Easy Rawlins!”, có tiếng ai vừa gọi.
Tôi quay lại nhìn thấy Quinten Naylor đưa tay vặn núm cửa trước cổng.
Quinten khổ người tầm thước, gã có cái nhìn thật quyết liệt. Hai bàn tay chai sần, khoác bên ngoài chiếc áo jacket nhìn thấy cả hai vai gã nổi cộm lên như hai quả dưa. Gã có nước da nâu lấm chấm những vết đỏ nhìn qua tưởng đâu gã là người hay cáu giận.
Băng ngang qua bãi cỏ gã giơ tay bốc một nhúm rau thơm tôi trồng đã được bảy năm nay.
Anh chàng vẻ mặt bặm trợn nhếch mép cười nhìn tôi. Gã chìa cái cằm rắn chắc ra chào “Hân hạnh được gặp ông tại nhà”.
“Ờ hơ”, tôi bước tới bên gã chìa tay ra bắt, nhìn vô ánh mắt.
Thấy tôi không nói gì, tay cảnh sát ở Los Angeles này có vẻ khó chịu. Gã trố mắt chờ tôi lên tiếng hỏi vì sao gã tới đây. Lúc này tôi chỉ mong gã ra về để tôi vui chơi với vợ con.
“Con ông đấy hả?” gã hỏi. Quinten quê miền đông nhưng giọng nói nghe như dân miền bắc.
“Ờ”.
“Trông xinh đấy chứ?”
“Ờ, con bé xinh lắm”.
“Xinh chứ”, Quinten nhắc lại. “Chắc hẳn nó giống mẹ lắm?”
“Ông đến có việc gì không?” tôi hỏi.
“Tôi muốn ông đi theo tôi”.
“Ông định bắt giữ tôi à?”.
“Ồ, không đâu, ông Rawlins”.
Nghe gã xưng gọi bằng ông lịch sự tôi biết ngay là Sở Mật Thám Los Angeles lại muốn nhờ vả tôi. Cũng có khi Nhà nước cử mấy tên da đen đến nhờ tôi giải quyết chút việc ở những nơi không thể xâm nhập được. Coi vậy chứ tôi có oai như một ông cò cảnh sát nắm trong tay cả một tiểu đội thám tử khi cần nhào vô khu ghetto.
“Vậy thì sao lại có chuyện tôi phải đi theo ông? Tôi đang ở nhà vui với vợ con. Tôi không muốn thấy ngày nghỉ Chủ nhật phải đi theo bọn cớm”.
“Chúng tôi nhờ ông giúp đỡ mà ông Rawlins”. Vẻ mặt Quinten sa sầm dưới làn da màu nâu sậm. Tôi chỉ mong ở nhà với vợ con. Nay nghe Naylor nài nỉ khó mà khước từ cho được. Chừng như gã đang gặp khó khăn nên phải tới cầu cạnh. Khó khăn này gặp bọn da đen thì nguy to, bọn chúng tôi đứa nào cũng vậy cả.
“Ta sẽ đi đâu ?”
“Chẳng bao xa đâu. Cách đây khoảng một chục dãy số. Ta đến phố 110th”.
Vừa nói xong gã quay đầu nhìn về hướng đó.
Đứng bên ngoài tôi nói to vào trong nhà. “Tôi có việc cần đi với ngài Naylor. Lát nữa về”.
“Sao?” Regina đang bận tay ủi đồ hỏi vọng ra.
“Tôi đi đây có chút việc”. Tôi hét to, giơ tay vẫy vẫy nhắm vô chỗ cây lê tàu trước ngõ.
Thằng nhóc Jesus nhô đầu ra khỏi cành cây cười theo.
“Xuống đây!”. Tôi nói.
Thằng nhóc dân Mễ tụt xuống thân cây chạy tới bên tôi lặng lẽ cười một mình. Vẻ mặt nó hệt như dân Mỹ thời xa xưa, da ngăm ngăm đen, sáng dạ.
“Con không đi đâu xa, nghe Jesus”. Tôi dặn.
“Ở nhà với mẹ và em nhỏ Edna”.
Jesus gật đầu.
“Con nhìn đây nè”. Tôi nói một hơi cho nó nghe bởi nuôi nó đã tám năm mà chưa hề nghe nó nói chuyện.
Jesus liếc nhìn theo tôi.
“Con chỉ ở quanh nhà thôi. Con nghe chưa?”
Quinten đang chờ ngoài xe, gã liếc nhìn đồng hồ. Jesus gật đầu. Nó nhìn vào mắt tôi.
“Ngoan nhé”. Tôi xoa lên mái tóc xoăn màu hồng đào rồi bước ra ngoài xe.
Naylor lái xe đưa tôi tới bãi đất trống nằm giữa khu nhà 1200 căn thuộc phố 110th Street. Phía trước một chiếc xe cấp cứu đang đậu sẵn, có xe tuần tra
bao quanh. Bên dưới mương đặt sẵn một cái máy bơm nước.
Hai bên đường đám đông đứng nhìn xem. Có bảy tên cảnh sát da trắng nắm tay đứng kề nhau trước ngôi nhà, không cho ai ra vô. Đông như ngày hội. Cảnh sát ung dung hút thuốc đùa với bọn Negro đang đứng tò mò nhìn theo.
Ngoài bãi trống hai chiếc xe Buick nằm bẹp rúm trên sân cỏ. Cây sồi già khô cằn đứng ở phí cuối sân.
Tôi đi theo Quinten lách qua đám đông. Già trẻ, lớn bé xúm lại ngửa cổ nhìn tới nhìn lui. Chợt một thằng bé nói: “Lloyd nhìn thấy trước. Bà ta chết rồi”.
Đang đi tới phía hàng rào cảnh sát, một trên trong bọn níu tôi lại nói. “Kìa, ông bạn”.
Quinten đưa mắt khó chịu nhìn lại, viên cảnh sát đáp ngay. “Ồ, ôkê. Các ông có thể đi tiếp”.
Tôi chẳng màng tới tên cớm da trắng đó. Hắn coi khinh bọn tôi từ lâu và điều đó chẳng hề gì. Tôi quay đi ngay không nghĩ tới nữa.
“Đi lối này, ông Rawlins”, Quinten Naylor nói.
Bốn tên cảnh sát sắc phục đứng nhìn từ phía sau thân cây. Không rõ bọn chúng nhìn thấy gì chưa.
Tôi thấy một tên cớm to con da trắng, quen mặt.
“Kìa, ông Rawlins”, gã cất tiếng chào, giơ một cánh tay to béo ra.
“Cậu biết ông bạn tôi đây à?” . Quinten nói. “Roland Hobbes”.
Bọn tôi đi vòng nhìn quanh thân cây. Một con bé mặc chiếc áo dài màu hồng, ngực để hé một phần trên, ngồi dựa gốc cây, hai chân duỗi thẳng hơi banh ra. Đầu nghiêng về một phía, hai tay để ngửa trên đùi. Chân trái đặt lên một ống bơm màu trắng, chân phải không mang giầy.
Tôi chợt nhớ cái vẻ mềm mại và sức mạnh ẩn trong bàn tay Roland Hobbes, tôi nhìn thấy con sâu đang đục khoét một bên màng tang con bé. Sao nó không lấy tay xua đi.
“Hân hạnh gặp anh”, tôi nói với Hobbes, mắt nhìn rõ hơn thì ra một vệt máu đông cục lại.
Roland buông tay tôi ra, gã nhìn qua Quinten nói, “Cũng vậy thôi”.
“Cả hai sao?”, Quinten hỏi lại.
Roland gật.
Con bé còn trẻ đẹp, khó có thể tin rằng giờ đây đã trở thành một xác chết. Tôi tưởng chừng như nàng sắp vùng dậy bất cứ lúc nào nhếch mép cười nói cho tôi nghe tên nàng là gì.
Chợt trong đám đông có người nói “nạn nhân thứ ba”.