Bà Chúa Tuyết
V.Con gái quân cướp đường
Đến một khu rừng tối om, xe vẫn lấp lánh như cục than hồng. Một bọn cướp trông thấy, hoa cả mắt. Chúng reo lên:
– Vàng đấy! Vàng đấy!
Chúng lao ra, giữ lấy ngựa, giết chết lính hộ vệ, người hầu, xà ích và kéo Giécđa ra khỏi xe.
– Con bé này béo và khoẻ mạnh, tuyệt lắm! Ngậy như nhân hạt dẻ ấy!- Mụ hầu già của bọn cướp, có bộ râu dài, rậm và đôi lông mày rủ xuống tận mắt, reo lên. Trông nó như một con cừu béo ấy! Thịt nó chắc là ngon!
Nói rồi mụ rút con dao sáng quắc trông gớm chết ra.
– Ái! Ái!- Vừa lúc ấy mụ thét lên vì vừa bị đứa con gái bíu lấy cổ và cắn vào tai. Trông nó có vẻ dữ tợn và khoái trá.
– Con nhà hỗn nào!- Mụ mắng con và sắp sửa chọc tiết Giécđa.
– Để cho nó chơi với con!- Đứa con nói- Nó sẽ cho con cái bao tay và cái áo đẹp của nó. Nó sẽ ngủ chung với con.
Nói rồi nó lại ngoạm vào tai mẹ nó làm mụ giãy nảy lên. Bọn cướp cười ầm lên. Chúng nói:
– Trông mẹ con nhà nó khiêu vũ kìa!
Đứa con bọn cướp nói:
– Con muốn đi xe ngựa.
Bọn cướp để nó trèo lên với Giécđa, vì nó là một đứa trẻ bướng bỉnh thường được nuông chiều. Xe lao vào rừng, băng qua các gốc cây cụt và hồ ao. Con gái lũ cướp lớn bằng Giécđa, nhưng khoẻ mạnh hơn, vai rộng, tóc nâu, cặp mắt đen của nó có vẻ hơi buồn. Nó ôm ngang lưng Giécđa và bảo:
– Nếu tớ không giận đằng ấy thì chúng chẳng dám giết đằng ấy đâu. Hẳn đằng ấy là một công chúa?
– Không, Giécđa đáp, kể lại đời em và nói thêm rằng em rất yêu quý một cậu bé tên là Kay.
Con bé nghiêm nghị nhìn Giécđa. Nó lắc đầu và nói:
– Chúng nó không giết đằng ấy đâu! Chỉ khi nào tớ cáu với đằng ấy thì chính tớ sẽ giết đằng ấy.
Nói xong, nó lau nước mắt cho Giécđa và thọc hai tay vào cái bao mềm mại và ấm áp. Xe dừng lại. Cả bọn đã về tới lâu đài hầu như hoang tàn của bọn cướp. Quạ khoang và quạ đen từ các lỗ bay ra tứ tung. Lũ chó ngao to tướng nhảy cẫng lên. Mỗi con đủ sức nuốt chửng một người. Trong một góc nhà, bảy tám con ngựa thắng yên cương, sẵn sàng lên đường, buộc quanh cột nhà. Trên tường, binh khí rỉ nát, áo choàng rách mướp treo lộn xộn. Giécđa bước vào, con gái bọn cướp dắt tay em.
Lúc đầu em chưa phân biệt được gì cả và lo lắng đến nỗi chân bước không vững. Trong phòng lớn đầy khói, một đống lửa bốc cháy trên sàn nhà. Khói bốc nghi ngút lên trần nhà rồi loanh quanh tìm lối thoát ra ngoài. Bọn cướp nấu xúp trong một cái nồi đặt trên đống lửa và đang quay trên đó nào là thỏ rừng, nào là thỏ nhà, để nguyên con. Con gái bọn cướp nói với Giécđa:
– Đêm nay đằng ấy ngủ với tất cả bầy súc vật xinh xinh của tớ.
Ăn uống xong, chúng nằm lăn trong một góc nhà lót rơm. Bên trên chỗ nằm có hàng trăm chim bồ câu đậu trên giá và que bắc ngang. Hình như chúng đang ngủ, nhưng khi hai đấ bé đến thì chúng ngẩng đầu lên nhìn.
– Tất cả bầy chim là của tớ – Con bé nói.
Nó bắt một con chim gần đó, tóm lấy chân và lắc đến nỗi chim đập cánh phành phạch.
– Hôn nó đi!- Con bé reo lên và quẳng chim vào mặt Giécđa.
– Đây là đôi bồ câu rừng mất dạy – Con bé nói tiếp và chỉ vào những thanh sắt chắn ngang miệng một cái hốc trên tường. Không nhốt chúng lại là chúng chuồn ngay! Và đây là em bé yêu của tớ.
Nó vừa nói vừa nắm lấy sừng một chú nai, có chiếc vòng đồng đeo cổ, bị buộc gần đấy. Đó là một con nai già có đôi mắt hiền từ và đang nhìn đứa con gái lũ kẻ cướp như có vẻ muốn van xin nó tha tội. Lông nai đã gần bạc hết và đôi chỗ lông rụng hết, trông thấy cả da. Trông nó người ta có thể đoán rằng nó đã lang bạt nhiều nơi và đã từng trải qua nhiều cơn đau khổ. Con gái bọn cướp lại nói:
– Con vật này cũng phải buộc cẩn thận, nếu không nó chuồn mất! Tối nào tớ cũng cù nó bằng mũi dao găm làm cho nó hoảng lên đến là hay.
Nói đoạn, con bé rút ở khe tường ra một con dao găm và dứ vào cổ nai. Con vật khốn khổ lồng lộn lên làm con bé cười sằng sặc. Rồi chúng lên giường ngủ.
Lúc đầu Giécđa nằm co ro trong một góc. Con bé hỏi, giọng hơi sẵng:
– Sao đằng ấy tránh tớ thế? Đằng ấy sợ à? Lại gần đây nào?
Giécđa hơi sợ, hỏi:
– Cậu định dắt cả dao găm đi ngủ à?
– Tất nhiên – Con gái bọn cướp đáp- Ai biết trước được chuyện gì có thể xảy ra trong đêm hôm. Nhưng thôi, hãy kể chuyện Kay cho tớ nghe và cho tớ biết tại sao cậu ta lại đi chu du khắp thiên hạ như thế?
…
Giécđa mải mê thuật lại chuyện của em không quên một chi tiết, để khỏi phải nghĩ đến cái nơi khủng khiếp mà tai hoạ đã dẫn em đến, và trong khi kể những nỗi lo buồn đã qua, em có thể tạm quên những mối lo hiện tại. Giécđa kể lể rất dài, dài lắm. Đàn bồ câu vẫn gù trong chuồng, còn các chim khác đã ngủ cả. Con gái lũ kẻ cướp một tay quàng vào cổ Giécđa, tay kia cầm dao găm, cũng ngủ nốt. Nhưng Giécđa không sao chợp mắt được. Em băn khoăn không biết rằng chúng có để em sống hay không hay là chúng sẽ giết em. Bọn kẻ cướp ngồi quanh đống lửa uống rượu và ca hát. Mụ hầu cũng say khướt, ngã sấp ngã ngửa, Giécđa sợ run lên. Đàn bồ câu nói với em:
– Gù! Gù! Chúng tôi đã trông thấy Kay. Một con gà trắng mang xe trượt cho cậu, còn cậu thì ngồi trong xe của Bà chúa tuyết, xe chạy qua rừng nơi chúng tôi làm tổ: nữ chúa hà hơi vào chúng tôi làm chết rét hết tiệt, chỉ còn sống sót có hai đứa thôi. Gù! Gù!
– Này các bạn trên kia, nói gì thế?- Giécđa reo lên- Bà chúa tuyết đi đâu rồi? Các bạn có biết gì không?
– Chắc hẳn bà ta đi đến xứ Lapôni rồi, vì nơi ấy có băng tuyết quanh năm. Cứ hỏi bác nai bị buộc ở dưới ấy thì biết.
– Quanh năm chỉ toàn băng và tuyết thôi, thật là thích!- Nai nói- Ở đấy được vùng vẫy tự do trong những thung lũng rộng rãi và sáng loáng. Chính đấy là nơi Bà chúa tuyết dựng lều vải vào mùa hè, nhưng lâu đài của bà ta ở mãi trên cực bắc, trên hòn đảo mà người ta gọi là đảo Spitbe.
Giécđa lẩm bẩm: – Kay, Kay!
– Nằm im- Con gái bọn cướp dọa- Nếu không tớ cho một nhát vào bụng bây giờ.
Sáng dậy, Giécđa kể cho cô bạn những lời bồ câu nói tối qua. Con gái bọn cướp trở nên nghiêm nghị, vừa lắc đầu vừa nói:
– Biết thế thì ích gì? Biết thế thì ích gì?
Giécđa hỏi nai:
– Nai có biết xứ Lapôni ở đâu không?
– Còn ai biết nơi ấy hơn tôi nữa?- Nai đáp- Chính tôi sinh trưởng ở đấy và sống khá lâu trên cái đất phủ đầy tuyết ấy.
– Thế Bà chúa tuyết ở gần Lapôni hay sao?
– Tôi chưa hề trông thấy Bà chúa tuyết, mặc dù quê tôi tuyết phủ quanh năm và là một xứ sở đẹp nhất thế giới.
– Thôi đi, lão già lẩm cẩm- Con gái lũ kẻ cướp gạt đi- Ta có hỏi cảm tưởng của nai về xứ Lapôni đâu? Im đi, không ta sẽ cứa cổ đấy!
Và thấy nai rùng mình, con bé hỏi tiếp:
– Thôi được, nai biết rõ xứ Lapôni như thế, liệu nai có thể dẫn đường cho một người đi đến đó không?
– Dù có mù cả hai mắt tôi cũng dẫn đến nơi đến chốn được, vì nơi ấy là quê hương tôi, chỉ hít không khí ở đấy tôi cũng tìm được hướng đi.
– Này, đằng ấy!- Con bé nói với Giécđa – Người của ta đi cả rồi. Còn lại mẹ tớ, nhưng gần sáng thì mẹ tớ uống một chai bố rồi đi ngủ. Tớ muốn giúp cậu một điều.
Nó nhảy ra khỏi giường, ôm lấy cổ mẹ nó, giật bộ ria mép của mụ và nói:
– Chào con dê già của tôi!
Con gái nói với mẹ như vậy thật là vô lễ. Nhưng bạn đừng tưởng rằng mụ ấy sẽ vồ lấy con nện cho một trận. Mụ chỉ cười gằn, lầu bầu một tí thôi, rồi mụ búng vào mũi con bé làm cho mũi nó tím bầm lên, nhưng đó không phải là mụ phạt nó mà là búng yêu nó đấy. Sau đó, mụ vớ chai rượu tợp một hớp, hai hớp, cuối cùng mụ ngơ ngác nhìn xung quanh, rồi nằm xoài ra đánh một giấc. Mụ còn mở mắt ra vài ba lượt nữa, rồi mụ ngáy inh nhà, đúng như con bé đã nói lúc nãy. Con gái lũ cướp cầm tay Giécđa, nhét dao vào túi, và mở hé cửa nhìn ra ngoài xem có ai không.
– Cẩn thận bao giờ cũng hơn.
Nó nói thế rồi quay lại bảo Giécđa: – Lại đây với tớ, đằng ấy sẽ rất ngạc nhiên.
Đến gần con nai nó bảo:
– Tớ cũng muốn giữ nai ở đây để vuốt ve nai bằng mũi dao của tớ, vì nai trông hay tệ. Nhưng thôi, tớ sẽ thả nai ra để nai có thể phóng về Lapôni. Nhưng nai phải chạy thật nhanh và cõng cô bé này đến lâu đài Bà chúa tuyết, nơi cậu Kay hiện đang ở. Nai đã nghe rõ chuyện cô ấy rồi. Cô ấy nói to thế ai chả nghe thấy? Nai lại thính tai hơn ai hết.
Nai sung sướng nhảy cẫng lên. Con gái bọn cướp nhấc Giécđa lên lưng nai và buộc lại cẩn thận. Nó còn cho cô một cái gối để ngồi lên trên.
– Đằng ấy đi giày băng túp lót lông, như vậy là tốt lắm vì trời sẽ rét, nhưng cái bao tay thì tớ lấy. Vả chăng, đằng ấy cũng chẳng sợ bị cóng tay đâu. Đây là đôi găng lót lông của mẹ tớ, đằng ấy xỏ vào thì đến tận khuỷu tay đấy. Nào mang găng vào! Giờ thì đằng ấy giống bà mẹ xấu xí của tớ rồi đấy, ít nhất cũng giống ở đôi tay.
Giécđa khóc oà lên vì sung sướng.
– Tớ chẳng thích đằng ấy khóc đâu!- Con bé nói- Phải tươi tỉnh lên chứ! Này! Đây là bánh mì và một miếng dăm bông. Đằng ấy sẽ không sợ chết đói đâu.
Nói rồi nó buộc hai thứ ấy vào lưng nai, mở cửa, nhốt lũ chó lại, lấy dao cắt thừng buộc nai và nói:
– Chạy đi, và nhớ trông nom cô bé đấy nhé!
Giécđa chìa đôi tay đeo găng cho con gái lũ kẻ cướp và nói vài lời từ biệt. Nai lao vào rừng, nhảy qua bụi rậm, rễ cây, vượt qua đồng ruộng và đầm lầy. Chó sói và lũ cáo hú lên: “Hú! Hú!” nghe như tiếng hắt hơi dồn dập trong không trung.
Nai nói: – Trông kìa! Bắc cực quang quen thuộc của tôi đang loé sáng khắp bầu trời.
Nai chạy cả ngày lẫn đêm. Giécđa ăn hết cả bánh, hết cả dăm bông và cuối cùng, nai đã đưa em tới Lapôni.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.