Ba Người Thầy Vĩ Đại
Chương 11. Người Cho Đi Nhiều Nhất Sẽ Thắng
NỮ CEO
“Tôi không biết số phận của bạn sẽ thế nào, nhưng có một điều tôi biết rõ: Những người được hạnh phúc thực sự là những người tìm cách và biết cách phục vụ người khác. ”
– Albert Schweitzer
“Hãy tưởng tượng rằng mục tiêu sống duy nhất của bạn chính là vì hạnh phúc của bạn – khi đó cuộc sống trở thành một thứ độc ác và vô cảm. Bạn phải hướng tới điều mà tri thức của nhân loại, trí tuệ và trái tim của bạn mách bảo: Rằng ý nghĩa của cuộc sống là phục vụ nguồn sức mạnh đã đưa bạn đến thế giới này. Khi đó, cuộc sống mới là một niềm vui”
– Leo Tolstoy
***
Trong lòng tôi luôn có một vị trí đặc biệt dành cho New York. Đó là một trong những thành phố luôn ở trong trái tim tôi, cho dù tôi đi tới đâu. Tôi mê loại bánh quẩy thơm ngon bày bán trên các phố, cùng với món bánh mỳ kẹp xúc xích dày dặn giúp tôi tiết kiệm được khá nhiều tiền. Tôi khoái những tòa cao ốc đồ sộ đem lại cho thành phố dáng vẻ kỳ vĩ. Tôi thích cái nhịp hối hả của thành phố năng động này. Nó truyền cảm hứng cho tôi mơ những giấc mơ lớn lao hơn và bước những bước dài hơn. Tôi chỉ đến đó có vài lần, nhưng luôn có cảm giác thích quay trở lại.
Chuyến bay từ Hawaii rất vui. Chỉ có vài người trong số chúng tôi ngồi ở khoang hạng nhất, và tất cả chúng tôi đều là bạn bè vì chúng tôi đã cùng nhau bay vượt Thái Bình Dương. Khi tôi đã khá quen với mấy người ngồi cùng dãy ghế, tôi bắt đầu chia sẻ một số bài học mà tôi tiếp thu được trong hai tháng qua. Tôi kể với họ về thời gian tôi ở Rome cùng với Cha Mike, và những gì ông ấy dạy tôi về việc sống thật sự là một con người. Tôi nhắc lại những lý luận của ông ấy về cách vận hành của thế giới như là một trường học để chúng ta trưởng thành, và những thử thách chúng ta gặp phải trong cuộc đời trên thực tế lại là những cơ hội – nếu chúng ta có đủ trí tuệ để nắm bắt chúng. Tôi thảo luận về khái niệm Lỗ hổng Liêm chính và việc chúng ta đã phản bội chính mình khi chúng ta không thật sự là chính chúng ta. Và tôi chia sẻ hình ảnh ô cửa kính màu mang tính ẩn dụ và việc áp dụng những kính lọc để chúng ta nhìn nhận thế giới của chúng ta qua đó như thế nào.
Tôi cũng nói với những người bạn mới của mình về người bạn đặc biệt, Moe Jackson, vận động viên lướt sóng kỳ lạ mà tôi cảm nhận là một bậc thầy ở thời buổi này. Tôi hé lộ những gì anh ấy nói với tôi về việc sống bằng tình cảm. Tôi cũng chia sẻ những suy nghĩ của anh ấy về những bí ẩn của cuộc sống và cách anh ấy muốn gạt bỏ sự kiểm soát mà đa phần chúng ta cứ bám lấy, để khám phá những kho báu đích thực có ý nghĩa cho cuộc sống của chúng ta. Và tôi cũng nói với họ những bài tập tự chăm sóc rất thú vị của anh ấy để thay đổi bản thân và tạo ra cái bản ngã tốt đẹp nhất của chúng ta.
“Anh nên viết một cuốn sách,” người phụ nữ trẻ ngồi cạnh tôi nói rất thành thực. “Tôi cá rằng nó sẽ rất ăn khách. Cả thế giới này đang phải tìm kiếm những tri thức như thế này – và thế giới sẽ là một nơi tốt đẹp và đáng yêu hơn nếu mọi người đều sống như vậy. Em nghĩ thế giới sẵn sàng cho một sự thay đổi lớn.”
“Tôi sẽ sẵn sàng đón nhận những gì diễn ra trong đời tôi, và nhìn nhận những phép màu xuất hiện,” tôi đáp, vận dụng thêm triết lý của Moe về cuộc sống. “Tất cả luôn vận hành theo cách tất yếu như thế,” tôi tiếp lời với một nụ cười ranh mãnh.
Khi máy bay hạ cánh xuống New York, những chỉ dẫn của Cal đưa tôi thẳng tới trung tâm của khu tài chính và đến một trong những toà nhà văn phòng nổi tiếng nhất của thành phố. Đó là một địa chỉ đặc biệt, là trụ sở của những tập đoàn quốc tế và những công ty đẳng cấp thế giới. Tôi cảm thấy hơi ngợp khi bước vào thang máy lên tầng 53, nơi tôi sẽ gặp người thầy hướng dẫn tiếp theo mà cha tôi đã chọn cho tôi. Tôi đã gặp Cha Mike, một vị Thánh xét theo cách ông nhìn nhận và sống cuộc sống cao cả của mình. Tôi đã gặp Moe Jackson, một công tử hào hoa đã dạy tôi về những vấn đề của trái tim và tầm quan trọng của việc bình tĩnh và thảnh thơi trước mọi khoảnh khắc trong thế giới của tôi. Giờ tôi có cảm giác mình đã tiếp thu những bài học sẽ giúp tôi thúc đẩy sự nghiệp và định hướng nghề nghiệp của mình lên một cấp độ hoàn toàn mới. Tim tôi bắt đầu đập nhanh, vì tôi biết rằng giai đoạn cuối cùng trong chuyến phiêu lưu của tôi sắp bắt đầu.
Cửa thang máy mở ra, và tôi bước vào dãy văn phòng kiểu cách nhất mà tôi từng thấy. Góc nhìn từ những ô cửa sổ chạy dài từ sàn đến trần nhà thật ấn tượng, đồ đạc đều rất lịch lãm và hợp thời trang. Mới chỉ 7 giờ 45 phút, nhưng những người đàn ông điển trai trong những bộ vest may rất đẹp và những người phụ nữ kiều diễm trong những bộ đồ công sở đã đi lại tấp nập với sự tự tin thấy rõ và một mục tiêu rất tập trung.
“Jack, chào mừng anh tới New York!” Một giọng nói ngọt ngào nhưng tự tin vang lên ở phía cuối một hành lang dài có bài trí những bức điêu khắc Nhật Bản và tác phẩm nghệ thuật của thổ dân châu Mỹ.
Khi tôi quay về phía tiếng gọi, tôi nhìn thấy một người phụ nữ đẹp mê hồn mặc bộ vest công sở đen đắt tiền đang tiến thẳng về phía tôi. Mái tóc đen mượt, búi gọn ghẽ, nước da trắng hồng, khuôn mặt toát lên vẻ nhiệt thành, còn đôi mắt của cô thì lấp lánh ánh cười. Và nụ cười kia – quả là có sức hút thuần khiết mạnh đến 1000 watt.
Khi cô tiến đến gần tôi hơn, tôi cảm nhận được một sức mạnh kỳ lạ toát ra từ cô. Tôi không biết vì sao lại có cảm giác ấy, chỉ biết đúng là như vậy. Đó là một thứ cảm giác tôi đã từng có trước kia khi gặp một minh tinh Hollywood trên phố hoặc một vận động viên nổi tiếng tại sân bay. Người phụ nữ này là tuýp người khiến cả gian phòng ngừng lại khi cô ấy bước vào – tôi biết không có nhiều người như cô ấy.
“Jack,” cô ấy nói rất nhã nhặn khi tiến đến và bắt tay tôi: “Tôi là Tess Welch, CEO của công ty môi giới này. Cha anh là một người bạn thân của tôi.”
“Vậy ư?” Tôi lẩm bẩm, vẫn còn mê mẩn trước vẻ ngoài và nguồn năng lượng kỳ lạ tỏa ra từ cô ấy.
“Đúng như vậy. Tôi rất nhớ ông,” cô ấy ngừng lại. “Và tôi rất buồn vì mất mát của anh,” cô ấy dịu dàng nói. “Ngay trước khi ông qua đời, ông đã dặn tôi rằng anh sẽ đến. Ông ấy đã sắp xếp mọi việc ở đây cho anh. Lạy Chúa, chắc chắn ông vô cùng yêu anh. Nhân tiện, mọi việc của anh thế nào?”
“Chà, mấy tháng qua rất tuyệt vời,” tôi đáp. “Thời gian của tôi ở Rome bổ ích đến không ngờ, phải nói thành thật là nó đã thay đổi cách tôi nhìn nhận thế giới. Và Hawaii cũng kỳ diệu. Tất cả cứ như một giấc mơ. Toàn bộ cuộc đời tôi đã thay đổi hoàn toàn về nhiều phương diện.”
“Như thế không phải là tệ, phải không Jack? Từ những gì tôi nghe được qua Cal, đã đến lúc anh sẵn sàng có một số thay đổi toàn diện,” cô ấy nói đầy vẻ thông cảm.
“Đúng như thế, cô Welch,” tôi trả lời một cách trịnh trọng, cảm thấy không được thoải mái cho lắm với môi trường sang trọng xung quanh. Tôi chẳng mặc gì ngoài quần sóoc, áo phông và đôi xăng đan cũ kỹ thân quen, cùng với cái ba lô khóa khoác trên vai.
Cô ấy mỉm cười. “Cứ gọi tôi là Tess. Mọi người quanh đây đều gọi như vậy. Nhân tiện, tôi rất vui vì anh đã đến đây. Tôi đã đặt cho anh một phòng ở Morgan, một khách sạn thời thượng thật sự mà tôi rất thích. Đừng ngại gì cả. Tôi đã hứa với Cal sẽ hết lòng chăm sóc anh, và tôi luôn giữ lời hứa của mình.”
“Vậy chúng ta sẽ tập trung vào vấn đề gì trong bốn tuần sắp tới, Tess?”
“Tôi sẽ là huấn luyện viên giúp anh hiểu rõ về công việc, vai trò lãnh đạo và tài sản cuộc đời của anh – tôi sẽ dạy anh về Câu hỏi Cuối cùng thứ ba.”
“Làm cách nào phục vụ thật nhiều phải không?” Tôi nhớ lại.
“Đúng. Tôi sẽ dạy anh cách sống một cuộc sống có ý nghĩa; cách chuyển từ việc theo đuổi thành công sang tạo ra ý nghĩa lâu dài; cách thể hiện những khát vọng trong lòng mình trên phương diện vật chất trong khi tạo dựng sự mãn nguyện về mặt tinh thần; và cách nhận ra tiềm năng của anh trong công việc và trở nên cao thượng. Và tôi sẽ cho anh thấy tầm quan trọng của việc tạo ra giá trị và lý do tại sao mục đích chính trong kinh doanh lại là hết mình phục vụ người khác.”
“Đây chính là những gì tôi cần học ở giai đoạn này của cuộc chơi,” tôi đáp. “Suốt mấy tuần qua, tôi đã học được nhiều về thành công nội tâm – giờ tôi cảm thấy mình sẵn sàng đưa một số khái niệm ấy vào công việc của mình. Tôi nghĩ tôi đã có một số lựa chọn chưa đúng trên con đường sự nghiệp của mình, và tôi thật sự cảm thấy rất không mãn nguyện trong công việc.”
“Cuộc sống liên quan đến những lựa chọn, Jack ạ. Như Albert Einstein nói: ‘Có bao nhiêu người mắc vào những thói quen thường nhật của họ: phần thì tê liệt, phần thì khiếp hãi, phần thì lãnh đạm? Để có một cuộc sống tốt đẹp hơn, chúng ta phải duy trì việc lựa chọn cách chúng ta sống’”
“Một trích dẫn rất hay. Tôi thích câu nói ‘Chúng ta phải duy trì việc lựa chọn cách chúng ta sống.’ Tôi cho rằng đó là những gì tất cả chúng ta đều cần làm với tư cách con người trong mọi khoảnh khắc của đời mình – duy trì việc lựa chọn suy nghĩ và hành động tốt đẹp.” tôi nói đầy triết lý, tự gây ấn tượng cho mình bằng sự uyên thâm đã bắt đầu bộc lộ từ chính mình trong những tuần qua.
“Anh hoàn toàn đúng. Và những lựa chọn chúng ta thực hiện trong từng khoảnh khắc của mình cuối cùng lại cấu thành hình thức cuộc sống mà chúng ta tạo ra cho chính mình,” Tess nói trong lúc chỉ vào một tờ in thạch bản được đóng khung rất trang nhã trong phòng khách. “Đây là một câu trích còn hay hơn nữa của triết gia kinh doanh Peter Koestenbaum[33]: ‘Một số người tài năng hơn những người khác. Nhưng tất cả chúng ta đều có khả năng trở thành vĩ đại. Sự vĩ đại đến nhờ nhận ra rằng tiềm năng của chúng ta chỉ bị giới hạn bởi cách bạn lựa chọn, cách bạn sử dụng sự tự do của mình, mức độ quyết tâm của bạn, mức độ kiên trì của bạn – tóm lại, bởi chính thái độ của bạn. Và tất cả chúng ta đều hoàn toàn tự do trong việc lựa chọn thái độ của mình’”
“Hay quá,” tôi đáp, gật gật đầu và cũng hy vọng rằng cô ấy không chú ý đến những hạt cát – món quà lưu niệm hạnh phúc từ Hawaii – mà đôi dép của tôi để lại trên nền gỗ sáng bóng.
Tess tiếp tục cuộc thảo luận của chúng tôi. “Chúng ta thật sự cần duy trì việc lựa chọn cách chúng ta sống ở từng khoảnh khắc trong ngày,” cô ấy nói. “Chúng ta phải duy trì việc hỏi chính mình: ‘Những gì mình đang làm lúc này có phải là cách sử dụng thời gian và tài năng tốt nhất chưa?’ Mỗi khoảnh khắc cuộc đời chúng ta đều là khoảnh khắc của chân lý. Dựa vào những gì anh chọn lựa trong từng khoảng khắc, anh hoặc sẽ trưởng thành như một con người hoặc teo tóp lại. Anh là ai lúc này không là gì khác hơn là tổng hòa của những lựa chọn mà anh đã thực hiện từ ngày anh mới chào đời cho đến tận hôm nay. Nhờ những lựa chọn của mình, anh thực sự sẽ quyết định số phận của anh.”
“Những kiến thức rất uyên thâm, Tess ạ,” tôi đáp.
“Những lựa chọn giúp quyết định suy nghĩ mà anh thường nghĩ, những con người ở xung quanh anh, những cuốn sách mà anh đọc, và những hành động anh thực hiện định hình lên chính anh và xác định cuộc sống của anh. Anh tạo ra cuộc sống mà anh nhìn thấy trước mắt mình – chứ không phải ai khác.”
“Tôi đồng ý. Và tôi phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về nó,” tôi nói một cách tự tin, nhắc lại tri thức của Cha Mike. “Điều đó làm tôi nhớ đến những gì nhà văn Rudyard Kypling[34] từng viết: ‘Chúng ta có 40 triệu lý do để thất bại, nhưng không có lấy một lời bào chữa’”
“Câu nói hay lắm, Jack. Khi phủ nhận bất kỳ trách nhiệm nào với cuộc sống của mình bằng cách đổ tội cho người khác, anh đã đem sức mạnh của mình cho những người đó, và tôi tin chắc giờ anh biết rõ điều này. Khi trách cứ điều gì đó xảy đến với anh trong quá khứ hoặc những việc không hay trong cuộc đời anh, anh đã mang lại sức mạnh cho những sự kiện ấy. Vì khi anh trách cứ rằng những bất hạnh trong cuộc sống của anh là do những người khác thì sự thật là anh đang nói rằng họ định hình số phận của anh và họ là nguyên nhân cho những hoàn cảnh hiện tại của anh. Và như thế không có ý nghĩa gì.”
“Tôi chính là nguyên nhân của mọi thứ trong đời mình,” tôi thừa nhận. “Tôi phát hiện ra điều đó sau những gì tôi đã học được trong tám tuần qua. Tôi cho rằng thách thức với tôi chính là nhận ra điều này, nhưng trách nhiệm của tôi là phải cân bằng nó với nhu cầu sống hòa nhã với bản thân. Tôi thật sự không muốn bắt đầu trừng phạt mình vì tất cả những sai lầm tôi đã mắc phải suốt dọc đường đời của mình.”
“Quan điểm rất khôn ngoan. Đó là một sự cân bằng.”
“Nhưng tôi cũng cần rất thực tế,” tôi nói thêm.
“Đúng. Và thực tế đến từ việc nhận lấy trách nhiệm. Mọi hoàn cảnh đều không hề định ra một con người, Jack ạ, chúng bộc lộ một con người. Quan điểm của tôi là: Tôi nghĩ rằng đã đến lúc anh phải giành lại quyền chăm chút cho cuộc sống của anh. Tôi nghĩ anh đã sẵn sàng đòi hỏi nhiều hơn về chính mình, sống theo những tiêu chuẩn có cảm hứng hơn.”
“Những tiêu chuẩn có cảm hứng hơn ư?”
“Vâng. Đã đến lúc Jack Valentine bắt đầu hành động như một người hoàn hảo và trở thành người như vậy. Đây, hãy đọc câu này,” Tess nói trong khi đưa cho tôi một thứ có vẻ như là một tấm danh thiếp. “Tôi giữ thứ này trong ví của mình, và tôi đọc nó mỗi lần tôi mở ra – thứ này giúp tôi luôn tập trung vào những gì tôi muốn cuộc sống mình đạt đến. Nào, hãy đọc to lên.”
“Một trong những trải nghiệm đáng buồn nhất có thể đến với một con người là khi họ nhận thức được rằng tóc mình đã bạc và da mình đã nhăn nheo, mình sắp kết thúc một cuộc đời không mấy hữu ích, nhưng sự thật là suốt cả cuộc đời, người đó chỉ sử dụng được một phần rất nhỏ của đời mình. – V.W. Burrows.” Tôi ngước nhìn Tess với vẻ ngạc nhiên, thật sự cảm thấy sự tác động của những lời mà mình vừa đọc.
“Có thấy những gì tôi đang nói không, Jack? Cuộc đời thật sự ngắn ngủi. Lúc này là lúc nâng cao những chuẩn mực của anh về khái niệm một con người. Hãy cho thế giới thấy anh thật sự là ai. Và nếu không phải lúc này, thì khi nào nữa?”
Câu hỏi cuối cùng đó thật sự vang vọng trong tôi. Cứ như thể đầu tôi bị giật ngược lại và sức mạnh của câu hỏi xô tôi va vào bức tường kính của phòng khách trang nhã. Tôi luôn né tránh làm những điều tôi cần làm để thực sự thành công trên thế giới này cho tới khi đã muộn. Tôi tự nhủ với mình rằng tôi sẽ đi thêm một dặm đường và trở thành một siêu sao trong công việc khi tôi có thêm thời gian. Tôi tái thiết mối quan hệ của mình một khi tôi được thăng tiến. Tôi cải thiện cuộc sống của mình khi tôi có thêm tiền.
Nhưng kiểu suy nghĩ ấy không hề có tác dụng với tôi tí nào – nó không phù hợp với nhận thức mới mẻ của tôi. Tôi thật sự cần đưa cuộc sống của mình lên cấp độ cao nhất. Không phải năm sau. Không phải tháng tới. Không phải tuần tới. Mà là ngay lúc này. Cuộc sống của tôi đã được cải biến qua chuyến thăm Cha Mike và qua quãng thời gian ở với Moe. Cách tôi suy nghĩ, hành động, và cảm nhận những ngày này khẳng định rằng tôi là một con người mới. Nhưng tôi biết rằng trong tôi vẫn còn nhiều thứ để khám phá. Nhiều hơn nữa. Tôi phải nâng chuẩn mực của mình và cam kết đi trọn con đường. Tôi có thể không còn lùi bước trước sự vĩ đại của mình nữa – tôi nợ điều đó với Cha Mike và Moe. Tôi nghĩ về những gì triết gia Baltasar Gracian[35] từng nói: “Người khôn ngoan luôn làm ngay những gì kẻ ngốc làm cuối cùng.”
Tess cắt ngang ý nghĩ của tôi. “Anh biết đấy, Jack, quá dễ bị rơi vào cái bẫy của một cuộc sống tầm thường.
Nếu chúng ta không chịu trách nhiệm về cuộc sống của mình và tác động đến nó thì cuộc sống của chúng ta sẽ có cách tác động lại chúng ta. Và khi đó ngày kéo dài thành tuần, tuần biến thành tháng, và tháng trở thành năm. Khi chúng ta chưa kịp nhận biết thì mọi thứ đã kết thúc! Tôi nghĩ chính Nietzsche[36] là người đã thách thức chúng ta chấm dứt việc sống cuộc sống như thể nó là một tai nạn do bất cẩn. Chúng ta cần chỉ huy và dẫn dắt cuộc sống của mình theo những hướng mới nếu chúng ta muốn sự thành công có ý nghĩa. Chúng ta cần phát triển những thói quen tốt hơn và nghĩ những ý nghĩ lớn lao hơn.”
“Tôi đang thay đổi rất nhiều thói quen của mình.”
“Quá tuyệt vời! Thói quen của chúng ta tạo ra chúng ta. Và những hậu quả do những thói quen xấu thường không xuất hiện cho tới nhiều năm về sau, cho nên chúng ta không còn chú ý đến cách tiến hành cuộc sống của mình. Gà luôn về chuồng để ngủ, cá hồi luôn trở về nơi mình sinh ra để đẻ trứng.”
“Sao cơ?”
“Mọi hành động luôn có hậu quả – luôn như vậy. Hãy làm những điều tốt cho chính mình và người khác trong cuộc đời anh, và những điều tốt đẹp chắc chắn sẽ đến với anh. Đối xử không ra sao với bản thân và rơi vào cái bẫy của những thói quen xấu, anh chắc chắn phải trả giá. Cho dù anh có tìm cách phỉnh phờ bản thân mình nghĩ gì thì gà vẫn cứ về chuồng để ngủ.”
Tess tiếp tục nói trong khi đi đi lại lại trong đại sảnh nơi chúng tôi vẫn đang đứng. “Thành tích cốt lõi trong sự nghiệp và trong cuộc sống đều liên quan đến việc gia tăng trách nhiệm cá nhân. Nó liên quan đến việc giữ lời hứa mà anh đã đưa ra với chính mình. Rất cần tôn trọng những lời hứa với chính mình để sống một cuộc sống danh giá. Sự vĩ đại ở một con người chủ yếu là nói những gì chúng ta sẽ làm với tư cách con người, và sau đó làm những gì chúng ta nói chúng ta sẽ làm. Đây là điều đơn giản, nhưng phần lớn chúng ta quên mất nó trong cái thế giới điên khùng mà chúng ta đang sống.”
“Sau khi chịu trách nhiệm trọn vẹn về cuộc sống của tôi và tôn trọng những lời hứa của mình, tôi nên nghĩ về điều gì khác?”
“Hãy quan tâm đến những người ở xung quanh anh, Jack ạ, đó là điều quan trọng nhất. Thật lòng quan tâm đến mọi người. Làm những điều bất ngờ cho họ, và dành cho họ một phần của chính mình. Tất cả chúng ta trong thế giới làm ăn đều cần chấm dứt việc chỉ bận tâm chuyện thành công hoặc phát tài hay được trọng vọng – chúng ta cần quan tâm nhiều hơn đến việc sống tốt. Đó là tâm điểm sẽ đưa chúng ta đến cuộc sống lý tưởng của mình. Tôi thấy buồn khi nhìn cách hoạt động của nhiều người trong lĩnh vực kinh doanh. Lúc nào cũng chỉ là ‘Việc này có lợi gì cho tôi?’, đó đúng là một cách thật sự thiển cận để gây dựng một sự nghiệp.”
“Đó chính là cách tôi thường làm trong công việc,” tôi nói với cô ấy. “Nhưng giờ không còn như thế nữa. Đó không phải là cách tôi sẽ làm mọi việc khi tôi trở về nhà từ đây. Tôi cũng muốn nhân văn hơn trong cách thể hiện vai trò một doanh nhân.”
“Tuyệt vời. Chỉ khi anh cởi bỏ bộ áo giáp mà hầu hết chúng ta mặc suốt ngày và bộc lộ khả năng bị tổn thương, sự cởi mở và sự quan tâm thì cuộc sống của anh mới tiến đến thiên đường. Những thủ lĩnh giỏi nhất đều phơi bày những điểm yếu của họ – họ thành thật và người ta yêu quý họ vì điều đó. Sống cởi mở, tử tế, và phù hợp trong công việc là một lợi thế so sánh lớn vào thời buổi này. Nó thật sự sẽ giúp anh tránh được sự cạnh tranh và củng cố lòng trung thành ở khách hàng của anh.”
“Thật vậy không?”
“Chắc chắn – bởi vì không một ai làm như vậy nữa!” Cô ấy nói một cách say sưa. “Nhưng tất cả những thủ lĩnh giỏi đều biết điều này. Anh sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều khi anh học được cách sống chân thật với mọi người xuất hiện trong cuộc đời anh và xây dựng những mối quan hệ đặc biệt với họ. Hãy cởi bỏ tâm thế tự vệ và hãy dành sự quan tâm thật sự dành cho người khác. Đây sẽ là một trong những quyết định hay nhất mà anh từng đưa ra, Jack ạ.”
“Tôi thật sự chưa hề sống vì những người xuất hiện trong cuộc đời tôi, Tess ạ. Tôi cảm thấy buồn khi nghĩ về cách tôi đối xử với những người khác.”
“Nếu anh cho họ thấy rằng anh trân trọng họ, họ sẽ trân trọng anh. Hãy dành cho họ tình yêu thương và sự quan tâm, và họ sẽ dành cho anh tình yêu thương và sự quan tâm. Hãy hỏi về hy vọng, ước mơ, khát vọng của họ, và họ sẽ làm tương tự với anh. Cuộc sống vĩ đại – cả trong công việc và ở gia đình – được tạo dựng trên những mối quan hệ vĩ đại, anh biết mà.”
“Điều đó thật có ý nghĩa.”
“Anh có biết rằng bằng chứng khoa học gần đây đã cho thấy rằng trường điện từ tạo ra bởi trái tim con người thực tế mạnh gấp 5000 lần trường điện từ do trí não con người tạo ra không?”
“Tôi không biết,” tôi đáp, rất ngạc nhiên trước kiến thức của người phụ nữ xuất chúng này.
“Điều này được diễn giải, theo bằng chứng khoa học, là: Người ta có thể cảm nhận được trường điện từ đó từ cách xa anh 5 đến 10 bước chân. Anh có hiểu phát hiện này quan trọng đến thế nào không?”
“Người khác có thể cảm nhận được chị có quan tâm đến họ hay không, do đó họ thật sự có thể biết liệu trong lòng chị có quan tâm nhiều nhất đến họ hay không. Thật kỳ diệu.”
“Chính xác. Điều đó có nghĩa là cho dù anh nghĩ mình thông minh đến đâu thì anh cũng không thể giả vờ quan tâm được. Anh có thể nói những lời anh muốn, nhưng trừ phi anh thật lòng giúp đỡ khách hàng của mình và làm cho cuộc sống của họ tốt hơn, nếu không họ sẽ không làm ăn với anh – họ sẽ cảm nhận được rằng anh không chân thành. Thành công trong kinh doanh đến từ lòng tin, Jack ạ. Người ta cần tin rằng anh muốn giúp họ. Nếu có lòng tin thì các dịch vụ của anh sẽ tự bán chạy.”
“Có đúng là lòng tin quan trọng đến vậy không?” Tôi hỏi. “Ý tôi là, tôi đã nghe nói rằng những thứ như chất lượng hàng hóa, mức dịch vụ, và cải tiến mới là những gì thật sự làm nên thành công trong kinh doanh.”
“Lòng tin chính là khởi điểm của tất cả. Người ta làm ăn với người mà họ tin tưởng. Giả sử anh bị đột quỵ, xin Chúa thứ lỗi. Liệu anh đến gặp một bác sĩ phẫu thuật mà anh tin tưởng hoàn toàn hay một bác sĩ rất có tiếng tăm nhưng lại không đáng tin cậy?”
“Tôi tìm tới người tôi tin tưởng, chừng nào tôi còn cảm thấy người đó làm việc tốt.”
“Dĩ nhiên là như vậy,” Tess nói. “Lòng tin là lợi thế tuyệt đối mà vị bác sĩ phẫu thuật có, và đó là nền móng cho mọi mối quan hệ làm ăn vững chắc. Không có lòng tin, khách hàng tương lai của anh sẽ không mua hàng từ anh, các cộng sự của anh sẽ không lắng nghe anh, và gia đình cùng bạn bè anh sẽ rời xa anh.”
“Lòng tin là chìa khóa,” tôi khẳng định.
“Thực sự là như vậy, Jack ạ. Không có nó, các mối quan hệ của anh chẳng là gì khác hơn lớp vỏ của những gì thật sự là chúng. Và anh duy trì một tài khoản niềm tin với tất cả mọi người trong cuộc đời anh. Bất cứ khi nào anh tương tác với ai đó, anh hoặc được thêm tiền vào tài khoản đó hoặc là rút tiền từ đó. Mỗi lần anh thực hiện trọn vẹn một cam kết của mình, mỗi lần anh dành một phút để nói ‘cảm ơn’, mỗi lần anh thể hiện sự quan tâm thật sự đến ai đó, và mỗi lần anh chân thành giúp đỡ người khác đều là một khoản tiền anh được nhận thêm vào quỹ của mình.”
“Và mỗi lần tôi đặt mình lên trước nhất là một lần rút tiền.”
“Vâng. Mỗi lần anh không làm được những gì anh nói mình sẽ làm, sao nhãng việc gọi lại một cuộc điện thoại, nói xấu ai đó sau lưng họ, hoặc không phân phối một sản phẩm chất lượng cao, anh đều rút tiền cả đấy. Tiền anh được thêm hàng làm sâu sắc thêm mối quan hệ, trong khi các khoản rút hằng ngày phá hoại nó. Và điều thú vị là khi anh có thật nhiều tiền đầu tư vào tài khoản niềm tin đó, anh có thể rút ra rất ít mà chẳng thành vấn đề gì.”
“Giống như là tôi có tín dụng.”
“Hoặc bảo hiểm chi trội,” Tess nói với nụ cười dịu dàng. “Và nó có tác dụng như thế này trong cuộc sống riêng tư của anh. Giả sử là anh đang hẹn hò với một người phụ nữ đặc biệt. Anh luôn đón cô ấy đúng giờ vào những lần hẹn, anh luôn gọi cho cô ấy khi anh nói anh sẽ gọi, anh dành cho cô ấy sự quan tâm và chăm sóc, và anh giúp cô ấy khi cô ấy đề nghị anh giúp đỡ. Nói cách khác, anh có tín dụng tốt trong tài khoản niềm tin đó. Vậy nếu anh phải hủy bỏ một hai buổi hẹn bởi vì có một vấn đề khẩn cấp nảy sinh trong công việc, anh nghĩ phản ứng của cô ấy sẽ ra sao?”
“Cô ấy vẫn thấy ổn. Tôi nghĩ cô ấy thông cảm tôi nếu tình huống khẩn cấp nảy sinh.”
“Đúng rồi, nhờ tất cả những khoản tiền gửi mà anh đã thực hiện. Giờ chúng ta thay đổi kịch bản: Giả sử anh đã tạo thành tiền lệ lỡ hẹn, anh không hề gọi cho cô ấy khi anh hứa sẽ gọi, và anh quên vài dịp kỷ niệm quan trọng của hai người.”
“Tôi hình dung ra bức tranh rồi – tôi đã rút tiền quá nhiều đây mà.”
“Vâng. Giờ, một hôm anh gọi cho cô ấy và bảo cô ấy anh cần hủy vài cuộc hẹn sắp tới mà anh đã bố trí do một khủng hoảng nào đó trong công việc. Anh đoán phản ứng của cô ấy sẽ thế nào?”
“Có lẽ cô ấy sẽ chẳng ấn tượng gì. Thực tế, nếu cô ấy đặt nặng vấn đề thì thậm chí có thể là cô ấy đầu hàng và cắt đứt quan hệ.”
“Anh hiểu rồi đấy. Cho nên anh có thấy rằng tất cả chúng ta cần thường xuyên gửi tiền trong tài khoản niềm tin của mọi người mà chúng ta có quan hệ không – không chỉ trong đời sống kinh doanh mà ngay trong đời sống cá nhân của chúng ta nữa?”
“Vâng, tôi thấy rồi. Và cách rất hay để làm điều đó là biết quan tâm và tốt bụng, phải không?”
“Chính thế, Jack ạ. Sự quan tâm thích đáng và lòng tốt thật sự rất có sức mạnh – đặc biệt trong môi trường kinh doanh, nơi mọi người quá bận đến mức quên cả cách đổi xử tốt với mọi người. Tôi tìm kiếm mọi cơ hội để nói và cho đồng nghiệp của tôi thấy rằng tôi yêu quý họ.”
“Chị nói với đồng nghiệp của mình chị yêu quý họ ư?”
“Phải. Và thật sự là như vậy. Tôi luôn nghĩ về họ. Những người này đã dành những năm tháng đẹp nhất của đời họ để giúp tôi gây dựng công ty này. Tôi trân trọng họ vì điều đó. Thành công của họ là thành công của tôi, và thất bại của họ cũng là thất bại của tôi.”
Sau đó Tess chắp tay lại theo tư thế chào truyền thống của người Ấn Độ trong khi cô ấy đứng ở chính giữa khu vực phòng đợi. Những nhân viên trông rất lịch thiệp vẫn qua lại, và tôi có thể nhìn rõ đường chân trời của New York qua những cửa sổ lớn. Tư thế của Tess dường như không phù hợp với những gì xung quanh cô ấy, cho nên tôi hỏi cô ấy đang làm gì vậy.
“Tôi học được cách này khi tôi có một chuyến công tác tới Đông Nam Á vài năm trước. Đây là cách người dân Ấn Độ chào nhau,” cô nói và chắp hai tay lại với nhau.
“Namaste.”
“Nghĩa là sao?”
“Nó nghĩa là, ‘Tôi trân trọng những gì tốt đẹp và cao quý nhất bên trong bạn.’ Đó không phải là một cách chào ai đó rất tuyệt vời sao, Jack? Liệu anh có hình dung được anh cảm thấy cuộc đời mình như thế nào và những người khác sẽ cảm nhận về anh như thế nào nếu mỗi lần anh gặp ai đó anh lại tôn vinh những gì tốt đẹp nhất và cao quý nhất trong họ không? Giờ tôi không nói rằng anh cần thực hiện nghi thức này – nhưng anh có thể dễ dàng thể hiện tình cảm một cách thầm lặng mỗi lần có ai đó đi ngang cắt qua con đường của anh. Như khoa học đã khẳng định, ở một cấp độ vô hình rất sâu, người ta cảm thấy ý chí mà bạn dành cho họ. Và điều này khiến họ đối xử với bạn theo cách phản ánh những gì tốt đẹp nhất bên trong chính họ.”
“Điều này phát huy tác dụng thật kỳ diệu,” tôi đáp, lĩnh hội những gì bậc thầy kinh doanh này đang nói với tôi về cách quản lý một cuộc sống nghề nghiệp phi thường.
“Cho nên khi anh gặp ai đó, chỉ cần dành một giây và nhắc mình trân trọng mặt tốt bên trong họ. Hãy luôn nâng giá trị của họ lên và luôn coi họ là những con người vĩ đại. Điều đó sẽ tạo ra một sự khác biệt sâu sắc trong cách họ đối xử lại với anh. Và anh sẽ cảm thấy mãn nguyện hơn trong công việc và trong toàn bộ cuộc sống của. Anh biết đấy, khi tôi bước ngang qua các đồng nghiệp của tôi ở đây, tôi luôn thầm ca ngợi rằng họ thật tuyệt vời. Và điều đó làm nên một thế giới khác hẳn xét về mối liên hệ của chúng ta.”
Một nhân viên lễ tân trẻ trung ăn mặc rất hợp mốt bước vào. “Chị Tess, có một cuộc gọi cực kỳ quan trọng cho chị từ Geneva ở kênh số 1. Em biết chị đã yêu cầu không quấy rầy trong khi chị gặp ông Valentine, nhưng có lẽ có chuyện gì đó khẩn cấp.”
“Không sao, Summer – tôi sẽ nhận cuộc gọi trong văn phòng của tôi,” Tess ân cần trả lời. “Jack, chúng tôi đang thu xếp một hợp đồng lớn, và mọi việc hơi chệch choạc. Cho tôi 15 phút, và tôi sẽ trở lại ngay. Trong lúc đó, hãy nghỉ ngơi và thật thoải mái. Cô Summer đây sẽ mang cho anh một ly nước cam tươi nếu anh muốn. Rất xin lỗi anh.”
Khi Tess bước dọc theo hành lang, tôi ngồi xuống để tập trung ý nghĩ của mình. Mắt tôi tình cờ nhìn đến một cuốn sách, nhan đề Danh mục trí tuệ. Đó là một kho tàng những câu trích dẫn hay do tiểu thuyết gia vĩ đại người Nga Leo Tolstoy biên soạn. Tôi mở cuốn sách và đọc câu trích đầu tiên đập vào mắt mình. Mặc dù đó là một câu nói đơn giản, nhưng nó rất có ý nghĩa với tôi:
“Cuộc đời rất ngắn ngủi. Đừng quên những điều quan trọng nhất trong đời, hãy sống cho người khác và làm những điều tối cho họ.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.