Bây giờ lần thứ hai anh sẽ đi đến ngôi đền bỏ hoang, Mã Tông nghĩ rằng anh khám phá ra đi đến đó bằng con đường từ phía sau sẽ tốt hơn. Vì vậy anh rời thị trấn bằng cổng thành phía Bắc.
Anh tìm thấy con đường dẫn lên dốc mà không gặp khó khăn gì. Khi đi được nửa đường anh thấy có một lối rẽ nhưng anh vẫn đi tiếp và sau một lúc đã đến một khoảng trống nhỏ trên đỉnh đồi. Anh dừng lại đó một vài phút, ngắm nhìn thị trấn về đêm với những ánh đèn lấp lánh.
Sau khi bước vào rừng, anh tìm thấy Phương, một bộ đầu trẻ tuổi đang ngồi trên một thân cây. Anh ta nói với Mã Tông là đồng nghiệp của anh đang đi xem các đầu cầu thang bên kia ngọn đồi. Sau khi anh chỉ cho Mã Tông lối đi bộ dẫn đến Tu viện, anh lại quay về nơi canh gác của mình.
Từ xa Mã Tông đã nhìn thấy cánh cửa sơn mài màu đỏ của Tu viện. Các bức tường xung quanh không quá cao và theo như anh nhìn thấy trong bóng tối nhập nhoạng thì gạch trên đầu tường còn mới và chắc chắn. Không khó khăn khi leo qua bức tường nhưng anh quyết định chờ cho những đám mây che khuất mặt trăng, một viên gạch lỏng lẻo rớt ra có thể gây nên một tiếng động lớn trong đêm yên tĩnh. Núp trong bụi rậm, anh nhặt độ nửa tá gạch và đặt chúng chồng lên nhau cạnh bức tường, bên trái cánh cửa. Khi mặt trăng xuất hiện, anh bước lên đống gạch và leo lên đầu tường. Mái nhà của người đầy tớ nằm dưới chân anh, giống như những gì vị vua ăn mày đã nói với anh. Anh len lỏi xa hơn một chút và nhảy nhẹ xuống sân gạch lát. Sau khi nhìn thoáng qua cửa sổ còn thắp sáng đèn của khu sinh sống của Tu viện trưởng, anh nhón chân đi đến cánh cửa của tòa nhà nhỏ và nhẹ nhàng gõ bốn lần.
Khi không nghe có tiếng động gì bên trong, anh lặp lại hành động gõ cửa một lần nữa và áp tai vào cánh cửa gỗ. Bây giờ anh nghe những âm thanh yếu ớt phát ra từ một đôi chân trần. Cánh cửa mở ra và anh nhanh chóng lách vào một căn phòng nhỏ, thắp sáng bằng một ngọn nến rẻ tiền trên cái bàn bằng tre.
– Nào, bây giờ anh có gì?
Cô gái thì thầm sau khi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cô mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, ấn tượng thoáng qua là mái tóc bù xù và khuôn mặt tròn của cô. Anh lấy ra con dấu từ tay áo của mình. Đặt vào bàn tay nhỏ ấm áp của cô, anh nói:
– Tên tôi là Triệu Bá. Tôi là người anh em họ của Trịnh San. Nhà Vua bảo tôi đến đây. Ông nói với tôi cô được gọi là Xuân Vân.
Cô bước đến chiếc bàn và nghiên cứu con dấu từ ánh sáng của ngọn nến. Bên cạnh nó là một tấm gương bằng kim loại hình tròn đặt trên cái giá bằng gỗ, phía trước là chiếc lược bị gãy. Đây rõ ràng là bàn trang điểm của cô. Mã Tông nhìn lướt qua các đồ nội thất ít ỏi trong căn phòng. Đứng sát tường là một chiếc giường đơn giản được trải chiếu, phía trước là chiếc ghế tre ọp ẹp. Trên kệ cao đóng trên tường là rổ trà, thau nước và một chiếc đèn lồng nhỏ. Mùi nước hoa rẻ tiền tỏa ra trong không khí.
– Nhỏ nhưng ấm cúng! – anh nhận xét.
– Lo cho công việc của anh! – Cô khom người xuống lấy một chiếc bàn nhỏ chân thấp từ dưới gầm giường. Sau khi đặt nó lên chiếc chiếu trên giường cô ngồi xuống cạnh nó và ra hiệu cho Mã Tông ngồi xuống bên kia. Anh bước ra khỏi chỗ đứng của mình và làm theo lời cô. Chiếu chiếu vẫn còn giữ hơi ấm từ thân thể cô. Họ âm thầm ngồi đối diện với nhau, chiếc bàn nhỏ nằm trên giường giữa họ.
Anh hài lòng nhận thấy cô đã gạt đi mái tóc lòa xòa che khuất gương mặt của cô, cô nhìn rất xinh đẹp với khuôn mặt tròn và đôi mắt tinh nghịch, má lúm đồng tiền và đôi môi đỏ tươi cùng chiếc miệng đầy đặn. Khi anh nhìn thoáng thấy thân hình săn chắc của cô dưới chiếc áo ngủ mỏng, anh nói thầm một lời cảm tạ đến Quan công. Đột nhiên, cô mỉm cười:
– Anh không còn quá trẻ, nhưng anh nhìn tốt hơn nhiều so với những người bạn của cha ta, Triệu Bá!
– Phải, phải – Mã Tông kêu lên – Như vậy cô là con gái của Vua! Thật là vinh dự khi được làm việc với cô, Công chúa! Tôi có nhiệm vụ giúp cô tìm thấy vàng, cô biết đấy. Nói cho tôi biết cha cô nói gì về điều đó. Trịnh San được sử dụng để làm gì khi anh ta còn ở với chúng ta.
– Rất đơn giản. Cha tôi dạy Trịnh San võ thuật trước đây. Đó là lý do tại sao Trịnh San được sử dụng để theo dõi anh ta mọi lúc. Anh ta đã hứa với cha một khoản chia phần.
– Trịnh San được bao nhiêu?
– Một phần ba, Giang hai phần ba. Đúng vào lúc đó Giang đã bỏ rơi người anh em họ của anh, anh biết đấy. Giang không thích đi tìm vàng một mình, nhưng cũng không muốn có một người đồng hành đòi hỏi quá nhiều cho bản thân anh ta, anh ấy nói thế. Giang rất sợ anh ta. Và đó là một lý do tốt, thế đấy. Thấy tên khốn giết chết người anh em của anh và khi đó hồn vía Giang bay mất lên trời. Sau đó tôi nói với cha tôi sẽ không đi tìm kiếm trong ngôi đền vào ban đêm một mình nữa. Không bao giờ!
– Tôi muốn gặp tên khốn kiếp đã giết chết anh ta! Người anh trai Lao Hữu đang bận ở Tông Cang, vì vậy tôi chính là người sẽ giải quyết việc ân oán này.
– Đối với tôi, cha nói tôi làm việc ở đây với con chó cái già để theo dõi ngôi đền. Tôi sẽ không nói xấu gì người anh em họ của anh, anh hãy tin thế, nhưng cha tôi nghĩ là Trịnh San hơi khó chịu một chút, anh biết đấy.
– Nhà Vua muốn chết phải không! Tôi chỉ không hiểu là lý do tại sao những tên vô lại không đào vàng trong ngôi đền cho bản thân hắn rồi biến. Tại sao phải nói dối về điều đó cho Trịnh San và Giang xông vào?
Cô nhún vai.
– Có vẻ như anh ta giấu nó sau khi đánh cắp ở đâu đó, và giấu kín đến nổi không tìm thấy nó nữa! Và bây giờ cố gắng tìm kiếm. Tôi đã theo dõi cái nơi khốn kiếp đó và tôi có thể nói cho anh biết anh ta đã làm một số việc tại đó. Lục tung tất cả mọi thứ. Tôi cũng đã làm như thế ở chỗ của chủ nhân của tôi, cũng bằng cách đó.
– Trời, Công Chúa, cô sẽ không nghi ngờ một Tu viện trưởng đạo đức phải không?
– Chừng nào tôi còn chưa biết ai sở hữu số vàng đó thì tôi chẳng tin tưởng vào ai cả. Và nói về đạo đức, con chó cái già rất khó chịu, anh Triệu ạ. Nếu khi bà ta tức giận bà ta sẽ quật tôi với một cái roi mây. ” Hãy cởi quần ra và cầu nguyện trước Đức Phật về những tội lỗi của cô! “. Bà ta nói và sau đó vừa quật tôi vừa lần tràng hạt trong tay trái của bà! Đó là lòng đạo đức của anh đấy, anh Triệu à!
Cô nhổ nước bọt trên sàn nhà.
– Phải, bây giờ anh đang ở đây, tôi không thể nghĩ gì khác ngoài ngôi đền. Tôi sẽ chỉ nó cho anh.
Cô lấy một mảnh giấy gấp từ dưới chiếu và vuốt nó ra.
– Nhìn đây, đây là chánh điện, ở giữa bên tay phải. Đó là nơi mà chúng ta bắt đầu.
Sơ đồ ngôi đền
Mã Tông nghiên cứu tấm sơ đồ của ngôi đền. Nó tương ứng chính xác với những mô tả mà Địch công và lão Hồng đã nói với anh.
– Cô đã làm điều này rất tốt, Công Chúa!
– Anh nghĩ sao? Tôi là một người rất thạo về vẽ sơ đồ. Tự che giấu bản thân mình như là người giúp việc trong một ngôi nhà lớn và lập kế hoạch. Để những bạn bè của cha tôi không bị lạc khi họ đến thăm viếng nơi đây vào ban đêm. Anh hãy ghi nhớ bản sơ đồ này dưới ánh nến, anh Triệu. Chúng ta có một giờ hoặc lâu hơn vì chúng ta không thể rời khỏi đây trước khi Tu viện trưởng đi ngủ.
Gấp tờ giấy lại, Mã Tông nói với một nụ cười:
– Tôi thích sử dụng một giờ để cải thiện mối quan hệ với đối tác của mình, Công Chúa. Đừng bắt đầu một công việc trước khi biết rõ đối tác của mình, người ta thường nói thế!
– Công việc trước niềm vui – cô nói kiên quyết – Hãy ra khỏi giường và nghiên cứu bản vẽ đó! Trong khi chờ đợi tôi sẽ thay đồ. Giữ cho lưng của anh quay lại với tôi và mắt anh trên tờ giấy đó!
Mã Tông bước xuống giường và đứng trước chiếc bàn, quay lưng lại với cái giường. Cô cởi bộ áo ngủ ra khỏi người và bắt đầu quỳ gối rồi lục lọi trên giường cho đến khi tìm thấy một chiếc quần xanh đậm và một cái áo khoác. Khi sắp sửa mặc vào, cô ngập ngừng và nhìn vào cái lưng rộng của Mã Tông. Với một nụ cười nhẹ, cô đặt bộ quần áo sang một bên, quỳ trên chiếc áo ngủ và bắt đầu chải tóc. Cô nghĩ rằng ngay lúc này cô đang thực hiện một bức tranh rất hấp dẫn nên gọi Mã Tông:” Đừng xoay lưng lại! “
Sơ đồ ngôi đền
– Tại sao phải làm thế? – Mã Tông hỏi – Tôi đang làm rất tốt điều này với chiếc gương đặt tại đây. Cô trông rất đẹp từ phía sau, thật thế!
– Anh là thằng con hoang!
Cô nhảy khỏi giường và chạy đến chỗ Mã Tông đứng, cố gắng đánh vào mặt anh. Mã Tông ôm gọn cô vào lòng trong vòng tay của mình.
Khi cô mặc quần áo, cô lấy chiếc đèn lồng nhỏ từ kệ.
– Chúng ta có thể thắp sáng nó chỉ khi chúng ta ở bên trong ngôi đền – cô nói – Chiều nay tôi thấy một vài tên bộ đầu ở gần cổng ngôi đền, và trông chúng như kẻ trộm, rình rập tại đó sau khi người anh em họ của anh đã bị giết. Như vậy anh bạn của chúng ta sẽ không có mặt quanh đây vào tối nay. Chúng ta chỉ có thể gặp con ma, vậy đó.
– Đừng cố gắng nói đùa, Công Chúa!
– Tôi không nói dối. Có một con ma tại đó. Bản thân tôi đã nhìn thấy cô ấy vài lần bằng chính đôi mắt của tôi. Cô ta lơ lửng trên những ngọn cây. Một người phụ nữ cao, trong một tấm vải liệm màu trắng đáng sợ. Tôi không thích những con ma, nhưng con ma này có vẻ không có hại. Khi tôi gần như tình cờ gặp cô ta. Cô ấy không làm gì cả, chỉ nhìn tôi với đôi mắt to và buồn bã của cô ấy sau đó trôi dạt đi.
– Buồn hay không mặc kệ, tôi không muốn gặp cô ta. Đừng có xuất hiện trên đường của chúng ta! Tôi sẽ giúp cô vượt qua những lính gác. Tôi từng ở trong ” rừng xanh ” những ngày còn trẻ.
Cô thổi tắt ngọn nến và mở hé cửa.
– Vui thật! – cô thì thầm – Vẫn còn ánh sáng trong phòng con chó cái già!
– Bà ta đang đọc kinh của mình! – Mã Tông thì thầm.
– Và to quá bởi những âm thanh phát ra từ đó. Phải, chúng ta đi ngay. Nếu bà ta phát hiện ra tôi đi khỏi đây, tôi sẽ cho bà ta một thông báo. Đi mà tìm một cô gái khác phục vụ cho bà!
Họ băng qua sân bằng cách đi nhón gót. Cô cẩn thận nâng thanh cài cửa, mở cửa và đặt một vài viên sỏi bên dưới để nó vẫn khép hờ. Họ đi xuống con đường xuyên qua rừng. Khi đến gần ngôi đền, anh nói cô đi phía sau anh và làm theo chính xác những gì anh sẽ làm. Anh nghiên cứu những cái cây phía trên cùng của bậc thang, cố gắng xác định vị trí những bộ đầu đang làm nhiệm vụ. Thật là khó xử nếu những bộ đầu phát hiện ra họ. Phải, anh đã thấy một bộ đầu, ngủ như một con chó lười biếng dưới gốc cây bách. Đúng thế, nó sẽ làm cho mọi việc dễ dàng hơn. Khi quay lại để kéo Xuân Vân đi cùng anh đột nhiên cứng người lại. Có một cái gì đó hơi khác lạ ở tư thế nằm của người đàn ông, cái đầu gối và cánh tay anh ta trông không được tự nhiên. Anh nhanh chóng chạy qua những bụi cây và cúi xuống thân hình đó.
-… anh ta đã chết? – Cô thì thầm sau lưng anh.
– Bị siết cổ từ phía sau với một sợi dây mảnh – anh lẩm bẩm một cách dứt khoát – quay trở lại nhà, Công Chúa. Từ bây giờ là công việc của một người đàn ông. Kẻ giết người đã quay trở lại!
Cô siết chặt cánh tay của anh.
– Tôi sẽ ở lại với anh. Tôi đã đến khu vực bỏ hoang này trước đây. Nếu anh có vật lộn với hắn, tôi có thể đập đầu hắn ta với một viên gạch.
– Cô hãy làm điều đó theo cách của cô! Tên khốn có lẽ ở trong đại sảnh chính, vì vậy chúng ta không thể mạo hiểm vào đó bằng lối vào phía trước. Chúng ta sẽ đi vào bằng cửa hậu, trước tiên phải leo qua bức tường bên ngoài ở phía sau.
– Phải, có một con đường nhỏ dẫn đến bức tường phía sau hội trường. Đi nào, tôi sẽ chỉ cho anh!
Họ đi dọc theo mặt trước của bức tường bên ngoài, quẹo trái và sau đó đi theo con đường dọc theo bức tường ngôi đền. Khi họ đến khoảng đất trống ở góc phía đông bắc, Mã Tông dừng lại.
– Hãy đứng đợi ở đây một lát – anh thì thầm – tôi sẽ đi thăm dò.
Anh đi vào các cây cao để tìm kiếm người bộ đầu trẻ. Tuy nhiên, mặc dù anh đi rất xa gần đến chỗ con đường dẫn xuống dốc vẫn không thấy dấu vết của Phương. Anh huýt sáo nhẹ nhàng. Tất cả vẫn im lặng. Anh nguyền rủa trong hơi thở. Tên giết người có lẽ đã giết luôn Phương? Đột nhiên, anh có một cảm giác kỳ lạ là có ai đó đang nhìn mình. Một đám mây che khuất mặt trăng một lần nữa. Anh mở to đôi mắt căng thẳng của mình nhưng dường như không có chuyển động gì dưới những cây sồi cao. Anh quay trở lại nơi anh để Xuân Vân đứng đợi.
– Không có ai cả – anh nói với cô ta – Cô ở lại đây, tốt hơn là tôi nên liếc qua bức tường phía sau. Tôi sẽ đến đó và báo cho cô nếu con đường bị chặn lại và khi đó cô sẽ chỉ cho tôi lỗ hổng mà chúng ta có thể leo vào bên trong.
Anh đi vòng quanh bức tường, bàn tay trái vịn vào những viên gạch của bức tường đã bị mưa gió làm cho tơi tả. Không có ai trên con đường dài và hẹp chạy dọc theo bức tường phía sau của ngôi đền. Bên phải của con đường là một con dốc cao được bao phủ bởi những bụi cây dày mọc đây đó và những tảng đá lớn phủ đầy rêu.
Đứng tại khúc quanh anh nhìn phía trên bức tường. Những viên gạch sụp đổ vài chỗ nhưng anh không nhìn thấy khoảng trống lớn như Xuân Vân đã nói. Ở phía xa, vượt ra ngoài cái bóng của tòa tháp phía tây, anh nhìn thấy một đống gạch đối diện với bức tường bên ngoài đã nằm đó từ lâu. Nếu cần thiết họ có thể đi bộ trên đó, và sau đó…
Anh cúi người về phía trước. Trong bóng tối phía xa xa, anh nhìn thấy một hình dạng màu trắng. Không tin tưởng vào đôi mắt của mình, anh nhanh chóng tiến lên một vài bước. Sau đó anh dừng lại và quan sát. Đó là một bóng hình phụ nữ màu trắng, vẫy tay gọi anh với cánh tay dài và gầy guộc.