Bà bác sỹ chuyên khoa, Catherine đã nhiều lần chứng kiến cái chết và hình ảnh của nó đã quen thuộc với cô. Cô đã nhìn khuôn mặt bệnh nhân, thấy đôi mắt mất dần sự sống. Chúng trống rỗng và vô hồn. Cô đã thấy nước da họ chuyển thành màu xám, phần hồn của họ bị rút hết vào trong và bị ngấm dần như máu. Việc thực tập của ngành y được thực hiện trên người chết nhiều tương đương trên người sống. Từ lâu. Catherine đã quen với những gì lạnh lẽo còn lại của một bệnh nhân đã chết. Cô không sợ những xác chết.
Nhưng khi Moore rẽ vào phố Albany, cô thấy một tòa nhà bằng gạch. Đó là văn phòng Xét nghiệm tử thi. Tay cô ướt đẫm mồ hôi.
Anh đậu ở khu đỗ xe sau tòa nhà, cạnh một chiếc xe tải màu trắng, bên xe có dòng chữ “Hội đồng Massachussetts. Văn phòng khám nghiệm tử thi”. Cô không muốn rời ô tô. Cuối cùng, khi anh vòng ra sau mở cửa, cô mới bước ra.
– Cô sẵn sàng cho việc này chưa? – Anh hỏi.
– Tôi không muốn chút nào – cô thú nhận – Nhưng hãy vượt qua chuyện này!
Mặc dù cô đã chứng kiến hàng chục lần khám nghiệm tử thi nhưng khi họ bước vào phòng khám nghiệm, cô chưa hoàn toàn chuẩn bị tâm lý để ngửi thấy mùi máu và cắt đứt những đoạn ruột khi chúng xổ ra. Lần đầu tiên trong nghề y của mình cô nghĩ cô sẽ nôn mửa khi nhìn thấy tử thi.
Một người đàn ông già dặn hơn quay lại nhìn họ. Mắt anh được bảo vệ bởi một tấm kính nhựa. Cô nhận ra bác sỹ chuyên khoa Ashford Tierney. Cô đã gặp anh tại một cuộc hội thảo y học hình sự sáu tháng trước. Những ca thất bại của bác sỹ phẫu thuật chấn thương luôn được đưa đến phòng khám nghiệm tử thi của bác sỹ Tierney. Lần cuối cùng cô nói chuyện với anh cách đây đã một tháng. Lần đó có liên quan đến những chi tiết gây tranh cãi về cái chết của một đứa bé bị thủng lá lách.
Nụ cười hiền từ của bác sỹ Tierney tương phản rõ nét với đôi găng tay cao su đầy máu anh đang đeo.
– Bác sỹ Cordell, thật vui khi gặp lại cô – Anh dừng lại khi chợt nhận ra ý châm biếm trong câu nói đó – Mặc dù sẽ vui hơn nếu gặp cô trong hoàn cảnh khác.
– Anh đã bắt đầu mổ rồi sao? – Moore ngạc nhiên.
– Trung úy Marquette muốn có câu trả lời ngay lập tức – Tierney giải thích – Mỗi lần cảnh sát bắn tội phạm thì báo chí lại dí dao vào cổ ông ấy.
– Nhưng tôi đã gọi trước để sắp xếp vụ này.
– Bác sỹ Cordell đã chứng kiến nhiều lần mổ tử thi trước đây. Lần này chẳng có gì mới với cô ấy. Hãy để tôi rạch nốt đường này, rồi cô ấy có thể nhìn mặt tử thi.
Tierney quay sang chú ý phần bụng. Anh dùng dao mổ, rạch, rồi cắt bỏ xong phần ruột nhỏ, lôi ra một đống ruột, bỏ vào chậu thép. Anh tránh xa cái bàn, gật đầu với Moore.
– Tiếp đi!
Moore cầm tay Catherine. Cô miễn cưỡng lại gần cái xác. Đầu tiên, cô chú ý vết mổ ngoác to. Phần bụng bị mổ cô đã quen nhìn thấy. Bên trong có các bộ phận mà ai cũng có và bất cứ người lạ nào cũng có thể có những đống mô đó. Các bộ phận cơ thể không có ý nghĩa cảm xúc gì, không phải là con tem có dấu nhận dạng riêng của mỗi người. Cô có thể xem xét chúng bằng con mắt khách quan của một chuyên gia. Và cô đã làm vậy. Cô thấy dạ dày, lá lách và gan vẫn ở nguyên vị trí và chờ được cắt rời thành một khối, vết cắt hình chữ Y kéo dài từ cổ đến xương chậu làm lộ ra cả khoang ngực và khoang bụng. Tim và phổi đã bị cắt rời, khiến phần ngực chỉ còn là một khoang trống rỗng. Trên thành ngực cô thấy hai vết thương do đạn gây ra. Một vết thương nằm ngay trên núm vú trái, vết còn lại cách đó mấy đốt xương sườn, cả hai viên đạn chắc chắn đã xuyên qua lồng ngực, găm vào tim hoặc phổi. Ở phần bụng bên trái phía trên còn có một vết thương khác, dẫn thẳng đến chỗ có lá lách, vết thương đó cũng rất hiểm. Dù ai đã bắn Karl Pacheco thì người đó đã có ý giết hắn.
– Catherine? – Moore nhắc. Cô nhận ra mình đã im lặng khá lâu.
Cô hít sâu và ngửi thấy mùi máu, mùi thịt ướp lạnh. Giờ cô đã khá quen với những phần nội tạng của Karl Pacheco, đã đến lúc xem mặt hắn.
Cô thấy mái tóc màu đen, khuôn mặt dài, mũi nhọn như sống dao. Những thớ cơ ở cằm mềm nhão, miệng há hốc, răng thẳng. Cuối cùng, cô nhìn mắt hắn. Moore đã không nói gì với cô về người đàn ông này. Anh chỉ nói tên và sự thật là hắn đã bị cảnh sát bắn trong khi trốn chạy. Hắn có phải là Bác sỹ phẫu thuật không?
Giác mạc trên mắt hắn đã mờ đục sau khi chết và chúng không gợi cho cô nhớ điều gì. Cô nhìn kỹ mặt hắn, cố cảm nhận tội ác còn sót lại trên thi thể của Karl Pacheco. Nhưng cô không cảm thấy gì. Các xác này trống rỗng và không có dấu vết gì của những người cô đã gặp.
Cô nói.
– Tôi không biết người này – và cô ra khỏi phòng.
Cô chờ ở ngoài xe khi Moore ra khỏi tòa nhà. Hai lá phổi của cô đã ứ đầy xú uế trong phòng mổ tử thi. Cô đang cố hít không khí nóng như thiêu đốt, như thể muốn xóa hết mùi chết chóc. Dù bây giờ cô vã mồ hôi nhưng hơi lạnh của tòa nhà lắp điều hòa đó đã ăn sâu vào xương cô, sâu đến tủy.
– Karl Pacheco là ai? – Cô hỏi.
Anh quay đi, nhìn về phía bệnh viện Hành hương và nghe thấy tiếng xe cứu thương ngày càng rõ.
– Một tên đã săn một cô gái.
– Đó có phải là Bác sỹ phẫu thuật không?
Moore thở dài.
– Có vẻ như không phải.
– Nhưng anh nghĩ là có thể đó chính là hắn.
– Các dấu vết ADN của hắn khớp với ADN tìm thấy trên cơ thể Nina Peyton. Hai tháng trước, hắn đã cưỡng bức cô ấy. Nhưng chúng ta không có bằng chứng để kết nối hắn với vụ của Elena Ortiz hay Diana Sterling. Chẳng có bằng chứng gì chứng tỏ hắn đã xâm nhập vào cuộc sống của họ.
– Hoặc của chính tôi.
– Cô chắc là chưa từng gặp hắn chứ?
– Tôi chỉ chắc là tôi không nhớ hắn.
Mặt trời thiêu đốt, khiến ô tô của họ càng nóng hơn. Họ đứng đó, mở cửa xe để bên trong nguội bớt. Khi nhìn Moore ở bên kia mui xe, cô thấy anh rất mệt mỏi. Áo sơ mi của anh lấm tấm mồ hôi. Đây là một cách hay ho để giết thời gian vào chiều thứ bảy. Anh đã đưa nhân chứng đến nhà xác. Cảnh sát và bác sỹ giống nhau ở nhiều điểm. Họ làm việc trong nhiều giờ đồng hồ và không có tiếng chuông báo hết ngày làm việc vào lúc năm giờ. Họ gặp gỡ mọi người vào những khi trời đã tối và cơ thể đã rã rời. Họ đã thấy những cơn ác mộng và phải học cách sống cùng nó.
Và anh mang theo những cơn ác mộng gì? Cô tự hỏi khi anh đưa cô về. Bao nhiêu khuôn mặt của các nạn nhân, bao nhiêu hiện trường các vụ giết người đã được lưu trữ trong bộ nhớ hình ảnh của anh? Cô chỉ là một yếu tố trong vụ án này. Cô băn khoăn về tất cả những nạn nhân khác, cả người còn sống và người đã chết, đã được anh quan tâm thế nào?
Anh dừng xe trước khu chung cư của cô rồi tắt máy. Cô nhìn lên cửa sổ căn hộ, không muốn bước ra khỏi xe, không muốn anh về. Trong những ngày vừa qua, họ đã ở bên nhau rất nhiều, cô đã tin cậy vào sức mạnh và lòng tốt của anh. Nếu họ đã gặp nhau trong những hoàn cảnh vui vẻ hơn thì chỉ riêng vẻ đẹp trai của anh cũng đã khiến cô chú ý rồi. Lúc này, điều quan trọng nhất với cô không phải là sự lôi cuốn của anh, thậm chí cũng không phải sự thông minh của anh mà chính là những gì trong trái tim anh. Đây là người đàn ông cô có thể tin tưởng.
Cô cân nhắc những lời nói tiếp theo và nghĩ xem những lời đó có thể dẫn tới điều gì. Và cuối cùng, cô không thèm để ý đến hậu quả của nó.
Cô nói khẽ.
– Anh muốn vào uống chút gì đó không?
Anh không trả lời ngay. Cô thấy đỏ mặt vì sự im lặng của anh có ý nghĩa mà cô không thể chịu đựng nổi. Anh đang đấu tranh để đưa ra quyết định, anh cũng hiểu giữa họ sắp có chuyện gì và anh không chắc có nên làm vậy hay không.
Cuối cùng, anh nhìn cô và nói.
– Có, tôi muốn uống chút gì đó – cả hai đều biết việc đó không chỉ là uống nước.
Họ đi vào cánh cửa chỗ đại sảnh. Tay anh khoác lấy cô. Đó không chỉ là một hành động bảo vệ. Tay anh đặt thoải mái trên vai cô. Cô cảm nhận được hơi ấm của anh. Điều đó làm cô lúng túng và loay hoay với mật mã an ninh. Sự mong đợi khiến cô chậm chạp và vụng về. Khi lên tầng hai, tay cô run rẩy mở cửa. Họ bước vào trong, tận hưởng sự mát mẻ phả ra từ máy điều hòa. Anh chỉ dừng lại một lúc để đóng cửa và chốt khóa.
Rồi anh ôm cô vào lòng.
Đã lâu lắm rồi cô mới được một người đàn ông ôm. Đã có thời, ý nghĩ về cánh tay của một người đàn ông ôm lấy mình khiến cô hoảng sợ. Nhưng trong vòng tay Moore, cô không chút hoảng loạn. Cô đáp lại anh bằng một nụ hôn khiến cả hai đều ngạc nhiên. Cô đã bị cướp hết tình yêu thương quá lâu đến nỗi cô mất hết sự khao khát. Chỉ lúc này, mỗi bộ phận trong cơ thể cô mới trỗi dậy. Cô nhớ cảm giác khao khát là như thế nào. Môi cô háo hức tìm môi anh như một phụ nữ đang đói khát. Cô đẩy anh dọc hành lang vào phòng ngủ, hôn anh trong suốt thời gian đó. Cô là người chủ động cởi áo sơ mi và tháo dây lưng của anh. Anh biết anh không nên quá mạnh mẽ, nếu không cô sẽ sợ. Vì thế, trong lần đầu tiên này, cô phải là người chủ động. Nhưng anh không thể giấu sự kích động của mình và cô cảm thấy rõ điều đó khi cô kéo khóa và quần anh tụt xuống.
Anh đưa tay lần cúc áo khoác của cô rồi dừng lại nhìn cô. Ánh mắt và hơi thở gấp gáp của cô cho thấy rõ là cô muốn gì.
Chiếc áo khoác từ từ mở ra, tuột khỏi vai cô. Áo lót rơi nhẹ xuống sàn nhà. Anh làm việc đó hết sức nhẹ nhàng. Anh không đánh đổ mọi thái độ cảnh giác của cô mà để cô nhẹ nhàng đón nhận. Đó là sự tự do. Cô nhắm mắt và thở mạnh sung sướng khi anh cúi xuống hôn ngực cô. Đó không phải là hành động xâm phạm, mà là thái độ tôn trọng cô.
Và như vậy, lần đầu tiên trong vòng hai năm, Catherine cho phép một người đàn ông làm tình với cô. Không ý nghĩ nào về Andrew Capra xâm nhập vào đầu khi cô và Moore nằm trên giường. Không chút hoảng loạn, không ký ức đáng sợ nào trở lại khi họ cởi bỏ lớp quần áo cuối cùng và sức nặng cơ thể anh đè lên cô trên tấm nệm. Điều mà người đàn ông khác đã làm với cô là hành động bạo lực. Nó không liên quan gì với giây phút này và với cơ thể của anh mà cô đang tận hưởng. Bạo lực không phải là tình dục, tình dục không phải là tình yêu. Tình yêu là những gì cô cảm nhận được khi Moore tan vào cô, tay anh ôm mặt cô, mắt anh nhìn cô đắm đuối. Cô đã quên mất sự khoái lạc mà đàn ông có thể đem đến cho cô. Cô đánh mất mình trong giây phút và tận hưởng niềm hạnh phúc như thể đây là lần đầu tiên.
Trời đã tối khi cô thức dậy trong vòng tay anh. Cô thấy anh cựa mình và hỏi.
– Mấy giờ rồi em?
– Tám giờ mười lăm.
– Ồ – Anh cười ngạc nhiên và nằm sấp xuống – Anh không tin nổi là chúng ta đã ngủ cả buổi chiều. Anh nghĩ anh sẽ không ngủ nổi.
– Lâu lắm rồi anh không được ngủ mà.
– Ai mới cần ngủ đây?
– Anh nói như bác sỹ vậy.
– Chúng ta có những điểm giống nhau – Tay anh chầm chậm tìm cơ thể cô – cả hai chúng ta đều mất cảm giác này từ lâu lắm…
Họ nằm im một lúc. Rồi anh khẽ hỏi.
– Em thấy thế nào?
– Anh hỏi em anh làm tình thế nào ư?
– Không. Ý anh là em cảm thấy thế nào? Khi anh chạm vào em.
Cô cười.
– Rất tuyệt!
– Anh có làm sai chuyện gì không? Anh có khiến em sợ không?
– Anh làm em thấy an toàn. Đó là điều em cần, chỉ có thế. Em nghĩ anh là người đàn ông duy nhất hiểu được điều đó. Em nghĩ anh là người đàn ông duy nhất em có thể tin tưởng.
– Vài người cũng đáng tin.
– Đúng, nhưng là ai? Em không biết họ.
– Em sẽ không biết được cho đến khi em có động lực. Người đó sẽ là người luôn ở bên em.
– Vậy thì em nghĩ em sẽ không bao giờ tìm thấy người đó. Em đã nghe những phụ nữ khác nói rằng: chỉ cần bạn kể với một người đàn ông chuyện gì đã xảy ra với bạn, ngay khi bạn dùng từ cưỡng bức, thì người đó sẽ quay đi. Như thể chúng ta là những thứ đồ bị hỏng. Đàn ông không muốn nghe chuyện đó. Họ thích sự im lặng hơn là lời thú nhận. Nhưng sự im lặng cứ lan tỏa. Nó xâm chiếm bạn cho đến khi bạn không thể nói được gì nữa. Toàn bộ cuộc đời bạn trở thành một chủ đề cấm kỵ.
– Không ai có thể sống như vậy.
– Đó là cách duy nhất mà những người khác có thể chịu đựng khi ở quanh chúng ta. Miễn là chúng ta im lặng. Nhưng dù em không nói về chuyện đó, thì nó vẫn tồn tại.
Anh hôn cô. Và cử chỉ đơn giản đó là cử chỉ thân thiết nhất của tình yêu. Bởi vì nó xuất phát từ sự thông cảm với những lời bộc bạch của cô.
– Anh sẽ ở đây cùng em đêm nay chứ? – Cô thì thầm.
Hơi thở ấm nóng của anh phả vào tóc cô.
– Nếu em cho anh ăn tối.
– Ôi! Em quên khuấy mất chuyện ăn uống.
– Đàn ông và phụ nữ có những điểm khác hiệt. Đàn ông không bao giờ quên ăn.
Cô cười rồi ngồi dậy.
– Vậy thì anh pha đồ uống. Em sẽ nấu ăn.
Anh pha hai cốc rượu nhẹ mac-ti-ni. Họ nhấm nháp rượu khi cô trộn rau sống và xếp những miếng thịt bò lên vỉ nướng. Đồ ăn cho nam giới, cô nghĩ và thấy buồn cười. Đây là miếng thịt đỏ tươi dành cho người đàn ông mới trong đời cô. Chưa bao giờ cô thấy việc nấu nướng lại vui như tối nay. Moore cười khi đưa cho cô muối, lọ tiêu. Cô cười nghiêng ngả. Cô không nhớ nổi lần cuối cùng cô ăn một bữa ngon như vậy là khi nào. Như thể cô vừa thoát khỏi một cái chai bịt kín và tận hưởng cả mùi thơm và hương vị lần đầu tiên.
Họ ngồi ăn ở bàn bếp, nhấm nháp rượu. Căn bếp của cô với những viên gạch ốp trắng tinh và những ngăn tủ cũng trắng tinh đột nhiên sáng lên vì màu sắc đó. Rượu đỏ như ngọc ru bi, rau diếp giòn tan như khoai tây chiên và khăn ăn kẻ sọc xanh. Moore ngồi đối diện với cô. Cô đã từng nghĩ anh là một người nhạt nhẽo như bất cứ người đàn ông không có nét gì đặc biệt khi họ thoáng đi qua cô trên đường phố. Họ chỉ là những nét vẽ phác họa trên vải vẽ. Chỉ lúc này cô mới thực sự nhìn kỹ anh. Da anh ấm áp, hồng hào, những nếp nhăn vòng quanh khóe mắt khi anh cười. Tất cả những khiếm khuyết trên khuôn mặt đó đều hài hòa một cách kỳ lạ.
Chúng ta đã có trọn một đêm, cô nghĩ, và viễn tưởng về những ngày tiếp theo khiến cô nở nụ cười. Cô đứng lên, lại gần và ôm cổ anh.
Bác sỹ Zucker dừng đoạn băng hỏi cung của bác sỹ Polochek, quay lại nhìn Moore và Marquette.
– Đó có thể là ký ức sai. Cordell đã tưởng tượng ra giọng nói thứ hai không hề tồn tại. Các vị thấy đấy, thuật thôi miên cũng có vấn đề. Ký ức là một thứ không bền vững. Nó có thể bị thay đổi, được sửa lại cho khớp với mong muốn. Cô ấy đã rơi vào một quá trình khiến cô ấy tin rằng tên Andrew Capra có đồng bọn. Và tách một cái, ký ức đó đã xuất hiện! Đó là giọng nói thứ hai, một người đàn ông thứ hai trong nhà – Zucker lắc đầu – Không tin được.
– Không chỉ ký ức của cô ấy chứng tỏ có tên tội phạm thứ hai – Moore nói – Hắn đã gửi đoạn tóc của cô ấy. Mà hắn chỉ có thể lấy được túm tóc đó ở Savannah.
– Cô ấy nói tóc cô ấy đã bị cắt ở Savannah – Marquette biện luận.
– Ông cũng không tin cô ấy phải không?
– Trung úy đã nói rất đúng – Zucker nói – Trong vụ này, chúng ta đang gặp một cô gái yếu đuối về mặt tình cảm. Thậm chí đã hai năm sau vụ tấn công nhưng cô ấy vẫn chưa ổn định lại được.
– Cô ấy là một bác sỹ phẫu thuật chấn thương.
– Đúng vậy. Cô ấy làm việc rất tốt ở bệnh viện. Nhưng cô ấy đã bị tổn thương. Anh biết điều đó. Vụ tấn công đã để lại dấu ấn.
Moore im lặng, nghĩ về ngày đầu tiên anh gặp Catherine. Những cử chỉ của cô rất chính xác và tự tin. Đó là một phụ nữ khác hẳn với cô gái vô tư lự trong suốt quá trình thôi miên. Đó là Catherine khi còn trẻ, vui đùa dưới ánh nắng trên khu đậu thuyền của ông bà. Vì đêm qua, một Catherine tươi trẻ hạnh phúc đã lao vào vòng tay anh. Cô đã nằm trong tay anh rất lâu. Cô bị giữ lại trong vỏ sò cứng cáp đó, chờ anh thả ra.
– Vậy việc thôi miên này giúp ích gì cho chúng ta? – Marquette hỏi.
Zucker nói.
– Tôi không nói là cô ấy không tin điều đó. Cô ấy không nhớ chính xác việc đó. Việc đó giống như việc nói với một đứa bé là có một con voi ở sân sau. Một lúc sau, đứa bé tin điều đó đến mức nó có thể miêu tả cái vòi, những cọng rơm trên lưng con voi và cái ngà bị sứt. Ký ức đó biến thành sự thực thậm chí việc đó chưa hề tồn tại.
– Chúng ta không thể phủ nhận hoàn toàn ký ức – Moore bác lại – Có thể hai ví dụ không tin tưởng Catherine nhưng cô ấy là trung tâm chú ý của tên sát nhân. Việc tên Capra bắt đầu là cưỡng bức, rồi giết hại vẫn chưa dừng lại. Nó theo cô ấy đến tận đây.
– Một kẻ bắt chước chăng – Marquette đưa ra giả thiết – Hay một tên đồng bọn.
Moore nói.
– Trước đây đã có chuyện này rồi.
Zucker gật đầu.
– Việc có đồng bọn của những tên sát nhân không phải là chuyện lạ. Chúng ta nghĩ những tên sát nhân hàng loạt như những con sói đơn độc, nhưng có đến một phần tư những vụ giết người hàng loạt lại do đồng bọn của chúng thực hiện. Henry Lee Lucas đã có một đồng bọn. Kenneth Bianchi cũng vậy. Điều đó khiến bọn chúng hoạt động dễ dàng hơn, chủ động và kiểm soát hơn. Đó là chuyến đi săn phối hợp để đảm bảo thành công.
– Những con sói đi săn cùng nhau – Moore nói – Có thể Capra cũng đã làm vậy.
Marquette cầm điều khiển, ấn nút tua lại và nhấn nút chạy. Trên màn hình ti vi Catherine ngồi nhắm mắt tay thả lỏng. “Ai đã nói câu đó, Catherine? Ai nói “Đến lượt tôi, Capra?” “Tôi không biết. Tôi không nhận ra giọng nói đó.”
Marquette nhấn nút dừng, khuôn mặt Catherine bất động trên màn hình.
Ông nhìn Moore.
– Đã hai năm trôi qua kể từ khi cô ấy bị tấn công ở Savannah. Nếu hắn là đồng bọn của Capra thì tại sao hắn lại phải chờ lâu như vậy mới gây áp lực với cô ấy? Tại sao bây giờ việc đó mới xảy ra?
Moore gật đầu.
– Tôi cũng băn khoăn về điều đó. Tôi nghĩ là tôi đã tìm ra câu trả lời – Anh mở tập hồ sơ mà anh mang đến buổi họp hôm nay, lấy ra một bài báo được xé ra từ tạp chí Boston toàn cẩu – Bài báo này xuất hiện mười bảy ngày trước vụ tấn công của Elena Ortiz. Bài báo viết về các nữ bác sỹ phẫu thuật ở Boston. Một phần ba bài báo dành cho bác sỹ Catherine Cordell, nói về thành công và những gì cô ấy đã đạt được. Cộng thêm một bức ảnh màu của cô ấy – Anh đưa bài báo cho Zucker.
– Giờ mọi chuyện mới thú vị đây – Zucker nói – Anh thấy gì khi nhìn bức ảnh này, Moore?
– Một phụ nữ lôi cuốn.
– Còn gì nữa? Phong thái và vẻ mặt cô ấy cho anh thấy điều gì?
– Sự tự tin – anh dừng lại – Và sự xa cách.
– Đó cũng là điều tôi thấy. Một phụ nữ đứng đầu trong ngành của mình. Một phụ nữ không thể chạm đến được, tay khoanh trước ngực, cằm hếch cao và cái chết cũng không thể chạm đến cô ấy.
– Ý anh là sao? – Marquette hỏi.
– Hãy nghĩ xem việc gì khiến tên sát nhân của chúng ta trở lại. Những người phụ nữ đã bị tổn thương, bị vấy bẩn sau vụ cưỡng bức. Những người phụ nữ đã bị tàn phá nếu nói một cách bóng bẩy. Và Catherine Cordell ở đây, người phụ nữ đã giết chết đồng bọn của hắn, Andrew Capra. Trông cô ấy không hề có vẻ bị tổn thương. Trông cô ấy không giống nạn nhân. Không, trong bức ảnh này, trông cô ấy như một người chiến thắng. Anh nghĩ hắn cảm thấy gì khi nhìn hức ảnh?
– Tức giận.
– Không chỉ tức giận, thưa ngài thám tử. Mà đó là nỗi tức giận điên cuồng, không thể kiểm soát nổi. Sau khi cô ấy rời Savannah, hắn theo cô ấy đến Boston. Nhưng hắn không thể tiếp xúc với cô ấy vì cô ấy đã tự vệ. Vì vậy hắn đã chờ cơ hội tốt để giết những mục tiêu khác. Có thể hắn đã tưởng tượng ra Cordell là một phụ nữ bị tổn thương, một sinh vật không còn là người nữa, đang chờ đợi để bị hắn biến thành nạn nhân. Rồi một hôm, hắn mở cuốn tạp chí, thấy tận mặt cô. Nhưng cô ấy không phải là nạn nhân, cô ấy là một con chó cái khốn kiếp đang giành ưu thế – Zucker trả lại bài báo cho Moore – Tên sát nhân đang cố dìm cô ấy xuống. Hắn dùng nỗi sợ hãi để chế ngự cô ấy.
– Vậy mục đích cuối cùng của hắn là gì?
– Hạ cô ấy xuống một mức độ nào đó để hắn lại có thể xử lý cô ấy một lần nữa. Hắn chỉ tấn công những phụ nữ cư xử như những nạn nhân. Hắn cảm thấy không bị đe dọa bởi những người phụ nữ đã bị tổn thương và bị sỉ nhục. Và nếu thực sự Andrew Capra là đồng bọn của hắn thì tên sát nhân của chúng ta cũng có động lực khác. Đó là trả thù cho những gì cô ấy đã phá hoại hắn.
Marquette nói.
– Vậy chúng ta sẽ đi đến đâu nếu bám vào giả thuyết về tên đồng bọn ẩn mình này?
– Nếu Capra có đồng bọn – Moore nhận định – Vậy thì việc này sẽ đưa chúng ta trở lại Savannah. Ở đây chúng ta hoàn toàn bế tắc. Đến nay chúng ta đã thực hiện gần một nghìn cuộc thẩm tra và không có kẻ tình nghi nào. Tôi nghĩ đã đến lúc xem xét lại tất cả những ai có liên quan đến Andrew Capra. Và để xem có tên ai xuất hiện ở Boston này không. Frost đã gọi điện cho người đứng đầu sở cảnh sát Savannah, thám tử Singer. Anh ấy có thể đi máy bay đến đó và xem lại các bằng chứng.
– Tại sao lại là Frost?
– Tại sao không?
Marquette nhìn Zucker.
– Chúng ta đang săn ngỗng trời à?
– Đôi khi chúng ta sẽ bắt được ngỗng trời.
Marquette gật đầu.
– Được rồi! Hãy tới Savannah!
Moore đứng lên, định ra khỏi phòng thì Marquette nói.
– Cậu có thể ở lại một lúc không? Tôi cần nói chuyện với cậu – Họ chờ cho đến khi Zucker ra khỏi văn phòng; rồi Marquette đóng cửa và nói – Tôi không muốn thám tử Frost đi.
– Tôi có thể biết lý do không?
– Vì tôi muốn chính cậu đi Savannah.
– Frost đã sẵn sàng. Anh ấy đã chuẩn bị xong xuôi.
– Chuyện này không phải vì Frost. Đó là vì cậu. Cậu cần phải tách khỏi vụ này.
Moore im lặng. Anh biết chuyện này sẽ đi đến đâu.
– Cậu đã ở bên Catherine Cordell quá nhiều – Marquette nói.
– Cô ấy là chìa khóa trong việc điều tra.
– Có quá nhiều tối cậu ở bên cô ấy. Cậu đã ở trong nhà cô ấy đến tận nửa đêm hôm thứ ba.
Rizzoli. Rizzoli biết chuyện đó.
– Và hôm thứ bảy, cậu đã ở lại nhà cô ấy suốt đêm. Việc gì đang xảy ra ở đây vậy?
Moore không nói gì. Anh có thể nói gì đây? Đúng, tôi đã vượt qua giới hạn. Nhưng tôi không thể kìm mình.
Marquette ngồi xuống ghế, vẻ mặt ông lộ rõ vẻ thất vọng sâu sắc.
– Tôi không thể tin là tôi đang nói chuyện với cậu về vấn đề này. Là cậu chứ không phải những người khác – ông thở dài – Đã đến lúc cậu phải lùi lại. Chúng tôi sẽ cử người khác lo cho cô ấy.
– Nhưng cô ấy tin tôi.
– Liệu đó có phải là tất cả những gì giữa hai người không? Tin tưởng à? Chuyện tôi nghe được còn vượt qua điều đó. Nghe này, cả hai chúng ta đều đã chứng kiến chuyện này đã xảy ra với các cảnh sát trước đây. Nó không bao giờ có kết quả. Lần này cũng vậy. Ngay lúc này, cô ấy cần cậu và cậu có vẻ có ích cho cô ấy. Cậu trở nên nóng bỏng và có trọng lượng trong vòng vài tuần hay vài tháng. Rồi cả hai người tỉnh dậy một sáng nào đó. Rồi bum, tất cả chấm hết. Cả cô ấy và cậu đều bị tổn thương. Và mọi người đều nuối tiếc vì những gì đã xảy ra – Marquette dừng lại, chờ câu trả lời của anh. Nhưng Moore không nói gì.
– Ngoài những vấn đề cá nhân – Marquette nói – việc này sẽ khiến quá trình điều tra trở nên phức tạp. Và nó sẽ là nỗi xấu hổ khốn kiếp với cả Bộ phận điều tra Án mạng – Ông tức giận quạt tay về phía cánh cửa – Hãy đến Savannah đi! Và tránh xa cô Catherine quái quỷ đó.
– Tôi cần giải thích với cô ấy.
– Đừng gọi cho cô ấy. Chúng tôi sẽ báo với cô ấy. Tôi sẽ cắt cử Crowe thay thế anh.
– Crowe không được – Moore gằn giọng.
– Vậy thì ai?
– Frost – Moore thở dài – Hãy để Frost làm việc đó.
– Thôi được, Frost. Giờ hãy ra sân bay. Anh cần ra khỏi thành phố để bình tĩnh lại. Có thể bây giờ anh sẽ phỉ báng tôi. Nhưng anh biết đấy, tôi chỉ bảo anh làm việc đúng đắn.
Moore biết điều đó. Thật đau đớn khi có một tấm gương phản chiếu mọi hành vi của anh. Trong tấm gương đó, anh thấy vị thánh Thomas, Kẻ thất bại bị hạ bệ bởi chính nỗi khao khát của anh. Và sự thật phũ phàng đó làm anh tức điên lên, vì anh không thể xỉ vả điều đó. Anh không thể phủ nhận điều đó. Anh cố im lặng cho đến khi ra khỏi văn phòng của Marquette. Nhưng khi nhìn thấy Rizzoli ngồi ở bàn làm việc, anh không thể kìm cơn giận của mình.
– Chúc mừng – anh nói – Cô đã trả đũa rồi. Cô thấy vui khi hút máu người khác đúng không?
– Tôi làm sao cơ?
– Cô đã nói với Marquette.
– Đúng. À, nếu tôi có làm vậy thì tôi cũng không phải là cảnh sát đầu tiên phản bội đồng nghiệp.
Lời châm chọc của cô rất sâu cay và nó có tác dụng như cô mong muốn. Anh lạnh lùng không nói gì và bỏ đi.
Anh ra khỏi tòa nhà, hít thở không khí trong gió nhẹ và cố không nghĩ đến việc gặp Catherine tối nay. Nhưng Marquette nói đúng, mọi chuyện nên như vậy. Lẽ ra ngay từ đầu, mọi việc đã phải như vậy, phải có sự ngăn cách giữa họ. Họ phải lờ đi sự hấp dẫn của người kia. Nhưng cô dễ bị tổn thương, còn anh thì ngốc nghếch và cả hai đều cuốn vào vòng xoáy đó. Sau nhiều năm thăng trầm trong công việc, anh thấy mình lạc vào một lãnh địa xa lạ, một nơi không phải do lý trí mà do cảm xúc chế ngự. Anh cảm thấy không thoải mái trong thế giới này. Và anh không biết làm thế nào để thoát khỏi nó.
Catherine ngồi trong ô tô, thu hết can đảm để vào Tòa nhà Schroeder số một. Cả chiều nay, trong những buổi hẹn trong phòng khám, cô đã đưa ra những lời bông đùa như mọi khi khi nói chuyện với bệnh nhân, góp ý cho đồng nghiệp và thu dọn những đống đồ vụn vặt luôn ùn lên sau một ngày làm việc của cô. Nhưng nụ cười của cô như vô hồn. Sau lớp mặt nạ vui vẻ là tâm trạng thất vọng chán chường. Chỉ một đêm bên nhau và mọi chuyện giữa họ phút chốc đã tan tành.
Cuối cùng, cô ra khỏi xe, vào Sở cảnh sát Boston.
Dù cô đã đến đây một lần trong lần hỏi cung của bác sỹ Polochek nhưng dường như tòa nhà này vẫn là một pháo đài gớm ghiếc và cô không thuộc về nó. Ấn tượng đó càng mạnh khi một nhân viên mặc đồng phục cảnh sát ngồi ở bàn tiếp đón nhìn cô chằm chằm.
– Tôi có thể giúp gì cho cô? – Anh ta hỏi, không lạnh lùng, cũng không thân thiện.
– Tôi đang tìm thám tử Thomas Moore – Bộ phận điều tra Án mạng.
– Để tôi gọi lên tầng trên. Cô tên gì?
– Catherine Cordell.
Khi anh ta gọi điện, cô chờ ở đại sảnh. Cô thấy choáng ngợp khi nhìn những phiến đá granit bóng loáng, những người đàn ông mặc thường phục hay đồng phục đang đi qua đi lại và liếc nhìn cô. Đây là vũ trụ của Moore. Ở đây cô là người lạ. Cô xâm nhập vào một nơi mà những người đàn ông cứng rắn có cái nhìn lạnh lùng. Súng của họ lấp lánh trong bao súng. Đột nhiên cô nhận thấy đây là một hành động sai lầm, rằng cô không nên đến. Và cô nhìn về phía lối ra, khi cô vừa nắm lấy tay cầm thì anh ta gọi cô.
– Bác sỹ Cordell?
Cô quay lại và nhận ra người đàn ông có mái tóc vàng hoe, khuôn mặt ôn hòa, dễ gần. Anh vừa ra khỏi thang máy. Đó là thám tử Frost.
– Sao cô không lên trên? – Anh thân thiện hỏi.
– Tôi đến gặp Moore.
– Vâng, tôi biết. Tôi xuống gặp cô – Anh chỉ về phía thang máy – Chúng ta đi chứ?
Khi lên tầng hai, anh dẫn cô đi dọc hành lang vào Bộ phận Điều tra Án mạng. Trước đây cô chưa từng đặt chân đến bộ phận này. Cô ngạc nhiên vì trông nó rất giống văn phòng công ty. Các máy tính và bàn làm việc được nhóm lại thành từng ô. Anh đưa cô đến gần một cái ghế, cô ngồi xuống. Mắt anh ánh lên vẻ tốt bụng. Anh cũng nhận thấy cô đang thoải mái ở nơi xa lạ này. Anh cố giúp cô thấy thư giãn.
– Một tách cà phê nhé? – Anh hỏi.
– Không. Cảm ơn anh!
– Tôi lấy gì cho cô đây? Sô-đa? Hay một ly nước?
– Tôi ổn mà!
Anh cũng ngồi xuống.
– Vậy cô cần nói về chuyện gì, bác sỹ Cordell?
– Tôi mong được gặp thám tử Moore. Tôi đã ở phòng mổ cả sáng nay. Tôi nghĩ có thể anh ấy đã cố liên lạc với tôi…
– Thực sự thì… – Frost dừng lại, mắt anh lộ vẻ bối rối – Tôi đã để lại một tin nhắn ở văn phòng của cô vào tầm trưa. Kể từ bây giờ, cô nên gọi điện cho tôi, chứ không phải thám tử Moore nếu cô có bất cứ thắc mắc gì.
– Vâng, tôi đã nhận được tin nhắn đó. Tôi chỉ muốn biết… – Cô cố nuốt nước mắt – Tôi muốn biết tại sao mọi việc lại thay đổi.
– À, để thống nhất việc điều tra.
– Điều đó nghĩa là sao?
– Chúng tôi cần Moore tập trung vào các khía cạnh khác của vụ điều tra.
– Ai đã quyết định điều đó?
Frost tỏ ra ngày càng lúng túng.
– Tôi thực sự không biết, bác sỹ Cordell.
– Có phải chính Moore không?
Anh dừng lại một lát.
– Không.
– Vậy không phải là anh ấy không muốn gặp tôi đúng không?
– Tôi chắc không phải vậy.
Cô không biết anh có nói thật với cô không hay chỉ đang cố an ủi cô. Cô thấy hai thám tử ở hai ô làm việc khác đang nhìn về phía mình khiến cô đỏ mặt vì giận dữ. Liệu có phải tất cả mọi người, trừ cô đều biết sự thật không? Có phải cô đang nhận thấy sự thương hại trong mắt họ không? Cả sáng nay cô mơ mộng trong kỷ niệm đêm qua. Cô đã chờ Moore gọi điện, khao khát được nghe thấy giọng nói của anh và cô biết anh đang nghĩ về cô. Nhưng anh đã không gọi.
Đến trưa, cô đã được người ta chuyển lời nhắn trên điện thoại của thám tử Frost. Nó nói rằng trong thời gian tới, mọi vấn đề của cô sẽ do Frost giải quyết.
Tất cả những gì cô có thể làm lúc này là ngẩng cao đầu và cố nén nước mắt. Cô hỏi.
– Có lý do nào đó khiến tôi không thể nói chuyện với anh ấy không?
– Tôi e là bây giờ anh ấy không có ở Boston. Anh ấy đã đi chiều qua.
– Tôi hiểu rồi – Cô đã hiểu. Không cần hỏi, cô cũng biết đó là tất cả những gì Frost có thể nói với cô. Cô không hỏi Moore đã đi đâu, cũng không hỏi làm cách nào để liên lạc với anh. Cô thấy xấu hổ khi đến đây. Lòng tự trọng là nguồn sức mạnh chính của cô. Nó đã giúp cô tiến về phía trước, ngày này qua ngày khác và cô không chịu khoác bộ dạng của một nạn nhân. Những người khác nhìn cô chỉ thấy sự lạnh lùng, sự xa cách về tình cảm vì cô chỉ cho phép họ thấy điều đó.
Chỉ Moore nhìn thấy con người thật của mình. Bị tổn thương và dễ tổn thương. Và kết cục như thế này đây. Đây là lý do mình không thể yếu đuối lần nữa.
Khi cô đứng lên ra về, cô đứng thẳng lưng, mắt nhìn thẳng. Khi ra khỏi Bộ phận Điều tra Án mạng, cô đi qua ngăn làm việc của Moore. Cô biết đó là ngăn của anh vì có tên ghi trên đó. Cô dừng lại đủ lâu để thấy bức ảnh đặt trên đó. Bức ảnh chụp một người phụ nữ cười tươi trong nắng và gió.
Cô rời khỏi đó, bỏ lại thế giới của Moore phía sau, trở về với thế giới buồn đau của chính mình.