Biểu Tượng Thất Truyền
CHƯƠNG 113
Quấn mình trong mớ chăn len. Langdon đứng trên đôi chân run run, chòng chọc nhìn cái bể chất lỏng mở toang. Cơ thể đã trở về với anh, mặc dù anh chẳng ước ao điều đó. Cổ họng và phổi anh bỏng rát. Thế giới nghiệt ngã và tàn bạo biết bao!
Sato vừa giải thích về loại bể tiết chế cảm giác, và nói thêm nếu bà không lôi anh ra ngoài thì anh sẽ chết đói hoặc thậm chí còn tệ hơn.
Langdon tin chắc Peter cũng đã nếm trải tình cảnh tương tự. Peter đang ở quãng giữa, lúc chập tối gã đàn ông xăm trổ có nói với anh như vậy ông ấy đang ở luyện ngục… Hamistagan. Nếu Peter phải trải qua vài lần tái sinh kiểu này thì Langdon không lấy gì làm ngạc nhiên khi ông tiết lộ cho kẻ bắt giữ mình mọi điều gã hỏi.
Sato ra hiệu cho Langdon đi cùng bà, và anh tuân theo, chậm rãi lê bước tới một sảnh hẹp, nằm sâu hơn trong cái hang ổ dị hợm chưa từng thấy này. Họ tiến vào một gian phòng vuông vức tràn ngập ánh đèn màu kỳ quái, giữa phòng kê một chiếc bàn đá. Trông thấy Katherine, mặc dù tình trạng của cô còn rất thê thảm, Langdon vẫn thở phào nhẹ nhõm.
Katherine nằm ngửa trên chiếc bàn đá, dưới sàn vương vãi toàn khăn bông đẫm máu. Một đặc vụ CIA đang giơ cao túi dịch với ống truyền nối vào tay Katherine.
Cô đang thổn thức.
– Katherine? – Langdon khó nhọc gọi.
Katherine ngoảnh đầu ra, vẻ ngơ ngác và bối rối.
– Robert đấy à? – Cô mở to mắt, thoạt tiên ngỡ ngàng và sau đó là phấn khởi – Nhưng… em nhìn thấy anh chết đuối rồi mà!
Langdon tiến lại phía bàn đá.
Katherine cố nhấc mình ngồi lên, mặc kệ ống truyền dịch và vẻ bực bội của anh chàng đặc vụ. Langdon tới bên cái bàn, Katherine vươn người ra, vòng hai tay ôm cả Langdon lẫn tấm chăn quấn của anh và siết thật chặt.
– Ơn Chúa, – cô thì thầm, hôn lên má Langdon. Rồi cô lại hôn và siết chặt anh thêm lần nữa như không tin anh tồn tại thật – Em không hiểu… làm thế nào…
Sato xen vào, giải thích về loại bể tiết chế cảm giác và perfluorocarbon oxy hoá, nhưng rõ ràng Katherine chẳng hề lắng nghe. Cô chỉ ôm Langdon thật chặt.
Rồi nhớ lại cảnh đoàn tụ hãi hùng với Peter, cô run run nói:
– Robert, anh Peter còn sống.
Cô miêu tả tình trạng sức khỏe của ông, chiếc xe lăn, con dao kỳ lạ, những lời ám chỉ một sự “hy sinh”, và việc gã kia bỏ lại cô trong tình trạng chảy máu làm đồng hồ sống nhằm ép Peter phải hợp tác thật nhanh.
Langdon không đưa ra bình luận nào.
– Em có… biết họ đi… đâu không?
– Gã nói sẽ đưa anh Peter tới ngọn núi thiêng.
Langdon bứt ra và nhìn Katherine chằm chằm.
Mắt cô vẫn còn đẫm lệ.
– Gã nói đã giải mã được đồ hình dưới đáy kim tự tháp, và đáp án cho biết phải tới ngọn núi thiêng.
– Giáo sư, – Sato thúc giục – chi tiết đó có ý nghĩa gì với ông không?
Langdon lắc đầu.
– Không hề – song anh vẫn thấy le lói hy vọng – Nhưng nếu hắn có thông tin từ đáy kim tự tháp thì chúng ta cũng có thể có. Mình chỉ cho gã cách giải mà.
Sato lắc đầu.
– Kim tự tháp không còn ở đây nữa. Chúng tôi đã tìm. Hắn mang theo mình rồi.
Langdon im lặng, nhắm mắt và” cố hồi tưởng bảng biểu tượng ở đế tháp. Cái bảng ấy là một trong những hình ảnh cuối cùng anh nhìn thấy trước khi chết đuối, song chấn thương có thể xoá bỏ ký ức nằm sâu trong trí não. May lắm anh chỉ nhớ được một phần đồ hình chứ không phải tất cả, nhưng có lẽ thế cũng đủ rồi chăng?
Anh quay sang Sato và nói nhanh:
– Tôi có thể nhớ ra, nhưng tôi cần bà tìm giúp một thứ trên Internet.
Sato rút chiếc Blackberry.
– Hãy tìm kiếm cụm “ô vuông Franklin bậc tám”!
Sato sửng sốt nhìn anh, nhưng vẫn nhập các từ vào mà không hỏi han thêm.
Vì mắt vẫn mờ, đến tận lúc này Langdon mới bắt đầu quan sát không gian lạ lùng quanh mình. Anh nhận ra chiếc bàn đá mà họ đang dựa vào có rất nhiều vết máu cũ, bức tường bên phải dán toàn văn bản, ảnh, hình vẽ, bản đồ và một mạng lưới các sợi dây kết nối chúng với nhau.
Chúa ơi!
Vẫn quấn chặt mình trong tấm chăn, Langdon tiến về phía tác phẩm cắt dán lạ mắt nọ. Đính trên tường là một tập hợp thông tin kỳ cục những trang văn bản cổ, từ ma thuật tới Kinh thánh Thiên Chúa giáo, hình vẽ các biểu tượng và dấu ấn, trang in các website, ảnh vệ tinh Washington D.C. kèm theo những chú thích và dấu chấm hỏi nguệch ngoạc. Trong đó có một danh sách từ ngữ dài thượt thuộc nhiều ngôn ngữ khác nhau. Anh nhận ra một vài từ là thánh ngữ của Hội Tam điểm, một số khác là các từ ngữ ma thuật cổ xưa, và cả các từ trong những câu thần chú hành lễ.
Phải chăng đó là những gì hắn đang tìm kiếm?
Một từ?
Đơn giản vậy thôi ư?
Lâu nay, lý do chủ yếu khiến Langdon nghi ngờ tính xác thực của Kim tự tháp Tam điểm chính là bởi ai cũng cho rằng nó tiết lộ vị trí của những Bí mật Cổ xưa. Tiết lộ này lại liên quan đến một căn hầm khổng lồ chứa hàng ngàn hàng vạn cuốn sách không hiểu sao vẫn tồn tại được trong khi các thư viện lưu giữ chúng ngày xưa đã tuyệt tích từ lâu. Câu chuyện nghe chừng phi lý. Căn hầm nào mà lớn đến vậy? Lại nằm dưới lòng Thủ đô nước Mỹ nữa chư? Tu nhiên, nhớ đến bài giảng của Peter ở Phillips Exeter, kết hợp với danh sách từ ngữ huyền bí trên tường, Langdon chợt phát hiện một khả năng đáng chú ý khác.
Anh hoàn toàn không tin vào sức mạnh của các từ ngữ ma thuật… nhưng hiển nhiên là gã đàn ông xăm trổ kia rất tin. Langdon nhìn lướt các chú thích nguệch ngoạc, bản đồ, văn bản, bản in, cùng tất cả những sợi dây liên kết và giấy ghi nhớ.
– Thế là đủ có một chủ đề xuyên suốt ở đây.
Lạy Chúa, hắn đang tìm verbum significatium… Từ Còn Thiếu.
Langdon để cho suy nghĩ định hình, nhớ lại các phần bài giảng của Peter. Từ Còn Thiếu chính là thứ hắn đang tìm kiếm, là thứ hắn tin rằng được chôn giấu tại Washington.
Sato đến bên cạnh anh.
– Ông cần thông tin này phải không? – Bà đưa chiếc Blackberry ra.
Langdon nhìn ma trận vuông mỗi chiều tám số trên màn hình.
– Chính xác – Anh vớ lấy một mẩu giấy – Tôi mượn cái bút.
Sato đưa cho anh cây bút trong túi bà.
– Xin hãy khẩn trương lên?
o O o
Dưới tầng hầm, trong văn phòng Ban giám đốc Khoa học và Công nghệ, Nola Kaye nghiên cứu lại bản tài liệu tự soạn được chuyên gia an ninh hệ thống Rick Parrish mang tới. Giám đốc CIA làm quái gì với tệp tin về kim tự tháp cổ và những địa điểm ngầm nhỉ? Cô vớ điện thoại và quay số.
Sato bắt máy ngay, giọng đầy căng thẳng.
– Nola, tôi vừa định gọi cho cô.
– Tôi có thông tin mới đây – Nola báo – Chưa biết thứ này có phù hợp không, nhưng tôi vừa phát hiện ra một tài…
– Gác lại đi, cho dù nó là gì, – Sato ngắt lời – Chúng ta không còn thời gian. Mục tiêu đã tẩu thoát, và tôi có đủ lý do tin rằng hắn sắp thực hiện lời đe doạ của mình.
Nola cảm thấy ớn lạnh.
– Tin tốt lành là chúng tôi biết chính xác hắn đi đâu – Sato hít một hơi thật sâu – Tin xấu là hắn mang theo một máy tinh xách tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.