Stone đang ngồi trong nhà suy nghĩ về cuộc nói chuyện với Marilyn Behan. Nếu những gì bà ta nói là sự thật, mà cũng chẳng có lý do gì mà bà ta nói dối cả, vậy thì những suy đoán của ông là sai. Cornelius không phải là kẻ đã giết Jonathan hay Bradley. Nhưng có vẻ như gã đã tình cờ tìm ra phương pháp sát hại người quản thư xấu số, và cũng vì vậy, gã phải bị thủ tiêu. Vậy kẻ nào hưởng lợi từ cái chết của Jonathan đây? Hay cả vụ Bradley? Ông cần thứ gì đó để liên kết sự kiện với nhau.
“Oliver?”
Ông ngước lên, Milton đang đứng ngay cửa ra vào.
Milton phân bua, “Tôi có gõ cửa, nhưng mãi không thấy ai mở cả”.
“Xin lỗi nhé, tôi mải suy nghĩ”.
Milton mang theo một máy tính xách tay và một cặp táp nhỏ như thường lệ. Ông ta để cả hai thứ đó xuống bàn, rồi lôi ra một tập hồ sơ, “Đây là những gì tôi moi ra từ đám nhân viên của Bradley”.
Stone nhận hồ sơ, và chăm chú đọc, “Có hàng tá tài liệu về cuộc đời và sự nghiệp của Bradley, ngay cả việc làm Chủ tịch Ủy ban Tình báo trong vài năm”.
Milton nhận xét, “Bradley là một nhà chính trị có tài, và có một số cải cách quan trọng trong lĩnh vực tình báo”.
Stone thêm vào, “Cũng có thể vì đó mà bị giết, hình thức khen thưởng hay nhỉ”.
Sau đó, Stone bắt đầu xem xét qua nguồn gốc và hình ảnh của nhân viên trong Quốc hội thuộc quyền quản lý của Bradley, và cả những cấp dưới của ông ta trong đội điệp vụ. Khi ông vừa xong việc, thì Annabelle và Caleb về tới, Stone lại kể cho tất cả mọi người nghe về cuộc gặp gỡ với góa phụ Marilyn Behan.
Caleb cất tiếng, “Vậy là giả thuyết Behan có liên quan đến cái chết của Jonathan đi tong rồi”.
“Có vẻ thế”, Stone phụ họa, “Thế còn hai người hôm nay thu hoạch được kết quả ra sao với cuộc băng ghi hình?”
“Chúng tôi chẳng tìm ra ai tình nghi ra vào thư viện như suy nghĩ ban đầu, nhưng có thứ khác cũng quan trọng không kém”. Annabelle giải thích về cách đánh tráo của bà lão Jewell English.
“Cô chắc về điều đó chứ?”, Stone hỏi dù vẫn còn nghi ngại.
“Tin tôi đi, tôi thấy như vậy cả triệu lần rồi”.
Và cũng làm như thế cả triệu lần, Stone nghĩ bụng. Ông quay sang Caleb, “Anh biết gì về bà ta?”
“Chỉ biết rằng bà ta là một góa phụ luống tuổi, thích đọc sách cũ, rất tốt bụng, nhiệt tình và…”, Ông đỏ mặt.
“Và sao nữa?”, Stone hỏi.
“Và bà ta luôn có ý với tôi”, Caleb hạ giọng, bối rối.
Annabelle cố nén cười.
Stone nói tiếp, “Nhưng những gì anh biết về bà ta chủ yếu là qua lời bà ta nói thôi, không có kiểm chứng chứ gì”.
Caleb thừa nhận, “Đúng vậy”.
“Vậy còn vụ đổi mắt kính thì sao?”
“Oliver ơi, tôi nghĩ bà ta cố tình không đưa cho tôi đôi kia vì có lý do đặc biệt nào đó, bà ta cho tôi mượn đôi khác và tôi cũng chẳng muốn bới móc chuyện đó ra làm gì”.
“Tôi cũng chẳng muốn đâu, Caleb ạ, có điều suy cho cùng, chúng ta phải để ý đến chuyện một bà lão thường đến phòng đọc sách lại có ngón nghề quá điêu luyện như vậy. Nếu bà ta không muốn anh đeo kính đó, sao không nói và chỉ đưa đôi còn dư thôi?”
Caleb tính lên tiếng tranh cãi, nhưng rồi lại thôi, “Tôi không có câu trả lời nào cả”.
“Tôi cũng không, nhưng tôi nghĩ chúng ta phải tìm ra câu trả lời nếu muốn biết nguyên nhân cái chết của DeHaven”.
“Anh không thể nào cứ khăng khăng rằng bà lão dễ thương ấy lại có liên quan đến vụ sát hại Jonathan”, Caleb vẫn bênh vực.
“Chúng ta không loại trừ bất cứ trường hợp nào, cũng như chuyện Behan bị giết hại vì đã tìm ra lý do DeHaven chết. Tôi nghĩ bằng cách nào đó, hắn ta khám phá ra chuyện ống gas trong thư viện lại bị cố tình dán nhãn sai, và cũng là lý do hắn ta quay trở lại phòng đọc, chất vấn và muốn xem xét. Hắn cũng đang tìm ra manh mối vụ án mạng của DeHaven. Anh hãy nhớ rằng hắn đã muốn biết xem liệu DeHaven có được lòng mọi người trong thư viện hay không. Hắn chẳng muốn gán tội giết người cho ai cả, chỉ là muốn biết liệu DeHaven có kẻ thù nào không thôi”.
“Tóm lại, cột mốc chính không phải là Behan mà lại là DeHaven và thứ gì đó trong thư viện”, Annabelle kết luận.
“Có thể vậy”, Stone đồng tình, “hoặc là thứ gì đó trong cuộc sống ông ta”.
Caleb cảm thấy chùng lòng khi nghe lời này, nhưng ông vẫn giữ im lặng.
“Nhưng chuyện Bradley bị sát hại có liên quan đến khúc nào của câu chuyện? Anh vẫn bảo chúng có liên quan đến nhau mà”, Annabelle vẫn thắc mắc.
“Tất cả chúng ta đều biết rằng Bradley bị một viên đạn xuyên qua từ cửa sổ của căn nhà đối diện, Behan cũng chết theo cách tương tự. Chuyện đó không thể là tình cờ được. Thật ra, có thể đoán được cả hai chuyện đều do một sát thủ gây ra. Những sát thủ chuyên nghiệp luôn sử dụng cùng phương pháp giết chóc bởi vì họ đã quá quen việc đó, và cũng giảm đi cơ hội gây ra lỗi lầm khi thực hiện nhiệm vụ”.
“Ông có vẻ rành những chuyện này quá nhỉ”, Annabelle thốt lên.
Ông cười, vẻ ngây thơ, “Thế nào Caleb cũng kể cho cô nghe rằng tôi là một độc giả trung thành của thể loại truyện trinh thám, chúng vừa cung cấp đủ thông tin lại vừa giải trí tốt”. Rồi quay sang Caleb, ông tiếp, “Có cách nào nhìn kính của người phụ nữ ấy mà bà ta không biết không?”
Caleb châm biếm, “Có chứ, đột nhập vào nhà bà ta trong đêm và ăn trộm chúng”.
Stone tiếp lời, “Cách hay đấy, anh có thể tìm ra bà ta sống ở đâu không?”
Caleb lắp bắp, “Oliver, anh không đùa đấy chứ?”
“Tôi có cách hay hơn”, Annabelle đành lên tiếng ngắt ngang, mọi người nhìn cô ta, “Bà ta có đến thư viện theo một lịch cụ thể không?”
“Cũng khá thường xuyên”.
“Nếu theo lịch ấy, thì lần kế tiếp là khi nào?”
Caleb trả lời nhanh, “Ngày mai”.
“Được rồi, ngày mai tôi sẽ đến thư viện cùng anh, anh cứ chỉ bà ta là ai cho tôi và để tôi tự xử trí”.
Caleb hỏi, “Cô định làm gì?”
Annabelle đứng lên, “Cho bà ta nếm mùi đồng loại”.
Sau khi Annabelle đi khỏi, Caleb mới giải thích, “Tôi không tiện nói ra trước mặt cô ấy, nhưng Oliver này, liệu những gì đang xảy ra có liên quan gì đến quyển Thánh ca – cuốn sách đầu tiên ở Bắc Mỹ không? Nó thật là vô giá, và đến giờ chúng ta vẫn chưa biết tại sao Jonathan lại sở hữu nó cả. Có khi nó bị trộm và có kẻ cần nó, nên chúng giết Jonathan để đoạt lấy”.
“Nhưng chúng đâu có lấy đâu, Caleb”, Stone phân trần, “Kẻ đánh gục Reuben đã ở hẳn trong nhà, và nếu muốn, đã đột nhập vào phòng sách và cuỗm đi mất rồi. Vậy sao lại giết Cornelius Behan làm gì? Cả Bradley nữa? Có thể chẳng có liên quan gì đến quyển Thánh ca cả, mà Behan còn không biết DeHaven có sưu tập sách nữa đấy, còn rõ ràng là Bradley đâu có quen biết gì ông bạn đồng nghiệp của anh”.
Sau khi Caleb sầu đời và vẫn còn đầy dấu chấm hỏi ra về, Milton và Stone ngồi lại thảo luận, trong khi Stone lật qua tập hồ sơ về những nhân viên của Bradley. Thi thoảng Stone đọc to, “Michael Avery học tại Đại học tư Yale, làm thư ký cho Tòa án Tối cao, cống hiến vài năm cho Hội đồng Tình báo Quốc gia trước khi đầu quân về làm nhân viên tình báo. Người này cũng theo chân Bradley khi ông ta trở thành Chủ tịch Hạ viện”. Ông nhìn vào thêm vài tấm hình, và những tờ tiểu sử rồi nói tiếp, “Dennis Warren, cũng tốt nghiệp đại học Yale, vài năm đầu làm ở Sở tư pháp, người này là trưởng ban và giữ vị trí này cho đến lúc Bradley trở thành nhà Chủ tịch Hạ viện chính thức. Kế đến là Albert Trent, cũng là nhân viên kỳ cựu của Bradley, luật sư tốt nghiệp từ trường đại học Havard, từng làm cho CIA. Tất cả bọn họ đều trực thuộc Liên đoàn Ivy (1) tất cả đều dày dạn kinh nghiệm. Có vẻ như Bradley có một đội ngũ tinh nhuệ đây”.
“Vẫn có câu rằng một người đại biểu quốc hội chỉ giỏi như nhân viên là cùng”.
Stone suy tư, “Anh biết đấy, một điều chúng ta không để tâm đến tới giờ là hoàn cảnh vụ án Bradley”.
“Vậy chúng ta khắc phục bằng cách nào?”, Milton hỏi.
“Cô bạn của chúng ta vẫn luôn đóng giả vai rất hay mà”.
“Lúc nào cũng nhất cả”.
“Thế anh có muốn cùng tôi thực hiện vụ này không?”
“Tôi lúc nào cũng phục tùng anh mà”.
Chú thích
- Liên đoàn Ivy: nhóm 8 trường đại học lâu đời có hệ thống, triết lý giáo dục và chất lượng đào tạo hàng đầu của Mỹ.