Quan án đi đến dinh thự của Vũ Kỳ cùng với lão Hồng và bốn bộ đầu.
Khi kiệu ông đi trên cây cầu bằng đá cẩm thạch có trang trí ông ngắm nhìn và trầm trồ khen ngợi một tòa tháp chín tầng xây cạnh hồ sen bên trái.
Sau đó, họ quay về hướng tây và đi dọc theo bờ sông cho đến góc tây nam vắng vẻ của thị trấn.
Dinh thự của Vũ Kỳ nằm trên một bãi đất hoang. Quan án lưu ý đến một bức tường kiên cố bao quanh dinh thự. Ông nghĩ rằng dinh thự này gần bến sông, mọi người cần phải xây dựng nhà thật kiên cố đề phòng bọn man rợ tấn công từ bên kia sông.
Ngay sau khi viên chấp sự gõ cửa, cổng chính với hai cánh cửa lớn bật mở. Hai lính canh cúi mình chào khi kiệu của Địch công đi qua và tiến vào sân chính.
Vũ Kỳ chào đón Địch công đến dinh thự của anh ta
Khi quan án xuống kiệu một người đàn ông tầm thước mập mạp vội vã bước xuống bậc thềm của phòng khách. Ông ta có khuôn mặt tròn đầy đặn điểm thêm bộ ria mép ngắn và nhọn. Đôi mắt nhỏ đảo nhanh dưới đôi lông mày mỏng, phù hợp với lối di chuyển nhanh nhẹn và giọng nói hấp tấp của ông ta.
Cúi người chào trân trọng, ông nói:
– Người chủ nhà Vũ Kỳ xin ra mắt đại nhân, chuyến viếng thăm của đại nhân là một vinh dự cho tệ xá của tôi. Mời ngài vào nhà.
Vũ Kỳ dẫn quan án lên cầu thang và qua cánh cửa cao để vào phòng khách. Ông đề nghị khách của mình ngồi chỗ danh dự trước cái bàn thờ lớn dựa lưng vào bức tường phía sau.
Địch công liếc mắt nhìn phòng khách được trang trí theo một phong cách tinh tế, yên tĩnh. Ông cho rằng những chiếc ghế cổ với cái bàn và những bức tranh tuyệt đẹp trên các bức tường là bộ sưu tập của thống đốc già họ Vũ.
Trong khi gia nhân rót trà trong bộ đồ sứ cổ, quan án bắt đầu:
– Ta có một thói quen là luôn luôn đến thăm các công dân nổi bật của huyện mà ta được bổ nhiệm làm án sát. Trong trường hợp của ngươi, phải nói là ta cảm thấy dễ chịu nhất vì trước mặt ta là con của vị thống đốc nổi tiếng Vũ Nam Thiên.
Vũ Kỳ nhảy khỏi ghế. Anh nhanh chóng cúi đầu ba lần liên tiếp trước quan án. Khi anh ngồi trở lại ghế, anh nói huyên thuyên:
– Muôn ngàn lời cảm tạ đại nhân. Vâng, cha tôi là người đàn ông xuất chúng, xuất chúng thật sự! Nhưng không may trước mặt ngài lại là một người con không xứng đáng với người cha vĩ đại như thế! Than ôi, tài năng chỉ có thể được trời ban cho. Hơn nữa đạo đức chỉ có thể được trau dồi thông qua học tập. Tuy nhiên trong trường hợp của bản thân tôi, thưa đại nhân, tôi không có nền tảng đó. Có học từ sáng đến tối cũng chẳng ích gì. Tự bản thân tôi đã nhận ra những hạn chế của mình. Tôi không phải là người đàn ông tài năng do đó tôi không bao giờ dám mong mình sẽ kiếm được một chức quan trong triều. Tôi cố gắng sống lặng lẽ qua ngày, giám sát ngôi nhà và đất đai của tôi!
Anh ta mỉm cười xun xoe, xoa xoa hai bàn tay mập mạp của mình. Địch công định mở miệng nói nhưng anh ta nói tiếp:
– Tôi lấy làm xấu hổ vì tôi không xứng đáng nói chuyện với một người thông thái như đại nhân. Thật là khó khăn cho tôi, và tôi rất lấy làm vinh dự khi một vị thẩm phán nổi tiếng như ngài lại hạ cố đến thăm tệ xá của tôi. Tôi cúi mình chúc mừng đại nhân đã bắt giữ tên vô lại Chiến Môn. Thật là một thành tựu rực rỡ. Cựu thẩm phán trước đây đã quy phục Chiến, thật là đáng tiếc! Tôi nhớ rằng người cha tôn kính của tôi thường không đánh giá cao những tiêu chuẩn đạo đức của các viên quan trẻ. E hèm, đại nhân là một trường hợp ngoại lệ. Tôi muốn nói, như là nổi tiếng …
Vũ Kỳ do dự một lúc. Địch công nhanh chóng ngắt lời anh ta:
– Vị thống đốc quá cố đã để lại cho ngươi khá nhiều tài sản?
– Đúng, thực sự rất nhiều – anh ta nói – và tại sao tôi coi đó lại là điều bất hạnh, bởi vì tôi thực là ngu ngốc! Nó làm cho tôi phải bỏ tất cả thời gian để quản lý vùng đất này.Và những người tá điền, thưa đại nhân, những người tá điền! Tất nhiên họ là những người trung thực, những người tốt. Nhưng tôi nói là trong bọn họ có những người nợ tiền. Những người địa phương tại đây khác với những người ở kinh thành. Tôi luôn nói …
– Ta biết được – Địch công nói chắc chắn – ngươi có một miếng đất xinh đẹp nằm ngoài cổng thành phía đông.
– Đúng thế – Vũ Kỳ trả lời – đó là một mảnh đất tốt.
Sau đó, trong một lúc, anh ta dừng lại.
– Một ngày nào đó – Địch công cho biết – ta muốn nhìn thấy cái mê cung nổi tiếng đó.
– Thật vinh dự! Thật vinh dự! – Vũ Kỳ thốt lên hào hứng – Thật không may là nơi này đang trong tình trạng xấu. Tôi muốn sửa sang lại ngôi biệt thự nhưng người cha đáng kính của tôi rất yêu thích nó và thậm chí đã ra lệnh là không được đụng vào nơi này. Vâng, thưa đại nhân, tôi là một người đàn ông ngu ngốc nhưng không thiếu lòng hiếu thảo. Tôi hy vọng là thế. Cha tôi đã cho một đôi vợ chồng già trông nom nơi đó, một thuộc hạ cũ trung thành của ông, nhưng hoàn toàn không có khả năng quản lý bất động sản. Nhưng ngài biết làm thế nào với những gia nhân già, họ không muốn bị làm phiền. Tôi không bao giờ đến nơi đó, đó là thực tế, thưa đại nhân, đôi vợ chồng già có thể nghĩ …
– Ta đặc biệt quan tâm đến mê cung đó – Địch công kiên nhẫn nói – Ta nghe nói rằng nó cực kỳ tinh xảo. Đã bao giờ ngươi vào được bên trong?
Đôi mắt ti hí của Vũ Kỳ loé lên một tia nhìn khó chịu.
– Không, nói thế nào nhỉ … Không, tôi chưa bao giờ mạo hiểm vào bên trong. Tôi nói cho đại nhân một sự thật, cha tôi là ngoại lệ, chỉ mình ông biết bí mật …
– Ta cho rằng – Địch công làm như tình cờ nói – vợ góa của thống đốc muốn biết bí mật của mê cung đó?
– Thật là đáng buồn – Vũ Kỳ khóc – đại nhân phải biết là mẹ tôi qua đời khi tôi còn nhỏ. Đó là một bất hạnh! Sau một thời gian dài chống chọi với bệnh tật!
– Thực tế là – Địch công quan sát – ta muốn nói tới người vợ thứ hai của thống đốc, mẹ kế của ngươi.
Vũ Kỳ nhảy khỏi ghế của mình với một sự nhanh nhẹn tuyệt vời. Khi anh ta bước lên và quỳ trước quan án, anh kêu lên:
– Đó là một chuyện đau buồn, không may là chúng ta phải nói về điều này. Đại nhân sẽ nhận ra nó đau đớn như thế nào khi một người con trai tận tuỵ với cha mình bị ép buộc phải thừa nhận người cha tôn kính của mình phạm sai lầm. Một sai lầm của người đàn ông, tôi dám chắc, và một bản chất cao thượng duy nhất của ông ấy, bản chất hào phóng.
Than ôi, thưa đại nhân, cha tôi đã bị lừa dối bởi một người phụ nữ thông minh. Cô ta đã thành công trong việc khơi dậy lòng trắc ẩn của ông và ông đã cưới cô ta. Thay vì biết ơn cô đã lừa dối ông, dan díu với một tên bất lương. Thông dâm, thưa đại nhân, một tội ác ghê tởm. Cha tôi biết điều đó nhưng ông phải chịu đựng trong im lặng. Ngay cả với tôi, con trai riêng của ông, ông cũng không nói ra điều này. Chỉ đến lúc hấp hối trên giường, trong lời trăng trối cuối cùng ông mới tiết lộ bí mật khủng khiếp này.
Địch công cố gắng nói điều gì đó nhưng Vũ Kỳ tiếp tục:
– Tôi biết đại nhân sẽ nói tôi nên cáo buộc người phụ nữ trong tòa án. Nhưng tôi không chịu được ý nghĩ rằng vấn đề riêng tư của người cha già của tôi lại bị phơi bày trước đám đông thô tục. Tôi không thể chịu đựng nổi điều đó!
Vũ Kỳ che mặt với hai bàn tay của mình.
– Đó là nỗi ân hận lớn của ta – quan án nói khô khan – mối quan hệ này sẽ được thảo luận tại tòa án. Mẹ kế ngươi lại kiện ngươi lần nửa, thưa kiện bằng miệng đòi phân nửa tài sản thừa kế.
– Đồ vong ân bội nghĩa – Vũ Kỳ khóc – con đàn bà ghê tởm! Nó phải là hiện thân của hồ ly, thưa đại nhân. Không có người nào có thể hèn hạ như thế! Anh bật khóc nức nở.
Địch công chậm rãi uống trà. Ông chờ cho đến khi Vũ Kỳ ngồi xuống và điềm tĩnh trở lại. Sau đó ông nói với giọng đều đều:
– Ta luôn hối tiếc về điều đó, đã không bao giờ cho ta được gặp người cha quá cố của anh. Tuy nhiên, một người đàn ông luôn để lại tinh thần của mình đằng sau chữ viết tay của ông ta. Có phiền không nếu ta muốn xem một vài bản thư pháp của ông. Thống đốc nổi tiếng với biệt tài thư pháp của mình.
– A! – Vũ Kỳ kêu lên – thật là bất hạnh. Tôi phải nói rằng tôi rất xấu hổ khi không thể tuân theo đề nghị của đại nhân. Đây là đặc điểm khác thường của cha tôi. Không, hãy để tôi nói một cách chính xác, một bằng chứng tuyệt vời cho sự khiêm tốn của ông. Khi ông cảm thấy đã đến lúc sắp gần đất xa trời, ông gọi tôi đến và bảo đốt tất cả những bản viết tay của ông. Ông bảo rằng những chữ viết của ông không xứng đáng truyền lại cho hậu thế. Đó là một người cao cả!
Địch công lẩm bẩm một lời nhận xét phù hợp. Sau đó ông hỏi:
– Thống đốc là người nổi tiếng như thế, ta nghĩ rằng có nhiều người tại Lan Phương muốn kết bạn với ông?
Vũ Kỳ mỉm cười khinh khỉnh.
– Nơi đây là gần biên giới – anh nói – không phải ai cũng muốn trò chuyện với người cha quá cố của tôi. Trừ ra, tất nhiên, đại nhân. Tại sao người cha tôn kính của tôi lại thích nói chuyện với đại nhân! Ông luôn quan tâm đến các vấn đề hành chính … Không, cha tôi đã giành phần lớn thời gian cho việc nghiên cứu văn chương và dành thời gian rảnh rỗi của mình để giám sát các người nông dân làm việc trên đất của mình. Đó là lý do tại sao một người phụ nữ đã làm cho ông… Ồ, ồ tại sao tôi lại huyên thuyên về việc này!
Vũ Kỳ vỗ tay ra hiệu mang thêm trà.
Địch công lặng lẽ vuốt râu. Ông biết rằng đối diện ông là một người vô cùng tinh ranh. Hắn nói rất nhiều nhưng thực tế là không để ai biết điều gì.
Trong khi Vũ Kỳ nói lan man về chuyện thời tiết khắc nghiệt của Lan Phương, Địch công từ từ nhấm nháp trà trong tách.
Đột nhiên ông hỏi:
– Cha ngươi để tranh của ông ấy vẽ ở đâu?
Vũ Kỳ ngơ ngác nhìn quan án. Anh ta im lặng trong vài phút. Anh gãi cằm sau đó trả lời:
– Chà, bản thân tôi không phải là một nghệ sĩ…Để tôi nhớ xem nào. Vâng, cha tôi để tranh của ông ấy trong cái căn phòng phía sau tòa dinh thự. Một căn phòng xinh xắn, ngay phía sau khu vườn cạnh lối vào mê cung. Tôi tin rằng cái bàn lớn mà cha tôi làm việc vẫn còn ở đó. Tất nhiên là nếu người gác cổng già giữ gìn nó cẫn thận. Đại nhân có biết, những người gia nhân già…
Quan án đứng lên.
Vũ Kỳ nài nỉ quan án ở lại lâu hơn. Anh bắt đầu nói một câu chuyện lộn xộn khác.
Không phải là khó khăn khi cuối cùng quan án đã thành công trong việc cáo từ chủ nhà.
Chấp sự Hồng đang chờ đợi quan án tại nhà nghĩ của người gác cổng. Họ quay về tòa án.
Địch công ngồi xuống bàn làm việc và thở ra một hơi dài.
– Thế nào là một người đàn ông khó chịu, đó là Vũ Kỳ – ông nhận xét với lão Hồng.
– Đại nhân có khám phá ra điều gì mới không? lão Hồng hỏi hăng hái.
– Không – quan án trả lời – nhưng Vũ Kỳ có nói một hoặc hai điều có lẽ quan trọng. Ta đã không thành công trong việc kiếm một mẫu chữ viết tay của thống đốc để so sánh với chúc thư mà Tào Can tìm được trong bức tranh. Vũ Kỳ tuyên bố là cha hắn đã bảo hắn đốt tất cả những bức thư ôngviết sau khi ông chết. Ta nghĩ rằng một người bạn nào đó của Thống đốc có lẽ còn giữ bút tích của ông ta nhưng Vũ Kỳ nói rằng cha hắn không có một người bạn nào. Cảm tưởng của ông về ngôi biệt thự này thế nào, chấp sự?
– Trong khi tôi chờ đợi tại nhà nghĩ của người gác cổng – lão Hồng trả lời – tôi đã có một cuộc trò chuyện dài với hai người gác cổng. Họ nghĩ rằng chủ nhân của họ có chút kỳ quặc. Anh ta lập dị như cha anh ta nhưng lại thiếu sự thông minh xuất chúng của Thống đốc.
Mặc dù bản thân Vũ Kỳ còn lâu mới có thể là vận động viên nhưng anh ta có một niềm đam mê với đấu vật, võ thuật và đấu kiếm. Hầu hết các gia nhân trong biệt thự được tuyển chọn dựa trên sức mạnh thể chất của họ. Vũ Kỳ thích nhất là xem họ tập luyện. Anh ta có một cái sân thứ hai để làm đấu trường và anh ngồi đó hàng giờ đồng hồ la hét, khuyến khích các đấu sĩ và ban thưởng cho người chiến thắng.
Địch công từ từ gật đầu.
– Người đàn ông yếu ớt – ông nói –thường sẽ thích những gì về sức mạnh thể chất.
– Các gia nhân nói – lão Hồng tiếp tục – có một lần Vũ Kỳ mua chuộc người bảo vệ của Chiến Môn về với mình bằng số tiền khổng lồ. Chiến rất là giận dữ. Vũ Kỳ không phải là người đàn ông gan dạ, anh ta lo sợ mỗi ngày là bọn man rợ sẽ đến và tấn công thị trấn. Đó là lý do tại sao anh ta nhấn mạnh rằng thuộc hạ của mình phải là những đấu sĩ. Anh ta thậm chí thuê hai chiến binh Uigur từ bên kia sông để hướng dẫn thuộc hạ của mình phương pháp chiến đấu Uigur.
– Gia nhân có nói bất cứ điều gì về thái độ của vị Thống đốc già đối với Vũ Kỳ?
– Vũ Kỳ sợ hãi đến chết cứng mỗi khi đứng trước cha mình – lão Hồng trả lời – ngay cả cái chết của Thống đốc già cũng không thay đổi được điều này. Sau khi chôn cất cha của mình, Vũ Kỳ cho tất cả gia nhân cũ nghĩ việc bởi vì họ nhắc nhở anh ta đến sự hiện diện khủng khiếp của vị Thống đốc già. Vũ Kỳ thực hiện tất cả những gì cha anh viết trong chúc thư. Trong đó tất cả mọi thứ trong khu vườn đều không được đụng tới. Vũ Kỳ không bao giờ đến nơi đó kể từ sau cái chết của cha mình. Các gia nhân nói rằng khuôn mặt anh ta sẽ biến sắc nếu có ai nhắc đến nơi đó.
Địch công vuốt râu của mình.
– Một trong những ngày này – ông trầm ngâm nói – ta sẽ ghé thăm ngôi nhà ngoại thành và nhìn qua mê cung nổi tiếng. Trong khi chờ đợi, ông tìm xem bà Vũ và con trai sống tại đâu và đem họ đến gặp ta. Có lẽ bà Vũ còn giữ vài mẫu chữ viết tay của Thống đốc già. Khi đó ta sẽ xác minh xem Vũ Kỳ có nói thật về việc cha mình không có bạn bè tại Lan Phương.
Đối với vụ giết quan án Phan, ta chưa hoàn toàn từ bỏ hy vọng của mình có được đầu mối về người khách lạ bí ẩn của Chiến Môn. Ta đã hướng dẫn cho Triệu Thái đặt câu hỏi với tất cả các vệ sĩ cũ trong dinh thự của Chiến, Phương đô đầu sẽ thẩm vấn các quân sư của Chiến ở trong tù. Ta cũng xem xét đến việc bảo Mã Tông đến hang ổ bọn tội phạm cấp thấp trong thị trấn này để điều tra. Nếu người đàn ông bí ẩn đó đã giết quan án Phan thì chắc chắn y phải có đồng lõa.
– Và cùng lúc đó – lão Hồng nhận xét – Mã Tông có thể điều tra về đứa con gái lớn của Phương đô đầu, Bạch Lan. Chúng tôi đã nói chuyện với Phương sáng nay và ông thừa nhận rất có khả năng cô ấy bị bắt cóc và bán cho một nhà thổ.
Quan án nói với một tiếng thở dài:
– Phải, ta lo sợ rằng đó chính là những gì đã xảy ra với cô gái nghèo.
Sau một lúc Địch công tiếp tục:
– Như đã nói, chúng ta tiến bộ rất ít trong việc điều tra vụ giết tướng Đinh. Ta sẽ ra lệnh cho Tào Can đêm nay đến chùa Tam Bảo để theo dõi Hứa hoặc người phụ nữ bí ẩn mà anh ta rất thích thể hiện khuôn mặt cô ta trên các bức tranh.
Quan án lấy một tài liệu từ đống tài liệu mà Tào Can mang đến trong thời gian ông vắng mặt. Lão Hồng, tuy nhiên, dường như không muốn đi. Sau một lúc do dự ông nói:
– Thưa đại nhân, tôi không thể vứt bỏ suy nghĩ là chúng ta đã bỏ qua một điều gì đó trong thư viện của tướng Đinh. Càng nghĩ về nó tôi càng tin chắc rằng các đầu mối bí ẩn nhất định phải được tìm thấy tại đó!
Địch công đặt tài liệu xuống và nhìn chăm chú vào lão Hồng.
Ông mở hộp sơn mài nhỏ và lấy ra bản sao con dao găm mà Tào Can đã làm cho ông. Trong khi để nó nằm yên trong tay, ông chậm rãi nói:
– Bác Hồng, bác biết là chẳng có bí mật gì giữa hai chúng ta. Mặc dù ta đang xem xét các giả thuyết khác nhau về cách thức giết tướng Đinh, ta phải thừa nhận là ta không có ý tưởng về việc con dao găm này được sử dụng như thế nào hoặc làm thế nào những kẻ giết người có thể vào và trốn thoát khỏi thư viện.
Cả hai đều im lặng trong một lúc.
Đột nhiên quan án đưa ra quyết định.
– Sáng mai, bác Hồng, chúng ta lại đến dinh thự của tướng Đinh một lần nữa và tìm kiếm trong thư viện. Có lẽ ông nói đúng, nó nằm ở đó và chúng ta phải tìm kiếm đáp án của tội ác này.