Nằm giữa phố Tam – Sáu và quảng trường Tám – Bảy ở khu phố trung tâm Central Avenue. Không xa chỗ nhà Scott là một chung cư xây hồ giả cẩm thạch có tên là Hollywood Row, gần kinh đô điện ảnh Hollywood với nhiều dãy nhà tráng lệ. Nhà nào cũng xây hai tầng chiếm hết chiều dài một khu đất rộng. Tầng dưới mở một cửa hàng dành cho bậc cha mẹ, hai gian hàng bán rượu, ba quầy bar, một hiệu giặt ủi người Tàu Lin Chow. Tầng trên một dãy Studio của bọn găng tơ, đĩ điếm, nhạc sỹ ngồi nhìn tháng ngày trôi. Bọn nhạc sĩ làm việc ở đây dài hạn. Tôi biết mặt tên Lips McGee từ hồi còn nhỏ ở Houston cách đây mười ba năm.
Tôi phải ra ngay tiệm giặt ủi Lin Chow chờ một cô thợ đang ủi đồ. Vừa nhìn thấy tôi cô ta cười hai hàm răng trống trơn. Tôi giao cái túi vải tận tay cô, cô ta trút hết đồ ra trên bàn ăn, viết vội một mảnh giấy giao lại cho tôi. Chữ viết của cô, tôi đọc không ra.
“Mấy bữa xong?”, tôi hơi cộc lốc.
Người thợ giơ hai ngón tay nói lại, “Hai bữa”.
“Bữa nay chứ?”. Tôi chỉ tay xuống sàn tức là bữa nay.
Cô ta lắc đầu, lại đưa hai ngón tay lên.
Thấy bắt chước được kiểu nói bàn tay tôi ra đến cửa hàng bán rượu mua hai chai Johnnie Walker nhãn đỏ.
Muốn vô xóm nhà Hollywood Row phải băng qua lối con hẻm phía sau. Dãy nhà bên trái chất đầy thùng rác rưới kiến bu đầy. Ngổn ngang nào chén bát, chai rượu ở cầu thang gỗ ộp ẹp, thảm lót lối đi hành lang nay không còn nhìn ra màu xanh như lúc trước, đổi ra màu rong rêu mốc thếch.
Holywood Row không còn là những căn hộ biệt lập như trước. Người đến đây ở như là một ngôi nhà chung. Nhà nào cũng mở toang cửa. Tôi đi ngang qua một căn hộ, nhìn vô thấy anh chàng ăn mặc cầu kỳ như thời tiền sử. Đầu đội cái mũ cao bồi, hắn nhìn thấy tôi ngoài cửa trao đổi với nhau như hai con thằn lằn gật gù trên bãi đá lởm chởm.
Tôi ngửi thấy mùi thức ăn lẫn đủ thứ mùi hơi người xông ra bên ngoài. Rôi một điệu nhạc trỗi lên như từ kèn trompette, âm điệu vang vang lắng dòng xuống khô khốc. Rồi chuyển qua một âm điệu trần tục “oa oa” nghe sầu thảm lan khắp ra bên ngoài hành lang.
Tôi đi lần theo, điệu nhạc phát ra từ căn hộ cuối dãy hành lang. Tôi đến đó nhìn vô thấy đủ thứ hạng người đang trần truồng. Một vài tên còn làm tình tỉnh bơ trước mặt tôi, vài tên khác chờ người qua lại đây ghé mắt vô cứu vớt cho đỡ khổ.
Cửa phòng Lips McGee hé mở. Tôi đứng lại gõ nhẹ vô cái cửa tiếng kèn trompette trả lời thay “ai?”.
“Easy Rawlins đây, Lips”, tôi nói.
“Vô đây Easy!”.
Tôi nhìn qua một lượt phòng không rộng lắm nhưng còn hơn cả căn hộ Gregory Jewel. Giữa phòng bày một chiếc ghế dài, một cái bàn hai chiếc ghế, một bàn rửa mặt gần cửa sổ nhìn ra ngoài đường phố Central Avenue. Trên tường treo đầy ảnh những hoạt động biểu diễn của Lips, ảnh lớn nhất chụp chung với mấy tay bậc thầy nhạc Jazz. Còn những tấm ảnh cũ kĩ ố màu lúc đang chơi Jazz trong mấy club hay diễu hành ngoài đường phố Houston. Trông gã già đi rất nhiều. Vào thời vàng son Lips là thần tượng của dân da đen, bảnh bao kiêu hãnh, ăn nói hoạt bát tiền đầy túi. Quanh gã là gái đẹp, tôi đã từng ao ước được như là một nghệ sĩ chơi nhạc kèn đồng.
Gã đứng thẳng người trên sân khấu sử dụng cây kèn trompette như đang thả hồn theo đường ống loa bạc vụt thoắt hay bổng. Những giọt mồ hôi lóng lánh trên vòm trán rộng với đôi mắt khép hờ. Lips chuyển qua những nốt nhạc cao vút nghe ra như gió rít ở những cánh đồng vắng vẻ.
Khắp gian phòng đầy ắp mùi cần sa. Lips đang đứng bên bồn nước rửa mặt, hay là gã đang nhả những nốt nhạc ra ngoài đường phố. Gã mặc chiếc quần Jeans, áo thun rộng thùng thình, thân người gầy guộc, tóc để dài chải ngược ra sau. Chiếc cằm nước nâu nhạt lún phún chùm râu nửa đen nửa trắng.
“Oa oa”, gã thử kèn, rồi lên tiếng “Cậu đi đâu vậy, Easy Rawlins?”.
Tôi ngồi xuống ghế.
“Tôi đi thăm xã giao bạn bè”, tôi nói.
Lips cười. Gã bưng nguyên cả dĩa thức ăn khỏi bếp đặt trên bàn trước mặt tôi. Ngoài đừơng từ xa tiếng còi xe ô tô hú vang, xe cảnh sát mở đường.
“Đó là dấu hiệu con rắn sắp chui xuống hang thỏ”, Lips nói.
“Vậy là sao?”.
“Tới thăm xã giao? Việc trước mắt là xơi tái con mồi”.
Lips cười thầm.
“Được thôi. Nhưng tôi chưa đói”. Tôi lấy chai rượu trong túi ra, Lips cười rộ lên.
“Tôi biết mà”, gã nói.
Gã bày ra hai ly rót đầy rượu, kề môi hôn một cái rồi mới nâng ly nhấm nháp. Gã ngước nhìn lên trần nhà cười một mình.
Gã kể lể đủ thứ chuyện cũ rích, tôi cũng cố cười cho vui. Ngồi lặng lẽ một lúc. Lips hớp hết một ngụm rượu, nhắm một miếng mồi. Gã lôi kèn ra chơi vài đoạn, mở đầu một khúc nhạc – bản nhạc đồng dao hay một bản jazz đang thịnh hành. Gã quay sang hỏi thăm Mouse với Dupree Bouchard, Jackson Blue.
Khui tới chai thứ hai, Lips hỏi tôi “Cậu tới gặp tôi có chuyện gì?”.
“Ông đã nghe chuyện mấy con bé bị giết chưa?”.
“Hả?”.
“Tôi đang hợp tác với Quinten Naylor tìm cho ra thủ phạm”.
“Ờ- hơ”.
“Nạn nhân mới đây báo đăng tin kèm ảnh tên là Robin Garnett nhưng ở địa phương này con bé lấy tên là Cindy Starr”.
Tôi nhìn gã lúc này có vẻ già hơn lúc trước. Gã mím môi.
“Ờ”, gã nói. “Thỉnh thoảng tôi thấy con bé da trắng về đây, rồi không biết bỏ đi đâu. Cindy Starr em ơi, giờ này em ở đâu? Ta không biết em về đâu?”. Gã cười thấy lạ thường, trông gã thật hiền lành khi chợt nhớ ra con bé.
“Ông nhớ mặt chứ?”.
Lips nhìn theo tôi hiểu ngay, gã không muốn nghe kể tiếp “câu chuyện hoang đường”như cánh bọn tôi thường nói. Gã biểu lộ ngấm ngầm ý tưởng trong đầu, tôi uống một ly nữa cảm thấy khoan khoái được ngồi trên chiếc ghế nệm êm ru.
“Tớ ở đây mười ba lăm không có chuyện gì thay đổi, người này vừa dọn đi người khác dọn vào ở. Chả có gì ầm ĩ. Chẳng khác nào lúc cậu say, rồi có khi lại nghĩ trong đầu, “ta đang làm gì đây?” rồi cậu ngã nhào xuống sàn, có khi cậu chả thèm để ý, bởi sóng vỗ bờ rồi lại rút xuống biển khơi, xóa sạch dấu chân trên cát thế thôi, chả có gì đáng nói”.
“Cậu hỏi tôi có nhớ mặt con bé Cyndi Starr mà quên hỏi qua con bé Wildheart. Cậu không hỏi tới Curtis Mayhew. Cậu đã hay gì chưa?”.
Tôi lắc đầu.
“Cũng mấy chuyện nhảm nhí, nhảm nhí cả thôi. Bọn chúng bỏ đi, đi hết rồi. Bọn này thay cho bọn kia. Mấy đứa con gái đẹp thường có chuyện thầm kín mong gặp được mấy anh chàng hiểu được tâm sự. Ăn diện cho đẹp vô là được. Mấy tay săn gái chạy rong ngoài đường chọc ghẹo om sòm, nhờ vậy nó quên hết chuyện buồn. Vậy có lạ không hả? Có lạ không?”.
Không nghe nói lại.
“Hilda Wildheart, Sonia Juarez, Yakeesha Lewis…”
Gã đếm trên đầu ngón tay rồi kể tiếp. “Tiffany Malowe, cả con bé Lois Chan của cậu cũng tới đây. Đau khổ, thương tích đầy mình. Cậu muốn em nào cũng có. Cậu biết không, có mấy em ra ngoài, mấy em pha trà phục vụ tớ. Ờ thế đấy”, gã rùng mình kể tiếp “mỗi em ở lại thò tay lấy năm đô, không thèm lấy hết. Không, không, bọn gái đứa nào trông cũng đẹp, cậu tới đây hỏi con bé Cyndi Starr cậu mới biết bọn chúng đứa nào cũng nghèo. Mấy anh chàng thanh niên như cậu tới đây chỉ có đi tìm gái rồi bỏ đi”.
Chợt Lips lại rùng mình, tôi rót thêm cho gã một ly uýtky.
“Mỗi lần nó về đây rủ bạn bè hát hò vui lắm, trai gái đủ cả”. Lips lại kể. Ngồi nghe tôi hiểu ngay gã muốn nhắc Cyndi Starr bởi gã muốn kể cho tôi nghe hơn là nói chuyện vu vơ.
“Mỗi lần con bé về đây kể lại cho tớ nghe đủ thứ chuyện cho tới lúc tớ thấy trong người nóng rần rần. Nó thích kể tới đoạn kích thích một lúc hai anh chàng cho bò càng lết bánh mới thôi; nó tạo mồm bạo miệng vậy đã mà có lúc trông nó rất dễ thương”.
“Mới đây con bé có về lại không?”.
“Đầu chừng ba tuần lễ nay. Có thể nó bỏ đi trước đó nữa không chừng”.
“Bỏ đi đâu?”.
“Nó đi đâu cũng về lại thôi, nó còn con nhỏ bạn người da trắng ở lại đây. Con bé tên Sylvia”.
“Con bé bỏ đi bao lâu?”.
“Tớ không nhớ. Ba bốn tháng nay, khoảng đó hay lâu hơn”.
“Con bé Sylvia này thế nào?”
“Tóc đen để dài, mắt đen da trắng bệt nhìn dễ gây ấn tượng”.
“Giờ nó ở đâu?”.
Lips lắc đầu. “Tớ không biết nữa. Nó ở lại chơi mấy bữa với Cyndi rồi bỏ đi, hai tháng nay. Bọn gái này khiếp lắm”.
“Cyndi có chỗ làm mà?”
“Nó làm nghề thoát ý ở quán bar Melodyland”.
“Ở phòng số mấy?”.
“Căn màu tím. Cách đây ba căn dãy bên kia”.
Tôi cảm ơn gã nâng ly chúc sức khỏe.
Trước khi ra về gã nhắn nhủ “Cậu uống như rồng hút nước, nhẹ đô bớt đi!”.
“Tôi nhớ mà, ông ơi”.
“Cậu chơi bời tới cỡ đó thì làm sao nhớ hết”.
Nghe hắn nói tôi bật cười, “Tôi còn trẻ, Lips. Tôi chịu được”.
“Tớ kinh nghiệm chỉ mới sáu tháng nhìn mấy anh chàng như ông lão, qua một năm chết hết”.
Tôi móc dao nhíp ra bật tung ổ khóa.
Bên trong căn phòng Cyndi Starr không thấy lộn xộn. Mọi thứ còn nguyên, tấm đệm xếp ở cuối góc. Ảnh có chữ ký của Little Richard và Elvis Presley treo trên tường. Ba lon đồ hộp ăn còn dư vứt trong chậu nước mỗi lon một cái muỗng. Chiếc hộp các tông làm bàn viết. Bàn ăn lót giấy báo, một cuốn sách dày cộm Industrial Poythology.
“Ông cần gặp ai?”, có giọng nói ngọt ngào êm tai đến từ phía sau lưng tôi.
Tôi quay lại nhìn ra một gã thấp người, ăn mặc lịch sự, nước da trắng dưới để chòm râu dê, hàng lông mi cong vút. Gã mặc bộ quần áo nâu, mang giày da giả da cá sấu.
“Dạ không”, tôi đáp lại.
Gã nghiêng đầu qua một bên nhìn tôi từ đầu xuống chân, thấy tôi nhìn theo gã chớp mắt. “Vậy ông đến đây có việc gì?”.
“Tôi đến tìm Cyndi”.
Gã nhìn quanh một lượt. “Cô ta không còn ở đây. Nếu có sao ông vô đây mà chưa nghe thấy nàng trả lời?”.
Tôi điên tiết vì anh chàng xấc láo này. Gã nhìn tôi chòng chọc rồi cười mỉa mai nồng nặc mùi rượu khiến tôi buồn nôn.
“Anh chưa hay gì sao?”, tôi hỏi.
“Hay gì chứ?”. Gã nhìn có vẻ hồ nghi.
“Con bé chết rồi, cũng một bàn tay thủ phạm đã giết chết mấy con bé trước đó”.
“Đâu có”. Môi hắn run run, tay nắm lại bước tới.
“Con bé bị hiếp, hành hạ, xác bị cắt từng khúc”. Tôi gật đầu, cảm thấy bình tâm bởi gã chịu khó lắng nghe.
Gã bước tới nữa níu lấy tay áo tôi.
“Đâu có”, gã nhắc lại đưa mắt nhìn tôi van lơn.
“Cảnh sát nhờ tôi tới đây…”
Gã không chờ nghe hết câu, bỏ đi một mạch, hai tay buông thỏng xuống, vẻ mặt đanh lại. Vừa ra tới cửa gã phóng như lao, trong nháy mắt.
Tôi nán lại nhìn khắp căn phòng một lượt. Cuốn sổ học bạ trường trung học Los Angeles còn lại đó, lớp học năm 1955, một cuốn tập bìa dày chụp ảnh chuyên môn của Cyndi. Một tấm ảnh khỏa thân chỉ che một mảnh vải giả vờ kinh ngạc. Đèn chiếu trên phòng vải đen hình con bướm. Loài Bướm Trắng. Thùng đựng quần áo cất ở một góc phòng, mọi thứ còn giữ lại đây từ chiếc áo pull thêu chữ đại học UCLA, đến đôi giày cao gót nạm hạt cườm sáng trưng.
Tôi đứng nhìn mấy tấm ảnh một hồi lâu, nàng liếc nhìn qua vai để trần hướng về máy ảnh. Gương mặt đanh lại với nét xinh đẹp, trông nàng không được khỏe. Toàn bộ lô ảnh không gợi cho người xem những nét khêu gợi tình dục của tuổi học trò. Tôi hiểu vì sao John nhìn ra nàng ngay. Bởi Cyndi Starr nhìn không giống ai ở xóm Hollywood Row.
Tôi bước xuống cầu thang y như một đứa trẻ đang đứng trên vai gánh nặng ký ức về nàng.