Vụ Bí Ẩn Bộ Phim Khó Quay

CHƯƠNG 8: ĐI MALIBU



Mình từng gặp tay này đâu rồi mà – Peter lầm bầm trên đường trở về xe – Nhưng mình không nhớ nổi ở đâu và khi nào.
Peter quay sang Hannibal:
– Mình không hiểu nổi cậu, Hannibal à. Cậu mắc cái gì mà tự nhiên lại đi tin chuyện đá kia? Cậu là một người lý trí mà? Cậu đã đọc bao nhiêu sách triết lý, lẽ ra cậu cãi với tay thầy dỏm kia năm phút là xong mà!
Hannibal mỉm cười, leo lên xe, cài dây an toàn.
– Mình công nhận cậu nói đúng. Nhưng mình không có cách nào khác. Marble Ackbourne-Smith đang cố nói với ta một điều gì đó. Hoặc giấu giếm ta một điều gì đó. Trong cả hai trường hợp, ta đều phải giả vờ nghe theo hắn. Đó là cách duy nhất để biết thêm thông tin. Ngoài ra, trong quá trình tìm đá, có thể ta sẽ có được manh mối khác. Việc lôgíc nhất là bắt đầu tìm kiếm tại nhà Diller Rourke.
Peter lái xe đi Malibu. Còn Hannibal thì ngồi cho thoải mái trên ghế rồi tiến hành trình chi tiết giả thuyết về vụ này và về những kẻ tình nghi khả dĩ – Marble Ackbourne-Smith, Jon Travis, Richard Faber và cả Victoria Jansen!
Sau khi chạy độ một tiếng, Peter không báo trước rẽ đại vào bãi đậu xe của một quán ăn nhanh thuộc dây chuyền Chicken Coop.
– Cậu đói bụng hả? – Hannibal hỏi.
– Không có, nhưng mình muốn được nhìn thấy cậu chảy nước miếng trước một dĩa gà rán. Mình sẽ được yên thân ít nhất khoảng mười lăm phút.
Sau khi nghỉ ăn, hai thám tử chạy một mạch đi Malibu.
Khi đến nơi, Peter không tỏ ra hăng hái đi xem hiện trường lắm. Cậu thận trọng bước đến gần nhà. Cửa không đóng.
Từ ngưỡng cửa, Peter liếc nhìn vào bên trong. Tình trạng phòng khách vẫn vậy, bàn ghế đổ ngã, sàn nhà rải đầy mảnh vỡ. Bức điêu khắc kỳ lạ hình một cẳng chân với bốn bàn chân vẫn nằm dưới đất, trong cùng một tư thế.
– Dường như không ai đụng đến gì cả – Peter nhận xét.
– Cậu vào trước đi, mình đi theo – Hannibal ra lệnh.
Peter miễn cưỡng bước vào phòng khách. Mảnh thủy tinh kêu rít rít dưới chân Peter. Bây giờ nền nhà còn có thêm một lớp cát mỏng được gió thổi bay đến từ ngoài bãi biển.
– Có xảy ra ẩu đả ở đây – Peter bình luận.
– Mình cũng nghĩ vậy – Hannibal nói và nhìn gian phòng bị tàn phá.
Thám tử trưởng ngồi xuống, xem xét kỹ các mảnh thủy tinh rải dưới đất.
– Không phải đá. Khi đá vỡ ra thì nó tan thành vô số những mảnh nhỏ có hình thù và kích thước đều nhau. Mà tất cả những mảnh ve chai này đều đủ cỡ đủ dạng.
– Vậy thì từ đâu ra?
Hannibal đứng dậy, vẻ mặt lúng túng.
– Đó là một bí ẩn – Hannibal xấu hổ thừa nhận.
Hai thám tử tiến hành tìm kiếm. Đá của Diller Rourke có thể nằm chỗ nào? Trong khi Peter rà soát kỹ phòng khách, thì Hannibal biến mất vào sau nhà. Sau một hồi, Hannibal gọi bạn.
– Peter ơi! Lại đây xem này.
Peter băng qua hành lang, bước vào phòng ngủ có cửa sổ nhìn ra biển. Hannibal đang ngồi dưới đất gần một kệ đầy sách, và đang lật một quyển.
– Các tác phẩm của Marble Ackbourne-Smith – Hannibal thông báo – Mọi quyển đều có ký tặng.
Hannibal đọc tựa lớn tiếng:
– Vô tận chấm dứt nơi đây. Thí nghiệm ngoài cơ thể. Làm thế nào để du ngoạn trong chính mình. Quyển sách về con mắt thứ ba. Làm thế nào tự làm giàu khi ta không có tiền. Tiểu sử.
Peter đột nhiên câm thấy bị thiếu không khí và khó thở.
– Hannibal ơi, không thấy đá ở đây. Ta trở ra xe nhé. Mình nghĩ nên đi tìm chỗ khác.
Nửa tiếng sau, Hannibal mới bước ra khỏi nhà.
– Cậu làm gì trong đó mà lâu dữ vậy? – Peter hỏi.
– Mình gọi điện thoại cho Victoria Jansen – Hannibal giải thích – Victoria nói rất rõ: Diller luôn giữ đá trên mình khi quay phim. Diller lấy viên hoàng ngọc để quay những cảnh kinh dị, viên thạch anh tím để quay cảnh bị chôn sống – có lẽ đó là cảnh quay hôm anh ấy biến mất. Mấyy hôm trước, Jon Travis quay cảnh Diller nằm trong hòm.
– Vậy ta đi đâu? – Peter hỏi – Đi Hollywood? Đến xưởng quay?
– Không – Hannibal trả lời – Đến nghĩa địa.
Peter ngước mắt lên trời.
– Đến nghĩa địa! Hannibal ơi, tại sao các cuộc điều tra của bọn mình cứ luôn kết thúc tại những tấm bia mộ! Chán lắm rồi! Mình có cảm giác là sống trong nghĩa địa. Nếu vậy chắc mình phải cho chuyển thư từ đến đó quá! Hay lần này làm khác một tí được không? Chờ ban ngày hẳn đi?
– Sao vậy? Sợ à? – Hannibal hỏi với một nụ cười tinh quái – Nghe đây: rất có thể Diller Rourke bỏ lại đá trong cái hòm dùng để quay phim hôm thứ năm. trước khi Diller biến mất. Theo Victoria Jansen, hòm này cất chung với thiết bị quay phim trong các xe tải đậu ở nghĩa địa Dalton.
– Đồng ý sẽ đi nghĩa địa, Hannibal à. Nhưng đừng đi đêm nay! – Peter năn nỉ – Huntington Beach cách đây hơn bảy chục cây lận. Cậu có tưởng tượng đường đi không? Mình dám chắc sẽ không đến trước mười hai giờ khuya nổi.
 
Peter lầm. Khi Peter dừng Vega trước cổng vào nghĩa địa, lúc đó chính xác là 23g59. Gió tháng mười một bẻ cong cây cối, lá kêu rì rào, các cành cây chúi vào nhau như để nói chuyện.
– Hay để mình ở lại đây. Mình sẽ nổ sẵn máy và để radio – Peter gợi ý.
Hannibal đưa cho Peter một đèn pin vừa mới lấy trong ngăn phía trước ra.
– Đừng lo. Cậu đã có viên đá hồng để bảo vệ rồi mà, đúng không?
– Không hay đâu – Peter đáp – Mà mình không mang theo. Mình bỏ lại trong phòng ngủ. Mình có cảm giác như nó sẽ làm cháy mất quần jean.
Hai thám tử bước ra khỏi xe. Mặt trăng đã bị mây che khuất. Trong đêm tối đen, Hannibal và Peter tiến hành bước xuống nghĩa địa. Ve kêu râm ran. Đột nhiên Hannibal vấp té và trước khi Peter kịp giữ bạn lại. Hannibal trượt xuống dốc trên cặp mông.
– Sao cậu lại đẩy mình? – Hannibal càu nhàu khi dừng lại được.
Peter vội chạy xuống cùng Hannibal.
– Mình đâu có đẩy – Peter trả lời – Hay cậu vấp phải cái gì đó?
– Mình không biết. Thật ra mình không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
Xa xa đâu đó, một con chó sủa, rồi im. Lặng yên như chết.
Nhưng phải tiến tới. Peter đi đầu, tay cầm đèn.
– Phải băng qua hết nghĩa địa – Peter nói – Xe tải thiết bị quay phim chắc là đậu phía bên kia, trên con đường phụ.
Hai thám tử tiếp tục cuộc hành trình, rọi những chùm đèn sáng trước mặt. Hannibal chĩa đèn thẳng phía trước, còn Peter thì quét qua quét lại và cứ mỗi hai phút quay nhìn phía sau lưng. Đột nhiên một chú chim xà thẳng vào hai thám tử, vỗ cánh rồi kêu một tiếng như để chế giễu.
Peter thụt đầu xuống.
– Cái gì vậy? Cái gì vậy? – Peter hét lên.
– Cú mèo – Hannibal bình thản trả lời – Xét theo tiếng kêu cao thé, thì đó là loại cú mèo lợn, một giống thường gặp ở đây vào mùa này.
– Khỏi nói. Mình đâu có nhờ cậu đọc bài giảng về sinh vật học đâu – Peter nói.
Peter chĩa đèn về hướng đường phụ.
– Ngã này. Sắp đi ngang trước một cái huyệt rỗng, chỗ Diller bị chôn sống. Có lẽ hòm nằm trong xe tải có ghi “Hiệu quả đặc biệt”.
– Mình chỉ nhờ cậu mỗi một chuyện: dẫn mình đến đó – Hannibal nói.
– Khoan! Dường như mình mới nghe tiếng động.
– Tiếng động! Sao không nghe tiếng nói nữa đi. Thôi đi mau – Hannibal nóng lòng kêu rồi bước nhanh hơn.
Chỗ đám cỏ tạo thành một tấm thảm êm dưới chân. Chỉ có tiếng gió thổi vào cây là phá vỡ bầu im lặng.
– Stop! – Peter kêu.
Peter túm lấy tay Hannibal.
– Nữa kìa. Suýt… nghe không?
Hai thám tử đứng yên, lắng tai… nhưng nghĩa địa hoàn toàn im lặng.
– Cậu tưởng tượng thôi – Hannibal nói.
– Cậu cũng tin mà – Peter trả lời – Nghe giọng cậu là biết.
– Đã nói là đi.
Peter miễn cưỡng tiếp tục bước giữa các nấm mồ.
Trong bóng tối rất khó định hướng. Có đi đúng hàng không? Đúng! Hai thám tử dừng trước một cái huyệt vừa mới đào. Cái hố tan hoang và ẩm ướt trông hơi ghê sợ. Hai thám tử dùng đèn rọi vào bên trong, rồi ngước mắt nhìn con đường phụ. Vắng vẻ. Hoàn toàn trống trải.
– Xe tải chở thiết bị quay phim đâu hết rồi? – Hannibal hỏi.
– Có đậu ở đây – Peter trả lời – Nhưng dường như không còn nữa. Chắc có ai cho đi về xưởng quay.
– Tức thật. Đi không được gì!
Hannibal đột ngột ngưng nói.
– Cậu có nghe tiếng gì không?
Nhưng Peter không kịp trả lời. Peter bị một cú đấm vào ót, nghe tiếng la đau đớn của Hannibal. Cả hai cùng ngã xuống huyệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.