếng đập trầm đục rõ ràng hơn.
Không có tiếng người nói. Con người nào đang đập xuống dưới nền đất tức là đang làm việc im lặng và khẩn trương.
Cố không gây một tiếng động, tôi bước tới. Không muốn để lộ mình qua bất kỳ một yếu tố nào. Tôi muốn nắm vào tay mình ưu thế của sự bất ngờ.
Thế rồi tôi nhìn thấy chuyển động. Chúng xuất hiện ở nơi ánh sáng đèn đã mờ hẳn đi. Một chuyển động rất nhanh, lướt thoáng qua, một chuyển động chỉ có thể là của một thực thể ma quái.
Một con ma ở giữa tầng hầm!
Lưng tôi bất giác lạnh sởn lên. Tôi nhớ đến gã đao phủ. Có phải chính gã đang rình mò nơi này?
Giờ tôi cầm cây thánh giá vào tay. Nó nhô ra từ nắm đâm của tôi. Những đường viền như đang rung lên. Nó đã phát hiện thấy sự lạ, một lần nữa tôi đặt toàn bộ niềm tin của mình vào bùa hộ mạng, và đi tiếp vào trong tầng hầm tối đen.
Lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng đập. Chân tôi bước không thành tiếng, cả những con ma di chuyển cũng không gây nên tiếng động.
Trong lòng tôi thấp thỏm. Sống lưng tôi rởn lên từng đợt, dựng lên thành da gà, tôi thoáng rùng mình. Có cái gì đó gần giống với nỗi sợ ngỏng cổ trong tâm khảm tôi. Sợ trước một tương lai gần, bởi tôi không biết gần tôi đây còn có những kẻ nào đang rình mò.
Cuối cùng tôi đứng lại. Đúng vào lúc đó, tôi nghe thấy một tiếng kêu nhỏ, vọt thoáng đến tai tôi. Và giọng người vang lên liền sau đó cũng rất mỏng manh, yếu ớt, nhưng lại muốn ra lệnh:
– Không được đi một bước nào nữa, John Sinclair, nếu không mi sẽ chết!
Giọng của Lucille!
Tuân theo một phản ứng bản năng, tôi đứng lại và tìm cách tỉnh trí. Khoảng trống trong não bộ tôi tồn tại chưa đầy một giây đồng hồ, thế rồi mọi xúc giác của tôi lại hoạt động sáng sủa trở lại để ý thức phân tích toàn bộ bầu không khí bí hiểm bên dưới tầng hầm.
Tôi đang đứng bên rìa của quầng sáng, ngập quá nửa người vào trong bóng tối, và giọng nói kia phả vào phía tôi từ bóng tối đó. Ở đó đang có một thực thể nguy hiểm rình mò, hồn ma của Lucille, một hồn ma dĩ nhiên muốn có một quê hương, một cơ thể của nó.
Có phải hồn ma này giờ đã đứng về phía gã đao phủ?
Phải tính tới trường hợp này, và bây giờ tất nhiên tôi cũng không được phép nể vì ai nữa.
Tôi bước nữa. Bước tới!
– Đừng! – Tôi nghe thấy tiếng thét chói chang, mà một dáng người mờ ảo trước mặt tôi thốt lên.
Bất chợt dáng người đó tấn công tôi. Nó sà đến ngay trước mặt tôi. Tôi chỉ còn kịp giơ bàn tay cầm cây thánh giá lên trên, cảm nhận thấy một luồng hơi lạnh giá vuốt qua mặt mình, và ngay sau đó là sự đụng chạm.
Vạn vật như đờ ra. Tôi có cảm giác như thế, bởi những sự kiện sau đây xảy ra dù rất nhanh, nhưng vẫn gây ấn tượng với tôi như một đoạn phim quay chậm.
Thêm một lần nữa những thế lực của pháp thuật đen và những quyền uy của ánh sáng đập thẳng vào nhau. Trong một thoáng, hồn ma của Lucille vật chất hóa ngay trước mắt tôi. Tôi nhìn thấy một thân người, một người đàn bà, một người đàn bà có mái tóc vàng và mặc một tà áo dài màu xanh dương.
Chân của cô ta thậm chí chưa chạm tới đất, cô ta bay lơ lửng trước mặt tôi và bị dán chặt vào cây thánh giá thần trong tay tôi.
Thế rồi cô ta tan biến đi.
Cái thân hình mặc dù đang bay lơ lửng trước mặt tôi nhưng không thật sự tồn tại trong không gian ba chiều giờ đây bị xé tan ra trong không khí. Quyền uy của cây thánh giá giật nó nổ tung thành vô vàn những mảnh nhỏ.
Những vệt khói bay tóe ra bốn phương. Sau đó hai cánh tay cô ta rách nhỏ ra và trở thành những vệt khói lờ mờ, cặp chân tan ra, biến thành một làn hơi rất mỏng, cuối cùng chỉ còn lại phần đầu. Nhưng cái phần đầu ấy cũng bị cây thánh giá hủy diệt. Không gì có thể cản lại được quyền uy của ánh sáng. Cây thánh giá thần trong tay tôi dọn dẹp sạch sẽ. Pháp thuật đen ở đây không có cơ hội, nó không thể sống sót.
Tôi phải đứng nhìn hồn ma của Lucille cuối cùng đã bị hủy diệt một cách chung cuộc.
Và tôi thở ra nhẹ nhỏm khi cả hình bóng kia đã tan biến đi. Lại thêm một lần nữa tôi chiến thắng.
Quầng sáng lóe lên từ cây thập tự bằng bạc của tôi dịu dần xuống. Nhưng nó không tắt hẳn, bởi trong không gian quanh đây vẫn tồn tại một hồn ma thứ hai, một hồn ma nguy hiểm hơn nhiều.
Khi bước đi tiếp, tôi nghe thấy tiếng động đó. Đó là một tiếng rên dài, rùng rợn, phả dọc theo khoảng hành lang của tầng hầm về phía tôi và tiếp liền theo đó là một tràng cười của quỷ Satan. Gatano, bàn tay thòng lọng, đã được giải phóng!
Tanith ngồi trong phòng của chị và thấy sợ hãi vô cùng. Chị không sợ cho bản thân mình mà sợ cho cô gái trẻ kia. Judy Jackson. Cô ta đã biến mất và chị thầy bói không tin rằng cô ta sẽ sống sót nếu cô ta gặp gỡ hồn ma của gã đao phủ.
Kể cả Tanith cũng không muốn giao phó hoàn toàn cho John Sinclair, bản thân chị cũng muốn hành động.
Và chị tập trung tư tưởng cao độ. Hai bàn tay chị cầm thật chắc quả cầu thủy tinh màu đỏ. Những suy nghĩ của chị lên đường. Chị tập trung mạnh mẽ vào một điểm, điểm đó có tên là Judy Jackson. Nếu có thể, chị muốn cảnh báo cho cô gái biết.
Nhưng ở đây có một thế lực nào đó ngăn chặn ảnh hưởng của chị. Lại là cái đám mây đó, nó đứng như một bức tường pháp thuật giữa chị và Judy Jackson.
Dù Tanith cố gắng bao nhiêu, chị cũng không vượt qua được bức tường đó.
Đó là một đám mây nuốt chửng tất cả. Nó hút từng luồng tư tưởng như một miếng mút rất lớn có khá năng hút nước khô cạn.
Chị thầy bói run toàn người. Chị cảm nhận rất rõ thế lực xa lạ kia, nó đã bám vào phần bên trong của quả cầu thủy tinh và bây giờ đang quay trở về, đập vào chị như một con thú trả thù…
Cơn sợ hãi đổ ập xuống.
Đột ngột, chị ý thức được rằng đã có những sự việc chạy ra khỏi bàn tay điều khiển của chị. Chị đã bị quá sức. Pháp thuật đen của phía đối phương nhảy lên nắm quyền thống trị.
Hơi thở nặng nhọc thoát ra khỏi khuôn miệng Tanith. Làn môi chuyển động, nhưng bức tường đứng chắn giữa chị và Lucille trở nên còn dày đặc hơn nữa, nó lan ra như một làn sương mù dày đặc không gì xuyên qua nổi, và Tanith hiểu rằng sai lầm của chị nằm ở chỗ đã đánh giá quá thấp tà thuật kia.
Phía bên kia mạnh hơn chị.
Một tiếng thét thoát ra khỏi cổ họng chị thầy bói. Nó vang rộng toàn bộ căn phòng và tiếng vang của nó còn chưa ngân hết thì Tanith đã nhảy lên trên, duỗi thẳng hai cánh tay lên phía trần nhà.
Chị biết, chuyện gì đã xảy ra.
Gatano – bàn tay thòng lọng, gã đã thành công.
Gã đã thoát ra ngoài!
Vẻ hể hả chiên thắng, niềm vui sướng, hy vọng tất cả dồn về phía tôi cùng với tràng cười rùng rợn. Tôi đã tới quá muộn, hồn ma của gã đao phủ đã tìm được một kẻ trợ giúp và gã đã hoàn trở về với cơ thể cũ.
Kinh hoàng…
Cô thầy bói Lucille đã biến mất hoàn toàn. Hồn ma quằn quại của cô giờ đây đã trôi mãi mãi sang mảnh đất bên kia. Chỉ còn lại một kẻ khủng khiếp nhất:
Gatano – bàn tay thòng lọng!
Ai sẽ là kẻ mạnh hơn?
Tôi nhẹ nhàng lại gần mục tiêu của mình chỉ bằng bước chân thôi. Đáng tiếc là có tiếng xào xạc nhè nhẹ vang lên dưới gót giày tôi. Đó là lớp đất bẩn đã đọng lại ở đây suốt cả một thời gian dài.
Tôi đứng lại bên cái hình chữ nhật đang mở toang. Miệng há ra, hơi thở rất nồng, tôi nhìn vào cánh cửa bằng gỗ sáng màu, đang đứng vuông góc với tường.
Rồi tôi nghe tiếng khóc.
Tiếng khóc nhỏ, đầy sợ hãi và đau đớn, đúng hơn chỉ là một tiếng rên rỉ.
Judy Jackson!
Chính cô gái đã giải thoát cho con quái vật kia, và bây giờ thì gã giữ chặt cô trong móng vuốt của nó.
Tôi rút khẩu Beretta ra khỏi bao, căng người lên rồi nhảy về phía trước. Vừa nhảy tôi vừa xoay người sang phải, để có thể nhìn vào phía bên trong khu tầng hầm.
Tôi không nhìn thấy được nhiều, bên trong này quá tối.
Ở chỗ đằng kia là huyệt mộ đã được mở ra, và bên cạnh đó có một bóng tối.
Đó chính là lượng đất đã được đào lên và dồn lại thành đống. Chính Judy đã mở huyệt. Cô gái bây giờ đứng bên trong đó, và bị giữ chặt lại. Đằng sau và bên cạnh cô mọc lên một dáng người rùng rợn, gã đao phủ già nua.
Tôi thoáng sởn người lên khi nhìn thấy gã. Dù chỉ thấy những đường viền bên ngoài, nhưng trí tưởng tượng cho tôi biết rõ mình đang phải đối diện với một con quái vật như thế nào.
Có nên bắn không?
Không, như thế liều lĩnh quá, bởi gã đang nắm chắc trong tay một con tin, mà tỷ lệ ánh sáng ở đây lại không đủ cho tôi ngắm kỹ. Phải làm gì bây giờ?
Gã trèo ra khỏi nấm mộ. Những cử chỉ của gã trông khô cứng, vụng về, tôi nhận thấy rõ điều đó bất chấp bầu không khí mờ mờ tối, nhưng gã không thả Judy ra, cô gái hiện giờ đang rên rỉ, bởi con cương thi đao phủ kia không một phút buông lõng cô.
Tôi bắt đầu thấy sợ, không phải sợ cho tôi mà sợ cho Judy, bởi những phản ứng của quái vật loại này thường rất bất lường.
Tôi lùi về.
Tôi muốn gã đao phủ hiểu đây là một tín hiệu, Một bằng chứng cho thấy tôi chấp nhận gã là kẻ chiến thắng.
Và gã rời nấm mộ của gã. Gã vừa rên vừa thở nặng nề. Những âm thanh rùng rợn, như đang vẳng lên từ dưới những tầng đất thật sâu của địa ngục, đi kèm theo những bước chân ra khỏi hố huyệt.
Những âm thanh đó vẳng về phía tôi, thậm chí cả tiếng lấy hơi phì phào.
Tôi lùi về một vài bước chân vì thế lúc đó, tôi đã đứng trong quầng sáng, khi Gatano cùng với chiến lợi phẩm của gã rời khỏi căn hầm.
Judy rũ người nằm xuống như một con búp bê kiệt lực trong tay gã. Gã giữ chặt cô gái bằng bàn tay trái, bàn tay phải của gã vẫn còn rảnh rang.
Lần đầu tiên tôi đối diện với gã đao phủ.
Đó là một thực thể kinh dị. Một con quái vật gớm ghiếc là hình ảnh của địa ngục, một tay chân của quỷ sa tan, tất cả những gì mà con người chúng ta từ xưa đến nay tưởng tượng về hiện thân của nỗi kinh hoàng.
Cơ thể chưa bị duỗi ra như chúng ta ước đoán sau từng đấy trăm năm. Những vệt vải từ chiếc áo lượm vẫn còn dán vào làn da màu xám nhờn nhợn của gã. Mặt gã hõm vào. Làn da rất mỏng căng lên trên những khúc xương, nó cũng mỏng và sần sùi, lởm chỏm như mái tóc rối bù.
Nhưng bàn tay thòng lọng óng ánh một màu xanh lục.
Cả cùi tay lẫn cánh tay đều sần sùi như mọc vẩy. Chúng nhắc cho tôi nhớ đến chân của một con kỳ đà. Tôi cũng nhìn thấy những chiếc móng tay tụ máu, nhọn hoắt, nhọn như những con dao găm nho nhỏ.
Những bước chân của gã quệt trên nền hầm. Bản thân gã bây giờ cũng đứng ở hành lang, và tiến vào quầng sáng. Khuôn miệng trên gương mặt gã chỉ là một cái lỗ thật sâu. Nó nhắc cho tôi nhớ tới một cái hang.
Còn cô gái?
Judy đã lả đi vì sợ. Cô hầu như không cử động được nữa. Gương mặt cô lúc này trông giống một chiếc mặt nạ của sự hoảng sợ cùng cực. Không còn dấu vết của sự sống, hai con ngươi như đã đóng băng lại trong hốc mắt, chỉ có đôi môi thoáng run run.
Gã muốn đi đâu?
Chắc chắn gã phải nhìn được cây thánh giá thần của tôi, cây thánh giá mà tôi đang cầm trong bàn tay trái là biểu tượng cho cái thiện, và lẽ ra nó phải chặn đứng đà đi tới của gã. Nhưng gã cứ đi tiếp.
Qua đó, gã khiến tôi hơi bối rối. Con quái vật này định làm gì? Chẳng lẽ kể cả cây thánh giá cũng không có tác dụng với gã?
Thế rồi tôi nhìn thấy một sự việc trầm trọng. Đột ngột, cánh tay của gã tách ra khỏi cơ thể.
Đó chính là cánh tay mọc vẩy màu xanh lục. Bàn tay thòng lọng của gã mở thật rộng ra, như móng vuốt của một con thú ăn thịt, mở rộng đủ để tóm được cổ tôi.
Gã muốn bóp chết tôi bằng kiểu cách đó.
Tôi giơ cây thánh giá chặn ngược hướng. Nó tiến thật chậm về phía tôi, làm tôi thầm nhớ đến một vụ án khác, nơi bàn tay của Desteros cũng đã thò sang từ thế giới bên kia và định bóp chết tôi tương tự hoàn cảnh hiện tại.
Nhưng cây thánh giá của tôi chắc sẽ phải đối chọi được với nó. Tôi tin thế.
Đáng tiếc là tôi tập trung quá nhiều vào bàn tay màu xanh lục của con quái vật, mà không để ý đến Judy Jackson. Vì thế mà tôi nghe thấy tiếng kêu cảnh báo của cô gái quá muộn.
Nó vang lên thật to bên tai tôi, đâm thẳng vào hai màng nhĩ, vậy mà tôi không ngay lập tức hiểu được ý nghĩa của nó.
Tiếng kêu đó không dính dáng đến số phận của cô, mà là số phận của tôi. Bên trên tường hiện lên một chuyển động thoắt ẩn hiện mờ ảo, một vật thể nào đó gây nên cái bóng tối run rẩy kia, để rồi ngay tích tắc sau đó, vật thể nọ lao hết qua hai con mắt tôi và tìm thấy mục tiêu của nó ở cổ tôi.
Trước khi tôi kịp làm điều gì, cái dây thòng lọng khốn nạn đã giật về và chặn không cho tôi thở nữa.
Gã đao phủ nắm tôi thật sự trong tay.
Trong vài giây đồng hồ sau đó, tôi được trải nghiệm với chính bản thân mình, tình trạng của một người bị treo cổ. Tôi không thở được nữa mà chỉ còn một cảm nhận duy nhất cái chất liệu thô xù của sợi dây thòng lọng trên làn da tôi, nó chà cho da tôi bỏng cháy.
Mặc dù miệng tôi mở ra, nhưng không khí không lọt vào trong cuống họng. Lực ấn kia chặn ngang một cách tàn bạo đường sống của tôi.
Bên cạnh đó còn là bàn tay với cái cánh tay quỷ ám. Những móng vuốt ghê tởm màu xanh lục mỗi lúc một lại gần mặt tôi hơn và chẳng bao lâu sẽ chạm được vào người tôi.
Hình dáng con quái vật mờ đi trong mắt tôi. Gã dùng hồn ma khủng khiếp của gã để ra lệnh cho sợi dây thòng lọng, sợi dây không phải chỉ chặn ngang không cho tôi thở, mà còn kéo tôi về phía đằng sau và muốn lôi giật tôi lên.
Tình huống trở thành trầm trọng. Nếu trong vài giây đồng hồ tới mà sợi dây thòng lọng không rời cổ tôi ra, tôi sẽ yếu ớt đến mức độ không còn khả năng chống trả.
Những thế lực của bên kia thế giới luôn ra tay rất tàn bạo. Từ cổ họng tôi thoát ra những âm thanh nghẹn tắc. Bản thân tôi cũng chưa bao giờ nghe thấy nơi miệng mình. Đó là tiếng sặc sụa, tiếng thở và tiếng rên.
Tôi thấy ngạt thở, xoay người, cảm nhận rõ sợi dây chà vào cổ tôi ra sao, và nghiến răng tiếp tục chiến đấu chống lại cái cơn ngất xỉu đang đe dọa đổ sập xuống.
Rốt cuộc tôi khuỵu đầu gối xuống.
Mặc dù tôi ngã rất nhanh ra phía sau, tôi vẫn còn cảm giác như mình đang trôi bồng bềnh. Cuối cùng, tôi nhào xuống đất, nhưng không tiếp tục ngả người ra sau bởi sợi dây thòng lọng giữ tôi lại.
Thật tồi tệ. Tay chân tôi như được đổ đầy chì. Phải cố gắng làm sao giơ được hai tay lên cao và chạm cây thánh giá vào dây thòng lọng.
Bất chợt, bàn tay gã đao phủ đã ở gần kề tôi. Tôi không nhìn cả Gatano cũng như cô gái. Cái móng vuốt kia chắn ngang toàn bộ góc nhìn của tôi. Tôi chỉ thấy mỗi một màu xanh lục gớm ghiếc và tàn nhẫn thực sự va chạm.
Cái móng vuốt chết chóc bí hiểm đó đập thẳng vào mặt tôi. Ngón tay duỗi thẳng lên trên, đập vào trán tôi, khiến tôi cảm nhận một lực ép rất mạnh đau bùng lên như lửa.
Tôi giật về phía sau. Gáy tôi đập xuống đất, cảm giác đau xuyên suốt qua cả não bộ tôi. Nó thúc cho tôi tỉnh dậy trong một thoáng, trong một thoáng đó tôi nhìn mọi vật rõ ràng hơn và có thể nhìn xuyên qua được những kẽ ngón tay của Gatano.
Cơ thể tôi đang oằn lên, có phải đó là cái giẫy giụa cuối cùng trước cái chết?
Đúng lúc đó tai tôi nghe thấy loáng thoáng tiếng rít. Cùng tích tắc, là một tiếng thét, bàn tay giật về, và sợi dây chuyền đeo cây thánh giá của tôi được giật với một lực mạnh không gì cưỡng nổi ra khỏi cổ tôi. Cả sợi dây thòng lọng cũng biến mất. Tôi há miệng hút hơi, những âm thanh lào khào hổn hển thoát ra ngoài khi tôi hít không khí vào trong hai cánh phổi.
Cây thánh giá đang chiến đấu thay cho tôi.
Chính trong giây phút của hiểm họa tột cùng, tôi còn kịp thời kích hoạt cho bùa hộ mạng của tôi hành động. Thêm vào đó là pháp lực của ma thuật đen quá mạnh, khiến cho cây thánh giá thần của tôi tự động tạo thành cực đối chọi.
Một vụ nổ lóe bùng lên, một sự kiện mà tôi không thể can thiệp được, và tôi cũng không can thiệp được vào những sự kiện xảy ra sau đó, bởi cây thánh giá tự động xử lý đối thủ. Nó dán chặt vào bàn tay màu xanh lục kia. Dán đúng vào lòng bàn tay, và nó bắt đầu công việc hủy diệt của mình.
Cánh tay thòng lọng đang bay trong không khí chợt nhảy múa. Sau đó quằn quại giật lên, giật xuống, có lúc vọt lên cao, lúc sà xuống gần mặt đất, cố giãy giụa muốn né tránh, muốn chống trả như không chịu đầu hàng.
Khói màu xám thẫm nằm như một tấm khăn phủ quanh cánh tay. Khói tỏa ra từ những lỗ chân lông đột ngột bị xé rách toang, và đám da thịt thối đen ngoác ra những vết nứt rộng.
Theo một đường dích dắc rối rắm, cánh tay thòng lọng bay vòng vèo trong dãy hành lang của tầng hầm. Một tiếng kêu thật to vang lên khi nó đập vào tường, bị bắn trở về, rơi xuống dưới mặt đất, lại lao vọt lên cao để rồi nổ tung ra.
Đi kèm theo vụ nổ đó là một tiếng “bụp” thật lớn, giống như khi một bánh xe khổng lồ bị xì hơi. Thình lình, không còn lại một dấu vết nào nữa của cánh tay thòng lọng nguy hiểm, chỉ còn lại vô vàn những hạt bụi tạo thành một tấm màn mỏng chắn giữa tôi và cô gái.
Còn Gatano?
Tôi đã có một chút thời gian và đã lại sức phần nào trong vài giây đồng hồ vừa qua. Cổ tôi đau khủng khiếp, nhưng tôi đã thở được.
Tôi có thể nhỏm người lên trên hai đầu gối và nhìn về phía trước, tìm phần còn lại của cơ thể gã đao phủ.
Không, nó không đứng nữa. Gatano đang lảo đảo.
Gã thậm chí còn buông cánh tay trái ra, và Judy Jackson tuột xuống dưới bên cánh tay đó. Cô gái đã được thả ra, nhưng đã từ lâu cô không còn đủ sức lực để đứng nữa.
Judy Jackson gục xuống. Người cô nhào về phía trước, dang hai cánh tay ra, nó đỡ cho cô gái phần nào lực đập của vụ ngã, còn bản thân tên đao phủ cũng không nhào theo cô. Gã bây giờ đã có quá nhiều việc phải làm.
Bằng một phương cách nào đó, gã và cánh tay của gã phải được liên kết với nhau, bởi sự hủy diệt của cánh tay thòng lọng cũng mở đầu cho sự hủy diệt của bản thân gã.
Gã nghiêng ngả. Gã muốn bước một bước về phía trước, nhưng không bước nổi, người tròng trành và đập vào tường, rồi gã bám vào đó được một lúc, lại đẩy vào tường muốn bước ra và chới với đi qua bề rộng của khoảng hành lang về phía tường bên kia.
Tới đây, người gã đập vào mặt tường.
Tôi đã bước đến gần gã hơn và nhìn thấy Judy Jackson bò ra khỏi khu vực nguy hiểm.
Cô gái trẻ vậy là đã được cứu thoát.
Gã đao phủ vẫn còn tiếp tục chiến đấu. Khi tôi giơ cây thánh giá của tôi lên, gã cũng vừa ấn vào tường đứng thẳng dậy, xoay người lại và tôi nhìn thẳng vào mặt gã, một thứ mà không đáng gọi là mặt người nữa.
Gã đao phủ được đẩy tới bến tàu mà lẽ ra gã đã phải đến đó từ 200 năm trước.
Gã lập tức trở thành bụi và xương. Những khúc xương rơi ra khỏi mặt gã. Tôi nghe thấy tiếng chúng nện xuống nền đất, theo sau đó là bụi, trộn với từng phần của mắt gã.
Tôi né sang bên khi phần còn lại của cơ thể gã đao phủ đổ về phía trước, đổ ầm xuống nền đất rồi bắn ra bốn phương.
Gatano – bàn tay thòng lọng không tồn tại nữa!
Với những bước chân nặng trĩu, tôi quay trở lại căn hầm và xem lại mọi việc. Tôi lắc đầu khi tia sáng của ngọn đèn pin chỉ nhỏ bằng cái bút chì trong tay tôi cho thấy cô gái trẻ đã làm việc cật lực như thế nào. Trong một thời gian rất ngắn, cô đã cùng một cây búa chim và một cây xẻng đào xong một ngôi mộ cổ.
Một năng suất làm việc không thể tin nổi.
Tôi nghe thấy tiếng Judy khóc và lại rời bỏ căn hầm.
Ngôi sao nhạc kịch ngồi xổm trên nền đất. Đầu cô cúi xuống, gương mặt ướt nhòe nước mắt, làn môi run bắn.
Tôi cúi người, chạm vào vai cô gái. Như một con nai rụt rè, cô rút về sau. Chỉ tới khi nhận ra tôi, cô mới thở ra nhẹ nhõm và để cho tôi kéo đứng lên.
– Ta đi thôi, ở đây không còn việc gì nữa. – Tôi nói, bởi tôi muốn rời khỏi căn hầm này.
Vừa đi tôi vừa phải đỡ Judy. Khi chúng tôi đến gần khu vực cầu thang thì đã có những giọng người vang lên. Ngay sau đó cánh cửa vào nhà bật ra, tôi nhìn thấy một người đàn ông, bên cạnh là Tanith, và đằng sau họ là một nhóm nhiều người đàn ông khác cầm sẵn súng lục trong tay.
– Thôi đút súng vào bao đi, trung úy Melvin! Việc xong rồi.
Mặc dù vậy anh ta vẫn bước tới, chen tôi sang bên rồi nhìn vào khoảng hành lang, trong khi tôi gật đầu trấn an Tanith.
– Vậy là anh lại lập thêm công mới rồi đấy, Sinclair! – Anh ta nói lớn – Ơi trời đất.
– Tại sao lại là lập thêm công mới?
– Giờ đây tôi đã biết anh là ai rồi. – Xin chúc mừng. – Anh ta phẩy tay – Tại sao anh không nói từ trước?
– Bởi tôi đến đây không phải vì công vụ. Phía bên trên kia còn một xác chết nữa đấy.
– Tôi biết. Bà thầy bói đã nói cho tôi biết trước. – Anh ta cười lớn – Tôi đang chờ xem anh giải thích vụ này ra sao.
– Tôi biết cách trả lời rồi.
– Tôi nghe đây.
– Trung úy Melvin trói tay gã giết người đến từ thế giới bên kia. Nghe hay đấy chứ, đúng không?
– Ý anh thật muốn nói là tôi…?
– Dĩ nhiên rồi, thưa trung úy. Tôi sẽ biến khỏi đây ngay. Một nửa tiếng đồng hồ nữa anh hãy gọi cánh nhà báo đến và đút cái danh tiếng của vụ này vào trong túi anh. Thật ra mà nói tôi không hám lắm đâu.
– Nếu thế…
Vừa cười, tôi vừa bước theo những bậc cầu thang đi lên và dắt Judy Jackson đi theo.
Hai ngày sau mọi việc đều được giải thích, và tôi có thể rời New York sau khi đã tiến hành những cuộc nói chuyện dài lâu với một số sĩ quan cảnh sát cao cấp. Cả Tanith cũng có mặt. Tôi không biết đám đàn ông đó có tin chúng tôi hay không. Dù sao thì họ cũng được phép nhẹ nhõm thở ra. Một trong những món của sự thừa kế độc hại đã bị xóa sổ. Và cuộc sống tại Greenwich Village lại tiếp tục trôi theo dòng chảy bình thường của nó.
Tôi không bay một mình. Tanith cũng muốn rời New York. Chị bạn của tôi nhớ Paris, một nỗi nhớ rất dễ hiểu. Chị muốn chuyển máy bay tại Luân Đôn.
– Chẳng bao lâu nữa là đến Noel – Chị nói khi chúng tôi đang lửng lơ trên mặt Đại Tây Dương – Anh định ăn Noel ở đâu?
– Tôi kể rồi đó. Bởi vì gia đình Conollys không ở nhà, chắc tôi sẽ đến dự tiệc cùng với Suko và Shao. Rất có thể bọn “quái vật” còn gửi cho tôi một thiệp chúc mừng Noel cũng nên.
Hai chúng tôi bật cười.
Thế nhưng chẳng bao lâu sau đó, tôi sẽ không còn cười nổi nữa, bởi những ngày tiệc Noël sẽ khác hẳn với những gì mà tôi tưởng…
Lời kết
Vậy là cuối cùng John Sinclair đã âm thầm phá vỡ được âm mưu khủng khiếp của bọn người bất lương. Chúng lợi dụng câu chuyện về “Gã đao phủ” để tiến hành những vụ giết người với mục đích chiếm đoạt tòa nhà mà bên dưới chúng nghi có chôn giấu một kho kim cương. Một lần nữa John Sinclair đã thắng!
HẾT