Jane đứng lại, lấy tay xoa mông. Giờ cô đã tỉnh ngủ và cáu tiết vì bị đánh, cô quay sang. “Anh không cần phải làm thế!”
“Làm gì?”, anh hoàn toàn hờ hững khi đang bận rộn tháo dỡ chiếc lều và cuộn nó lại.
“Đánh tôi! Chỉ một câu đơn giản ‘thức dậy đi’ là đủ rồi!”
Grant hoài nghi nhìn cô. “À, thứ lỗi cho tôi vì những thứ chết tiệt đó”, anh lầm bầm bằng giọng mỉa mai chỉ khiến Jane muốn cắt họng anh cho rồi. “Để tôi làm lại nhé. Thứ lỗi cho tôi, cô Priscilla, nhưng hết giờ ngủ rồi, và chúng ta thật sự cần phải… Này! Chết tiệt thật!”, anh né đúng lúc, giơ tay đón nắm đấm của cô. Jane bừng bừng giận dữ, lao vào anh như mèo vồ chuột. Nắm đấm của cô đánh trúng vào cánh tay anh, nếu cú đánh đó nhắm trúng mục tiêu ban đầu thì hẳn giờ này anh đã vỡ mũi rồi. “Này, cô bị cái quái gì vậy hả?”
“Tôi bảo anh không được gọi tôi bằng cái tên đó!”, Jane nổi khùng lên với anh, nhấn mạnh từng chữ. Cô điên cuồng vùng vẫy, cố giật tay để lại tiếp tục đánh anh.
Grant vật cô xuống đất và ngồi giạng chân trên người cô. Anh túm chặt hai tay cô trên đầu, và lần này, anh đảm bảo là đầu gối cô không tài nào đến gần mình được. Cô liên tục giãy dụa làm anh tưởng tượng như đang nắm một con bạch tuộc, nhưng cuối cũng anh cũng làm cô dịu lại.
Anh bực tức nói với cô, “Cô nói tôi không được gọi cô là Pris”.
“Phải, cũng không được gọi là Priscilla!”, cô nổi đóa, trừng mắt nhìn lại.
“Xem nào, tôi không đọc được suy nghĩ của người khác! Tôi được phép gọi cô là gì đây?”
“Jane!”, cô hét lên, “Tên tôi là Jane! Không một ai gọi tôi là Priscilla!”.
“Được rồi! Tất cả những gì cô phải làm là nói cho tôi biết! Tôi chán ngấy vì cô cứ bắt lỗi lắm rồi, hiểu chứ? Tôi có thể đánh cô bị thương trước khi kiểm soát được phản xạ của mình, vì thế, tốt nhất cô nên cẩn thận trước khi tấn công tôi lần nữa. Bây giờ nếu tôi thả cô ra, cô sẽ cư xử đàng hoàng chứ?”
Jane vẫn tức như điên, nhưng đầu gối Grant ấn trên cánh tay bị bầm khiến cô đau quá thể. “Được rồi”, cô tiu nghỉu nói, và anh từ từ đứng lên, rồi làm cô ngạc nhiên khi đưa tay giúp cô đứng dậy. Cô càng kinh ngạc với chính mình khi chấp nhận sự giúp đỡ đó.
Đôi mắt anh đột nhiên sáng lên. “Jane phải không?”, anh hỏi trầm ngâm, nhìn quanh khu rừng.
Cô nhìn anh với ánh mắt dọa dẫm. “Không phải ‘Taxzan và Jane’ đâu”, cô cảnh cáo. “Tôi được gọi như thế từ hồi tiểu học”, cô ngập ngừng rồi miễn cưỡng nói tiếp, “Nhưng Jane vẫn hay hơn Priscilla”.
Grant làu bàu đồng ý và quay qua tiếp tục dọn lều, Jane cũng bắt tay vào dọn phụ anh. Anh liếc nhìn cô nhưng không nói gì. Cô để ý thấy anh không phải người hay nói, và anh cũng không thích sự quen thân nào. Nhưng anh liều cả mạng sống để cứu cô, dù anh có thể đi nhanh hơn nhiều để giảm thiểu rủi ro, nhưng anh không bỏ rơi cô. Sự chán ngán, bất cần và trống rỗng luôn thường trực trong đôi mắt Grant, như thể anh đã nhìn thấy quá nhiều đến nỗi mất hết niềm tin và hy vọng. Vì thế nên cô muốn ôm và bảo vệ anh.
Jane cúi đầu để anh không đọc được ý nghĩ của mình qua nét mặt. Cô tự mắng mỏ bản thân vì cảm giác muốn che chở một người đàn ông, trong khi anh ta có thừa khả năng xử lý mọi việc. Đã từng có lần, Jane không dám tin bất cứ ai ngoài trừ cha mẹ mình, và đó là khoảng thời gian cô đơn khủng khiếp. Cô biết nỗi sợ hãi và cô đơn đó ra sao, và cô thấy đau lòng vì anh.
Tất cả dấu vết của cái chòi đều đã được xóa sạch, Grant vác ba lô lên và cài khóa, rồi quàng súng qua vai, trong khi Jane nhồi tóc vào dưới mũ. Anh khom người nhặt cái túi của cô, gương mặt cứng đơ vì kinh ngạc, anh chau mày. “Cái quái…”, anh lẩm bầm. “Cô đựng những thứ chết tiệt gì trong cái túi này thế hả? Nó phải nặng hơn túi của tôi những mười cân đấy!”
“Bất cứ thứ gì tôi nghĩ mình sẽ cần”, Jane đáp, lấy cái túi và luồn tay qua dây đeo rồi khóa dây quanh eo cho chắc chắn.
“Chẳng hạn như?”
“Các thứ”, cô ngoan cố cãi lại. Có thể đồ dự trữ của cô đúng tiêu chuẩn quân đội, nhưng cô sẽ thay lương khô của anh bằng sandwich bơ đậu phộng bất cứ khi nào. Jane nghĩ anh sẽ cố bắt cô xổ tung ba lô ra đất để anh chọn xem giữ lại thứ gì, và quyết không để anh làm thế. Cô đanh hàm lại nhìn anh.
Grant chống nạnh và quan sát nét mặt buồn cười đến lạ của cô, môi dưới bĩu ra chống đối, cằm bạnh ra. Trông như cô sẵn sàng tấn công mình vậy, anh thở dài nín nhịn. Quỷ tha ma bắt anh đi nếu cô nàng không phải là người đàn bà cứng đầu, hiếu chiến nhất anh từng gặp. “Bỏ nó xuống đi”, anh càu nhàu, buông cái ba lô của mình xuống. “Tôi sẽ mang ba lô của cô, và cô đeo cái của tôi.”
Cô nghênh mặt lên. “Tôi tự mang được.”
“Đừng có lãng phí thời gian mà cãi vã. Vác nặng quá sẽ làm cô đi chậm lại, hơn nữa cô cũng mệt rồi. Đưa nó đây, tôi sẽ sửa quai đeo trước khi khởi hành.”
Cô do dự trượt ba lô xuống và đưa cho Grant, chuẩn bị tư thế sẵn sàng nhảy bổ vào anh nếu anh có bất cứ dấu hiệu nào muốn đổ đồ ra. Nhưng anh lấy ra một bìa kẹp nhỏ đựng kim chỉ từ trong ba lô, và khéo léo kết hai đầu quai bị đứt lại với nhau.
Jane sững sờ, nhìn chăm chú vào bàn tay chai sần đang may vá một cách thuần thục khiến cô phải ghen tỵ kia. Tài năng may vá của cô chỉ giới hạn ở mức đính một cái cúc áo mà còn liên tục bị kim châm vào tay. “Người ta dạy may vá trong quân đội sao?”, cô hỏi, chồm người qua để nhìn cho rõ hơn.
Anh liếc một cái để xua cô đi. “Tôi không ở trong quân đội”.
“Có lẽ bây giờ thì không”, cô công nhận. “Nhưng anh đã từng đi lính phải không?”
“Cách đây lâu rồi.”
“Thế anh học may vá ở đâu?”
“Chỉ tình cờ thôi. Có thì học.” Anh cắn sợi chỉ thừa, rồi đặt cây kim vào bìa. “Đi thôi, chúng ta lãng phí quá nhiều thời gian rồi.”
Jane mang cái ba lô của anh và tất cả những gì cô phải làm là đi theo sau. Ánh mắt cô lang thang từ bờ vai anh rồi rơi dần xuống dưới. Cô đã từng biết ai khỏe mạnh như người đàn ông này chưa nhỉ? Cô không nghĩ thế. Grant có vẻ không bao giờ mệt mỏi, cả cách cái thời tiết ẩm thấp nóng rực đang vắt cạn sức lực cô cũng bị anh phớt lờ. Đôi chân khỏe mạnh săn chắc luôn bước đi nhẹ nhàng. Jane phát hiện mình đang quan sát đôi chân Grant và bắt theo từng nhịp bước của anh. Anh bước một bước thì chân cô tự động bước theo. Đi theo kiểu này dễ dàng hơn, cô có thể tách ý thức của mình ra khỏi cô thể, bước theo quán tính để khỏi cảm thấy hai chân mình đang mỏi khủng khiếp.
Grant dừng lại uống nước, rồi chuyền bình nước qua cho Jane mà không nói câu nào. Jane cũng không lên tiếng, cô dốc bình nước lên uống như sắp chết khát mà chẳng nghĩ tới chuyện lau miệng bình. Sao phải lo lắng việc uống sau anh? Cô chẳng lo bị cảm lạnh. Sau khi đậy nắp bình, cô đưa lại cho anh, rồi họ bắt đầu đi tiếp.
Cách chọn đường đi của Grant có chút điên rồ, hoặc là theo góc nhìn của cô thì nó thật quái đản. khi đứng trước ngã ba, lúc nào anh cũng rẽ vào lối khó đi hơn. Anh luôn chọn địa hình gồ ghề nhất, ngọn dốc cao nhất, và cây cối rậm rạp nhất. Chiếc quần của Jane rách te tua khi trượt xuống con dốc đứng, nhưng cô theo anh mà không chút phàn nàn. Chẳng phải là cô không muốn cằn nhằn, mà là cô quá mệt nên không nói nổi nữa. Chút sức lực có được nhờ giấc ngủ ngắn đã tan biến từ lâu rồi. Chân và lưng Jane đau đến nỗi mất đi cảm giác, cô cũng không nhấc nổi hai cánh tay vốn đã bầm dập, còn mắt thì mỏi cứ như muốn rớt ra. Nhưng cô không bảo anh dừng lại.
Dù có kiệt sức đến chết cô cũng không muốn làm anh bị chậm lại hơn nữa, vì rõ ràng Grant có thể đi nhanh hơn nhiều nếu không có cô. Những bước đi nhẹ nhàng cho thấy sức chịu đựng của anh lớn hơn cô, anh có thể đi suốt một đêm nữa mà không thay đổi tốc độ. Jane thấy sợ hãi loại sức mạnh đó, nó hoàn toàn nằm ngoài khả năng nhận biết của cô. Anh không giống người khác, thân hình rắn chắc, có năng lực xử lý mọi việc, và đôi mắt nâu vàng dữ dội của Grant làm anh rất khác biệt.
Như thể đọc được suy nghĩ của cô, anh đứng lại quan sát, ánh mắt sắc sảo chẳng bỏ sót bất cứ điều gì. “Cô có thể đi nổi khoảng một dặm nữa không?”
Nếu đi một mình cô sẽ không đi tiếp, nhưng khi nhìn vào mắt anh, Jane biết chẳng còn cách nào khác. Cô lờ đi đôi chân đau, hếch cằm lên nói với anh, “Được”.
Gương mặt Grant thoáng qua biểu cảm gì đó nhưng cô không đọc kịp. “Để tôi vác cái túi đó”, anh nói cộc cằn, bước tới tuột chiếc ba lô khỏi vai cô. “Tôi tự vác nó được mà”, cô phản ứng dữ dội, ôm chặt ba lô bằng cả hai tay. “Tôi chưa phàn nàn câu nào phải không?”
Grant chau mày giận dữ và giật mạnh cái túi. “Cô động não một chút đi”, anh nạt. “Nếu cô ngã vì kiệt sức thì tôi cũng phải vác cô.”
Câu nói đó làm cô im thin thít. Grant không nói thêm lời nào và bắt đầu bước tiếp. Cô có thể bắp kịp anh khi không có cái túi, nhưng Jane cảm thấy thất vọng với chính mình vì thể trạng không tốt và trở thành gánh nặng của anh. Jane đã đấu tranh kịch liệt vì tự do của mình, cô biết rằng cuộc sống của mình phụ thuộc vào đó. Cô không phải loại người ngồi một chỗ và đợi người khác đến giúp. Cô luôn tiến về phía trước, đón nhận những thử thách đến với mình bởi vì chúng giúp cô tìm lại cảm giác mãnh liệt về sự kỳ diệu của cuộc sống. Cô chia sẻ niềm vui của người khác nhưng tự xử lý rắc rối của mình. Cho nên bây giờ phải dựa dẫm người khác làm cô lo sợ.
Họ đến một con suối khác nhỏ nhưng sâu hơn con suối trước đó. Nước có thể lên tới đầu gối cô. Nếu có thể tắm rửa thì tốt quá. Jane khao khát nhìn con suối đến quên nhìn đường và vấp vào rễ cây suýt ngã. Hai tay quơ quàng để giữ thăng bằng lại đập vào một thân cây cứng ngắc, và bàn tay cô đã đập bẹp một con côn trùng nào đó.
“A! Khiếp quá”, cô rên rỉ, cố lau tay mình bằng lá cây.
Grant dừng lại. “Cái gì vậy?”
“Tay tôi đập nát một con bọ.” Chiếc lá lau không sạch gì cả, và cô nhìn Grant với gương mặt hiện rõ vẻ gớm ghiếc. “Tôi rửa tay ở đây được không?”
Anh nhìn quanh để kiểm tra hai bên dòng suối. “Được rồi. Đến kia đi.”
“Tôi có thể xuống ở đây”, cô nói. Bờ suối chỉ cao một vài tấc, và các tầng lá cây thấp không rậm rạp lắm. Cô cẩn thận bước qua một rễ cây khổng lồ, ôm thân cây để làm điểm tựa khi bắt đầu đi xuống con suối.
“Coi chừng!”, giọng Grant sang sảng, và Jane đông cứng quay đầu nhìn anh.
Bất thình lình, có cái gì đó rơi vào vai Jane, nó nặng, dài và còn sống. Cô hét lên vì nó bắt đầu cuộn quanh người mình. Jane bị giật mình nhiều hơn là sợ hãi, cô đã nghĩ đó là bó dây leo khổng lồ rơi xuống, nhưng rồi cô thấy một cái đầu tam giác to lớn trườn tới trước mặt và thế là cô hét một tiếng nấc nghẹn khác.
“Grant! Grant! Cứu tôi với!”
Cổ họng bị siết chặt và ngạt thở vì kinh hoàng. Jane bắt đầu cào xé và cố lôi con trăn xuống. Con quái vật hết sức bình thản quấn quanh người cô, chầm chậm siết chặt các tử huyệt và nghiền nát xương cô. Nó quấn xuống tới hai chân làm cô ngã lăn ra đất. Jane lờ mờ nghe thấy tiếng Grant chửi thề và cả tiếng thét sợ hãi của mình. Mọi thứ đang nghiêng ngả trong một cái kính vạn hoa điên khùng của đất, cây xanh và gương mặt căng thẳng điên tiết của Grant. Anh hét gì đó với cô, nhưng cô không biết anh đang nói gì, tất cả những gì cô có thể làm là vùng vẫy chống lại sợi xích quấn quanh người.
Cái khăn choàng sống này đang siết chặt lồng ngực Jane nhưng cô còn một bên vai và một cánh tay tự do. Đầu nó đang chờn vờn trước mặt cô. Jane lại hét lên và cố chộp lấy đầu nó bằng cánh tay không bị quấn, nhưng cô bị siết gần nghẹt thở và tiếng hét hầu như nghẹn lại trong cổ họng. Rồi cô lờ mờ nhìn thấy một bàn tay to lớn túm đầu con trăn và một ánh bạc lóe lên.
Vòng quấn của con trăn lỏng dần vì nó bắt gặp con mồi mới, tìm cách quấn Grant vào vòng ôm chết người của nó. Cô thấy ánh dao lóe sáng một lần nữa, và có nước gì đó bắn tóe vào mặt. Jane ngờ ngợ nhận ra rằng cô đã nhìn thấy con dao của anh. Grant đang chửi tục khi vật lộn với nó, chủ yếu là ghìm cô lại vì cô đang giãy giụa kịch liệt để thoát ra. “Chết tiệt, nằm yên đi!”, anh gầm lên, “Tôi cắt trúng cô bây giờ!”.
Nằm yên thế nào được, cô đang bị một con trăn quấn đến không thở được mà. Jane quá hoảng loạn nên đâu nhận ra nó đang giãy chết, thậm chí khi Grant ném cái gì đó qua một bên và bắt đầu lôi mạnh cái xác con trăn cô cũng chưa biết. Cho đến khi thật sự cảm thất không bị ghì siết khủng khiếp nữa, Jane mới biết Grant đã giết con trăn rồi. Cô dừng vùng vẫy và nằm lả dưới đất. Khuôn mặt cô hoàn toàn trắng bệch ngoại trừ vài đốm tàn nhan trên mũi và gò má, còn mắt cô thì nhìn chằm chằm vào mặt Grant.
“Kết thúc rồi”, anh nói cộc cằn, xoa xoa lên hai cánh tay và lồng ngực cô. “Cô thấy sao rồi? Có gãy xương không?”
Jane không thốt được từ nào, cổ họng đông cứng và giọng nói cô biến đâu mất. Tất cả những gì cô có thể làm là nằm đó và nhìn chằm chằm vào anh với ký ức kinh hoàng trong đáy mắt. Môi cô run run như một đứa trẻ, và ánh mắt như cầu xin anh điều gì đó. Grant đưa tay định ôm vào lòng như cách người ta hay dỗ dành đứa nhỏ đang hoảng sợ, nhưng cô ép mình nhìn đi nơi khác trước khi anh làm điều đó. Anh có thể nhìn thấy nỗ lực ấy đòi hỏi bao nhiêu sức mạnh ý chí, nhưng bằng cách nào đó, Jane đã tìm lại nội lực để làm dịu đôi môi đang run rẩy, và cô ngước cằm lên theo thói quen đặc trưng của mình.
“Tôi không sao”, cô khó khăn nói. Giọng hơi nhát gừng nhưng cô đã nói được, và cố tin vào những gì mình nói. Cô từ từ ngồi dậy và hất tóc ra khỏi mặt. “Tôi cảm thấy bầm dập một chút, nhưng không bị gãy….” Cô dừng lại giữa chừng, nhìn chằm chằm vào cánh tay và bàn tay dính đầy máu. “Người tôi toàn là máu”, cô nói, giọng hoang mang run sợ. Nhìn lại Grant như để xác nhận lại. “Tôi bị chảy máu”, cô nói lại lần nữa, giơ cánh tay đang run lẩy bẩy cho anh thấy. “Grant, khắp người tôi toàn là máu!”
“Đó là máu của con trăn”, anh đảm bảo với Jane, nhưng cô cứ hoảng loạn nhìn chằm chằm vào anh.
“Ôi Chúa ơi!” Jane hét lên the thé, lồm cồm bò dậy và nhìn xuống khắp người. Chiếc áo khoác đen của cô ươn ướt và nhớp nháp, còn chiếc quần kaki thì bị máu đỏ nhuốm khắp nơi. Cả hai cánh tay dính đầy máu. Cơn buồn nôn trào lên cổ họng khi cô nhớ lại thứ nước bắn tung tóe trên mặt mình lúc nãy. Rồi cô rà tay lên và chạm phải chất nhầy nhầy trên gò má cũng như trên tóc mình.
Jane bắt đầu vùng vẫy mạnh hơn, và nước mắt nhạt nhòa trên má. “Lấy nó xuống đi”, vẫn cái giọng run rẩy hoảng loạn. “Tôi phải rửa sạch nó. Có máu trên khắp người tôi, và không phải máu của tôi, thậm chí trên tóc cũng có… trên tóc của tôi!”, cô nức nở và chạy thẳng xuống suối.
Grant chửi thề và ôm cô lại, nhưng Jane giật người ra khỏi anh vì hiện tại cô đang điên cuồng tìm cách gột sạch máu đi. Jane vấp phải xác con trăn và ngã ra đất. Trước khi cô có thể bò đi chỗ khác, Grant đã ôm chặt cô trong khi cô đang vùng vẫy và khóc nức nở, vừa cầu xin vừa chửi rủa anh cùng lúc.
“Jane, dừng lại đi!”, anh nói át tiếng cô. “Tôi sẽ rửa hết máu cho cô. Chỉ cần đứng yên và để tôi cởi đôi bốt ra, được chứ?”, anh phải giữ chặt cô bằng một tay và tay kia cởi đôi bốt cho cô, nhưng đến khi anh bắt đầu cởi đôi bốt của mình thì cô đã nằm lả trên đất vì khóc quá nhiều. Grant nhìn cô bằng khuôn mặt bất đắc dĩ. Cô đã quá kiên trì, không tỏ vẻ mệt nhọc chút nào khiến anh bất ngờ khi thấy cô ngã ra thế này. Jane đã bình tĩnh trở lại cho đến khi nhìn thấy máu, và rõ ràng điều đó quá sức chịu đựng của cô.
Grant giật đôi bốt ra, rồi quay sang thô bạo kéo quần cô. Anh dịu dàng bế cô xuống bờ suối, chả quan tâm đến quần của mình đang bị ngấm nước. Khi nước ngập tới bắp chân, anh để cô đứng xuống và khom người té nước để kỳ cọ máu dính trên da cô. Rồi tiếp tục bụm nước trong lòng bàn tay để rửa hai cánh tay, nước nhỏ giọt khắp người và ngấm vào áo khoác của cô. Jane ngoan ngoãn đứng yên trong lúc anh chăm sóc cho mình, nước mắt lặng lẽ chảy dài trên mặt và làm hằn vệt máu bẩn trên gò má.
“Mọi thứ ổn cả”, anh ngâm nga dịu dàng, dỗ dành cô ngồi xuống nước để anh gột máu trên tóc. Cô để Grant té nước lên đầu và mặt mình, chớp mắt liên tục để khỏi bị cay mắt, để nhìn rõ gương mặt cứng cỏi đang chăm chú của anh. Anh lấy một cái khăn tay ở túi quần sau và nhúng nước, dịu dàng lau mặt cho cô. Giờ cô đã bình tĩnh hơn, không khóc như xé ruột xé gan nữa. Rồi anh giúp cô đứng lên.
“Đó, cô đã sạch sẽ”, anh vừa mới nói thì thấy những giọt nước mắt màu hồng chảy dài trên chân cô. Áo khoác cô cũng đầy máu, chắc anh phải cởi ra mới tẩy được. Không chút do dự, anh bắt đầu mở cúc áo. “Hãy cởi áo này ra để tôi giặt nào”, anh nói với giọng dỗ dành. Jane thậm chí không lướt ánh mắt xuống khi anh mở nút áo, cởi nó ra rồi thả nó xuống nước. Cô cứ nhìn chằm chằm gương mặt Grant, như thể anh là đường dây nối sự tỉnh táo của cô và nhìn đi nơi khác có nghĩa là quay lại với sự điên dại vậy.
Grant nhìn xuống, miệng khô khốc khi nhìn chằm vào khuôn ngực trần của cô. Anh đã tự hỏi chúng trông như thế nào và bây giờ khi nhìn thấy, anh cảm giác như bị ai đó đấm thẳng vào bụng. Ngực cô tròn đầy hơn anh tưởng, đầu nhũ hoa màu nâu, nhỏ xinh, và anh muốn khom người xuống đặt miệng mình vào đó để nếm chúng. Jane gần như khỏa thân hoàn toàn, tất cả những gì cô mặc lúc này là một chiếc quần con mỏng manh, trong suốt vì ướt nước, thắt lưng anh cứng lại.
Cô thật xinh đẹp với đôi chân dài, cặp hông thon thả những đường cong mượt mà như vũ công vậy. Cô có bờ vai thẳng, cánh tay mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ và khuôn ngực đầy đặn, Grant không biết mình có bao giờ muốn một phụ nữ đến như vậy chưa. Anh dĩ nhiên muốn có tình dục, nhưng đó chỉ là nhu cầu sinh lý đơn thuần, và bất cứ người phụ nữ nào cũng được cả, miễn là cô ta sẵn lòng.
Giờ anh muốn Jane, phải là Jane. Anh cố dời mắt mình ra khỏi cơ thể cô, khom xuống để nhúng khăn lần nữa. Khom xuống còn tệ hơn vì tầm mắt của anh rơi ngang điểm nối hai chân cô, và anh nhanh chóng đứng thẳng lên. Anh kỳ cọ ngực Jane bằng sự vuốt ve dịu dàng. Grant như bị tra tấn khi chạm vào làn da mịn màng của cô và ngắm hai đầu ngực nhỏ đang se lại thành những quả mâm xôi nho nhỏ.
“Cô sạch sẽ rồi”, anh nói, giọng khàn khàn, ném cái khăn tay lên bờ cùng chiếc áo cánh.
“Cám ơn anh”, cô thì thầm, nước mắt lại lưng tròng và cô vội ôm lấy anh khóc thút thít. Hai cánh tay choàng qua bám vào lưng anh. Jane vùi mặt vào ngực Grant, cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ anh và thấy an toàn khi nghe nhịp đập đều đặn của trái tim anh. Chính sự có mặt của anh đã đẩy nỗi sợ hãi đi xa, có anh, cô an toàn. Jane muốn ngủ trong vòng tay anh, và quên hết mọi thứ.
Đôi tay Grant chầm chầm trượt lên bờ lưng trần của Jane, lòng bàn tay chai sần đang vuốt ve, thưởng thức làn da mịn màng của cô. Cô nhắm mắt lại, rúc mình gần anh hơn nữa, ngửi mùi hương nam tính đặc trưng của anh. Jane thấy mình say một cách kỳ lạ và mất phương hướng, cô muốn níu lấy anh như cứu cánh duy nhất tồn tại trên thế giới. Cơ thể cô đắm chìm trong những cảm xúc mới lạ, từ những giọt nước đang hối hả nhỏ xuống chân cho đến làn gió man mát đang vuốt ve làn da trần ẩm ướt, còn cơ thể Grant đã căng cứng và nóng lên. Từ lưng lên đến vai, bàn tay anh di chuyển đến đâu thì da thịt cô bốc cháy đến đó. Rồi một bàn tay vuốt qua cổ lên đến cằm, anh luồn tay ra sau gáy xoay cô đối mắt với mình.
Grant ung dung cúi xuống hôn môi cô, nghiêng đầu cô một bên để hôn sâu hơn. Lưỡi anh nhàn nhã đẩy vào miệng cô, vuốt ve và đòi hỏi cô đáp lại. Jane thấy bản thân mình trao cho anh điều anh muốn mà không chút đắn đo. Cô chưa bao giờ được hôn say đắm với sự tự tin và đầy kinh nghiệm, cứ như cô sống là để dành cho anh, như thể họ trở lại thời nguyên thủy lúc mà người thống lĩnh có quyền chọn lựa phụ nữ. Cô hơi sợ hãi, muốn thoát khỏi vòng tay anh. Grant khuất phục cô bằng sức ép dịu dàng rồi lại hôn cô, giữ chặt cô bên anh. Một lần nữa Jane thấy mình hé miệng ra cho anh hôn, quên mất lý do mình vùng vẫy.
Từ sau khi ly dị, nhiều người đã hôn cô và bắt cô đáp lại. Họ chán sự lãnh đạm của cô. Tại sao tên lính đánh thuê cộc cằn này có thể làm những cơn rùng mình vì khoái cảm chạy dọc qua cơ thể cô, trong khi những người thạo đời nhất trên thế giới lại khiến cô chán ghét? Đôi môi anh mạnh mẽ và ấm áp, mùi vị rất dễ say lòng, lưỡi anh táo bạo khám phá, và những nụ hôn của anh đã làm cơ thể cô siết chặt đau đớn.
Một tiếng thút thít vô thức thoát ra từng miệng cô, âm thanh nữ tính dịu dàng này kích thích Grant khiến anh muốn ôm chặt cô vào lòng.
Đôi tay cô trượt vòng lên cổ Grant. Jane không biết gần anh thế nào cho đủ dù anh đang ôm chặt cô trong lòng. Nút áo sơ mi của anh hằn cả lên vùng ngực trần nhưng cô không thấy đau chút nào. Miệng anh hoang dại và đói khát với nhu cầu sinh lý cần bộc phát, những nụ hôn làm đôi môi Jane gần như thâm tím, nhưng cô không quan tâm. Cô thích sự thân mật này và càng áp mình vào anh. Cô không biết mình có loại cảm xúc và nhu cầy cơ thể này, cô chưa bao giờ cảm thấy điều đó trước đây. Da cô râm ran vì được anh vuốt ve, và những ngón tay chai sần của anh càng khiến sự kích thích mãnh liệt hơn.
Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác như thế, khoái lạc nguyên sơ này đánh úp cơ thể mình một cách bất ngờ. Từ rất lâu trước đây, Jane đã xác định rằng mình không phải là một phụ nữ bình thường, rồi giờ cô quên mất điều đó. Tính dục không phải thứ cô quan tâm lắm. Nhưng cảm xúc cô có với Grant đã làm đảo lộn hoàn toàn ấn tượng của Jane về bản thân mình. Cô là phụ nữ đúng nghĩa trong vòng tay anh, tan vào anh, và tự hào khi cảm nhận được sự đáp lại của cơ thể anh, rồi đau đớn vì sự trống rỗng tận sâu bên trong mình.
Thời gian như không tồn tại khi họ đứng dưới nước, ánh nắng chiều rọi bóng lốm đốm trên người họ. Tay Grant tự do chạy khắp người cô. Jane chưa bao giờ có ý nghĩ ngăn anh lại. Như thể cô là của anh, anh có quyền vuốt ve và thưởng thức. Grant đẩy lưng cô tựa vào cánh tay anh, làm ngực cô ưỡn ra đầy hấp dẫn, rồi để môi mình chu du nóng bỏng từ cổ xuống bầu ngực ấm áp, còn cô nhào vào anh một cách hoang dã, nóng bỏng, chìm đắm và muốn nhiều hơn nữa.
Sự táo bạo của anh làm cô choáng váng, đánh bật cô ra khỏi đam mê khoái lạc, Jane đột nhiên đông cứng người trong vòng tay anh và đôi tay lần xuống giữa cơ thể hai người, đẩy anh ra. Cô nấc nghẹn trong cổ họng, và trong khoảnh khắc sợ hãi, cô nghĩ mình không thể ngăn nổi anh. Thế nhưng anh đã đẩy cô ra cùng với một tiếng chửi rủa. Jane lảo đảo sắp ngã thì anh đưa tay đỡ lấy cô, kéo người cô đối mặt với anh. “Chết tiệt, đây là cách cô bắt đầu trò chơi hả?”, anh điên tiết. “Cô muốn thử giới hạn chịu đựng của đàn ông tới đâu hả?”
Jane hất cằm, nuốt khan. “Không phải đâu. Xin lỗi anh. Tôi biết không nên ném mình vào anh như thế…”
“Đúng vậy, cô không nên”, Grant tức giận cắt ngang. Anh trông rất hung dữ, đôi mắt nheo lại và bừng bừng tức giận, mũi phập phồng, miệng mím lại thành một đường khắc nghiệt. “Lần tới, tốt hơn cô nên chắc chắn là mình muốn đòi hỏi những gì, bởi vì…. chết tiệt… tôi chắc chắn sẽ cho cô. Rõ chưa?”
Grant quay đi và bì bõm lội vào bờ, bỏ cô đứng giữa dòng. Jane quàng tay qua bầu ngực trần, bất thình lình, cô nhận thức sâu sắc sự trơ trụi của mình. Cô không cố ý trêu chọc anh, mà do cô quá hoảng sợ, còn anh mạnh mẽ và điểm tĩnh đến nỗi dựa dẫm vào anh là điều tự nhiên nhất trên đời. Những nụ hôn hoang dại và những cái vuốt ve đó làm cô kinh ngạc và choáng váng. Còn nữa, cô không định ân ái với một người đàn ông mình vừa mới gặp, đặc biệt là khi cô hoàn toàn không biết liệu bản thân có thích những gì mình biết về anh không.
Grant đến bờ suối và quay lại nhìn cô. “Cô có lên hay không?”, anh nạt lớn, thế nên Jane bước theo anh mà hai tay vẫn che ngực.
“Đừng lo”, anh nói giọng cộc lốc. “Tôi đã thấy hết và cũng chạm vào rồi. Sao phải giả vờ e lệ nhỉ?” Grant chỉ vào chiếc áo cánh đang nằm trền đất. “Có lẽ cô muốn giặt sạch máu đó, cô có vẻ buồn nôn vì nó.”
Jane nhìn cái áo nhuốm đầy máu, sắc mặt cô lại tái đi, nhưng giờ cô đã kiểm soát được mình. “Phải, tôi sẽ giặt”, cô nói nhỏ. “Anh làm ơn… làm ơn lấy giùm tôi cái quần và đôi bốt được không?”
Grant khịt mũi, nhưng cũng leo lên bờ và ném đồ xuống cho cô. Jane quay lưng để mặc quần vào, run bắn vì máu cũng đã vấy lên đó, nhưng ít nhất chúng không bị ngấm như cái áo. Chiếc quần con đã ướt nhẹp, nhưng giờ không thể làm gì được nên cô lờ nó đi. Khi mặc quần xong, cô ngồi xổm xuống cạnh bờ suối và bắt đầu giặt chiếc áo của mình. Máu trên áo nhuộm đỏ làn nước trước khi bị cuốn theo dòng. Jane vò liên tục cho đến khi vừa lòng rồi ra sứt vắt cho ráo nước. Khi cô định mặc vào, Grant gắt. “Đây này”, và đưa áo anh cho cô. “Mặc cái này cho đến khi áo của cô khô.”
Jane muốn từ chối, nhưng cô biết niềm kiêu hãnh đặt sai chỗ sẽ không cho cô được gì cả. Cô nhận áo và lẳng lặng mặc vào. Nó to quá khổ nhưng khô ráo, ấm áp, và không bẩn lắm, vừa có mùi mồ hôi vừa có mùi xạ hương của anh. Mùi hương thoang thoảng dễ chịu. Những vết nẩn trên ác nhắc cô nhớ anh đã cứu cô. Cô cột vạt áo lại ngay eo và ngồi bệt xuống để mang giày. Khi quay người, cô thấy Grant đứng ngay bên cạnh mình và trên mặt vẫn còn vẻ giận dữ, bực tức. Anh giúp cô lên bờ rồi vác cả hai cái ba lô lên vai.
“Chúng ta không phải đi xa nữa đâu. Đi theo tôi, và vì Chúa, đừng chạm vào bất cứ thứ gì tôi không đụng đến, cũng đừng bước chệch khỏi dấu chân tôi. Nếu có con trăn khác muốn xử lý cô, tôi sẽ để cô lại cho nó đấy, thế nên đừng có thử vận may của mình lần nữa.”
Jane vén tóc ra sau tai và ngoan ngoãn đi theo anh. Trong một lúc cô cứ căng thẳng nhìn vào mỗi thân cây họ bước qua, nhưng rồi lại bắt mình không được nghĩ đến con trăn nữa. Sự việc đã qua không việc gì phải nghĩ đi nghĩ lại.
Thay vào đó cô chuyển ánh mắt vào bờ lưng rộng của Grant, tự hỏi làm thế nào cha cô tìm được người như Grant Sullivan. Rõ ràng là họ sống trong hai thế giới khác nhau, làm thế nào họ gặp được nhau?
Trong đầu cô bắt đầu hoài nghi và một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Họ đã gặp nhau chưa? Jane không thể tưởng tượng được rằng cha cô quen biết bất cứ ai giống Sullivan. Cô cũng biết địa vị của cô là gì. Mọi người muốn bắt cô, còn cô không cách nào biết Grant làm việc cho ai. Anh gọi tên Thánh của cô, tên Priscilla.
Nếu cha cô cử Grant tới, sao anh ta không biết rằng không có ai gọi cô là Priscilla cả, mọi người gọi cô là Jane từ lúc lọt lòng. Anh ta không biết tên mình!
Trước khi chết, George dặn cô không được tin bất cứ ai. Jane không muốn nghĩ đến chuyện bản thân mình đang ở giữa rừng rậm, với một người đàn ông có thể cắt cổ cô dễ như chơi khi cô không còn giá trị lợi dụng. Còn nữa, cô không có bằng chứng xác thực rằng Grant là do bố cô cử đến. Anh chỉ đơn giản là hạ gục cô, vác lên vai và quẳng cô vào rừng.
Nhưng lúc này đây, Jane biết mình phải tin người đàn ông này, cô không có sự lựa chọn nào khác. Grant là tất cả những gì cô có. Tin anh thật nguy hiểm, nhưng tự mình ra khỏi khu rừng này còn nguy hiểm hơn. Thật ra, Grant cũng là người tốt bụng. Cô cảm thấy lồng ngực se lại khi nhớ đến cách anh chăm sóc mình sau khi giết con trăn. Không chỉ là chăm sóc, anh đã hôn cô, cô vẫn đang run rẩy vì nụ hôn đó.
Dù Grant là lính đánh thuê hay kẻ thù hay gì đi nữa thì anh cũng đã làm cô muốn anh. Lý trí của cô không chắc về anh nhưng cơ thể cô thì có. Cô sẽ thấy buồn cười nếu không quá hoảng sợ.