Ba Người Thầy Vĩ Đại

Chương 7. Gặp Gỡ Bậc Thầy Của Trái Tim



NGƯỜI LƯỚT SÓNG

“Trong ngươi có một ngọn bấc chờ đến lúc trở thành ngọn đèn của tâm hồn ngươi. Khi ngọn lửa nội tâm này cháy sáng, ngươi sẽ cảm nhận được sự vĩ đại thức tỉnh trong đời mình ”

– Bradford Keeney

“Thêm mỗi năm tôi sống, tôi lại càng tin rằng sự phí phạm cuộc đời nằm ở tình yêu chúng ta không chịu trao đi, những sức mạnh chúng ta không chịu sử dụng, sự thận trọng ích kỷ chẳng thách thức gì cả, và bỏ lỡ cả hạnh phúc.”

– Mary Cholmondeley

***

Mắt tôi chưa bao giờ nhìn thấy một cảnh tượng đẹp như vậy. Trước đây tôi đã từng đến nhiều bãi biển, nhưng bãi biển này nổi bật hơn tất thảy. Trông nó giống như một lát cắt nhỏ bé của cõi Niết bàn. Và vì thế, khi tôi trả tiền cho người lái xe, tôi bảo anh ta rằng tôi đã tìm thấy đường về nhà.

“Anh có chắc chắn như vậy không, anh bạn?” Anh ta hỏi. “Chúng ta còn cách thị trấn gần nhất hàng dặm đường, và đây là bãi biển biệt lập nhất trên đảo này. Tôi có thể quay trở lại đây đón anh sau vài tiếng nữa nếu anh muốn.”

“Không cần… nhưng cũng xin cảm ơn,” tôi đáp. “Tôi có cảm giác ở đây tôi sẽ ổn thôi. Vũ trụ là một nơi rất thân thiện, anh biết đấy,” tôi nói thêm kèm theo một nụ cười ranh mãnh.

Người lái xe chỉ biết đăm đăm nhìn tôi, lắc lắc đầu, và phóng đi.

Tôi không hề nhìn thấy bóng dáng ai cả, nhưng điều đó chẳng hề gì. Tôi chậm rãi tìm đường lần từ đường cái xuống đến bãi cát và cởi dép ra. Khung cảnh đẹp mê hồn: Đại dương phản chiếu một màu xanh ngăn ngắt; bãi cát mịn màng và trắng phau; còn mặt trời như vuốt ve cơ thể tôi và khiến tôi cảm thấy thật thanh bình. Tôi ngồi xuống, thầm cảm ơn tất cả những món quà đang bắt đầu đến với cuộc đời tôi kể từ cuộc gặp gõ của tôi với Cal – người cha của tôi – vài tuần trước.

Sau khoảng 20 phút tắm nắng một cách khoan khoái, tôi nhận thấy có gì đó chuyển động ở cuối bãi tắm xa xa. Khi tập trung hơn, tôi có thể nhìn thấy đó có vẻ là một người đang thực hiện một điệu nhảy gì đó trên cát. Hai bàn tay người đó vỗ vỗ, hai đầu gối gõ gõ, còn đầu thì lắc lư. Tôi cảm thấy sợ. Ở đây tôi chỉ có một mình và tôi cảm thấy lo cho sự an toàn của mình. Thế rồi có gì đó rất tuyệt vời xảy ra. Từ niềm tin lóe lên trong tâm trí tôi, và tôi nhớ lại những gì Cha Mike đã nói với tôi lúc ở Rome: “Đằng sau mỗi nỗi sợ hãi của con, con sẽ khám phá ra vận mệnh của mình.” Tôi chìm sâu vào chính mình và tìm thấy một sự can trường mới mà tôi ngày càng tiếp cận được nhiều trong bốn tuần qua khi tôi kết nối với sức mạnh của mình. Sau đó, tôi mạnh dạn tiến về phía bóng người.

Khi tôi đến gần hơn, tôi nhìn thấy người ấy rõ hơn. Anh ta vẫn đang cử động rất kỳ quái, như thể đang lên đồng, và dường như anh ta không nhận thấy không chỉ có mình anh ta trên bãi biển nữa. Tôi đến gần anh ta nhưng anh ta vẫn cứ tiếp tục vũ điệu của mình. Cuối cùng, anh ta phá vỡ sự im lặng và mở choàng mắt.

“Chào mừng đến với bãi biển của tôi, Jack. Điều gì khiến cậu lâu đến thế?” Anh ta hỏi với nụ cười lộ hết cả hàm răng.

Tôi cứng đờ người. Làm sao người đàn ông này lại có thể biết được tên tôi chứ? Niềm tin lại lóe lên trong tâm trí tôi lần nữa.

“Anh biết tên tôi ư?” Tôi hỏi, đầy ngạc nhiên và vẫn có phần sợ sệt. “Bằng cách nào vậy?”

“Phải, tôi biết rõ tên cậu – Cal đã kể với tôi về cậu. Ông ấy đúng là người tuyệt vời. Và anh bạn ạ, ông ấy rất đáng để kết bạn.”

“Anh kết bạn với bố tôi ư?” tôi thắc mắc vẻ không tin.

“Ồ, rất hay, vô cùng thú vị – chẳng có gì phải lo lắng cả,” anh ta nói, tay vuốt mồ hôi trên ngực.

Tôi ngắm nghía nhân vật bí ẩn này một lúc trong khi anh ta ngẩng mặt về phía mặt trời. Tôi đoán anh ấy khoảng 45 tuổi. Nước da anh ấy màu đồng hun và cơ thể anh ấy gần như trong trạng thái hoàn hảo, với những cơ bắp cuồn cuộn nổi vồng bên dưới lớp da mềm. Đôi mắt anh ấy màu biếc, còn mái tóc thì vàng óng do phơi dưới nắng. Anh chỉ đeo đúng một chiếc vòng cổ bằng vỏ ốc và mặc chiếc quần cộc vải nylon tả tơi dường như có đủ cả bảy sắc cầu vồng.

“Tên tôi là Moe. Moe Jackson,” anh ấy nói trong khi chìa tay ra. “Chào mừng cậu đến Hawaii. Đây là bãi biển của tôi – nơi tốt nhất trên hòn đảo này để lướt sóng, và tôi có bãi biển này cho riêng mình. Người dân địa phương nói ở đây bị ma ám, cho nên chẳng bao giờ tôi có bạn đồng hành. Với tôi thế rất tốt,” anh ấy kéo dài giọng. “Tôi lướt sóng ở đây suốt ngày, chỉ một mình, một hoạt động cực hợp với tôi.”

“Anh là vận động viên lướt sóng ư?” Tôi hỏi.

“Cậu đoán đúng rồi, cậu em,” anh ấy hào hứng đáp. “Cal cũng vậy. Ông ấy rất giỏi môn này – chẳng kém cạnh gì tôi,” anh ấy cười toe toét.

“Thế anh vừa làm gì vậy? Cái điệu nhảy lúc nãy ấy?”

“À, tôi chỉ vui vẻ một chút thôi. Tôi khoái nhảy – nó giữ cho tôi trong dòng chảy cuộc đời và nhắc tôi đừng quan trọng hóa mọi việc.”

“Trong dòng chảy cuộc đời ư?”

“Chắc chắn,” Moe nói. “Tôi sống từng khoảnh khắc đời mình. Tôi dành trọn cho việc sống với một trạng thái mỹ mãn liên tục. Tôi cố gắng hiện diện trọn vẹn trước mọi điều diễn ra với tôi. Quá khứ đã qua – từ lâu rồi. Cho nên triết lý của tôi là như thế này: Tôi chẳng bao giờ để cho ngày hôm qua của mình ảnh hưởng đến ngày hôm nay.”

“Vậy còn tương lai thì sao?” Tôi hỏi.

“Tương lai không có thật, anh bạn ạ. Nó chỉ là ảo giác chừng nào tôi còn bận tâm. Điều duy nhất tôi thật sự chú tâm là niềm vui thú trong mỗi phút. Tôi sống theo dòng chảy và đón nhận mọi thứ khi chúng đến. Tôi theo con tim của mình. Và tôi yêu điều đó!” Anh ấy nói đầy nhiệt thành. “Đây, thứ này dành cho cậu,” anh ấy tiếp lời khi trao cho tôi một phong bì mà anh lấy ra từ túi quần cộc. “Hãy đọc nội dung bên trong đi.”

Tôi lôi ra một mảnh giấy nhàu nhĩ và đọc những dòng chữ trên đó thật cẩn thận. Nội dung viết:

“Ngày thường, hãy để tôi nhận ra bạn là kho báu. Đừng để tôi bỏ qua bạn trong cuộc tìm kiếm một ngày mai hiếm hoi và hoàn hảo nào đó. Có ngày tôi sẽ thọc những móng tay mình vào đất, hay vùi mặt mình xuống gối hoặc duỗi dài thân mình hoặc giơ tay lên trời cao và mong muốn bạn trở lại hơn bao giờ hết.”

– Mary Jean Iron

“Tôi đoán điều đó đúng,” tôi nói vẻ trầm ngâm. “Quá nhiều người trong chúng ta than phiền rằng không có đủ thời gian trong đời, nhưng chúng ta lại lãng phí quá nhiều thời gian chúng ta đã có. Và chúng ta dành cả đời để săn đuổi cái hũ vàng khó tìm thấy này, chỉ để phát hiện ra rằng những kho báu tuyệt nhất của chúng ta chính là những kho báu đơn giản nhất mà chúng ta luôn có nhưng lại chẳng bao giờ biết.”

“Cậu hiểu rồi đấy,” Moe nói, gật gật đầu đồng ý. “Hầu hết mọi người luôn lao tới thế giới tưởng tượng này mà họ nghĩ sẽ giải quyết được tất cả những vấn đề của họ và khiến cho họ vui sướng. Họ tự nhủ với mình rằng: ‘Một khi ta đạt được việc này hay việc kia, ta sẽ hạnh phúc.’ Nhưng tôi tin rằng hạnh phúc không phải là một nơi cho cậu tìm đến – nó chính là trạng thái nội tại do cậu tạo ra. Bất kỳ ai cũng có thể hạnh phúc – nó có sẵn cho mọi người và có sẵn ngay lúc này. Chúng ta chỉ cần dừng lại và chú ý hơn tới những kho báu đang có xung quanh chúng ta. Cho nên lúc này tôi sống trọn vẹn cuộc sống của mình. Mắt tôi mở to. Tôi đã thức tỉnh. Tôi yêu mọi khoảnh khắc của cuộc phiêu lưu vĩ đại này.”

“Thế anh sống ở đâu?” Tôi hỏi vẻ tò mò.

Anh ấy chỉ về một túp lều tranh nho nhỏ ở rìa bãi biển, nơi bờ biển nhô ra như một ngón tay. Có một khu vườn nhỏ đầy hoa bên cạnh lều, và một chiếc xe đạp cũ kỹ han gỉ dựa bên hông.

“Đó là lâu đài của tôi, Jack ạ, nhà tôi đấy. Và tôi yêu nó!” Anh ấy nói đầy tự hào.

“Thật thú vị,” tôi đáp, không biết cần phải nghĩ gì.

“Còn hơn cả thú vị ấy chứ – phải nói là hoàn hảo. Tôi chẳng có gì phải lo lắng, không ai làm phiền tôi, và tôi ở ngay bên cạnh những con sóng khiến cho tim tôi rộn ràng. Tôi đang ở thiên đường. Chào mừng cậu tới thiên đường! Đây sẽ là nhà của cậu trong bốn tuần tới.”

“Nghe tuyệt đấy. Tôi biết tôi đang được hưởng một điều thật tuyệt vời,” tôi đáp kèm một nụ cười.

“Mọi việc đã được sắp đặt sẵn cho cậu,” Moe tiếp tục. “Cậu đã biết rồi, tôi tin chắc như vậy. Và tôi sẽ rất hạnh phúc vì có cậu làm bầu bạn. Tôi sẽ dạy cậu mọi điều về Câu hỏi Cuối cùng thứ hai.”

“Mình đã yêu thật sự chưa?” Tôi nhớ lại.

“Cậu nói đúng.”

“Tuyệt. Nhưng lúc này, anh Moe, rất thành thật với anh, tôi cần tập trung vào công việc nội tâm của mình hơn là yêu đương. Tôi đang trải qua quá trình trưởng thành bên trong nên mọi yếu tố của cuộc đời tôi dường như đều đang thay đổi. Toàn bộ ô cửa kính màu của tôi đang biến cải, xin nói ví von như vậy.”

“Cha Mike đã dạy cậu điều đó, tôi biết. Một con người tuyệt vời,” Moe nói thành thực.

“Anh cũng biết Cha Mike ư?”

“Dĩ nhiên. Ông ấy là bạn tôi đã nhiều năm – mặc dù ông ấy rất sợ nước,” người bạn mới của tôi bật cười. “Tôi không làm sao làm cho ông ấy đến gần ván trượt được, cho dù tôi tìm cách gì. Uổng phí,” anh ấy nhún vai.

“Nhân tiện, để trả lời ý của cậu,” Moe tiếp tục, “có nhiều kiểu tình yêu: tình yêu nhục dục, yêu bản thân, yêu gia đình, và yêu cuộc sống cùng những điều kỳ diệu của nó. Tình yêu cuối cùng trong số này là những gì cậu và tôi sẽ để tâm đến, bạn ạ. Công việc của chúng ta sẽ là mở rộng trái tim cậu để cậu có thể mở lòng với cuộc sống và những điều thú vị của nó. Tôi dám cá cậu chưa bao giờ mơ đến việc có một huấn luyện viên tình cảm cho riêng mình, phải không?”

“Một huấn luyện viên tình cảm ư? Tôi chưa bao giờ nghe đến khái niệm này.”

“Đúng, tôi biết,” Moe nói. “Nghe hơi sến, nhưng Cal muốn như thế. Ông ấy đã sắp xếp khóa đào tạo cuộc sống này cho cậu và đề nghị chúng tôi là huấn luyện viên của cậu. Ông ấy thật sự muốn giúp cậu, Jack ạ – ông ấy thật sự yêu thương cậu. Nhưng hãy để tôi nói tiếp. Tôi đã tìm ra cách sống một cuộc sống phong lưu và thú vị. Ý tôi là thật sự phong lưu và thật sự thú vị. Tôi là người hạnh phúc nhất mà tôi biết, ở đây, trên bãi biển vắng vẻ này. Tôi thức giấc mỗi sáng với niềm vui sâu thẳm trong lòng. Tôi lướt sóng. Tôi nhảy múa. Tôi vẽ suốt buổi sáng, có khi đến tối khuya, tôi ngắm nhìn những vì sao khi buồn ngủ. Tôi làm thơ khi mặt trời lặn. Tôi cảm thấy mình là người giàu có nhất thế giới. Và điều tuyệt vời là tôi thật sự không khác gì cậu. Cậu có thể có những gì tôi có – nếu cậu muốn vậy.”

Moe nói tiếp. “Tất cả diễn ra khi tôi ngừng sống cuộc đời mình theo lý trí và bắt đầu mở rộng trái tim. Đó đúng là một bí quyết thật sự cho tôi. Nhà tâm lí học người Thụy Sĩ Carl Jung từng nói thế này: ‘Nhãn quan của bạn sẽ trở nên rõ ràng khi bạn nhìn vào trái tim mình. Ai nhìn ra ngoài thì chỉ nằm mơ. Ai nhìn vào trong mới thức tỉnh’”

“Đó là những lời thật hay ho,” tôi nói, cảm thấy một sự bình yên và thoải mái xâm chiếm mình khi tiếp nhận những lời này. “Chà, thật tuyệt được gặp anh, Moe Jackson. Tôi thật sự mong đợi quãng thời gian chúng ta ở cùng nhau,” tôi nói đầy tin tưởng.

“Hay lắm!” anh ấy nói. “Jack, tôi nghe cậu nói rằng cậu đang ở trong giai đoạn cải biến sâu. Tốt lắm – Đó là nơi tốt nhất để sống trên đời. Tôi biết có lúc nó có thể đáng sợ, nhưng chỉ cần cậu giữ tâm mình thật thoải mái. Đó chính là thời khắc quan trọng nhất trong cuộc sống của cậu… cho đến lúc này. Thực tế, tôi dám cá rằng sau khi cậu ở cùng Cha Mike, trái tim cậu đã bắt đầu mở rộng trước sự uyên bác nội tại của chính cậu.”

“Anh nói đúng. Tôi đang tiếp thu những hiểu biết mà tôi chưa từng có trước kia – và tôi không thật sự dám chắc chúng đến từ đâu,” tôi nhận xét, hy vọng được nghe chỉ dẫn.

“Cậu đang thoát khỏi lý trí của mình và tiến sâu vào tâm hồn, nơi có mọi câu trả lời cho cậu. Sống theo lý trí tức là chơi cho an toàn. Cậu cố gắng phán đoán mọi việc. Cậu lên kế hoạch, lo lắng và cảm thấy buồn bực với quá khứ, hiện tại và cả tương lai của mình. Cậu dành nhiều thời gian phân tích những gì có thể và sẽ xảy ra đến mức cậu bỏ lỡ việc sống cuộc sống mà cậu cần sống. Cách lý tưởng để học hỏi từ cuộc đời là chấp nhận mọi khoảnh khắc dành cho cậu – và cậu không thể làm được điều đó nếu cậu cứ loanh quanh với những suy nghĩ của mình.”

Moe tạm ngừng một giây, sau đó tiếp tục. “Tôi cũng thường giống như cậu, Jack ạ, sống theo lý trí. Thực tế, tôi cũng làm nghề như cậu.”

“Làm quảng cáo ư?”

“Đúng, quảng cáo. Cậu đã nghe nói đến MJ Group International chưa?”

“Dĩ nhiên. Là một trong năm công ty quảng cáo hàng đầu trên thế giới. Trụ sở đặt tại Chicago, 23 văn phòng trên khắp thế giới, hàng trăm triệu đôla doanh thu mỗi năm.”

“Cậu có đoán được ai là người sáng lập ra nó không?” Moe hỏi.

“Không cần phải nói với tôi!” Tôi đáp. “MJ chính là anh, Moe Jackson phải không?”

“Đúng.” Anh ấy cười tươi.

“Thật không thể tin nổi. Thật sao?” Tôi không thể tin rằng nhân vật lướt sóng mà tôi đang chuyện phiếm cùng này lại từng là một trong những bộ óc tiếp thị nổi tiếng nhất trên thế giới chỉ cách đây một thập kỷ. Công ty của anh ấy đi đầu trong nhiều sáng kiến cải tiến và khét tiếng với những chiến thuật tàn nhẫn và quan điểm chiến thắng bằng mọi giá. MJ Group International là một công ty đẳng cấp thế giới, và rất khó biết được rằng người đàn ông trông cực kỳ bình thản đang đứng trước mặt tôi trên bãi biển diễm lệ này lại là người như anh ấy nói.

“Tin tôi đi, đúng như vậy đấy,” Moe đáp. “Con đường đi tới thành công của tôi rất nhanh. Dường như tôi mó tay ra vàng khi tôi làm kinh doanh. Tôi không thể dừng lại suốt nhiều năm, kiếm ra hàng triệu bạc trong quá trình đó. Tôi có giác quan thứ sáu mách bảo cho biết nên tiến lên phía trước như thế nào. Ở tuổi 40, tôi có mọi tài sản vật chất mà bất kỳ người nào trên thế giới của cậu cũng đều mơ ước: Máy bay riêng, một căn nhà ở Caymans, một nơi nữa ở Aspen, một cặp xe Porsches thời thượng trong nhà, và một cô vợ khả ái. Và sau bao nhiêu năm dành ra để chạy theo đồng tiền, danh vọng và những tiếng tung hô như thế, hãy đoán xem tôi đã phát hiện ra điều gì?”

“Kể cho tôi nghe đi,” tôi đề nghị trong khi nhìn sâu vào mắt Moe, lúc này đã ngập nét buồn rầu và hối hận.

“Tôi hiểu rằng tôi vẫn chỉ nhìn thấy chính cái con người xuất hiện trong gương mỗi buổi sáng. Tôi vẫn cảm thấy đúng cách mình đã có khi tôi đói và thất bại. Tôi vẫn thấy những con quỷ và phù thủy ám ảnh mình kể từ lúc còn là một đứa trẻ. Tôi vẫn có những niềm tin hạn hẹp về bản thân và những gì tôi có thể trở thành. Cho nên tôi hiểu rằng cho dù thế giới bên ngoài của tôi trông có mỹ miều đến đâu thì chính những gì bên trong mới là quan trọng. Và nếu thế giới bên trong của cậu hỗn độn và không lành mạnh thì cậu sẽ chẳng thu được gì ở thế giới bên ngoài để khiến cho cậu thấy hạnh phúc. Mặt khác, nếu thế giới bên trong của cậu lành mạnh và hoàn chỉnh thì những điều đơn giản và cơ bản nhất ở thế giới bên ngoài sẽ ngập tràn trái tim và tâm hồn cậu. Những kho báu lớn nhất của cuộc sống thật sự là những kho báu bên trong, bạn của tôi ạ. Như Emerson[21] nói: ‘Không có một trái tim giàu có, tài sản chỉ là một gã ăn mày xấu xí’.”

“Tôi học được điều đó khi tôi hướng vào bên trong,” tôi trầm ngâm nói thêm.

“Chúng ta thu thập được bao nhiêu không thành vấn đề, chẳng có gì có thể tạo ra bất kỳ sự thiếu hoàn chỉnh nào mà chúng ta cảm thấy bên trong mình. Là con người, tất cả chúng ta đều có những lổ hổng bên trong mình cần được lấp đầy. Một số người trong chúng ta có những lỗ hổng do chính cha mẹ là những người không quan tâm đến các nhu cầu tình cảm khi chúng ta còn nhỏ tạo ra; một số khác lại có những lỗ hổng do những người bạn học thiếu lòng trắc ẩn không nhìn thấy giá trị đích thực của chúng ta tạo ra… Và chúng ta lớn khôn thành người lớn, chúng ta tìm kiếm một cách vô thức những con người và điều khác để lấp đầy các lỗ hổng của mình – để hoàn chỉnh chúng ta. Và khi chúng ta không làm được, chúng ta chuyển sang tìm kiếm giải pháp tiếp theo. Đó là một cuộc săn đuổi không có hồi kết, và nó làm chúng ta không có sự bình yên bên trong mình.”

“Vậy giải pháp lâu dài là gì?” Tôi hỏi khi Moe và tôi đi bộ dọc bãi biển, cảm nhận một cơn gió nhẹ dịu dàng vuốt ve khuôn mặt mình.

“Hướng nội,” câu trả lời vang lên. “Hãy làm bất kỳ điều gì cần để hoàn thiện mình. Hãy lấp đầy những lỗ hổng của cậu. Và hãy nhớ rằng cánh cổng đi tới sự mãn nguyện mở vào trong, không phải mở ra ngoài. Đó là lý do tại sao ưu tiên đầu tiên của mọi con người, tôi có thể nói vậy, đều là thực hiện những nhiệm vụ bên trong, công việc nội tâm mà cậu vừa nói tới.”

“Một cách nhìn nhận rất thú vị, anh Moe.”

“Đúng vậy. Hướng nội có nghĩa là cậu xác định những điều đang cản trở cậu hiểu rằng cậu thật sự tuyệt vời đến mức nào.”

“Chẳng hạn những niềm tin không đúng, những giả định sai lầm, những nỗi sợ hãi và những thiên kiến cá nhân,” tôi ngắt lời.

“Phải, những thứ đó và nhiều thứ khác. Bằng cách xử lý những thứ này một cách rất thật, khi đó cậu có thể cảm thấy tốt hơn ở thế giới bên ngoài. Cậu càng làm sạch được thế giới bên trong của mình thì thế giới bên ngoài của cậu càng đẹp.”

“Tất cả đều bắt đầu từ bên trong,” tôi tổng kết.

“Phải,” Moe đáp. “Và một trong những yếu tố chính của nhiệm vụ nội tâm ấy là mở rộng trái tim. Mở rộng trái tim cậu chính là sống với tình yêu – mở rộng trước những khả năng của con người, vững tin vào sự phát triển hoàn hảo của cuộc đời cậu, và sống sôi nổi hơn. Hãy bắt đầu sống theo sự kỳ diệu của cuộc đời cậu, Jack ạ – hãy hiện diện với tất cả sự tuyệt vời xung quanh cậu. Và với một chút rèn luyện, cậu sẽ làm chủ được những kỹ năng này.

Như Helen Keller[22] nói: ‘Chẳng người bi quan nào khám phá được những bí ẩn của các vì sao, hay giương buồm đến được một miền đất mới, hay mở ra một thiên đường mới cho linh hồn con người.’ Hãy can đảm hơn với cuộc sống của cậu – đó là những gì đã có tác dụng với tôi. Mở rộng trái tim của cậu cũng chính là tin tưởng những bản năng của cậu thường xuyên hơn và cởi mở với những điều tuyệt vời đan dệt cuộc sống của chúng ta. Đó chính là cách cậu chào đón những điều bất ngờ và sẵn sàng trước mọi phép màu đang chờ đợi cậu.”

***

“Tôi không biết liệu mình có tin vào các phép màu không. Tôi đã cởi mở với mọi chuyện hơn lúc trước, nhưng việc tin vào phép màu với tôi thật không dễ,” tôi thừa nhận.

Vừa lúc ấy, Moe bắt đầu chạy. Mới đầu, chỉ là chạy chậm chậm, nhưng sau đó anh ấy bắt đầu chạy nước rút. “Hãy theo tôi!” Anh ấy hướng dẫn.

Tôi cũng bắt đầu chạy, tham gia vào trải nghiệm này và tin tưởng rằng sẽ có được một bài học gì đó từ nó.

Moe dẫn đường dọc theo bãi biển trong khoảng 15 hoặc 20 phút, hoàn toàn giữ im lặng và chỉ tập trung vào mục tiêu của anh ấy: Một triền đồi phủ cát ở cuối bãi biển. Cuối cùng, khi anh ấy đến đích, tôi cũng bắt kịp anh ấy. Mồ hôi chảy tràn trên má tôi, và tôi cố lấy lại nhịp thở.

“Tôi có thể thấy có quá nhiều thức ăn kiểu Italia,” Moe đùa khi chỉ vào con đường dẫn tới lối lên đồi.

“Chúng ta đang đi đâu đây?” Tôi hổn hển.

“Cậu sẽ biết thôi,” anh ấy đáp.

Trên đỉnh đồi là một cái gò cỏ mọc rậm rạp. Từ vị trí này, tôi có thể nhìn thấy những hòn đảo khác, những con tàu chạy ngang qua, và những cấu trúc san hô đẹp mê hồn.

“Hãy nhìn đằng kia xem,” Moe nói trong lúc chỉ tới cái gì đó có vẻ như là một phế tích cổ cách đó một quãng.

“Thứ gì vậy?” Tôi hỏi.

“Chà,” Moe đáp lại trong khi nghịch một cái vỏ sò trong chuỗi hạt kỳ lạ của mình: “mới nhìn có thể hơi giống phế tích lịch sử hay một loạt bức tường và đường đi sơ khai. Nhưng tôi sẽ kể cho cậu nghe câu chuyện rất hay về những gì cậu đang nhìn thấy. Nếu cậu bay được lên phía trên những phế tích ấy – được tạo ra bởi những cư dân xa xưa của Hawaii từ nhiều năm về trước – cậu sẽ phát hiện được điều mà các nhà nghiên cứu khoa học gần đây tìm thấy khi họ khảo sát di tích này từ trên trực thăng và máy bay.”

“Tôi vẫn đang nghe rất chăm chú đây,” tôi háo hức nói.

“Cái có vẻ như là một loạt lối đi và bức tường ngẫu nhiên ấy thực tế lại là một tập hợp những đường cao tốc và hệ thống vô cùng phức tạp và tinh vi nằm ở nền móng của một nền văn minh rực rỡ khi nhìn ở một góc độ cao và hoàn chỉnh hơn.

“Mấu chốt thật sự là thế này,” Moe giải thích. “Khi cậu nhìn mọi thứ từ một góc độ cao hơn, cậu có thể nhìn thấy rằng những thứ có vẻ không liên quan đến nhau thực tế lại có liên quan. Và với tôi, đó là một phép màu. Cậu thấy đấy, một phép màu không là gì khác ngoài một sự thay đổi tư duy giúp chúng ta nhìn thấy mọi thứ theo một cách mới. Bằng cách leo lên đỉnh đồi này, cậu có thể nhìn thấy mọi thứ khác hơn lúc ở dưới thấp. Và bằng cách liên tục mở lòng trước việc nhìn nhận cuộc sống của cậu theo những cách mới, rốt cuộc cậu sẽ nhìn thấy những phép màu đang diễn ra. Cậu càng cởi mở, cậu sẽ càng nhìn thấy được rằng nhiều điều tưởng như không liên quan đã diễn ra trong suốt cuộc đời cậu chính là một phần của một hệ thống kết nối lớn hơn. Đây chính là những gì tôi xem là phép màu.”

Sau đó, Moe nằm xuống đất. Chỉ trong vài giây, anh ấy chống đẩy với một nhịp độ rất nhanh.

“Giờ thì anh lại đang làm gì vậy?” Tôi hỏi với giọng đầy ngạc nhiên.

“Chỉ để giữ dáng thôi,” anh ấy đáp.

Anh ấy tiếp tục bài giảng của mình trong lúc mồ hôi đầm đìa trên trán. “Jack, ngoài kia có nhiều điều đang đợi cậu. Nó hơn hẳn những gì cậu có thể đoán được. Chìa khóa là niềm tin.”

Lại là danh từ đó. Tôi biết mình phải tin rằng mọi thứ xảy ra với tôi trong quá khứ, và xảy ra với tôi trong tương lai đều là một phần của một chương trình đã được sắp xếp hoàn hảo để dẫn tôi theo con đường của số phận và chân lý tối cao.

“Đừng sống theo lý trí,” Moe nói. “Cậu đã thử phương pháp sống như thế rồi, và nó đưa cậu đến đâu nào?”

“Tôi vẫn như mắc kẹt, thậm chí sau nhiều năm rồi,” tôi thừa nhận.

“Có lẽ đã đến lúc có một hệ thống mới, sống nhiều theo trái tim của cậu hơn. Hãy yêu thương nhiều hơn, và tôi hứa rằng những cánh cổng bằng vàng mở ra một thế giới hoàn toàn mới sẽ chào đón cậu. Một khi cậu bắt đầu sống cuộc sống của mình trọn vẹn từ nơi sâu thẳm nhất trong cậu và yêu thương con người mình, mọi thứ sẽ thay đổi tốt hơn hẳn. Hãy sống cuộc đời của cậu như là một sự chiêm nghiệm về tình yêu – yêu thương những người khác, yêu thương chính cậu, và yêu thương thế giới này. Đó là những gì tôi thật sự đang trình bày.”

“Làm thế nào anh hiểu ra điều đó? Câu chuyện của anh là gì, Moe?”

“Tất cả chúng ta đều có một câu chuyện, phải không? Chà, cuối cùng tôi cũng quyết định từ bỏ cuộc sống của mình bởi vì nó càng ngày càng vượt ra ngoài tầm kiểm soát của tôi. Tôi từ bỏ mọi thứ tôi có và ngao du khắp thế giới với một cái ba lô trong vài năm. Tôi gặp những con người thú vị và đắm mình trong những nền văn hóa khác nhau. Tôi tới những buổi hội thảo về sự trưởng thành cá nhân và dành hàng tháng trời sống một mình trong hoang dã. Tôi học cách ngồi thiền ở Ấn Độ và phải lòng môn lướt sóng tại Australia. Khi tôi thay đổi bản thân, tôi đi đến một điểm nơi tôi bắt đầu tìm thấy những câu trả lời cho các câu hỏi lớn nhất của đời mình. Tôi bắt đầu trưởng thành thành một con người hoàn toàn mới theo nhiều cách. Sau đó, trong một lần tới tham quan hòn đảo kỳ diệu này, tôi phát hiện ra bãi biển này. Khi đó tôi tìm được ngôi nhà của mình. Tôi cảm thấy đây chính là nơi mình thuộc về. Và tôi ở đây kể từ lúc đó.”

“Thật kỳ diệu.” Tôi nghĩ một lúc, sau đó cất tiếng hỏi, “Ở một mình để tìm kiếm bản thân có quan trọng không?”

“Không, không hề,” Moe đáp lại. “Thực tế, sống một mình suốt một thời gian dài có thể là một hình thức trốn chạy khỏi những gì cần được nhìn nhận. Gần như nó có thể là một dạng sao nhãng trước việc đi sâu vào những gì thật sự cần khắc phục. Khi tôi ở Ấn Độ, tôi gặp nhiều tu sĩ mà tôi nghe nói đã dành những năm tháng tốt đẹp nhất của đời họ để sống một mình, tít trên các đỉnh núi, chỉ vẻn vẹn với một chiếc khố và một bát gạo mà thôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ những con người như thế đều được giác ngộ.”

“Điều đó khiến tôi ngạc nhiên.”

“Chà, rất dễ bình thản ngồi một mình trên đỉnh núi chẳng làm gì ngoài việc suy ngẫm. Và không hề khó khăn để cảm thấy hạnh phúc và hoàn toàn thoát khỏi căng thẳng khi cậu chỉ có riêng mình và không còn ai khác ở xung quanh gây khó chịu và gợi ra những vấn đề sâu thẳm của cậu. Với tôi, trưởng thành đến từ việc sống trong thế giới thực. Chúng ta khám phá xem mình là tuýp người nào trong mối quan hệ với người khác. Theo kinh nghiệm của tôi, chỉ khi những người khác ở xung quanh thì chúng ta mới biết được cái bản ngã đích thực của mình. Tôi sẽ cho cậu một ẩn dụ. Giả sử cậu đặt mình hoàn toàn trơ trọi trong một cái thùng màu trắng. Không hề có cửa sổ cũng như cửa ra vào – chỉ có cậu thôi.”

“Vâng, tôi đang hình dung như thế,” tôi nói với hai mắt nhắm lại.

“Tốt. Giờ cậu đã nhìn thấy những gì tôi đang nói tới chưa? Không có bất kỳ thứ gì khác để cậu đối chiếu với bản thân, cậu không thể biết được nhiều về mình. Chỉ có một mình cậu trong cái thùng.”

“Tôi nhìn thấy chính xác những điều anh đang nói. Tôi cần những thứ khác trong cái thùng đó để tôi so sánh với chính mình.”

“Chà, tôi không biết liệu so sánh có phải là từ đúng không, nhưng cậu đang đi đúng đường. Nếu tôi bỏ một cái ván trượt vào chiếc thùng đó cùng với cậu, giờ sẽ có một mối quan hệ. Cậu có thể quan sát cái ván trượt và sau đó nhìn nhận bản thân. Giờ đã có cách để cậu tiếp nhận thông tin về bản thân, trong mối quan hệ với cái ván trượt. Cậu có thể nhận thấy rằng mình cao hơn cái ván, hoặc thông minh hơn, hoặc là cậu hoạt động hơn. Cho nên chỉ trong mối quan hệ, chúng ta mới có thể đi đến chỗ hiểu về mình.”

“Quan điểm rất hay,” tôi đáp.

“Hãy đưa ẩn dụ đó vào thảo luận về tu sĩ và bát gạo nhé. Tít trên đỉnh núi, tu sĩ không hề có mối quan hệ gì. Và như thế, không hề có sự trưởng thành và tự khám phá thật sự. Nhưng khi chúng ta đưa ông ấy trở lại với thế giới thật…” Moe trình bày.

“Ông ấy ở trong mối quan hệ với những người khác,” tôi xen vào. “Ông ấy có thể nhìn nhận bản thân khi so sánh với người khác trên thế giới.”

“Đúng. Và khi ông ấy sống với đời, những thăng trầm của thế giới sẽ làm cho ông ấy phải ứng phó theo những cách nhất định. Nếu ai đó cư xử tệ với ông ấy, ông ấy có thể nổi điên. Cơn giận bộc lộ ra không là gì ngoài một cơ hội để chữa lành vết thương sâu hơn. Nếu có gì đó khiến ông ấy sợ, đây chính là một cơ hội khác để học thêm điều gì đó về chính ông ấy, và khi làm như vậy, nhận thức của ông ấy sẽ được nâng lên cấp độ cao hơn. Nếu một thử thách ông ấy trải qua khiến ông ấy thất vọng, thì nó sẽ tạo ra một phương tiện khác cho ông ấy đem nó trở lại với chính mình và tìm ra những gì ở ngay trong chính ông ấy cần được củng cố và cải thiện. Cậu có thấy sống trong thế giới thực tại, đi làm, thanh toán các hóa đơn, và trải nghiệm thân phận con người là cách duy nhất để tiến tới sự giác ngộ không?”

“Có. Tôi đã hiểu rõ điều đó. Nhưng như thế, tôi hy vọng anh không phiền để tôi hỏi câu này, tại sao anh lại sống một mình?”

Moe chìm vào im lặng. Sau khi suy nghĩ câu hỏi của tôi một lúc, anh ấy mỉm cười. “Một ý rất hay. Tôi không biết câu trả lời cho câu hỏi đó, Jack ạ. Tất cả những gì tôi có thể nói là tôi biết rằng tôi đang ở đúng nơi tôi muốn ở. Tôi đã sống với thế giới này cả đời mình rồi, và giờ con đường của tôi dẫn tôi tới nơi này. Ý định của tôi là tiếp tục ở đây, nhưng cuộc sống của chúng ta diễn ra theo những cách vượt ra ngoài ý muốn của chúng ta. Ai biết được một năm nữa tôi sẽ ở đâu? Tôi đang tận hưởng cái nơi tôi ở lúc này. Tôi chỉ chú ý đến thời khắc hiện tại, mở ra tất cả những khả năng và tiềm năng. Lòng tôi cảm thấy hạnh phúc khi ở đây. Trừ khi trái tim tôi mách bảo với tôi điều gì khác, còn không đây sẽ vẫn là nơi tôi ở.”

Tôi không hoàn toàn thỏa mãn với câu trả lời của Moe, nhưng tôi không ép anh ấy. Người đàn ông có vẻ đẹp như chàng Adonis[23] và nét bình thản của Đức Phật này rõ ràng biết điều gì đó mà tôi không biết. Trong tâm trí tôi, không hề có mảy may nghi ngờ rằng anh ấy đang sống theo một triết lý được khai sáng hơn tôi rất nhiều.

***

Cho tới khi gặp Cha Mike chỉ vài tuần trước, cuộc sống của tôi chỉ là một mớ hỗn độn. Nhờ lĩnh hội vốn hiểu biết độc đáo của ông, cuộc đời tôi đang cất cánh bay lên. Tôi là ai mà dám phán xét cách sống của Moe chứ? Đúng, cách tiếp cận của anh ấy rất độc đáo. Nhưng nếu tất cả chúng ta đều chỉ sống theo suy nghĩ thông thường của số đông thì xã hội chúng ta sẽ vẫn chìm trong đêm trường trung cổ. Chính nhờ những tư duy táo bạo và mới mẻ của những người biết nhìn xa trông rộng trong thế giới chúng ta nên mới có những tiến bộ. Và trên hết, những gì Moe đang dạy cho tôi đều rất có ý nghĩa.

“Jack, tôi vừa chia sẻ cả tấn kiến thức với cậu trong ngày hôm nay – tôi hy vọng nó có ích,” Moe nói. “Nhưng chúng ta sẽ có rất nhiều điều để thảo luận trong một tháng tới. Và trong thời gian cậu ở đây, cậu sẽ ở lại nhà khách của tôi.”

“Nhà khách ư?” Tôi thắc mắc vì không nhìn thấy công trình gì khác ngoài túp lều của anh ấy trên bãi biển.

“Phải – nó ở đằng kia,” Moe đáp trong khi chỉ tay về một chiếc giường cũ khung gỗ kê ngay phía sau “lâu đài” của anh ấy.

“Cậu sẽ ngủ dưới bầu trời sao trong thời gian ở Hawaii. Sẽ vô cùng tuyệt vời với cậu.” Nói xong, Moe bước xuống bãi biển, vớ lấy ván trượt và lao vào những con sóng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.