Tôi lật qua trang khác và cơn giận dữ bỗng trào lên nghẹn họng. Con quỷ đang ở đó, ngón tay giơ lên, chau mày vẻ đe dọa. Bức ảnh này rõ hơn những bức mà tôi đã từng thấy. Hai tay nắm chặt lại, tôi nín thở. Cái nhìn của tôi căng ra như để xuyên thủng trang báo, đi vào trong tấm ảnh đó, đứng gần hắn ta. Đối diện với hắn. Từng nét của hắn đã trở nên quen thuộc với tôi.
Tôi chỉ biết vài tấm hình của hắn, nhưng trong tâm trí tôi đã có hắn. Tôi gán cho hắn những lời nói, một dáng đi, một tiếng thét, những từ ngữ, những cơn giận dữ. Tôi chắc chắn là không đi quá xa khỏi sự thật. Tôi không chửi bới, không nguyền rủa hắn. Tôi không muốn đánh mất đi chút nào trong cơn giận dữ của mình. Tôi muốn giữ nó lại, muốn dồn nén nó lại và để dành nó cho hắn.
Cửa phòng bếp mở ra và Pierre xuất hiện, lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ quay cuồng.
– Chào bố, nó cất lời bằng một giọng kéo dài.
– Chào con.
Tôi ôm thằng bé. Tôi xoa lưng nó, định kéo nó vào lòng nhưng nó nhoài ra.
– Chào mẹ.
Nó chờ một lát để mẹ quay lại, giả vờ tìm cái gì đó trong ngăn kéo, gần mẹ, rồi bỏ cuộc và ngồi xuống, nhìn chăm chăm cái bàn.
Một thứ tình cảm xen lẫn giận dữ và buồn bã xâm chiếm tôi. Làm sao cô ấy có thể lờ nó đi đến mức ấy! Nó tránh tôi và tìm đến cô ấy. Hẳn nó đã nghe thấy những lời trách cứ Betty dành cho tôi, ngay sau khi sự việc xảy ra, trong một cơn giận dữ và đau đớn. Phải chăng nó cũng nghĩ rằng tôi là người phải chịu trách nhiệm? Thằng bé muốn đứng về phía mẹ. Có thể là để an ủi. Nhưng cô ấy không hề nhận ra, không thể hiện dù chỉ một cử chỉ âu yếm nhỏ nhất.
Nỗi đau đã chia rẽ chúng tôi. Nó đẩy chúng tôi vào hai thế giới song song, và chúng tôi vẫn tồn tại bên cạnh nhau nhưng không thể giúp đỡ lẫn nhau, an ủi nhau. Sự đau đớn ngốn hết sức mạnh và năng lượng của cả hai. Đó chính là lý do khiến tôi muốn giữ khoảng cách với Betty, càng xa càng tốt. Tôi cần phải giữ ý chí sáng suốt cũng như giữ sức lực của mình.
Vợ tôi đặt bát sô cô la nóng trước mặt Pierre. Cô ấy lùa nhanh tay vào tóc thằng bé rồi chìa cho nó một lát bánh mì. Pierre vẫn ngồi bất động, ánh mắt dán vào chiếc bát. Tôi thoáng nghĩ rằng nó dỗi. Betty nhìn nó với vẻ sốt ruột.
Tôi chợt hiểu ra sự bối rối của nó. Betty cũng vậy. Trên nền sành của chiếc bát, tên của Jérôme hiện lên với kiểu chữ tròn trịa. Betty đột ngột cầm lấy cái bát, định đổ sang cái mang đúng tên Pierre nhưng đôi tay run rẩy đã ngăn cản cô ấy. Cô ấy ném cả hai chiếc bát vào trong bồn rửa và ngay lập tức hối hận vì hành động đó. Trong nước mắt, cô ấy cố nhặt lại những mảnh vỡ của chiếc bát có tên Jérôme, rồi tuyệt vọng, buông xuống và bỏ đi.
Pierre vẫn ngồi im, má đẫm nước mắt.
Tôi nghiêng người về phía thằng bé và định đặt tay lên vai nó.
– Không sao đâu, Pierre.
Nó tránh cử chỉ của tôi và đứng dậy đi về phòng mình.
o O o
Trên tờ báo đặt trước mặt tôi, tên thủ lĩnh Faycal người Ả Rập như đang chỉ tay vào tôi.
“Những khiêu khích mới”, đó là tựa đề bài báo. Rồi sau đó, chữ nghĩa nhòe đi trong dòng nước mắt mà tôi cố kìm lại.
o O o
Tôi gặp Betty tại một bữa tiệc sinh nhật mà các bạn tôi và tôi đều không được mời.
Tiệc sinh nhật cô ấy.
Chúng tôi đã ăn mặc chải chuốt để ra ngoài: com lê đủ bộ có cả gi lê, áo sơ mi cổ dựng và giày moca da đánh xi bóng loáng. Mấy tên vô công rồi nghề vùng ngoại ô chuẩn bị cho một chuyến dạo chơi buổi đêm.
Chúng tôi vừa rời khỏi Lyon để đến Villefranche, vào một sàn nhảy, nơi chúng tôi vẫn thường tới ăn mừng một vụ xoáy đồ vặt vãnh nào đấy. Vì muốn tránh vùng ngoại vi, chúng tôi bị lạc trong khu Monts d’Or và xe bị hỏng. Chúng tôi xuống xe để Rémi có thời gian mở nắp ca pô xem xét.
Chiếc Peugeot già nua của bọn tôi rõ là chẳng ăn nhập gì với khung cảnh và những ngôi nhà sang trọng nơi đây. Chúng tôi châm thuốc, dựa lưng vào tường rào của một ngôi biệt thự mọc giữa khu vườn cảnh. Không khí dìu dịu, ngập tràn mùi hương của thiên nhiên hào phóng đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu của sự sống đầu mùa xuân.
– Chết tiệt thật, không khí tươi mát quá, các cậu ạ, Bartholo lên tiếng.
– Chúng ta không nên ở lại cái xó này quá lâu, Vitto, em họ của hắn trả lời. Nếu ai đó nhìn thấy chúng ta ở đây, chắc chắn nó sẽ gọi cớm đấy.
– Thế thì sao? Nabil đáp. Chúng ta có làm gì tội lỗi đâu.
Rémi đứng dậy.
– Tôi không sửa được. Gioăng nắp xilanh vỡ rồi.
Chúng tôi đang than phiền về sự xui xẻo của mình và tính cách làm sao tiếp tục buổi tối vui vẻ thì Vitto chỉ cho cả bọn một ngôi nhà ở đầu phố.
– Nhìn phía kia kìa. Rõ ràng là đang có tiệc ở đó.
Quả thực, có hai chiếc ôtô vừa tới đỗ ngay trước cánh cổng mạ vàng đầy phô trương, bọn con trai con gái vừa bước xuống khỏi xe vừa cười đùa. Rémi tắt radio ở xe chúng tôi và tiếng bass đùng đục của nhạc disco vọng tới chỗ chúng tôi theo làn gió nhẹ buổi đêm.
– Chúng ta có thể thử vào đó, Vitto đề nghị.
– Vào nhảy nhót tại nhà bọn quý tộc hả? Không đời nào bọn nó cho ta bước chân qua cửa đâu, Bartholo tuyên bố, đầy bi quan.
– Mình đâu có xin phép bọn chúng chứ! Chúng ta sẽ đi vào rồi làm ra vẻ thân thuộc lắm. Nhất là chúng ta lại đang ăn mặc bảnh thế này, sẽ lừa được bọn chúng thôi. Đi nào! Chúng ta sẽ thử vận may!
Ý tưởng này có vẻ như thật điên rồ. Chúng tôi, mấy tên lưu manh của khu Totem lại muốn tham dự một bữa tiệc nhà giàu? Nhất là lại đi vào bằng cửa chính trong khi chúng tôi vốn chỉ quen với việc khám phá những ngôi nhà đẹp đẽ như thế này bằng cách đột nhập.
Salomon, như thường lệ, quyết định dứt khoát.
– Chúng ta mất gì chứ? Cùng lắm là một vụ ẩu đả. Đi thôi!
Chưa ai từng phản đối quyết định của Salomon bao giờ. Vị trí mà anh ta có được trong nhóm chúng tôi ban đầu là do sức mạnh thể lực đến khó tin của anh ta, nhưng về sau là do tình cảm của anh ta dành cho cả bọn luôn trước sau như một khiến chúng tôi, dù không nói ra nhưng đều ngầm công nhận anh ta là thủ lĩnh. Chúng tôi là gia đình, là anh em của anh ta và cảm nhận được trong cái nhìn của anh ta rằng anh ta sẵn sàng hy sinh tính mạng vì chúng tôi.
Trước cửa ngôi nhà, vừa tranh luận vừa cười đùa để làm ra vẻ thoải mái, chúng tôi đã đi qua được cửa mà không gặp bất cứ trở ngại nào.
Chúng tôi chào những người ngoái lại nhìn chúng tôi trên đường đi vào, và rồi rất nhanh chóng, trong sự ngỡ ngàng của cả bọn, chúng tôi đã thấy mình đang ở trong căn phòng diễn ra buổi tiệc.
Khung cảnh thật tuyệt diệu: trần nhà cao treo những chùm đèn khổng lồ, đồ đạc bằng gỗ quý, nhiều bức tranh treo trên tường, một bức điêu khắc không rõ hình thù.
Bữa tiệc cũng tuyệt diệu như thế: các cậu trai lịch lãm tán tỉnh các cô nàng váy áo lộng lẫy và để những kiểu tóc cầu kỳ, một bàn tiệc thịnh soạn, một vài gia nhân mặc đồng phục, rượu và một thứ nhạc pha trộn giữa những hợp âm disco và rock cổ điển.
Sự xa hoa này, sự sung túc này, không khí vui tươi vô lo này, tôi khám phá chúng với tất cả sự ngạc nhiên của một đứa trẻ nghèo khó lạc vào một cửa tiệm bán đồ chơi. Một cảnh tượng siêu thực đối với những tên lang thang như chúng tôi.
– Chết tiệt, Vitto, đừng có há hốc mồm ra thế, Bartholo nói. Mày làm cả bọn bị lộ bây giờ!
Nhưng quần áo và cách xử sự đã tố cáo chúng tôi. Một vài khách mời đã bình luận về sự hiện diện của chúng tôi với vẻ ngạc nhiên.
– Mình thử đi vào các phòng xem có gì khoắng được không? Vitto đề xuất.
– Bỏ ý định đó đi, với cái cách bọn họ nhìn chúng ta thì tao đoán là cảnh sát đang trên đường đến đây tống cổ chúng ta đi rồi, Nabil trả lời hắn.
Cái nhìn của mọi người xung quanh tỏ vẻ khinh thường. Chúng tôi không thuộc về tầng lớp của họ, và cái được cho là trang phục bảnh bao đối với chúng tôi, thay vì giúp chúng tôi lẫn vào đám đông thì lại vừa đủ để lật tẩy chúng tôi.
Bực mình vì bị lộ quá sớm, tôi cảm thấy một cơn giận kéo đến và muốn được thách thức mấy thằng nhóc này, muốn làm cho chúng phải cụp mắt xuống. Mấy thằng bạn tôi chắc hẳn cũng có ý định đó vì chúng nó đang ném những cái nhìn gây sự về phía các khách mời đang bắt đầu dừng nhảy để vây lấy chúng tôi.
Đúng lúc đó thì Betty xuất hiện. Tuyệt đẹp. Cô ấy mặc một chiếc váy ngắn làm nổi bật thân hình mảnh mai và mái tóc đen bao quanh khuôn mặt đẹp như tranh vẽ. Đôi mắt màu xanh lục của cô ấy nhìn tôi chăm chú vẻ ngờ vực.
– Tôi cho là các anh không được mời, cô ấy nói bằng một giọng làm ra vẻ cương quyết nhưng tôi vẫn nhận ra có chút gì e sợ trong đó.
Vitto chuẩn bị liều đưa ra vài lời giải thích bịa đặt thì bị tôi tranh lời.
– Đúng vậy. Xe của chúng tôi bị hỏng giữa đường. Chúng tôi thấy có tiệc ở đây và nghĩ rằng có thể vào tham dự mà không bị phát hiện.
Bị thôi miên bởi đôi mắt to màu xanh như đang lục soát tâm hồn tôi để kiếm tìm một vài lý do giúp nguôi giận, tôi bỗng bình tĩnh lại. Và sau này, cô ấy cũng thú nhận rằng đã yêu tôi ngay từ khoảnh khắc ấy, yêu cái vẻ hiên ngang và chắc chắn trái ngược hoàn toàn với nụ cười ngượng nghịu trên khuôn mặt mà tôi dùng làm lời xin lỗi.
– Không bị phát hiện? Cô ấy nhắc lại. Trong khi ăn mặc như thế này ư?
Về phần tôi, chính lúc cô ấy bắt đầu lướt ánh mắt nhìn một lượt bộ quần áo tôi mặc với vẻ kiêu kỳ là lúc tôi chợt khao khát có được cô ấy. Cô ấy là thứ châu báu quý giá nhất trong khung cảnh lộng lẫy này và với bản chất của một tên trộm, tôi muốn chiếm được cô ấy, chứng minh cho cô ấy thấy rằng tôi đáng giá hơn nhiều so với lũ bạn kiêu ngạo, mặt vẫn còn búng ra sữa với thái độ giả tạo của cô ấy.
– Gì cơ? Xem họ đang mặc cái gì chứ, những bộ đồ của chúng tôi ấy à? Đồ hiệu đấy! Một bộ giá 500 franc đấy! Rémi tức tối.
Cô ấy khẽ mỉm cười, không rời mắt khỏi tôi.
Tôi hiểu ra rằng không có một chút thù địch nào trong thái độ của cô ấy. Chỉ là ý muốn khẳng định vai trò chủ bữa tiệc.
– Phải rồi, chúng ta không thuộc cùng một thế giới, tôi mỉm cười công nhận. Trong thế giới của chúng tôi, chúng tôi ăn mặc thế này là tươm tất rồi. Nhưng với các cô, chúng tôi… chỉ làm ngứa mắt. Nếu cô muốn chúng tôi đi khỏi đây, chẳng vấn đề gì cả.
Ngạc nhiên vì giọng nói nhẹ nhàng và ôn hòa của tôi, cô ấy lưỡng lự một lát, đoán xem mục đích của tôi là gì, mắt vẫn không rời khỏi tôi.
– Nghe này, nếu các anh hứa với tôi là sẽ không gây lộn xộn ở đây thì không có vấn đề gì cả, cuối cùng cô ấy cũng nhượng bộ, tỏ vẻ dễ chịu với chúng tôi. Các anh có thể uống một ly, gọi dịch vụ sửa xe và ngồi đây trong lúc chờ.
– Gọi dịch vụ sửa xe á? Rémi thì thầm vào tai mấy anh bạn kia. Sao không phải là một chiếc taxi chứ, chừng nào cô ấy còn ở đây.
– Cô đừng lo. Chúng tôi là những chàng trai tốt, tôi trả lời.
– Đúng rồi, chúng tôi không ăn cắp ở nhà người nào mời chúng tôi, Nabil thêm vào, tưởng rằng thế là hay ho lắm.
– Thực chất, chúng tôi là những người có học mà, tôi vội thêm vào để làm cho những lời nói của Nabil trở thành trò bông đùa.
Betty nhíu mày, bắt chước cái kiểu duyên dáng quyến rũ của các nữ diễn viên điện ảnh Mỹ khi đứng trước một rừng phóng viên đang cười đùa hết cỡ.
– Thế các anh là loại băng nhóm gì vậy?
– Một nhóm bạn sống với nhau vì một lời thề: cư xử với nhau như anh em trong nhà suốt đời, Vitto, người luôn sẵn sàng làm quá lên vừa tuyên bố vừa khoác hai cánh tay to khỏe của cậu ta lên vai tôi và Nabil.
– Thật cảm động, cô ấy đành phải bình luận như vậy.
Dù cho cô ấy có vẻ mỉa mai, tôi vẫn nhận ra sự quan tâm cho cái mà chúng tôi thể hiện.
Cô ấy bỏ chúng tôi lại để ra với khách của mình. Chúng tôi vừa uống một ly vừa bình phẩm về bộ cánh của bọn họ, cách họ khiêu vũ, vẻ quý tộc của họ và về một vài cô gái đẹp. Khi những hợp âm rock đầu tiên nổi lên, lũ bạn tôi vội vàng tiến về phía các cô nàng mà họ đã nhắm sẵn để mời nhảy. Đã có sự lùi lại, ngần ngại, những cái nhìn tối sầm ném ra từ bạn nhảy của các cô nàng. Nhưng chỉ cần một trong số các cô gái, thích thú với chuyện này, chấp nhận lời mời là đủ để tất cả cùng bắt chước theo.
Rất nhanh, Rémi, Bartholo, Nabil và Vitto đã làm nên một tiết mục tuyệt vời. Các đôi khác tự cảm thấy mình lố bịch (một số như thế thật) đã nhanh chóng tạo thành một vòng tròn xung quanh họ. Chỉ sau một điệu nhảy, chúng tôi trở thành tâm điểm chú ý và Betty có vẻ thích thú không khí bữa tiệc của cô ấy. Rồi cô ấy tiến về phía tôi.
– Anh mời tôi nhảy chứ?
Dùng một lối xưng hô kiểu cách trong một lời đề nghị tầm thường, sự đối lập ấy đối với tôi vừa cổ lỗ nhưng cũng vừa thật đẹp. Tôi thì vốn quen với các cô gái ăn nói bỗ bã, xưng anh em một cách sỗ sàng và với những tiếng chửi thề luôn miệng.
– Không, rất tiếc là tôi không biết nhảy, tôi từ chối
– Anh có thể cố mà, tôi muốn chết đi được! cô ấy nói với vẻ giả vờ giận dỗi.
Hình ảnh cô ấy chợt hiện lên trong tôi như một cô gái nhỏ được nuông chiều mà cô ấy hẳn phải là.
– Còn tôi, tôi lấy lại vẻ khiêu khích, tôi lại muốn ngủ với cô chết đi được ấy. Nhưng tôi biết là cô sẽ từ chối.
Cô ấy cười phá lên. Và tiếng cười của cô ấy như một thứ rượu vang ngọt cả người tôi ấm lên. Hơn bất cứ thứ gì, tôi muốn ôm khuôn mặt cô ấy trong đôi bàn tay mình và đặt môi lên cô ấy. Tôi muốn rằng nụ cười kia, cái miệng kia, đôi mắt kia phải thuộc về mình. Một cánh cửa đã được mở cửa sâu thẳm tâm hồn và không khí ùa vào quét bay hết mọi thứ để lộ ra bản chất thật của tôi. Tôi được sinh ra để yêu cô ấy, tôi đã hiểu điều đó, và tôi sẽ không thể chấp nhận mọi chuyện khác đi được.
– Élisabeth! Cô ấy nói và chìa tôi cho tôi.
– Daniel, tôi vừa trả lời vừa cầm tay cô ấy kéo về phía mình.
– Anh làm hơi quá rồi, cô ấy thì thầm khi khuôn mặt cô ấy ghé sát vào mặt tôi.
– Vấn đề là tôi chẳng biết cư xử với cô thế nào cả. Đây là lần đầu tiên gặp một cô Élisabeth. Tôi biết nhiều cô Betty chứ Élisabeth thì chưa từng.
– Anh thấy đấy, tôi cũng ghét cái tên đó lắm, cô ấy nhảy dựng lên, vẻ láu lỉnh. Betty à? Cái tên này không làm tôi phiền lòng đâu.
Cô ấy bắt đầu tìm cách tỏ ra quyến rũ
– Đây cũng lần đầu tiên tôi gọi cô xưng tôi với một cô gái mà tôi thích đầy, tôi tiếp tục. Chúng ta không có nhiều điểm chung, thế nhưng giữa chúng ta, cô và tôi, chúng ta chảm nhận thấy có … một sự hấp dẫn.
– Xem anh táo tợn chưa kìa! Anh lúc nào cũng thẳng tuột như thế à?
– Thường xuyên. Nhưng đây là trường hợp đặc biệt. Nếu tôi không nói với cô rằng tôi cảm nhận thấy gì thì tôi sẽ để tuột cơ hội của mình. Bởi vì khi buổi tiệc này kết thúc, cô sẽ quay trở về với bạn bè cô, với thế giới của cô, và quên tôi.
– Ai mà biết được? cô ấy bật cười.
Và câu nói ấy vang lên như một lời hứa hẹn.