Biệt Thự Của Người Đã Khuất

CHƯƠNG 12 – DORA HAY KHÔNG PHẢI DORA?



Tôi đã nhìn vào mắt nó trước khi ngã xuống… trước khi tôi chết… kẻ đó ở rất gần… gần lắm… gần lắm!
Justus nhấn nút Stop, ngừng băng ghi âm, cuốn cuộn băng trở lại rồi phát lại đoạn này lần nữa.
– Mình thất sự không hiểu, cậu làm thế để nhằm mục đích gì, Justus, – Peter càu nhàu, cậu đang ngồi cạnh thám tử trưởng trong Bộ tham mưu. – Ít nhất bọn mình cũng nghe cuộn băng này năm lần rồi.
– Sáu lần, – Bob sửa lại. – Rồi sau đó nghe lại từng câu của cô Dora. Thế cậu định tìm cái gì?
– Justus chỉ lắc đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi chiếc máy ghi âm. – Mình không biết. Nhưng trên cuộn băng này phải có một cái gì đó, cho chúng ta biết những âm thanh này được tạo nên như thế nào.
– Mà nếu… ừ thì… thế nếu cậu đơn giản chấp nhận rằng đó thật sự là hồn ma của cô Dora thì sao? – Peter rụt rè hỏi.
– Thôi đi nào Thám tử phó, mình cần phải nói với cậu bao nhiêu lần nữa hả? Đúng là chuyện nực cười.
– Nhưng những hiện tượng của giọng Phantom rõ ràng là tồn tại, – Bob chen vào. – Và thậm chí, đã có người viết sách về chuyện này…
– Thì sao? Cũng có những cuốn sách người ta viết rằng Kim tự tháp của đất Ai cập là do người ngoài trái đất xây nên. Toàn trò dối trá! Đằng sau nó phải có một cái mánh nào đó!
– Nhưng mà là mánh gì mới được? – Peter nóng nảy. – Tất cả bọn mình không nghe thấy một cái gì! Vậy mà trên băng vẫn có giọng nói! Máy ghi âm không bị chỉnh sửa! Thế thì mánh ở đâu mới được chứ!
– Mình không biết! – Justus bực bội quát lên. – Và mình chắc chắn sẽ không thể nào tìm ra nếu cậu cứ làm cho mình phát điên lên như thế này! – Cậu lại để cho băng chạy tiếp, rồi nhắc lại thêm, nhắc lại thêm đoạn có ghi giọng nói Phantom.
– Kẻ giết tôi ở đây, bên các bạn… bên chúng ta… gần lắm!
– Thế các bạn nghĩ sao về phản ứng của bà O Donnell trước câu nói này? – sau một hồi, Bob hỏi.
-Ý cậu muốn nói tới việc bà ấy khẳng định rằng rất có thể một người trong số bọn họ là thủ phạm? – Peter hỏi.
– Bà ấy gan quá đấy. Tiến sĩ Jones và bà Adams lúc đó đã nhìn bà ấy như thể bà ấy là người điên. Ít nhất thì tình cảm của bọn họ sau đó cũng bị sứt mẻ.
– Mặc dầu vậy, mình không cho lời phỏng đoán đó là kỳ quặc đâu, – Justus nói và cuối cùng cũng quyết định thôi không hành hạ cái máy ghi âm nữa.
– Sao kia? Ý cậu nói rằng, một trong ba người đó là tội phạm?
– Ta hãy suy xét mọi việc cho logic, – Thám tử trưởng yêu cầu. – Dữ liệu là: Giọng nói Phantom chỉ là một lời mách bảo. Mà lời mách bảo cho một trong những người có mặt – cho chúng ta, cho bà O Donnell bà Adams hoặc tiến sĩ Jones. Thậm chí cho tất cả chúng ta gộp lại. Dù kẻ dàn xếp cho giọng nói Phantom lọt vào cái băng ghi âm này có là ai đi nữa – ngay cả khi kẻ kia là một hồn ma – kẻ kia cũng muốn báo cho chúng ta biết một điều gì đó. Kẻ giết người ở rất gần. Và qua đó thật sự chỉ có bốn người đáng để ý tới – ba người đàn bà của chính toà biệt thự đó và kẻ lạ mặt bên cửa sổ. Bởi có một điều mình biết chắc chắn: Cả ba bọn mình không phải thủ phạm.
– Thế thì bày ra trò giải đáp câu đố làm gì? – Bob hỏi. – Tại sao giọng Phantom không nêu đích danh tên thủ phạm đi cho xong?
– Mình không biết, – Justus thú nhận. – Nhưng nếu tỉnh táo mà quan sát lại toàn bộ sự việc, thì mình thấy ta sẽ rất dễ dàng đoán ra những bước điều tra sắp tới cần thực hiện. Thứ nhất, chúng ta phải tìm cho ra kẻ lạ mặt bên cửa sổ là ai. Nếu gặp may, có thể sáng mai, trong ánh nắng mặt trời, ta có thể bám theo những vết chân dính bột của gã. Thứ hai, ta phải soi kính lúp vào ba bà cô đáng kính. Ví dụ như mình rất thích được xem xét toà biệt thự Mastratonio mà không bị bà cô Bernadette O Donnell, Cecilia hoặc Elouise quan sát và bám theo từng bước một. Thứ ba, chúng ta phải bằng cách nào đó tìm cho ra, kẻ nào hoặc cái gì đứng đằng sau giọng Phantom. Mình thú nhận rằng đây là một câu đố hiểm hóc. Nhưng có thể có một khả năng nào đó giảm đi độ bóp méo của giọng nói trong băng ghi âm bằng các biện pháp kỹ thuật, và tái tạo lại giọng nói nguyên thuỷ.
– Mình biết ai có thể giúp bọn mình! – Bob thốt lên. – Darren Higman! Người hâm mộ cô Mastratonio mà mình đã tới thăm! Anh ấy sinh sống bằng những việc như vậy, mà ngoài ra lại có một cặp tai thính nhạc cực kỳ.
– Tuyệt lắm, Bob. Ngay sáng mai chúng mình sẽ đến thăm anh ấy. Thật là chuyện nực cười, nếu ta không thể lật tẩy được bí mật của giọng Phantom!
Ngày hôm sau, thời tiết nắng ấm biến mất không một lời từ giã. Trời nổi bão và gió hùng hổ đẩy những tảng mây nặng trĩu dồn đống vào nhau. Trên con đường xuống Santa Monica, không gian mỗi lúc một tối hơn. Darren Higman rất vui vẻ khi nhận được điện thoại của Bob. Và anh rất ngạc nhiên, khi thấy sau giờ học, bên cánh cửa của anh không phải chỉ có Thám tử Thứ Ba, mà còn kèm theo cả Justus và Peter. Darren Higman mời cả bộ ba vào nhà, mời họ uống nước rồi dẫn họ vào phòng khách đồng thời cũng là phòng thu thanh của anh.
– Anh có thể giúp gì các em? – cuối cùng anh hỏi. – Các cậu cần thêm thông tin về cô Dora Mastratonio sao?
– Trong một phương diện nào đó thì đúng như vậy, – Bob chần chừ trả lời. – Nhưng thật ra lại là một khía cạnh khác. Bọn em có một băng ghi âm. Băng ghi âm một giọng nói bị bóp méo. Bọn em tự hỏi, liệu có thể tái tạo lại giọng này, đưa nó quay trở lại trạng thái ban đầu của nó không.
– Hừm, – Higman nói. – Chuyện đó không đơn giản đâu. Nó tuỳ thuộc vào việc giọng nói đó đã bị bóp méo bằng phương cách nào. Nếu chỉ có một vài bộ phận gây nhiễu bằng điện tử, và nếu anh có thể loại bỏ những loại nhiễu đó ra ngoài thì có thể ta sẽ tái tạo lại được giọng nói. Nhưng nếu bài toán khó hơn thì hầu như không ai làm nổi. Cho anh nghe cuộn băng một lần đã. Các cậu có mang theo không? – anh chìa tay ra.
– Có ạ, – Bob nói. – Chỉ có điều…
– Nội dung của những câu được nói ở đây có thể khiến anh thấy hơi lạ lẫm, – Justus nhảy vào nói thay bạn. – Bọn em muốn xin anh đừng để ý nhiều tới chúng.
Darren Higman cười.
– Không dễ làm cho tôi hoảng hốt đâu.
– Tuỳ ý anh.
Justus ấn cuộn băng vào tay Darren Higman và anh đến bên dàn nhạc, đặt nó vào máy. Với những ngón tay lần mò nhanh thoăn thoắt, anh bật máy lên, vặn cho loa to hơn. Sáu phút đồng hồ âm thanh được phát lại, không ai nói lấy nửa lời. Nhưng cả bộ ba đều nhìn thấy rõ da mặ Darren Higman mỗi lúc mỗi trắng nhợt hơn, thân hình cứng đờ ra, miệng há hốc.
– Các cậu không đùa đấy chứ! – Anh nói và cười, cực kỳ bối rối. – Có phải tôi đang sa vào kênh truyền hình ống kính quay phim bí mật hay cái gì tương tự không? Nếu mà như thế thì các cậu đểu quá, bởi vì với tôi, các cậu đâu có cần phải giấu ồng kính đi. Đang xảy ra chuyện gì ở đây vậy hả?
– Cuộn băng này là đồ thật, – Justus giải thích. – Người phụ nữ mà anh nghe thấy là bà Bernadette O Donnell, một người bạn cũ của cô Mastratonio. Còn giọng Phantom, ngược lại… Vâng thì, bọn em đã hy vọng, anh có thể nói cho bọn em biết thật sự đó là giọng ai. Vì thế mà bọn em đến gặp anh.
– Nhưng chuyện đó không thể thật sự xảy ra được! – Darren Higman nói tiếp. – Cái trò… cái trò cầu hồn này! Thật đã xảy ra trò đó hay sao? Bao giờ? Tại sao? Với ai? Xin lỗi các cậu, nhưng nếu tôi phải giúp các cậu, thì tôi cũng muốn được biết lý do. Chuyện không thể nào tin nổi!
Bộ ba trao đổi với nhau bằng ánh mắt. Cuối cùng, Justus gật đầu về phía Thám tử Thứ Ba và Bob bắt đầu lên tiếng, báo cáo cho anh Darren Higman nghe toàn bộ chi tiết của vụ án. Chuyên gia trộn nhạc mỗi lúc một ngạc nhiên hơn.
– Justus không tin rằng người nói ở đây thật sự là hồn ma của Dora, – Bob kết luận bản báo cáo của cậu.
– Vì thế mà chúng em nghĩ cần phải nghe ý kiến của một chuyên gia, nên đã mang cuộn băng đến hỏi anh.
– Tôi phải nghe nó thêm lần nữa! – Darren Higman nói rồi quay cuộn băng trở lại. Anh gây ấn tượng rất bối rối. Mặc dầu vậy, bộ ba vẫn thấy rõ là anh đã bắt đầu hào hứng và tò mò, quan tâm đến vụ án.
– Các cậu biết không, đây quả thật là câu chuyện khó tin nhất mà tôi từng được nghe. Nhưng nếu tôi có thể giúp các cậu giải vụ án này, thì dĩ nhiên tôi rất sẵn lòng. Chỉ riêng nhằm mục đích bảo vệ di sản còn lại của cô Mastratonio. Cứ tưởng tượng đến cảnh hồn ma cô ấy đang lẩn quất trong toà villa đó là tôi lại thấy rởn người lên.
Darren Higman bắt đầu bật cuốn băng và chăm chú lắng nghe. Thế rồi anh bật máy tính của anh lên, bắt đầu chạy một vài chương trình. Cho việc này anh không sử dụng chuột như người thường, mà chỉ dùng duy nhất bàn phím. Máy tính của anh cũng không có màn hình, thay vào đó là một giọng nói từ loa, cho Higman biết chương trình đang chạy đến điểm nào. Nhưng nhà nhạc sĩ chỉ thỉnh thoảng mới dùng đến sự trợ giúp của cái máy này, bởi đa phần thì anh thuộc lòng từng bước tính toán. Được ngồi ngắm anh làm việc quả thật là một kỷ niệm với ấn tượng mạnh mẽ.
Khi chương trình đã được kích hoạt, anh để cho đoạn băng phát lại lần thứ ba.
– Bây giờ tôi sẽ mã số hoá đoạn tiếng này, sau đó tôi sẽ có thể xử lý chúng tốt hơn, – Darren Higman giải thích. – Đa phần công việc tôi thực hiện với những dàn trộn tiếng và với các núm điều chỉnh, phần còn lại bằng bàn phím của máy tính. Chương trình xử lý âm thanh và âm nhạc của máy tính này được thiết lập sao cho tôi hoàn toàn không cần đến chuột và màn hình. Những mũi tên của con chuột máy tính là cả một chuyện ma rùng rợn đối với đám người mù bọn tôi!
Sau vài phút đồng hồ, giọng nói Phantom đã được tách ra khỏi phần còn lại của đoạn băng, và bây giờ liên tục được phát ra trong một vòng lặp không kết thúc. Lúc đó, Darren Higman bắt đầu làm thí nghiệm với giọng nói. Anh đẩy một vài cần gạt, bấm một vài phím và giọng nói trở nên sáng hơn, trong hơn hoặc trầm hơn, nhanh hơn hoặc chậm hơn, đột ngột nghe lạnh lùng đầy màu sắc điện tử hoặc mềm như nhung, giống tiếng gầm gừ của một con mèo. Thỉnh thoảng, giọng nói tiến đến gần một giọng người bình thường để rồi ngay sau đó nó lại loãng ra xa.
Justus, Peter và Bob căng thẳng theo dõi quá trình làm việc của Higman.
Những ngón tay của người nhạc sĩ mù như bay như múa trên bàn trộn nhạc và mỗi lúc một lôi ra từ giọng Phantom những sắc thái tinh tế mới. Cuối cùng, tiếng rầm rì và âm thanh sắc cạnh như của kim loại đã đa phần bị loại bỏ, nhưng giọng nói bây giờ nghe vẫn rất kỳ quặc.
– Tôi rất tiếc, tôi không thể làm được tốt hơn, – Darren Higman thở dài.
– Như thế này đã là một bước tiến đáng kể rồi ! – Justus say mê nói. – Nó gây ấn tượng mạnh mẽ lắm!
– Cám ơn. Bây giờ các cậu nhận diện được giọng nói chưa?
– Nhận diện ư? – Bob hỏi. – Không. Chả lẽ bọn em phải nhận diện?
Darren Higman nhún vai.
– Rất có thể các cậu cần phải làm. Các cậu biết không, tôi có ở đây tới vài trăm đoạn băng ghi âm giọng cô Mastratonio. Thu trực tiếp những buỗi biểu diễn, thu trong phòng ghi âm và kể cả những buổi phỏng vấn ở radio hay đài truyền hình – thật ra là tất cả những gì người ta có thể có được. Thêm vào đó, đằng nào thì tôi nghe cũng thính hơn những người sáng mắt. Nếu các cậu nhận diện một con người qua gương mặt, thì tôi có thể cũng nhận diện đúng y như thế qua giọng nói. Một giọng nói cho ta biết rất nhiều điều về chủ nhân của nó. Mà giọng của cô Dora Mastratonio thì chắc là tôi biết rõ hơn bất kỳ ai khác.
– Anh nói vậy là có nghĩa sao? – Peter căng thẳng hỏi. – Giọng trên băng là của cô Dora hay là không phải?
– Giọng thu đã được bóp méo đi rất mạnh. Rất mạnh. Mặc dầu vậy, những nét đặc trưng của một giọng nói, cái linh hồn của giọng nói đó, thì luôn luôn lẩn quất toả sóng cùng giọng nói, không thể bị loại bỏ qua cách này. Vì thế mà tôi có thể nói với sự chắc chắn tuyệt đối: Dù người nói trên băng này là ai, người đó không phải Dora Mastratonio.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.