Biệt Thự Của Người Đã Khuất

CHƯƠNG 6 – CÂU CHUYỆN BỐC MÙI KHÓ NGỬI



Khi cả bộ ba cùng chú Morton quay trở vào ngôi nhà thì bà Adams đã bình tĩnh lại được đôi chút.
– Trông các cậu làm sao thế hả? – Cô Mathilda kêu lên, một nửa kinh hãi, một nửa giận dữ, và thoáng quên đi vị trí cô đồng.
Justus nhìn xuống người mình. Cả Bob lẫn cậu không phải chỉ ướt như chuột lột, mà còn bẩn thỉu khắp người vì đã lăn lộn trên nền cỏ ướt.
– Tôi xin lỗi, – Thám tử trưởng nói với tất cả những người có mặt, – nhưng chúng tôi đã nhìn thấy có người đứng bên ngoài cửa sổ và tìm cách tóm gã.
Đáng tiếc là gã đã trốn thoát.
– Các cậu nhìn thấy một người? – bà Adams nhắc lại với giọng run rẩy. – Phải là hồn ma Dora? – Hai con mắt bà mở tròn ra, trong một thoáng trông như thể bà sắp thật sự ngất đi.
– Không, không phải hồn ma, – Justus khẳng định chắc chắn.
– Đó là một người đàn ông mặc một chiếc áo mưa màu đen, tôi nhận thấy rõ như thế. Gã đã quan sát tất cả những gì xảy ra trong phòng khách này trong những giây phút qua.
Nhưng bà Adams có vẻ như không nghe cậu nói nữa.
– Hồn ma Dora! – Bà nói thêm lần nữa. – Tôi nói đúng mà. Chị ấy ở đây, ở trong ngôi nhà này. Vậy mà các chị không tin tôi! – Bà chống tay nhỏm người dậy, rồi gắng sức ngồi lên, bằng vẻ trách móc, bà lần lượt nhìn hai người bạn mình. Bà O Donnell và tiến sĩ Jones hối hận cúi đầu.
– Chị rất tiếc, Elouise, – bà O Donnell nói. – Chị đâu có biết. Thật đấy, chị cứ tưởng tượng ra thôi. Nhưng mà bây giờ… – Bà quay sang phía cô Mathilda.
– Tôi phải xin lỗi cô thưa cô, thưa cô đồng. Tôi đã gắng không để cô nhận ra, là ban đầu tôi đã thoáng không tin vào khả năng của cô, nhưng bây giờ thì cô đã mở mắt cho tôi. Tôi cám ơn cô nhiều lắm!
– Tôi… e hèm… vâng thì…
– Đừng vội thế chứ! – Justus phản đối. – Chẳng lẽ bây giờ mọi người muốn khẳng định là nhà này có ma?
– Vâng thì, tôi …, – bà O Donnell lắp bắp. – Ít nhất thì hồn ma cũng đã lên tiếng và…
– Tất cả chúng ta đã nhìn thấy! – bà Adams hăng hái thêm vào. – Tôi thậm chí đã cảm nhận thấy Dora! Cứ như thể chị ấy đứng sát ngay bên tôi! Làm sao mà cậu có thể nghi ngờ được nữa, Justus?
Thám tử trưởng bị dồn vào góc tường. Dĩ nhiên cậu không thể nói sự thật – rằng cô Mathilda chẳng phải cô đồng và tất cả là một trò đùa, nhưng nói ra điều đó chẳng khác nào tự phủ lên văn phòng thám tử của họ một lớp sơn đen.
Vậy là cậu đã dẫm phải chính cái bẫy của mình. Thế nên Thám tử trưởng gắng gỏi đưa ra một luận cứ khác:
– Thế còn người đàn ông đứng bên cửa sổ thì sao?
– Anh ta có liên quan gì?
– Các cô không thấy kỳ lạ là gã đã quan sát cuộc gọi hồn của chúng ta từ đầu sao? Hay trong cái khu vực này, chuyện người lạ ban đêm đứng bên cửa sổ nhà người khác là chuyện bình thường? Gã đàn ông đó là ai? Gã muốn gì? Liệu có khả năng gã liên quan đến cái bóng ma của chúng ta không?
– Tôi không biết ông ta là ai hay ông ta muốn gì, – bà Adams thú nhận. – Nhưng làm sao mà ông ta lại liên quan được đến hồn ma của Dora? Đúng là chuyện ngớ ngẩn, Justus! Ta thử hỏi cô Mathilda mà xem. Cô ấy là cô đồng mà. Cả cô cũng đã cảm nhận được sự hiện diện của Dora, đúng không?
– Tôi… – cô Mathilda ném một cái nhìn bất lực sang phía Justus. – Thế này, tôi… tôi không biết là tôi cần phải nói gì. Việc đã xảy ra… ừ thì… – mặt cô bây giờ đỏ dội lên. Đó là một kinh nghiệm hết sức đặc biệt, bởi vì… bởi vì…
– Bởi vì cô không thể nhớ lại chắc chắn mọi việc đúng không? – Chú Morton nhảy vào giúp đỡ cô. – Có phải là các cô đồng trong những cuộc gọi hồn đều sa vào một trạng thái xuất thần và sau đó hầu như chẳng biết chuyện gì đã xảy ra?
– Đúng thế! – Cô Mathilda kêu lên, hơi quá lớn giọng một chút. – Đúng thế, chính xác là như thế đấy! nhưng đó là chuyện hết sức bình thường, các bà biết không. Người ta không nhìn thấy qua nét mặt tôi, nhưng bao giờ tôi cũng hoàn toàn biến đi nơi khác. Tôi gọi một hồn ma mà không nhận ra điều đó. Ha ha.
Chuyện này xảy ra thường xuyên với tôi mà. Thật là điên, đúng không? Và các bà có biết gì không? Dù chỉ vài phút thôi, nhưng mà tôi phải tập trung cao độ, bây giờ tôi kiệt sức rồi. Tôi phải được nghỉ ngơi. Sau đó tôi rất muốn được đưa về nhà. Ông Morton, liệu ông có thể?
– Dĩ nhiên, thưa quí cô.
– Cô muốn đi rồi sao? – tiến sĩ Jones hỏi. – Nhưng buổi cầu hồn đã bị cắt ngang! Tôi nghĩ là chúng ta phải thử thêm lần nữa.
– Không có chuyện đó! – cô Mathilda nói nhanh. – Như thế quá mệt đối với tôi.
– Thế thì, có lẽ mai chăng?
Cô Mathilda ép mình mỉm cười. Tôi thật sự rất tiếc, nhưng trong thời gian tới tôi có rất nhiều buổi hẹn rồi, và hoàn toàn không thể đoán được bao giờ thì tôi có thể làm một lần nữa… Bà hiểu rồi đấy. Bây giờ tôi phải nghỉ ngơi. Chúc ngủ ngon! – Cô Mathilda gập tấm bảng Ouija lại, đặt nó vào trong va li.
– Còn bộ ba các cậu thì sao hả? Các cậu có đi cùng tôi không?
– Xin chờ chút đã.
– Được. Tôi chờ ngoài xe.
Chú Morton phác một cử chỉ cúi chào, thế rồi chú đưa cô Mathilda ra ngoài.
Bây giờ thì bộ ba người đàn bà của toà biệt thự ngồi trên chiếc ghế sofa bọc nhung đỏ, còn bộ ba thám tử thì đứng đối diện với họ, người ba cậu nhỏ nước thánh thót xuống nền phòng.
– Cha, – bà O Donnell bắt đầu với một nụ cười mỉm. – Tôi phải thú nhận rằng, buổi tối thật sự đã xảy ra khác với mong đợi, nhưng ít ra thì bây giờ chúng ta cũng tin chắc một điều.
– Bây giờ bà sẽ làm gì? – Peter hỏi.
– Vẫn cứ kéo vào đây ở chăng?
– Không có chuyện đó! – Bà Adams nói nhanh. – Bây giờ lại càng không!
– Chúng tôi còn bàn lại chuyện này sau, – tiến sĩ Jones bình tĩnh trả lời, như thể chưa hề nghe cô bạn gái của mình nói gì.
Justus hắng giọng.
– Cả đối với bọn tôi, buổi tối cũng diễn ra khác với mong đợi. Tôi phải thú nhận rằng, những sự kiện bất ngờ này đã đánh thức lòng tò mò của tôi. Chúng tôi rất muốn tiếp tục suy nghĩ về những sự kiện vừa xảy ra và sẽ tới gặp các cô thêm một lần nữa, nếu các cô đồng ý.
Bà Adams và tiến sĩ Jones trao cho nhau những ánh mắt nghi ngờ, trong khi bà O Donnell thì ngay lập tức hồ hởi đáp lời.
– Dĩ nhiên rồi! Lúc nào thì chúng tôi cũng sẵn sàng chào đón các cậu!
– Cám ơn cô.
Ba thám tử chào từ biệt rồi rời toà biệt thự của Dora Masstratonio. Mưa đã dịu bớt, cơn giông đã bay đi nơi khác. Chỉ còn lại một vài vệt chớp muốn thỉnh thoảng lại chiếu sáng bầu trời đêm đầy mây. Bộ ba thám tử bước lên chiếc xe Rolls Royce, ngồi lên hàng ghế sau đã được chú Morton cẩn thận phủ sẵn nilon, bảo vệ lần đệm đắt tiền.
– Chú cho bọn cháu về nhà đi, chú Morton, – Justus mỏi mệt nói.
– Rất sẵn lòng, thưa quí vị.
– Mà hôm nay chú phản ứng tuyệt quá, lúc cô Mathilda của cháu bị dồn vào chân tường.
– Cảm ơn nhiều. Tôi có một ông thầy rất khá.
– Morton ném cho Justus qua gương hậu một ánh mắt tinh ranh.
Họ im lặng lăn bánh một hồi, thế rồi cô Mathilda bùng nổ:
– Tôi không thể nào hiểu được! Tôi quả thật đã gọi lên được một hồn ma! Không thể nào tin nổi phải không? Titus chắc nghĩ là tôi điên mất rồi!
– Cô Mathilda!
– Sao?
– Cô đâu có gọi hồn ma nào lên đâu.
– Cô không gọi sao?
– Không!
– Nhưng mà cái cốc… tất cả bọn ta đã nhìn thấy nó chuyển động.
– Cháu biết là nó đã chuyển động, – Justus trả lời hơi có phần bực dọc, – nhưng điều đó hoàn toàn không có nghĩa là chúng ta vừa đối mặt với một hồn ma.
– Không hả? – giờ đến lượt Peter ngạc nhiên. – Thật ra mình cứ nghĩ…
– Peter! – Justus gằn giọng vẻ trách móc. – Làm gì có ma với quỷ, quên rồi hả?
– Ừ thì, mình cũng hiểu, nhưng mà… Thế chuyện gì đã xảy ra?
– Mình không biết. Nhưng nếu cứ nghe theo linh tính của mình, thì mình biết chắc 100% chuyện này: Câu chuyện đang bốc mùi khó ngửi. Trước đây một tiếng, mình còn nghĩ vụ này chẳng dính dáng gì đến chuyện điều tra và thám tử cả. Nhưng bây giờ thì mình tin chắc, rõ là Bộ Ba có một vụ án mới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.