Marc chạy hồi lâu cho tới khi anh không chạy được nữa, cho tới khi ngực anh nóng ran. Hụt hơi, lưng áo sơmi ướt đẫm mồ hôi, anh ngồi lên cột mốc đá đầu tiên mà anh gặp. Những con chó đã đái lên đó. Anh không cần. Đầu ong ong úp vào hai bàn tay, anh suy nghĩ. Ghê tởm, kinh hoàng, anh thử lấy lại bình tĩnh để suy nghĩ. Đừng giẫm đạp như đối với quả bóng “mút”. Đừng làm việc kiến tạo những bản kính. Ngồi trên cột mốc đá chó đái này, anh không sao suy nghĩ được. Anh phải bước đi, bước đi từ từ. Nhưng trước hết anh anh phải lấy lại hơi thở đã. Anh nhìn xem mình đã tới đâu. Trên đại lộ Ý. Anh đã chạy nhiều đến thế sao? Anh thận trọng đứng lên, lau mồ hôi trán và lại gần bến tàu điện ngầm. “Nhà Trắng”. Màu trắng. Màu này làm anh nhớ tới một thứ. A phải rồi, cá voi trắng. Moby Dick. Đồng năm frăng bị đóng đinh. Đúng là ông bác đỡ đầu muốn chơi trong khi mọi chuyện kết thúc chìm đắm trong sự khủng khiếp. Trở lại đại lộ Ý với những bước chân đều đặn. Tập quen với ý nghĩ. Tại sao anh không muốn Sophia làm tất cả chuyện này? Tại vì anh đã gặp bà ấy vào một buổi sáng trước cửa song sắt chăng? Tuy nhiên, việc Christophe Dompierre buộc tội bà còn đó, rõ rành rành. Marc đứng sững lại rồi lại tiếp tục bước đi. Dừng lại uống cà phê rồi lại bước tiếp. Chỉ vào quãng chín giờ tối, bụng trống rỗng, đầu nặng trĩu, anh mới trở về căn nhà tồi tàn. Anh bước vào phòng ăn, tự cắt một miếng bánh mì. Leguennec đang nói chuyện với ông bác đỡ đầu. Mỗi người cầm một số lá bài.
– Raymond d’Austerlitz – Leguennec nói – một lão già vô gia cư, bạn trai của Louise, khẳng định rằng có một người đàn bà xinh đẹp đến tìm mụ ít ra đã một tuần lễ, dẫu sao là thứ tư. Raymond tin chắc là thứ tư. Người đàn bà ăn mặc đàng hoàng và khi bà ta nói, bà ta đặt bàn tay lên cổ. Tôi ra con pích đây.
– Bà ta đề nghị Louise một việc hử? – Vandoosler hỏi trong lúc quật xuống ba lá bài, trong đó có một lá ngửa.
– Đúng thế. Raymond không biết gì nhưng Louise có sự hẹn gặp và mụ đã “chơi trò kỳ cục”. Anh nói một việc ư… Đi để mình bị thiêu cháy trong chiếc xe cũ ở Maisons-Alfort… Louise tội nghiệp. Đến lượt anh.
– Không có nhép. Tôi bỏ qua. Bác sĩ pháp y nói sao? – Việc đó thích hợp với ông ta hơn, vì những cái răng. Ông ta nghĩ rằng chúng chịu đựng được hơn thế. Nhưng anh hiểu không, Louise chỉ còn ba cái răng trong miệng. Việc đó lý giải hay hơn. Có lẽ vì chuyện này mà Sophia chọn mụ. Tôi ăn những con “cơ” của anh, tôi đánh con bồi vuông. Marc bỏ bánh vào một túi và túi kia là hai quả táo. Anh tự hỏi hai người Cảnh sát đang chơi ván bài kỳ lạ gì thế. Anh không cần. Anh cần bước đi. Anh chưa kết thúc bước đi. Cũng không quen với ý nghĩ. Anh lại ra đi về phía bên kia phố Chasle, qua mặt trận phía Tây. Màn đêm sẽ sớm buông xuống. Anh lại bước đi trọn hai giờ nữa. Anh để một lõi táo ở bờ đài nước Saint-Michel và một lõi táo khác ở bệ tượng Sư tử Belfort. Anh hết sức khó khăn với tới con sư tử này và trèo lên bệ của nó. Có một bài thơ nhỏ cam đoan rằng vào ban đêm, con sư tử Belfort lặng lẽ dạo chơi trong thành phố Paris. Ít ra, người ta tin chắc rằng đó là những chuyện tầm phào. Khi Marc nhảy xuống đất, anh cảm thấy khoẻ khoắn hơn. Anh trở lại phố Chasle, đầu còn đau nhưng đã trở lại bình tĩnh. Anh đã nhận được ý nghĩ. Anh đã hiểu. Tất cả trong trật tự. Anh biết Sophia ở đâu. Anh đã tốn mất thời gian. Anh lặng lẽ bước vào phòng ăn tối om. Mười một giờ rưỡi khuya, mọi người đang ngủ. Anh bật đèn sáng, đổ nước đầy siêu đun nước. Bức ảnh khủng khiếp không còn ở trên mặt bàn nữa. Chỉ có đúng mảnh giấy nhỏ của Mathias viết: “Juliette nghĩ đã tìm thấy bà ấy đang ẩn ở đâu. Tôi đi cùng cô ấy đến Dourdan. Tôi sợ rằng cô ấy thử giúp bà ấy chuồn đi. Tôi gọi điện về nhà Alexandra nếu có tin mới. Gửi những lời chào nguyên thuỷ. Mathias”. Marc đột ngột buông siêu nước ra. – Ngu ngốc xiết bao!
– Anh lẩm bẩm – Ngu ngốc xiết bao! Anh trèo lên gác ba, bước bốn bậc thang một.
– Mặc quần áo vào, Lucien!
– Anh lay bạn và kêu lên. Lucien mở mắt, sẵn sàng đáp lại.
– Không, không hỏi, miễn bình luận. Mình cần cậu. Hãy dậy đi! Marc trèo thật nhanh lên gác tư và lay Vandoosler.
– Cô ta chuồn rồi! – Marc thở hổn hển nói – Nhanh lên, Juliette, Mathias, họ đã đi rồi! Gã Mathias ấy không nhận thức được mối nguy hiểm. Cháu đi với Lucien đây. Hãy kéo Leguennec ra khỏi giường. Bác hãy dẫn theo những người của ông ta đến Dourdan, số nhà mười hai, đường Grands-Ifs. Marc bất thần lao ra. Chân cẳng anh cứng lại vì hôm nay chạy nhiều. Lucien bước xuống, ngái ngủ, xỏ giày, tay cầm chiếc cra-vat.
– Hãy gặp mình trước nhà Relivaux! – Marc kêu lên với anh khi đi qua. Anh lao nhanh xuống cầu thang, chạy qua vườn và đến hét lên trước nhà Relivaux. Relivaux ló mặt ở cửa sổ vẻ nghi hoặc. Ông ta mới trở về nhà ít phút và theo người ta nói thì việc phát hiện chữ viết trên chiếc xe màu đen làm ông ta suy sụp.
– Hãy ném những chìa khoá xe của ông cho tôi! – Marc thét lên – Vấn đề sống chết đấy! Relivaux không nghĩ tới chuyện gì hết. Vài giây sau, Marc bắt lấy chùm chìa khoá ném qua hàng rào song sắt. Ta có thể nghĩ tất cả những gì mà ta muốn ở Relivaux ra sao thì ông ta là một người ném chìa khoá tuyệt vời.
– Cám ơn! – Marc gào lên. Anh mở khoá, khởi động máy và mở cửa để Lucien bước vào. Lucien thắt cravát, đặt một cái chai nhỏ hình dẹt lên đùi, ngả ghế ra đằng sau và ngồi thoải mái.
– Cái chai gì đấy? – Marc hỏi.
– Rượu “Rum”. Phòng trường hợp cần.
– Cậu lấy ở đâu ra thế? – Đó là của mình, để làm bánh ngọt. Marc nhún vai. Thật đúng tính cách Lucien. Marc lái nhanh, hai hàm răng nghiến chặt. Thành phố Paris vào nửa đêm, cho xe chạy rất nhanh. Đó là tối thứ sáu, việc lưu thông trên đường không dễ và Marc hết sức căng thẳng thần kinh, vượt qua mọi đèn tín hiệu. Chỉ đến khi ra khỏi Paris, đến quốc lộ trống trải, anh mới cảm thấy có thể nói chuyện.
– Nhưng Mathias tự coi mình là ai mới được chứ? – Anh kêu lên – Cậu ấy tưởng mình đủ tầm vóc chiến đấu với một người đàn bà đã giết hại mấy mạng người ư? Cậu ấy không biết gì hết! Còn tệ hơn con bò rừng! Vì Lucien không trả lời, Marc liếc nhanh bạn. Cái gã ngu ngốc này ngủ rồi, còn ngủ say nữa.
– Lucien! – Marc thét lên – Dậy đi! Không có gì xảy ra. Khi con người này quyết định ngủ thì không ai có thể lôi anh ta ra khỏi giấc ngủ mà không có sự đồng ý của anh ta. Như đối với cuộc chiến năm mười bốn, mười tám. Marc lại tăng tốc. Anh đỗ xe trước số nhà mười hai, đường Grands-Ifs vào một giờ sáng. Cánh cửa gỗ lớn nhà Sophia đóng chặt. Marc kéo Lucien ra khỏi xe và giữ anh ta đứng thẳng lên.
– Đứng lên! – Marc nhắc lại.
– Đừng gào lên – Lucien nói – Mình tỉnh rồi, mình luôn tỉnh khi mình biết mình trở nên cần thiết.
– Nhanh lên – Marc nói – Hãy làm cho mình chiếc thang ngắn như bữa nọ ấy.
– Cậu hãy tháo giày ra – Lucien nói.
– Để giày không thích hợp à? Có lẽ chúng mình đến quá muộn! Vậy cậu hãy chập hai bàn tay lại, có giày hay không cũng mặc! Marc đặt một chân lên hai bàn tay Lucien và trèo lên đỉnh tường. Anh phải gắng sức để vắt chân qua.
– Giờ đây đến lượt cậu – Marc nói trong lúc giơ cánh tay – Hãy đưa thùng rác nhỏ lại gần, trèo lên và nắm lấy bàn tay mình. Lucien ngồi giạng hai chân lên tường bên cạnh Marc. Trời đầy mây, hoàn toàn tối đen như mực. Lucien nhảy xuống và Marc nhảy sau anh. Sau khi tiếp đất, Marc tìm hướng trong bóng tối. Anh nghĩ tới cái giếng. Anh nghĩ tới cái giếng thật đúng lúc. Cái giếng. Cái phao. Mathias. Cái giếng, hiện trường của tình trạng phạm tội ở nông thôn thời Trung Đại. Cái giếng tệ hại này ở chỗ nào? Ở đằng kia, cái khối sáng ấy Marc chạy về phía ấy. Lucien chạy sau anh. Anh không nghe thấy gì hết, không một tiếng động, trừ bước chân chạy của anh và của Lucien. Cơn hốt hoảng choán lấy anh. Anh vội vàng hất những tấm ván nặng đậy miệng giếng. Chết tiệt, anh đã không mang đèn pin theo. Dẫu sao, từ lâu, đã hai chục năm anh không có đèn pin nữa. Phải công nhận là đã hai năm. Anh cúi xuống qua thành giếng và gọi Mathias. Không có lấy một tiếng trả lời. Trời ơi, vì sao anh lại hăm hở tới cái giếng này? Tại sao không phải ở nhà hoặc cánh rừng nhỏ? Không, anh tin chắc là cái giếng. Thật dễ dàng, thật rõ ràng, thật có tính cách thời Trung Đại, cái giếng không để lại dấu vết. Anh nhấc cái thùng thiếc nặng và thật nhẹ nhàng thả nó xuống giếng. Khi anh cảm thấy cái thùng chạm tới mặt nước ở độ sâu, anh tóm lấy dây xích và bước qua thành miệng giếng.
– Hãy kiểm tra xem dây xích còn bị chặn lại không – Anh nói với Lucien – Đừng rời cái giếng bẩn thỉu này. Nhất là cậu phải cảnh giác. Đừng gây tiếng động, đừng báo động. Bốn, năm hoặc sáu cái xác không đáng kể với ả nữa. Đưa cho mình cái lọ dẹt rượu Rum của cậu. Marc bắt đầu tụt xuống. Anh sợ. Cái giếng hẹp, tối đen, nhơm nhớp và giá lạnh như bất cứ cái giếng nào, nhưng dây xích vững chắc. Anh có cảm giác đã xuống sâu sáu đến bảy mét khi anh đụng tới cái thùng và nước làm mắt cá chân anh lạnh buốt. Anh để mình trườn sâu tới đùi, có cảm giác là cái lạnh làm nứt da anh. Anh cảm thấy đùi mình chạm vào một cơ thể và anh suýt thét lên. Anh gọi nhưng Mathias không trả lời. Đôi mắt Marc dò dẫm trong bóng tối. Anh tụt sâu hơn xuống nước cho tới ngực anh. Một tay anh sờ xung quanh cơ thể kẻ săn-hái lắc lư như một kẻ đần độn trong đáy giếng. Đầu và hai đầu gối nhô lên. Marc đạt được việc áp chặt hai chân to lớn của Mathias vào thành giếng hình ống. May mắn là Mathias đã lắc lư trong lòng giếng chật hẹp. Anh đạt được việc bám chặt vào đó. Nhưng Mathias đã tắm trong làn nước lạnh giá này từ bao lâu rồi? Từ bao lâu rồi anh ta tụt xuống từng phân một, nuốt thứ nước sẫm màu này. Anh không thể đưa Mathias trơ ì lên. Kẻ săn bắt này ít ra phải tìm lại được nghị lực để bám vào. Marc cuốn dây xích quanh cánh tay phải của mình, hai chân giữ chặt lấy cái thùng, bám chắc vào bắt đầu kéo Mathias. Mathias thật cao lớn, rất nặng. Marc kiệt sức. Dần dần, Mathias ra khỏi nước và sau mười lăm phút gắng sức, thân trên của anh đặt lên miệng thùng. Marc giữ bạn trên chân mình áp vào thành giếng và bàn tay trái của anh lấy được lọ rượu Rum mà anh nhét vào túi áo vét. Nếu Mathias còn sống, anh ta sẽ không thích thứ rượu này. Marc đổ rượu vào miệng bạn được chăng hay chớ. Rượu chảy tứ tung nhưng Mathias không phản ứng. Không một giây nào, đầu óc Marc không nghĩ tới Mathias có thể chết. Không còn kẻ săn-hái nữa. Marc tát anh ta vài cái vụng về và lại đổ rượu Rum. Mathias gầm gừ. Anh lộ ra khỏi nước. – Cậu nghe mình không đấy? Marc đây.
– Ta đang ở đâu thế này? – Mathias hỏi bằng một giọng rất trầm đục – Mình rét quá. Mình sẽ lả mất.
– Chúng ta đang ở trong giếng. Cậu muốn chúng ta đang ở đâu?
– Cô ta đã quăng mình xuống – Mathias lắp bắp – Bị đập đến chết được, bị quẳng đi, mình đã không thấy cô ta đến.
– Mình biết – Marc nói – Lucien sẽ đưa chúng ta lên. Cậu ấy ở trên kia.
– Cậu ấy sẽ để bị moi ruột – Mathias ấp úng.
– Đừng lo cho cậu ấy. Cậu ấy tuyệt vời trên những tuyến đầu. Này, uống đi.
– Cái thứ chết tiệt này là gì đấy? Mathias nói hầu như không nghe được.
– Đó là rượu Rum để làm bánh ngọt, của Lucien đấy. Thứ này làm ấm người cậu chứ?
– Cậu cũng uống đi. Nước làm tê liệt người rồi. Marc uống vài ngụm. Cái dây xích cuốn quanh cánh tay anh cắn anh, thiêu đốt anh. Mathias lại nhắm mắt. Anh thở, đó là tất cả những gì ta có thể nói về anh. Marc huýt sáo và đầu Lucien nổi bật trong vòng tròn nhỏ có bóng sáng hơn ở trên cao.
– Dây xích! – Marc nói – Hãy kéo lên từ từ nhưng trước hết đừng để nó lại tuột xuống đấy! Đừng kéo giật giật làm mình buông cậu ấy ra đấy! Tiếng nói của anh vang lên làm chói tai chính anh. Trừ phi hai tai anh cũng tê liệt. Anh nghe thấy tiếng động của kim loại. Lucien tháo nút trong lúc giữ cho dây xích căng để Marc không rơi xuống thấp hơn. Lucien làm tốt, rất tốt. Và dây xích chậm chạp được kéo lên.
– Kéo lên từng tí một!
– Marc kêu lên – Cậu ấy nặng như con bò rừng!
– Cậu ấy bị chết đuối ư? – Lucien kêu lên.
– Không! Cuốn lên đi, anh lính! – Cậu nói cái chết tiệt! – Lucien kêu lên. Marc túm lấy quần Mathias. Mathias thắt quần bằng chiếc thừng to nên dễ nắm lấy. Trong lúc này, Marc dành cho chiếc dây thừng mộc mạc này thắt vào bụng Mathias là phẩm chất duy nhất. Đầu kẻ săn hái lượm hơi va vào những thành giếng nhưng Marc trông thấy vòng mép giếng đã gần tới. Lucien kéo Mathias lên và đặt anh ta nằm xuống đất. Marc bước qua miệng giếng và buông mình lên cỏ. Anh nhăn nhó gỡ sợi dây xích ra khỏi cánh tay. Cánh tay anh chảy máu.
– Lấy chăn trong áo vét của mình buộc chặt lại – Lucien nói.
– Cậu không nghe thấy gì chứ?
– Không có ai cả. Bác cậu đến đấỵ. – Ông đã mất thời gian. Hãy tát cho Mathias mấy cái và xoa bóp cho cậu ấy. Mình nghĩ rằng cậu ấy không hiểu gì hết. Leguennec là người đến đầu tiên với bước chân như chạy và quỳ xuống gần Mathias. Ông có đèn pin. Marc đứng lên, giữ lấy cánh tay mình hầu như là vô cớ rồi đến gặp sáu người Cảnh sát.
– Tôi tin rằng cô ta bị chặn lại trong khu rừng nhỏ – Anh nói. Mười phút sau, người ta tìm được Juliette. Hai người đàn ông nắm cánh tay cô ta dẫn tới. Cô ta có vẻ kiệt sức, đầy những vết cào xước và những cú đòn.
– Bà ấy đã… – Juliette thở hổn hển nói – Tôi bỏ trốn… Marc nhảy xổ vào nắm lấy vai cô ta.
– Câm ngay – Anh lắc mạnh cô ta và thét lên
– Câm ngay! – Ta can thiệp chứ? – Leguennec hỏi Vandoosler.
– Không – Vandoosler lẩm bẩm – Cứ để mặc hắn, không có rủi ro nào đâu. Đó là mánh khoé của hắn, việc phát hiện của hắn. Tôi nghi ngờ có việc gì đó như thế này, nhưng… – Cần nói với tôi điều đó chứ, Vandoosler.
– Tôi còn chưa tin chắc. Nên tin rằng, những nhà Trung đại học có những mánh khoé riêng của họ. Khi Marc bắt đầu đặt những ý nghĩ của hắn theo dòng thì nó đi thẳng đến đích… Hắn gom góp từ cái tốt nhất đến cái tồi tệ nhất và đùng một cái, hắn nhằm vào. Leguennec nhìn Marc đứng thẳng, mặt trắng bệch trong đêm. Tóc ướt đẫm, vẫn túm chặt Juliette ở sát cổ chỉ bằng một bàn tay lấp lánh những chiếc nhẫn, một bàn tay rộng bóp lấy cô ta và hầu như rất nguy hiểm.
– Nếu hắn làm bậy thì sao?
– Hắn sẽ không làm bậy. Leguennec dẫu sao cũng ra hiệu cho những người của mình đứng vòng quanh Marc và Juliette.
– Tôi quay lại chăm sóc Mathias đây – Ông nói – Anh ta đã gần kề cái chết. Vandoosler nhớ lại khi Leguennec làm người đánh cá, ông ta còn là người cứu hộ ở biển. Nước, vẫn là nước. Marc đã buông Juliette ra và nhìn cô ta chằm chằm. Cô ta xấu xa, cô ta xinh đẹp. Anh cảm thấy đau bụng, có lẽ do rượu Rum chăng? Lúc này cô ta không hé một cử chỉ nào. Còn Marc run người. Quần áo anh ước đẫm dán vào người anh làm anh lạnh cóng. Anh từ từ đưa mắt tìm Leguennec trong số người đứng sát vào nhau trong bóng tối. Anh nhận ra ông ta ở khá xa, gần Mathias.
– Thưa thanh tra – Anh gợi ý – Ông hãy ra lệnh cho đào bới dưới gốc cây. Tôi tin rằng bà ấy ở dưới đó.
– Dưới cái cây ư? – Leguennec nói – Chúng ta đã đào dưới gốc cây rồi.
– Đúng thế – Marc nói – ở nơi mà chúng ta đã đào, ở nơi mà ta không bao giờ mở ra nữa… Sophia ở đúng chỗ đó. Lúc này, Marc thật sự run lật bật. Anh lấy chai rượu Rum và uống cạn một phần tư còn lại. Anh cảm thấy đầu óc quay cuồng, anh muốn Mathias đốt lửa cho anh nhưng Mathias đang nằm dưới đất, anh muốn nằm dài như bạn, có thể thét lên một tiếng. Anh lấy ống tay áo đẫm nước ở cánh tay trái còn cử động được để lau trán. Cánh tay kia buông thõng và máu chảy trên bàn tay anh. Anh ngước mắt. Cô ta vẫn chằm chằm nhìn anh. Từ toàn bộ việc làm của cô ta bị sụp đổ, chỉ còn lại cái cơ thể cứng nhắc và cái nhìn chịu đựng chua chát ấy. Choáng váng, Marc ngồi lên cỏ. Không, anh không muốn nhìn cô ta nữa. Anh còn tiếc là mình đã nhìn cô ta nhiều đến thế. Leguennec nâng Mathias lên cho anh ta ngồi.
– Marc… – Mathias nói. Cái giọng nghèn nghẹt ấy dày vò Marc. Nếu Mathias có sức hơn, anh ta sẽ nói “nói đi Marc”. Chắc chắn kẻ săn bắt-hái lượm sẽ nói thế. Hai hàm răng Marc đánh lập cập và lời lẽ bật ra thành nhát gừng.
– Dompierre – Anh nói – Tên ông ta là Christophe. Đầu cúi xuống, đôi chân xếp bằng, anh nhổ bật từng tùm cỏ ở quanh anh, như anh đã làm gần cây sồi. Anh nhổ và ném những ngọn cỏ ra quanh anh.
– Ông ta viết từ Sophia với chữ f, không có p cũng không có h – Anh tiếp tục nói nhát gừng – Nhưng một gã tên là Christophe, Christophe, o, p, h, e không lầm lẫn về chính tả từ Sophia, không, bởi vì vẫn là âm tiết ấy, vẫn những nguyên âm, phụ âm ấy, và ngay khi anh đang mệt lử, anh vẫn biết, khi anh tên là Christophe thì ta không viết Sophia với một chữ f, anh vẫn biết điều đó, và về việc đó, ông ta không thể nhầm lẫn, không thể viết tên bà ấy với một chữ f, không, ông ta không viết chữ Sofia, ông ta không viết Sofia… Marc rùng mình. Anh cảm thấy ông bác đỡ đầu cởi áo vét cho anh, rồi chiếc sơmi ướt sũng của anh. Anh không đủ sức để giúp ông làm việc đó. Anh dùng bàn tay trái nhổ cỏ. Lúc này người ta quấn anh trong một cái chăn ráp, sát vào da, một tấm vải bọc xe tải của Cảnh sát. Mathias cũng có một cái như thế. Vải cọ vào da nhưng ấm. Anh thư giãn một chút, co mình trong đó và hàm anh ít run hơn. Đôi mắt anh dán chặt vào cỏ, do bản năng, để không có cơ nhận thấy cô ta.
– Nói tiếp đi – Giọng nói trầm đục của Mathias lại cất lên. Giờ đây, anh nhớ lại. Anh có thể nói khá hơn, nhẹ nhàng hơn, đồng thời suy nghĩ, tái dựng những sự việc. Anh có thể nói nhưng anh không thể nói cái tên ấy nữa.
– Tôi đã hiểu – Anh khẽ khàng nói tiếp như nói với cỏ – Christophe đã không thể viết Sophia Siméonidis… Vậy thì gì, Trời ơi, chữ gì? Chữ a của từ Sophia viết sai, nét vòng chữ f không khép lại mà giống chữ S hoa và ông ta đã viết Sosie Siméonidis, sosie, đóng thay vai, diễn viên đóng thay… phải, đúng là ông ta viết thế, ông ta chỉ diễn viên đóng thay Sophia Siméonidis… Ông bố bà ấy trong bài báo của mình đã viết một điều kỳ lạ… điều gì đó như “Sophia phải bị thay thế bằng diễn viên đóng thay trong ba ngày là Nathalie Domesco, mà sự bắt chước bỉ ổi đã kết thúc việc hoàn thiện vở Elektra…” và “sự bắt chước”… đó là một từ kỳ cục, một sự biểu hiện kỳ cục, như thể diễn viên đóng thay không phải là thay thế mà là bắt chước, nhại lại Sophia, nhuộm tóc đen, tóc cắt ngắn, môi đỏ và khăn quàng cổ, đúng như bà ấy đã phục trang… và từ “sosie” là cái tên mà Dompierre và Frémonvilie đặt cho diễn viên đóng thay, chắc chắn để cười nhạo, bởi vì người này đã làm quá đáng… và Christophe biết chuyện đó, ông ta biết cái tên ấy và ông ta đã hiểu, nhưng thật quá muộn, và tôi đã hiểu, hầu như quá muộn… Marc quay sang nhìn Mathias ngồi dưới đất giữa Leguennec và một viên thanh tra khác. Anh cũng trông thấy Lucien đứng đằng sau kẻ săn bắt-hái lượm, sát kề, như hiến cho anh ta lưng tựa. Lucien với chiếc cravát rách bươm, chiếc sơmi bẩn ghê người bởi mép giếng, cái miệng trẻ thơ, đôi môi mở ra, lông mày chau lại. Một nhóm bốn người đàn ông câm lặng dồn sát lại, nổi bật trong đêm dưới ánh sáng đèn của Leguennec. Mathias có vẻ u mê nhưng lắng nghe. Anh cần phải nói. – Sức khoẻ sẽ tốt chứ? – Anh hỏi.
– Sẽ tốt thôi – Leguennec nói – Anh ta bắt đầu ngọ ngoạy chân trong đôi dép của mình.
– Vậy thì đúng là sức khoẻ đã tốt hơn. Mathias, sáng nay cậu đã gặp cô ta tại nhà cô ta phải không?
– Phải – Mathias nói.
– Cậu đã nói chuyện với cô ta ư? – Marc hỏi.
– Ừ, mình cảm thấy nóng bức ở trong phố, khi chúng ta đưa Lucien say bí tỉ về. Mình ở trần nhưng không thấy lạnh, mình thấy ấm ở vùng thắt lưng. Sau này mình nghĩ tới lúc đó. Tiếng động cơ một chiếc xe… Mình cảm thấy hơi nóng của máy xe của cô ta trước nhà cô ta. Mình hiểu chuyện này khi Gosselin bị buộc tội và mình tin rằng hắn đã lấy xe của chị hắn trong đêm xảy ra vụ giết người. – Vậy là cậu ở trong tình trạng tồi tệ. Bởi vì sớm muộn, lúc này Gosselin ở tình trạng ngoại phạm, cậu cần tìm ra một lời giải thích khác về sự “nóng bức” của cậu… Nhưng khi mình trở về căn nhà tồi tàn tối hôm ấy, mình biết hết về cô ta, mình biết vì sao rồi, mình biết hết. Marc vứt tung toé quanh anh những ngọn cỏ bị nhổ lên. Anh làm quang một góc đất nhỏ. Sau một góc đất nhỏ – Christophe Dompierre đã viết… Sosie… Georges đã tấn công Sophia trong buồng hoá trang của bà ấy và một kẻ đã lợi dụng việc này… Ai? Tất nhiên là diễn viên đóng thay, “sosie”, thay vai bà ấy trên sân khấu… Tôi đã nhớ lại… Những lớp học nhạc… chính là cô ta, diễn viên đóng thay trong nhiều năm… dưới cái tên Nathalie Domesco. Chỉ em trai cô ta mới biết chuyện này, bố mẹ cô ta tưởng cô ta làm công việc nội trợ… một sự bất hoà với họ, có lẽ là một sự đoạn tuyệt… Tôi đã nhớ lại… Mathias, phải, Mathias đã không bị lạnh trong đêm giết hại Dompierre, Mathias ở trước cửa song sắt nhà cô ta, trước xe cô ta… tôi nhớ lại… những cảnh sát đang lấp cái hào… từ cửa sổ phòng tôi, chúng tôi rình xem họ và đất đào chỉ đến nửa đùi họ… vậy là họ không đào sâu hơn chúng tôi… một kẻ nào đó đã đào sau họ, sâu hơn tới tầng đất đen và màu mỡ… lúc ấy… vâng, lúc ấy, tôi đã khá hiểu để tìm được câu chuyện của cô ta, như Achab đối với con cá voi giết người của ông ta… và như ông ta, tôi biết con đường của cô ta… và cô ta sẽ qua đâu… Juliette nhìn những người đàn ông đứng quanh cô ta thành hình bán nguyệt. Cô ta hất đầu ra đằng sau và nhổ vào Marc. Marc cúi đầu. Juliette dũng cảm với đôi vai mịn trắng, với cơ thể và với nụ cười mời gọi. Tất cả cơ thể màu trắng nhợt trong đêm, mềm mại, tròn trĩnh, nặng nề, khinh thị. Juliette mà anh đã ôm hôn lên trán là con cá voi trắng, con cá voi giết người. Juliette còn nhổ vào hai người Cảnh sát vây quanh cô ta rồi cô ta chỉ cho nghe thấy hơi thở mạnh như tiếng gió rít. Rồi một tiếng cười khẩy ngắn và lại thở. Marc hình dung cái nhìn thẳng cắm vào anh. Anh nghĩ tới tiệm Tonneau. Họ đã ở trong cái tiệm này… khói, những cốc bia ở quầy, tiếng động của những chiếc tách. Những lát thịt bê thái mỏng. Sophia đã hát riêng cho họ nghe vào buổi tối đầu tiên. Nhổ cỏ tiếp, lúc này anh đã làm thành một đống cỏ nhỏ ở bên trái anh. – Cô ta đã trồng cây sồi – Anh nói tiếp – Cô ta biết rằng cây sồi này sẽ làm Sophia lo lắng, bà ấy sẽ nói tới nó… Ai mà không lo lắng cơ chứ? Cô ta đã đặt bưu thiếp của “Stelyos”, cô ta đã chặn Sophia tối thứ tư trên đường ra ga và đưa bà ấy về cái tiệm chết tiệt tệ hại này dưới cớ gì tôi không biết… Tôi không cần, tôi không thể biết điều đó, tôi không muốn nghe điều đó! Cô ta có thể nói rằng cô ta có tin mới về Stelyos… Cô ta dẫn bà ấy về, cô ta giết bà ấy trong hầm, cô ta buộc chặt bà ấy như buộc miếng thịt, cô ta chuyển bà ấy trong đêm tới Normandie và tôi tin chắc cô ta đã để bà ấy trong máy đông lạnh cũ ở kho hầm thực phẩm… Mathias vò xoắn hai bàn tay vào nhau. Trời ơi, anh thât sự muốn người đàn bà này, trong sự hỗn tạp của tiệm Tonneau, vào lúc màn đêm buông xuống khi người khách cuối cùng ra khỏi, cũng ngay buổi sáng hôm ấy trong khi anh lướt qua cô ta trong lúc giúp cô ta dọn dẹp. Hàng trăm lần, anh muốn làm tình với cô ta, trong hầm rượu, trong bếp, trong phố. Dứt bỏ bộ quần áo phục vụ quá chật. Tối ấy anh tự hỏi sự thận trọng tối tăm nào luôn làm anh lùi bước trước cô ta. Anh tự hỏi vì sao Juliette không bao giờ tỏ vẻ xúc động với bất cứ người đàn ông nào. Một tiếng khàn khàn làm anh giật mình.
– Cô ta phải im ngay! – Marc thét lên, mắt không rời cỏ. Rồi anh lấy lại hơi thở. Không còn nhiều cỏ trong tầm tay trái của anh nữa. Anh đổi tư thế. Làm một đống cỏ khác.
– Sau khi Sophia mất tích – Anh nói tiếp với giọng rất không bình thường – chúng tôi bắt đầu hốt hoảng, cô ta là người đầu tiên như một người bạn trung thực không tránh khỏi Cảnh sát đến đào bới dưới gốc cây và họ đã đào nhưng không tìm thấy gì nên họ đã lấp lại… Và mọi người cuối cùng đều công nhận Sophia đã đi với Stelyos của bà ấy. Thế là… thế là vị trí đã sẵn sàng… Lúc này, cô ta có thể chôn Sophia ở đó mà không ai, ngay cả Cảnh sát sẽ không bao giờ tìm bà ấy ở đó nữa vì việc đã làm rồi! Dưới cái cây… Và dẫu sao không còn ai nữa đi tìm Sophia, người ta tin bà ấy đã ở trên một hòn đảo. Xác bà ấy bị bịt kín bởi cây sồi không thể đụng tới, sẽ không bao giờ lại lộ ra… Nhưng cô ta cần và có thể lặng lẽ chôn bà ấy, không có những người quấy rầy, không có những người láng giềng, không có chúng tôi… Marc lại ngừng nói. Phải nói thật dài. Có vẻ anh có khó khăn sắp đặt những sự việc cho có trật tự, trong hướng đúng đắn. Hướng đúng đắn sẽ dành cho sau này.
– Cô ta dẫn tất cả chúng ta đến Normandie. Trong đêm tối, cô ta lấy xe của mình, lấy cái gói đông lạnh của cô ta và trở lại phố Chasle. Relivaux không ở đồ còn chúng tôi, chúng tôi như những kẻ ngu ngốc đang ngủ tại nhà cô ta, cách đó một trăm cây số! Cô ta đã làm công việc bẩn thỉu, ghê tởm của mình, cô ta chôn bà ấy dưới gốc cây sồi. Cô ta khoẻ. Rạng sáng cô ta trở về lặng lẽ, lặng lẽ…. Tốt. Anh đã trải qua lúc gay go nhất. Cái lúc mà Sophia bị chôn vùi dưới cái cây. Giờ đây không cần nhổ cỏ khắp chỗ nữa. Việc đó sẽ qua đi. Đó là cỏ thêm vào cho Sophia. Anh đứng lên và bước theo nhịp đều đặn, dùng cánh tay trái khép chặt chăn vào người. Lucien thấy Marc có vẻ một người da đỏ Nam Mỹ với mái tóc cứng đơ và đen, dính bết bởi nước, và chăn cuốn lại. Anh bước đi không lại gần cô ta, đi quanh mà không nhìn cô ta.
– Sau đó, cô ta hẳn không vui thấy cô cháu gái đến với đứa bé, cô ta không dự kiến được tình huống này. Alexandra có hẹn và cô không thừa nhận dì cô bị mất tích. Alexandra bướng bỉnh như kẻ ác mó, cuộc điều tra mở ra, người ta lại tìm kiếm Sophia. Không thể và quá mạo hiểm đi đụng lại cái xác dưới gốc cây. Cần phải tạo ra một thi hài để đình chỉ cuộc tìm kiếm trước khi cảnh sát sục sạo khắp vùng lân cận. Chính cô ta đã tìm Louise tội nghiệp ở Austerlitz, chính cô ta đã kéo bà lão tới Maisons-Alfort và chính cô ta đã đốt cháy bà lão! Marc lại kêu lên. Anh gắng thở từ từ qua bụng rồi nói tiếp.
– Tất nhiên, cô ta có túi hành lý nhỏ mà Sophia mang theo. Cô ta đeo những chiếc nhẫn vàng vào các ngón tay của Louise, cô ta đặt chiếc túi ở bên cạnh và cô ta châm lửa đốt… Lửa bùng lên cháy dữ dội! Không có một dấu vết căn cước nào của Louise có thể còn lại, cũng không có chỉ dẫn nào về ngày bà lão chết… Một lò lửa lớn… một lò cháy rực, địa ngục… Nhưng cô ta biết rằng hòn đá ba-dan chịu được lửa nung. Và viên đá ba-dan ấy sẽ chắc chắn gợi rõ Sophia… Viên đá ba-dan ấy sẽ nói… Đột nhiên Juliette gào lên. Marc đứng bất động và bịt tai lại, tai trái bằng bàn tay, tai phải bằng bả vai nhô cao. Anh chỉ nghe thấy những mẩu câu của cô ta… ba-dan, Sophia, khốn nạn, mệt lử, Elektra, chết, hát, không có ai, Elektra…
– Bắt cô ta im mồm đi! – Marc kêu lên – Buộc cô ta câm mồm đi! Hãy mang cô ta đi, tôi không thể nghe nổi cô ta! Có tiếng động, lại những tiếng khạc nhổ và tiếng bước chân của những viên Cảnh sát theo cái khoát tay của Leguennec rời xa cùng với cô ta. Khi Marc hiểu Juliette không còn ở đó nữa, anh buông thõng hai tay. Lúc này anh có thể nhìn tất cả những gì mà anh muốn, giải phóng đôi mắt mình. Cô ta không còn ở đấy nữa.
– Phải, cô ta hát – Anh nói – Nhưng ở trong hậu trường, là nhân vật thừa, cô ta không thể chịu đựng nổi cảnh này, cô ta cần vận may! Ghen tị Sophia đến chết được… Thế là cô ta gắng chiếm lấy vận may, cô ta yêu cầu đứa em trai ngu ngốc khốn khổ đánh nhừ tử Sophia để cô ta có thể đột ngột thay vai bà ấy… Ý nghĩ đơn giản…
– Còn những sự cưỡng ép tình dục thì sao? – Leguennec hỏi.
– Hử? Những sự ngược đãi tình dục ư? Nhưng… Cũng theo yêu cầu của chị gã, để cuộc tấn công đáng tin hơn… Những sự cưỡng ép tình dục là chuyện tầm phào thôi… Marc ngừng nói, đi về phía Mathias, quan sát anh ta, gật đầu và lại tản bộ loãng quăng với những bưóc dài lạ lùng, cánh tay thõng xuống. Anh tự hỏi có phải Mathias cũng thấy cái chăn thô nhám của Cảnh sát cào vào da không. Chắc chắn là không. Mathias không phải loại người khốn khổ về vải thô nhám. Anh tự hỏi thế nào mà anh có thể nói như vậy, trong lúc anh nhức đầu, thật đau lòng, thế nào mà anh có thể biết hết chuyện ấy và nói ra… Thế nào? Anh không thể chịu đựng nổi việc Sophia bị giết chết, không, đó là một kết cục sai, anh tin chắc như vậy, một kết quả không thể có được… Anh cần phải đọc lại những nguồn tin, lại tiếp tục… không thể là Sophia… có một kẻ khác… Câu chuyện mà ban nãy anh đã kể, từng mẩu một… rồi mẩu này sau mẩu kia… hành trình của con cá voi, những bản năng của nó… những ước muốn của nó… Ở đài nước Saint-Michel… Những con đường của nó… những nơi sống ăn mồi của nó… Ở con Sư tử Denfort-Rochereau ban đêm dời xuống bệ của nó… dạo chơi trong đêm, sẽ làm những thủ đoạn của sư tử mà không ai biết, con sư tử bằng đồng… như ả, và trở lại nằm dài trên bệ đài của nó vào buổi sáng, trở lại làm bức tượng, rất bất động, tự tin, không thể nghi ngờ… buổi sáng trên bệ đài của nó, ban ngày ở tiệm ăn, ở quầy, trung thực với bản thân… dễ thương nhưng không yêu ai hết, không có sự bột phát trong lòng, không bao giờ, ngay cả với Mathias, không gì hết… đúng thế nhưng ban đêm… lại là chuyện khác, đúng thế, nhưng ban đêm… anh biết con đường của cô ta, anh có thể kể con đường ấy, anh đã kể hết chuyện cô ta, và lúc này anh thắng thế, nắm lấy, như Achab cưỡi trên lưng con cá nhà táng ghê tởm đã ăn ngốn ngấu một chân ông.
– Tôi muốn xem cánh tay này – Leguennec gợi ý. – Hãy để mặc hắn, mắc dịch – Vandoosler nói.
– Cỏ ta đã hát ba tối – Marc nói – sau khi em trai cô ta đưa Sophia vào bệnh viện… nhưng những nhà phê bình không biết chuyện đó, nhưng tệ hại là hai người trong số họ đã làm cô ta sụp đổ một cách quyết định, cơ bản là Dompierre và Frémonville… Và Sophia đã đổi người đóng thay mình… là Nathalie Domesco, thế là chấm hết… Cô ta phải rời sàn diễn, để lại tiếng hát, sự điên rồ và lòng kiêu hãnh và tôi không biết còn những chuyện bẩn thỉu nào khác. Và cô ta đã sống để tiêu diệt những người đã quẳng mụ lên không… thông minh, có khiếu âm nhạc, điên gàn, đẹp, như bị quỷ ám… đẹp trên bệ đài của mình… như một bức tượng… bí hiểm… – Đưa cánh tay này cho tôi xem – Leguennec nói. Marc lắc đầu.
– Cô ta chờ đợi một năm để mọi người không nghĩ tới vở Elektra nữa và cô ta đã hạ gục hai nhà phê bình đã làm hỏng mưu đồ của cô ta sau nhiều tháng một cách lạnh lùng… Đối với Sophia, cô ta chờ đợi đến mười bốn năm. Cần để nhiều thời gian trôi qua, để vụ giết hai hai nhà phê bình rơi vào quên lãng, để không có mối liên hệ nào được xác lập… cô ta chờ đợi, có lẽ trong niềm thích thú… tôi không biết gì hết… Nhưng cô ta theo dõi bà ấy, quan sát từ căn nhà mà cô ta mua rất gần nhà bà ấy vài năm sau… rất có thể cô ta thúc ép chủ nhân bán cho cô ta căn nhà ấy, phải, rất có thể… cô ta không tính tới sự ngẫu nhiên. Cô ta lấy lại màu tóc tự nhiên, sáng, đổi kiểu tóc, những năm tháng qua đi, Sophia không còn nhận ra cô ta nữa, bà ấy cũng không nhận ra Georges… Thế là không có nguy cơ nữa, những nữ ca sĩ hầu như không quen biết những người đóng thay họ… Về phía những vai phụ… Leguennec không cần hỏi, nắm lấy cánh tay Marc và bôi thuốc sát trùng cho anh mà không biết vì sao lại bốc mùi hôi. Marc để cho ông ta nắm lấy cánh tay mình, anh còn không có cảm giác về cánh tay này nữa. Vandoosler nhìn anh. Ông muốn ngắt lời, đặt những câu hỏi nhưng ông biết không nên ngắt lời Marc trong lúc này. Ta không đánh thức một kẻ mộng du vì y có thể dần cho một trận nên thân. Đúng hay sai, ông không biết gì hết, nhưng đối với Marc là đúng. Không nên đánh thức Marc trong khi hắn là kẻ tìm kiếm. Nếu không hắn ngã xuống. Ông biết rằng từ ban nãy khi ra khỏi căn nhà tồi tàn, Marc lao đi như mũi tên nhằm vào tấm bia của hắn, đó là chắc chắn, như khi hắn còn là trẻ nhỏ, khi hắn không công nhận điều gì đó thì hắn chạy đi. Kể từ đó, ông cũng biết rằng Marc có thể hành động rất nhanh, căng người ra đến mệt lử cho đến khi hắn tìm được. Ban nãy, nếu ông nhớ rõ thì ban nãy hắn ghé qua căn nhà tồi tàn và đã lấy hai quả táo. Không nói một lời. Nhưng cường độ của hắn, đôi mắt lơ đễnh của hắn, sự mãnh liệt câm lặng của hắn, phải, hắn có tất cả những thứ đó… Và nếu ông không vướng vào ván bài ấy, hẳn ông đã thấy Marc đang tìm kiếm, thấy được và lao vào tấm bia của hắn… thấy Marc đang tháo gỡ tính lôgíc của Juliette và hắn đang biết… Và giờ đây hắn kể… Chắc chắn Leguennec nghĩ rằng Marc kể câu chuyện với sự bình tĩnh không chịu nổi, nhưng Vandoosler biết rằng câu chuyện kể này tiếp tục, lức nhát gừng, lúc trôi chảy, nhưng theo đà như chiếc tàu thuỷ được cơn cuồng phong ở đằng sau đẩy tới, không liên quan gì tới Marc với sự bình tĩnh. Ông tin chắc rằng trong lúc này, cặp đùi của cháu trai ông thật rắn đanh và đau đớn cần chườm khăn nóng để chúng lại bước được, như ông thường phải làm thế khi hắn còn nhỏ. Trong lúc này hẳn mọi người tin rằng Marc bước đi bình thường nhưng nhìn kỹ trong đêm thì từ háng đến mắt cá chân đều như hoá đá. Nếu ông ngắt lời hắn thì đôi chân ấy sẽ lại là đá và chính vì thế cần để cho hắn nói hết, trọn vẹn, trở về bến sau chuyến đi hung dữ của tư tưởng ấy. Chỉ có như vậy, đôi chân hắn mới trở lại mềm dẻo.
– Cô ta nói với Georges ngậm miệng vì gã cũng bị liên can – Marc nói – Dẫu sao Georges nghe theo. Tôi nghĩ đây có lẽ là kẻ mà cô ta có chút yêu mến, nhưng tôi cũng không tin chắc chắn. Georges tin cô ta… Có thể cô ta kể cho gã rằng cô ta muốn thử lại vận may của mình bên cạnh Sophia. Đây là một gã to lớn, cả tin, không có ý tưởng, chưa bao giờ gã nghĩ cô ta muốn giết bà ấy, cô ta cũng không bắn hai nhà phê bình… Georges khốn khổ… Chưa bao giờ gã yêu Sophia. Những lời dối trá… Những lời dối trá bẩn thỉu ở khắp nơi… Những lời dối trá về cuộc sống nhỏ bé nồng nhiệt ở Tonneau. Cô ta rình rập Sophia, hoàn toàn hiểu bà ấy và trở thành bạn thân của bà ấy dưới mắt mọi người và giết bà ấy. Chắc chắn như vậy. Giờ đây sẽ dễ dàng có những chứng cứ, những nhân chứng. Anh nhìn xem Leguennec làm gì. Ông quấn tay anh bằng dải băng nhỏ. Thật không ưa nhìn chút nào. Anh đau ghê gớm ở đôi chân, còn hơn ở cánh tay. Anh gắng làm cho chúng bước đi như máy. Nhưng anh đã quen với việc này, anh hiểu là không thể tránh khỏi. – Và mười lăm năm sau vở diễn Elektra, cô ta đã giương bẫy. Giết Sophia, giết Louise, để hai sợi tóc của Sophia trong thùng xe của Alexandra, giết Dompierre. Cô ta làm ra vẻ che chở Alexandra đối với đêm giết người ấy… Thực tế, cô ta đã nghe tiếng Lucien gào lên như kẻ điên rồ trên thùng rác của cô ta vào hai giờ sáng… Bởi vì đúng là cô ta trở về từ khách sạn Danube sau khi đâm chết cái gã tội nghiệp ấy. Cô ta tin chắc rằng việc cô ta “bảo vệ” Alexandra không đứng vững được, rằng tôi tất yếu phát hiện ra lời dối trá của cô ta… Vậy là cô ta “thú nhận” rằng Alexandra đã ra khỏi nhà nhưng không có vẻ tố giác cô ta… Thật ghê tởm, còn tồi tệ hơn ghê tởm…
– Nhưng người ta đã nghi ngờ em trai cô ta. Việc đó gần đúng sát gần cô ta. Cô ta liền cho gã trốn đi để gã không nói, để gã không hớ hênh. Và do một vận may khó tin đối với cô ta, người ta thấy lời ghi ấy của người chết viết trên xe. Cô ta được cứu thoát… Dompierre kết tội Sophia, người chết vẫn sống! Tất cả là tuyệt vời… Nhưng tôi không thể nào có được ý nghĩ ấy. Không phải Sophia, không, không phải Sophia… Và việc đó không thể giải thích được cái cây… Không, tôi không thể tin vào chuyện ấy…
– Cuộc chiến buồn rầu – Lucien nói. Khi họ trở về căn nhà tồi tàn quãng bốn giờ sáng, cây sồi đã được đào bới lên, xác Sophia Siméonidis được khai quật và đã được mang đi. Lần này người ta không trồng lại cây sồi nữa. Những nhà truyền giáo, hẫng hụt, cảm thấy không thể ngủ dược. Marc và Mathias, giữ chiếc chăn thô nhám trên lưng trần của họ, ngồi trên bức tường nhỏ. Lucien đứng trên thùng rác to trước mặt. Anh bị bám mùi. Vandoosler hút thuốc trong lúc chậm bước ngang dọc. Trời dịu mát. Cuối cùng, Marc nghĩ tới cái giếng. Dây xích kéo gầu để lại trên cánh tay anh một cái sẹo hình xoắn như rắn quấn.
– Cái đó rất thích hợp với những chiếc nhẫn của cậu – Lucien nói.
– Không phải trên cùng một cánh tay. Alexandra đến chào họ. Cô không thể nào ngủ lại được từ khi đào bới dưới gốc sồi. Và Leguennec tạt qua cho cô hòn đá ba-dan. Mathias nói với cô rằng, ban nãy trong lúc bắt kịp chiếc xe tải của Cảnh sát, chuyện đó trở lại với anh một lượt, tiếp sau chiếc rìu gỗ, một ngày nào đó, anh sẽ nói với cô, việc đó không quan trọng. Tất nhiên. Alexandra mỉm cười. Marc nhìn cô. Anh rất muốn cô yêu hắn. Như thế, một lượt, để xem.
– Này – Anh hỏi Mathias – Cậu nói thầm gì vào tai cô ấy khi cậu muốn cô ấy nói?
– Không có gì… Mình nói “Hãy nói đi, Juliette” Marc thở dài. – Mình ngờ rằng không có thủ đoạn. Việc đó đã quá hay. Alexandra ôm hôn họ và đi khỏi. Cô không muốn để đứa bé ở một mình. Vandoosler nhìn bóng dáng cao cao của cô rời xa. Ba điểm nhỏ. Hai đứa trẻ sinh đôi, người vợ. Chết tiệt, ông cúi đầu, bóp nát điếu thuốc lá.
– Bác nên đi ngủ thôi – Marc nói với ỏng. Vandoosler đi về phía căn nhà tồi tàn.
– Ông bác đỡ đầu của cậu nghe lời cậu ư? – Lucien nói.
– Không – Marc nói – Kìa, ông trở lại. Vandoosler tung lên trời đồng năm frăng đục lỗ rồi nắm bắt lấy trong tay. – Ta tung hê nó đi thôi – Ông nói – Dẫu sao ta sẽ không cắt nó thành mười hai mảnh.
– Chúng ta không phải là mười hai mà chỉ có bốn thôi.
– Chà, cái đó sẽ quá đơn giản – Vandoosler nói. Ông vung tay và đồng tiền văng đi khá xa ở nơi nào đó nẩy lên kêu từng tiếng một. Lucien đứng trên thùng rác theo dõi đường đi của đồng tiền.
– Vĩnh biệt, số dư! – Anh kêu lên.