Bắt Trẻ Đồng Xanh
Chương 22
Tôi gọi điện rất nhanh, vì bỗng sợ cha mẹ tôi xuất hiện. Nhưng họ chưa về. Thầy Antolini rất niềm nở. Thầy nói, tôi có thể đến nhà ông ngay bây giờ cũng được. Có lẽ, tôi đã làm cả hai người thức giấc vì rất lâu không có ai đến cầm máy. Việc đầu tiên là thầy hỏi có chuyện gì xảy ra, tôi trả lời: không có gì đặc biệt. Nhưng tôi cũng kể cho thầy nghe chuyện tôi bị đuổi khỏi Pencey. Dẫu sao cũng cần phải kể cho một ai đó. Thầy nói:
– Lạy Chúa, hãy thương lấy chúng con, những kẻ tội lỗi!- Thầy có tính hài hước thực sự. Thầy cho phép tôi tới gặp ngay nếu thấy cần.
Thầy là người tốt nhất trong số các thầy giáo của tôi, thầy Antolini ấy. Thầy còn khá trẻ, chỉ già hơn anh D.B một chút, và có thể đùa với thầy được, mặc dù ai cũng quý trọng thầy. Thầy là người đầu tiên nhấc thằng James lên khỏi mặt đất, cái thằng nhảy qua cửa sổ ấy. Thầy Antolini bắt mạch sau đó cởi áo khoác ra phủ lên người James rồi bế nó trên tay đi vội vã đến trạm quân y. Thầy cũng chả thèm bận tâm đến cái áo khoác bị dây đầy máu.
Tôi quay về phòng anh D.B, con bé Phoebe đã bật radio. Đang có một điệu nhảy và radio được vặn rất khẽ để chị hầu phòng không bị thức giấc. Bạn cứ thử nhìn Phoebe xem. Nó ngồi giữa giường trên đống chăn, hai chân co lại, hệt như võ sĩ Yoga ấy, và nghe nhạc. Thật nực cười.
– Dậy đi! – tôi nói – Em có muốn nhảy một chút không?
Tôi đã dạy nó nhảy hồi nó còn bé xíu. Nó nhảy rất giỏi. Nói chung, tôi chỉ bảo sơ sơ, còn nó tự học hết. Không thể dạy người khác học nhảy một cách thực sự được, điều đó chỉ có chính bản thân anh ta mới có thể làm được.
– Anh còn đi giày mà, – nó nói.
– Không sao, anh sẽ cởi ra. Dậy đi!
Nó nhảy phóc ra khỏi giường. Chờ tôi cởi giày, sau đó bọn tôi cùng nhảy. Nó khiêu vũ mới tuyệt chứ. Nói chung, tôi không chịu nổi khi người lớn nhảy với con nít, trông phát ghê. Tỉ như có một bố nào đó bỗng nhiên ra nhảy với đứa con gái nhỏ của lão ở nhà hàng. Lão dẫn nó đi vụng về đến mức váy nó tứ thời bị tốc lên phía sau, mà con bé thì hoàn toàn không biết nhảy. Nhưng tôi sẽ chẳng bao giờ nhảy với Phoebe ở nơi công cộng. Bọn tôi chỉ nhảy ở nhà, và cũng chỉ đùa nghịch thôi. Mặc dù Phoebe là chuyện khác hẳn, nó nhảy rất tuyệt. Nó ngoan ngoãn bước theo bạn. Chỉ cần giữ nó chặt hơn, khi đó nó sẽ không làm vướng dù chân bạn có dài hơn nó đến cả trăm lần. Với nó có thể chuyển điệu, quay mọi kiểu, thậm chí cả Jiterburg nữa, nó chả bao giờ rớt lại. Với nó có thể nhảy cả tango nữa, bạn thấy tuyệt không!
Bọn tôi nhảy bốn bài. Những lúc nghỉ, nó xử sự mới khôi hài chứ, thật nực cười. Nó cứ đứng và đợi không trò chuyện, không nói năng gì. Cứ đứng đực ra và đợi cho đến lúc dàn nhạc chơi tiếp. Tôi buồn cười quá. Vậy mà nó không cho tôi cười. Tóm lại, bọn tôi nhảy chán rồi tắt radio. Phoebe của tôi rúc vào chăn và hỏi:
– Em nhảy đã đẹp chưa?
– Còn phải nói! – Tôi ngồi xuống giường nó. Tôi thở mới khiếp chứ. Có lẽ, tại vì hút thuốc quá nhiều. Còn nó thì chả thèm hổn hển chút nào.
– Anh sờ trán en đi!- Bỗng nó nói.
– Để làm gì?
– Thì cứ thử xem! Đặt tay lên nào!- Tôi đặt lòng bàn tay lên nhưng chẳng cảm thấy gì. – Trán em có nóng nhiều không? – Nó hỏi
– Hình như đang bắt đầu. – Tôi không muốn ở nó phát triển cái gì đó tựa như một tổng thể không hoàn chỉnh. Nó gật đầu.
– Em có thể gây nóng cả trên nhiệt kế cơ!
– Trên n-h-i-ệ-t kế. Ai chỉ cho em đấy?
– Alice Holmborg dạy em. Cần phải khoanh chân lại và nghĩ về một cái gì đó thật nóng. Ví dụ như về máy quạt hơi. Thế là trán bắt đầu nóng đến mức có thể làm bỏng tay người khác.
Suýt nữa thì tôi phá lên cười. Tôi cố tình giật tay khỏi trán nó làm như sợ bỏng thật.
– Cảm ơn em đã báo trước! – Tôi nói.
– Không, em sẽ không làm anh bỏng đâu! Em sẽ dừng lại trước đó. – Suỵt! – Đột nhiên nó hơi chồm dậy, trên giường. Tôi hoảng gần chết.
– Gì vậy?
– Cửa ngoài! – Nó nói thầm khá to. – Bố mẹ đấy!
Tôi bật ngay dậy, chạy lại bàn tắt đèn. Sau đó dập tắt điếu thuốc, nhét mẩu dở vào túi và huơ huơ tay cho tan khói. Mà tại sao tôi lại vừa hút thuốc ở đây cơ chứ, quỷ tha ma bắt tôi đi! Sau đó tôi vớ lấy giày, chui vào tủ trong tường, đóng cửa tủ lại. Tim tôi đập thình thịch như đồ chết giẫm. Tôi nghe thấy mẹ tôi bước vào.
– Phoebe! – Bà nói. – Đừng có giả bộ nữa! Mẹ nhìn thấy ánh sáng trong phòng con rồi, con yêu của mẹ!
– Chào mẹ! – Phoebe nói. – Vâng, con không ngủ được. Bố mẹ có vui không?
– Rất vui, – mẹ nói, nhưng thấy rõ là không như vậy. Bà hoàn toàn không ưa đi chơi, làm khách. – Sao con không ngủ, cho phép mẹ biết chứ? Con có lạnh không?
– Không, con ấm mà. Đơn giản là không ngủ được.
– Phoebe, hình như con hút thuốc phải không? Nói thật đi, con thân yêu của mẹ!
– Gì cơ ạ? – Phoebe hỏi.
– Con không nghe thấy mẹ hỏi gì ư?
– A, vâng, con chỉ hút một chút. Thử một lần duy nhất thôi. Sau đó con ném qua cửa sổ.
– Con làm thế để làm gì?
– Con không ngủ được.
– Con làm mẹ buồn, Phoebe ạ, rất buồn! – Cho con chăn nữa nhé?
– Không, cám ơn mẹ! Chúc mẹ ngủ ngon! – Phoebe nói. Rõ ràng nó đang cố thoát khỏi bà càng nhanh càng tốt.
– Thế phim ra sao? – Mẹ hỏi.
– Tuyệt vời. Chỉ có điều, mẹ Alice cứ cản trở hoài. Bác ấy cứ cúi qua người con suốt để hỏi Alice có sốt không. Bọn con đi taxi về nhà.
– Đưa mẹ xem trán con nào.
– Không, con không bị lây đâu. Nó hoàn toàn khỏe mà. Mẹ nó chỉ nghĩ ra thôi.
– Thế thì ngủ đi. Bữa trưa thế nào?
– Kinh tởm! – Phoebe nói.
– Con nhớ là bố đã bảo con: không được nói thức ăn kinh tởm. Mà tại sao lại kinh tởm chứ? Con được dọn món thịt cừu băm viên ngon tuyệt cơ mà. Mẹ đã đích thân đến tận đại lộ Lexington mua.
– Thịt băm viên ngon, nhưng Charlene lúc nào cũng thở vào con, khi đưa đồ ăn. Thở cả vào đồ ăn nữa, vào mọi thứ.
– Thôi được rồi, ngủ đi! Hôn mẹ nào. Con đọc kinh rồi chứ?
– Vâng, con đọc trong nhà tắm rồi. Chúc mẹ ngủ ngon!
– Chúc ngủ ngon! Ngủ nhanh nhé! Mẹ nhức đầu quá! – Mẹ nói. Bà rất hay nhức đầu. Nhức kinh khủng.
– Thế mẹ uống Aspirin đi, – Phoebe nói. – Anh Holden sẽ về vào thứ tư chứ?
– Theo mẹ biết thì đúng vậy. Thôi, con đắp chăn cẩn thận vào. Ừ, thế này này.
Tôi nghe thấy mẹ bước ra khỏi phòng và đóng cửa lại. Tôi chờ thêm một phút rồi chui ra khỏi tủ. Tôi đụng ngay phải con em – nó bật ra khỏi giường đi gọi tôi, mà xung quanh thì tối như địa ngục.
– Anh đừng bỏ đi! – Phoebe thì thầm. – Chờ bố mẹ ngủ đã.
– Không, anh phải đi ngay. Bây giờ là đúng lúc nhất. Mẹ vào buồng tắm, còn bố sẽ bật đài ngay bây giờ, để nghe tin mới nhận. Đúng lúc.
Tôi không thể buộc giày đến nơi đến chốn, tôi mất bình tĩnh quá thể. Dĩ nhiên họ sẽ chẳng giết tôi nếu như có tóm được tôi ở nhà đi nữa, nhưng như thế thì khó chịu kinh khủng.
– Em ở đâu vậy? – Tôi hỏi Phoebe vì không nhìn thấy nó trong bóng tối.
– Em đây. – Nó đứng ngay cạnh tôi. Vậy mà tôi không hề thấy nó.
– Vali anh để ngoài nhà ga, – tôi nói. – Phoebe này, em có chút tiền nào không? Anh chẳng còn quái gì hết.
– Có, tiền mua quà Giáng sinh, em chưa mua gì cả.
– Ồ, chỉ có thế thôi ư! – Tôi không muốn lấy tiền mua quà của nó.
– Em sẽ cho anh mượn một ít! – Rồi tôi nghe thấy nó rút vào bàn anh D.B, mở hết ngăn kéo này đến ngăn kéo khác và lục lọi ở đó. Trong phòng tối như bưng, không trông thấy gì cả. – Nếu anh đi, anh sẽ không thấy em trên sân khẩu, – nó nói, giọng run run.
– Sao lại không? Anh sẽ không đi, chừng nào chưa thấy. Em nghĩ anh có thể bỏ qua một vở kịch như thế sao! – Tôi hỏi.- Em có biết anh sẽ làm gì không? Anh sẽ đến nhà ông Antolini, cứ cho là ở tới thứ hai, đến chiều đi. Sau đó anh sẽ về nhà. Nếu được, anh sẽ gọi điện cho em.
– Anh cầm lấy! – Nó chìa cho tôi tiền, nhưng không tìm được tay tôi. – Anh ở đâu? Tìm thấy tay tôi, nó nhét tiền vào.
– Này, anh không cần nhiều thế đâu! – Tôi nói. – Đưa anh hai đô thôi. Thật đấy, em lấy lại đi! Tôi giúi tiền vào tay nó, nhưng nó không cầm.
– Anh lấy đi, lấy hết đi! Rồi trả em sau! Mang đến hôm xem kịch ấy.
– Thế em có bao nhiêu ở đây, lạy Chúa?
– Tám đô la và 85 xu. Không, 65 xu thôi. Em đã tiêu nhiều rồi.
Tự nhiên tôi bật khóc ngay lúc ấy. Không tài nào ghìm được. Tôi cố để không ai nghe thấy, nhưng cứ khóc, khóc mãi. Phoebe hoảng sợ gần chết khi tôi làm vậy, nó lại gần, an ủi tôi, nhưng không thể dừng ngay tức thì được. Tôi ngồi ở cạnh giường, khóc rống lên, còn nó thì dùng tay ôm cổ tôi, tôi cũng ôm nó và khóc, không sao dừng lại được. Tưởng như cả hai sẽ ngột thở ngay bây giờ vì nước mắt. Phoebe tội nghiệp sợ hết hồn. Cửa sổ mở và tôi cảm thấy nó run rẩy sau lần áo ngủ. Tôi muốn đặt nó xuống giường, đắp chăn, nhưng nó không chịu nằm. Cuối cùng, tôi thôi khóc. Nhưng rất lâu mà tôi vẫn không sao bình tĩnh lại được. Sau đó, tôi cài áo bành tô đến tận cổ, nói là sẽ báo ngay cho nó biết. Nó nói, tốt hơn tôi nên ngủ lại đây, trong phòng nó, nhưng tôi nói: không, mister Antolini đang đợi. Sau đó tôi rút trong túi ra chiếc mũ thợ săn tặng nó. Nó yêu mọi thứ mũ vớ vẩn kinh khủng. Thoạt đầu, nó không muốn nhận, nhưng tôi đã thuyết phục được nó. Tôi thề, có lẽ, nó sẽ ngủ trong cái mũ đó. Nó thích những vật như thế. Tôi còn hứa gọi điện cho nó thêm một lần nữa, nếu được, rồi ra đi.
Ra khỏi nhà, không hiểu sao lại dễ hơn vào nhà nhiều. Thứ nhất, tôi nhổ vào chuyện người ta có tóm được tôi hay không. Tôi nghĩ: tóm được thì tóm. Nói thực ra, thậm chí còn muốn mình bị tóm.
Tôi đi bộ xuống dưới theo cầu thang hậu chứ không đi thang máy. Suýt nữa thì gãy cổ vì ở đó có đến cả chục triệu thùng rác, nhưng cuối cùng tôi cũng ra được. Gã gác thang máy thậm chí cũng không nhìn thấy tôi. Có lẽ, đến giờ gã vẫn nghĩ là tôi vẫn ngồi đợi ở cửa nhà Dickteins.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.