Danny đang đọc cuốn Hạn chế của thuế, lạm phát và vai trò của chính phủ của Milton Friedman, đồng thời viết ghi chú về chương nói đến quay vòng tài sản và những ảnh hưởng của tài sản xấu khi chuông điện thoại vang lên. Sau hai giờ nghiền ngẫm, anh bắt đầu có cảm tưởng rằng bất cứ điều gì cũng có thể là một bước tiến so với ngài giáo sư Friedman. Anh nhấc máy và nghe thấy một giọng phụ nữ.
“Xin chào, Nick. Một giọng nói từ quá khứ của anh đây.”
“Xin chào, giọng nói từ quá khứ của tôi,” Danny nói, cố vắt óc nhớ ra một cái tên.
“Anh đã nói sẽ đến xem khi em đi lưu diễn. Thế đấy, em đã cố tìm mãi trong đám khán giả, nhưng anh chẳng bao giờ có mặt cả.”
“Vậy giờ em đang diễn ở đâu?” Danny hỏi, tiếp tục lục lọi trong đầu, nhưng vẫn chưa có cái tên nào xuất hiện.
“Cambridge, nhà hát Arts.”
“Tuyệt, vở nào vậy?”
“Một người phụ nữ không đáng để bận tâm.”
“Lại là Oscar Wilde,” Danny nói, hiểu rằng anh sắp tìm tới đích.
“Nick, anh thậm chí còn chẳng nhớ tên em nữa đúng không?”
“Đừng ngốc thế, Katie,” anh nói, vừa kịp lúc. “Làm sao anh quên được cô diễn viên dự phòng ưa thích của mình?”
“Được lắm, giờ em được diễn chính rồi, và em hy vọng anh sẽ tới xem em diễn.”
“Nghe hay đấy,” Danny vừa nói vừa lật giở cuốn lịch làm việc của mình, mặc dù anh biết mình hầu như luôn rảnh vào mọi buổi tối. “Thứ sáu thì sao nhỉ?”
“Không thể tuyệt hơn. Chúng ta có thể ở bên nhau dịp cuối tuần.”
“Anh phải quay về London có hẹn vào sáng thứ bảy,” Danny nói, nhìn vào một trang còn để trắng trong cuốn lịch.
“Vậy thì sẽ là một đêm bên nhau,” Katie nói. “Như thế với em là đủ.” Danny không trả lời. “Buổi diễn bắt đầu lúc bảy giờ ba mươi. Em sẽ để lại vé cho anh ở quầy vé. Hãy đến một mình, vì em không định chia sẻ anh với ai đâu.”
Danny gác máy, đưa mắt nhìn chăm chăm vào bức ảnh của Beth lồng trong khung bạc đặt ở góc bàn làm việc của anh.
“Có ba người đàn ông đi lên lối vào,” Molly nói trong khi nhìn qua cửa sổ phòng bếp. “Trông có vẻ như người nước ngoài.”
“Bọn họ vô hại thôi mà,” Danny trấn an bà. “Bà cứ đưa họ vào phòng khách và nói với họ tôi sẽ ra gặp ngay.”
Danny chạy lên gác, vào phòng làm việc cầm lấy ba cặp hồ sơ mà anh đã chuẩn bị trước cho cuộc gặp, sau đó hối hả quay xuống nhà dưới.
Ba người đang đợi anh trong phòng khách trông giống hệt nhau về mọi mặt trừ tuổi tác. Cả ba đều mặc những bộ đồ màu xanh sẫm cắt may rất đẹp, áo sơmi trắng và cà vạt không nhãn mác, mỗi người cầm theo một chiếc cặp da màu đen. Bất cứ ai cũng có thể đi ngang qua họ trên đường phố mà không buồn để ý nhìn đến lần thứ hai – một điều khiến họ rất vừa lòng.
“Rất vui được gặp lại ông, thưa nam tước,” Danny nói.
De Coubertin cúi người thật thấp.”Chúng tôi rất cảm kích khi được anh mời tới ngôi nhà xinh đẹp của mình, Sir Nicholas. Cho phép tôi giới thiệu ông Bresson, tổng giám đốc ngân hàng và ông Segat, người phụ trách các tài khoản quan trọng của chúng tôi.” Danny bắt tay ba vị khách trong khi Molly xuất hiện, mang theo chiếc khay đựng trà và bánh quy.
“Thưa các ông,” Danny nói trong khi ngồi xuống. “Có lẽ tôi có thể bắt đầu bằng việc đề nghị các vị cho tôi biết thông tin cập nhật về tình hình hiện tại của tài khoản của tôi.”
“Tất nhiên rồi,” ông Bresson lên tiếng, mở một cặp hồ sơ không ghi nhãn ra. “Tài khoản số một của ông hiện đang có số dư trên năm mươi bảy triệu đô la, hiện đang hưởng lãi suất ở mức 2,75 phần trăm mỗi năm. Tài khoản số hai của ông,” ông ta tiếp tục, “có số dư trên một triệu đô la. Tài khoản này được ngân hàng biết đến như tài khoản dùng để mua tem của ông nội ông, được ông sử dụng bất cứ khi nào ông muốn bổ sung ngay lập tức cho bộ sưu tập của mình.”
“Ông có thể nhập hai tài khoản lại,” Danny nói, “vì tôi sẽ không mua thêm con tem nào nữa.” Bresson gật đầu. “Và tôi cần phải nói thêm, thưa ông Bresson, rằng tôi thấy mức lãi suất 2,75 phần trăm dành cho tiền vốn của tôi là không chấp nhận được, và trong tương lai tôi sẽ sử dụng tiền của mình tốt hơn.”
“Ông có thể cho chúng tôi biết dự định của mình được không?” Segat hỏi.
“Có chứ,” Danny nói. “Tôi sẽ đầu tư vào ba lĩnh vực – bất động sản, cổ phần và cổ phiếu, có thể cả trái phiếu nữa, mà hiện tại đang đem về mức lãi suất tới 7,12 phần trăm cho toàn bộ các lĩnh vực. Tôi cũng sẽ để ra một lượng vốn nhỏ, không bao giờ vượt quá mười phần trăm tổng số tiền tôi có, cho các hoạt động đầu cơ.”
“Tính tới hoàn cảnh hiện tại,” Segat nói, “liệu tôi có thể đề xuất chúng ta chuyển tiền của ông vào ba tài khoản khác nhau không thể lần ngược lại tới ông được, đồng thời chỉ định các giám đốc làm đại diện cho ông.”
“Hoàn cảnh hiện tại?” Danny lặp lại.
“Kể từ sau vụ 11 tháng 9, người Mỹ và người Anh trở nên quan tâm hơn rất nhiều tới bất cứ ai luân chuyển những khoản tiền lớn. Sẽ không hay nếu ông để tên mình luôn xuất hiện trên màn hình radar của họ.”
“Suy nghĩ rất thấu đáo,” Danny nói.
“Giả sử rằng ông đồng ý để chúng tôi thiết lập những tài khoản đó,” Bresson nói thêm,”tôi muốn biết liệu ông có mong muốn sử dụng hiểu biết chuyên môn của ngân hàng trong việc điều hành các khoản đầu tư của ông không? Tôi đề cập đến điều này vì chẳng hạn, bộ phận bất động sản của chúng tôi có trong tay bốn mươi chuyên gia về lĩnh vực này – trong đó có bảy người ở London – hiện đang quản lý một tổng giá trị gần một trăm tỷ đô la, và bộ phận đầu tư của chúng tôi còn có quy mô lớn hơn nhiều.”
“Tôi sẽ tận dụng mọi thứ các ông có thể cung cấp,” Danny nói, “và đừng bao giờ chần chừ cho tôi biết nếu các ông nghĩ tôi đang có một quyết định sai lầm. Tuy nhiên, trong mấy năm vừa qua tôi đã bỏ ra không ít thời gian theo dõi tình hình làm ăn của hai mươi tám công ty cụ thể, và tôi đã quyết định đầu tư một phần vốn của mình vào mười một công ty trong số này.”
“Ông có chính sách riêng gì trong việc mua cổ phần của các công ty này không?” Segat hỏi.
“Tôi muốn các vị mua theo từng gói nhỏ bất cứ khi nào chúng được tung ra thị trường – không bao giờ mua vào ào ạt, vì tôi không muốn bị quy trách nhiệm đã gây ảnh hưởng tới thị trường, cho dù theo chiều hướng nào. Tương tự, tôi không bao giờ muốn nắm giữ nhiều hơn hai phần trăm của bất cứ công ty nào.” Danny đưa cho Bresson một danh sách các công ty anh đã theo dõi tình hình làm ăn trong suốt một thời gian dài trước khi ra tù.
Bresson đưa ngón tay lần theo danh sách, rồi mỉm cười. “Bản thân chúng tôi cũng đã để mắt tới một vài công ty trong số này, nhưng tôi rất ấn tượng khi nhận thấy ông đã tìm ra một hay hai công ty chúng tôi chưa từng xem xét đến.”
“Vậy làm ơn hãy kiểm tra lại những công ty đó, và nếu các vị có bất cứ ngờ vực nào, hãy cho tôi biết ngay,” Danny cầm lấy một trong những cặp tài liệu của anh. “Về phần bất động sản, tôi dự định hành động thật quyết liệt,” anh nói. “Và tôi trông đợi các ông cũng phản ứng thật mau lẹ nếu việc thanh toán ngay cho phép có được một mức giá thực tế hơn.”
Bresson đưa ra một tấm thiếp. Trên đó không có tên hay địa chỉ, mà chỉ có một số điện thoại in nổi màu đen. “Đây là đường dây riêng của tôi. Chúng tôi có thể chuyển bất cứ khoản tiền nào ông yêu cầu tới bất cứ quốc gia nào trên trái đất chỉ với một động tác bấm nút. Và khi ông gọi tới số này, ông không bao giờ cần nói ra tên mình, vì đường dây đã được cài đặt tự động nhận dạng giọng nói. “
“Cảm ơn ông,” Danny nói, cất tấm thiếp vào túi áo trong. “Tôi cũng cần đến sự tư vấn của các vị về một vấn đề cấp bách hơn nhiều, nói thẳng ra là chi tiêu hàng ngày của tôi. Tôi không muốn bất cứ thanh tra thuế nào nhúng mũi vào việc của mình, và vì tôi sống trong ngôi nhà này, thuê quản gia và tài xế riêng, trong khi về danh chính ngôn thuận không có bất cứ nguồn thu nhập nào ngoài khoản trợ cấp dành cho sinh viên, rất có thể tôi đang đánh động cơ quan Thuế vụ.”
“Tôi có thể đưa ra một đề xuất chăng?” de Coubertin nói. “Trước đây chúng tôi vẫn chuyển một khoản một trăm nghìn bảng mỗi tháng vào một tài khoản tại London cho ông nội anh. Khoản này xuất phát từ một tài khoản tín dụng chúng tôi thiết lập nhân danh ông. Ông đã trả thuế đầy đủ cho khoản thu nhập này, và thậm chí còn thực hiện một số giao dịch quy mô nhỏ thông qua một công ty đăng ký hoạt động ở London.”
“Tôi sẽ rất biết ơn nếu ông tiếp tục thu xếp như vậy,” Danny nói. “Giờ tôi cần làm gì?”
De Coubertin lấy ra một xấp tài liệu mỏng từ cặp của mình, lấy ra một tờ giấy và nói, đồng thời chỉ tay vào một hàng kẻ nét đứt, “Chỉ cần anh vui lòng ký vào đây, Sir Nicholas, tôi cam đoan với anh mọi thứ sẽ được thu xếp và thực hiện theo đúng những gì anh mong đợi. Và tôi sẽ cần biết địa chỉ ngân hàng nơi chúng tôi sẽ chuyển khoản tiền hàng tháng tới.”
“Coutt và Công ty, ở phố Strand,” Danny đáp.
“Giống như ông nội anh trước đây,” ông chủ tịch nói.
“Đi từ đây tới Cambridge hết bao lâu?” Danny hỏi Al Mập một lát sau khi ba người Thụy Sĩ đã ra về.
“Chừng một tiếng rưỡi. Nghĩa là chúng ta sẽ phải đi tương đối sớm đấy, ông chủ.”
“Được,” Danny nói. “Tôi sẽ lên phòng thay đồ và chuẩn bị một túi hành lý cho một chuyến qua đêm.”
“Molly đã làm xong xuôi rồi,” Al Mập nói. “Tôi sẽ cho vào cốp xe.”
Mật độ giao thông vào cuối buổi chiều thứ Sáu khá dày đặc, và chỉ đến lúc họ ra tới xa lộ M11 Al Mập mới có dịp đẩy chiếc kim đồng hồ tốc độ vượt quá vạch ba mươi dặm một giờ. Anh ta lái xe tới King’s Parade chỉ vài phút trước giờ công diễn.
Những tuần vừa qua đã quá bận rộn với Danny, thành thử đây là lần đầu tiên anh có dịp tới nhà hát kế từ sau khi xem Lawrence Davenport diễn xuất trong Tầm quan trọng của sự chân thật.
Lawrence Davenport. Mặc dù Danny đã bắt đầu hình thành nên các kế hoạch dành cho ba đối thủ của mình, song cứ mỗi lần anh nghĩ về Davenport, hình ảnh Sarah lại hiện lên trong đầu anh. Anh hiểu rõ nếu không có cô, rất có thể anh đã phải quay trở lại Belmarsh, cũng như việc anh cần phải gặp lại cô, vì cô có thể giúp mở ra những cánh cửa mà lúc này anh chưa có được chìa khóa trong tay.
Al Mập dừng xe bên ngoài nhà hát. “Lúc nào anh quay trở lại London, ông chủ?”
“Tôi vẫn chưa rõ,” Danny nói, “nhưng sẽ không trước nửa đêm.”
Anh qua quầy vé lấy chiếc vé dành sẵn cho mình, mua một tờ chương trình với giá ba bảng, rồi theo một nhóm khán giả đến muộn giống anh đi vào khán phòng. Sau khi tìm thấy chỗ ngồi, anh bắt đầu mở chương trình ra xem. Anh đã định xem qua nội dung vở kịch trước khi tới xem đêm diễn này, nhưng nó vẫn nằm yên trên bàn làm việc của anh không được động đến trong khi anh cố đánh vật với Milton Friedman.
Danny dừng lại ở một trang chương trình có in bức ảnh chân dung cỡ lớn lộng lẫy của Katie Benson. Không giống như một vài nữ diễn viên khác, đây không phải là một bức ảnh cũ đã chụp từ vài năm trước. Anh đọc phần tóm tắt các vai diễn của nàng. Một người phụ nữ không đáng để bận tâm rõ ràng là vai diễn quan trọng nhất trong sự nghiệp mới mẻ của cô gái.
Khi màn được kéo lên, Danny bị hút hồn vào một thế giới khác, và thầm cả quyết trong tương lai anh sẽ đến nhà hát thường xuyên hơn. Anh ước ao biết bao giá như Beth đang ngồi bên anh và cùng anh chia sẻ niềm vui. Katie đang đứng trên sân khấu, cắm mấy bông hoa vào lọ, nhưng trong đầu anh chỉ toàn nghĩ tới Beth. Thế rồi khi vở diễn dần trôi qua, anh cũng phải thừa nhận Katie diễn rất hay, và không bao lâu sau anh đã hoàn toàn bị cuốn vào câu chuyện của một người phụ nữ nghi ngờ chồng mình không chung thủy.
Trong giờ tạm nghỉ, Danny đã đi đến một quyết định, và khi màn hạ, ông Wilde(1) đã chỉ ra cho anh cần thực hiện quyết định đó ra sao. Anh chờ đến khi nhà hát đã vắng vẻ mới bước tới cửa dẫn vào khu hậu trường sân khấu. Người gác cửa nhìn anh ngờ vực khi anh yêu cầu được gặp cô Benson.
“Tên cậu là gì?” ông ta hỏi, đồng thời kiểm tra bảng ghi chú của mình.
“Nicholas Moncrieff.”
“À phải. Cô ấy đang đợi cậu. Phòng thay đồ số bảy, lầu một.”
Danny chậm rãi bước lên cầu thang, và đợi một lúc trước cửa phòng số bảy trước khi gõ cửa.
“Mời vào,” một giọng nói anh vẫn nhớ rõ vang lên.
Anh mở cửa bước vào, nhìn thấy Katie đang ngồi trước một chiếc gương, trên người chỉ mặc bộ đồ lót màu đen. Nàng đang tẩy trang sau khi diễn.
“Anh có thể đợi ở ngoài không?” anh hỏi.
“Đừng ngốc thế, anh yêu. Em chẳng có gì mới để cho anh xem đâu, và dù thế nào đi nữa, em hy vọng sẽ gợi lên vài ký ức,” nàng nói tiếp, quay lại nhìn anh.
Cô gái đứng dậy, mặc lên người một chiếc đầm màu đen khiến nàng trở nên còn đáng khao khát hơn đến lạ thường. “Em tuyệt quá,” anh miễn cưỡng nói.
“Anh có chắc không, anh yêu?” nàng hỏi, nhìn anh chăm chú hơn. “Nghe anh nói chẳng có tí thuyết phục nào cả.”
“À phải,” Danny nói. “Anh rất thích vở kịch.”
Katie nhìn anh chăm chăm. “Có điều gì đó không ổn.”
“Anh cần quay về London. Anh có công chuyện gấp.”
“Vào tối thứ sáu sao? Ồ, thôi nào, Nick, anh có thể làm khá hơn mà.”
“Chỉ là…”
“Là một người phụ nữ khác, đúng không?”
“Phải,” Danny thừa nhận.
“Vậy tại sao anh lại cất công đến đây làm gì?” cô gái giận dữ nói, quay ngoắt người lại.
“Anh xin lỗi. Anh rất xin lỗi.”
“Đừng bận tâm xin lỗi làm gì, Nick. Anh không thể khiến em thấy rõ hơn em là một người phụ nữ không đáng để bận tâm.”