Phương Mộc xin nghỉ bệnh nửa năm.
Buổi chiều hai tháng sau khi khai giảng, ánh dương quang chiếu rọi. Phương Mộc nhận được điện thoại của lão Đại.
“Ký túc xá 2 đã bị phá dỡ.”
“Thật không, vì sao?”
“……Không biết.”
“………”
“Khi nào thì cậu quay lại trường học?”
“Qua một thời gian nữa, tớ cũng không rõ.”
“Chỉ còn lại bốn người chúng tớ.”
“………………”
“Chúng tớ đều rất nhớ cậu, thỉnh thoảng có thời gian quay lại nhìn xem đi.”
“Hảo.”
Cúp điện thoại, Phương Mộc cầm lấy nạng, bắt một chiếc taxi đến trường học.
Khu 2 đã biến thành một đống tường ngói đổ vỡ, đủ loại máy móc xây dựng không biết tên trên công trường bụi bay mù mịt. Có rất nhiều người cũng tò mò đánh giá nam hài chống nạng, sắc mặt tái nhợt này.
Phương Mộc chọn một tảng đá ngồi xuống, nheo mắt nhìn tòa nhà tập thể đã từng xảy ra nhiều sự tình này.
Có người trong hành lang lớn tiếng chửi tục.
Có người thừa dịp những người khác đang rửa mặt, tuột quần đối phương.
Có người trong hành lang nhảy lên nhảy xuống rất vang dội.
Cũng có người, bị giết chết trong tòa nhà này.
Hết thảy đều đã bị chôn vùi, tốt xấu, bi hỉ, đều biến mất dưới đống gạch ngói vụn nơi đây.
Cách đó không xa, có thứ gì đó lấp lánh tỏa sáng.
Phương Mộc cố gắng đi qua đó, ngồi xổm người xuống, nhấc lên một khối xi măng.
Đó là một con dao găm bị hun đến đen sì, chuôi dao có nhiều chỗ đã bị nóng chảy.
Phương Mộc nhận ra đây là thứ mà Ngô Hàm đêm đó kề vào cổ mình.
Kỳ thật, ngươi cũng giống như ta thôi.
Phương Mộc nhặt con dao lên, cho vào trong ngực mình.
Cậu bám vào cây nạng, rời khỏi công trường, chậm rãi đi đến cạnh hồ nhân tạo.
Này gọi là hồ nhân tạo Tĩnh Hồ của trường đã tan băng, trên mặt hồ phiêu đãng một tầng hơi nước mỏng. Ngẫu nhiên sẽ nhìn thấy đáy hồ có cả nhỏ bơi lội, dậy lên vài đóa bọt nước rồi không thấy tăm hơi.
Phương Mộc ngồi xuống bên hồ, nhìn hồ nước hơi phiếm xanh, bên cạnh là học sinh vội vã vào lớp hoặc tan học trở về. Bọn họ lớn tiếng đàm tiếu, cước bộ vội vã, ngẫu nhiên có người chú ý đến nam hài kỳ quái bên hồ, cũng chỉ là tùy ý nhìn thoáng qua.
Phương Mộc cảm thấy có chút mỏi mệt. Cậu ngẩng đầu, nhìn về nơi xa, bên kia hồ, là một hàng liễu rũ, đã hơi chuyển sang màu xanh, gió mát phất qua, nhánh cây mềm mại đong đưa, xa xa nhìn lại, phảng phất như một người ở nơi đó vẫy tay.
Ánh mắt Phương Mộc dần trở nên mơ màng, cậu tận lực muốn nhìn rõ ràng đến tột cùng trước mặt có cái gì. Một đoàn hơi nước từ trong hồ dâng lên, trải rộng trên không trung, xoay tròn, tiêu tán, cánh tay lắc lư đối diện cũng càng mơ hồ hơn, cuối cùng lại phân không rõ tột cùng là đang ở trước mắt, hay là đang cách xa bên kia thế giới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.