Bác Bull Horker được tìm thấy trong con hẻm ở vùng San Pedro. Hắn bị bắn bảy phát vào trước ngực. Cảnh sát cho viết hắn bị bắn đâu trước đó rồi đem quăng xác vô đây, trùng với thời gian tôi hẹn gặp Sylvia và Vernor trước cửa nhà sách thành phố lúc tám giờ.
Bác đưa tin nạn nhân cố vùng vẫy xo xát với thủ phạm nhưng không nên rõ nguyên nhân nào.
De Campo và Flower vui mừng gặp lại tôi. Thấy Jesus mừng rỡ tôi tưởng đâu nó nói được. Nó chạy tới ôm choàng lấy tôi không chịu buông ra, tôi để vậy ngồi xuống đặt nó trên đùi.
Mofass đang nằm trên giường bệnh, trông hắn còn khỏe mạnh. Được nghỉ ngơi hắn mới lấy lại sức, vào tới đây thì chịu khó bỏ thói hút thuốc. Hắn chỉ lo cho mấy chổ sưng trên bàn tay chân trái bị dập ba chỗ.
“Bọn chúng xô tớ ngã xuống thang lầu, có chết chẳng có ai lo. Bọn chúng dọa nếu muốn sống thì phải cho mọi người biết bọn chúng không đùa đâu?”.
Mouse cuời khẩy.
“Tớ sẽ lo chuyện đó, William. Cậu nằm yên đây bỏ hút xì gà. Bọn chúng đòi thanh toán cậu nhanh hơn cả DeCampo”.
“Thà tôi chết còn hơn “ bỏ hút thuốc”.
Tôi đưa cho Mouse danh sách DeCampo và những tay giúp việc. Tôi cho hắn địa chỉ hãng Culver City dặn nên lui tới thường xuyên nhân danh cá nhân hắn .
“Tớ muốn để bọn chúng hiểu là giết Mofass cũng không thể cứu được mạng sống bọn chúng”, tôi nói. “Còn nữa, Raymond”, tôi chỉ ngay vô mặt hắn. “Tớ không muốn thấy có người chết hoặc bị thương”.
Tôi đã từng đọc qua nhiều tác phẩm ca tụng tính ưu việt của chủ nghĩa tư bản, chẳng thấy cuốn nào nói đúng dù chỉ là một ly sự thật.
Tôi ngồi vào bàn giấy coi lại báo cáo vụ giết Bull Horker. Tôi cố tìm cho ra manh mối chứng minh hung thủ phạm lả Vernor, hoàn toàn không thấy.
Tôi thấy cần phải giữ im lặng, ngay cả trước lúc Regina bỏ đi, đến lượt Edna, Jusus đang coi truyện, tôi vẫn còn sống nhăn.
Chợt tiếng cánh cổng mở ra ken két, tôi nhìn qua cửa sổ, Quinten Naylor quay lại đây. Gã vẫn mặt bộ đồ cũ y như bữa hôm đưa tôi tới nhà xác nhận diện Bonita Edwards.
Tôi trách móc hắn để cho Regina bỏ đi, nói ra vậy nhưng tôi tự biết mình sai.
Hắn không ngạc nhiên thấy tôi bước ra mở cửa, không chờ gã đưa tay gõ.
Tôi châm thuốc hút, gã đưa tay lên gãi đầu.
“Ông không còn bị buộc tội nữa?”. Naylor nói.
“Ối chà? Thế nào rồi ?”.
“Vợ ông ta bị bắt giam”.
“Còn Milo thì sao? Chợt tôi nhớ tới thằng nhóc đó trước tiên”.
“Đưa ra phiên tòa thiếu niên”.
“Đúng thế, tội lỗi trút lên đầu bọn trẻ, giam nó vô tù thay cho người lớn làm bậy”
“ Mẹ nó đã chịu tội,bà đã thú tội”.
“Sao?” Tới giờ tôi chưa tin. Tôi còn nhớ gương mặt bà biến sắc ra sao lúc nhìn thấy mấy tấm ảnh tôi đưa ra?
“Bà ta chưa hiểu gì đâu, mãi về sau bà mới sắp xếp nhớ lại từ đầu. Ông Garnett kể a cho bà nghe qua mấy vụ giết người, trước lúc xảu a vụ án đứa con gái. Bà chưa thể nào nghĩ ra cho đến lúc ông kể cho bà nghe chuyện đứa cháu ngoại. Chính ông ra đã gặp gỡ Robin ngay sau khi nàng vừa bỏ học, chính ông ta phải biết con bé đã có thai”.
“Vậy nên nàng hiểu ra ngay khi ông ta đang theo dõi hành động Sylvia”.
“Ông ra lo sợ chuyện cuốn nhật ký. Robin dọa sẽ đến nơi ông làm việc, nàng ăn mặc như một gái làng chơi ẵm theo đứa bé nếu ông không chịu chỉ món tiền lo cấp dưỡng cho đưa con”.
“Giết con mình”. Nghe vậy tôi buồn thay.
“Nàng đưa đây ông mới nên nỗi, nàng là một gái làng chơi trơ trẽn vì đã nhúng chàm, nên mới dọa lại ông”, Quinten nói.
“Vì nàng, ông mới nên nỗi”, tôi nói. “ Vậy thì, cái gì đã lôi kéo nàng?”.
Quinten không hiểu được chuyện đó. Với gã có cái đúng cái sai không có gì rõ ràng. Gã đem chuyện đạo đức ra để so với lối làm ăn hái ra tiền ủa Mofass. Không thể so chuyên đầu tư lâu dài với những việc làm coi tiền là trên hết, tội lỗi là trên hết. Mofass không nhận ra được đồng tiền bọn lường gạt qua mặt hắn còn Quinten Naylor không hiểu được vì sao Vernor Garnett lại tự hủy diệt mình.
“Còn cha nó ở đâu?”, tôi hỏi.
“Lão chạy theo, đuổi băt cho được Sylvia, giết chết Bull Horker, vụ này chúng tôi biết được. Sau vụ này, ông ta vỏ đi cùng với con bé đó. Mới hôm qua, chúng tôi tìm thấy chiếc xe ô tô để lại ở vùng ngoại ô Hollywood. Trên băng ghế trước chỗ Bull Horker ngồi còn dính đầy máu”.
“Con bé kia thì sao?”.
“Chưa nghe nói. Mọi chuyện y như tôi vừa kể. Tên tuổi hình ảnh ông ta còn đây. Chúng tôi sẽ tóm được ngay”.
“Vậy thì chắc ăn rồi”.
“Nghĩa là sao?”.
“Ông bắt người thật tài tình, ông Quinten. Ông đã thành công trong vụ J.T. Saunders. Đến khi Violete nhờ tôi một việc tưởng có thể làm nhanh hơn ông nòa ngờ không phải vậy”.
“Ông định nói gì đó ông Rawlins?”. Nghe một bên nguyên đơn trình bày trường hợp mình bị tống tiền chúng tôi tin ngay lời khi đó. Nhất là gặp trường hờp của mấy tay cò cảnh sát.
“Kẻ tống tiền là một tên Nigger. Nó độ địa ở chỗ đó. Đúng thế. Này ông bạn, ông đến đây có việc gì? Ông định đưa tôi vô tù nữa hay sao?”.
Naylor nhìn xuống đầu mấy ngón tay rồi gã mới nói, “Thiệt tình tôi muốn nói xin lỗi ông”. Gã nói như muốn nghiến hai hàm răng không lọt ra ngoài một chữ. “ Tôi có thói quen thường cho là cò cảnh sát hay tống tiền. Tôi không biết ăn nói sao. Tôi lúc nào cũng tự nhận mình phục vụ trong hàng ngũ cảnh sát với hai bàn tay sạch. Tôi tự đặt mình trên ông. Ông đừng đưa tôi vô chỗ chết. Tôi không có ý nói ông biết sống đẹp, nhưng tôi cũng chẳng hơn gì ông”.
Có lẽ Naylor cũng không đến nỗi tệ. Biết vậy nên tôi không nói ra, tôi không nói một lời nào.